Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 132:
Băng Nguyệt đế quốc ngũ hoàng t
Lúc đầu Yến Vân không để ý, nhưng khi cái bàn đồ ăn thứ ba
cũng chui tọt vào bụng Gia Lạp Mạn Địch Tư thì trong mắt hắn
lộ ra vài phần kinh ngạc. Phải biết rằng ban đồ ăn này
phỏng chừng 300 kim tệ, mà tc độ ăn của Gia Lạp Địch Man
Tư chẳng có chút gì giảm bớt cả, khiến hắn không khỏi nghi
hoặc; đương nhiên chẳng phải là tin bạc, mà là cái phạn
lượng (sức ăn) của tên Gia Lạp Địch Mạn Tư này. Một bàn đồ
ăn phong phú như vậy cũng đủ cho mười người, vậy mà cả 3
bàn cũng chẳng làm cho bụng của Gia Lạp Địch Mạn Tư có
chút biến hóa nào.
Niệm Băng ăn cũng không mau, sức ăn so với Yến Vân không
sai biệt lắm. Qua nói chuyện với nhau, Yến Vân phát hiện Niệm
Băng nói chuyn khá ít, cả buổi ăn chỉ nói vài câu về thân
phận của hắn và Gia Lp Địch Mạn Tư, tuyệt không nói thêm
câu nào về chuyện khác.
“Ngon, ngon tht ! Yến Vân huynh đệ, kêu phục vụ đem thêm
một bàn nữa đi.”
Yến Vân mỉm cười gật đầu, ra lệnh cho phục vụ đem tm
thức ăn và nói: “Long Hỏa đại ca, phạn lượng của ngài thật là
làm cho tiểu đệ hâm mộ, nếu đệ có thể ăn nhiều như vậy, nói
không chng có thể khỏe mạnh hơn
Gia Lạp Địch Mạn Tư quét sạch thức ăn còn thừa trên bàn,
thẫn thờ nói: “Ngươi tu luyện Băng đấu khí, cho dù ăn nhiều
thì hình thể cũng chẳng phát sinh biến hóa; trừ phi người đạt
Băng Hỏa Ma Trù
tới cấp Vũ Thánh mới có thể tùy ý thay đổi hình thể , hừm…. ít
nhất cũng mười năm nữa.”
Yến Vân trong lòng cả kinh, quả thực hắn chính là Vũ đấu gia.
Gia Lạp Địch Mạn Tư chưa từng thấy hắn, nhưng bây giờ nói ra
trạng thái của hắn một hơi , bảo sao hắn không giật mình cho
được ? Yến Vân nhất thời tim đập nhanh, mỉm cười nói: “Đúng
vậy, cũng phải mười năm nữa, tu luyện thì phải theo tuần tự
từ từ mà tiến, dù ta có gấp cũng vô dụng.”
“Nguyên liệu không đủ để nấu thêm 1 bàn nữa. Yến tiên Sinh,
ngài gọi món khác đi “.
Một giọng nói khá bình thản vang lên, nghe không phi là
giọng điệu khách khí của phục vụ , bọn Niệm Băng 3 người
cùng hướng về phía âm thanh phát ra. Gia Lạp Mạn địch Tư
nhất thời chấn động toàn thân, cả ăn cũng không nổi, bởi vì
người vừa mở miệng chính là Tuyết Tĩnh mà hắn thầm thương
trộm nhớ.
Tuyết Tĩnh vẫn như trước, chỉ có điều Niệm Băng nhìn ra được
so với trước kia nàng gầy hơn 1 chút. Toàn thân màu hồng ,
váy đỏ dài nâng thân hình đầy đặn như một đóa hoa mân côi
nở rộ. Dĩ nhiên mân côi (hoa hồng) nào mà chẳng có gai ! Tuy
nhiên, không thể không thừa nhận là ti lúc này, dung nhan
của Tuyết Tĩnh so với Long Linh và Lạc Nhu không hề thua
kém.
Yến Vân mắt sáng ngời, vội vàng đứng dậy nói: “Tuyết cô
nương, khỏe không? Hôm nay thật sự là vô ý quá. Vị bằng hữu
này của ta ăn hơi nhiều 1 chút, nếu không có nguyên liệu, có
thể làm món ngon khác cũng được”.
