YOMEDIA
ADSENSE
HẸN ƯỚC VỚI GIÓ
39
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Tên fic: Hẹn ước với gió Tác giả: Phong Hy Thể loại: tình cảm Rating: tất cả Gió âm thầm. Gió vô tình, lặng giấu sâu vào đôi mắt bí mật của nỗi buồn. Khẽ lau vội dòng nước mắt nóng hổi đang rơi vội trên mắt Mây, Gió mỉm cười nói khẽ:
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: HẸN ƯỚC VỚI GIÓ
- HẸN ƯỚC VỚI GIÓ Tên fic: Hẹn ước với gió Tác giả: Phong Hy Thể loại: tình cảm Rating: tất cả Gió âm thầm. Gió vô tình, lặng giấu sâu vào đôi mắt bí mật của nỗi buồn. Khẽ lau vội dòng nước mắt nóng hổi đang rơi vội trên mắt Mây, Gió mỉm cười nói khẽ: Mây ngủ đi, rồi một mai khi nắng lên Gió sẽ về... Nó lơ mơ, giật mình tỉnh dậy, ngó quanh trong vô thức rồi chợt nhận ra rằng chỉ là một giấc mơ dài. Nó mơ thấy mình trở lại cái tuổi 13, hồn nhiên mà cũng hay mơ mộng. Một cô bé hay dỗi, hay khóc, hay buồn vu vơ, cứ suốt ngày ngẩn ngơ mong mình sau này sẽ trở thành công chúa tuyết. Nó mơ hồ thấy Phong đang đứng sau lưng cười thật to đẩy chiếc xích đu nhỏ cùng nó bay lên khoảng không gian vô tận rồi sau đó nó ngủ như một đứa bé con rất cần sự chăm sóc của bố mẹ. Đã bao lâu rồi nó không mơ, không bận tâm, không được vỗ về kể từ ngày Phong bất chợt ra đi để lại mình nó với lời xin lỗi đắng ngắt và quả cầu tuyết bằng thủy tinh vẫn nằm yên ngay góc bàn học. Như đợi chờ. Như thương nhớ. Như muốn tìm lại giấc mơ và lời hứa ngày nào mang tên kỉ niệm... Tuổi thơ hồn nhiên giữa chúng ta, cùng vui đùa theo những cánh diều. Những cánh diều mang ước mơ nhỏ bé. Ta nắm tay nhau nhìn theo... Khu phố nhỏ nằm trên con đường nhỏ hẹp, uốn lượn sau những tán cây trứng cá bỗng một ngày nhộn nhịp hẳn bởi những âm thanh rock đến chói tai, pha trộn một cách hài hòa giữa truyền thống và hiện đại. Nó nghểnh cổ, cố hết sức nghe ngóng thanh âm kì lạ, quyết bắt tội bằng được thủ phạm làm phá vỡ giấc ngủ ngày của nó. Bất chợt tiếng nhạc ngưng bặt trả lại bầu không khí vốn yên tĩnh và thanh bình dưới cái nắng chiều nhè nhẹ, rồi lại vang lên đột ngột phá tan sự tuần hoàn quen thuộc đó. Mấy bác hàng xóm hầm hầm đừng trước cửa nhà chỉ chực chờ tiếng nhạc vang lên là sẽ tóm ngay tên nhóc nào dám bày trò. Còn ba nó nổi giận la lối vì mãi không nghe được một chương trình thời sự nào đó trên radio. Đang ngơ ngác
- không biết làm gì thì cái âm thanh rock chói tai lại vang lên, nó bắt gặp ngay ánh mắt khoái trá của một tên con trai xa lạ qua ô cửa sổ tầng hai. Sau một hồi hả hê vì trò đùa tai quái, bỗng phát hiện ra có người đang nhìn mình chằm chằm, hắn giật nảy, thoáng chút bối rối: - Đằng ấy xin đừng nói với ba tớ. Cậu muốn gì tớ cũng… cũng đền cho cậu! Nhìn gương mặt đang lấm tấm mồ hôi vì sợ sệt, nó lè lưỡi rồi ôm bụng cười hỉ hả. Lần đầu tiên nó thấy con trai đỏ mặt rồi ngượng ngùng. Kể từ đó nó có thêm môt người bạn mới, vui vẻ, dễ gần, chững chạc và một bờ vai cũng như bến đỗ bình yên trong suốt quãng tuổi thơ dài mang màu hạnh phúc. *** - Hy ơi! Nhanh lên trễ học rồi kìa! - Ừ ừ chờ tí tớ ra liền. Nhanh nhẹn như một con sóc, nó phóng lên yên sau mặc cho cậu bạn vẫn cằn nhằn vì tính lề mề của nó. Như thường lệ, nó sẽ huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất, từ việc chậu xương rồng nhỏ sắp ra hoa, con mèo mướp bỗng nhiên phát bệnh đến chuyện bài kiểm tra bị điểm kém…. Phong yên lặng nghe hết. Thảng hoặc lại giở giọng cười giễu cợt, chọc tức làm nó nghẹn đến cổ, đánh vào lưng thình thịch không thương tiếc. Con đường nhỏ xưa vắng hoe nay ồn ào bởi những tiếng cười nói chọc phá, tiếng chiếc xe đạp cà tàng kêu cọc cạch, cùng tiếng lá cây thổi xào xạc nghe ấm áp đến lạ… Có khi đột nhiên Phong dừng lại, trèo lên một cây trứng cá bên đường ném xuống vài trái đỏ mọng nhỏ xíu. Hai đứa vừa ăn vừa cười rồi hối hả chạy đến trường. Trống vô tiết, cô phạt đứng úp mặt vô tường. Nó cứ thút thít, sụt sùi sợ cô mách lại với ba. Còn Phong cười tỉnh rụi, vỗ mạnh vào vai nó: - Thôi khóc gì. Lỡ rồi mà. Mai mốt tớ làm cho cậu cái xích đu chịu chưa. Khỏi phải ra công viên chi cho xa. Nghe nói đúng mong ước của nó bấy lâu nay, nó ngẩng mặt cười tươi rói. Những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt bỗng chốc thật ngây thơ trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi chợt long lanh nơi khóe mắt…
- Vài tuần sau đó nó quên béng mất lời nói đùa vô cớ ngày nào cho đến một ngày sau giờ tan học Phong dẫn nó qua khu đất trống sau nhà. Nó há hốc mồm ngạc nhiên mất vài phút trước khi “Ồ” lên vui sướng: - Của tớ thật à? - Ừ! Đúng như lời hứa nhé. Cậu lên ngồi thử đi. Nó vui đến độ không còn biết nguy hiểm là gì nữa. Ngồi trên chiếc ván nhỏ với hai sợi dây thừng được cột chặt hai bên, Phong với tay đẩy nó lên không trung cho đến khi một bên dây bị lỏng và tụt ra, nó mất thăng bằng lao nhanh xuống đất. Trong cơn đau tê buốt dưới chân, nó khóc nấc lên, nghẹn ngào. Mặt Phong tái mét vội đỡ nó ngồi xuống dưới tán cây gòn. Nó cứ thế mà khóc mãi đến khi nước mắt nước mũi chảy ướt cả mặt. Cơn đau bất chợt làm nó quên mất cả thái độ bối rối và lo sợ của Phong lúc ấy. Rồi bỗng nhiên nó nghe tiếng Phong đứt quãng, nhẹ nhàng bên tai: - Cốc!... Cốc!... Con gái không được yếu đuối phải mạnh mẽ lên biết không? Nó giương cặp mắt đỏ hoe nhìn Phong. Từng cơn gió nhẹ thổi mơn man qua kẽ tóc, khẽ kéo mi mắt nó khép lại. Một cách thật tự nhiên nó chìm vào giấc ngủ. Nó nghe Phong nói gì đó không rõ. Trong không gian ấm áp và thanh bình, nó quên mất cái chân đau chỉ nghe đâu đó tiếng thì thâm của gió: Để rồi một mai khi nắng lên Gió sẽ về... Sau ngày hôm đó nó và Phong tìm cách hoàn thiện hơn chiếc xích đu. Với nhiều mối chặt và chắc chắn hơn, nó đã có thể chính thức yên tâm hưởng trọn thành quả của cậu bạn với một chút sợ sệt nơi dư âm còn sót lại của cú chạm đất đầu tiên. Lần này nó đã có thể bay lên thật cao, thật cao, tự do như những loài chim trời thật sự. Mái tóc xoăn nhẹ gợn sóng bồng bềnh trong không trung hòa cùng tiếng cười đùa trong trẻo trở thành một giấc mơ kì lạ cứ mãi ám ảnh nó suốt quãng thời gian sau này. Cứ an yên, ấm áp tựa như ly chocolate nóng giữa bầu trời đêm mùa đông lạnh giá…
- Năm nó 13 tuổi, khắp nơi bỗng rộ lên phong trào duỗi tóc. Mấy đứa con gái trong lớp sau một đêm bỗng thướt tha và dịu dàng hẳn ra với bộ tóc dài óng mượt, thẳng nếp đến không ngờ. Phong nhìn thấy chỉ lắc đầu cười châm chọc: - Nhìn chẳng tự nhiên chút nào. Thẳng thiệt mà vô hồn quá y như mấy bộ tóc giả. Nó bất bình, chống tay cãi lí: - Đâu. Tớ thấy cũng đẹp chớ bộ. Phong thoáng rùng mình. Đôi mắt tinh quái nhăn lại thoáng vẻ ngờ vực như xoáy sâu khi nhìn nó rồi đổi thành giọng thật bình thản: - Tóc cậu đẹp lắm, y như những cơn sóng vậy. Hứa với tớ đừng làm gì tóc cậu Hy nhé. Thoáng chút bối rối nó quay đi trả lời qua loa trốn tránh những cảm xúc hỗn độn đan xen trong lòng rồi quay lại hếch mũi: - Ừ! Cậu khỏi lo. Nó loi nhoi, nổi trội hẳn giữa đám con gái với mái tóc dài thẳng mượt. Có đứa còn dọa sẽ nghỉ chơi nếu nó không mau thay đổi. Với bản tính trẻ con, đêm, nó bắt chước ba vắt tay lên trán suy nghĩ mông lung. Cuối cùng không chịu được sứt hút và sức mạnh của đám đông, mái tóc xoăn gợn sóng biến mất thay vào đó là chiếc cài nhỏ với mái tóc thẳng nếp như mơ. Nó nhanh chóng hòa nhập với tụi bạn. Nỗi lo sợ bị đám bạn xa lánh dần tan biến. Ngày nó gặp Phong ở trước cửa nhà, Phong không nói gì chỉ ngó lơ, lạnh lùng. Nó cũng chẳng buồn để ý tới sự giận dỗi trẻ con của cậu ấy. Cứ thế tụi nó đi chung với nhau nhưng dần dần bắt đầu có khoảng cách. Những cuộc trò chuyện rôm rả ngày càng vơi đi. Nụ cười ngày nào xoa đi niềm vui vốn có bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo, mơ hồ. Phong vẫn đều đặn đẩy nó lên cao trên chiếc xích đu thơ bé, vẫn vỗ về nó ngủ, vẫn ở bên cạnh là điểm tựa cho nó nhưng dường như có một cái gì đó gượng gạo xen vào. Nó cứ ngỡ cậu ấy vẫn còn giận…. Có những lời hứa chỉ là lời nói bất chợt thoáng qua…
- Nhưng có những điều mà người ta xem trọng và giữ gìn nó suốt cả cuộc đời… Một thời gian dài sau sự im lặng và bức tường khoảng cách vô hình, Phong đột nhiên biến mất. Không đi học chung với nó. Không còn hái những trái trứng cá đỏ mọng. Không đến khu vườn nhỏ sau nhà đẩy xích đu và dỗ nó ngủ. Không còn những câu trêu chọc hay trò đùa láu cá luôn làm nó phát điên lên… Nó mím môi giận dỗi: Cậu ấy thật trẻ con, Bao lâu rồi mà vẫn còn giận. Đã thế lại còn bỏ đi đâu mất tiêu, không thèm xin lỗi mình nữa chứ… Nó bắt đầu một cuộc sống mới không có Phong. Một mình… Cánh cửa sắt khép kín, im lìm mãi trong sự im lặng đến đáng sợ… Dừng lại trước chiếc cổng hình vòm cung, nó đưa mắt vào thật sâu cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó, dù chỉ là một tiếng động rồi lại giận dỗi quay đi. Lúc đó nó chỉ nghĩ cậu ấy thật trẻ con. Nhưng nó đâu biết rằng chính nó mới trẻ con, mới là người có lỗi... Một ngày nó bắt gặp người ta dọn đồ đạc mới và đến sống nơi căn nhà cũ kĩ hai tầng của Phong. Nó giật sững chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ba đã đứng trước mặt nó, giọng lạnh lùng nhưng cương quyết: - Nhà thằng Phong dọn đi rồi. Nghe đâu ba con nó dọn lên thành phố sống. Ba nó mới chuyển công tác lên đó hồi tuần rồi. Mà thằng Phong có đưa cho con cái này . Nó ngơ ngác ôm gọn thùng caxtong cũ vào lòng, lẳng lặng đi lên phòng. Mở chiếc
- thùng ra, nó thấy một quả cầu tuyết bằng thủy tinh thật đẹp. Bình thường, nó đã phải gào to lên vì vui sướng nhưng hôm nay nó đã không thế. Có cái gì đó mặn đắng, nghèn nghẹn nơi cổ họng khi nó mở lá thư được viết bằng nét chữ nguệc ngoạc, nghiêng nghiêng quen thuộc: Hy à! Khi câu đọc được những dòng này chắc tớ đã đi xa lắm rồi. Mấy tuần qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Tớ đã dành hết thời gian ít ỏi còn lại để đi thăm hết một lượt khắp khu phố thân yêu này. Tớ đã ngồi một mình nơi chiếc xích đu dưới tán cây gòn, đã trèo lên cây trứng cá cao nhất, đã đạp xe đến hụt hơi khắp lòng vòng xung quanh, đã đến trường và nhìn cậu từ xa. Tớ không dám gặp mặt cậu. Tớ rất sợ nhìn thấy cậu khóc. Cậu biết đấy, khi đó tớ không cầm lòng nỗi đâu. Đây là quả cầu tuyết mà má đã tặng tớ lúc má còn sống. Tớ… tớ không cho cậu đâu. Cậu phải giữ gìn nó thật cẩn thận hộ tớ. Vào một ngày nào đó tớ sẽ trở lại lấy nó và sẽ nói cho cậu nghe một điều bí mật. Cậu phải hứa là sẽ thay tớ chăm sóc nó đấy… Hôm cậu có mái tóc mới tớ đã rất buồn nhưng tớ không giận cậu đâu. Thật đấy. Cậu vui thì tớ cũng vui mà nếu điều đó làm cậu cười. Cậu phải chờ đến ngày tớ đến lấy lại quả cầu tuyết ấy. Đừng có mà trốn tớ. Cậu quên tớ là gió à?... Nó cầm quả cầu tuyết lên, nhìn những bông tuyết nhỏ rơi xuống mà nước mắt cứ chực trào... Có những thứ ta mãi không thể nói ra được thành lời nhưng nó mãi mãi tồn tại trong tiềm thức… Để rồi mỗi lần nhớ lại ta lại thấy tim mình chợt nhói… Từ ngày đó nó vẫn chờ, vẫn giữ quả cầu như một báu vật quý nhất, vẫn nâng niu và cất giữ kỉ niệm sâu mãi trong trí nhớ. Mỗi khi nhìn những bông tuyết trong lớp thủy tinh trong suốt, nó lại nhớ và vẫn tự trách mình. Qủa cầu nhỏ mang theo kí ức và ước mơ ngọt ngào thuở ấu thơ bay vào trong những giấc mơ với lời nói êm đềm của gió: Gió âm thầm. Gió vô tình, lặng giấu sâu vào đôi mắt bí mật của nỗi buồn. Khẽ lau
- vội dòng nước mắt nóng hổi đang rơi vội trên mắt Mây, gió mỉm cười nói khẽ: Mây ngủ đi, rồi một mai khi nắng lên Gió sẽ về... PHONG HY
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn