Đi xa xa em một chút

Hôm nay em dậy sớm, phá vỡ cái quy luật ấy, một cách tươi vui nhất có thể,

em khoác lên mình bộ mặt tràn đầy sức sống và xuống phố với một chiếc váy

hồng điệu đà…

Ngày chớm đông…

Em miên man trong những giai điệu ngọt ngào của “Bản tình ca đầu tiên”, lướt nhẹ

đôi bàn tay lên bàn phím ghi nhanh mấy dòng note trên facebook.

“Ngày mới, chào bình minh buổi sớm với những tia nắng nhẹ. Nắng lướt qua đôi

gò má khiến má em ửng hồng, gió mơn man bờ môi khiến em mỉm cười. Và, đôi

mắt em thôi không còn ngấn nước, mặc dù nó đã sưng mọng lên vì một đêm thút

thít.

Em mỉm cười đón bình minh sớm hơn dự kiến. Có những thứ tưởng chừng như là

quy luật, rằng ngày cuối tuần thì em được ngủ nướng và chẳng bao giờ chịu ra

khỏi giường trước 11.00am. Nhưng hóa ra lại không phải vậy nhỉ? Hôm nay em

dậy sớm, phá vỡ cái quy luật ấy, một cách tươi vui nhất có thể, em khoác lên mình

bộ mặt tràn đầy sức sống và xuống phố với một chiếc váy hồng điệu đà… Ấy, thế

là cũng giống như việc em phá vỡ quy luật trong tình yêu của chúng mình. Rằng xa

anh em sẽ nhớ, nhớ rất nhiều, và yêu rất nhiều… Nhưng, em chẳng để điều đó kịp

xảy ra nữa đâu nhé, vì em sẽ quên, quên nhanh thôi.

Và…

Thôi không còn yêu nữa…”

Em nhoẻn miệng cười, tắt laptop, dứt mình ra khỏi những giai điệu của bản tình ca

êm ái. Dù sao thì em cũng phải gật gù công nhận rằng, những ca từ trong bài hát ấy

cứ vang vọng mãi trong em, cứ nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim em, khiến em rung

lên vì xúc động, vì yêu thương và mong muốn được yêu thương… Nhưng em sẽ

chẳng hình dung ra được mình sẽ trở nên như thế nào khi cứ mãi ngồi bó gối trong

phòng và nghe đi nghe lại những lời ca ấy. Vậy nên, cách tốt nhất là giải thoát cảm

xúc của mình. Xem ra, một đêm đầy nước mắt chưa thật đủ để quên đi tất cả. Lau

khô nước mắt chứ chưa hẳn đã lau khô được vết máu từ con tim.

“Dạo phố đi! Shopping cũng được”

“Cái… gì…??? Tao nghe nhầm à? Hay mày đang nói nhảm, vẫn còn mê sảng đúng

không?”

“Hâm à. Dậy nhanh đi, áo váy xúng xính rồi 5’ nữa ra mở cổng cho tao. Dạo phố

nhé!”

Em tắt ngay điện thoại để chắc chắn rằng nhỏ bạn thân không thế ú ớ hay thắc mắc

lằng nhằng gì nữa. Mà kể ra nghe cái giọng buồn ngủ của nó cũng buồn cười thật

đấy. Ôi, chắc hẳn em cũng đã-từng-như-thế nhỉ.

Váy hồng điệu đà xinh xắn, thêm một chiếc áo khoác cho ngày chớm đông se lạnh,

thêm một nụ cười tươi tắn để nắng cuối tuần trở nên rạng rỡ, em bước xuống phố,

dắt xe ra khỏi nhà và đi theo quỹ đạo đã định: Nhà nhỏ bạn thân!!!

Có những chuyện không như cổ tích…

Là chuyện giữa tôi và em! Hẳn vậy! Và tôi cũng tin là thế. Nhưng dù có tin tưởng

thì tôi cũng chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đối mặt với chuỗi ngày sắp tới - chuỗi

ngày vắng em…

“Anh buông tay em ra nhé!”

“Vì…anh sẽ nắm chặt tay một ai khác-không-phải-là-em?”

“Không. Vì anh… đã…”

“Đã hết yêu và chẳng mong được yêu nữa, đúng không?”

“U..h…m….”

“Vậy thì, em cũng buông tay anh ra nhé!”

Em là thế, luôn tỏ ra mạnh mẽ và rắn rỏi mặc dù rất yếu đuối. Em chấp nhận chia

tay mà không thoáng chút buồn, không một giọt nước mắt, đôi môi vẫn cười. Duy

chỉ có một điều em không thể giấu, đó là đôi mắt ánh lên những tia buồn bã, ánh

mắt em mệt nhoài trong những dòng cảm xúc đang cố gồng mình để giấu kín. Bất

giác, tim anh đau nhói. Phải chăng anh đang chơi trò nghịch dại, dùng một phép

thử ngu ngốc để phá vỡ những niềm hạnh phúc lớn lao mà mình được nhận?

Nhưng, dẫu sao anh cũng phải bước đi, đi mà không cho em biết lý do, đi để em

một mình với những nỗi niềm riêng. Nếu có thể, anh sẽ nói cho em biết vào một

ngày không xa em ạ.

Này thì, anh vẫn nhớ giọng nói em, vẫn nhớ tiếng cười cùng những lời thì thầm

yêu thương bên tai. Này thì, anh luôn thấy hình ảnh của em trên những nẻo đường

anh đi qua, nơi đó có ánh mắt em rạng ngời những niềm vui lấp lánh. Và, anh nhớ

cả cái cách em tự an ủi mình, tự tìm lý do để biện hộ cho người khác, để em cứ lạc

quan và tin yêu đời, tin yêu cuộc sống… Thế nên, em sẽ vẫn ổn mà, đúng không?

Em sẽ vẫn có cách để cân bằng cuộc sống mặc dù không có anh đi bên cạnh.

Căn phòng nơi anh làm việc đã có những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót nơi mặt

bàn, nắng soi vào đôi mắt anh làm ấm lên những cái nhìn tưởng chừng như lạnh

lẽo trong không gian vô định. Anh ru mình trong bản tình ca quen thuộc - bài hát

mà cả anh và em đều thích - “Bản tình ca đầu tiên”. Ừ, vô tình anh lại nhắc đến

em. Chỉ là vô tình thôi sao lại đau và sắc lạnh đến thế…

Đi xa xa em một chút…

Em chìm trong mớ hỗn độn của công việc, học tập và của cảm xúc nữa. Em mệt

mỏi bơi lặn trong cái đống vô hình ấy để rồi trút lấy những muộn phiền và lo âu.

Dường như em tự biến mình thành con người của công việc mất rồi. Nhưng em

thấy thích thú khi mình trở nên như thế, đơn giản vì em sẽ không có thời gian để

nhớ đến một-ai-đó, hay nghĩ vu vơ về một-điều-gì-đó mà cả hai cái đấy đều có độ

sát thương cao - làm em đau!

“Vì nếu em cần một bờ vai êm.

Nếu em cần những phút bình yên,

Anh sẽ đến ngồi kề bên em.

Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan,

Dẫu phong ba anh sẽ đến với em cho dù không làm em cười

Anh sẽ đến để được khóc cùng em.

Và khi em cười nụ cười long lanh.

Con tim anh hạnh phúc rạng ngời,

Anh sẽ đến như bao lần để mình cũng tựa vào vai nhau…”

Em thu gọn đống giấy tờ, bài vở, thu gọn cả cái cảm giác cô đơn để ra ban công

đứng thẫn thờ. Em để những giai điệu thân quen ngân nga trong cái khoảng không

vắng ngắt. Bầu trời lấp lánh những vì sao nhỏ xinh, sao mỉm cười và thì thầm trò

chuyện, gió vô tình hờ hững lướt qua lay động đám lá xanh đang mải đắm chìm

trong làn sương lạnh. Em khẽ cười vì vạn vật dường như cũng trở nên điệu đà

trong ánh nhìn của em. Chúng thì thầm to nhỏ, chúng râm ran kể chuyện, chúng

say sưa chải chuốt vóc hình và thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn trộm em một cái…

Nhịp tay em gõ đều lên chậu hoa xương rồng nhỏ, quên đi rằng có chiếc gai nào đó

nghịch ngợm làm em chảy máu, em vẫn cười và ngô nghê nghĩ về điều gì đó mà

không định hình nổi. Bất giác người khẽ run lên vì cơn gió lạ, em mon men tìm

đến vùng bình yên trong những cảm xúc tinh khôi.

“Này thì nắng đã nhuộm con đường dài, này thì gió đã cất lên lời ca quen thuộc,

và anh thì cứ đứng đó và nhìn về hướng em. Bước chân anh muốn đi về một nơi xa

nhưng đầu còn ngoảnh lại. Chờ đợi? Nên chăng? Hờ hững? Nên chăng? Nếu có

thể em muốn tìm cho mình một hướng đi khác. Sao phải lựa chọn và đưa ra sự lựa

chọn khi thấy tim không còn bình yên nữa???”

Một thoáng mơ hồ của cảm xúc, em chìm trong giấc ngủ say không mộng mị.

Trước khi ngủ em vẫn nhớ rằng mình đã đóng những trang nhật ký lại và kịp send

đi một tin nhắn đến số điện thoại quen thuộc: “Nếu có đi, hãy đi xa xa em một

chút…khi nào không muốn đi nữa, thì trở về với em”

***

Ở một nơi nào đó trong thành phố, khi ánh điện từ căn phòng nhỏ vừa kịp tắt để

chủ nhân của nó tìm thấy mình trong màn đêm tĩnh lặng, điện thoại bỗng rung lên

báo hiệu có tin nhắn mới. Chàng trai mệt mỏi với tay đọc vội.

“Nếu có đi, hãy đi xa xa em một chút… khi nào không muốn đi nữa, thì trở về với

em”

Bất giác anh nở một nụ cười, thấy con tim mình vừa được sưởi ấm, cảm nhận

được rằng bàn tay mình sẽ vẫn được đan cài trong đôi bàn tay của ai đó. Và hẳn là,

tình yêu nơi đó vẫn dành cho anh.