Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 157: Phụ mẫu đích tình huống
Nhìn đôi môi tiên diễm đỏ mọng khép mở, một lần nữa được cảm
thụ da thịt nhẵn nhụi của nàng xuyên qua ma bào, Niệm Băng
trong lòng không khỏi rung động. Hắn thậm chí đã quên mất kế
hoạch bức vấn Băng Vân, dưới không khí ấm áp này, hắn không
ngừng đưa từng miếng bàn tay gấu vào trong miệng Băng Vân.
Nhìn nàng ăn hết số mỹ thực, lại dần dần sinh ra một loại cảm
giác thỏa mãn.
Để cho nàng dựa ổn định lên bả vai mình, đưa tay ôm lấy thân
thể mềm mại, tạo cho nàng một tư thế thỏa mái nhất để dễ dàng
ăn hết bát canh. Sau một hồi công phu, chút còn lại cuối cùng
của bát hùng chưởng cũng đã toàn b nằm trong bụng Băng Vân.
Niệm Băng cảm giác được lúc này mới hoàn toàn thoải mái,
không còn phải áy náy nữa mới ngừng việc bón thức ăn.
Băng Vân có chút không nỡ, ánh mắt vẫn còn thoáng chn chừ
tiếc rẽ nhìn bát hùng chưởng đã sạch sành sanh. Nhưng nàng
cũng rất nhanh ý thức được quan hệ giữa mình và Niệm Băng lúc
này. Nhờ năng lượng được bổ sung từ bàn tay gấu, thể lực của
nàng đã được khôi phục chút ít, có thể dùng sức giãy dụa. Niệm
Băng dùng ống tay áo của mình rũ chút thức ăn còn dính trên
người Băng Vân, đỡ thân nàng một lần nữa đặt lên tấm da gấu,
rồi tự mình ngồi ở bên cạnh. Lúc này mi bắt đầu sử dụng tốc đ
như phong quyển tàn vân xử lý nốt bát hùng chưởng còn lại.
Vừa ăn hắn vừa một bên nhìn trộm quan sát Băng Vân, ánh mắt
nàng lại một lần nữa trở lại bộ dạng ngốc trệ, nhìn cũng không
thèm liếc mắt về phía hắn, cứ như vậy nằm trên tấm da. Niệm
Băng phát hiện thấy, tự bản thân mình tựa hồ rất lưu luyến cái
cảm giác được ôm nàng lúc trước.
Băng Hỏa Ma Trù
Ăn hết bát hùng chưởng nọ, Niệm Băng đem các vật dụng thu
thập lại. Với một con gấu lớn thế này, cũng đủ cho hai người bọn
họ ăn cả tháng. nhiên nhờ vào Băng ma pháp bảo tồn, cũng
không sợ nó bị thối rữa. Sau một hồi thu nhặt hết các thứ rồi
quay trở lại vào trong huyệt động, Băng Vân đôi mắt đã nhắm
lại, thân thể hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Niệm Băng ngồi cách nàng không xa, lúc này Băng Vân đã lấy
quần áo cùng tấm da gấu quây mình lại thật chặt, hắn chỉ có thể
từ bên ngoài ma pháp bào hồi tưởng lại những đường cong động
lòng nhân mà thôi. Nhtới hành động lúc trước xâm phạm Băng
Vân, trong lòng không khỏi thoáng chút rung động, nói:
“ Băng Vân, ta biết nàng vẫn còn chưa ngủ, không bằng như vậy
đi, chúng ta có thể thương lượng chút được không? Xin nàng hãy
tin tưởng ta, ta thật sự không hề có ý muốn thương tổn làm hại
nàng đâu, ta cũng chỉ là mun biết nơi cha mẹ hạ lạc thôi mà”
Băng Vân hai mt mở to, Niệm Băng lại một lần nữa chứng kiến
ánh mắt tràn ngập oán giận:
“ Không có ý thương tổn ta sao? Cho dù ngươi giết ta, ta cũng
chưa chắc hận ngươi đến thế này đâu”
Niệm Băng có chút trợn mắt hác hốc mồm nói:
“ Cái này…,cái này….!!! Lúc ấy ta quả thật không khắc chế được
bản thân. Bất quá, cuối cùng không phải ta đã dừng lại đúng lúc
rồi sao, tự mình đấu tranh cả nữa ngày trời, mới hoàn hảo chưa
có phá hủy đi sự trong sạch của nàng. Ta biết nàng rất hận ta,
nhưng cũng không phải như thế này, tự mình có hơi quá rồi sao.
Chắc sư phó của nàng bây giờ đang đi tìm nàng đó, bà ta căn
bản không có khả năng tìm ra nơi này đâu”
Băng Vân lạnh lùng nhìn Niệm Băng:
“ Từ khi được thành người đến nay, ngoại trừ cha ta ra, không có
nam nhân thứ hai nào dám đụng chm đến thân thể ta. Ngươi
trước đến giờ đã hai lần như thế vũ nhục ta, còn nói không có
phá hủy sự trong sạch của ta hay sao”
Niệm Băng cười khổ:
“ Dù sao chuyện tốt cũng đã làm rồi, vậy nàng mun thế nào
đây? Nếu không ta đền bù cho nàng nhé, để mặc nàng chiếm
tiện nghi lại, được không?”
Băng Hỏa Ma Trù
“ Ngươi!!!…..”
Băng Vân tức giận đến toàn thân nổi lên một trận run rẩy:
“ Ngươi hèn hạ!!.. Ngươi vô sĩ!!.. Ngươi hạ lưu…Ngươi..!!!... Bây
giờ ngươi nếu không giết ta, rồi sẽ có một ngày ta cũng sẽ cho
ngươi sống không bằng chết …”
Nhìn bộ dạng phẫn nộ đến cực điểm của Băng Vân, Niệm Băng
trên mặt toát ra một tia mĩm cười:
“ Tốt a!!! Ta sẽ đợi ngày đó đến. Xem ra, bất luận ta nói thế nào
nàng cũng sẽ không chịu nói cho ta biết nơi cha mẹ bị giam cầm.
Được!! Thế cũng tốt, ta cũng không ép nàng nữa! Nàng yên tâm
đi, ta cũng tuyệt đối sẽ không có xâm phạm nàng nữa đâu.
Chúng ta c như ngày hôm nay đi, cái ta có chính là thời gian
đó.!!
Ngoại trừ việc li khai chốn này ra, ta nhất định cố gắng chiếu cố
thật tốt cho nàng. Chúng ta c ngày qua ngày được sống cùng
nhau vui vẽ một đoạn thời gian không phải tuyệt lắm sao? Lúc
nào nàng cảm thấy phiền muộn, rồi có thể nói cho ta biết chuyện
ta cần, ta lập tức sẽ thả ngươi rời đi. Về phần nàng như thể nào
để trả thù ta , ta nhất định sẽ đợi”
“ Ai muốn cùng ngươi sống chung ở chổ này hã”
Băng Vân không biết khí tức ở đâu ra, mạnh mẽ từ tấm da gấu
đứng bật dậy, căm phẫn nhìn Niệm Băng ở bên cạnh, đưa tay
phất mạnh, hướng về má Niệm Băng mà đi tới.
“Bét!!!...
Gương mặt anh tuấn của Niệm Băng đã hằn lên hình mt bàn tay
rõ rệt. Đánh cho hắn một cái tát, ngược lại khiến Băng Vân lặng
người đi, lúc này mới ý thức nói:
“ Tại sao ngươi không tránh né? “
Niệm Băng xoa má, than nhẹ một tiếng:
“ Trước mạo phạm ngươi là ta không đúng, nhận của nàng một
cái tát này cũng coi như bù đắp phần nào, nếu nàng còn chưa hết
giận, có thể tát thêm cái nữa cũng không sai.”
Băng Vân vừa định giơ tay lên, nhưng tay nàng cũng không có hạ
xuống nữa.
“ H!! Ngươi chớ có đắc ý, ta sẽ không thèm đánh ngươi đâu, ta
muốn nội tâm ngươi phải bị dằn vặt, tự khiển trách chính mình”
Băng Hỏa Ma Trù
Niệm Băng cười hắc hắc, nói:
“ Nàng nghĩ như vậy thật chứ? Nàng cũng đã nói, ta là một tên
hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu tiểu nhân đó sao. Một tên tiểu nhân mà lại
tự mình xấu hổ ư? Vậy suy nghĩ của nàng cũng thực quá là thuần
khiết rồi đó. Bất quá, nói thật nhé, Băng Vân tiểu thư à ! Vóc
dáng của nàng thật hoàn hảo vô cùng, quả không sai á!!!
“ Ngươi….”
Băng Vân vung tay lên rốt cục cũng đánh mạnh xuống, chỉ bất
quá lúc này đây đã bị Niệm Băng nắm chặt cổ tay:
“ Vừa rồi cho đánh thì không đánh, bây giờ có muốn đánh cũng
không được nữa đâu”
Niệm Băng hất Băng Vân trở về lại tấm da gấu, dùng tấm da gấu
quấn lấy tấm thân thể mềm mại của nàng lại, Băng Vân muốn
giãy dụa, nhưng lại nghe Niệm Băng nói:
“ Nàng tốt nhất nên bảo trì thật tốt bộ dạng của mình đi, ta cũng
chỉ là một tên nam nhân đơn thuần thôi. Nếu nàng bây giờ mà để
ta xuyên qua tấm ma pháp bào, nếu tất cả đều không bị che đậy
gì nữa, vạn nhất ta một lần nữa huyết thú sục sôi. Ta không cam
đoan có thể kịp thời dừng lại đúngc như trước đâu.”
Vừa nghe Niệm Băng nói như vậy , Băng Vân lập tức đình ch
giãy dụa, ngồi một bên hung hăng nhìn hn, một bên cố đem
tấm da gấu bó sát thân mình lại, chỉ lộ đầu ra bên ngoài:
“ Niệm Băng, ngươi nên cẩn thận đó, nói không chừng lúc ngươi
đang ngủ say, ta nhân cơ hội cho ngươi vài nhát đao, cho ngươi
xuyên qua vài l ở trên thân người.”
Niệm Băng cười hắc hắc, nói:
“ Nàng trên người có cái vật gì thì ta đều đã rất rõ ràng rồi, bây
giờ nàng không thể dùng được ma pháp nữa, liệu có thể tìm
đâu ra một thanh đao đây? Hơn nữa, cho dù là thế ta sợ rằng
phiến đao đó cũng không thể giết chết ta được”
Băng Vân dứt khoát nhắm mắt lại, nàng biết mình nói như thế
nào cũng không thể nói qua Niệm Băng, chỉ biết tự mình thu lại
sức lực. Khép hai mắt, nàng không ngừng tìm cách lấy lại tinh
thần lực đã mất, tìm kiếm biện pháp liên lạc với ma pháp lực, chỉ
Băng Hỏa Ma Trù
có khôi phục thực lực mới có thể chy khỏi nơi này.
Thấy Băng Vân không hề để ý đến mình nữa, Niệm Băng xoay
người hướng ra phía ngoài, hắn cũng không muốn làm phiền
Băng Vân, nếu còn thấy cái thân thể động lòng người đó của
nàng thêm vài lần nữa, chỉ sợ rằng Niệm Băng thực sự chịu
không nổi.
Niệm Băng mới từ nội động đi ra, Băng Vân đôi mắt lại mở, nàng
dùng tốc độ nhanh nhất từ trên tóc mình lấy ra một ống nhỏ
chừng dài khoảng ba tấc, do bạch ngọc chế thành, đặt ở khóe
môi nhẹ nhàng thổi lên. Không có thanh âm nào phát ra, nhưng
từ tiểu ống này lại tản ra một tầng sắc oánh nhuận sáng bóng,
Băng Vân hận ý trong mt đại thịnh nổi lên, nàng ta hồ như có
thể thấy được bộ dạng Niệm Băng đang chết dần chết mòn trước
mắt mình.
Niệm Băng cùng Băng Vân hai người cứ như vậy mà qua ngày
đoạn tháng, từ bỏ hạn chế vì mt ma pháp lực ra, Niệm Băng đối
với nàng phi thường hảo chiếu cố, mỗi ngày đều tự mình làm ra
các loại mỹ vị tốt nhất để cấp cho nàng.
Trong nội động lúc này xác các loại đng vật đã ph kín, hơn nữa
bị ngọn lửa ma pháp không ngừng thiêu đốt, khiến Băng Vân căn
bản không có cảm thấy hơi lạnh rét giá. Niệm Băng biết tính
nàng thích sạch sẽ, thậm chí dụng phong hệ ma pháp xua đi mọi
xúy khí tích tụ, tạo ra thêm lượng không khí trong lành, rồi còn
dùng băng , hỏa hai loại ma pháp đem nước nóng cấp cho nàng
tắm rửa.
Từ ngày đó bắt đầu, Băng Vân rất ít khi cùng Niệm Băng nói
chuyện. Có đồ ăn ngon lại dùng nước nóng được chuẩn bị chu
đáo tắm rửa thân thể. Niệm Băng cũng không cùng nàng đồng
thời ở bên trong ni động, tự mình phía bên ngoài huyệt động,
thường xuyên tu luyn. Mỗi ngày hắn đều hỏi Băng Vân một lần
về sự tình của cha mẹ, Băng Vân cũng không để ý tới, hai người
cùng đang chờ đợi, chỉ có chờ đợi cái gì đó thì bất đồng mà thôi.
Mười ngày, thời gian qua đi rất nhanh, mỗi khi Niệm Băng nấu
cơm, Băng Vân đều chủ động đi theo cạnh hắn, thừa dịp Niệm