intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Cô sẽ làm mẹ nhé ?

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

49
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ngày 20-11 đã qua lâu rồi, nhưng truyện ngắn này mình viết là để gửi lời cảm ơn đến tất cả những giáo viên, những người mẹ trên đất nước Việt Nam này :) Trống trường vang lên , từng tốp học sinh nối đuôi nhau vào lớp , bắt đầu buổi đầu tiên của năm học mới,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Cô sẽ làm mẹ nhé ?

  1. Cô sẽ làm mẹ nhé ? Ngày 20-11 đã qua lâu rồi, nhưng truyện ngắn này mình viết là để gửi lời cảm ơn đến tất cả những giáo viên, những người mẹ trên đất nước Việt Nam này :) Trống trường vang lên , từng tốp học sinh nối đuôi nhau vào lớp , bắt đầu buổi đầu tiên của năm học mới, ồn ào ,thích thú và náo nhiệt. Lan chậm rãi bước trên sân trường ,hôm nay đến nhận chủ nhiệm lớp mới,lại là khối 12, điều này khiến chị hơi lo lắng,chị khẽ than thầm : “Mong là chúng không nghịch quá”. Đến lớp,Lan bước lên bục giảng, bằng nét mặt thân thiện, chị nói : - Chào các em, cô là Lan ,giảng dạy môn Toán,từ hôm nay cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp, hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng phấn đấu thi đua trở thành tập thể xuất sắc, các em có đồng ý không ? Học sinh trả lời to và rõ ràng: - Có ạ. Điều này làm Lan hài lòng, sau vài phút trao đổi về ban cán sự lớp,chị bắt đầu vào bài học và nhanh chóng nhận ra rằng những đứa trẻ rất ngoan, có nề nếp. Nhưng những ngày tiếp theo, trong khi giảng bài, Lan lại phát hiện ra có một cô bé ngồi một mình ở góc lớp, lúc nào cũng im lặng, không trò chuyện với ai, cũng không khi nào giơ tay phát biểu xây dựng bài. Với sự tò mò, chị gọi lớp trưởng đến hỏi và biết được hoàn cảnh đặc biệt của Khiết-tên cô học trò kia. Được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và ấm êm ,Khiết có một đứa em kém mình 5 tuổi ,bố làm việc ở một doanh nghiệp còn mẹ em là bác sĩ ở bệnh viện lớn. Tưởng chừng cuộc đời cứ vui vẻ như vậy, thế nhưng khi Khiết đang học lớp 7, căn bệnh ung thư quái ác đã cướp mất người mẹ tội nghiệp của em, đẩy gia đình vào hoàn cảnh khó khăn ,tiền lương không đủ sức chi trả hàng tháng, vì vậy hôm nào bố em cũng phải đi làm thêm giờ ,đến tối muộn mới về đến nhà,ăn một ít cơm sau đó vào phòng ngủ, sáng hôm sau lại đi sớm. Tuổi niên thiếu cô đơn đã tạo cho em một tính cách khác với mọi người, em rất ít khi cười, luôn thu mình vào một góc và không bày tỏ chia sẻ với ai . Lớp trưởng buồn rầu : - Thỉnh thoảng chúng em bắt chuyện nhưng bạn ấy chỉ đáp lại qua loa, ai rủ đi chơi cũng chẳng đi. Có đôi lúc, các bạn tưởng chừng như trong
  2. lớp không có sự hiện diện của Khiết vậy. Lan đưa mắt xuống, ở dưới lớp, em ngồi thu lu một góc với khuôn mặt nhỏ tròn cùng hai bím tóc dài đang đưa đôi mắt xa xăm qua cửa sổ. Chị quyết định mình phải làm gì đó cho cô bé đáng thương này. *** Tìm được nhà Khiết thực sự khó hơn Lan nghĩ, phải đi hơn nửa tiếng và phải hỏi khắp nơi, chị mới tới được căn hộ cũ kĩ ở một góc khu chung cư dành cho người lao động. Trái với suy nghĩ của chị,những người sống ở đây dễ gần và cởi mở, khi biết có người tìm bố của Khiết ,họ nói anh ít khi ở nhà ban ngày và cho chị số điện thoại của anh. Chị cảm ơn và lấy điện thoại của mình ra bấm dãy số vừa nhận được. Sau một hồi chuông dài, đáp lại chị là một giọng nam trầm,khàn : - Alô, ai vậy ? - Chào anh,anh có phải là phụ huynh của em Khiết không ? - Vâng,có chuyện gì thế ? - Tôi là giáo viên chủ nhiệm của con gái anh, chúng ta có thể trao đổi về tình hình học tập của em ấy không ? - Xin lỗi nhưng bây giờ tôi đang phải làm việc. - Vậy khi nào anh rảnh ? - Từ 11 rưỡi trưa đến 1 giờ chiều , tôi ăn trưa tại nhà ăn cạnh công ti, nếu muốn...chị có thể tìm tôi ở đó. Sau một lúc suy nghĩ,Lan đồng ý đến gặp anh vào ngày hôm sau, trước khi gác máy, người đàn ông nói: - Cô giáo,có phải....con tôi mắc khuyết điểm gì không ? Lan cười : - Không đâu,cháu rất ngoan, anh cứ yên tâm. Chị tự nhủ “ Ít ra thì mình cũng không nói dối , con bé thực sự là học sinh ngoan nhất mà mình từng biết ”. *** Quán ăn sát bên công ty Hoa Sen sạch sẽ,giá cả lại rẻ nên nhân viên thường đến đây ăn trưa, hôm nay cũng như thường lệ, Toàn mệt mỏi ngồi xuống bàn gọi món. Đã mấy ngày nay anh hầu như không được ngủ vì công việc bề bộn, thực sự anh cũng không thích công ty đang làm lắm vì lương thấp, nhưng lại không có khả năng tìm nơi khác ,cứ nghĩ về ngày xưa khi vợ còn sống,anh lại buồn rầu. Toàn lặng lẽ nhìn ra ngoài đường, một gia đình hạnh phúc đang vui vẻ bên nhau , anh bỗng dưng thèm khát ghê gớm cái cảm giác thân thương ấy. Anh nhìn lại bản thân rồi vội vàng xua ngay suy nghĩ đó đi, thầm hỏi không biết người phụ nữ hôm qua gọi cho mình bao giờ mới đến. Tan tiết dạy cuối cùng buổi sáng, Lan vội vã đến địa điểm đã hẹn với
  3. bố của Khiết, chị đến quầy hàng,hỏi một nhân viên và được biết anh hay ngồi ở bàn gần cửa sổ, đưa mắt theo ,chị nhận ra hai bố con giống nhau đến kì lạ, cũng với đôi mắt buồn xa xăm và dáng người gầy. Càng nhìn kĩ, chị lại càng thấy anh trông rất quen,như đã gặp ở đâu đó rồi,nhưng không thể nhớ ra là ai. Lan đi đến chỗ anh, cất giọng : - Xin chào. Toàn ngẩng đầu lên , và gần như ngay lập tức, Lan nhận ra người bạn học cùng cấp ba của mình năm nào, anh nhìn chị một lúc rồi mới thốt lên : - Lan mập ? Chị bật cười, lúc học phổ thông, vì hơi béo nên bạn bè thường gọi chị là mập, trong đó, người hay trêu chị nhất là Toàn, hồi đó anh cao to ,đẹp trai chứ không gầy gò như bây giờ, Lan nhìn người trước mặt, vui vẻ : - Mình không ngờ là có thể gặp cậu trong hoàn cảnh này. Toàn nheo mắt : - Cậu giảm cân thành công rồi ? Lại còn là giáo viên dạy con mình ? Chị đáp : - Cũng may là đời sinh viên khổ cực, mình không có thời gian để ăn nhiều như trước nên mới có vóc dáng như bây giờ. Anh nhìn chị, giọng lo âu : - Vậy, tại sao cậu lại muốn nói chuyện về Khiết, con bé làm sao...? Lan kể lại tình trạng ở trên lớp của Khiết cho Toàn nghe, anh im lặng một lúc lâu, sau đó cất tiếng : - Cũng tại mình không có thời gian.... - Đã bao lâu rồi, cậu chưa ăn cơm cùng con ? Anh bối rối : - Mình không biết, chắc cũng vài tháng rồi. - Thảo nào...- Lan rút từ trong cặp ra một mẩu giấy, dúi vào tay anh - Sáng nay giờ sinh hoạt, tớ cho cả lớp viết điều ước mơ ra giấy sau đó nộp lại, trong đó là lời mà Khiết viết. Toàn cẩn thận mở tờ giấy nhỏ được gấp làm tư , và dòng chữ nghiêng,nắn nót như cứa vào lòng anh một nét thật sâu : “ Em muốn ăn cơm cùng bố ”. Anh gục đầu xuống, thì thào thật khẽ,chỉ để cho mình nghe thấy : “ Bố xin lỗi”. Nhận thấy nét mặt anh không được tốt, Lan nói : - Thực ra công việc của cậu,mình có thể giúp. Toàn nhìn chị, hoài nghi, nhưng có vẻ mừng rỡ : - Thật chứ ? - Là thế này, anh trai mình có một nhà hàng ,cũng đang thiếu người làm
  4. khu vực bếp, mà cậu lại có khiếu nấu ăn, hay là đến đó làm ? Nhớ lại hồi học lớp 11, nhà trường có đợt tổ chức cắm trại, hôm đó vì một vài lí do nên thức ăn của cả lớp bị thiếu , vì vậy ,Toàn đã đi ra chợ gần đó và mua đồ về nấu vài món rất ngon, chính từ lần ấy mà mỗi khi lớp có liên hoan, anh lại được giao cho việc chuẩn bị đồ ăn và được gọi là đầu bếp tương lai. Anh ngập ngừng : - Nhưng đã lâu rồi mình không động đến mấy việc đó, chẳng biết có làm nổi không. Lan giải thích : - Đừng lo, nhà hàng sẽ có khóa đào tạo 2 tháng để trở thành đầu bếp, cậu có thể tham gia sau đó chính thức làm việc. - Có... phải đóng tiền không ? Nhận ra được nỗi lo lắng của anh, chị trấn an : - Tất nhiên là không rồi, chỉ cần kí vào hợp đồng , hai tháng đó cậu còn được trả thêm tiền. Dường như đây là tin vui nhất trong cuộc đời mà Toàn nhận đuợc, mắt anh nhòe đi vì sung sướng : - Cảm ơn cậu nhiều lắm. Chị phất tay : - Không có gì, đó là chuyện nên làm. Hai người bạn cũ cùng nhau ngồi trò chuyện, mãi cho đến lúc Toàn đến giờ làm việc, Lan mới tiếc nuối rời đi. *** Nhật kí của Khiết. Thứ 2, 2/7. Hôm nay là buổi đi học đầu tiên kể từ hè, nghe các bạn nói có cô giáo chủ nhiệm mới, mình cũng đôi chút tò mò. Cô giáo bước vào lớp, khá dễ mến, mắt của cô giống mắt mẹ, hiền và bao dung. Mình thích cô. Thứ tư, 4/7. Đêm nay bố lại về muộn, còn không chịu vào phòng xem mình và em Nhật đã ngủ hay chưa. Mình muốn bố chúc mình ngủ ngon như hồi nhỏ. Mình buồn. Thứ sáu, 13/7.
  5. Giờ ra chơi, cô Lan chủ nhiệm đến bàn mình hỏi về tình hình lớp, thật lạ vì mình đâu phải tổ trưởng hay lớp phó ,nhưng mình vẫn trả lời vì nụ cười của cô sao mà giống mẹ quá. Thứ ba,17/7. Buổi sáng, cô Lan phát ra một tập giấy, bảo cả lớp viết vào đó ước mơ của mình, mình không hiểu việc đó có ý nghĩa gì nhưng cũng viết vào. Tối nay bố về sớm hơn,lúc mình đang học bài,bố hỏi mình học tốt không, còn cho mình và Nhật mỗi đứa một cái kẹo. Thật lạ. Chủ nhật, 22/7. Mấy hôm nay bố đều về sớm hơn mọi khi ,nói từ tuần sau sẽ không đi làm tối nữa,còn bảo đã tìm được công việc khác, làm đầu bếp nhà hàng, thật là thích. Thứ năm,16/8. Chiều nay lúc mình vừa về nhà thì bố cũng về đến nơi,còn xách theo một đống đồ. Tối bố nấu cơm cho mình và Nhật ăn, rất ngon,thời gian còn lại buổi tối, mình làm bài tập về nhà rồi đem cho bố kiểm tra. Thứ tư, 22/8. Hôm nay cô Lan đổi chỗ mình lên ngồi bàn thứ ba cạnh bạn Trang, bạn ấy dễ gần và cởi mở ,mình thích nghe Trang kể chuyện khoa học. Thứ năm, 30/8. Hôm nay đầu giờ Trang đem đến một chiếc nơ rồi cài lên hai bím tóc của mình ,các bạn khen xinh, mình vui lắm và còn cười nữa. Tiết 2 cô giáo gọi mình lên kiểm tra bài cũ, thật may là tối qua bố đã giúp mình ôn tập, cô cho điểm 10 còn nói mình chăm học, bố biết chắc là vui lắm đây. Thứ ba,4/9. Mặc dù hôm nay không phải bàn mình trực nhật nhưng cô giáo vẫn bảo mình đi giặt giẻ lau bảng, khi quay lại ,vừa mở cửa lớp thì các bạn
  6. đồng thanh hát bài “Happy birthday”, mình chợt nhớ ra là hôm nay sinh nhật lần thứ 17. Bánh gatô rất ngon và không khí thật vui, mình sẽ nhớ mãi ngày này. Buổi tối khi mình về, bố đã nấu một bữa lớn, có cả thịt gà và canh cá. Bố và em Nhật mua cho mình con gấu bông. Mình cực kì hạnh phúc. Thứ tư,19/9. Chiều nay đi nhà sách với Trang ,lúc đi qua một cửa hàng, mình thấy bố đi cùng một bác gái, hai người cười rất vui vẻ, đã lâu kể từ ngày mẹ mất, mình chưa thấy bố như vậy. Bác gái kia nhìn hiền hậu, mình cũng không có ác cảm với bác ấy. Thứ bẩy,29/9. Tối nay bố cùng bác gái hôm trước về nhà, bác tên là Thu, dường như bố lo lắng mình phản đối , nhưng mình cười thật tươi và mời bác vào nhà, lúc ấy bố mới thở phào . Bác Thu nấu ăn cũng ngon, mình và Nhật được bữa no nê. Thứ sáu,5/10. Chiều nay bác Thu đến khi bố không có nhà, bác đem đến cho mình cuốn sách “Hai vạn dặm dưới đáy biển” và “Cuộc phiêu lưu vào lòng đất” ,bác nói hai cuốn này rất hay và ngay lập tức mình đồng ý vì có lần Trang đã nhắc đến hai tập truyện này rồi. Mình cảm ơn bác sau đó ngồi đọc liền một mạch . Thứ năm, 11/10. Dạo này cô Lan hay quan tâm mình, cô thường hỏi mình có hiểu bài không và mỗi khi mình có bài không giải được, cô lại dùng chút ít thời gian giờ ra chơi để giảng cho mình, nhờ vậy mà mình có thể giải được các bài tập khó hơn, có khi còn làm được một số bài trong đề thi đại học, cô nói mình có tiến bộ. Thứ bẩy,20/10.
  7. Hôm nay là ngày phụ nữ Việt Nam, mình đến lớp và nhận được nhiều hoa hồng từ các bạn nam trong lớp, vui quá là vui. Đến tối, bố mua cho mình tập truyện ”Kính vạn hoa” của Nguyễn Nhật Ánh, thích thật đấy, mình cứ cười suốt. Thứ năm,8/11. Mấy hôm nay ,bác Thu hay đến nhà mình ,mỗi lần đến đều mua sách cho mình đọc. Mình càng ngày càng quý bác ấy. Thứ ba, 20/11. Tối nay bố cùng mình đến nhà cô Lan chơi ngày Nhà giáo Việt Nam, thật lạ lùng là bố gọi cô là “cậu” còn xưng là “mình”. Về nhà gặng hỏi bố mới biết hai người là bạn cũ, bố còn nói công việc đang làm cũng là nhờ cô Lan giới thiệu. Mình thấy cô thật tốt bụng. Không biết cô Lan hay bác Thu làm mẹ tốt hơn nhỉ ? *** Bước ra từ phòng giám hiệu, Lan sung suớng cầm trên tay bảng điểm của lần thi thử Đại học vừa rồi , Khiết được 20,25 điểm, với kết quả này, dường như chắc chắn là em sẽ đỗ Đại học, chị vui mừng thay cho em, như thể là người đi thi là chị chứ không phải cô học trò bé nhỏ ấy. Khiết đã thay đổi quá nhiều, chị thầm công nhận, cách đây hơn nửa năm, em rụt rè ,khép kín bao nhiêu thì bây giờ lại sôi nổi ,nồng nhiệt bấy nhiêu. Dường như lúc nào em cũng cười và mang trong mình sự nhiệt tình của tuổi trẻ,mỗi khi nhìn Khiết,Lan lại nhớ đến hình ảnh mình năm xưa . Lan lên lớp, đọc điểm thi, chị nhận thấy nét mặt hạnh phúc của Khiết ,em cười hớn hở với bạn bè rồi trao đổi về lần thi quan trọng sắp tới. Lan yêu cầu cả lớp trật tự, chị khen điểm sàn của lớp lần này khá cao, hi vọng mọi người sẽ cố gắng phát huy ,ôn tập thật kĩ để đạt thành tích tốt hơn, sau đó chị nhắc nhở về việc chuẩn bị cho lễ bế giảng vào tuần sau, không khí lớp tự dưng trầm hẳn xuống, chị cũng cảm thấy buồn vì sắp phải xa những học trò yêu quý của mình. Hết tiết học, khi Lan đang đi trên sân trường thì Khiết chạy đến, cô bé đưa cho chị một tấm thiệp đỏ thắm : - Cô ơi cô, bố em sắp làm đám cưới, cô sẽ đến chứ ? Lan nhìn vào tên cô dâu, nhận ra tên của cô bạn gái cùng lớp mình và
  8. Toàn, hồi xưa cả lớp hay gán ghép Thu và Toàn là một đôi, nhưng chả hiểu sao, hồi đó anh “kiêu” lắm, chả để ý đến cô gái nào cùng trường, ai ngờ.... Thấy cô Lan như đang suy nghĩ lâu lắm, Khiết hỏi lại : - Cô sẽ đi chứ ? Lan vội gật đầu : - Có chứ, tất nhiên là phải đến rồi, cảm ơn em đã báo tin. Dường như không đành lòng để Khiết bước đi, chị níu em lại : - Vậy là... em sẽ có một người mẹ mới ? Cô bé trả lời : - Vâng ạ. Im lặng một lúc, chị bối rối : - Thế thì, Khiết, em...có đồng ý để cô làm mẹ nuôi của em không ? Khiết hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó đã lấy lại được bình tĩnh, em cười rạng rỡ : - Tất nhiên rồi, lúc nào con cũng muốn thế, mẹ ạ. Đã bao lâu rồi, em chưa được gọi một tiếng mẹ ? Bình thường thì chắc Khiết phải tính toán thật lâu, nhưng lúc này thì không, vì em còn đang để niềm hạnh phúc đưa đi đâu đó xa lắm. -Mèo lười miao miao-  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
7=>1