
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 127: Lựa chọn của Hắc ám Long
vương (b)
Bạch sắc quang mang biến mất, Long thần mang theo long uy
cường đại cũng theo đo tan biến đi. Thân thể Niệm Băng yên
bình nằm trên mặt đất, cả người vẫn không ngừng phát ra khí
tức hôi sắc.
Khuôn mặt của Gia Lạp Mạn Địch Tư thoáng cười, nhìn Hắc ám
long vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư nói:
“Lão đại, chúc mừng ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính
là lão đại của ta”
Tạp Tiệp Áo Tây Tư cười khổ:
“Thật ra mà nói thực lực giữa ta và ngươi không hơn kém bao
nhiêu. Chức vị này đúng ra thuộc về người. Một vị Long thần
thuộc hắc ám long tộc có lẽ ảnh hưởng đối với long tộc chúng
ta sau này không được tốt lắm”
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười ha ha nói:
“Tạp Tiệp Áo Tây Tư, ngươi sao lại trở nên đàn bà như thế, có
gì là không tốt chứ? Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, long
tộc trên dưới đoàn kết thì không lẽ còn e ngại đám thần nhân
phổ thông kia nói lời ra tiếng vào sao? Đám chủ thần kia đều
đã đang chìm trong giấc ngủ say. Còn nữa, trở thành Long
thần, ngươi chính là một vị chủ thần. Long tộc chúng ta chính
là một dân tộc tại Thần chi đại lục, sơ bọn chúng làm cái gì?
Muốn cho long tộc phất triển tốt thì ngươi phải nỗ lực tu luyện
Long thần Tâm quyết đi. Theo như phụ thân ta nói thì Long
thần Tâm quyết có mười ba tầng. Ngay cả Long thần xuất sắc
nhất của chúng ta cũng chỉ mới luyện được tới tầng thứ mười

Băng Hỏa Ma Trù
một. Nếu ngươi luyện được tới tầng thứ mười ba, nói không
chừng cái đám gia hỏa tự xưng là thần vương kia cũng không
phải là đối thủ của ngươi.”
Nghe thấy hắn gọi Long thần là phụ thân, đám long vương bất
giác đều mỉm cười. Bọn họ đều biết khúc mắc trong lòng của
Gia Lạp Mạn Địch Tư đã được tháo gỡ.
“Oh, Gia Lạp Mạn Địch Tư, tâm tính của ngươi từ khi nào trở
nên tốt thế này vậy? Nếu bị người khác cướp mất thì đổi lại là
ta, ta không thể chịu được đâu”
Cái bệnh lắm mồm của Tạp Ngạo Địch Lý Tư lại tái phát. Sắc
mặt mới giãn ra của Tạp Tiệp Áo Tây Tư lại trầm lại:
“Không gian long vương Tạp Ngạo Địch Lý Tư, vừa rồi ta dùng
ý niệm trao đổi với Long thần đại nhân. Long thần đại nhân có
nói qua, thật ra thiên phú của ngươi rất tốt, chỉ là biết và học
quá nhiều nên mới trở thành người yếu nhất trong bảy long
vương. Long thần đại nhân có dặn ta nhất định phải chăm sóc
ngươi cho tốt”
Nói tới đây, khoé miệng của hắn lộ ra nụ cười tà dị. Đây mới
chân chánh là khí tức của Hắc ám long vương.
Tạp Ngạo Địch Lý Tư giật mình đưa tay che miệng nói:
“Lão đại, không thể nào a, Long thần đại nhân sao lại có chỉ ý
như vậy? Đều do cái miệng ta không tốt. Ta, ta ra ngoài tiểu
tiện một chút. Các người cứ trò chuyện nhé.”
Bàn tử đưa tay giữ Tạp Ngạo Địch Lý tư lại, cười hắc hắc:
“Thế nào? Muốn mượn cớ để trốn a! Ngươi phải ráng chịu đi.
Bọn ta ai nấy cũng đều tán thành lão đại chỉ bảo ngươi thật tốt
đó.”
