intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chuông treo trong gió.

Chia sẻ: Nhungbuoichieuvang Nhungbuoichieuvang | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

61
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

“Tên em có nghĩa là gì?” “Chuông nhỏ hạnh phúc” Tôi đáp bừa khi Hạnh Linh giật chiếc máy ảnh trèo vào lòng tôi ngồi gọn. “Thế còn tên anh và em?” “Chuông gió.” “Là chuông treo trong gió” Tôi không nói, giành lại anh bạn tri kỉ trong tay em, xem lại mấy shoot hình tôi vừa chụp, em ngước mắt nhìn tôi, lấy tay che màn hình, nhăn mặt. “Anh có nghe em nói không, là chuông treo trong gió.”

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chuông treo trong gió.

  1. Chuông treo trong gió
  2. “Tên em có nghĩa là gì?” “Chuông nhỏ hạnh phúc” Tôi đáp bừa khi Hạnh Linh giật chiếc máy ảnh trèo vào lòng tôi ngồi gọn. “Thế còn tên anh và em?” “Chuông gió.” “Là chuông treo trong gió” Tôi không nói, giành lại anh bạn tri kỉ trong tay em, xem lại mấy shoot hình tôi vừa chụp, em ngước mắt nhìn tôi, lấy tay che màn hình, nhăn mặt. “Anh có nghe em nói không, là chuông treo trong gió.” Tôi cười. Luồn tay vào tóc em, vuốt ngược ra đằng sau, đặt lên vầng trán bướng bỉnh của em một nụ hôn rất nhẹ. Tôi biết em muốn nói gì.
  3. 1. Tôi quen em vào một chiều tháng ba, khi hoa Sưa nở trắng các con phố của thủ đô Náo Nhiệt. Lúc ấy, tôi đang say sưa chụp hình cho vài cô bạn gái, em lọt vào ống kính, mải mê nhặt những cánh hoa mỏng, trắng muốt, môi e chu lại, thổi nhẹ những hạt bụi, bỏ cánh hoa vào túi áo. Tôi ngây người. Thần Cupid đã nhắm trúng tôi, bắn một phát mạnh, mạnh đến nỗi mũi tên tình ái xuyên qua tim tôi rồi tan vào trung không vô tận, để mãi sau này tôi cũng không thể tìm thấy nó mà bẻ gãy để hóa giải thứ tình yêu mơ hồ này. Chiếc xe bus lặng lẽ trờ tới. Em đứng dậy, tay đặt hờ bên ngoài túi áo như sợ cánh hoa mỏng bên trong sẽ vô tình bị dập nát. Thần Cupid đứng cạnh tôi, ông huých vai, nói nhỏ nhưng cứng rắn: “Nhanh chân lên, mạnh dạn lên.”. Tôi vẫn còn lúng túng. Ông ta lại nhớn mày, cười khẩy trêu chọc, nhưng giọng nói vẫn là khuyến khích: “Nếu bỏ lỡ, ngươi có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại.”. Tôi giật mình, chạy nhanh, kịp khi em vẫn còn đứng ở bến, chiếc xe đang ồn ào người xuống. Tôi giật tay em.
  4. “Điện thoại.” Tôi bối rối đến độ chỉ có thể nói được một câu như thế. Em hơi hoảng sợ, túm một bên túi áo, kiểm tra chiếc điện thoại di động còn nằm im ngoan ngoãn, rồi hất tay tôi, vội vàng trốn lẫn vào đám người bước lên xe. Tôi ngồi xuống ghế trống bên cạnh em. Ngượng ngùng. Chắc em tưởng tôi là một gã bặm trợn chuyên móc túi ở các bến xe bus, hay ít nhất cũng là một tay đầu gấu với bộ râu quai nón dù hơi mờ nhưng cũng đủ dữ tợn – với em. “Ý anh là anh muốn xin số điện thoại.” Phải rất lâu sau đó, tôi mới dám quay sang nói với em như thế. Mặt tôi nhăn lại, nói một cách vô cùng khó nhọc. Không biết có phải vì thấy gã to đầu tội nghiệp không mà em cười, rất hiền, êm như những cánh hoa Sưa.
  5. Tôi cứ ngồi bên em im lặng như thế, cho đến khi xe đến cuối bến, dừng chân tại thị trấn Bình Yên, tôi mới giật mình, nhớ ra đã bỏ quên mấy cô bạn gái ở thủ đô Náo Nhiệt. Nhưng, chẳng hề gì, một chiều giữa tháng ba, khi tiễn chân em về đến thị trấn Bình Yên, nhìn những ngôi nhà cổ nằm im lìm trong tán những cây cao già cỗi, tôi biết, mình sẽ còn trở về đây nhiều lần nữa. 2. “Đó là gì?” “Kỉ niệm.” Em luồn tay vào túi áo, bỏ những cánh hoa Sưa, thả nhẹ chúng xuống dòng nước đang trôi lững lờ. Em tựa vào thành cầu. Chực khóc. Nắm hoa còn lại vẫn nắm hờ trong tay, run rẩy. Tôi gỡ tay em. Nói nhẹ. “Bỏ vào tay anh này.” Đó là mối tình đầu. Em mới chỉ mười bảy. Tình đầu của em giống như những cánh hoa, đẹp và trắng nhưng lại mong manh đến độ chỉ cần một
  6. cơn gió nhỏ lướt qua cũng đủ làm hoa rơi rụng. Tình kia tan vỡ, chỉ có em là như cánh hoa mỏng oằn mình trong những xót xa. Tôi nắm lấy tay em, bỏ gọn trong tay mình, kỉ niệm của em, cũng bỏ gọn vào tay tôi, chỉ là lúc ấy, tôi không biết rằng sẽ có một ngày kỉ niệm của em cứa xước tay tôi. Những lúc em rảnh rỗi, tôi rảnh rỗi, mà thường, vì em, tôi bỗng thấy mình thật rảnh rỗi, đáp chuyến xe bus màu vàng, ngồi chừng hơn một tiếng sẽ đến bến cuối của thị trấn Bình Yên, em đứng đó, cười trong veo. Tôi có thể đi xe máy, nhanh hơn, cũng chẳng phải đợi chờ, nhưng lại thích cái cảm giác đi qua những chặng đường giống em, ngắm những dãy nhà lướt qua từ từ, y hệt như giữa dòng chảy của thời gian, chỉ có mình tôi đứng lại. Và cả cái khoảnh khắc, khi tôi còn đang lẫn trong đám người, đã thấy em hướng mắt đến tôi, như chẳng bao giờ lẫn. Tôi chỉ đi xe máy, khi em nức nở trong điện thoại, vì chuyện gì đó. Không để em đợi lâu, tôi thường có mặt rất gấp, như em vẫn nói, tôi như cơn gió, đến ào ào cuốn em ra khỏi những chuyện buồn.
  7. Tôi bỏ mái tóc buộc túm đuôi vịt, cắt gọn gàng, cạo râu sạch sẽ, có lẽ, trước cô bé sắp sang mười tám tuổi, tôi muốn mình trông trẻ trung hơn. Và vì em muốn thế. Ở thị trấn Bình Yên, nơi em hay đưa tôi đến là bãi đất trống được bao quanh bởi những cây cỏ lau cao hơn đầu người. Chỗ này, ngày xưa có một quảng trường, hay sân công viên, đại khái là thế. Em ngồi cạnh tôi trên một bậc đá, vuốt nhẹ những bông cỏ lau, kể những chuyện ngày xưa, ngày xưa, những chuyện không có mặt tôi. Sau này khi nghĩ lại, tôi mới để ý thấy là, em chẳng bao giờ nói về tương lai. Nơi có thể, sẽ có tôi, dẫu sao, chuyện tương lai vốn dĩ là chuyện quá xa vời, chính tôi, cũng thường chẳng bao giờ dám nói. Nếu được, em sẽ bắt chuyến xe bus tại bến cuối của thị trấn Bình Yên, thăm tôi ở thủ đô Náo Nhiệt. Hôm đó, thế nào tôi cũng dọn phòng thật sạch, bơm nước hoa sực nức, và huýt sáo mãi không thôi. 3.
  8. Cuối tháng 11, phòng tôi vang lên bản nhạc November rain, tôi nhấp từng ngụm cacao nóng, tựa lưng vào tường, dõi theo từng dòng chữ và giọng nói của em, ở đầu dây kia, em cũng ôm cuốn sách, đọc cho tôi từng chữ một. Giọng em êm như tiếng mưa, đủ làm tôi ấm giữa cái đầu đông se lạnh. Hai ngày sau. Tôi nhận được tin nhắn của em rất gọn. Là chia tay. Chia tay! Tôi giữ cho mình nụ cười chênh chếch nửa miệng. Em có người yêu mới. Tôi lại để tóc dài, nuôi râu quai nón, mặc quần rách, đi giầy đinh và lảng vảng bên các người đẹp chân dài, bấm máy và lang thang ăn uống vỉa hè. Nghĩ về em, tôi thường ví như cánh hoa non mới chớm, có lẽ, chưa đến lúc để ngắt khỏi cành. Em có người yêu mới, một cậu trai cũng non non như thế, nghe đâu, quản em rất kỹ, tôi thường cười, vẫn nụ cười chênh chếch khi bắt gặp ảnh hai người. 4.
  9. Tôi vẫn treo chiếc chuông gió trước cửa phòng, là của em mua. Là tôi còn nhớ, hay lười gỡ đi cũng không biết nữa, nhưng có nó, lắm khi cũng vui tai, giống như tiếng cười trong trẻo của em, dù rất mơ hồ. Một sáng mùa xuân, tôi nhận được điện thoại của cô hộ lý ở bệnh viện X. Tôi đến nơi. Người ta trao cho tôi đứa bé, phần giấy chứng sinh tên người bố ghi rất rõ ràng: Hà Nhật Phong, có cả số điện thoại của tôi, phần người mẹ: bỏ trống. Tôi ngơ ngớ, ôm đứa bé về nhà. Con gái. Nó là con gái của tôi, lúc ấy, tôi chỉ nghĩ có thế. Tôi khai sinh tên con là Hà Nguyệt Linh. Hôm đó, là hơn một năm sau ngày em đá bay tôi ra khỏi cuộc tình mỏng mơ hồ.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0