intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chọn Cô Đơn -Chiếc Hộp Của Sự Sống

Chia sẻ: Bsbsb Bsbs | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:26

50
lượt xem
0
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

"Nếu nhắm mắt lại, em nghĩ đến điều gì đầu tiên?”.."Em ko nghĩ gì cả.”.."Còn anh nghĩ về tất cả.”.Đó là lần cuối cùng tôi gặp em giữa một góc Sài Gòn yên ả. Tôi ra đi mà không để lại cho em một lời nhắn nào.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chọn Cô Đơn -Chiếc Hộp Của Sự Sống

  1. Chọn Cô Đơn -Chiếc Hộp Của Sự Sống
  2. "Nếu nhắm mắt lại, em nghĩ đến điều gì đầu tiên?” "Em ko nghĩ gì cả.” "Còn anh nghĩ về tất cả.” Đó là lần cuối cùng tôi gặp em giữa một góc Sài Gòn yên ả. Tôi ra đi mà không để lại cho em một lời nhắn nào. Thật ra lúc thu xếp đồ đạc, tôi đã có ý định cầm bút lên viết cho em một vài dòng gì đó. Nhưng lại thôi, tôi không muốn em còn giữ lại bất kỳ điều gì về tôi cả. … Lần đầu tôi gặp em là trong một trung tâm chăm sóc trẻ em khuyết tật. Chúng tôi đều là tình nguyện viên trong buổi giao lưu hôm đó. Tôi có ấn tượng với em bởi cái giọng miền Bắc đặc sệt, hơi khàn nhưng lại có nét gì đó tinh nghịch. Mọi người đều bảo em năng nổ, tháo vác và rất hài hước. Xung quanh em lúc nào cũng ồn ào và không bao giờ ngớt những tiếng cười. Em cứ chạy qua chạy lại như một con
  3. thoi, thỉnh thoảng lại lớn tiếng quát tháo điều gì đó khi không hài lòng rồi lại lính quính "xin lỗi, tớ nóng tính quá…” Lúc ấy, tôi đứng ở một góc phòng và bỗng thấy tò mò về người con gái đó. "Anh ở đâu mà nhìn lạ nhỉ?” "Tôi là tình nguyện viên bên trung tâm A” "Thế à, sao trước giờ em có gặp anh đâu nhỉ?” "Ừm, tôi vừa tham gia được hơn tuần nay thôi” "Vậy thì anh phải ra đây làm quen với mọi người rồi” Chưa kịp phản ứng gì thì người con gái xa lạ đó đã kéo tay tôi về phía đám đông và nhiệt tình giới thiệu tôi với mọi người, như thể chúng tôi đã là bạn thân từ lâu lắm. Em bắt đầu lôi đủ thứ chuyện từ trên trời đến dưới đất ra kể, còn tôi chỉ im lặng ngồi nghe. Thỉnh thoảng em lại dùng khuỷu tay thúc vào tôi một cái thật mạnh rồi thốt lên "Giời ạ, người đâu mà ít nói thế!”
  4. … "Anh…có thích em không?” Tôi còn nhớ rõ đó là một buổi chiều cuối đông lạnh lẽo. Căn phòng trọ ọp ẹp dựng lên từ mấy vách gỗ khẽ kêu lên "ken két” khi gió lùa vào, bỗng làm tôi phải vuốt trán lau mồ hôi. Tôi không còn đủ tỉnh táo để nhận ra cái điều em vừa thốt ra một cách nhẹ nhàng đến vậy. "Em… em nói gì thế?” "Anh có bị lãng tai không thế?!” Giọng em bỗng trở nên giận dỗi pha chút gì đó như trách móc. Tôi lại im lặng. "Thế thì anh trả lời đi” "Ừm…có”
  5. Vậy là chúng tôi yêu nhau. 3 tháng 14 ngày đó là khoảng thời gian tôi khó mà quên được. … Cuối mùa xuân. Tôi đang dọn dẹp lại căn phòng trọ nhỏ bé của mình. Lau chùi cái sàn gỗ và cả cái hộp thủy tinh đựng đầy hạc giấy mà em xếp tặng tôi vào ngày kỷ niệm chúng tôi quen nhau tròn một tháng. Hình như con gái rất thích xếp hạc tặng cho người mình yêu. Họ luôn hy vọng những cánh hạc kia sẽ chấp cánh cho tình yêu của mình vượt qua những ngày sóng gió, dẫu rằng có khi cuộc tình của họ cũng có lúc mong manh tựa như từng cánh hạc. "Anh à, sau khi tốt nghiệp anh sẽ làm gì?” "Ừm, chắc là anh sẽ ở lại trung tâm và tiếp tục cuộc hành trình giúp những đứa trẻ như bây giờ” "Anh không nghĩ gì về tương lai cho chúng ta sao?”
  6. "Anh...nghĩ là chúng ta không thể. Em có hiểu không?” Em không nói thêm lời nào. Tiếng cửa phòng trọ kêu ken két. Từng tiếng dậm chân chạy thật nhanh của em dần tan biến. Ước gì lúc ấy tôi có thể giữ em lại. … "Em à, có phải phía trước là bầu trời ko?” "Vâng.” "Bầu trời hôm nay thế nào hở em?” "Rất xanh và có rất nhiều cụm mây trắng xóa bay ngang đầu anh đấy…” "Vậy à. Chắc là đẹp lắm nhỉ ?”
  7. "Nhưng không đẹp bằng nụ cười của anh đâu.” "Thật không ?” Tôi nhoẻn miệng cười. Hình như rất ít khi tôi cười. Đặc biệt là khi đi với em. Nhưng điều đó không làm em khó chịu. Cũng chẳng bao giờ em phải bảo tôi phải cười thật tươi khi gặp hay nói với em một điều gì đó. Có lẽ bản tính tôi vốn vậy, lầm lì và thiếu thiện cảm với tất cả. Em cũng hiểu được. Hoặc có thể em cố mà cảm thông cho tôi, khi chưa bao giờ có thể nhìn rõ vào gương mặt người con gái mình yêu thì làm sao bạn có thể cười thật tươi với cô ấy? Tôi chẳng bao giờ hỏi tại sao em lại chọn yêu tôi khi quanh em không thiếu gì một thằng con trai lành lặn. Tôi sợ khi biết câu trả lời sẽ làm tôi khó mà rời xa em được. Bởi tôi hiểu, dù với bất kỳ câu trả lời nào đi chăng nữa thì trái tim tôi cũng không thể ngừng nhịp đập yêu em. …
  8. Xe bus bắt đầu chạy vào trung tâm thành phố. Tiếng còi xe vang lên oang oang. Tại trạm dừng trước một trung tâm thương mại, tôi quyết định xuống. Tiếng gậy lóc cóc vang lên đều đều trên sàn xe. Từng tiếng xì xào bàn tán quen thuộc như thúc giục tôi bước đi nhanh hơn. Bổng có một bàn tay mềm mại chạm nhẹ vào khuỷu tay khiến tôi quay phắt lại. Bàn tay ấy nắm lấy tay tôi thật chặt. "Bước xuống từ từ nhé” Tôi sững người lại vì giọng nói đó. Cái giọng nói khắc sâu vào tâm trí…tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ tôi quên được. Một cái gì đó nhói tim tôi, chút choáng váng, say mê và vẫn còn đầy tiếc nuối. Chúng tôi ngồi lại nơi trạm dừng xe bus. Không khí oi bức ban trưa khiến mọi thứ trở nên ngột ngạt. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời với cái màu đen sẫm. "Là em à?” "Vâng. Thật tình cờ anh nhỉ?”
  9. "Anh…anh không ngờ có ngày mình được gặp lại em” "Năm năm rồi…phải không anh..” "Bây giờ em sống thế nào?” "Công việc ổn định, một người chồng tốt và một đứa con sắp chào đời” "Còn anh?” "Cuộc sống của anh ..cũng vẫn tốt” Hỏi thăm vài câu qua loa, em nói có việc bận.Thế rồi chúng tôi tạm biệt nhau. Giống như trong một bộ phim nào đó mà em hay kể với tôi, nàng rẽ trái, chàng rẽ phải. Chỉ khác là cuối cùng họ vẫn còn có cơ hội gặp nhau, còn tôi và em, à không, chỉ là tôi thôi, chắc sẽ không có thêm may mắn này một lần nữa. …
  10. "Chú ơi, cháu dắt chú qua đường nhé!” Tôi mỉm cười cảm ơn một bàn tay của chú bé tốt bụng. Tôi nhớ đến bàn tay của em, cũng luôn ấm áp và mềm mại như thế. Tôi vươn mình hít một hơi thứ không khí bụi bặm của SG mà đã lâu chưa có dịp. Ngọn gió chiều thốc sâu vào mái tóc rối bời và mang theo tiếng cười giòn tan của em… Tôi nhanh chóng bước lên xe bus. Tạm biệt em, tạm biệt SG một ngày nắng
  11. Chiếc Hộp Của Sự Sống Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chiếc Hộp Của Sự Sống | Truyện Ngắn | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/chiec_hop_cua_su_song/2014-02-26- 10119#ixzz2xEoTSRc5 Ngày xửa ngày xưa, trên một hòn đảo xinh đẹp nằm giữa vùng biển trời rộng lớn. Quanh năm bao phủ bởi rừng xanh bạt ngàn cây trái, nằm gọn trong lòng biển cả lấp lánh và vòng tay của bầu trời dịu dàng. Ấp ủ từ đất mẹ trù phú, một ngôi làng nhỏ đang sống êm đêm qua ngày giữa sự che chở của thiên nhiên. Từ ngôi làng ấy lại tồn tại một cô bé kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ. Ngay khi vừa sinh ra, cô gái nhỏ đã không thể cất tiếng khóc, đôi mắt chìm trong bóng tối chỉ có thể chảy những giọt nước mắt thầm lặng. Người cha lẫn người mẹ đều hốt hoảng trước người con đặc biệt của mình, một đứa bé tần tật cả tay lẫn chân lại không thể nói hay nhìn thấy bất kỳ điều gì trên thế giới này. Họ nghĩ rằng sinh linh nhỏ bé này rồi cũng sẽ chết thôi, để cô con gái trên chiếc nôi và thả trôi trên vùng biển bão táp mặc cho số phận quyết định. Thần linh đã nhìn thấy tất cả, thương sót số kiếp khổ ải khi vừa mới bước chân vào thế giới. Để con sóng hung dữ trở lên hiền hòa như muôn vàn cánh tay dìu dắt
  12. chiếc trôi dạt đến bên bờ vùng đất không tên. Một ngư dân đã ôm lấy đứa trẻ tất nguyền mang đến nhà thờ để cảm tạ thượng để đã che chở cho sinh mệnh nhỏ bé này. Từ đấy cô bé ở cùng vị sơ trông coi nhà thờ, hàng ngày người dân lại mang đồ ăn và ngắm nhìn điều kỳ diệu kỳ lạ. Chẳng bao lâu, đứa bé ngày xưa đã trở thành một cô bé xinh xắn vô cùng, mỗi ngày ngồi trên chiếc xe nôi - Cô bé lại " trông" ra biển đằng xa. Sơ yêu mếm cô bé vô tận, như biển cả chẳng bao giờ ngừng vỗ sóng vào bờ, sơ trở thành đôi chân, cánh tay và đôi mắt của cô bé. Đưa cô bé tiến gần với thiên nhiên tuyệt đẹp nơi đây. Hít thở hương vị của biển cả, ánh nắng vàng trải dài trên làn da ấm áp và hương vị hoa quả ngọt ngào. Dù không thể bước đi, cầm nắm hay nhìn cũng như nói những lời yêu thương, cô bé vẫn có thể cảm nhận được tình thương yêu nồng nàn từ những người dân đáng mếm nơi này. Mọi người dân trong làng đều gọi cô bé là chiếc hộp của sự sống, bao nhiêu điều kỳ diệu của hạnh phúc được cất giấu trong chiếc hộp ấy, luôn được đóng kín và không bao giờ được phép mở ra, tồn tại mãi mãi trong cơ thể tật nguyền để cô bé kia tiếp tục được sống mãi trong hạnh phúc. Nhưng một ngày kỳ lạ đã đến với cô bé tội nghiệp. Sơ trong nhà thờ bồng cô nằm
  13. trong cái hộp chật hẹp, bốn bên đều có thành làm bằng thứ gọi là gỗ, nó lạnh toát và ngột ngạt. Cô bé cứ nằm trong đấy chờ đợi bàn tay của sơ, rằng sơ sẽ quay trở lại bế cô ra khỏi nơi này. Đợi mãi, không rõ bao lâu đã qua, cho tới khi chiếc nắp khé mở, cô bé đột ngột giật mình khi cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên cao. Hoảng sợ và cô bé tội nghiệp bắt đầu vùng vẫy quyệt liệt, từ trong hơi thở xộc vào mũi là mùi tanh tưởi hơn cả khi cô ngồi cùng sơ làm đồ ăn gọi là cá. Chỉ có thể cảm nhận qua làn da mỏng manh lạnh rợn tóc gáy, sự quặn đau và bức bách. Cô bé lại bị lôi đi, dường như là trên đỉnh cao của nhà thờ nơi sơ hay đưa cô tới đây hít thở khí trời, nay lại là nơi có bị ai đó đã ném cô đi thật xa, thật xa - rời khỏi vùng đất yêu thương. Cả cơ thể nhỏ nhoi như một vì sao xuyên qua bầu trời rồi rơi tõm xuống biển sâu lạnh giá. Từ tròng lòng đại dương xanh thăm thẳm, những người cá xinh đẹp trông thấy cô bé loài người kỳ lạ đang lặn dần xuống đáy biển lạnh lẽo và cô độc. Rồi những con rùa lại dùng chiếc mai to lớn đẩy cô bé ngoi ngóp lên mặt biển để hít chút không khí duy trì sự sống. Đến những con cá heo cũng chuyền nhau kêu kéc kéc gọi cô bé tỉnh dậy. Nhưng thân thể yếu ớt kia vẫn dần chìm xuống làn nước màu xanh thẫm. Người cá đã nhìn thấy tất cả, họ bơi đến ôm lấy cô bé và kể cho cô bé nghe về ngôi làng và hòn đào thân thuộc.
  14. Những con người xấu xa nhất trên thế giới này đã giết chết những người dân tốt bụng trên đảo. Chúng cướp bóc và phá tan cả ngôi làng bình yên, chúng reo rắc đau thương trên mảnh đất tỏa nắng tình thương rồi nhấn chìm cả hòn đảo xanh xinh đẹp trong biển lửa tuyệt vọng. Chỉ còn cô bé thôi, chiếc hộp của sự sống vẫn tiếp tục tồn tại trên cuộc đời tàn nhẫn này. Ngay trong trí não, giọng nói ngọt ngào vang lên trong đầu cô bé. Cô đau đớn đến tận sâu con tim còn đập thình thịch, cô bé khóc và gào thét trong âm thầm. Cô bé nhớ vòng tay người mẹ chẳng bao giờ biết mặt, nghĩ đến những người dân không bao giờ biết tiếng. Họ đã chết cả rồi, còn cô bé sống cô độc, lẻ loi. " Cô bé, cô có muốn giết bọn người xấu xa kia không...?" Người cá hỏi cô bé. Cô gái nhỏ chỉ lắc đầu,khuôn mặt ỉu xìu cúi xuống. " Cô bé có muốn sống cùng chúng ta không? Chúng ta sẽ cho cô bé đuôi cá để bơi tới khắp các miền biển; ban tặng cho cô bé giọng hát say đắm vạn vật..." Cô gái nhỏ vẫn chỉ lắc đầu.
  15. Những người cá kia lại quay mặt nhìn nhau ngạc nhiên, họ đã sống cả trăm năm cũng đã nhìn thấy vô vàn kiểu người nhưng chưa từng gặp cô bé loài người nào kỳ lạ như cô bé này. Họ vòng tay, đan những ngón tay lại với nhau , cùng nâng cô bé rời khỏi mặt biển và bắt đầu hát khúc ca tuyệt diệu nhất trần thế. Mặt nước dạy sóng theo lời ca và điệu vũ của đuôi cá sáng lấp lánh. Những cơn gió mặm mà thổi bay mái tóc phiêu bồng của các nàng cá xinh đẹp,tiếng hát của các nàng vang đến tận trời xanh. Những con cá lớn nhỏ bơi lẳng lặng đến nghe tiếng hát, chim chóc từ đâu bay về miền biển hót líu lo cùng hòa chung vào tiếng hát trong trẻo. Cô bé ngây ngất như trong giấc mộng. không biết từ bao giờ cô bé đã bị sóng xô lên bờ cát trắng xóa. Cô bé ứa nước biển mặn chát từ trong bụng ra, tiếng giọng đầu tiên phát ra từ thanh quản: " A..a...a...a...!!!". Vô thức sờ lên cổ họng lại chợt nhận ra cánh tay dài cùng những ngón tay đang chạm trên làn da cô, dùng bàn tay xoa xuống chân. Cô bé biết không còn là một giấc mơ nữa, cô có thể nói và đi lại, làm những viếc cô muốn rồi. Đôi mắt vẫn mù lòa, cô bé bắt đầu mò mẫn từng bước đầu tiên. Cô tập bò, lê lết trên mặt cát mịn và cơ thể bò một đường thẳng tắp không biết lối, tiến sau vào
  16. trong đất liền nơi những hàng cây rừng phủ kín mặt đất một màu xanh lá. Những cây mộc thành tinh thích thú nhìn cô bé, tiếng cười của mộc tinh vang khắp khu rừng. Cô bé bò đến đâu, mộc tinh lại lùi sang hai bên nhường đường cho cô bé tiến bước, đến khi cô đã đứng được bằng hai chân và bắt đầu bước đi loạng choạng đầu tiên. Mỗi khi vấp ngã những cánh cây lại vươn ra đỡ lấy cơ thể nhỏ bé. Có khi cô bé đã mệt nhoài ngồi nghỉ bên gốc cây nào đó, những cành lá xanh xum xuê lại rủ bóng cho bé ngủ thiếp đi trong bình yên. Rồi đến những con thú rừng hoang dã cũng tiến đến gần, chúng nghe tiếng hát mà không thể hiểu đó là thứ tiếng gì. Giọng hát không có lời, chỉ là âm thanh cứ lớn dần, trong trẻo và cao vút khiến rừng tối âm u sáng bừng sức sống. Nhân Mã thông thái đã tìm đến bên cô gái mù, ngài nghe theo tiếng gọi của đất mẹ và rừng già để mang chiếc hộp của sự sống trở về với thế gian này. Nhân Mã bồng cô bé ngồi lên lưng mình và tiến vào sâu trong khu rừng, đến với ngôi làng linh thiêng của những cư dân kỳ lạ. Nhân Mã dạy cô học, thứ tiếng của con người giao tiếp với nhau và cả những tiếng nói khi loài thú trao đổi. Không những thế, những nàng chim dạy cô bé hót, cô bé thường ngồi trên những cành cây cao hòa cùng tiếng hót của những nàng chim xinh đẹp. Có cả những nàng bướm dẫn nàng đến những đồi hoa ngát hương thơm, chú sóc tinh nghịch thường tăng cô bé hạt dẻ ngọt bùi, những chú khỉ lại đưa cho cô gái nhỏ những quả chuối chín vàng cùng những
  17. quả dừa mọng nước. Các con thú đều quây quần bên cô bé ,cùng nhau nghe tiếng hát và chơi đùa. Nhân Mã thông thái không đặt tên cho cô bé, ngài thường nói :" Cuộc sống không cần có tên, nó tồn tại là một lẽ tự nhiên với muôn vài số phận nếu vậy thì có tên để làm gì!?" Cô bé ấy không cần có tên, cô bé chỉ có một nguyện vọng là được trở lại hòn đảo - quê hương của cô. Gặp lại người mẹ và mọi người, kể lại cho họ nghe về những điều kỳ diệu trên thế giới này. Cô bé đã sống tốt như thế nào, gặp được những sinh vật cùng có cảm xúc và tình cảm chân thành như con người. Đó là một thế giới hoàn toàn khác với cuộc sống của loài người, không có bất kỳ kẻ xấu xa nào có thể phá hủy bình yên của cánh rừng xinh đẹp này. Mộc tinh và những con thú trong khu rừng đều không muốn cô bé ra đi. Họ níu giữ cô bé lại nhưng cũng không muốn thấy cô bé buồn. Nhân Mã quyết định đưa cô bé loài người đến gặp thần rừng. Ngồi trên lưng Nhân Mã, cô bé có thể nghe thấy tiếng rừng gọi mời, những tán lá va vào nhau nghe rất vui ta. Hơi gió rừng mát lạnh như biển xanh vỗ sóng. Những
  18. hương vị thơm ngọt ngào của hoa và quả chín khiến cô bé thấy bình yên. Tiếng chân Nhân Mã bước đi lọc cọc trên sỏi đá, cô gái nhỏ xót xa vòng tay ôm lấy eo Nhân Mã ấm áp. Tới khi nghe thấy tiếng nước chảy tóc tách cùng một giọng cười ồm ồm vang lên hòa cùng một âm vang khúc khích như của một đứa trẻ. " Đến rồi!" Nhân Mã nói, ngài quỵ bốn chân ngựa xuống cho cô bé bước xuống mặt đất. Cô bé rụt rè mầm mò bước khỏi lưng Nhân Mã, đôi chân hướng thẳng về phía trước, nơi những ánh sáng lòa hiện hữu dù cô không thể nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Giọng nói trong vắt, vang như chuông ngân dịu dàng cất lên:" Xin chào...!" Tiếng cười bỗng nhiên dừng hẳn. Giọng nói ồm ồm vang lên, có vẻ là già lại có vẻ trẻ trung tinh nghịch:" Nhân Mã thông thái! Cô bé này là gì?" Nhân Mã đứng dậy, bàn tay quàng sau vai cô bé, dẫn bước cô đến gần giọng nói ồm ồm kia:" Cô bé, cô bé là gì?". Nhân Mã quay mặt nhìn, nở một nụ cười dịu
  19. dàng hỏi lại cô gái nhỏ. " Tôi là... Chiếc hộp của sự sống..." " Vậy sao? Thật là đặc biệt..." Giọng nói ấy trầm hơn dù vẫn ồm ồm như ban đầu. Bất chợt tiếng cười khúc khích lại vang lên. Cô bé hơi khé làn môi rất ngạc nhiên, dường như ở đây có một người già và một người trẻ và cô không rõ đâu mới là thần rừng, ngài có dáng vẻ của một ông già hày một đứa bé. " Cô bé, cô muốn gặp thần rừng phải không?" " Vâng..." Cô bé lưỡng lự trả lời, có chút sợ hãi nép cạnh Nhân Mã. " Lại đây nào! Hãy lại gần đây... Để có thể nhìn thấy rõ thần rừng hơn." Nhân Mã đẩy nhẹ nhàng tấm lưng nhỏ của cô bé, tuy ngại ngần nhưng vẫn bước từng bước, cô vẫn chờ đợi sự dìu dặt của Nhân Mã. Nhưng Nhân Mã không còn ở bên cô nữa, sự hụt hẫng và lo lắng, cô sợ hãi chẳng thể bước nổi rồi đứng đờ ở đấy giữa khoảng không của vùng đất thiêng giống như một khúc gỗ.
  20. " Đi đi, nếu không thể tiếp túc bước. Cô bé sẽ trở thành một thân cây vô tri giữa rừng cây bát ngàn này..." Trước sự thúc giục của Nhân Mã, lại nhớ tới hòn đảo và những người dân thân yêu. Cô bé mạnh dạn bước tiếp, tới gần hơn nơi tỏa đầy ánh sáng. Cho đến khi không thể bước, cô dừng lại và chờ đợi. Tiếng cười đã dứt, không còn âm thanh nào vang lên, tất cả như đã ngủ say từ thiên nhiên đến vạn vật. Cô bé hồi hộp, lắng đọng những suy nghĩ. " Mở mặt ra đi!" Đó là một âm thanh dường như trong suốt, chẳng thể nghe bằng tai mà chỉ có thể cảm nhận bằng tâm hồn. Nếu giọng hát của cô bé lan tỏa cùng tiếng hát của muông thú thì giọng nói này hòa quyện cùng với tiếng nói của thiên nhiên, chẳng thể nào biết là gió đang thổi hay rừng khẽ lay động tiếng xào xạc. Cô bé nghe theo lời nói, cởi bỏ khăn quấn quanh mắt, khẽ mở hàng mi đầu tiên. Ánh sáng dịu nhạt màu vàng lóe lên trong con ngươi nâu sẫm, cô bé choàng tỉnh. " Nhìn... Nhân Mã, con nhìn thấy rồi...!" Cô bé cười sung sướng, đưa mắt nhìn đôi bàn tay, nhìn xung quanh và nhìn Nhân
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2