Địch Mạn Đặc Đế nói:
“Được rồi, đừng làm ồn nữa. Trước khi Niệm Băng khôi phục lại
thì mọi người ai cũng không được đi. Chúng ta nhất định không
để bất cứ nguy hiểm nào xảy ra trên người hắn nên phải ở đây
bảo vệ hắn. Từ tốc độ vết thương lành lại cùng tốc độ thân thể

Băng Hỏa Ma Trù
cải tạo mà nói thì có lẽ khoảng trên dưới ba ngày là hắn sẽ
khôi phục. Tới lúc đó chúng ta phải hợp lực để giúp cho hài tử
tiến hóa”
Nói tới đây, khuôn mặt nàng không khỏi ảm đạm. Tạp Tiệp Áo
Tây Tư ôm lấy thê tử nói:
“Đừng đau buồn quá, hài tử của chúng ta không chết, đúng
không? Nếu đã như vậy thì chúng ta còn có hy vọng. Huống
chi trước khi Niệm Băng sống lại thì chúng ta còn có thời gian
bảy ngày. Trong bảy ngày đó thì hắn chính là con của chúng
ta! Chúng ta nhất định phải quý trọng lấy thời gian này, phải
không?”
Gia Lạp Mạn Địch Tư đột nhiên lên tiếng:
“Ta có một đề nghị”
Ánh mắt của các long vương đều dồn về phía người Gia Lạp
Mạn Địch Tư. Gia Lạp Mạn Địch Tư trầm ngâm một chút nói:
“Hiện tại linh hồn của Niệm Băng đang bị phong tỏa trong
thiên nhãn huyệt. Đó vừa là chuyện xấu nhưng cũng là chuyện
tốt. Nếu như thời gian quá ngắn thì chỉ sợ linh hồn hắn không
có cách nào chân chánh dung hợp với thiên nhãn huyệt. Nếu
thời gian quá dài thì mọi việc sẽ xấu như lời phụ thân ta nói.
Hơn nữa nếu để tiểu long trưởng thành quá nhanh thì đối với
tương lại phát triển của hắn cũng sẽ bất lợi. Ta đề nghị kéo
thời gian bảy ngày thành bốn mươi chín ngày. Như vậy chúng
ta không chỉ có thể giúp tiểu long trưởng thành tốt hơn mà còn
khiến cho linh hồn của Niệm Băng chân chánh dung hợp với
thiên nhãn huyệt. Bốn mươi chín ngày thời gian không tính là
dài lắm, xem ra cũng không ảnh hưởng nhiều tới hắn.”
Nghe Gia Lạp Mạn Địch Tư nói, người đầu tiên tỏ thái độ lại
chính là Băng long vương Tát Tát Lý Tư cao ngạo, nàng gật
đầu nói:
“Ta đồng ý với ý kiến của Gia Lạp Mạn Địch Tư. Đó là sự lựa
chọn tốt nhất, và càng tăng thêm phần an toàn. Dù sao ta
cũng không có việc gì. Trải qua sự việc lần này ta thấy thất
long vương chúng ta sau này hạn chế hành động một mình là
tốt hơn. Chúng ta ở cùng một chỗ sẽ đề phòng được địch nhân

Băng Hỏa Ma Trù
công kích.”
Bàn Tử gật đầu nói tiếp:
“Ta cũng đồng ý. Nhiều năm qua chúng ta ai nấy phân tán
khắp nơi. Lần này cùng ở chung một chỗ, trước khi sự việc
chưa giải quyết thì không nên chia ra. Vạn nhất có việc gì biến
hóa thì chúng ta có thể hợp lực mời Long thần đại nhân chỉ
điểm. Dù sao đối với ta mà nói thì chỉ cần có chỗ ngủ là được
rồi”
Tạp La Địch Lý Tư nói:
“Cũng được, cứ quyết định như vậy đi”
Tạp Ngạo Địch Lý Tư thấy mọi người cuối cùng ai cũng nhìn
mình vội nói:
“Được, được, ta càng không có vấn đề. Có thể ở cùng với mọi
người thật ra cũng là chuyện tốt.”
