
Kèn lá
TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG THANH THÙY
Thằng Hải “lùn” ngó dáo dác rồi trèo tuốt lên trên cành cao cây ổi, vươn, rướn, với hái,
thảy xuống chỗ tôi đứng những trái chín nhất. “Bộp”, một trái chín rơi trúng đầu tôi.
- Ui da! Sao mày chọi tao?
Thằng Hải “lùn” xua xua tay cười ra chiều xin lỗi vì sự vô ý của mình, tiếp tục cuộc hành
trình bẻ trộm ổi cho tôi. Mấy trái ổi nó vừa chọi xuống, chín quá, tiếp đất từ một độ cao
như vậy, bẹt nhẹt, bể nát, bắn mớ ruột lẫn lộn vừa hạt vừa cơm màu đỏ ra đất. Tôi vội vã
nhặt lên, chùi chùi vô cái áo vốn dĩ cũng chẳng còn sạch sẽ gì sau một ngày lăn lộn chơi
đùa của mình, gào lớn:
- Tao không thích ăn ổi chín! Sao mày toàn lựa trái chín mà hái vậy?
Thằng Hải “lùn” hét còn to hơn cả tôi:
- Mày khùng hả? Mày muốn “bả” ra bắt hết cả đám hả, con kia?
Bà già Bảo - người đàn bà già nua, còm cõi mà tôi (mà chắc là cả xóm cũng như tôi)
chẳng biết tên bà, gọi bà theo tên ông chồng đã mất gần 30 năm của bà - run run chống
cây gậy gỗ, bước từ trong gian nhà tối hù ra. Vừa bước ra tới cửa, bà cất giọng khê đặc,
chửi đổng:
-Tổ cha tụi bây. Đồ thứ con nhà mất dạy! Hết chuyện làm sao đi ăn cắp của bà già?
Tôi chả buồn bỏ chạy, bởi, tôi chắc chắn bà thừa biết bà đang chửi ai, có bỏ chạy thì rồi
bà cũng sang nhà tôi và Hải mà mắng vốn, rồi bọn tôi cũng lãnh đủ đòn. Thằng Hải “lùn”
còn “chì” hơn, vẫn cứ tỉnh bơ hái ổi chọi xuống chỗ tôi đứng, bởi, nó biết chắc cái điều
tôi đã biết, và, thà lãnh đòn vì chục trái ổi, hơn là cũng lãnh chừng đó đòn vì 1-2 trái.

Đang lúi lúi lượm mớ ổi nó vừa chọi xuống, tôi bị bàn tay bực dọc của mẹ túm cổ áo từ
phía sau. Mẹ cứ thế kéo tôi xềnh xệch về phía nhà. Tôi không kháng cự (có lẽ là vì chẳng
bao giờ tôi dám nghĩ đến điều đó), chỉ cố chòi đạp đôi chân ngắn cũn của mình cho kịp
những bước chân dậm xuống tức tối của mẹ để không bị mẹ kéo lê. Tôi còn kịp nhác thấy
bóng thằng Hải “lùn” nhảy phụp xuống đất, với mắt nhìn theo mẹ và tôi.
Mẹ quất túi bụi vào người tôi. Vừa quất, vừa rít qua kẽ răng (có lẽ mẹ cố kiềm chế để
hàng xóm không nghe những gì mẹ nói với tôi, mà nghĩ buồn cười, hàng xóm không
nghe rõ mẹ nói gì, nhưng chắc nghe rất rõ riếng vút của cây roi và tiếng nó đáp vào người
tôi rát buốt):
- Mẹ để con chết đói hả? Sao cứ đi ăn trộm của người ta để người ta chửi ba mẹ hoài vậy?
Tôi cắn răng chịu đau. Cố không khóc, không rên la cho dù chỉ là một tiếng khẽ nhất. Tôi
sợ! Sợ đám bạn cùng xóm của tôi nghe được tiếng kêu khóc, chúng nó sẽ bêu rếu tôi
ngay sau khi tôi ăn đòn, chúng sẽ “lêu lêu” tôi ròng rã vài ngày liền, cho đến khi chúng
tìm được thú vui tàn nhẫn trên nỗi đau khác của một đứa nào đó khác trong xóm. Nhớ cái
lần thằng Hải “lùn” và thằng Bo “ông địa” đi bẻ mía về “cống” cho tôi, bị bà Lãnh bắt
được tại trận, lôi thẳng về nhà hai đứa mắng vốn, ba thằng Hải “lùn” không kiềm được,
vơ cây chổi quét nhà nện lấy nện để, thằng Hải chịu không nổi, la om sòm, thế là cả tuần
sau đó, đám nít ranh trong xóm cứ bu theo tôi và thằng Hải “lùn”, ca bài ca nhục nhã của
một thằng con trai mít ướt. Thằng Bo “ông địa” may hơn, bữa đó ba má nó đi làm hết,
chẳng có ai ở nhà, tới tối mịt ông bà mới về, bà Lãnh đợi hoài, nản, không thèm mắng
vốn nữa. Nó chỉ biết len lén chạy ra trước ngõ nhà thằng Hải nghe thằng Hải bị nện, mặt
méo mó như nó đang ăn đòn. Ừ, thì tụi nó là cặp bạn thân nhất xóm mà!
Sau trận đòn nhận được từ mẹ, tôi lại rúc lên phòng, ngồi tự thoa dầu vô mấy vết roi hằn
lên từng vệt cộm, đỏ lét trên chân, cũng may, chẳng vết nào tứa máu. Cũng như mọi lần,
tôi tự hỏi, lạ kỳ, sao tôi bị đánh, không khóc mà mẹ lại khóc? Chẳng lẽ tôi bị đánh mà mẹ
lại đau? Nếu vậy, sao mẹ cứ thẳng tay quật roi vào người tôi? Có phải nếu mẹ đừng đánh
(hoặc chí ít là bớt đi vài roi), thì mẹ sẽ đỡ đau không? Nghe tiếng bước chân của mẹ, tôi
nằm im, kéo chăn tận cổ, thở cũng không dám, vờ ngủ. Mẹ vén màn nhìn vô, thở dài

đánh sượt rồi thả lại màn xuống, đi thẳng xuống nhà. Cũng như mọi lần bị đòn vì tội
“đồng lõa” ăn cắp, hệt như rằng thằng Hải “lùn” canh đúng cái lúc mẹ đi lên nhìn tôi một
cái, thở dài một cái, rồi đi xuống, là nó moi ngay cái lá vừa bứt, thủ sẵn trong người, ngồi
thọp bên hàng rào, thổi kèn lá cho tôi nghe. Chỉ là những tiếng “te te” mà sao tôi thấy
lòng mình vui trở lại ngay lập tức, quên những đau đớn từ trận đòn ban nãy ngay lập tức.
Tôi vén màn nhìn ra, đúng là thằng Hải “lùn” đang thu lu ngồi một đống bên kia hàng rào
- nhà nó - chỏ mỏ thổi kèn lá sang phía bên nhà tôi. Tôi gọi khe khẽ:
- Ê, Hải!
Nó ngước lên nhìn, ngoác miệng cười khoe cả hàm răng sún đen sì lì của nó với tôi. Nó
hỏi nhỏ:
- Đau lắm không, mày?
- Đau bình thường…
- Đau bình thường là đau sao? Sao lần nào tao hỏi mày cũng nói vậy hết trơn?
- Mày ngu quá! Bị đòn thì đau chớ sao.
- Ờ… ờ… mày nói cũng phải!
- Bữa nay mày không bị đòn hả? Ba má mày đi chưa về hả?
Thằng Hải ngước mắt nhìn tôi bằng cái nhìn mà đi qua thêm nhiều năm nữa của cuộc đời
- nhiều hơn gấp đôi số tuổi lúc này của tôi - tôi vẫn không tài nào quên được. Nó lắc đầu
khe khẽ. Tôi tò mò hỏi tiếp:
- Chớ sao? Sao mày không bị đòn?
- Má tao đang bận.
- Hé hé, vậy tí bả rảnh bả đập mày hả?
Hải nhìn tôi cười:
- Chắc vậy!

Nói rồi, nó đứng dậy, phủi phủi đít quần, đi thẳng vô trong. Hôm sau, hôm sau nữa, và
hôm sau nữa… sau nhiều ngày lắm thì phải, cứ hễ vắng mặt mẹ con thằng Hải “lùn” là cả
xóm (trừ tôi, thằng Bo “ông địa” và gia đình tôi) lại xúm xít bàn tán chuyện ba nó bỏ mẹ
con nó đi theo người đàn bà khác…
***
Trước ngày gia đình tôi chuyển nhà ra phố, thằng Hải “lùn” ngồi đồng bên hàng rào đến
tận khuya, nó cứ “te te” thổi bản nhạc kèn lá không điệu, không vần của nó từ trưa đến
tận khuya lắc, tới lúc tôi kéo cửa sổ, nói vọng xuống, nó mới thôi:
- Mày vô nhà ngủ đi, để tao còn ngủ, mai tao đi. Mày cứ ngồi đó thổi te te, ai ngủ cho
được?
Thằng Hải “lùn” không nói không rằng, ngước nhìn tôi nhưng trời tối quá, tôi chẳng kịp
thấy ánh mắt của nó, rồi nó cúi đầu, bước thẳng vô trong nhà. Đêm đó, tiếng kèn lá vọng
từ phòng nó “te te” đến tận khi tôi xách giỏ lon ton chạy theo mẹ nhảy lên chuyến xe tải
chở đồ sáng hôm sau.
***
Ngày tôi thi đậu vào đại học, chuẩn bị về Sài Gòn để bước bước chân đầu tiên làm người
lớn thực sự - lớn, bởi tôi đã 18; lớn, bởi tôi bắt đầu xa cha mẹ mình - Hải “lùn” tìm đến

nhà, ngồi thổi kèn lá cho tôi nghe, dẫu vấp váp, dẫu ngập ngừng, tôi vẫn nhận ra giai điệu
bản tình ca “So much in love”. Tôi cười - vẫn không thể đổi thói quen xưng hô từ thuở
nhỏ:
- Mày đi học thổi kèn lá ở đâu vậy?
Hải nhìn tôi, vẩn vơ:
- Hình như chẳng có ai dạy thổi kèn lá đâu…
- Ơ, vậy sao mày có thể tự thổi thành giai điệu? - Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Làm gì có giai điệu gì? - Hải còn ngạc nhiên hơn cả tôi.
Thằng Bo “ông địa” cười hềnh hệch - cái nụ cười vô duyên phải biết đeo theo nó từ thuở
bọn tôi còn tắm mưa cởi truồng.
- Tự mày nghe thành điệu nhạc, há há, tai mày là tai nhạc sĩ chắc!
Hải “lùn” và tôi quay qua nhìn thằng Bo “ông địa”. Cũng chẳng biết cái nhìn của tôi và
Hải nặng nề thế nào, chỉ biết, thằng Bo “ông địa” tiu nghỉu ngay, không hó hé thêm gì
nữa.
Tiễn hai đứa ra cửa nhà, Hải “lùn” đuổi khéo thằng Bo “ông địa”:
- Mày ra ngoài trước đi.
- Chi vậy? - Thằng Bo tưng tửng hỏi.
- Để coi… đường đông xe lắm không?!
Tôi phì cười bởi cái lý do của Hải. Thằng Bo vậy mà cũng lững thững bỏ đi. Hải “lùn”
giúi chiếc lá đã bắt đầu nhuốm vàng nó thổi ban nãy vào tay tôi, bảo:
- Giữ nghen!
- Giữ cái này chi trời? - Tôi hỏi, rồi tự trách mình sao vô duyên quá, sao thờ ơ quá!
Hải nhìn tôi rất lâu, nó bất thình lình nói một câu khiến tôi phải suy nghĩ, suy nghĩ không
phải bởi ý nghĩa của câu nói, mà là suy nghĩ bởi cách xưng hô của nó:

