
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 155: Công thành - Biến Thiên
hành động
(b)
“ Ca ca, muội có chút nhớ ba ba, mụ mụ rồi!! Bọn họ cũng thật là,
thản nhiên không thèm đi tìm Miêu Miêu nữa. Ôi!!”
Miêu Miêu cúi đầu xuống, nhìn Niệm Băng vừa mới tỉnh táo lại sau quá
trình luyện công.
Niệm Băng mỉm cười nói:
“ Nha đầu ngốc này!! Hi thúc thúc làm sao mà biết muội ở nơi nào!!!
Ông ấy cho dù có muốn tìm cũng chẵng thể tìm thấy muội được đâu.”
Miêu Miêu lắc lắc đầu:
“ Không phải thế đâu. Bạch nhân tộc bọn muội chỉ cần có quan hệ
huyết thống trong đó, đều có thể cảm giác được đối phương đang ẩn
náu ở địa phương nào. Với tinh thần lực của ba ba, cho dù chúng ta có
ở cách xa hàng ngàn dặm, người cũng có thể tìm ra được vị trí của
muội.”
Ngày đó sau khi Miêu Miêu tỉnh lại, phát hiện bản thân đã mạc danh kì
diệu về trở lại căn phòng của mình, cả mặt đất cũng không hề có dấu
vết đã từng bị xới tung lên. Thật sự không rõ tại sao lại như thế.
Nhớ lại cảnh tượng máu tươi tung toé mà khiến nàng không ngớt sợ
hại, cho nên cũng không hề đem chuyện ngày đó kể lại cho Niệm
Băng, chỉ nhờ Niệm Băng một lần nữa giải trừ sự không chế của Ám
Ảnh khôi lỗi, thả Đại Ám Ma Thử ra để mẹ con chúng được đoàn viên
với nhau.
Đáng tiếc là Đại Ám Ma Thử đã bị Ám Ảnh khôi lỗi phong ấn rất mạnh,
còn Điềm Điềm cùng với Miêu Miêu cũng có khế ước chủ tớ, nên không
thể để cho mẩu tử chúng nó có thể chính thức ở cùng một chỗ.

Băng Hỏa Ma Trù
Niệm Băng mỉm cười nói:
“ Không phải như thế đó chứ? Hi thúc thúc thương yêu muội còn không
kịp, sao lại không cần muội nữa?”
Hay là thế này nhé, Miêu Miêu, ngày mai ca ca sẽ phái người đưa muội
về nhà được không?”
Nếu đổi lại trước kia, Miêu Miêu sớm đã nghĩ ra đủ loại biện pháp khác
nhau để tìm cách từ chối, nhưng lúc này đây nàng lại nhẹ nhàng gật
gật đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng rời nhà lâu đến vậy, đi ra ngoài chơi đùa
thưởng ngoạn cũng đã đủ rồi, nổi nhớ mong đối với phụ mẫu lại trở
nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, khiến nàng chỉ hận không thể ngay lúc
này trở về bên cạnh bọn họ.
“ Ca ca, huynh không đưa tiễn Miêu Miêu sao? Đến khi về nhà rồi Miêu
Miêu sẽ rất nhớ những món ăn ngon do huynh nấu đó.”
Niệm Băng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt kia của Miêu
Miêu, mỉm cười nói:
“ Không phải ca ca không muốn đưa muội trở về, thật sự đó là bởi ca
ca còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Không thể đưa tiễn muội
được. Miêu Miêu thông minh như thế, sau này nếu có cơ hội, nhất định
ca ca sẽ xem nơi ở của muội, được không nào?”
Miêu Miêu gật gật đầu, nói:
“ Như thế thì tốt lắm!! Ai da!! Ca ca nếu Miêu Miêu đi rồi, nói không
chừng Băng Vân tỷ tỷ có thể phái người tới bắt huynh đó? Tỷ ấy đã
đáp ứng với Miêu Miêu, chỉ cần Miêu Miêu còn ở bên huynh sẽ không
bắt huynh đi. Hay là muội nên ở lại cạnh ca ca vậy!!”
Niệm Băng lắc lắc đầu:
“ Yên tâm đi, Băng Vân tỷ tỷ của muội còn chưa có cái năng lực để bắt
nổi ca ca đâu.”
“Ca ca có khi còn bắt cóc nàng ta đi ấy chứ!!”
Miêu Miêu nghi hoặc hỏi:
“ Niệm Băng ca ca, huynh cùng Băng Vân tỷ tỷ trong đó rốt cục là thế
nào vậy hả?? Huynh có thể không làm thương tổn Băng Vân tỷ tỷ có
được không, tỷ ấy là một người rất tốt đó!!
Ôi!! Mặc dù tỷ tỷ mặt ngoài lạnh như băng nhưng Miêu Miêu có thể
cảm giác được tỷ ấy chính là người tốt.”
Giọng nói Miêu Miêu thật thành khẩn, đôi mắt to bên trong toát ra vẻ
cầu xin.

Băng Hỏa Ma Trù
Niệm Băng than nhẹ một tiếng, nói:
“ Chuyện của bọn ta, muội không thể hiểu được đâu, ca ca sẽ tận lực
không làm tổn thương đến nàng ấy .”
Miêu Miêu mặc dù đã là tiểu cô nương mười sáu tuổi, nhưng từ nhỏ đã
sống ở trong Bạch nhân tộc nên nàng rất thuần khiết, chẳng khác gì
môt tờ giấy trắng, Niệm Băng không hy vọng những tạp chất của đời
sẽ làm hen ố tờ giấy trắng này. Cho nên mặc dù Miêu Miêu có hỏi qua
hắn mấy lần về chuyện của hắn với Băng Vân, nhưng hắn cũng chưa
một lần hé lộ ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Niệm Băng lệnh cho Ngân Nãng dẫn theo
một trăm tên cao thủ của Huyết Sư Giáo tự mình đưa Miêu Miêu về
nhà. Hắn tuyệt không hy vọng Miêu Miêu gặp phải bất cứ thương tổn
gì.
Miêu Miêu đi rồi, Huyết sư thất lão cũng đã quay về lại tổng bộ của
Huyết Sư Giáo, Niệm Băng một mình ở Băng Nguyệt Đường suy tính
cân nhắc những bước hành động tiếp theo của bản thân mình. Đối với
hắn mà nói, không có cái gì so được với việc giải cứu cha mẹ mình. Có
được Đại Ám Ma Thử trong tay, hắn quyết định không nên đánh bừa
với Băng Tuyết nữ thần tế tự, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là
cha mẹ mình thật sự chưa chết.
Hoàng cung của Băng Nguyệt đế quốc.
Một người đang đơn độc ngồi ở trong tiểu lạc viện
“ Sư phó, có chuyện mà Vân nhi vẫn chưa kịp nói cho người hay.”
Băng Vân cúi đầu đứng ở bên cạnh Băng Tuyết nữ thần tế tự.
Băng Tuyết nữ thần tế tự giương mắt liếc nhìn trên người Băng Vân,
nói:
“ Có chuyện gì vậy!! Nói đi!!!”
Băng Vân do dự một chút rồi nói:
“ Lần vừa rồi, con đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc đến Hoa Dung đế
quốc tham gia thi đấu, đã phát hiện ra Băng Tuyết nữ thần chi thạch.”
Băng Tuyết nữ thần tế tự sắc mặt hơi đổi:
“ Con đã đoạt nó trở lại?”
Khuôn mặt Băng Vân khẽ đỏ lên, lắc lắc đầu:
“ Sư phó, đệ tử không phải là đối thủ của người kia.”

Băng Hỏa Ma Trù
“Hắn đã giành chiến thắng trong trận đấu cuối.”
Băng Tuyết nữ thần tế tự nhíu mày nói:
“ Có thể tham gia tranh tài trong giải đấu này, chứng minh hắn tuổi
không lớn, con sao có thể bại được vậy? Chẵng lẽ hắn có thể khắc chế
được Băng Tuyết nữ thần lĩnh cũng chính là Tiên thiên lĩnh vực của con
sao?
Băng Vân lắc lắc đầu :
“ Ở thời điểm đó hắn chưa hề có tiên thiên lĩnh vực, nhưng con vẫn
thua…”
Lập tức, nàng giản lược đem sự tình xảy ra trong trận đấu đó kể lại
một lần, chỉ che giấu sự thật là chỗ tế nhị trên cơ thể mình đã bị dính
phải cái cặp “ Long trảo thủ” kia của Niệm Băng, đem nó giấu tiệt đi
…” khi con gặp lại hắn lần nữa thì thực lực của hắn đột nhiên tiến bộ
hơn rất nhiều. Con càng ngày càng không nhìn thấu hắn, tiên thiên
lĩnh vực của hắn đã giác tỉnh rồi. Con từng cùng hắn nói chuyện, hắn
chính là đứa con của Băng Linh sư tỷ lúc trước.”
“ Bịch”… Băng Tuyết nữ thần tế tự vỗ mạnh lên bàn một cái, khiến cho
cái bàn gỗ vô cùng cứng rắn vô thanh vô tức hoá thành băng phấn:
“ Thứ nghiệp chủng kia mặc nhiên không chết lại còn bằng vào Băng
Tuyết nữ thần chi thạch cùng Hoả Diễm thần chi thạch luyện tới cảnh
giới như thế sao?”
Trong mắt của nàng không ngừng loé ra những tia quang mang phức
tạp, cả Băng Vân cũng nhìn ra tâm tình của sư phó mình lúc bây giờ.
“ Biết hắn hiện đang ở nơi nào không?”
Băng Tuyết nữ thần tế tự lạnh lùng nói
Trống ngực Băng Vân giật mạnh, thấp giọng :
“ Ngày đó… ngày đó, người trẻ tuổi lúc người bắt gặp đang cứu Quốc
vương Băng Nguyệt đế quốc trong hoàng cung chính là hắn ta.”
“ Trách không được.. trách không được, ngày đó ta cảm giác thấy khí
tức ma pháp của hắn quái dị như thế. Ái da!! Băng Vân sao lúc ấy con
không nói ra?”
Băng Vân lại càng hoảng sợ, giật mình đáp:
“Sư phó, tình hình ngày đó tương đối đặc thù.. con…”
Băng Tuyết nữ thần tế tự giơ tay ngăn không cho nàng nói thêm gì
nữa:
“ Đủ rồi!! Con phải nhớ kỹ, con là đệ tử của Băng Thần tháp, con

Băng Hỏa Ma Trù
không nên quên lúc trước ta đã nói gì với con.
Vân nhi, ta đối với con kỳ vọng rất lớn, hy vọng con không giống như
Băng Linh sư tỷ khiến cho ta một lần nữa thất vọng.”
Thanh âm của nàng thực bình tĩnh, nhưng Băng Vân dưới áp lực trong
hơi thở của nàng, thân thể đã có chút run rẩy.
“ Sư phó, con cả đời đều là người của Băng Thần tháp.”
Băng Tuyết nữ thần tế tự lạnh nhạt nói:
“ Bây giờ, con hãy tìm cho ra kẻ đó, ta muốn xem rốt cuộc hắn có bao
nhiêu bản lĩnh, để coi hắn có còn dám không biết kính thần nữa
không.”
Bây giờ tình thế của Băng Nguyệt đế quốc đã ổn định rồi, nàng ta sở dĩ
còn chưa rời đi, là vì còn muốn tìm cho ra bảy tên cao thủ đã đào
thoát sau khi tập kích mình.
Dù đã phái tất cả các cao thủ Băng Thần tháp đi truy lùng nhưng cũng
không hề tìm ra chút manh mối nào. Tại thời điểm trấn áp những thế
lực còn sót lại của Đại hoàng tử, bảy tên cao thủ kia cũng không hề
xuất hiện, làm nàng ta không khỏi có chút hoài nghi.
Băng Vân không dám nói thêm điều gì, vội vàng đáp ứng một tiếng rồi
lui ra ngoài.
Khi nàng đã rời khỏi căn phòng của Băng Tuyết nữ thần tế tự, mới giật
mình nổi lên một trận ớn lạnh toàn thân, mồ hôi lạnh không biết từ lúc
nào đã chảy ròng ròng khắp cơ thể.
Băng Vân không biết Niệm Băng đang ở nơi nào, nhưng nàng nghĩ đến
có một người khẳng định sẽ biết, đó chính là tân nhiệm đế vương của
Băng Nguyệt đế quốc Yến Phong.
Ngày đó Niệm Băng cùng hắn ở một chỗ, cũng chính hắn sách phong
cho Niệm Băng chức vị Thủ tịch cung đình ma pháp sư. Có thể từ điểm
này mà thấy được, nên nàng quyết định trước hết đi tìm Yến Phong
Hơn một tháng tới nay, Yến Phong rốt cuộc đã thích ứng với cuộc sống
của đế vương, tài năng mà hắn vẫn che dấu trước đây cuối cùng cũng
đã bộc lộ. Mặc dù từng không kiêng nể mà hạ lệnh tàn sát, nhưng lúc
này Băng Nguyệt đế quốc đã bước vào giai đoạn ổn định.
Đang lúc phê duyệt một đống tấu chương, thì một gã nội thị vệ đột
nhiên từ bên ngoài bước vào, cung kính nói:
“ Bệ Hạ, Băng Vân tiểu thư của Băng Thần tháp cầu kiến.”
Yến Phong ngẩng đầu, thầm nghĩ, nàng ta tới đây làm gì?
Từ khi biết được cừu nhân của Niệm Băng chính là Băng Thần tháp,