
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 125:
Lấy sinh mệnh mà ngăn chặn
Tà Nguyệt nói:
“Hắn hiện tại còn hữu dụng. Mặc dù thất long vương rất có khả năng
gặp phải phiền phức gì đó nhưng chúng ta cũng không được khinh
suất. Tên nhân loại này đã dùng chính sinh mạng của mình để bảo vệ
thất long vương. Với cá tính của bọn họ thì chắc chắn thất long vương
sẽ tuyệt đối bảo vệ lại tên nhân loại này. Hắn hiện tại chính là con cờ
chủ yếu trong tay chúng ta.”
Dứt lời, Tà Nguyệt đẩy Ti Na qua một bên từ từ bước tới gần Niệm
Băng. Nhìn sắc da trắng bạch không chút huyết sắc, rồi nhìn mái tóc
dài trắng phơ của Niệm Băng, Tà Nguyệt lạnh lùng cười:
“ Nhân loại, ngươi có biết không? Từ khi ta đạt tới cảnh giới vu yêu thì
ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bi một tên nhân loại cản trở. Đã lâu lắm
rồi ta không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không lẽ nhân loại bây giờ
đều đã thay đổi hết rồi sao? Đều học theo cái gọi là hy sinh? Ngươi vốn
phải chết rồi. Nhưng trên người ngươi tựa như mang theo cái gì đó bảo
mệnh nên bây giờ ngươi mới có thể lưu lại chút hơi thở này. Yên tâm,
trước khi ta đạt được mục đích thì tuyệt sẽ không để cho ngươi chết
đâu. Đối với ngươi mà nói mất đi ma pháp lực cộng thêm cái thân thể
như thế này thì so với chết còn khó chịu hơn. ”
Cơ mặt Niệm Băng run lên, nói một cách hư nhược:
“Ngươi...ngươi cho rằng như vậy sao? Ta mặc dù gần chết nhưng vẫn
còn nói được...đó là bởi vì ta muốn xem ngươi chết như thế nào...Ta
nghĩ việc mà Thất long vương làm có lẽ đã xong rồi. Ta muốn xem bọn
họ....sẽ giết ngươi như thế nào....lúc đó ta mới chết được....”
Ánh mắt Tà Nguyệt lóe lên tia sát khí:
“Ngươi muốn ép ta giết ngươi? Đừng có nằm mơ nữa, ta sẽ không giết
ngươi đâu. Ti Na, dẫn theo hắn, chúng ta vào trong động. Nhớ kỹ,
không được ra tay với hắn. Hắn hiện tại bất kỳ lúc nào cũng có thể
chết đó.”

Băng Hỏa Ma Trù
Nói vài câu, Tà nguyệt quay người tiến vào trong động.
Niệm Băng cả người chấn động bị Ti Na đỡ dậy bước đi. Ti Na thật sự
muốn bóp chết tên nhân loại này nhưng nàng thật không dám làm trái
mệnh lệnh của Tà Nguyệt.
Niệm Băng nhắm mắt lại từ từ hô hấp. Hắn kinh ngạc phát hiện ra cơ
năng thân thể đang từ từ khôi phục. Mặc dù tốc độ khôi phục rất chậm
nhưng từng tia khí tức thanh lương không ngừng từ các nơi trên thân
thể truyền tới khiến cho hắn cảm thấy rất thoải mái. Niệm Băng không
biết vì sao lại như vậy nhưng cũng có thể đoán được điều này xem ra
có liên quan tới việc Niệm Băng hấp thu tiên thiên chi khí. Niệm Băng
không dám cử động, thậm chí không dám để lộ bất kỳ biến hóa nào
trên thân thể mà chỉ dựa vào bản thân không ngừng ngưng tụ lực
lượng. Niệm Băng không hề kỳ vọng mình còn có thể sống. Đúng như
Tà Nguyệt đã nói, Niệm Băng mất đi sức mạnh so với chết còn thống
khổ hơn. Hắn hiện tại chỉ muốn ngưng tụ chút năng lượng để hy vọng
có thể vào thời khắc cuối cùng trợ giúp thất long vương. Đó là đem
bốn cái bình Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình hủy đi.
Động huyệt rất sâu, Tà Nguyệt bước đi rất cẩn thận. Dù sao thì tại địa
vực không hề có các loại nguyên tố duy trì. Cũng bởi vì cái hắn luyện
là năng lượng tối tà ác nhất không hề giống các ma pháp khác. Vì vậy,
để chắc chắn đạt được Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình, hắn nhất
định phải cẩn thận sử dụng năng lượng bản thân.
Huyệt động sâu thẳm cuối cùng cũng tới nơi. Tà Nguyệt, Tát Phân, Ti
Na cùng Niệm Băng lúc này đều nhìn thấy rõ bên trong. Thất long
vương toàn thân hiện thất sắc quang mang không ngừng đưa năng
lượng quán nhập vào trong một quả trứng rồng cực lớn. Trên long đản
lúc này xuất hiện từng vết nứt, từng đoàn quang mang màu xám từ từ
phát ra cho thấy quá trình ấp cũng sắp sửa thành công.
