Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 132:
Băng Nguyệt đế quốc ngũ hoàng t
(b)
Niệm Băng tức giận hừ một tiếng, nói: “Ngươi làm gì khoái
chí vậy ? Ngươi chiếm được thân thể nàng nhưng lại không
chiếm được lòng nàng thì có ích gì ? Muốn theo đuổi Tuyết Tĩnh
thì ngươi còn phi cố gắng nhiều hơn. Ây dà, xem bộ dạng của
nàng so vi trước kia hình như tinh thần ngày càng suy sụp .
Chẳng lẽ ta đã gây cho nàng tổn thương nghiêm trọng vậy
sao? Lúc ấy ta đã quá tuyệt tình, thật sự là có lỗi với nàng ”.
Gia Lạp Mạn Địch Tư vỗ vai Niệm Băng nói: “Tốt lắm, chúng ta
đi thôi, đỡ phải lát nữa lại bị nàng đánh tiếp. Thật không ng
tới huynh đệ chúng ta vừa đến Băng Tuyết thành thì lại biến
thành hai cái bao cát, không ngờ Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại ta
đây cũng có ngày hôm nay”.
Niệm Băng cười nói: “Không phải là do ngươi cam tâm tình
nguyện sao? Chính ngươi nguyện ý làm bao cát mà, ai cn nổi
chứ !” . Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, đúng lúc này, một
giọng trầm thấp hùng hậu vang lên: “Niệm Băng”.
Niệm Băng quay đầu lại, chỉ thấy một người mặc áo xanh,
chính là Tuyết Cực từ bên trong đi ra. Lão vừa thấy Niệm Băng
thì vẻ mặt mừng rỡ, thân hình loáng một cái đã đi tới bên cnh
: “Niệm Băng, ngươi đã trở lại, thật là tốt quá! Vừa rồi ta nghe
hạ nhân nói Tuyết Tĩnh và ngươi đánh nhau, thật là không hay
chút nào !”
Niệm Băng mỉm cười : “Tuyết thúc thúc, kỳ thật thì cũng
Băng Hỏa Ma Trù
không có gì, coi như là ta bồi thường cho nàng thôi”.
Tuyết Cực than nhẹ một tiếng , nói : “Đưa con gái này của ta
rất cố chấp, chuyn của các ngươi ta biết; cũng không thể
trách ngươi, dù sao thì chuyện tình cảm cũng không thể miễn
cưỡng được. Đi nào, vào trong nhà ta nghĩ ngơi một lát. Vất vả
lắm ngươi mới trở lại, lần này nhất định phải lưu lại Thanh
Phong Trai một thời gian đó.
Niệm Băng gật đầu: “Được, nhân tiện quấy rầy ngài.” Hn
cũng không nghĩ tới sẽ ở lại nơi này, nhưng nghĩ lại thì có th
tạo cho Gia Lạp Mạn Địch Tư có cơ hội với Tuyết Tĩnh, trong
lòng hắn vẫn có chút áy náy với nàng. Gia Lp Mạn Địch Tư có
thể nói là người mà hắn tín nhiệm nhất, mà gã vừa lúc lại thích
Tuyết Tĩnh. Niệm Băng từ trong tâm rất muốn kết hợp cho bọn
họ, một là thành toàn cho Gia Lạp Mạn Địch Tư, hai là cho
Tuyết Tĩnh một chút công đạo. Gia Lạp Mạn Địch Tư có nói
qua, nếu Tuyết Tĩnh nguyện ý ở cùng với hắn, chẳng những có
thể trường sinh mà thực lực của ng dưới sự trợ giúp của hắn
cũng sẽ tăng lên nhiều. Bất luận thế nào thì đây cũng là mt
chuyện tốt, huống chi Gia Lạp Mạn Địch Tư xứng là một con
rồng đáng giá để nữ nhân có thể phó thác cả đời.
Niệm Băng và Gia Lạp Mạn Địch Tư đi theo Tuyết Cực vào
trong Thanh Phong Trai nội đường. Tuyết Cực ra lệnh cho hạ
nhân pha trà, mời Niệm Băng và Gia Lp Mạn Địch Tư ngồi
xuống rồi nói: “Niệm Băng, ngươi bây giờ thật là danh tiếng
như cồn ha!”
Niệm Băng ngẩn người : “Cái gì danh tiếng? Ta chẳng biết gì
cả”. Tuyết Cực có chút kinh ngạc :”Ngươi sao lại kng biết?
Ngươi khiến cho Băng Nguyệt đế quốc nở mày nở mặt. Mấy
ngày nay lão gia hỏa Long Tri kia đều cười tít mắt, miệng
chẳng bao giờ ngậm lại”.
