
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 129: Thức tỉnh linh hồn Niệm Băng
(B)
Không gian thoáng động nhẹ, mọi thứ chung quanh dần như bị
bóp méo, đủ loại quang mang không ngừng lóe lên trong thiên
nhãn huyệt mang theo đủ màu sắc kỳ dị. Niệm Băng lúc này
có thể cảm nhận được năng lượng của Áo Tư Tạp. Cùng lúc Áo
Tư Tạp cũng cảm nhận được hắn. Vào lúc này một người một
rồng, linh hồn vốn khác biệt nhau bỗng nhiên như có một cây
cầu nối liền . Thông qua cây cầu này, bọn họ không cần phải
mở miệng nói ra mà chỉ cần động ý niệm cũng đủ để đối
phương hiểu mình muốn cái gì.
Quang mang trong mắt Niệm Băng lóe lên, hắn khẽ quát một
tiếng rồi nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi”.
Thất sắc quang mang từ sâu trong linh hồn phát ra, thiên nhãn
huyệt vốn đã khai mở không có cách nào ngăn trở. Hai đạo
linh hồn một xám một thất sắc từ từ bay ra. Linh hồn của
Niệm Băng đại đa số là hồng lam quang mang, bao xung
quanh là ngũ sắc quang mang. Dưới góc độ khống chế năng
lượng mà nói thì Niệm Băng mạnh hơn rất nhiều so với Áo Tư
Tạp. Bằng vào sự cảm thụ năng lượng, lấy năng lượng của thất
long vương làm cơ sở, hắn rất nhanh thoát khỏi phong ấn của
thiên nhãn huyệt theo kinh mạch đi xuống.
Ngay khi linh hồn bọn họ thoát khỏi đại não tiến nhập vào thân
thể thì linh hồn của Niệm Băng chợt chấn động, linh hồn của
Áo Tư Tạp bị văng ra ngoài. Niệm Băng chỉ thấy linh hồn mình
như lan tỏa khắp nơi. Cả cái thân thể quen thuộc, từng đạo
kinh mạch hiện lên rõ ràng trước mắt hắn. Mặc dù kinh mạch

Băng Hỏa Ma Trù
lúc này đã trở nên trong suốt như thủy tinh nhưng cảm giác
quen thuộc vẫn khiến cho linh hồn của hắn kinh dị. Từ từ, các
loại cảm giác bắt đầu quay về. Không chỉ có linh hồn, tinh thần
lực, ý thức mà các cảm giác về các loại năng lượng và cảm
giác thân thể cũng đang mau chóng quay về.
Trong phảng phất, linh hồn như nổ tung rồi lan tỏa khắp nơi và
biến mất tại từng bộ phận trong cơ thể. Tinh thần lực bùng
phát tức thì liên kết với thiên nhãn huyệt tại mi tâm. Thông
qua thiên nhãn, Niệm Băng nhìn thấy mọi thứ xung quanh
thân thể mình. Thất long vương đang lo lắng nhìn hắn, động
huyệt vẫn như trước. Cảm xúc từ lớp da, từ kinh mạch không
ngừng truyền về. Niệm Băng phát hiện cơ thể mình tràn ngập
lực lượng, không chỉ lực lượng ma pháp mà còn có thân thể
cường mãnh, dường như từng bộ phận trên cơ thể lúc này đều
mang theo một sức mạnh đến đáng sợ.
Thiên nhãn huyệt lúc này nhìn mọi thứ không còn mơ hồ như
lúc trước mà giống hệt như đôi mắt thật sư, so với đôi mắt thật
sự thậm chí còn rõ ràng hơn. Từng biến hóa năng lượng ở xung
quanh đều thấy rất rõ ràng. Thông qua thiên nhãn mà nhìn thì
thấy mọi thứ đều rực rỡ hơn rất nhiều. Niệm Băng phát hiện ra
mình mẫn cảm hơn, bất kỳ cảm giác nào cũng đều cảm nhận
được, mỗi sự biến hóa rất nhỏ của năng lượng cũng có thể
nắm rõ. Ở dưới bụng, hồng lam hai đạo quang mang vẫn giống
như trước quay tròn ở giữa, xung quanh là năm quả cầu năng
lượng của ngũ hệ ma pháp bay xung quanh.
Dưới sự giúp đỡ từ năng lượng của thất long vương, thân thể
của Niệm Băng đã sớm khôi phục lại bình thường, mọi thứ đều
y như lúc trước. Linh hồn cùng thân thể dung hợp trở lại mang
tới một cảm giác rất kỳ diệu. Niệm Băng biết mình đã sống lại,
trở lại cái thế giới xinh đẹp nhưng đầy đau khổ này.