Nhìn thấy mọi việc, Tà Nguyệt ngây người một chút rồi sau đó bật
cười. Hắn đương nhiên đoán ra những gì đang xảy ra là cái gì. Giọng
cười tà ác vang vọng khắp hang động:
“Ha ha ha ha, không thể ngờ, ta cẩn thận đi tới đây như vậy mà lại
gặp phải một tình cảnh như thế này. Quang minh long vương cùng Hắc
ám long vương kết hợp quả nhiên sinh ra một tên quái vật. Xem ra ta
tới vẫn còn chưa muộn, tới đúng vào thời điểm đặc sắc nhất. Chẳng
trách các ngươi lại để cho một tên nhân loại trấn giữ bên ngoài. Thì ra
bên trong này lại xảy ra sự việc thú vị như vậy.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư gầm lên:

Băng Hỏa Ma Trù
“Hỗn đản, chúng ta sẽ không tha cho ngươi”
Tà Nguyệt lạnh lùng nói:
“Nếu như các ngươi có thực lực để không tha cho ta thì chỉ sợ đã sớm
ra tay rồi. Oh, không, không phải các ngươi không có thực lực mà chỉ
là bây giờ thực lực đó đang dùng để cứu lấy trứng rồng. Hỏa long
vương, không nên nóng giận như vậy, Hãy cẩn thận khống chế năng
lượng của ngươi. Bằng không không chỉ trứng rồng đi tong mà ngay cả
huynh đệ các ngươi cũng gặp phải tai kiếp đó. Ta cũng không muốn
nhiều lời với các ngươi. Các ngươi nên biết ta với việc giết rồng không
có chút hứng thú. Giao Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình ra đây, ta sẽ
tha cho các ngươi ”
Tạp Ngạo Địch Lý Tư cười hắc hắc nói:
“Ngươi có lầm hay không vậy. Ngươi là thế lực tà ác. Ta hôm nay đúng
là nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian. Không lẽ
lời nói của vu yêu nhà ngươi đáng tin hay sao?”
Tà Nguyệt bình tĩnh nói:
“Dù cho ta không đáng tin thì sao? Hiện tại các ngươi còn đường lựa
chọn sao? Ta đếm đến ba, nếu như các ngươi không giao ra Mặc Áo
Đạt Tư phong ấn chi bình thì đừng trách ta sao không khách khí. Tình
huống hiện tại của các ngươi căn bản không có khả năng đối chọi với
ta”
Ti Na đặt Niệm Băng qua một bên. Mặc dù hiện tại hắn không còn giá
trị lợi dụng nhưng Tà Nguyệt chưa nói thì nàng vẫn không dám ra tay
giết Niệm Băng. Minh vu Tát Phân cũng sớm đã đem lực lượng tỏa ra
bên ngoài khiến cho trong hang động chợt trở nên âm lãnh.
“Một”
Thanh âm của Tà Nguyệt như trớ chú từ địa ngục vang lên. Tim của
Thất long vương trở nên căng thẳng. Bọn họ đều biết rõ mặc dù có thể
ấp thành công long đản nhưng cũng không thể trong phút chốc mà
thành công được.
Thất long vương đưa mắt nhìn nhau, mục quang trở nên bình tĩnh. Đối
mặt với tử vong, thân là thành viên của một chủng tộc kiêu ngạo, bọn
họ không hề có chút sợ hãi.
“Hai”
Thanh âm như từ địa ngục lần nữa vang lên. Cả hang động trở nên
tĩnh lặng kỳ lạ. Đôi cánh huyết hồng sắc của hấp huyết quỷ nữ vương
từ từ mở ra. Màu sắc vụ khí của minh vu Tát Phân càng thêm đậm đặc.

Băng Hỏa Ma Trù
Bọn họ ai nấy cũng đều đã chuẩn bị đầy đủ để ra tay.
Đúng lúc này, một thanh âm chói tai vang lên phá đi sự yên tĩnh:
“Krét, Krét”
Kể cả ba người Tà Nguyệt, tất cả ai nấy đều ngần người. Thanh âm
này chính là từ quả trứng rồng cực lớn phát ra. Những vết nứt ngoài bề
mặt trứng rồng càng lúc càng nhiều. Tiếng kêu quái dị này đừng nói là
đám người Tà Nguyệt chưa từng nghe qua mà ngay cả đám người Gia
Lạp Mạn Địch Tư cũng là lần đầu nghe được.
“Krét, Krét”
Trái trứng lần nữa phát ra tiếng kêu. Ánh mắt Tà Nguyệt lóe lên, sát
khí tỏa ra trong không gian càng lúc càng trở nên băng lãnh. Hắn biết
lúc này không thể đợi được nữa. Một khi tiểu long vương nở ra, thất
long vương tức thì khôi phục lực chiến đấu. Dù cho bọn họ vì ấp long
đản mà yếu đi nhiều nhưng thực lực còn lại thì với ba người bọn hắn
cũng không chống lại được.
