
ĐIÊU KHẮC KHU VỰC I HÀ NỘI-NHỮNG GÓC
NHÌN NGHỆ THUẬT MỸ THUẬT

ở đây tôi muốn trực diện cùng các bạn trong nghề nhìn nhận một cách không thỏa
hiệp với những rào đón nặng tính khách sáo kiểu “xin vỗ tay cho đều”.
Dễ nhận ra ở triển lãm này sự thiếu vắng đỉnh cao những tác phẩm đặc sắc, nổi trội
về tầm vóc tư tưởng và cách thức biểu đạt. Đa số hiện diện tại đây là những tác
phẩm tự lặp lại mình, tự dẫm lên vết chân của mình, một bước lùi thể hiện sự bế
tắc trong tư duy của mỗi tác giả. Ngôn ngữ điêu khắc ít thay đổi, nghèo nàn về ngữ

và nghĩa trong sáng tạo nên nhìn chung toàn bộ tác phẩm trong triển lãm đều rất
monotol.
Một câu hỏi được đặt ra là, đâu rồi vai trò sáng tạo không ngừng bền bỉ của người
nghệ sĩ? Phải chăng là những sản phẩm được ra đời bằng sự quen tay, có khi rất
cẩu thả và vội vàng. Một điểm yếu dễ dàng nhận ra là tính thời vụ trong các tác
phẩm tham dự triển lãm. Hình như để kịp tham gia triển lãm mà các tác giả phải
nhanh chóng hoàn thành tác phẩm của mình trên cơ sở những ý tưởng còn thô sơ,
rời rạc thiếu chiều sâu, cách thể hiện nóng vội gặp đâu hay đó thiếu hoàn chỉnh và
rành mạch. Chúng ta kỳ vọng những tác phẩm tâm huyết, tầm vóc nhưng chỉ thu
được những tác phẩm dễ dãi, vội vàng, đó là điều cần phải nghiêm túc suy nghĩ.
Trong sáng tác nghệ thuật ghi nhận những giây phút xuất thần, đột biến. Tia sáng
đó không phải xuất hiện ngẫu nhiên, trời cho, mà là kết quả của những cọ xát, trăn
trở, lao tâm khổ tứ của người nghệ sĩ. Nghệ thuật là một con đường dài và nhiều
cạm bẫy. Dài vì khôn cùng trong khi sức lao động sáng tạo có hạn độ. Còn cạm
bẫy không gì khác chính là thái độ buông xuôi không dám dấn thân, tự bằng lòng
với cái đã đạt được. Không có con đường ngắn, con đường đi tắt để đến với nghệ
thuật, để khẳng định được tư duy và ngôn ngữ như là một cá tính riêng của mình
thì từng tác giả phải đi hết con đường mà nghệ thuật đặt ra.

