
Dừng lại ... được không em?
lượt xem 5
download

Quang ngẩn ngơ đứng trước biển… ngẩn ngơ không phải vì vẻ đẹp của biển. Sinh ra ở thành phố cảng, Quang đã quá quen với những con sóng, những bờ cát, những chiều ngụp lặn với sóng nước… vậy nên… điều khiến Quang ngẩn ngơ … không phải biển … mà là một cô bé đang đứng trước biển
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Dừng lại ... được không em?
- Dừng lại ... được không em?
- Quang ngẩn ngơ đứng trước biển… ngẩn ngơ không phải vì vẻ đẹp của biển. Sinh ra ở thành phố cảng, Quang đã quá quen với những con sóng, những bờ cát, những chiều ngụp lặn với sóng nước… vậy nên… điều khiến Quang ngẩn ngơ … không phải biển … mà là một cô bé đang đứng trước biển. Cô bé ấy trông không có gì đặc biệt cả nhưng chẳng hiểu sao mà Quang lại thấy thân quen lắm, như thể là Quang đã gặp cô bé ấy rất nhiều lần, chẳng lẽ gặp trong mơ sao. Quang không tin vào duyên phận, cũng không tin vào những mối tình truyền kiếp nhưng sao Quang lại thấy người con gái chưa gặp bao giờ này như đang hút hết không khí trong lồng ngực làm Quang thấy ngạt thở. Quang thấy cô bé ấy đi ra phía biển, thỉnh thoảng đưa tay vén những sợi tóc bị gió thổi bay loạn xạ. Chạm đôi chân trần vào sóng, tự dưng, Quang thấy cô bé ấy cười rất nhẹ. Nhưng sao Quang vẫn thấy cô bé ấy buồn quá! Buồn một cách khép kín đến mức tưởng chừng không ai có thể chạm vào nỗi buồn ấy mà chia sẻ được. Cô bé ấy vẫn tiếp tục đi về phía biển, nước biển ngập đến đầu gối… rồi đến ngang người … tự dưng một ý nghĩ nảy ra trong đầu khiến Quang thấy sợ “tự tử sao” ??? “ không phải chứ?” … chiều muộn, thủy triều lên, sóng càng mạnh, sao Quang cảm thấy biển hôm nay dữ dội thế, như muốn nuốt chửng cô bé kia vào cái mênh mông của nó. Cô bé ấy vẫn tiếp tục đi, chẳng nghĩ được nhiều nữa, Quang chạy lao về phía cô bé ấy. Có sóng, có gió, có nước biển
- tạt lên làm nhòe mắt kính, nhưng Quang vẫn nắm được cổ tay cô bé ấy, Quang nói trong nhịp thở còn ngắt quãng vì lo lắng - Dừng lại, được không em? ….. Đan Linh bất ngờ quay lại, ngạc nhiên nhìn người con trai đang cầm tay minh nói “dừng lại”, tay cậu ấy cầm cổ tay cô rất chặt, trên gương mặt vẫn còn nét lo lắng khó hiểu. Đan Linh quan sát cậu ta một thoáng rồi lên tiếng: - Buông tay ra! - Không, em không được chết! Quang nói một cách kiên quyết khiến Đan Linh bất ngờ đến tròn xoe mắt rồi bật cười:
- - Anh nói cái gì vậy? Ai chết? Tôi không hề có ý định tự tử đâu. - Xin lỗi, anh cứ tưởng…. - Tưởng tượng cái gì chứ! Buông tay tôi ra, anh nắm chặt đau tay quá ! - Ơ, anh xin lỗi! Quang bỗng dưng thấy mình thật vô duyên, cậu vội vàng buông tay cô bé. Đan Linh mỉm cười nhìn vẻ lúng túng trên gương mặt anh bạn kia, hai người vẫn đứng nguyên ở chỗ nước sâu đến ngang lưng, thấy Quang bối rối xin lỗi rồi không biết nói gì, Đan Linh mở lời hỏi trước: - Sao anh lại nghĩ là tôi muốn tự tử thế!
- - Tại… tại vì … nhìn em … rất buồn… Thoáng ngạc nhiên, vì câu trả lời ấy, Đan Linh mỉm cười: - Uhm, có lẽ đúng thế thật!!! Nhìn Đan Linh cười, Quang lại thấy bối rối, bình thường nó rất bạo dạn trước con gái nhưng sao hôm nay lại không biết tiếp chuyện với cô bé này thế nào nữa. Bỗng có con sóng lớn xô tới, khiến Linh chơi vơi … mất thăng bằng rồi ngã vào Quang, Quang cũng ôm lấy cô bé như một phản xạ tự nhiên. Quang và Linh đều có chút sững sờ đến mức cả hai cứ đứng lặng như thế. Những con sóng chiều cứ tiếp tục xô tới, nước biển mặn chát tạt vào mặt, nhưng Đan Linh không thấy chơi vơi nữa vì có một người đang ôm chặt nó, rất vững chãi… sóng tạm ngưng, Quang bối rối buông Đan Linh ra, thầm cầu trời cô bé không nhận ra trái tim bên ngực trái của cậu đang đập loạn xạ, Quang nén cảm giác hồi hộp lại, nói nhỏ:
- - Mình vào bờ được không em, đứng đây, nguy hiểm lắm. Đan Linh khẽ gật đầu,cô bé đang nghĩ không biết người con trai xa lạ kia còn nghĩ cô có ý định tự tử nữa không. Hai người đi song song quay lại bờ, trong lòng Đan Linh vẫn còn chút xao động, cô bé muốn bắt chuyện để lấy lại không khí tự nhiên nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Đến bờ cát, Linh mở lời: - Anh ngồi đây một lát nhé! - Uhm. Quang gật đầu và ngồi xuống cạnh cô bé: - Em là Đan Linh, anh tên gì? – thấy cô bé đổi cách xưng hô, Quang cũng thấy bớt lúng túng.
- - Anh là Quang… uhm… sao em lại đi ra tận mãi ngoài chỗ nước sâu vậy? - Em biết bơi mà, lo gì chứ! - Biết bơi nhưng giờ là lúc thủy triều lên mà, nguy hiểm lắm. - Em … không muốn tự tử… chỉ là muốn … lấy lại sức sống!!! Đan Linh nói rồi lại nhìn xa xăm ra phía biển, Quang cũng lặng yên, có lẽ lắng nghe là cách an ủi tốt nhất vào lúc này.. - Lần nào có chuyện không vui em cũng ra biển, để mình chìm thật sâu vào nước biển, một lát sẽ thấy khá hơn.
- - Ngốc thật, chìm rồi không nổi lên nữa thì sao? - Làm sao có chuyện đó được, em cũng sợ chết mà. Anh có biết tại sao biển có thể làm em thấy khá hơn không? Quang lắc đầu, Đan Linh cười buồn: - Có lẽ một lúc nào đó, em kể cho anh nghe… giờ thì muộn rồi, em phải về đây. Rồi không chờ Quang nói lời nào, Linh đứng lên, và bước đi. Quang thấy chút chạnh lòng, Linh rõ ràng có nhận ra sự quan tâm của Quang nhưng cứ lờ đi như không hề hay biết. Quang cũng đứng lên, chỉ định dõi theo nhưng nhìn Linh với bộ quần áo ướt sũng, trên tóc, những giọt nước biển vẫn đang rơi xuống, trông Linh cô đơn lạ, …gió biển mạnh khiến Quang rùng mình … và một lần nữa, Quang chạy về phía Linh như vô thức và nắm lấy cổ tay cô bé ấy:
- - Để anh đưa em về được không? Linh đứng lại, nhìn Quang cười nhẹ rồi gỡ tay Quang ra: - Không cần đâu, em tự về được. - Vậy thì … ít ra em cũng phải cho anh biết làm cách nào để có thể … gặp lại em chứ! Anh … - Anh làm sao? - Anh … muốn nghe em kể …tại sao em tìm lại sức sống ở biển.
- Đan Linh bật cười: - 3 ngày nữa, ở sân vận động Bách khoa nhé! Tất nhiên nếu anh đến được. - Ơ, anh học Bách Khoa mà. Anh sẽ đến, nhưng em đừng quên lời hẹn nhé. - Uhm - Ngoắc tay đi! Hai ngón tay út ngoắc vào nhau, Quang nhận ra tim mình đang đập rất nhanh. Hình như nó đang vui…. Có những người chỉ lướt qua cuộc sống của ai đó … có những cái lướt qua chỉ là lướt qua … nhưng có những cái lướt qua lại khiến cho người ta muốn níu giữ, vì nếu không níu giữ người ta sợ sẽ để mất đi một điều gì đó thật sự quan trọng. Có lẽ, Quang đang bị cảm giác ấy chi phối. Nụ cười trước khi quay đi
- của Linh vẫn còn buồn nhưng Quang đã thấy yên tâm hơn một chút. Chí ít thì Quang biết rằng mình có thể gặp lại Linh. *** 18h40’…. Tàu chuẩn bị chuyển bánh rời Hải Phòng về Hà Nội. Bình thường cứ về nhà Quang sẽ chẳng muốn lên lại trường, nhưng lần này thì khác, Quang có cảm giác có điều gì đó đang chờ Quang ở Hà Nội, và chỉ cần đến sân vận động Bách Khoa là Quang có thể gặp lại cô bé ấy nên… lần đầu tiên Quang cầu mong chuyến tàu sẽ đến Hà Nội thật nhanh dù hai ngày nữa mới đến ngày hẹn với Linh… Tàu đi được 30 phút, đang mơ màng trong giấc ngủ chập chờn, thì có cô bé ở ghế sau lưng nhờ Quang đổi chỗ để có thể ngồi gần ô cửa sổ, Quang vui vẻ nhận lời. Nhưng vừa quay người định ngồi vào ghế của bạn nữ kia, Quang sững lại khi thấy một gương mặt quen thuộc đang tựa đầu vào cửa ngủ ngon lành. Rồi sự ngạc nhiên dần chuyển thành nụ cười, Quang cố gắng nhẹ nhàng hết mức ngồi vào ghế bên cạnh để không khiến Đan Linh thức dậy. Cơn buồn ngủ trong Quang tan biến đâu mất, Quang tựa đầu vào sau ghế, quay đầu về Đan Linh ngắm cô bé ngủ say. Tàu vẫn đi, thỉnh thoảng dừng lại ở một ga nào đó. Bất chợt… có mưa … thỉnh thoảng
- có hạt mưa lọt qua ô cửa sổ, Quang với tay định kéo đóng hẳn cửa lại thì Đan Linh lên tiếng - Anh đừng đóng, cứ để cho gió lùa vào. Quang thoáng giật mình, rút tay lại: - Anh làm em tỉnh ngủ à? - Không, em thức được một lúc rồi, xem ra em với anh có duyên thật. - Anh cũng đang nghĩ vậy đấy. Có duyên gặp nhau ở đây rồi, em kể chuyện cho anh nghe luôn chứ hay anh vẫn phải chờ. Đan Linh mỉm cười, ngồi nhích về phía Quang một chút, lảng chuyện:
- - Mưa khiến gió thổi lạnh thật, em ngồi gần anh một chút không sao chứ. - Để anh đổi chỗ cho em. - Không, em muốn ngồi gần cửa sổ. Quang gật đầu, vui vẻ: - Uhm. Vậy thì tựa đầu vào vai anh ngủ luôn cũng không sao luôn. Quang chỉ nói đùa vậy, không ngờ Đan Linh khẽ tựa đầu vào vai cậu thật, cô bé nhắm mắt, khẽ nhắc : “đến Hà Nội gọi em dậy nhé” rồi lại ngủ yên. Quang đơ đi một thoáng, những gì đang diễn ra thật ngoài sức tưởng tượng của cậu. Người con gái mà cậu háo hức muốn gặp lại giờ đang ngồi cạnh, còn tựa đầu vào vai cậu ngủ
- nhìn rất an lành. Hạnh phúc phải đây không mà sao nhẹ nhàng quá, nhẹ nhàng mà vẫn khiến cảm xúc trong Quang trở nên lâng lâng rất mơ hồ. Chìm trong cảm xúc ấy, Quang cũng ngủ lúc nào không hay. ….. Rùng mình vì gió lạnh, Đan Linh tỉnh giấc mở mắt. Nhận ra Quang cũng đang ngả đầu về phía mình và ngủ. Linh thoáng mỉm cười, không ngờ Linh và anh bạn này lại có duyên đến thế. Mưa hình như càng ngày càng lớn, gió cũng lạnh hơn, nhưng ngồi sát cạnh Quang, Linh vẫn thấy rất ấm áp. Cảm giác ấm áp quen thuộc quá, đến mức … Linh cứ như vậy, nhìn mưa đập vào cửa tàu mà khóc. Hình như lâu rồi Linh không khóc nên quên cả cái cách nức nở, run rẩy khi khóc. Vẫn ngồi yên, tựa đầu vào vai Quang, để không làm Quang thưc giấc, Linh lặng lẽ khóc. Hôm nay, nước mắt chẳng hiểu từ đâu mà tràn về nhiều đến vậy. Linh nhớ lời một người từng nói “ xa anh, hứa là không được khóc, nghe chưa?” … nỗi nhớ bỗng xôn xao quá, Linh cắn chặt môi để không gọi tên người ấy trong vô thức. Mặn chát, không biết có phải tại con người ta phải khóc nhiều quá nên nước mắt đọng lại thành biển không mà nước biển quê nó cũng mặn như nước mắt. Tàu vào ga khiến Quang giật mình tỉnh giấc, Đan Linh vội lau nhanh những giọt nước mắt rồi lại nhìn ra cửa sổ. Quang gãi đầu cười:
- - Anh cũng ngủ quên mất, cứ ngủ ngon thế này chắc tàu chở cả hai lên Lào Cai đấy! Đang không vui nhưng ngay câu đùa của Quang, Đan Linh cũng bật cười. Quang có nét duyên gì đó khiến người ở cạnh luôn cảm thấy vui vẻ và được che chở. - Mà mắt em sao thế kia, đỏ hết rồi! - Tại gió to quá đấy! - Tại gió hay vừa xa nhà đã nhớ mẹ. - Có anh nhớ ấy. - Anh nhớ lúc nào.
- - Vừa thấy anh mơ ngủ gọi mẹ - Ơ, dám bịa chuyện…. …… Tàu vẫn đi, có lẽ tại gió… Linh thấy nước mắt cũng khô hết rồi, không muốn khóc nữa. *** 2 ngày sau, Sân vận động Bách Khoa Quang bật cười khi Đan Linh tinh nghich nhảy lên nhảy xuống ở những bậc thang trên khán đài:
- - Em không thấy mỏi hả? - Không. Anh già rồi mới thấy mỏi ấy! Quang không biết nói gì chỉ lắc đầu cười, nhìn thấy thế, Đan Linh tỏ vẻ giận dỗi: - Anh cười cái gì? - Em dừng lại không chơi với mấy bậc thang nữa thì anh nói. - Haiz, anh còn ganh tỵ với những bậc thang nữa. thôi được rồi, nói mau, anh cười cái gì?
- Đan Linh không nhảy nữa mà ngồi xuống cạnh Quang, Linh là Sinh viên năm 2 học khoa kiến trúc trường Xây dưng nhỏ hơn Quang 1 tuổi, cô bé này có thể biển đổi nhanh đến mức Quang cũng bất ngờ: - Em không giống em lúc ở Hải Phòng. Linh nhìn Quang một cách tò mò tinh quái: - Không giống như thế nào? - Uhm, em vui vẻ khác hẳn lúc em ở biển, nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, dễ gần hơn nữa. - Khi ở Hải Phòng em làm sao?
- - Buồn này, lạnh lùng này, anh không biết phải nói chuyện với em như thế nào nữa. - Thật à. ^^ em khiến anh ngạc nhiên lắm à! - Uhm, tại em thay đổi nhanh quá! - Aha, em là hồ ly, chơi với em, em sẽ làm đau anh đấy! - Anh không sợ. - Tự anh nói rồi đấy. ***
- Quang và Linh có nhiều lần gặp nhau hơn, hay có thể nói là hẹn hò cũng được. Linh hay ngồi ở sân vận động, có những khi chẳng để làm gì cả. Có những lúc Quang thấy Linh viết gì đó vào một cuốn sổ nhỏ nhỏ nhưng mỗi khi thấy Quang đến, Linh lại gập cất đi. Quang tò mò hỏi thì Linh mỉm cười ra vẻ thần bí “bí mật, anh không được đọc”. Tình cảm của Quang có lẽ Linh cũng hiểu, qua những sự quan tâm, qua những tin nhắn tình cảm, có những lúc Quang cũng thì thầm bên tai Linh câu nói “anh yêu em” … nhưng lần nào cũng vậy, Đan Linh đều tìm cách lảng đi, im lặng hay nói sang chuyện khác. Đi cạnh nhau, Linh không cho Quang khoác vai, cùng lắm chỉ là cái nắm tay. Có những lần đi xe đạp cùng nhau, Quang kéo tay để tay Linh ôm ngang người mình, Linh vẫn nhẹ nhàng rút tay ra, trêu đùa: - Anh không thấy nóng à. Quang cười buồn bảo “có nóng” khi trời đang lạnh 13 độ. Đôi lúc Quang chạnh lòng, nhìn những đôi đi cạnh nhau tình cảm là thế, mà Quang với Linh thì… Có lúc Quang tự hỏi, Linh không thích Quang thể hiện tình cảm ở chỗ đông người hay phải chẳng Linh không có tình cảm với Quang. Nhưng nếu không có thì sao Linh

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Hạnh phúc đi mà, được không em
7 p |
101 |
10
-
Em là Gió của anh
10 p |
68 |
6
-
Khi nào em nặng đúng 45kg, anh sẽ lấy em!
8 p |
74 |
6
-
Đúng! Em chỉ cần tiền!
17 p |
84 |
5
-
NGÀY EM CƯỚI,CŨNG LÀ NGÀY ANH MẤT
3 p |
68 |
5
-
Ông xã à, ôm em một phút có được không?
7 p |
60 |
4
-
Truyện ngắn Yêu Không Hối Hận
14 p |
76 |
4
-
Ôm em thêm lần nữa- được không anh?
4 p |
66 |
4
-
Anh đi cùng em suốt cuộc đời này được không
5 p |
80 |
3
-
Chuyện về cái truyện không được đăng báo
7 p |
76 |
3
-
Ôm em thêm lần nữa, được không anh ?
7 p |
77 |
3
-
Chỉ cần đừng từ bỏ
4 p |
66 |
3
-
Nếu em không yêu thì đừng nói
3 p |
76 |
3
-
ĐỪNG HÔN EM
11 p |
73 |
3
-
Ôm em thêm lần nữa, được không anh ?
5 p |
74 |
2
-
Nếu em không yêu thì đừng nói
4 p |
68 |
2
-
Giả vờ thôi anh nhé!
2 p |
56 |
1


Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn
