Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 139 :
Phệ Huyết Diệt Hồn
Miêu Miêu kinh ngạc nhìn Băng Vân nói: "Tỷ tỷ, Niệm Băng ca
nấu ăn rất ngon, ngươi nếm thử đi! Không nên gọi ta là tiểu
muội muội, ta cũng đã mười sáu tuổi rồi, gọi ta là Miêu Miêu
được rồi, tất cả mọi người đều gọi ta như vậy.” Nói xong, lại
đưa tuyết kê đến trước mặt Băng Vân. Băng Vân ngây ra một
lúc, nhìn vẻ mặt chân tình của Miêu Miêu, nàng thật sự không
đành lòng ctuyệt, hơn nữa tuyết kê kia mùi vị quả thực rất
thơm, lập tức, đưa tay tiếp lấy nhánh cây, xé một miếng đùi
gà ra rồi lại đưa nhánh cây trả lại cho Miêu Miêu, "Ngươi ăn đi,
tỷ tỷ ăn từng này là đủ rồi.”
Miêu Miêu hì hì cười, lúc này mới bắt đầu thoải mái gặm lấy
gặm để, với công nghệ băng hỏa cửu trọng thiên, tuyết kê qua
tay Nim Băng đã phát huy được mùi vị tốt nhất, đừng nói là
Miêu Miêu thấy thơm ngon, ngay cả Băng Vân luôn luôn thanh
tâm quả dục mới ăn mấy miếng cũng không khỏi động dung,
mùi vị của tuyết kê theo hỏa diễm khác biệt mà sinh ra tư v
hỗn hợp, mỗi lần cắn một miếng, đều có cảm thụ hoàn toàn
bất đồng, mặc dù Băng Tuyết nữ thần tế tự cực kỳ sủng ái
nàng, nhưng thức ăn của Băng Thần tháp luôn luôn lấy rau
dưa là chính, hơn nữa nấu nướng không tốt, đột nhiên ăn được
mỹ vị thế này, nàng cũng không khỏi cẩn thận thưởng thức, so
sánh với Miêu Miêu đang lang thôn hổ yết kia, nàng nhã nhặn
hơn nhiều, cắn từng miếng nhỏ, từng động tác đều vô cùng
đẹp đẽ, không có chút mỡ nào dính trên mặt.
Niệm Băng vừa ăn tuyết kê, vừa nhìn Miêu Miêu và Băng Vân,
trong mắt xuất hiện một đạo hàn quang nhàn nhạt, ba con
tuyết kê được giải quyết nhanh chóng, Niệm Băng ăn một con,
Miêu Miêu ăn hơn một con, Băng Vân lúc đầu ăn có một chiếc
Băng Hỏa Ma Trù
đùi cũng vì sự nhiệt tình của Miêu Miêu mà ăn thêm không ít.
Thưởng thức qua kỹ thuật của Nim Băng, Băng Vân thật sự có
chút khó lý giải được, tại sao một ma pháp sư xuất sắc lại đem
tinh lực đặt ở trù nghệ chứ? Có thể làm ra thực vật mỹ vị
như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai mà có thể luyện
thành. Đương nhiên, nàng sẽ không đi hỏi Niệm Băng chuyện
này.
Hồ ly Na Na đáng thương, chỉ có thể gặm mấy miếng xương gà
trên mặt đất, bất mãn nhìn chủ nhân. Đáng tiếc, Miêu Miêu lại
không hề phát hiện bộ dáng đáng thương của nó.
"Miêu Miêu, cơm xong rồi, chúng ta lên đường thôi, đến Băng
Nguyệt thành ngươi không được nghịch ngợm, ta sẽ tìm người
đưa ngươi về nhà.” Nim Băng vừa cầm nước do băng hóa
thành để Miêu Miêu rửa mặt, vừa nói. Mặc dù hắn rất thích tiểu
muội muội Miêu Miêu này. Thế nhưng, hắn còn rất nhiều
chuyện trọng yếu phải làm ở Băng Nguyệt thành, sợ Miêu Miêu
đi theo mình thì sẽ có nguy hiểm.
Miêu Miêu rửa sạch mỡ trên mặt, có chút ủy khuất nói: "Niệm
Băng ca ca, ngươi kng ghét Miêu Miêu đấy chứ? Miêu Miêu
có năng lực tự bảo vệ mình, sẽ kng liên lụy tới ngươi. Để ta
đi theo ngươi đi, người ta thật vất vmới chạy ra ngoài được
một chuyến, nếu trở về, ba ba tức giận, khẳng định sẽ giam ta
lại.” Vừa nói, vành mắt của nàng đỏ lên, bộ dáng hết sức đáng
thương nhìn Nim Băng.
Niệm Băng bất đắc lắc đầu, đáp: "Miêu Miêu nghe lời, ca ca
còn có chuyện phải làm ng Nguyệt thành, ngươi đi theo ta
cũng không tiện! Vạn nhất ngươi có chuyện gì, ta ăn nói làm
sao với Hi Lạp Đức thúc thúc?" Hắn vừa dứt lời, Băng Vân đã
đứng lên, kéo tay Miêu Miêu nói: "Chuyn này ngươi không
cần lo lng, ở Băng Nguyệt thành chỉ cần có ta, không ai có
thể xúc phạm tới nàng, Miêu Miêu, chúng ta không nên để ý
tới tên lúc nào cũng nhìn trước ngó sau này, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, kéo tay Miêu Miêu đi ra phía ngoài.
Niệm Băng kinh ngạc nhìn Băng Vân, nàng tựa hồ cũng kng
Băng Hỏa Ma Trù
băng lãnh ging như mình tưởng tượng! Vội vàng bước nhanh
đi theo sau nhị nữ, hướng phía bìa rừng đi đến. Dọc theo
đường đi, không khí xấu hổ giữa Niệm Băng và Băng Vân, được
Miêu Miêu điều tiết mà tường an vô sự, Niệm Băng trở thành
trù sư cho nhị nữ, bắt đầu thì Băng Vân còn có chút khinh
thường thức ăn hắn làm, rồi dần dần, nàng tựa hồ đã ăn thành
quen mvị mà Niệm Băng làm, căn bản là không cn Miêu
Miêu khuyên bo, sức ăn cũng không hề ít hơn so với Miêu
Miêu, có mấy lần Niệm Băng làm ít đi, cuối cùng chính hắn lại
là kẻ không được ăn. Trong không khí này, năm ngày sau, bọn
họ rốt cục đã tới thủ đô của Băng Nguyệt đế quốc, cách Băng
Thần tháp chỉ có trăm dặm, Băng Nguyệt thành.
Băng Nguyệt thành phn hoa cũng không hơn Băng Tuyết
thành là bao nhiêu, chỉ bất quá, bởi vì nơi này là thủ đô của
Băng Nguyệt đế quốc, cả tòa thành thị đều tràn ngp không
khí chính trị, trên ngã tư đường tờng xuyên có thể thấy binh
lính tuần tra đi qua, tiếng mua bán trên đường cái rất ít, ấn
tượng đầu tiên với thành thị này, đương nhiên chính là trị an
rất tốt. Một ma pháp sư tưng mạo anh tuấn, mặc kim sắc ma
pháp bào, một nữ tử mặt che sa mỏng phát ra khí tức lạnh
lùng, còn có một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, vừa tiến vào
Băng Nguyệt thành lin khiến bình dân chú ý, thế nhưng, Niệm
Băng ba người lại không gặp phải phiền toái gì, nguyên nhân
rất đơn giản, chính là vì băng hoa tiêu chí trên ma pháp bào
của Băng Vân. Tại Băng Nguyệt đế quốc, ai cũng đều biết, đắc
tội với hoàng thất vị tất đã là tử tội, nhưng đắc tội với Băng
Thần tháp đương nhiên sẽ là sống không bằng chết.
Đang đi tới, Băng n đột nhiên kéo Miêu Miêu lại, xoay người
hướng về phía Niệm Băng nói: "Nơi muốn đi đâu? " Thanh
âm của nàng vẫn băng lãnh như trước, mặc dù cu hận trong
mắt đã nhạt đi một chút.
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Chúng ta trước tìm một chỗ nghỉ
đi, Băng Vân tiểu thư cũng có thể đi tìm người của Băng Thần
tháp các ngươi, ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không trốn chạy.
Huống chi, còn có Mu Miêu ở đây, không phải sao? " Vừa nói,
hắn vừa hướng về một phạn điếm bên đường có quy mô rất
Băng Hỏa Ma Trù
lớn, Băng Vân trong mắt lãnh quang chợt lóe, kéo Miêu Miêu đi
theo sau Niệm Băng vào trong lữ điếm.
Có thân phận Băng Thần tháp, ba người được miễn phí ở lại
phạn điếm, Niệm Băng đặt hai png, mình một phòng, Băng
Vân và Miêu Miêu một phòng. Hn mới vừa vào phòng chuẩn
bị nghỉ ngơi một lát, Miêu Miêu đã chạy lại, "Niệm Băng ca ca,
Băng Vân tỷ tỷ nói muốn dẫn ta đi chơi trong thành, ngươi có
đi không? Cùng chúng ta đi chứ, Băng Vân tỷ ti trong
thành có không ít đồ ăn vặt ngon. Còn có các loi y phục da
thú đặc sản của Băng Nguyệt đế quốc, trời lạnh, tỷ tỷ nói s
mua y phục cho ta mặc.” Băng Nguyệt thành nằm ở phía bắc
Băng Tuyết thành, hin tại đã tiến vào cuối mùa thu, quả thực
có chút lạnh.
Nhìn Miêu Miêu cao hứng bng bừng/hết sức phấn khởi đích bộ
dáng, Niệm Băng lắc đầu, nói: "Ngươi và Băng Vân tỷ tỷ của
ngươi đi đi, ca ca mệt, sẽ không đi với các ngươi.” Nói đùa, đi
dạo phố cùng nhài tử, kết quả nhất định rất thảm, huống
chi, hn còn có chuyện trọng yếu phải làm. Mu Miêu bất mãn
nhìn Nim Băng, "Ca ca thật mất hứng, vậy thì ngươi ở đây
chờ chúng ta, ta sẽ mua cho ngươi một bộ y phục.” Nói xong,
nhảy nhót chạy ra khỏi cửa. Nhìn bóng lưng của nàng, Niệm
Băng có chút hâm mộ vẻ vô ưu vô lự của Miêu Miêu, mình nếu
cũng có thể vui vẻ đưc như nàng thì thật tốt. Nhưng ít ra hiện
tại không thể. Dùng tinh thần lực, hắn cảm thụ được Băng Vân
và Miêu Miêu ly khai phn điếm, đi về phía bắc. Mặc dù hắn
đối với Băng Thần tháp tràn ngập hận ý, nhưng cả quãng
đường dài Băng Vân đều đối xử rất tốt với Miêu Miêu, hn tin
Băng Vân sẽ không làm thương tổn Miêu Miêu, hung chi, Miêu
Miêu có một đống triệu hoán thú, lại có tinh thần ma pháp,
tuyệt không vẻ ngoài vô hại của nàng.
Mở cửa sổ, Nim Băng vỗ nhẹ ba tiếng. Lưỡng đạo hôi ảnh từ
cửa sổ chui vào, qumột gối xuống, "Giáo chủ, ngài có gì phân
phó?”
Niệm Băng lãnh đạm nói: "Mang ta tới Băng Nguyệt đường. Ta
nghĩ, người hẳn cũng đã tới.” Từ khi ban hạ mệnh lệnh đến bây
Băng Hỏa Ma Trù
giờ đã trải qua mười ngày. Ngày đêm kiêm trình, chí ít mt bộ
phân Huyết Sư cao thủ hẳn là đã tp trung tới Băng Tuyết
thành rồi. Hai lục cấp cao thủ mang Niệm Băng ly khai phạn
điếm, bọn họ hiển nhiên rất quen thuộc đường xá ở ng
Nguyệt thành, mang theo Nim Băng đi qua mấy con đường,
nhanh chóng đi tới trước một tòa kiến trúc cao lớn, đi tới tòa
kiến trúc này, Nim Băng không khỏi ngây người một lúc. Bởi
vì tiêu chí trên kiến trúc là một thanh kiếm, điều này đại biểu
cho võ sĩ công hội, mà ng Nguyệt thành võ sĩ công hội, hiển
nhiên là tổng hội của cả Băng Nguyệt đế quốc võ sĩ công hội,
Huyết Sư giáo Băng Nguyệt đường ở chỗ này sao? Mang theo
chút nghi hoặc, hắn đi theo hai lục cấp cao thủ vào bên trong
công hội.
Người trong võ sĩ công hội không ít, phần lớn là tới để xác định
vũ kỹ đẳng cấp của mình, công hội đại sảnh chừng mấy nghìn
thước vuông, chứa mấy trăm võ sĩ thì cũng không cần phải
chen ln. Niệm Băng một thân kim sắc ma pháp bào vừa tiến
vào công hội, lập tức khiến các võ sĩ chú ý. Một thân ma pháp
sư của hắn quá nổi bật. Hai lục cấp võ sĩ một gã ở lại cạnh
Niệm Băng, một gã bước nhanh vào phía trong võ sĩ công hội.
Niệm Băng đứng giữa võ sĩ công hội, quan sát hoàn cnh
chung quanh, mà các võ sĩ trong đại sảnh của công hội cũng
có chí ít hai phần ba là đang nhìn hn. Tiếng xì xào bàn tán
không ngng truyền đến.
"Tiểu tử này tđâu tới? Xem bộ dáng của hắn như là một ma
pháp sư, chạy đến võ sĩ công hội chúng ta làm gì? Chng lẽ là
tới khiêu chiến? Lá gan cũng lớn quá đi.”
"Ai biết hắn từ đâu tới, bất quá, ta còn chưa thấy ma pháp sư
mặc kim sắc ma pháp bào, thật sự là quá kiêu ngo. Nhìn cũng
khiến người tức giận, đi thôi, chúng ta đi tới thử hắn.”
Số người muốn đến thử thực lực Niệm Băng quả thực không ít,
Niệm Băng còn đang quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhưng
vẫn biết có cả chục tên võ sĩ đang đi tới, chúng võ sĩ hiển
nhiên không có lòng tt gì, trong đó có một gã võ sĩ thân hình
cao lớn tựa như không nhìn thấy Niệm Băng lao nhanh vào