Mắt thấy tiếng thứ ba sắp phát ra, Niệm Băng đang nằm trên mặt đất
trở mình đi tới bên cạnh Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư. Thân
hình không ngừng run rẩy nhưng trên tay hắn lúc này đang cầm một
vật, chính là Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình.
“Không được lên tiếng, bằng không ta sẽ hủy cái bình này”
Niệm Băng mặc dù rất hư nhược nhưng thanh âm vẫn không ngừng
đều đều vang lên.
Tà Nguyệt nhìn thấy Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình, ánh mắt tức thì
trở nên cuồng nhiệt.
“Được, ta không giết bọn họ, mang cái bình giao cho ta, còn ba cái
khác nữa”
Niệm Băng khẽ cười nói:
“Ta từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ ngươi sẽ tha cho bọn họ. Nếu đã
như vậy thì chúng ta gạch đá cùng tan đi.”
Vừa nói, tay vừa tụ lấy một mũi băng trùy đánh mạnh lên cái bình.
Mặc dù Niệm Băng vừa mới có lại cảm giác với băng hỏa năng lượng
nhưng Niệm Băng rất tin tưởng là chừng đó cũng đã đủ để hủy diệt cái
bình trong tay rồi
Tà Nguyệt không động đậy mà chỉ khinh thường nhìn Niệm Băng. Một
thanh âm nhỏ vang lên, băng trùy tức thì hóa thành mảnh nhỏ. Cả
người Niệm Băng run lên, một tầng hắc sắc khí tức thì trong Mặc áo
Đạt Tư phong ấn chi bình tỏa ra. Dưới lực phản chấn, cái bình bay ra

Băng Hỏa Ma Trù
khỏi tay hắn. Tà Nguyệt phát tay, tức thì mang cái bình thu về trong
người.
“Hừ, có việc này người không biết mà ngay cả thất long vương cũng
không biết. Mười cái bình này đừng nói là ngươi chỉ dùng một cái băng
trùy nhỏ nhoi kia mà ngay cả cấm chú cũng đừng hòng hủy diệt được
nó. Trong phong ấn chi bình không chỉ có trớ chú di thất quốc độ mà
còn có thần lực của đám gia hỏa thuộc Thần chi đại lục thêm vào, có
thể dễ phá hủy như vậy sao”
Nghe Tà Nguyệt nói vậy, Niệm Băng hoàn toàn tuyệt vọng. Nguyên
bổn còn nghĩ đạp đổ tất cả nào ngờ lại bị đối phương cướp mất một cái
Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình. Quan trọng hơn nữa là hắn đã để lộ
ra những cái bình khác đang nằm trên người của hắn. Đã sai lại càng
sai. Lúc này Tà Nguyệt cũng không còn chú ý tới Thất long vương mà
mục quang nhìn thẳng vào Niệm Băng. Ánh mắt màu lục sắc hóa
thành màu lam sắc quỷ dị. Thanh âm của hắn chầm chậm vang lên:
“Đưa cho ta, mang ba cái bình còn lại giao cho ta”
Nếu như lúc này Niệm Băng còn giữ trạng thái tốt nhất, có thể sử dụng
thiên nhãn huyệt của mình thì dù thực lực vẫn còn kém Tà Nguyệt rất
xa nhưng cũng không đến nỗi bị ánh mắt hắn mê hoặc. Chỉ là cả người
Niệm Băng lúc này đã sớm suy nhược tới cực điểm, sinh mạng lực chỉ
còn chút le lói, ma pháp lực hầu như không còn thì lấy gì để chống lại
một cường giả như vu yêu chứ?
Thất long vương cùng lúc hét lên muốn Niệm Băng tỉnh lại nhưng Niệm
Băng lúc này chìm đắm trong ánh mắt lam sắc quỷ dị kia, cơ bản
không còn nghe thấy âm thanh bên ngoài. Ba cái Mặc Áo Đạt Tư phong
ấn chi bình từng cái từng cái được lấy ra, tự tay đưa cho Tà Nguyệt.
Tà Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện. Lần này, hắn quả thật đắc ý. Ngàn
năm chờ đợi cuối cùng cũng đã lấy được toàn bộ bảy cái Mặc Áo Đạt
Tư phong ấn chi bình, hắn sao có thể không cười chứ? Có bảy cái bình
này chính là hắn nắm trong tay quyền thống trị của cả đại lục. Ngàn
năm mong đợi rốt cuộc cũng thành hiện thực. Khuôn mặt hắn không
ngừng méo mó, tà ác khí tực càng lúc càng ba động.
Tà Nguyệt vung mạnh tay đẩy Niệm Băng té xuống đất. Dưới khống
chế của tà quang, Tà Nguyệt tịnh không hề có ý giết Niệm Băng. Đúng
như hắn nói, hắn phải để Niệm Băng sống sót. Đối với một phế nhân
như Niệm Băng thì có thể nói sống còn đau khổ hơn chết. Đặc biệt sau
khi Niệm Băng giao ra bốn cái bình thì sự thống khổ trong lòng càng
mãnh liệt hơn.