Niệm Băng trong lòng máy động, mới hiểu được Tuyết Cực nói
chính là thành tích của mình ti Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái,
hắn mỉm cười nói: “Tin tức truyền nhanh thật, nguyên lai là
các người đã biết cả rồi, sư phó ta khỏe chứ?”
Băng Hỏa Ma Trù
“Khỏe, đương nhiên là khỏe, không khe mà được sao?. Do Lạc
Nhu bnhà đi khiến cho Quốc Vương nổi giận, không chỉ Băng
Tuyết thành chúng ta bị nạn mà cBăng Nguyệt thành cũng
liên quan, mọi chỗ trong thành đều phát động truy tìm nơi ở
của bọn họ. Đang lúc này thì tin tức ngươi đoạt quán quân Tân
Duệ Ma Pháp Sự Đại Tái truyền về, chúng ta ở Băng Nguyệt
thành thật là nở mặt nở mũi . Đệ nhất và đệ nhị đều thuộc về
chúng ta, chưa có một quốc gia nào có thành tích tốt như vậy
trong lịch sử.Long nhan Quốc Vương đại thịnh, phong ba do
Lạc Nhu mang đến lập tức trở nên bình lặng đi rất nhiều. Sư
phó của ngươi bởi vì có quan hệ với ngươi nên được bệ hạ coi
trọng, đã được khôi phục chức Ma Pháp Sưng hội ngân
khoảng. Bây giờ lão có thể phong quang vô hạn (ánh sáng đẹp
đẽ toả ra không giới hạn ) rồi. Ma Pháp Sư công hội dưới sự
dẫn dắt của lão đã đoàn kết lại, trong thời gian ngắn tăng
thêm hơn mười ma pháp sư. Hơn nữa thanh danh công hội bây
giờ so với trước kia đã cường đại hơn rất nhiều. Mặc dù trong
khoảng thời gian ngắn không thể sonh với Băng Thn Tháp,
nhưng cũng không giống như trước kia luôn bị người ta khinh
miệt . Sư phó của ngươi mỗi lần nhắc tới ngươi thì vmặt hớn
hở, cứ như là chính lão chm trúng được ngươi vậy.”
Niệm Băng mỉm cười : “Việc ta làm dĩ nhiên là dành cho công
hội, nhưng thật ra ta thắng cũng nhờ kỹ xảo thôi, theo thực lực
mà nói thì ta vn còn kém Thiên Huyễn Băng Vân một chút. À,
thời gian qua ngài vẫn khỏe chứ? Vừa rồi ta thấy Tuyết Tĩnh,
tâm trạng của nàng ấy hình như không được ổn định. Aiii …
đều là do ta cả.”
Tuyết Cực than nhẹ, nói: “Khỏe hay không khỏe đều có th
nhìn thai phương diện. Nếu nhìn theo góc độ Thanh Phong
Trai , lúc trước được ngươi trợ giúp, chúng ta một lần nữa vượt
qua Đại Thành Hiên; sau đó ngươi lại giới thiệu Minh huynh đ
tiểu sư muội đến, càng khiến cho thực lực trù phòng lại tăng
lên, Đại Thành Niên không còn khả năng tranh chấp nữa.
Nhưng nếu nhìn theo góc độ của Tĩnh nhi thì không được tốt
lắm. Từ lần trước trn nhà theo ngươi trở về, nó đều ở ngoài
hoa viên luyện công, ít khi ra ngoài. Nha đầu này tâm trng
Băng Hỏa Ma Trù
rất nặng nề, ngay cả ta bây giờ cũng không hiểu được nó.
Niệm Băng, ngươi yên tâm, ta không trách ngươi. Có lẽ nhiều
ngày nữa, tâm hồn nó sẽ bình tĩnh trở lại. Bất quá tính khí nó
như vậy, thật chẳng biết làm sao thể xuất giá được đây ?” .
Tuyết Cực lộ vẻ bất đắc dĩ, thở dài.
“Dĩ nhiên là có thể! Ta nguyện ý cùng Tuyết Tĩnh tiểu thư ở
cùng một chỗ”, đối mặt với nhạc phụ tương lai, Gia Lạp Mạn
Địch Tư hấp tấp bày tỏ nỗi lòng.
Tuyết Cực nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: “Ta thật không nghĩ
tới ngươi và Niệm Băng quen biết. Thật là vô ý tứ, Tĩnh Nhi đối
với ngươi không có cảm giác gì đâu, từ nay về sau ngươi đừng
có quấy rầy nó nữa” . Hiển nhiên lão đã gp Gia Lạp Mạn Địch
Tư không chỉ một lần, hơn nữa ấn tượng của lão với tên rng
này cũng không được hay ho gì cho lắm.
Niệm Băng không đành lòng nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư xấu hổ,
mỉm cười nói: “Tuyết thúc thúc, ta còn chưa kịp giới thiệu, đây
là đại ca Hỏa Long của ta, thực lực của hắn hơn ta rất nhiều.
Đại ca, đây là Tuyết Cực thúc thúc, chắc ngươi cũng nhận ra.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư vội vàng gật đầu : “Biết chứ, đương nhiên
là biết. Trước kia ta theo đuổi Tuyết Tĩnh tiểu thư, cũng đã gặp
mặt bá phụ vài lần.” Hắn dõng dc kêu bá phụ, nếu Tuyết Cực
biết tuổi thực của hắn so với mình lớn hơn mấy ngàn ln, trong
lòng không biết sẽ nghĩ như thế nào!
Niệm Băng âm thầm cười trộm, nhưng trên mặt lại ráng giữ v
bình tĩnh, nói: “Tuyết thúc thúc, kỳ thật đại ca ta là người tốt.”
Tuyết Cực nhíu mày: “Hắn là đại ca của ngươi hả? Ngươi không
biết vị đại ca này của ngươi lúc trước cứ quấn quýt lấy Tĩnh
Nhi, chuyện này toàn bộ Thanh Phong Trai đều biết. Tĩnh Nhi
gần đây tâm tình kng được tốt cũng có liên quan đến hắn
một phần.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư cúi đầu nói: “Kỳ thật không phải mỗi
ngày quấn quýt, mà là … vài tháng thì phi. Tuyết bá phụ, ta
Băng Hỏa Ma Trù
thật tâm thích Tuyết Tĩnh, một ngày không thấy nàng, trong
lòng ta nhớ nhung không nguôi”.
Cũng không trách Tuyết Cực không có ấn tượng tốt với hắn
được. Lúc trước Tuyết Cực không thể tìm ra được biến pháp
nào ngăn cản tên gia hỏa này, cho dù là ma pháp phong n,
phái người đến đánh, lão đều dùng qua; nhưng có điều mấy
cái thứ đó làm sao cản được Gia Lạp Mạn Địch Tư? . Tuyết Tĩnh
mỗi ngày nhìn cái khuôn mặt si mê của Gia Lạp Mạn Địch Tư,
thật tình chỉ coi hắn như là ruồi bọ.
Niệm Băng biết muốn thay đổi thái độ của Tuyết Tĩnh và Tuyết
Cực đối với Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không dễ dàng, hn ho
khan một tiếng nói tránh đi: “Tuyết thúc thúc, vừa rồi chúng ta
khi ăn cơm gặp một người tên là Yến Vân, hắn đúng là Băng
Nguyệt đế quốc ngũ hoàng tử sao?”
Ánh mắt Tuyết Cực tt ra một tia kinh ngạc, tựa hồ như nghĩ
rằng chuyện gì Niệm Băng cũng biết: “Đúng, hắn là Ngũ hoàng
tử. Aiii… Con nha đầu Lạc Nhu kia, cả nhà đột nhiên ri đi tạo
nên một trường phong ba. Trước khi kết hôn một năm mà v
hôn thê lại bỏ trốn, việc này đối với Ngũ hoàng tlà một đại s
nhục. Vì tra rõ chuyện này, hn tự mình đến Băng Tuyết
Thành, bi vì thích chnày thanh đạm nên mỗi ngày hắn đều
đến ăn cơm. Ta còn định cấp cho hắn một cái phòng, nhưng
hắn cố ý muốn ở tại Yếu Trần đại sảnh. Ngũ hoàng tử này cũng
là một người tốt. không ra vẻ hoàng tử mà bình dị thân cận với
mọi người. Trong tất cả các hoàng tử, ta xem trọng hắn nhất.”
Gia Lạp Mn Địch Tư khóc: “Cũng đâu phải là con rể tốt đâu !”
Mặc dù ging hắn rất nhỏ, nhưng Tuyết Cực sao lại không
nghe được? Nếu chỉ có một mình Gia Lạp Mạn Địch Tư ở chỗ
này, lão nhất định đã phát tác, nhưng vì có Niệm Băng nên lão
cố tình làm như không nghe thấy.
Niệm Băng trong lòng thầm nghĩ, cho dù là Ngũ hoàng t
đại cũng không có khả năng so sánh với Long Tộc đích Long
vương, thật chẳng biết Gia Lạp Mạn Địch Tư làm cái khỉ gì
khiến cho cha con Tuyết Cực chán ghét hắn đến vậy ?