Địch Mạn Đặc Đế cúi đầu xuống nói:
“Đa tạ, đa tạ mọi người!”
Nàng đương nhiên biết rõ cái đề nghị của Gia Lạp Mạn Địch Tư
nhìn bề ngoài thì không có vấn đề gì nhưng bên trong chính là
để cho nàng có thể ở thêm với hài tử của mình một thời gian.
Chúng long vương ai nấy cũng đều đã sống trên cả vạn năm,
ai mà lại không hiểu chứ? Chỉ là bọn họ cũng không phản đối
mà ngược lại còn tán thành ý kiến của Gia Lạp Mạn Địch Tư.
Đối với sinh mạng cả vạn năm như chúng long vương mà nói
thì ba ngày thời gian trôi qua giống như trong nháy mắt. Bọn
họ lúc nào cũng thủ hộ bên người của Niệm Băng. Lúc này, ma
pháp nguyên tố cũng đã biến mất tại Hàn Lĩnh qua một thời
gian nhưng năng lượng cuồng phong kia vẫn đang điên cuồng
quấn lấy cả Hàn Lĩnh. Không khí ấm áp trong sơn cốc lúc này y
như phía bên ngoài, tràn ngập giá lạnh khiến nước hồ như
đóng cả thành băng. Dưới hoàn cảnh như vậy thì người thích
nhất chính là Hỏa long vương cùng Băng long vương. Băng
long vương thì đương nhiên thích không khí như vậy. Còn Hỏa
long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư lúc này như lò sưởi của cả

Băng Hỏa Ma Trù
mọi người. Phía ngoài mặc dù rất lạnh nhưng trong hang động
dưới khí tức của Gia Lạp Mạn Địch Tư thì lại rất ấm áp dễ chịu.
Ma pháp nguyên tố hỗn loạn kia không hề có chút ảnh hưởng
gì tới chúng long vương mà ngược lại từ trong năng lượng
phong bạo đó, bọn họ lại còn có thể đề thăng ma pháp bản
thân. Tất cả đều đang chờ đợi ngày Niệm Băng tỉnh lại.
Thân thể của Niệm Băng chỉ cần hơn một ngày thời gian là đã
hoàn toàn bình phục. Chỉ là lúc này hắn vẫn còn đang hôn mê.
Trong cơn hôn mê đó, cứ mỗi ngày từ trong miệng lại phát ra
mấy âm thanh lảnh lót. Địch Mạn Đặc Đế lúc nào cũng ở bên
cạnh người của Niệm Băng. Cũng do năng lượng của tiểu long
vương quá đặc biệt nên không ai dám dùng năng lượng bản
thân để giúp đỡ mà chỉ biết chờ đợi chính năng lực của tiểu
long vương mà thôi.
“Krét, Krét…. ”
Khóe miệng của Niệm Băng lại nhúc nhích phát ra mấy tiếng
dẫn đến sự chú ý của Địch Mạn Đặc Đế. Mặc dù việc này đã
xảy ra suốt mấy ngày qua rất nhiều lần nhưng lần nào cũng
khiến cho nàng trở nên quan tâm đặc biệt. Tình mẹ vĩnh viễn
là tình cảm vĩ đại nhất trên thế giới này.
Tạp Ngạo Địch Lý Tư đứng bên cạnh khẽ nói:
“Hôm nay cũng lại kêu. Tiếng kêu này hình như trong ngôn
ngữ long tộc chúng ta không hề có thì phải.”
Tát Tát Lý Tư khinh bỉ nói:
“Không lẽ ngươi nhớ lúc nhỏ ngươi kêu thế nào sao?”
Địch Mạn Đặc Đế liếc mắt nhìn Tạp Ngạo Địch Lý Tư:
“Coi chừng cái miệng của ngươi. Bằng không ta thấy ngươi ra
ngoài năng lượng phong bạo kia tập luyện thì có vẻ tốt cho
ngươi hơn.”
Tạp Ngạo Địch Lý Tư cười khổ nói:
“Được rồi, được rồi, dù sao ta cũng một thân một mình, các
ngươi ai nấy cũng đều khi phụ ta.”