Đủ các loại ý nghĩ tràn qua khiến thần trí Niệm Băng như mơ
hồ. Ý thức cùng tinh thần lực của hắn vừa mới khôi phục, bắt
đầu dò xét cái thân thể quen thuộc của mình. Kinh mạch
không có nở ra nhưng mọi thứ trong thân thể đều đã thay đổi.
Tốc độ tim đập so với lúc trước chỉ còn khoảng một phần mười,

Băng Hỏa Ma Trù
mãi một lúc mới đập một lần. Tốc độ huyết dịch lưu thông
cũng chậm đi rất nhiều, kinh mạch tràn đầy kiên ngạnh. Hiện
tại cái thân thể này giống như do năng lượng tạo thành. Tinh
thần lực coi qua chỗ nào cũng đều cảm thấy một luồng năng
lượng cực lớn ba động. Hắn nhớ lại lời Áo Tư Tạp nói “thân thể
của long”. Đúng rồi , hiện tại mình đang có thân thể của rồng.
Linh hồn của Áo Tư Tạp cùng với mình như không giống nhau.
Hắn vẫn ngưng tụ như trước, như lời hắn nói chính là tại tâm
tạng của mình, cùng với một đoàn dịch thể hôi săc dung hợp
với nhau, đem tâm tạng bao phủ lấy. Đại não lúc này như có
rất nhiều thứ, trong đó bao gồm cả ký ức về đoạn thời gian mà
Áo Tư Tạp chiếm lấy thân thể, cũng bao gồm cả những bí mật
của thất long vương.
Gia Lạp Mạn Địch Tư có chút lo lắng. Vừa rồi năng lượng của
bọn họ rõ ràng cảm nhận được lời kêu gọi của thiên nhãn
huyệt của Niệm Băng. Nhưng khi bọn họ gia tăng tốc độ đưa
năng lượng thì kinh ngạc phát hiện ra mình đã mất liên hệ với
thân thể hắn.
Niệm Băng vẫn yên tĩnh đứng yên không chút động tĩnh,
nhưng chính cái bình tĩnh này lại làm cho thất long vương cảm
thấy bất an.
Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhíu mày nói: “Các ngươi có cảm thấy gì lạ
không, thân thể của Niệm Băng hình như bài xích năng lượng
của bọn ta. Việc này từ trước tới giờ chưa từng xảy ra”.
Phong long vương Tạp La Địch Lý Tư nói: “Đúng là như vậy, có
lẽ là do linh hồn của Niệm Băng từ thiên nhãn huyệt đang đi
ra. Linh hồn hắn bị phong ấn trong thiên nhãn huyệt một thời
gian dài, nay muốn dung hợp với thân thể thì cần phải có thời
gian. Vì vậy ta nghĩ chúng ta cũng không cần phải nôn nóng”.
Địch Mạn Đặc Đế lo lắng nói:“Vậy còn Tạp Tạp? Các ngươi có
ai cảm nhận được khí tức của nó không ?”.Nàng quan tâm nhất
vẫn là hài tử của mình, lo sợ Tạp Tạp sẽ biến mất.
Đám long vương lắc đầu. Đúng thật là bọn họ không cách nào

Băng Hỏa Ma Trù
cảm nhận được năng lượng quái dị của Tạp Tạp, thậm chí còn
không thể cảm nhận được tình huống trong cơ thể Niệm Băng.
Đúng lúc ai nấy đều lo lắng thì hôi sắc năng lượng bao quanh
cơ thể Niệm Băng dần biến mất. Một lớp lam sắc quang mang
bao trùm lấy từng bộ phận cơ thể hắn. Một tầng khí tức băng
lãnh xuất hiện như dung hợp với năng lượng của Tát Tát Lý Tư.
Lam quang lóe lên tức thì đoạn tuyệt liên hệ với Băng long
vương.
Lớp hôi sắc lân giáp trên bề mặt da thịt dung nhập vào cơ thể
để hiện ra làn da của nhân loại. Lớp da nhìn trắng nõn tràn
đầy sức sống khiến các long vương an tâm hơn rất nhiều. Chỉ
một chút sau, năng lượng biểu hiện trên bề mặt da thịt Niệm
Băng bắt đầu có sự biến hóa, từ lam chuyển sang hồng. Gia
Lạp Mạn Địch Tư bỗng cảm thấy năng lượng tăng lên cực
mạnh, không còn do hắn khống chế. Trong nháy mắt, một
luồng phản lực cực mạnh xuất hiện đẩy luồng năng lượng đã
xâm nhập vào cơ thể niệm Băng ra ngoài. Tiếp theo đó, màu
sắc làn da Niệm Băng chuyển từ hồng sang xanh, từ xanh
chuyển qua vàng, từ vàng chuyển sang ngân , từ ngân chuyển
bạch, từ bạch chuyển sang đen. Mỗi lần thay đổi thì đều đem
năng lượng của các long vương đánh bật ra ngoài. Mái tóc dài
trắng xóa không có gió cũng tung bay phất phơ. Ngay khi làn
da được phủ bởi hắc sắc thì một vòng thất sắc quang mang lấy
Niệm Băng làm trung tâm phát ra, đó đúng là thiên nhãn lĩnh
vực của hắn.
Thiên nhãn lĩnh vực sử dụng thất nguyên tố khiến toàn thân
thất long vương chấn động. Trong tiên thiên lĩnh vực, bọn họ
cũng chỉ có thể cảm nhận được mình tương đồng với một hệ
nguyên tố. Dưới sự bao trùm của quang mang, tất cả đều cảm
thấy năng lượng trước đó mất đi được bổ sung lại rất nhanh.
Mỗi một cử động bây giờ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tăng phúc, không sai, đây chính là năng lực tăng phúc của
thiên nhãn lĩnh vực.
Niệm Băng bắt đầu cử động, hắn giang rộng hai tay, dùng sức
vận động thân thể. Tiếng xương kêu lách cách vang lên. Phạm
vi thiên nhãn lĩnh vực lúc này được mở rộng ra rất nhiều, trong

Băng Hỏa Ma Trù
nháy mắt đã vượt hơn năm trượng, vượt qua cả trạng thái tốt
nhất trước kia của hắn. Hắn từ từ mở cặp mắt lam sắc, đôi mắt
hắn lúc này trong sáng không hề có chút tạp niệm, khóe
miệng khẽ cười nói: “Chào mọi người, ta đã trở về. Xin cảm ơn
mọi người”.
Thiên nhãn lĩnh vực không hề làm tăng thêm lực lượng của
thất long vương nhưng lại giúp thất long vương gia tăng khả
năng hấp thu ma pháp nguyên tố hệ của mình. Thất long
vương thấy biểu hiện của Niệm Băng, ánh mắt đều lộ ra vẻ
nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Niệm Băng phất tay, từ trong không gian giới chỉ hiện ra một
bộ y phục mặc lên người che đi làn da trắng nõn của hắn.Mục
quang nhìn qua thất long vương, cuối cùng dừng lại trên người
Quang minh long vương Địch Mạn Đặc Đế. Có lẽ do Tạp Tạp và
Địch Mạn Đặc Đế là thân mật nhất, hoặc cũng có lẽ từ trong ký
ức Niệm Băng biết mình đã từng uống qua sữa của Địch Mạn
Đặc Đế, trong thâm tâm của hắn bất giác trỗi lên một cảm
giác thân thiết: “Người yên tâm, Tạp Tạp rất tốt, lúc này đang
tu luyện trong tâm tạng của ta. Lúc nào người nhớ tới hắn thì
ta sẽ để hắn ra ngoài để người gặp mặt.”
Khuôn mặt giống nhau nhưng khí chất bất đồng, Địch Mạn Đặc
Đế biết người đứng trước mặt không phải nhi tử của mình, đôi
mắt ửng đỏ nói: “Niệm Băng, cảm ơn ngươi đã cứu tất cả
chúng ta, càng cảm tạ ngươi lúc nguy hiểm đã ra tay”.
Niệm Băng khẽ cười nói: “Các người không cần phải cảm tạ ta,
cái này là do ta tình nguyện. Ta từ nhỏ đã không có mẫu thân
bên cạnh. Vì vậy ta nhớ rất rõ nỗi thống khổ của một hài tử
không có mẫu thân là như thế nào. Không thể ngờ là ta còn có
thể sống lại. Tạp Tạp giúp ta lấy lại sinh mạng lực đã mất đi,
so với trước còn mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa thân thể ta còn
có sự kiên nhận của rồng. Ta mới là phải cảm tạ các ngươi mới
đúng”.
Khẽ cười, ánh mắt Niệm Băng lộ ra quang mang. Hai tay hắn
hợp lại, thiên nhãn lĩnh vực tức thì được thu về. Tại mi tâm lúc