
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 140: Đầu bếp của Nguyên Soái
phủ
Tuyết Phách chỉ vào Niệm Băng, nói: “Ngươi dẫn hắn đến nhà
bếp đi, cơm trưa hôm nay của ta là do hắn làm, bất luận kẻ nào
cũng không được giúp hắn, hiểu chưa?”
“Vâng, thưa Nguyên soái.”
Người hầu hướng về Niệm Băng gật đầu, rồi xoay người đi trước
rời khỏi thư phòng, Niệm Băng hướng Tuyết Phách hành lễ sau
đó cũng đi theo ra ngoài.
Nhìn thân ảnh Niệm Băng rời đi, Tuyết Phách tự nhủ:
“Tuyết Cực à Tuyết Cực!!! Người ngươi tiến cử cho ta đến tột
cùng là ai? Xem ra, ta thật sự phải hỏi rõ mới được.”
Nghĩ tới đây, hắn lại gọi một gã người hầu, vội vàng viết một
phong thơ, lệnh người hầu dùng tốc độ nhanh nhất đến Băng
Tuyết thành.
Phòng ăn chính của Nguyên Soái phủ chuyên dành cho cả nhà
Tuyết Phách dùng cơm.
Lúc giữa trưa, sớm đã có chút đói bụng Tuyết Ngọc kéo theo
mẫu thân đi vào trong phòng ăn. Vừa vào cửa, nàng đã nghe
ngửi được một cổ mùi hương thơm mát, kinh hỉ nói:
“ Ôi thơm quá, đây là món ăn gì nhỉ?”
Lúc nàng nhìn thấy thức ăn trên bàn không khỏi ngây ra, những
thứ trên bàn còn có thể gọi là thức ăn sao? Kia rõ ràng là một
món nghệ thuật phẩm, thứ duy nhất nàng có thể nhận thức,
cũng chỉ có một mâm hoàng sắc kia, chính là kim hương quyển.
Kể cả kim hương quyển bên trong, tổng cộng có sáu món ăn,

Băng Hỏa Ma Trù
nhưng không có món nào không phải là thượng phẩm, chỉ riêng
vể sắc và hương cũng đã khiến Tuyết Ngọc vị khẩu đại khai.
Tuyết phu nhân đồng dạng kinh ngạc, nhìn thức ăn tinh xảo
trước mặt, nghi ngờ nói:
“Trong phủ có trù sư mới đến sao? Nhìn đám thượng phẩm này,
cũng đủ thấy thủ nghệ trù ấn quả thật là rất giỏi.”
“ Vị trù sư mới đến đấy, không phải là ta sao?” Thanh âm của
Niệm Băng vang lên, hắn đang cầm trên tay chính là sở trường
của mình Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên Cửu Long Chí Tôn Đỉnh
bước đến. Tôn đỉnh bằng thúy ngọc bình thường bên trong chứa
hai phần ba chính là trân châu phỉ thúy bạch ngọc chúc, cẩn
thận đem cửu long chí tôn đỉnh đặt ở giữa bàn ăn, niệm băng
mỉm cười nói:
“Chẳng biết thủ nghệ của ta có thể làm hài lòng phu nhân cùng
tiểu thư không?”
Tuyết Ngọc kinh ngạc nhìn niệm băng nói:
” Ngươi là trù sư sao? Ta nhớ rõ thời điểm ngươi tới vốn là mặc
một kiện ma pháp bào mà!”
Niệm băng mỉm cười :
“Thứ kia chỉ là giả trang bộ dáng thôi, ta từ Thanh Phong trai
đến, dĩ nhiên là một gã trù sư rồi. Lần này đến, chính là vì Tuyết
Cực thúc thúc mời ta vào Nguyên Soái phủ làm công.”
Tuyết Phách lúc này mới từ bên ngoài bình tĩnh bước vào, hắn
cũng đã ngửi thấy mùi thơm. Vừa vào cửa tự nhiên cũng thấy
được Niệm Băng cùng thê tử, nữ nhi của mình . Lại nhìn bảy
món thức ăn tinh diệu trên bàn, trong mắt không khỏi sáng
ngời. mặc dù hắn với việc ăn uống không có yêu cầu gì cao,
nhưng bảy món ăn do Niệm Bang làm thật sự là rất dụ người,
nhất là cửu long chí tôn đỉnh ở giữa, tinh tế điêu khắc kia,
không phải trù sư bình thường có thể làm ra được.”
Niệm Băng mỉm cười, nói:
“Nguyên soái, xin mời kiểm nghiệm trù nghệ của ta đi. Ta nghĩ
ngài hẵn sẽ vừa lòng.”
Mặc dù hắn không làm thất hệ đại xan sở trường nhất của mình,
nhưng bảy món ăn này đều là sáng chế sớm nhất của hắn băng
hỏa cửu trong thiên, mỗi một món đều là tinh điêu chế tác. Nếu
vậy mà cũng không thể làm cho Tuyết Phách vừa lòng, có lẽ cả
Ngưỡng Quang đại lục này trù sư có thể làm cho hắn vừa lòng

Băng Hỏa Ma Trù
quả thật không có mấy vị.”
Tuyết Phách nhìn Niệm Bang liếc mắt, đi đến vị trí chủ tọa ngồi
xuống. Tuyết phu nhân vội vàng lấy cho trượng phu mình một
chén cơm đặt trước mặt, Tuyết Ngọc sớm đã nhịn không được:
“Ba, ta ăn đi thôi!! Ôi!! Xem hình dáng, vị đầu bếp do thúc thúc
giới thiệu lần này rất lợi hại đó. Lần trước khi chúng ta đi Băng
Tuyết thành người hướng thúc thúc xin mượn Minh Nguyên thúc
thúc, nhưng thúc thúc như thế nào cũng không đồng ý. Giá hồi
đáo hảo, thật sự đưa tới cho chúng ta một vị đầu bếp, từ nay về
sau con có thể ăn ngon miệng rồi.”
Tuyết Phách trầm giọng nói: “Nha đầu ngươi, một chút phong
phạm đại gia đều không có, chỗ nào cũng giống như nữ hãi tử,
không cần học tập giống như tỷ tỷ ngươi . Chẳng lẽ ngươi cũng
muốn bị người ta kêu thành phong nữ nữa hã? Ăn cơm đi.”
Tuyết Ngọc hiển nhiên rất sợ Tuyết Phách, le lưỡi, không dám
nói cái gì nữa, lập tức hướng thức ăn trên bàn ra tay.
Niệm Băng đứng ở một bên, cũng không có lui ra ngoài, nhìn
thấy Tuyết Phách một nhà ba miệng ăn mĩ thực của mình làm,
trong lòng nổi lên một trận kích động. Hắn dù thế nào cũng
luôn hy vọng bản thân mình cũng có thể cùng cha mẹ đồng thời
ăn cơm trưa như vậy!
Nhưng trong trí nhớ từ trước tới nay, đối với người bình thường
đây quả là một yêu cầu rất đơn giản, còn đối với hắn lại là điều
mà chưa bao giờ có thể thực hiện được.
“Oa!! Ăn ngon thật!! Món này làm bằng thứ gì thế? Hương vị
như tiên, ta chưa từng nếm qua thứ gì ngon như vậy. Tựa hồ so
với Minh Nguyên thúc thúc làm còn ngon hơn.”
Tuyết Ngọc sau khi nhấm nháp Băng Hỏa bát cực, nhịn không
được kinh hô ra tiếng.
Chỉ là lúc này đây Tuyết Phách cũng không có ngăn cản. Bởi vì,
hắn đồng dạng cũng bị trù nghệ của Niệm Băng làm cho khiếp
sợ.
Trên bàn có bảy món ăn không chỉ nhìn đẹp mắt, hương vị cũng
có một không hai. Nhìn qua chỉ là tài liệu bình thường nhưng
sau khi trải qua Niệm Băng gia công, liền biến thành từng món
trân tu mỹ vị, mỗi lần ăn một miếng, đều không có cùng cảm

Băng Hỏa Ma Trù
giác, ngay cả món cơm bình thường nhất cũng tràn ngập hương
khí thơm ngon.
Nhìn Tuyết Phách gắp một miếng kim hương quyển, Niệm Băng
mỉm cười nói:
“Tiêm thủ tha thành ngọc sổ tầm.
Bích du tiên xuất nộn hoàng thâm.
Dạ lai xuân thụy vô khinh trọng.
Áp biển giai nhân triền tí kim.
(Tại hạ mạo muội dịch thế này!!! Do thời gian gấp gáp nên
không thể thỉnh giáo sự chỉ điểm của các lão tiền bối được
“ Đôi tay nhào nặn ra hình ngọc
Xanh thơm thấp thoáng ẩn sắc vàng
Giấc ngủ đêm xuân không vương bận
Áp chặt giai nhân quấn tay thon ” )
Kim hương quyển tốt nhất chẳng những phải có màu vàng óng
ánh, đồng thời còn phải thơm ngon. Giòn, mịn ,hơi chạm vào
liền tan ra, đây mới là đỉnh cấp kim hương quyển, ta nghĩ ta chỉ
miễn cưỡng làm được.”
Tuyết Phách không nói gì, đem kim hương quyển đưa vào trong
miệng cắn một miếng, quả nhiên như Niệm Băng nói, thơm,
giòn, mịn, hơi chạm vào đã tan ra, mùi thơm nồng động . Khiến
hắn nhịn không được đem tất cả kim hương quyển ăn hết một
hơi.
Thực vật trên bàn không ngừng giảm bớt, bất luận là Tuyết
Phách hay là Tuyết phu nhan cùng Tuyết Ngọc, bọn họ đều là
lần đầu tiên ăn nhiều thức ăn như vậy, kể cả món cửu long chí
tôn đỉnh mà Niệm Băng bưng lên cuối cùng, toàn bộ bảy đạo
mùi vị cư nhiên không còn một giọt.
Nhìn thấy một nhà ba khẩu ăn xong món cuối cùng này, Niệm
Băng mỉm cười, nói:
“Đa tạ, Nguyên soái tán thưởng.”
Tuyết Phách liếc mắt nhìn Niệm Băng, nói :
” Ngươi như thế nào biết ta sẽ tán thưởng ngươi?”
Niệm Băng mỉm cười nói:
“Đối với một gã trù sư mà nói, bản thân mình làm ra một thứ gì
đó mà được ăn hết sạch, tự nhiên đó là lời tán thưởng lớn nhất,
chẳng lẽ không đúng sao? Tuyết nguyên soái?”

Băng Hỏa Ma Trù
Tuyết Phách hướng Niệm Băng gật gật đầu, mặc dù hắn đối với
thận phận Niệm Băng có chút nghi ngờ, nhưng có thể làm ra
một bàn mĩ thực như thế, hắn không phải học trù ngày một
ngày hai mà có thể làm được.
Trong phủ nguyên soái này, chưa có tên trù sư nào có thể có kỹ
thuật như thế, cho nên, cho dù có người muốn giúp hắn cũng
không có khả nang. Sau khi nhấm nháp qua kỹ thuật của Niệm
Băng, nghi hoặc trong lòng hắn không khỏi giảm bớt vài phàn,
“Được!! Không cần tính toán nhiều làm gì nữa, bắt đầu từ bây
giờ, người là chính là một trù sư trong phủ Nguyên soái của ta.
Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, gia pháp trong phủ nguyên soái này
cực nghiêm, nếu ngươi vi phạm, đừng trách ta đối với kẻ dưới
vô tình. Ngươi muốn bao nhiêu tiền thù lao?”
Niệm Băng mỉm cười nói:
“Nguyên soái, tiền thù lão đối với ta mà nói không quan trọng,
tiền bạc trong mắt ta vốn là mây khói. Bất quá, ta có một yêu
cầu nho nhỏ, ta đến đây việc chính là nâng cao tay nghề nấu
ăn, nhưng sau này ta chỉ đến làm cơm chiều thôi. Vừa đến mới
Băng Nguyệt thành, ta muốn đi xung quanh một chút cùng các
trù sư thành danh trong Băng Nguyệt thành luận bàn. Cho nên,
xin nguyên soái chấp thuận, ta ban ngày không ở trong phủ.”
Tuyết Phách còn chưa nói gì, Tuyết Ngọc ở bên đã lên tiếng:
“Vậy ngươi không thể làm cơm trưa rồi. Ai dà!! Được rồi, ngươi
tên là gì?”
“Ta gọi là Niệm Băng. Nguyên soái, không biết ngài có thể đáp
ứng điều kiện này của ta không ? “
Niệm Băng mặc dù đang trả lời câu hỏi củaTuyết Ngọc, nhưng
ánh mắt vẫn nhìn Tuyết Phách.
Tuyết Phách trong mắt hào quang chợt hiện nói:
“Được, ta đáp ứng cho ngươi chỉ làm cơm chiều. Ngươi là người
được Tuyết Cực giới thiệu tới, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.
Từ nay về sau mỗi tháng thù lao của ngươi là hai mươi kim tệ,
để quản gia an bài nơi ở cho ngươi.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Tuyết Phách vừa đi, Tuyết
Ngọc lập tức nhảy dựng lên, tiến đến bên người Niệm Băng nói:
“Niệm Băng, ngươi có phải là so với Minh Nguyên thúc thúc còn
lợi hại hơn?”
Niệm Băng mỉm cười nói: