
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 150: Thất đại khiếu huyệt chi nhị
Đột nhiên Niệm Băng chấn động toàn thân, trong nháy mắt có
chút ảnh hưởng mơ hồ, thông qua thiên nhãn gặp lại, dĩ nhiên
hoàn toàn do tinh quang ngưng kết mà thành chính mình, hắn
đang kinh ngạc, tiên thiên khí được hắp thụ trong cơ thể hắn
đột nhiên bắt đầu tách khỏi cơ thể, cả những cái mới hấp thụ
cũng không ngoại lệ, Niệm Băng hoảng sợ, dù đang muốn giải
trừ cảnh giới kì diệu này, nhưng hắn lại phát hiện, tinh thần lực
của mình bị nhốt kín trong thiên nhãn huyệt, tạm thời không
thể khống chế cơ thể, dù là muốn thông qua linh côi kêu gọi
Áo Tư Tạp hỗ trợ cũng không làm được.
Tiên thiên khí điên cuồng tuôn ra, làm cho Niệm Băng có cảm
giác, hơi thở của mình không ngừng yếu đi, cảm giác kì diệu
đến từ tiên thiên cảnh giới không còn nữa. Nhưng quái dị hơn
là, khi hấp thụ tinh hoa trời đất Áo Tư Tạp cũng không phát
hiện ra tình huống của Niệm băng bây giờ, mà ma pháp lực
trong cơ thể Niệm Băng cũng không bị ảnh hưởng khi tiên
thiên khí rút ra, vẫn vận chuyển như trước.
Hơi thở Niệm Băng cũng theo tiên thiên khí rời khỏi cơ thể,
cảm giác hít thở không thông không ngừng truyền đến, Niệm
Băng chỉ cảm thấy thân thể mình chợt nóng chợt lạnh, tựa hồ
như cảm giác lần đầu tiên bị chôn sâu dưới đất, chỉ có điều,
cảm giác này mạnh mẽ vô cùng, cực nóng, cực lạnh khiến cho
huyễn tượng hiện ra trong đầu hắn, nhưng quái dị là lúc này
đầu óc hắn vẫn thanh tỉnh. Thông qua thiên nhãn huyệt, có
thể gặp lại tinh quang ngưng kết như trước. Thân thể của tinh

Băng Hỏa Ma Trù
quang tạo thành ngoại trừ ngực xử ngưng kết huyền nguyệt là
màu trắng, còn mọi chỗ khác đều màu vàng. Màu vàng nhàn
nhạt tản ra hào quang nhu hòa, tại thiên nhãn huyệt quan sát
xuống, có vẻ còn rõ ràng hơn.
Tiên thiên khí bị rút ra ngoài cơ thể như tơ, hóa thành từng
đạo bạch quang nhập vào tinh quang ngưng kết trong thân
thể. Tiên thiên khí màu trắng kia cùng tinh quang ngưng kết là
lúc tiếp xúc với cơ thể. Từng đạo tinh quang thiêu đốt mà dậy,
thế nhưng tiên thiên khí màu trắng này luyện hóa, sau khi tiên
thiên khí luyện hóa biến thành khí lưu màu vàng nhỏ hơn trực
tiếp dung nhập tinh quang kia mà ngưng kết thành cơ thể.
Hơi thở trong cơ thể ngày càng yếu. Kích thích tinh thần lực
của Niệm Băng thật lớn, các loại tia sáng kì dị không ngừng
long lánh trước mắt hắn, hắn liều mạng muốn khống chế tinh
thần lực thoát ra khỏi thiên nhãn huyệt, nhưng thiên nhãn
huyệt lại giống như một nhà tù giam chặt tinh thần lực, phảng
phất bên ngoài thiên nhãn huyệt thì lại muốn chui vào, kịch
liệt làm cho tinh thần lực của Niệm Băng không ngừng chuyển
động. thiên nhãn huyệt thấy lại hào quang, nhưng vì tinh thần
lực đang thống khổ nên khi bốc lên trở nên rõ ràng hơn.
NIệm Băng không rõ tại sao lại thế này. Việc tinh thần lực đấu
tranh thật sự thống khổ, hắn tận lực đem tinh thần lực của
mình ngưng kết một chút, không ngừng đánh sâu vào thiên
nhãn huyệt. Muốn một lần nữa khống chế thân thể mình. Vì
khó mới có thành tựu ngày hôm nay hắn tuyệt không nghĩ tới
vì tẩu hỏa nhập ma mà mất đi tất cả.
Nhưng thiên nhãn huyệt chắc chắn đã vượt qua phỏng đoán
của Niệm Băng. Không gian xung quanh mưa lất phất khiến
cho hắn phảng phất nhớ lại thời gian linh hồn và thân thể chia
lìa, cũng không thống khổ như thế này. Hoàn cảnh như địa
ngục khiến cho Niệm Băng như phát điên, nếu không phải từ
nhỏ hắn đã rèn luyện tính kiên nhẫn thì có lẽ đã không chịu
được thống khổ như thế.
Rốt cục, một hơi thở đã thoát ra được khỏi cơ thể Niệm Băng,

Băng Hỏa Ma Trù
trong tích tắc, thống khổ trong cơ thể Niệm Băng nháy mắt đã
lên đến đỉnh điểm, tinh thần lực phảng phất bộc phát bình
thường, trong lúc thống khổ kịch liệt đồng thời phóng thiên
nhãn huyệt đi khắp mọi ngóc ngách, thế nhưng tinh thần lực
cũng mãnh liệt trở về tràn ngập. Chợt tốc độ của tinh thần lực
quay trở về nhanh hơn, ở giữa thiên nhãn huyệt ngưng kết
một chút, Niệm Băng chỉ thấy tinh thần lực của mình phát ra
một tiếng nổ ầm ầm. Ngay sau đó, hắn không còn ý thức được
nữa.
Mặc dù mất đi tri giác, nhưng trong tiềm thức của Niệm Băng
lại cảm thấy thoải mái dị thường, cũng không phải thật sự thư
thái, mà bởi vì trong thời gian ngắn mất đi ý thức, hắn không
cảm thấy thống khổ, thoát khỏi thống khổ mãnh liệt . Thân thể
đúng là thoải mái. Niệm Băng bây giờ thậm chí không muốn có
lại tri giác, ít nhất như vậy hắn cũng không phải chịu nỗi thống
khổ của thể xác.
Nhưng hắn chỉ mất đi tri giác trong ngắn ngủi vài giây, một lần
nữa thông qua thiên nhãn huyệt hắn thấy rõ hết thảy thế giới
bên ngoài, hắn kinh ngạc phát hiện, thông qua thiên nhãn
huyệt của mình thấy hết thảy bên ngoài, chỉ cần vừa có chút ý
niệm, tinh thần lực dường như có thể theo thiên nhãn huyệt
tuôn ra ngoài. Ngưng thần bên trong, hắn càng kinh ngạc
những chuyện đã xảy ra, tinh thần lực vốn ở bên trong thiên
nhãn huyệt lúc này đã biến thành một người chỉ nhỏ khoảng
một tấc, đang mở ra song chưởng hai bên, thân thể màu trắng
thẳng đứng trôi lở lửng trong thiên nhãn huyệt, năng lượng
hình tiểu nhân kia là chính mình hay sao?
Vừa có ý niệm, thân ảnh màu vàng nhỏ bé ấy do tinh thần lực
ngưng kết mà thành kia nâng cánh tay phải lên, kì dị là chính
Niệm Băng cũng nâng cánh tay phải của mình lên, căn bản là
cùng lúc, động tác của thân thể và tinh thần hoàn toàn có
dũng khí như nhau. Linh quang chợt lóe, Niệm Băng mờ mờ
hiểu ra, tinh thần lực của chính mình vừa tiến vào một cảnh
giới mới.
Năng lực của thiên nhãn huyệt hiển nhiên là tăng lên. Mỗi một

Băng Hỏa Ma Trù
người, bất luận như thế nào khống chế thân thể của mình,
phản ứng của thân thể cùng tinh thần đều có một khe hở thời
gian ngắn ngủi, mặc dù thời gian đối với người bình thường mà
nói có thể xem nhẹ, nhưng đối với một gã ma pháp sư hoặc là
một người có võ thuật mà nói thì vô cùng quan trọng, nhất là
thời điểm khống chế mà pháp và đấu khí, một chút chênh lệch
đều có thể sinh ra hậu quả không mong muốn. Niệm Băng lờ
mờ cảm giác được, tựa hồ mình chỉ hiểu được mặt ngoài của
hiện tượng, tiểu nhân tinh thần lực ngưng kết mà thành này
tuyệt không thể chỉ đơn giản như vậy.
Thống khổ đã biến mất, Niệm Băng trở nên thong dong hơn rất
nhiều, hơi thở trong cơ thể như trước không có gì tồn tại,
nhưng hắn cũng phát hiện, cơ thể mình không có gì là không
khỏe, chỉ phảng phất dường như thân thể không còn là của
chính mình nữa. Ngưng thần nhìn ra, thông qua thiên nhãn
huyệt hắn lại thấy hết thảy bên ngoài, người giống hắn do tinh
quang tạo thành vẫn lẳng lặng trôi lơ lửng như trước, chỉ có
điều, lúc này khe hở của không gian tinh quang đã không thấy,
mà bạch quang của huyền nguyệt ngưng kết thành đã biến
thành một điểm sáng màu trắng, nhìn thấy điểm sáng phía
dưới ngực một chút, Niệm Băng đột nhiên sinh ra cảm giác kì
dị, hắn nghĩ gì, nhưng không thể biết được, hắn chỉ thấy vị trí
của cái điểm màu trắng kia thật kỳ diệu, tựa hồ có liên quan
trọng yếu tới việc tu luyện của mình.
Niệm Băng không ngừng tự hỏi hết thảy những gì phát sinh
trước mắt mình, thân ảnh màu vàng kia đột nhiên càng lúc
càng lớn, hắn tập trung tinh thần nhìn lên, mới phát hiện ra
cũng không phải thân ảnh lớn, mà nhìn gần tựa hồ như chính
mình. Đột nhiên trong nháy mắt thân ảnh màu vàng kia tăng
tốc trong nháy mắt, không đợi Niệm băng có phản ứng, hắn
đột nhiên cảm giác được một sự va đập mạnh mẽ.
Ầm một tiếng, thân thể của mình dường như phảng phất bay
lên, một lượng tiên thiên khí giống như nước biển chảy vào
trong cơ thể hắn.
Áo Tư Tạp vốn phân tán trong năng lượng màu xám trong cơ

Băng Hỏa Ma Trù
thể Niệm Băng nhưng đột nhiên bị tiên thiên khí dũng mãnh
điên cuồng bức áp, trong nháy mắt buộc thu hồi vào trong tâm
tạng. Trong cơ thể Niệm Băng nhanh chóng hình thành một
thế giới màu vàng, thiên nhãn huyệt từ mi tâm truyền đến một
trận thanh lương, Niệm Băng nhìn vào điểm sáng mãnh liệt
trong cơ thể mình rồi bất ngờ trầm xuống. Trong chớp mắt đã
phá tan thiên nhãn huyệt vây quanh.
Niệm Băng chợt nhớ đến Áo Tư Tạp muốn hỏi hắn có tổn hại gì
hay không, nhưng hắn phát hiện, sau khi tinh thần lực của
mình biến thành hình thái mới mặc dù có năng lực khống chế
thân thể của mình, nhưng không thể liên lạc với Áo Tư Tạp như
trước.
Hàn quang chợt lóe, điểm sáng kia bất chợt quay lại, hướng về
phía thân ảnh màu vàng mới tạo thành phóng tới. Ở phía dưới
ngực một chút, hào quang màu trắng bỗng dừng lại trong sát
na rồi điên cuồng tuôn vào trong cơ thể Niệm Băng, tiên thiên
chi khí phảng phất như tìm được lối thoát hướng điểm bạch
nhũ kia lao tới. Niệm Băng cảm thấy trên ngực tựa hồ như có
một toà đại sơn đè lên đến không thở nỗi. Hắn cảm nhận được
một lượng lớn tiên thiên chi khí nhưng lại không biết chúng từ
đâu mà có, tuy nhiên đồng thời hắn cũng phát hiện lượng tiên
thiên chi khí này cùng thân thể hoàn toàn không xảy ra xung
đột. Điểm bạch nhũ kia dường như chứa đựng một không gian
vô tận, bất luận có bao nhiêu tiên thiên chi khí mạnh mẽ tuôn
vào cũng đều có thể nhất nhất hấp thụ. Đột nhiên một ý nghĩ
hiện lên trong đầu, rốt cục Niệm Băng cũng hiểu được cái cảm
giác kia từ đâu mà đến. Vui mừng đến phát điên lên, trong
lòng hắn không khỏi thầm hét lên sung sướng: "Thể chất của
ta thật sự là rất tốt a, như vậy cũng được sao?"
Áp lực cực lớn không hề khiến cho hắn có cảm giác gặp nạn gì,
Niệm Băng tập trung toàn bộ tinh thần lực của mình, thúc giục
ma pháp lực chuyển động nhanh hơn, cố gắng chống đỡ cái áp
lực thật lớn kia, xương cốt trong ngực hắn tựa hồ giãy chuyển
động không ngừng phát ra tiếng lách cách, Niệm Băng cảm
thấy hân hoan, thiên khí khổng lồ đối với hắn hoàn toàn không
trở thành gánh nặng, bây giờ hắn chỉ sợ không đủ tiên thiên