Tuyết Tĩnh mắt thoáng lên 1 chút quái dị nhìn Gia Lạp Địch
Mạn Tư, bởi vì Niệm Băng có đấu lạp (nón) nên nàng chưa
thấy được dung mạo . “Hắn là bng hữu của ngươi?” , nàng chỉ
Gia Lạp Mạn Địch Tư hỏi.
Yến Vân gật đầu, có chút kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cô nương
biết Long Viên đại ca? Thật sự tốt quá, chúng ta cũng chỉ vừa
Băng Hỏa Ma Trù
mới quen biết không lâu.”
Tuyết Tĩnh trên mặt lộ ra hàn ý, bước đến bên cnh Gia Lạp
Địch Mạn Tư: “Ai cho ngươi tới đây? Lần trước đuổi đi, sao
ngươi lại như ruồi nhặng bám đến đây nữa? Phong Thanh Trai
chúng ta không chào đón khách nhân như ngươi, lăn ra ngoài
cho ta !”
Gia Lạp Mạn Địch Tư trên mặt lộ v khổ sở, than nhẹ một tiếng
: “Tuyết Tĩnh cô nương, Thanh Phong Trai các người mở cửa
buôn bán, có lý nào lại đuổi khách đi ? Ta biết ngươi không
thích ta, nhưng ta lần này tới đây vẫn không có làm phin
ngươi. Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng để cho ăn xong bữa cơm
này chứ?” Ý tứ hắn rất rõ ràng , “Ta đã không chọc ngươi,
ngươi dựa vào gì đuổi , các người kinh doanh ăn uống mà
!“ . Chiêu này do Niệm Băng chỉ hắn, rồi hắn tự lĩnh ngộ thêm,
bây giờ đóng một vở kịch hay thế này khiến trong phạn điếm
cũng có khá nhiều người đồng tình.
Quả nhiên chiêu này của hắn có tác dụng, Tuyết Tĩnh thở hắt
một tiếng, sau đó nhíu mày nói: “Vy thì ngươi ăn xong rồi cút
đi, không được đến làm phiền ta nữa nghe không?”
Gia Lạp Mạn Địch Tư gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng nói:
‘Ta chỉ tới đây ăn, ta thích nơi này vì thức ăn ti, chẳng l
như thế là sai sao? Tuyết Tĩnh cô nương, nàng không thấy làm
như vậy là bá đạo lắm sao?” Niệm Băng đã tng nói qua với
hắn, Tuyết Tinh giống như một nữ hài tvậy, ghét nhất là bọn
a dua nịnh nọt; càng đối với nàng nhẹ nhàng, nàng càng xem
thường .
Tuyết Tĩnh hiển nhiên là không ngGia Lạp Mạn Địch Tư lại có
thái độ như vậy, “Tốt, ngươi giỏi lắm! Nãy giờ vẫn chưa nổi
điên lên à !”
Gia Lạp Địch Mạn Tư mỉm cười nói: “Cho dù tính tình ta không
tốt, chỉ sợ cũng không bằng tiểu thư.”
“Ngươi… “, Tuyết Tĩnh tính tình thng thắn, căn bản không biết
nhẫn nại là cái gì ; hào quang trong mắt lóe lên, tay hướng
Băng Hỏa Ma Trù
đến Gia Lạp Mạn Địch Tư vung ra, trên tay n đấu khí đỏ rực,
hiển nhiên là không đùa với hắn.
“Tuyết cô nương hạ thủ lưu tình” , lam sắc đấu khí trong tay
Yến Vân phát ra băng khí, một tay hắn kéo Tuyết Tĩnh: “Tuyết
Tĩnh cô nương vì lẽ gì nổi giận? Vị bằng hữu này của ta chỉ đến
ăn thôi, nếu các người có ân oán, xin cô nương nễ mặt ta 1
chút được không?”
Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn Yến Vân cầm tay Tuyết Tỉnh, trong
mắt suýt nữa phun ra lửa, bao nhiêu hảo cảm vừa sinh ra với
Yến Vân liền bay biến sạch. Hắn hừ một tiếng, đứng lên nói:
“Nơi này đã không mun lưu thì chúng ta đi.” Vừa nói hắn vừa
hướng Tuyết Tĩnh đi tới xăm xăm, sắp đụng vào nàng.
Tuyết Tĩnh bị Yến Vân nắm tay, nhưng nàng kng có giãy
dụa. Mắt nhìn thy Gia Lạp Mạn Địch Tư đi tới, tay còn li nhất
thời tràn ngập đấu khí, hướng tới hắn mà chụp, trong mắt hiển
nộ hào quang.
Gia Lạp Mạn Địch Tư để cho chưởng phách của Tuyết Tĩnh
đánh đến thân người, phát ra 1 tiếng bịch. Hắn không hề di
chuyển mà phn lực khiến cho Tuyết Tĩnh thối lui vài bước,
năng lượng còn dẫn truyền khắp toàn thân nàng, nhất thời
đánh bật tay của Yến Vân ra.
Yến Vân trong lòng cả kinh, thực lực của Tuyết Tĩnh hắn hiểu
rõ, một chưởng kia mặc dù không dùng toàn lực, nhưng cũng
không hề nhẹ. Mặc dù trên người hắn có bảo y, cũng không
dám dùng thân thể hứng một chưởng này của Tuyết Tĩnh. Vậy
mà Gia Lạp Mạn Địch Tư chẳng những không đón đỡ, mà còn
dụng lực phản chấn đánh lui Tuyết Tĩnh vài bước.
Tuyết Tĩnh căm tức nhìn Gia Lp Mạn Địch Tư : “Giỏi! dám
đánh ta, ta đánh chết ngươi” . Toàn thân nàng bốc hỏa, đấu
khí trên tay nhất thời cường thịnh .
Lúc này một giọng nói vang lên: “Không nên động thủ. Tuyết
Tĩnh, tính tình của nàng vẫn chưa thay đổi.”
Băng Hỏa Ma Trù
Tuyết Tĩnh ngừng lại , hướng về phía âm thanh phát ra, ch
thấy người đội nón kia đứng dậy, cởi nón ra. Cả thân thể mềm
mại của nàng kịch liệt chấn động, nhất thời ngây dại, đấu khí
tự nhiên tiêu tán. Không biết bởi vì kích động hay phẫn nộ, âm
thanh của nàng có chút run rẩy: “Ngươi… ngươi đã trlại.”
Niệm Băng than nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, ta đã trlại. Long
Hỏa đại ca là bằng hữu của ta, mong nàng hạ thủ lưu tình.”
Tuyết Tỉnh lúc này đã tỉnh táo lại, hai mắt đỏ lên: “Ngươi còn
biết trở về, ngươi… ngươi…”
Gia Lạp Địch Mạn Tư có chút quái dị nhìn Niệm Băng, nhưng
Niệm Băng lại đang nhìn Tuyết Tĩnh cười khổ: “Tuyết Tĩnh, nói
thế nào thì chúng ta cũng là bằng hữu, chẳng lẽ ta không thể
ghé thăm nàng và Tuyết thúc thúc hay sao ?”.
Tuyết Tĩnh thần sắc lạnh đi, đột nhiên chuyển hướng nhìn Gia
Lạp Mạn Địch Tư hỏi: “Ngươi thích ta?”
Gia Lạp Mạn Địch Tư ngẩn người, vô thức gật đầu : “Đúng vậy,
không thích nàng thì ta bám lấy nàng làm gì?”
Tuyết Tĩnh gật đầu nói: “Tốt lắm, ngươi giết tên này thì ta
đồng ý kết giao với ngươi.” Vừa nói tay nàng vừa chuẩn xác ch
hướng Niệm Băng. Mặc dù Tuyết Tĩnh nộ khí công tâm, nhưng
thần trí vẫn còn rõ ràng, nàng biết Gia Lap Mạn Địch Tư
thực lực rất mạnh cho nên mới nói như vậy.
Gia Lạp Mạn Địch Tư ngẩn người : “Nàng làm sao hận hắn đến
vậy? Niệm Băng là huynh đệ của ta, ta không thể ra tay được.
Mặc dù ta thích nàng, nhưng ta kng vì n nhân mà sát hại
huynh đệ của mình. Niệm Băng, hay là chúng ta đi thôi.” Hắn
đối với Tuyết Tĩnh có chút thất vọng, than nhẹ một tiếng, rồi
xoay người đi ra ngoài. Niệm Băng nhìn Tuyết Tĩnh, rồi đi theo
hướng Gia Lạp Mạn Địch Tư .
Tuyết Tĩnh hét lớn: “Không được đi, không ai được đi. Yến Vân,
hắn không hạ thủ, vậy thì ngươi giết người này cho ta, ta đáp