
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 156 : Ép hỏi, cưỡng gian- Đều
không t hà nh
Băng Vân giận dữ nói:
“ Ngươi lại muốn đổi ý phải không? Cho dù đổi ý cũng đã m uộn
rồi, sư phó ta muốn gặp ngươi”
Niệm Băng nói:
“ Ta biết sư phó của nàng đang ở trong Băng Nguyệt Thành
này, t a thật sự không phải là đối thủ của bà ta, sợ rằng cả
Ngưỡng Quang đại lục cũng tìm không ra vài người có thể
chống lại bà ấy, nhưng nàng cũng không nên quên, t a có thể
thi tr iển năng lực không gian ma pháp, đánh không lại chẳng
lẽ ta sẽ không biết chạy sao?
Dĩ nhiên với tu vị của ta hiện nay, nếu sư phó nàng tìm tới ta
trước, việc thi triển mấy cái ma pháp di dời không gian để chạy
trốn kia ta hoàn t oàn có t hể dễ dàng làm được. Chỉ cần ta
không đem Thần Lộ đao ra dùng, cho dù sư phó nàng tinh thần
lực cường đại đi nữa cũng đừng hòng cảm giác được vị trí của
ta”
“ Ngươi…”
Nhìn thấy vẽ mặt mỉm cười tựa như rất mĩa mai của Niệm
Băng ở trước mặt mình, Băng Vân không khỏi tức giận đến nổi
thân t hể phát run.
Trông bộ dạng phẫn nộ không cách nào kiềm chế của Băng
Vân, trong lòng Niệm Băng dâng lên m ột tia khoái ý, mỉm cười
nói:
“ Băng Vân tiểu thư không nên tức giận, ta chỉ là nói đùa với
nàng m ột chút thôi mà. Hay là như thế này vậy, trước tiên t a

Băng Hỏa Ma Trù
m uốn đi ra khỏi thành để thu hồi lại một vật , rồi sau đó sẽ
quay lại đi gặp sư phó của nàng.
Có được không đây???”
Băng Vân có phần sửng sờ:
“ Ngươi thật muốn gặp sư phó của ta sao?”
Giọng nói của nàng rất lạnh lùng nhưng tựa như có vài phần
mờ mịch.
Niệm Băng bình tĩnh nói:
“ Nàng luôn m uốn bắt ta đi gặp, giờ chẵng lẽ lại không hy vọng
ta đi nữa sao”
“ Không, t a …. Ta không phải có ý đó. Nhưng mà, ngươi nếu ra
khỏi thành, rồi lại không quay về nữa thì sao?”
Niệm Băng bật cười:
“ Nói như vậy, ta ở trong mắt Băng Vân tiểu thư đã biến thành
một tên tiểu nhân rồi à?
Hay là thế này, Băng Vân tiểu thư cùng ta đi thu vật đó về,
nàng xem đó, sẽ không phải lo ta chạy đi mất nữa. Ta nghĩ,
nàng cùng sư phó của mình nhất đinh có phương thức liên lạc
bí mật trong một phạm vi nào đấy, lúc nào có thể mời bà ta
đến bắt ta mà.”
Băng Vân do dự một chút, mới nói:
“ Tốt , ta tiện thể sẽ đi cùng ngươi. Lúc nào thì đi đây?”
Niệm Băng ngẩng đầu liếc mắt nhìn về bầu trời trong xanh:
“ Vậy bây giờ đi thì thế nào”
Nói xong, cũng không cần đợi Băng Vân t rả lời, trực tiếp niệm
động chú ngữ, dùng Phong Tường Thuật bay lên t rời. Băng Vân
m au chóng thúc dục một đạo Bạo Phong Tuyết đuổi theo Niệm
Băng.
Hai người một trước một sau, rất nhanh rời khỏi Băng Tuyết
thành.

Băng Hỏa Ma Trù
Băng Vân đi đằng sau Niệm Băng, nhìn t hân t hể được thanh
phong vây quanh rất ung dung tự tại, nhịn không được hỏi:
“Người một chút cũng không lo lắng gì sao? Sư phó sẽ không
tha cho ngươi đâu”
Niệm Băng quay đầu lại cười, nói :
“ Nếu bà ta đã không cách nào tha cho ta được, thì t a lo lắng
liệu có cái t ích sự gì đây”
Nhìn ánh m ắt thâm thúy của Niệm Băng, Băng Vân trong lòng
không khỏi có chút bất an, nhưng nàng quả thật có biện pháp
dễ dàng tự mình liên lạc với sư phó, cho nên cũng không có để
ý gì lắm. Niệm Băng tựa hồ như một cái vực sâu không t hấy
đáy, khiến người ta không thể nhìn thấu. Hắn trên người sao
lại có lắm bí mật đến vậy, rút cuộc thì hắn thuộc về cái dạng
người gì đây?
Niệm Băng vẫn duy trì tốc độ vững vàng phi hành về phía
trước. Băng Nguyệt đế quốc nhiều núi non, rất nhanh họ đã
tiến vào phạm vi một mảnh núi, Niệm Băng khống chế ma
pháp lực chậm rãi đáp xuống, bởi vì mùa đông sắp đến, gió núi
lẫm liệt mang đến nồng đậm hơi lạnh. Bất quá hai người đều
tu luyện băng hệ ma pháp, một chút rét mướt này căn bản
không đủ để cấu thành sự uy hiếp.
Băng Vân đi theo Niệm Băng tiến vào m ột ngọn núi cao, sườn
núi thẳng đứng,sự hoài nghi trong lòng nàng cũng tăng lên
nhiều. Lấy vật gì m à phải vào tận vùng núi hoang sơ như vậy?
Ngay khi nàng đang nghi hoặc thì Niệm Băng tay phải vung lên
bảy sắc quang mang lóng lánh, trong đó thanh quang đại
thịnh, bằng vào lực lượng của gió đẩy cả một tảng đá thật lớn
ở sườn núi sang một bên, lộ ra bên trong là m ột cái miệng
hang đen ngòm , hắn cũng không có bắt chuyện cùng Băng
Vân, cẩn thận hướng vào trong động bước đi
Băng Vân kinh ngạc đi theo Niệm Băng hướng vào bên trong
động. Vừa đi vào, nàng âm t hầm chuẩn bị thật tốt tiên t hiên
lĩnh vực tự bảo hộ thân mình, tùy t hời chuẩn bị ứng biến, từ
lúc bị trúng “Long Trảo thủ “ kia của Niệm Băng, thì đối với

Băng Hỏa Ma Trù
nhân phẩm của tên đáng ghét này thật chẳng có chút yên t âm
nào. Ngay cả chính bản thân nàng, trong lòng cũng không rõ
ràng được Niệm Băng rốt cuộc thuộc dạng gì. Việc Niệm Băng
đối tốt với Miêu Miêu t ựa hồ như rất lương thiện, nhưng trong
trận đấu ở Hoa Dung đế quốc lại biểu hiện sự lãnh khốc cùng
thủ đoạn hèn hạ, đúng là hình tượng của một tên t iểu nhân
xấu xa điển hình. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn cũng lại
để lộ nét anh tuấn vô cùng, lại am hiểu trù nghệ, Băng Vân có
thể cảm giác được, tự bản thân mình chưa bao giờ nhận ra
được Niệm Băng
Đang hướng tới trước bước đi, đột nhiên, Băng Vân toàn thân
chấn động, một cổ cảm giác quen thuộc trong nháy mắt truyền
khắp toàn t hân, trong m ắt toát ra môt tia hoảng sợ, sau một
khắc, một cơn suy yếu mãnh liệt từ đại não lan đi khắp cơ thể,
kêu lên m ột tiếng đau đớn, miễn cưỡng dựa vào vách đá để trụ
vững thân thể
Một đạo quang mang ẩn hiện, bao phủ toàn t hân thể Băng
Vân. Nhận thấy cổ năng lượng cố định đã bao phủ thân thể
mềm mại quyến rũ kia, Niệm Băng xoay người, mặt tươi cười
nhìn nàng, nhưng đôi mắt ở sâu bên trong ẩn chứa tràn ngập
hàn ý:
“ Ngươi, ngươi.. thật là m ột tên hèn hạ, đây là Vĩnh Hằng thụy
m iên”
Băng Vân đã rõ ràng Niệm Băng đang làm cái gì.
Niệm Băng nhìn t hấy vậy, tiếp tục chuẩn bị ma pháp hướng
đến Băng Vân, thản nhiên nói:
“ Không sai, đó chính là Vĩnh Hằng thụy miên, ở bên t rong
hang động này, t a sớm đã bày xảo kế, nàng cần phải cố gắng
làm gì, vô dụng mà t hôi. Mất đi tinh thần lực, ta lại tăng cường
Thiên Nhãn lĩnh vực, băng hệ ma pháp trên người nàng căn
bản là không có chổ để phát sinh uy lực nữa rồi. Không lâu
trước đó, ta đã học được từ trong Hắc ám ma pháp một chú
ngữ thần bí, hôm nay vừa lại có thể tiến hành t hí nghiệm trên
người nàng. Đó chính là Mộng Yểm chú.”

Băng Hỏa Ma Trù
Vừa nói xong, Niệm Băng đánh ra một chưởng trông rất mờ ảo
huyền bí, cả Thiên Nhãn lĩnh vực cùng sáu hệ quang mang ma
pháp đồng thời ẩn đi ,chỉ còn lại hơi thở hắc ám.
Băng Vân chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, thân thể phảng
phất bị một bàn t ay vô hình rất lớn bắt chặt, khí t ức âm tà
không ngừng theo lỗ chân lông rót vào cơ thể, nàng ngưng tụ
đề khởi băng hệ ma pháp lực nhưng lại giống như băng tuyết
tan chảy, rất nhanh bị thất tán đi mất.
Không! Cũng không phải thất tán đi mà từ từ đã m ất đi liên lạc
với nàng. Vốn dĩ , cấm m a chú của Niệm Băng không cách nào
xuất ra tác dụng đối với nàng, nhưng tại tình huống không có
tinh thần lực, Băng Vân đã m ất đi năng lực phản kháng, hắc
ám hơi thở không ngừng ăn mòn t hân thể nàng, lúc này trong
mắt nàng Niệm Băng tựa như một tên m a quỷ, đến từ địa ngục
u tối.
Niệm Băng trong miệng không ngừng phát ra chú ngữ trầm
thấp, ma pháp liên t iếp bày ra trên cơ thể Băng Vân bảy tầng
phong ấn, vì nàng đã không có tinh t hần lực khống chế, trong
tình huống này, ma pháp để có thể đối phó cũng hoàn toàn bị
cầm chế, cho dù có trực tiếp đối chiến, Niệm Băng cũng có thể
tin tưởng rằng dễ dàng đánh bại Băng Vân, nhưng hắn cũng
không m ạo hiểm, Băng Tuyết nữ thần tế tự ở ngay trong Băng
Nguyệt Thành, m ột khi dẫn nàng đến, tự mình không có lấy
một cơ hội.
Niệm Băng chậm rãi đi tới trước mặt Băng Vân, nhìn Băng Vân
trong đôi mắt đẹp tràn ngập hận ý, mĩm cười nói:
“ Nàng không phải cảm thấy rất kì quái hay sao, bản thân ta
tại sao lại không bị Vĩnh Hằng Thụy miên ảnh hưởng? Kì t hật lí
do rất đơn giản, ta tại lĩnh vực này đã đạt đến một tân cảnh
giới, tinh thần lực đã đọng lại thành hình, Vĩnh Hằng thụy miên
mặc dù kỳ dị, nhưng rốt cuộc cũng chẵng thể sinh ra ảnh
hưởng đươc”
Hắn lại một lần nữa trùng hợp phát hiện ra tình huống này,
Thiên Nhãn huyệt tiến hóa đến trung kì cảnh giới, tinh thần lực
đọng lại đã không còn bị ma pháp trận ảnh hưởng.