intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

EM LÀ ÁNH SÁNG ĐỜI ANH

Chia sẻ: Nguyen Ngoc Chau | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

75
lượt xem
9
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tháng tư về từng dãi Osaka vàng rực, ánh nắng chiều tà luồn qua từng cơn gió vờn trên mái tóc em bay, chiều rơi chầm chậm, em cùng tôi sánh bước bên nhau đi trong công viên, thấy bình yên vàhạnh phúc. Trời bắt đầu vào hạ, những cơn gió lạnh vô tình của mùa xuân không còn nữa, hoa cỏ xanh tươi với những chồi non biêng biếc. Ghế đá, công viên, chiều tà và tình nhân… tất cả là một không gian đầy mộng mơ, cảm giác nơi đây như thời gian trôi đi chậm lại. Em...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: EM LÀ ÁNH SÁNG ĐỜI ANH

  1. EM LÀ ÁNH SÁNG ĐỜI ANH Tháng tư về từng dãi Osaka vàng rực, ánh nắng chiều tà luồn qua từng cơn gió vờn trên mái tóc em bay, chiều rơi chầm chậm, em cùng tôi sánh bước bên nhau đi trong công viên, thấy bình yên vàhạnh phúc. Trời bắt đầu vào hạ, những cơn gió lạnh vô tình của mùa xuân không còn nữa, hoa cỏ xanh tươi với những chồi non biêng biếc. Ghế đá, công viên, chiều tà và tình nhân… tất cả là một không gian đầy mộng mơ, cảm giác nơi đây như thời gian trôi đi chậm lại. Em dựa đầu vào vai anh khẽ cất giọng: - Hôm nay là ngày gì anh nhớ không? Tôi biết em muốn hỏi về điều gì nhưng vẫn vờ giọng hỏi lại - Ngày gì vậy em? - Anh thực tình không nhớ thật sao? - Không nhớ thật mà - Trời ! Hôm nay là sinh nhật của anh mà - Ừ nhỉ, hơn 20 năm rồi anh chưa từng nhớ đến nó. Như một sự vô tình hay cố ý, chẳng bao giờ tôi nhớ đến ngày sinh nhật của mình, mà có lẽ cũng chẳng muốn nhớ đến, bởi vì tôi biết ngày tháng trong giấy tờ của tôi cũng đâu phải là ngày sinh nhật chính xác của mình. Tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi từ nhỏ, nghe các má kể lại vào một buổi sáng đầu mùa hè, các má đã nhặt được tôi trước cổng, trong một chiếc vỏ chăn mỏng manh,
  2. toàn thân tím tái. Vậy rồi ngày đó đã được ghi vào sổ sách và giấy tờ cá nhân của tôi xem như ngày sinh nhật. Theo lời các má kể thì có lẽ tôi đã được sinh ra trước đó chừng hai tuần lễ. Chẳng biết chính xác tôi sinh vào ngày nào nhưng tôi đã lớn lên như thế, năm tháng trôi qua, ở cái trại trẻ mồ côi nhỏ ấy chẳng bao giờ có một đứa trẻ nào được tổ chức cho mình một ngày sinh nhật, và tất nhiên lớn lên cũng chẳng ai quan tâm và biết đến nó. Nơi chúng tôi sống và lớn lên là một trại trẻ mồ côi nhỏ, hằng năm quỹ viện trợ không được là bao, vậy nên ngay cả đời sống cả các mẹ còn gặp khó khăn không kém. Chúng tôi lớn lên nheo nhóc, thiếu ăn, thiếu mặc nên đứa nào cũng xanh như tàu chuối. Đến năm tôi 14 tuổi, trại trẻ mồ côi đóng cửa, những đứa trẻ như tôi ra đi tứ xứ, có đứa nhỏ được gia đình người ta nhận làm con nuôi, có đứa đã chết vì bệnh tật trước đó, có đứa khác được chuyển sang trại mới, còn tôi, tôi bắt đầu bước chân ra ngoài kiếm tìm cơm ăn, sống cuộc đời của một đứa trẻ lang thang và bờ bụi, gốc cây, bờ tường hay chân cầu cũng chính là nhà, là giường để nghỉ ngơi. Lang thang nơi đầu đường xó chợ mãi rồi cũng gia nhập được vào đội quân đánh giày, cuộc sống cứ thế trôi theo ngày tháng, tôi lớn lên đến tên mình nhiều khi còn chẳng muốn nhớ thì còn nhớ gì đến ngày sinh nhật. Năm tháng bụi đời dạy cho tôi nhiều giá trị cuộc sống, dù đói khổ nhưng tôi hiểu thế nào là “Nghèo cho sạch…”, cũng nhiều đêm trong giấc ngủ chập chờn hiện lên hình bóng người mẹ hiền ngồi bên nhìn tôi âu yếm, hay hình ảnh được cha chở đi ăn uống ở những con đường ẩm thực sực nức đồ ăn ngon… nhưng tất cả thực tế chỉ là bóng đêm và ruồi gián quanh mình.
  3. 18 tuổi tôi trở thành chàng trai cao lớn và hiện lên vẻ mặt đen và chai sạm, nhưng trong đôi mắt tôi, trong niềm mơ ước sâu thẳm vẫn hiện lên đâu đó khát khao cháy bỏng về một cuộc sống ấm no và hạnh phúc, về một mái ấm gia đình sum vầy đoàn tụ, tôi đã đủ tuổi để nhớ về cái thưở ấy bị bỏ rơi, đủ tuổi để thôi không căm hờn và oán trách đời cũng như oán trách người cha, người mẹ đã bỏ rơi tôi nơi trại trẻ mồ côi không một tin tức suốt 18 năm qua. Với những ước mơ, khát khao và cháy bỏng tôi luôn muốn đi tìm cho mình một con đường nào đó nhanh đổi đời nhưng phải là những đồng tiền sạch sẽ do chính mồ hôi công sức mình bỏ ra, với sức khỏe tuổi đôi mươi tôi xin vào làm bốc xếp cho một con tàu gạo tại bến cảng. Bao năm qua ngày lo công việc nhưng nhờ biết được đôi ba con chữ từ thời còn ở trại trẻ mồ côi nên tôi vẫn thường ra tiệm sách cũ gom vài cuốn yêu thích về đọc, càng đọc càng thấm đẫm giá trị cuộc sống và tràn đầy nghị lực sống trong tôi. Cứ thế tôi đi qua nhiều nơi, làm nhiều việc, mặc sức cho dòng đời đưa đẩy, đi đâu tôi cũng có thể sống, làm việc và tồn tại, tất cả cũng đều từ mồ hôi và nước mắt của mình. Tuổi 21 tôi dừng lại ở một trường nghề, nghành mà tôi theo đuổi đó là bảo trì điện, không trình độ, không bằng cấp nhưng nhờ có người quen giúp đỡ cuối cùng tôi cũng chính thức được nhận vào nhập học, niềm vui và hạnh phúc dâng đầy trên đôi mắt, những đồng tiền kiếm được trong những năm tháng đi qua tôi tập trung cho việc học và vẫn tiếp tục làm thêm để nuôi sống bản thân mình. Hai năm sau tốt nghiệp ra trường với văn bằng nghề loại khá, chẳng khó khăn gì để xin một công việc làm, cũng từ môi trường làm việc mới tôi đã quen em, một người con gái quê miền Trung thật thà và chất phác, em chẳng xinh cũng không
  4. giỏi, em cũng chỉ là một nữ công nhân bình thường nhưng với tôi được quen em và có được một tình yêu đã là niềm khao khát lớn lao nhất. Suy nghĩ mông lung, trời đã tối dần, từng tia nắng yếu ớt cuối cùng còn loang lỗ trên thảm cỏ cũng đã lịm tắt, tôi và em vẫn bên nhau. Chúng tôi lại đứng lên và cất bước, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, trời cuối xuân và đầu hạ nhưng cái lạnh vẫn còn vương vấn chưa ra đi dứt khoát, tôi dang rộng vòng tay ôm lấy bờ vai em và đi vào chiều tĩnh lặng. Đường đã lên đèn, bụng đã bắt đầu thấy đói, tôi muốn rủ em đi đâu đó ăn uống vì dù sao hôm nay em cũng biết và nhớ đến ngày sinh nhật của mình. Đang nghĩ vậy thì tôi nghe em hỏi: - Anh đi với em đến một nơi nhé - Đi đâu vậy em? - Thì anh cứ đi đến nơi rồi biết - Ừ vậy thì mình đi Em dẫn tôi đi qua công viên, đến ngã ba đường đứng chờ đèn đỏ, chúng tôi dắt tay nhau vào một con đường nhỏ không tên, tới trước cổng một quán cafe. Em chủ động nắm tay tôi bước vào một góc quán, ở đây không sang trọng nhưng rất thoải mái và yên tĩnh, dưới ánh đèn dịu nhẹ và âm thanh của những bản tình ca không lời cứ vang lên thắm thiết. - Anh nhắm mắt lại đi, em muốn dành cho anh một điều bất ngờ. - Điều gì mà nghe có vẻ bí mật vậy? - Thì anh cứ nhắm mắt lại đi, khi nào nghe tiếng 3, 2, 1 thì anh mới mở ra nhé.
  5. Tôi làm theo em, nhắm mắt lại nhưng vẫn cố gắng mở he hé ra xem em bày ra trò gì. - Ấy anh ăn gian kìa, anh phải nhắm thật và nghoảnh đi chỗ khác em mới chịu. Tôi đành làm lại và đúng theo yêu cầu của em. Trong tiếng nhạc êm êm tôi nghe tiếng bước chân người phục vụ, rồi tiếng soạn gì đó lên bàn, khoảng năm phút sau tôi nghe tiếng em: - Rồi bây giờ anh từ từ ngoảnh lại và em sẽ đếm 3, 2, 1 thì anh bắt đầu mở mắt ra nhé. Sau khi em đọc xong số 1 thì tôi mở mắt ra, tôi không tin vào mắt mình, trước một không gian yên tĩnh và lãng mạn, tiếng nhạc du dương và ánh sáng dịu dàng, trên mặt bàn là chiếc bánh kem nhỏ xinh xắn cùng với hai ngọn nến có hình số 2 và số 4 đang cháy. Dưới ánh nến lung linh khuôn mặt em hiện ra với một nụ cười hiền rạng rỡ. Cảm giác của tôi lúc này xúc động đến rơi nước mắt, cuộc đời một thằng bé mồ côi 24 năm rồi mới được nhìn thấy chiếc bánh kem đầu đời và cũng là trong lần đầu tiên tôi biết đến sinh nhật của mình. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy có lần tôi đã ước khi đi qua một cửa hàng bánh kem từ hồi cách đây khoảng 8 hay 9 năm về trước. Tôi dang cánh tay ôm em vào lòng và hôn nhẹ vào mái tóc em, hạnh phúc dịu dàng và giản dị chỉ có thế nhưng lòng tôi vui khôn xiết, có thể nói tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ vật chất trên đời này chỉ để nắm lấy giây phút hạnh phúc và yêu thương này. Em cùng tôi nắm tay nhau và hướng về hai ngọn nến đang cháy, chúng tôi cùng thổi nến và cầu nguyện về một tương lai hạnh phúc và sáng lạng, một cuộc sống bình yên với “ngôi nhà và những đứa trẻ”, tôi biết rồi đây chúng tôi sẽ còn phải
  6. vượt qua biết bao nhiêu là chông gai thử thách của cuộc đời, ngay cả chuyện gia đình em có chấp nhận một chàng rể mồ côi như tôi hay không cũng còn chưa biết, thế nhưng tối và em vẫn mang trong mình những niềm tin yêu và hy vọng cùng những khát khao cháy bỏng về mái ấm hạnh phúc gia đình. Đêm hôm ấy trên đường về, tôi nắm tay em thật chặt, cuối con đường nơi em rẽ về xóm trọ, tôi đã ôm em vào lòng trao cho nhau nụ hôn đầu tiên ngọt ngào và nồng ấm. Em đã gục đầu vào vai tôi, cả hai đứng lặng dưới màn đêm quyến luyến không rời, tình yêu tôi và em cứ thế đi qua những tháng ngày hạnh phúc, một năm sau chúng tôi làm đám cưới với sự đồng ý và hân hoan của gia đình em. Giờ đây, khi sắp chuẩn bị cho kỷ niệm 4 năm ngày cưới và cũng là chuẩn bị cho lần sinh nhật 29 của tôi, cuộc sống đã ổn định, tôi đã được đề bạt lên làm tổ trưởng tổ bảo trì điện, còn em đang mang bầu đứa thứ hai 8 tháng tuổi nên tạm nghỉ việc để lo cho việc sinh nở, thằng con trai đầu nay cũng đã lên ba. Có thể nói tôi đã có trong tay một mái ấm gia đình hạnh phúc hơn mong đợi. Thỉnh thoảng tôi vẫn cùng vợ tham gia vào một vài đoàn nhân đạo tổ chức đi thăm các trại trẻ mồ côi, mỗi lần đến đó tôi lại bắt gặp hình ảnh tôi ngày trước, và ước mong sao những đứa trẻ ấy lớn lên cũng có ý chí và nghị lực sống như tôi, để được bù đắp những yêu thương hạnh phúc đã mất từ thơ ấu, và ước mong sao những người làm cha, làm mẹ như chúng tôi bây giờ hãy biết sống có suy nghĩ và đừng bỏ rơi con mình như cha mẹ đã từng bỏ rơi tôi.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
4=>1