Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 131:
HỎA LONG VƯƠNG YÊU AI?
(B)
Gia Lạp Mạn Địch tư cười hắc hắc, nói: "Chuyện này phi nhờ
ngươi rồi. Ta nhất định cùng ngươi phối hợp thật tốt."
Hai đạo nhân ảnh phá trường không bay khỏi Hàn Lĩnh, hướng
phương bắc đi. Băng Tuyết thành, vẫn giống như khung
cảnh xưa, chiến tranh phương nam cũng không thể ảnh hưởng
đến tòa thành lớn thứ hai của cực bắc đế quốc này, cửa thành
mở, người đi đường qua lại tấp nập, một cảnh tượng nhộn nhịp
phồn hoa. Niệm Băng cùng Gia Lạp Mạn Địch tư hạ xuống ở
nơi hẻo lánh ngoài mười dặm, lúc này, đã đi tới cửa thành của
Băng Tuyết thành. Trlại Băng Tuyết thành, Niệm Băng trong
lòng không khi có chút cảm khái, hơn một năm trước, lúc
mình tới đây hãy còn là một ma pháp sư bình thường, nay ma
pháp của mình đã đủ để đối phó với ma đạo sư cấp bậc cao
thủ rồi. Thời gian qua thật nhanh! Chớp mắt đã qua hơn một
năm, không biết Linh nhi sau khi quay về ra sao, nàng vn
đang đợi mình ư?
"Đi nhanh lên một chút! Chúng ta nhanh ra Thanh Phong trai
ăn cơm đi." Gia Lạp Mạn Địch tư thúc giục.
Hai ngày nay, hn hiềm Niệm Băng bay quá chậm, tự nguyện
mang Nim Băng phi hành xuyên qua hơn phân nửa Băng
Nguyệt đế quốc đi tới nơi này, vừa nghĩ có thể nhanh chóng
nhìn thấy Tuyết Tĩnh,m tình hắn bất giác nóng lên. Tình cm
dồn nén một khi bộc phát, so với núi lửa còn muốn nóng rực
Băng Hỏa Ma Trù
hơn nhiều.
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Không vội, bây giờ còn chưa đến
giờ ăn cơm, chúng ta đi qua chỗ này là tới. Gia Lạp Mạn Địch
tư lão đại, ngươi phải nhớ kỹ lúc này là người địa phương, cũng
không nên tùy tiện biểu hiện ra bản lĩnh vĩ đại của ngài vy."
Gia Lạp Mạn Địch tư hừ một tiếng, nói: "Được rồi, ta đã biết,
tiểu tử mau đi nhanh lên." Hai người xuyên qua cửa thành
hướng thành nội đi đến, từng ở đây mấy tháng, Niệm Băng đối
với tòa thành thị rất quen thuộc, cơ hồ tất cả địa phương cũng
giống như hắn cùng ri đi vậy. Cũng không có nhiều thay đổi,
đó là mặt tiền của một tiệm quen thuộc, một ngã tư đường
quen thuộc khiến Niệm Băng không khỏi có chút đắm chìm
trong đó. Hắn nhớ tới ở nơi này có tiệm thiết khí phô, hắn tự
mình đoạt được đệ nhất bính thần đao, hắn quen biết Phượng
Nữ đáng yêu cũng là ở nơi này. Phượng Nữ không biết thế nào
rồi, chẳng biết nàng đã cùng mẹ nuôi nhìn nhận nhau chưa?
Có lẽ, các nàng đã cùng đi Phượng tộc, có mẹ nuôi ở cùng
Phượng Nữ, hơn nữa với thực lực ca Phượng Nữ, về phương
diện an toàn không cần lo lắng gì.
Đang đi tới, đột nhiên bên đường truyền đến tiếng vó ngựa dồn
dập, Niệm Băng sực tỉnh nhìn lại, chỉ thấy một đội khôi giáp k
sĩ đang phi nhanh bên trong Băng Tuyết thành, hắn không
khỏi có chút kinh ngạc, từ trước tới nay cũng chưa từng chứng
kiến nhiều binh lính ở trong thành bôn ba qua, đã xy ra
chuyện gì vy? Chẳng lẽ Băng Tuyết thành xy ra chuyện gì
sao?
Nghĩ tới đây, hắn chặn một người bên đường lại hỏi: "Anh này,
vừa rồi đội kỵ binh đó làm gì thế? Bọn họ ngay trong thành
cưỡi ngựa nhanh như vậy, không sợ xảy ra nguy hiểm sao?"
Người qua đường thấp giọng đường nói: "Không nên xen vào
việc của người khác. Gần đây Băng Tuyết thành cũng không
được an bình đâu. Kể từ khi trưởng quan tài vụ trốn đi hai
tháng trước, Băng Tuyết thành rất hỗn loạn. Trí Nữ tiểu thư
chính là vị hôn thê của Ngũ Điện hạ, lần này lại dám trốn đi.
Bệ hạ sau khi biết rất tức giận, hơn hai tháng nay một mực
kiểm tra nghiêm ngặt tất cả các nơi có điểm hiềm nghi trong
Băng Hỏa Ma Trù
thành, hy vọng có thể phát hiện đầu mối nào đó. Thành chủ
đại nhân của chúng ta thật là khổ. Hà, thật không rõ Trí N
tiểu thư vì sao lại trốn. Gả vào hoàng tộc không tốt sao?"
Niệm Băng trong lòng chợt động, nguyên lai là bởi vì Lạc Nhu,
xem ra động tác của mẹ nuôi thật sự là rt nhanh a! Lạc Nhu
thông minh như vậy, dĩ nhiên sẽ không bị bắt lại rồi, cũng tốt.
Nàng tới Áo Lan đế quốc rồi, với bối cảnh chính trị biệt định
này nhất định có phát triển rất tốt, mình không cần vì nàng lo
lắng nữa, lần này coi như là giúp người giúp đến cùng. Đợi sau
này có cơ hội trở lại ở Áo Lan đế quốc, phỏng chừng có thể gặp
lại nàng. Hôn nhân mc danh kì diệu khiến Băng Nguyệt đế
quốc tự mình tn thất một người tài rồi, không biết quốc
vương của bọn họ có phải là kẻ ngu hay không.
Gia Lạp Mạn Địch tư vừa nghe đến hai chữ Trí Nữ, hai mắt
nhất thời sáng ngời, nói: "Trí Nữ? Đó là người nào? Nghe danh
xưng này rất kỳ quái a!" Âm thanh của hắn rất lớn, nhất thời
khiến cho mọi người đều quay lại nhìn, người đi đường bị Niệm
Băng kéo hồi nãy nghe thấy chạy càng nhanh.
Niệm Băng lôi Gia Lạp Mạn Địch tư cước bộ nhanh hơn, thấp
giọng nói: "Ngươi nhỏ tiếng chút, bây giờ Trí Nữ cái từ này
trong thành hẳn là đang cấm kỵ, ta cũng không muốn xảy ra
phiền toái gì. Vn Băng Tuyết thành có tam đại mỹ nữ, phân
biệt là Trí Nữ Lạc Nhu, Nhu Nữ Long Linh cùng Phong Nữ Tuyết
Tĩnh mà ngươi thích, Trí Nữ này ta biết, nàng chính là bởi vì
không muốn thuận theo hôn nhân chính trị mới chạy trốn, bây
giờ ngươi minh bạch chưa. Tốt lắm, mau đi thôi, ngươi không
phải muốn đến Thanh Phong trai ăn cơm sao?"
Gia Lạp Mạn Địch tư tâm thần run lên, chỉnh trang lại y phục
trên người, đầu hất cao, hắn thân mình tướng mạo cương nghị,
mặc dù không anh tuấn bằng Niệm Băng, nhưng trên người
tán phát ra loại khí chất cũng rất dễng làm người khác chú
ý. Hôm nay vì gặp Tuyết Tĩnh, càng dùng năng lượng biến ảo
thành một người mặc võ sĩ phục màu đỏ viền vàng, hn ưỡn
thân rng tráng kiện hin lộ uy vũ. Niệm Băng trên đầu mang
theo đấu thiêm, tóc trng bất luận ở quốc gia nào cũng chỉ có
vài nhân tài ở tuổi này, hn không muốn làm người khác chú
Băng Hỏa Ma Trù
ý, cho nên khi từ trên tri hạ xuống thì đội lên đầu cái đấu
thiêm. Trên đường đến Thanh Phong trai Niệm Băng ngừng lại,
nhìn tới nhìn lui cách ăn mặc của hai người, hắn không khỏi có
chút do dự, gặp Tuyết Tĩnh nên nói đây? Hắn không biết,
hắn thật sự không muốn đối diện với sự thương tổn của nàng,
nhưng vì Gia Lạp Mạn Địch tư lại quá nóng lòng muốn gp
nàng ấy.
Thanh Phong trai, Niệm Băng quen thuộc nơi này, ở chỗ này
từng phát sinh qua vô số chuyện, Đại Thành hiên đối diện
Thanh Phong trai so với trước kia có chút biến hóa, trước cửa
này vốn đông đúc các cô nương phục vụ viên xinh đẹp, hiện
giờ cũng không thấy, chỉ có hai gã tiểu nhị tiếp đón khách.
Sinh ý của Thanh Phong trai rõ ràng so với Đại Thành hiên tốt
hơn không ít, khách vãng lai cũng đông hơn rất nhiều. Xem
tình hình, từ khi Niệm Băng xuất hiện dẫn đến thực lực của hai
bên biến hóa, đến bây giờ cũng chưa có gì thay đổi.
“Đi! Đã ở đây nhìn hơn nửa ngày, Niệm Băng à, ta đói rồi.
Chúng ta đi vào ăn cơm đi." Gia Lạp Mạn Địch tư nhìn Niệm
Băng thần sắc có chút không ổn, trong ánh mắt tựa hồ có vài
phần mê ly, cũng không quá thúc giục hắn.
Niệm Băng trong lòng thầm than, cuối cùng cũng phải đối mặt,
nếu đã tới, cũng không nên trn tránh nữa, với lại lúc đầu là lỗi
của mình, lần này xem như xin lỗi Tuyết Tĩnh đi. Nghĩ tới đây,
hắn gật đầu, cùng Gia Lạp Mạn Địch tư đi vào con đường nhỏ
hướng Thanh Phong trai tiến đến.
Vừa vào cửa, Niệm Băng chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều,
mùi hoa cỏ thoang thoảng tm ngát khiến người ta trong lòng
thanh thn dễ chịu khôn tả. Gia Lạp Mạn Địch tư nhìn ngó
khắp nơi cũng không thấy được mục tiêu của hắn, có chút
chán nản đi tới một cái bàn không người ngồi xuống, lầm bầm:
"Nàng sao lại không ở đây? Thôi, ăn trước một chút gì đó đã,
dù sao ăn cũng là một loại hưởng thụ." Đi tới nơi này, lòng của
hắn ngược lại trấn định rất nhiều, có Niệm Băng bên người
giúp hắn xuất chủ ý, so với trước kia hắn một mình theo đuổi
Tuyết Tĩnh thì nảy sinh cảm giác tốt hơn nhiều.
Băng Hỏa Ma Trù
Niệm Băng đi tới bên cnh Gia Lạp Mạn Địch tư vừa muốn ngồi
xuống, một âm thanh đột nhiên vang lên: “Xin lỗi hai vị tiên
sinh, nơi này đã có người đặt rồi, mời các vị qua bàn khác
ngồi."
Niệm Băng lặng người một chút, Gia Lạp Mạn Địch tư cũng đã
đứng lên, bọn họ cũng không muốn tìm phin toái, Gia Lạp
Mạn Địch tư càng không muốn lưu li trong Tuyết Tĩnh ấn
tượng không tốt, nhưng khi bọn hắn nhìn xung quanh tmới
phát hiện Thanh Phong trai đại sảnh đường đã đầy người. Chỉ
có bàn trước mặt này còn trống. Niệm Băng nhíu mày, nói:"
Bây giờ chỉ có bàn này, vậy chúng tôi ngồi ở nơi đâu đây? Bên
trong còn có chỗ không?" Tiểu nhị khách khí nói: "Xin lỗi, bây
giờ đã đầy khách, sợ rằng ngài phải đi ra bên ngoài chờ một lát
rồi, đợi có khách nhân ăn xong thì tôi xin mi hai vị tiên sinh
đến." Gia Lạp Mạn Địch tư có chút không kiên nhẫn nói:
"Không được, ta mệt rồi, dù sao n này cũng không có ai,
trước hết ở chỗ này ăn đã. Quán cơm các ngươi mở cửa buôn
bán, chng lẽ lại không cần khách sao?" Tiểu nhị cười khổ
nói:" Tiên sinh, thật sự xin lỗi, cái bàn này là của một vị khách
quý đặt, hắn đã đặt tiền rất nhiều, chúng ta cũng không th
làm chủ a! Xin ngài đừng làm khó cho chúng tôi? Cám ơn."
Niệm Băng xem vị trí của cái bàn trong lòng nhất thời nghĩ, vị
trí của cái bàn thì là nơi tốt nhất trong đại sảnh này, chng
những gần cửa sổ, hơn nữa từ nơi y còn có thể thấy hết
cách bố trí điển nhã trong sảnh lớn, ăn cơm ở trong Thanh
Phong trai khách vn không lớn tiếng ồn ào, vị trí này càng
là vị trí thanh tịnh tốt nhất, mấy bàn chung quanh khác cách
bàn này mt cự ly nhất định. Thấy ý tứ của tên tiu nhị cũng
đoán được người đặt bàn rất giàu sang. "Người khách kia đã
đặt bàn này bao lâu, bây giờ nếu đã không có ch, vậy có thể
nhường cho chúng tôi ngồi một ngồi một chốc rồi đi không?"
Tên tiểu nhị này Nim Băng không biết mặt, hiển nhiên là mới
tuyển.
Tên tiểu nhị ngẫm nghĩ một lúc, hắn thấy được đôi mắt của
Niệm Băng thì tâm thn đột nhiên xuất hiện một tia hoảng hốt.