Em quên rồi . . .
lượt xem 3
download
Em đã quên được anh, nhưng hình như em lại tự làm cho trái tim mình trở nên chai sạn. Giống như một thói quen không thể từ bỏ, cứ mỗi khi thích ở một mình là em lại tìm đến quán cà phê nằm ở ven hồ ấy. Quán nhỏ thôi, nhưng chưa khi nào em bắt gặp nó vắng người.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Em quên rồi . . .
- Em quên rồi . . . Em đã quên được anh, nhưng hình như em lại tự làm cho trái tim mình trở nên chai sạn. Giống như một thói quen không thể từ bỏ, cứ mỗi khi thích ở một mình là em lại tìm đến quán cà phê nằm ở ven hồ ấy. Quán nhỏ thôi, nhưng chưa khi nào em bắt gặp nó vắng người. Em thích cái không gian yên tĩnh lọt thỏm trong một con phố náo nhiệt ngay ở giữa trung tâm Hà thành, thích những cách bày trí đối lập nhau nhưng không quá gay gắt ở đây. Kể cũng lạ, có lẽ bởi em cảm thấy mọi thứ đều đồng điệu với tâm hồn mình. Hầu như lần nào em cũng chỉ ngồi đúng ở một vị trí. Em thấy thích chiếc bàn ấy ngay từ lần đầu tiên bước chân vào quán, bởi nó được đặt ở một góc tranh tối tranh sáng, rất khó để có thể nhìn ra. Mà đặc biệt lắm, chiếc bàn rất nhỏ và chỉ có một ghế duy nhất. Có lẽ chủ quán đã cố tình thiết kế nó như vậy dể dành riêng cho những kẻ thích đi uống cà phê một mình. Giống em. Bất cứ khi nào em đến cũng thấy chiếc bàn ấy không có người ngồi. Là bởi trời Phật cố tình xui khiến để không ai ngồi vào đó, hay bởi trên đời này có quá ít kẻ lập dị giống em? Sao cũng được, miễn là em được ngồi vào chỗ mình vẫn ưa thích. Từ vị trí này em có thể quan sát được mọi thứ xung quanh. Em vẫn hay gọi cà phê đen và ngồi nhấm nháp nó hàng tiếng đồng hồ, cũng có khi là cả một buổi tối. Chẳng biết em đã trở nên nghiện cái thứ nước đen đắng này từ lúc nào. Em thích ngồi trong một góc tối tối như thế, uống một ly cà phê đen tuyền được đựng trong một chiếc ly sứ toàn là màu trắng. Thậm chí em có thể ngồi bất động một thời gian dài để đắm mình vào những bản nhạc không lời quen thuộc nhưng chưa bao giờ hết hay khi em được thưởng thức chúng tại đây. Cũng có khi em lại ngồi nhìn chằm chằm vào ly cà phê, thích thú bởi những vệt sáng vụt qua rất nhanh của đèn xe được phản chiếu trên bề mặt cái màu đen ấy. Một thứ ảo giác, mà lại không hẳn là ảo giác. Nó có tồn tại thật, chỉ có điều cái khoảnh khắc ấy diễn ra quá nhanh. Nó đến bất ngờ và gần như ngay lập tức biến mất, vụt qua từ lúc mà người ta còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để giữ nó ở lại. Vệt sáng đi qua rồi, ly cà phê vẫn đó, nguyên vị trí cũ, không nhúc nhích hay xê dịch, vẫn là cái tách sứ màu trắng đựng một thứ nước màu đen. Chỉ có điều, dường như cứ sau mỗi lần có vệt sáng đi qua thì em lại nhận ra màu cà phê khác đi một chút, đen ánh và sóng sánh hơn. Là bởi em quá ngốc để không nhìn ra màu đen ánh ấy ngay từ đầu, hay tại vì em cứ bị cái ảo giác của vệt sáng kia ám ảnh, để rồi thấy loại cà phê vốn mang màu đen bình thường mà mình vẫn hay uống bất chợt lại trở thành đen ánh, đặc sánh lại hơn?
- Chưa bao giờ em lý giải được những điều kiểu như thế. Có thể là thế này, có thể là thế kia, hoặc cũng có thể vừa tại thế này mà lại vừa bởi thế kia. Nói chung thì cuộc đời vẫn thường có vài điều kỳ kỳ như thế. Liệu có bất thường không nhỉ, vì một con bé mới 26 tuổi đầu lại ngồi cả buổi tối với một tách cà phê, nhấm nháp từng chút, từng chút một vị đắng nghét của nó và suy ngẫm về cuộc đời. Thì ngày xưa anh vẫn thường đùa em là “lập dị” đấy thôi. Chẳng tự dưng mà người ta lại gán cho mình một từ kiểu đại loại như thế. Chắc hẳn người ta phải nhìn thấy có ít nhất vài phần trăm tính cách giông giống thì mới đặc biệt dành “tặng” những từ ngữ ấy cho mình. Với em, chắc độ lập dị phải lên tới mức vài chục phần trăm rồi anh nhỉ. Nhưng có thể em đã “lập dị” hơn một chút kể từ ngày anh đi. Không sao cả, em thấy tự hài lòng với cuộc sống của mình và vẫn thấy nó tươi đẹp, thế là đủ. Anh giống như một vệt sáng vụt ngang qua cuộc đời em, dĩ nhiên là để lại rất nhiều ảo ảnh. Cũng giống như màu đen của tách cà phê kia, em vốn đã là một cô gái mang cá tính mạnh và sống phớt đời, nhưng khi anh đến rồi lại đi, em có cảm giác dường như thái độ sống của mình còn quyết liệt và phớt đời hơn thế. Nếu nói rằng em không buồn đau, tiếc nuối thì không phải, nhưng chẳng hiểu sao theo thời gian em dần mất đi những cảm giác ấy rất nhanh. Em đã từng một mình đi qua đoạn đường ngày trước mà chúng mình hay đi. Có lần bước chân thẫn thờ, có lần em đi như chạy, vừa đi vừa mong tìm kiếm một hình bóng quen thuộc nào đó trên đường, tâm trạng hoảng loạn mà trái tim thì quặn thắt; và cũng có đôi lần nước mắt em lại rơi dọc theo những bước chân. Thì bởi em vốn là người trân trọng kỷ niệmmà, vậy nên em mới từng khóc vì bị anh bỏ rơi. Nhưng chính cá tính mạnh mẽ của mình đã giúp em vượt qua tất cả. Em bỏ công việc an nhàn và bắt đầu một việc với nhiều áp lực, hao tổn cả thời gian và công sức hơn. Em dồn hết tâm trí cho công việc. Những lúc muốn thư giãn thì em lại tìm đến quán cà phê này, để chìm trong bóng tối và hòa mình vào những bản nhạc không lời; hoặc em sẽ ngồi nhà mở nhạc rock, đeo tai nghe với âm lượng ở mức to nhất và lắc lư theo điệu nhạc. Hai không gian và loại âm nhạc tưởng như đối lập nhau hoàn toàn ấy lại chính là con người thật của em. Em tìm thấy chính mình trong thứ nhạc chát chúa dữ dội ấy. Không hề ủy mị, sướt mướt mà ngược lại, nó đau đớn tột cùng nhưng ngay sau đó lại vùng lên một cách mạnh mẽ ngay từ chính nỗi đau. Em vẫn là môt “tín đồ” của nhạc rock, nhưng kể từ lúc anh đi, em lại càng thích nghe nó hơn. Hôm nay trời bất ngờ chuyển lạnh, những cơn gió đầu mùa dội về khiến ai cũng phải co ro. Có lẽ người ta đã quá quen với cảm giác mát mẻ dễ chịu của mùa thu nên khi trời chuyển lạnh thì chẳng mấy ai là thích thú. Em dạo quanh một vòng face book, thấy bạn bè đứa thì kêu buồn, đứa lại cảm thấy cô đơn. Kể cũng lạ, em mới đang là người thật sự cô đơn, thật sự thiếu một vòng tay ấm thì tại sao em lại không có cảm giác gì?
- Thế là tối nay một mình em lại đi vào con đường ấy. Em muốn thử kiểm tra xem có thật là trái tim em đã trở nên chai sạn rồi không. Bao nhiêu là kỷ niệm ùa về, nhưng hình như em đã không còn cảm giác. Em vẫn bước từng bước một, chậm rãi lắm, nhưng đã không còn là những bước chân thẫn thờ của ngày xưa. Em ngẩng đầu nhìn lên vòm cây xum xuê lá, bất giác khóe môi nở một nụ cười. Liệu em nên mừng vì đã không còn cảm thấy nhớ anh, hay em phải lo lắng vì đã mạnh mẽ quá đến mức khiến trái tim mình trở nên chai sạn, không còn cảm giác yêu với bất cứ một người nào? Dù sao anh vẫn yêu em Anh yêu em chính bởi anh muốn được dùng bàn tay to lớn của mình để nắm lấy tay em, dắt em đi vào tim anh và đi suốt cuộc đời này… Anh biết… Em luôn tự ti về ngoại hình của mình mỗi khi đi bên anh. Em với chiều cao 1m50 chẵn, em nói “anh cao hơn em cả cái đầu tức anh cao hơn mét bảy và ngót nghét mét tám”. Vì thế mà em luôn tìm mọi lí do để chối từ anh, mọi lời mời đi chơi cùng anh, mọi cuộc hẹn hò của chúng ta. Em luôn tự ti về giọng nói mang đậm chất miền Trung của mình, em nói “anh là chàng trai Hà Thành chính gốc, giọng anh nghe thật ấm áp.” Chính vì thế mà em ít nói hơn. Đi bên anh em chỉ thường im lặng lắng nghe. Có hôm gần như chỉ mình anh độc thoại. Em luôn tự ti về đôi tay gầy gầy nổi lên những đường gân xanh và lạnh buốt suốt quanh năm của mình, em nói “tay anh còn đẹp hơn cả tay con gái”. Chính vì thế mà em luôn giấu nó Opera mini trong túi áo hay túi quần mặc cho đó là mùa đông lạnh giá hay mùa hạ nóng nực. Em luôn tự ti về nụ cười híp mí của mình, em nói “em ghen tị với anh vì anh sở hữu nụ cười tỏa nắng”. Vì thế mà em ít cười với anh hơn. Em luôn tự ti về giọng hát của mình vì ngày xưa đi học em dốt nhất môn Hát nhạc. Đó là nỗi kinh hoàng của em. Em nói “anh hát đủ hay, chơi đàn đủ ngọt đủ để cưa đổ hoa khôi của trường”. Vì thế nên chẳng bao giờ em hát cho anh nghe hay song ca cùng anh, dẫu cho mọi người có nói thế nào đi chăng nữa. Em luôn tự ti mỗi khi bên anh, và em càng tự ti hơn mỗi khi đi cùng anh với hội bạn. Vì thế em luôn khép mình. Em không dám đón nhận tình cảm của anh. Bởi
- theo em, anh và em, chúng ta là một đôi đũa lệch. Nhưng … Em có biết? Anh yêu em chính bởi thân hình “còi còi” đó của em. Anh muốn được là bờ vai rộng lớn của mình để che chở cho em, để chăm sóc em và bảo vệ em. Em bé nhỏ thì đã sao nào? Nó càng khiến anh dễ dàng ôm em vào lòng hơn. Ngốc ạ! Anh yêu em chính vì cái giọng xứ Huế nhỏ nhẹ, mượt mà đi vào lòng người. Nghe sao mà dịu dàng, thân thương đến lạ! Ngày nào anh cũng muốn đươc nghe cái chất giọng trọ trẹ “răng, chi, mô, rứa”, rất đặc trưng, rất riêng ấy! Anh yêu em chính bởi anh muốn được dùng bàn tay to lớn của mình để nắm lấy tay em, dắt em đi vào tim anh và đi suốt cuộc đời này. Anh muốn được dùng tay mình để ủ ấm tay em. Để bàn tay ấy không còn phải lạnh nữa. Anh yêu em chính bởi nụ cười rất hồn nhiên, trong sáng của em. Thực ra, em cười còn tỏa nắng hơn cả anh ấy chứ! Nhìn em cười ai cũng thấy vui theo, cũng cảm nhận Tai opera mini được cuộc sống thật đẹp, thật ấm áp. Không phải anh nịnh em đâu, mà tất cả mọi người đều bảo thế. Anh yêu em bởi cái cách em giả vờ không quan tâm đến anh. Nhưng thực ra em luôn dõi theo anh. Anh thích cái giật mình chột dạ của em khi bị anh bắt gặp ánh nhìn ấy. Anh yêu em bởi vì chúng ta là đũa lệch. Nhưng… Chính vì là đũa lệch nên anh lại càng yêu em hơn. Vì em “còi” nên mới phải chọn người cao như anh để bù đắp điều đó. Vì em hát “dở” nên mới phải tìm “giọng ca vàng” như anh về hát cho em nghe. Vì em trầm tính nên mới phải tìm người người hài hước như anh khiến em cười. Vì em ít nói nên cần người hay nói như anh. Nếu không thì cả ngày em chẳng nói gì sao? Vì em kén ăn nên mới phải lấy người có tài nấu nướng như anh. Vì em “không xinh” (nhưng dễ thương) nên mới cần người “handsome” như anh. Vì em hay lạc đường nên mới cần người biết mọi ngóc ngách của Hà Nội như anh để tìm em…. Và… Anh yêu em bởi tất cả những gì em làm đều xuất phát từ tận đáy lòng em, không
- toan tính, không suy nghĩ thiệt hơn. Anh yêu em bởi cái chất “ngô ngố” vốn dĩ đã tồn tại sẵn trong con người em. Bởi cái tâm hồn nhân hậu, thuần khiết, và cả vì lòng vị tha em dành cho mọi người. Anh yêu em vì muôn vàn lí do khác nữa… Em càng cố đẩy anh ra xa em, lại càng khiến anh muốn được ở gần em hơn. Dù có là đũa lệch thì anh vẫn mãi yêu em. Ngốc ạ!
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Bởi vì em
3 p | 58 | 7
-
Em là Gió của anh
10 p | 63 | 6
-
Em Nhớ Anh, Người Đàn Ông Của Kẻ Khác
3 p | 85 | 6
-
Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?
3 p | 101 | 5
-
Chị Em Họ
2 p | 70 | 5
-
Vô tình em đã yêu anh
3 p | 83 | 4
-
Em nợ anh
6 p | 82 | 4
-
Anh sẽ rời xa em từng chút một
3 p | 80 | 4
-
Như một thói quen
7 p | 61 | 4
-
Có những vị đắng không thể nào quên
3 p | 69 | 4
-
Khi em ra đi !
10 p | 71 | 3
-
Em ngủ ngoan, quên anh đi nhé
22 p | 83 | 3
-
Mình chia tay rồi mà em
11 p | 120 | 3
-
Đưa em về nhà
7 p | 67 | 3
-
Em Quen Rồi
7 p | 59 | 2
-
Mình chia tay rồi hả anh?
6 p | 63 | 2
-
Anh à ! Đừng Yêu Em - Vợ Trẻ Con
10 p | 67 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn