Một chút nữa

Lại một ngày nữa đã tới, nó ngồi trên chiếc ghế sofa, kéo ngay ngắn lại cái áo xộc

xệch, nhầu nhĩ, đầy mùi rượu và mồ hôi. Nó đã ngủ trên ghế cả đêm khiến lưng và

vai của nó đau nhức nhối kéo theo sự khó chịu mỗi giây khi nó cố trở mình qua lại.

Đám đàn em của nó mà đối với nó đúng hơn luôn là của chị đang nằm ngả ngốn

theo mọi hướng trong cái căn phòng rộng 60 mét vuông mà chúng nó chuyên tụ tập

này, mỗi thằng đang ôm ấp một ai đó hoặc tự ôm lấy chính mình mà ngủ. Mùi

rượu vẫn nồng nặc khắp mọi nơi, hôm qua chúng nó đã uống rất nhiều để ăn mừng

một vụ dằn mặt thắng lợi. Bên cạnh nó, một thằng con trai lạ hoắc lạ huơ do ai đó

chèo kéo tới đây và cũng không biết rằng hắn đang tự rước tội gì vào thân. Bàn tay

hắn đang đặt trên đùi nó vẫn mải miết lướt qua lướt lại trên làn da trắng mềm mại

mà chiếc quần ngắn để lộ ra.

Nó lim dim mắt, quanh nó thiếu gì những thằng con trai với những hành vi như thế

nhất là khi chúng nó có cái suy nghĩ non nớt rằng nó đang say, nó đang say thì nó

sẽ dễ dãi.

Say? Một thứ trạng thái nó đã quên mà thật ra ra là không bao giờ có.

Và nếu có kẻ cho rằng nó dễ dãi thì giờ đây kẻ đó sẽ phải nhớ cái sai lầm đó suốt

đời.

Nó nhếch mép cười khinh khỉnh rồi túm cổ áo thằng con trai đang tận hưởng cảm

giác mà da thịt nó mang lại đó ném bịch xuống đất.

Thằng con trai ngơ ngác nhìn lại nó và rồi hắn cảm thấy sống lưng tê buốt trước cái

nhìn lạnh băng của đứa con gái có gương mặt non nớt hơn cả hắn và nhất là khi gót

của đôi giầy cao đang đặt trên vị trí nhạy cảm. Đứa con gái không nói gì chỉ có cái

gót giầy đang nhấn xuống và giọng của nó vang lên đều đều như một lời tuyên án

đầy đe dọa:

- Mày nên biết… những thằng đã từng đụng tay vào tao… đều “không còn nguyên

vẹn”… không dưới 1 thằng giống mày được tao “chăm sóc”… tao vốn không thể

phá lệ…

Đôi đồng tử của thằng con trai mở to, đứa con gái trước mặt nó rút từ trong túi

quần một đôi găng tay phẫu thuật màu trắng bằng cao su, phủ lên đôi bàn tay trắng

ngần đó. Các cơ bắp của thằng con trai trở nên cứng ngắc, mặt nó bắt đầu biến

dạng, méo mó và nhăn nhúm. Đứa con gái quẳng cái túi xách của nó sang một bên

sau khi lấy được thứ nó muốn… một con dao mổ sáng bóng…

- Mày hãy vĩnh biệt một “quả thận” của mày đi…

Gương mặt nhăn nhúm của thằng con trai giãn ra cố nặn thành một thái độ hối lỗi

đầy van vỉ, đứa con gái nhìn nó không có chút xót thương. Con dao trong đôi bàn

tay đã xỏ găng xoay một góc, đứa con gái nắm chặt cái cán dao… đâm thẳng

xuống…

- Sau này vợ con mày sẽ biết ơn tao…

Thằng con trai thất thểu bước vào lớp… bạn bè hỏi thăm hắn sau mấy ngày mất

tích… hắn cười yếu ớt… một ai đó trong lúc hắn không để ý dúi vào tay hắn một

bọc giấy…

Một thứ gì đó hình tròn… đen kịt… xấu xí… khô khốc…

Một vài dòng chữ được đánh máy…

“Tao muốn lấy nốt cho đủ… một đôi”.

Ngọc quẳng bao Mallboro cho một thằng trong đám đàn em. Nó đang chán thuốc.

Trước đây, nó hút để quên, để giết thời gian, để có việc mà làm nhưng giờ đây việc

ngậm thứ đắng ngắt gây kích thích lên hệ thần kinh đó đã không còn làm nó thấy

thoải mái như trước.

Nó thôi không hút thuốc hơn một tháng nay, việc đó khiến nó thấy chút bực bội,

nhàm chán và uể oải. Đám đàn em lấm lét đưa mắt nhìn nó rồi lại nhìn nhau mà

không dám ho he tiếng nào. Chúng thừa biết phó thủ lĩnh của chúng đáng sợ đủ để

chúng không dám làm trái ý của nó lấy một lần nếu không hậu qảu nhận được sẽ

alf không tưởng. Còn nó, những ký ức xưa cũ bắt đầu quấy rầy tâm trí nó, làm

phiền nó khiến sự bực bội trong lòng nó dâng lên.

Hôm nay là ngày giỗ của bố nó.

Một sự thật khôi hài làm sao.

Một ông bố mà nó biết đến vào đúng lúc nó không gọi thêm được tiếng bố nào cho

chính bố nó nghe.

Nó thấy cục tức đang ức nghẹn trong cổ họng, nó tức thay cho chính mình.

Nó tức nó đã không bao giờ hỏi mẹ bố là ai, nếu không còn nữa sao không cho nó

một bức ảnh.

Nó tức sao nó lại nói nặng lời với chính bậc sinh thành của mình khi ông trốn viện

để đi tìm mẹ con nó, khi ông cố giải thích rằng ông phải ra đi để mẹ con nó không

khổ.

Nó tức khi nó chậm trễ gọi cấp cứu để chính người cha mà nó vừa có được, người

cha mà nó luôn mong được làm nũng lạnh dần đi trên chính đôi tay mình.

Người ta lôi nó khỏi bố nó, người ta bỏ mặc nó gào thét gọi bố đến lạc giọng,

người ta để bố nằm thật thoải mái trong cái hộp gỗ dài.

Mẹ nó khóc không ra hơi trước cái quan tài giá lạnh, ngất xỉu khi người ta phủ

những xẻng đất lên cái hộp dài ấy và van vỉ nó hãy tha thứ cho những lời nói dối

suốt bao năm qua, cho sự thờ ơ dành cho bệnh tình của bố nó.

-Ích kỷ, các người chỉ nghĩ tới các người!

Nó tức.

Nó hận.

Tất cả.

Rác rưởi!

Và nó còn hơn cả rác rưởi.

Nó đứng đó trong những cơn gió khô khốc tại nghĩa địa, cười như một con nhỏ khờ

khạo trước khuôn mặt bố nó. Sao nó nhẫn tâm đẩy bố mình tới một nơi hiu quạnh

như nơi này?

- Bố, con không định tới một mình, lẽ ra… con muốn đi cùng… một vài người

khác…

Sau ngày phát tang, trời đổ mưa tầm tã, nó phát ngán những lời mà mẹ nói ra rả,

những lời van xin ngập nước mắt, nó bỏ nhà đi bụi. Dưới mái hiên tuôn trào nước,

nó gặp chị, phì phèo điếu thuốc trên tay:

- Hút thuốc có vui không?

Chị nhìn nó, cái khăn tang còn quấn trên đầu, đưa cho nó điếu thuốc:

- Cũng thú vị…

Suốt một thời gian dài, nó đi theo chị, được đào tạo thành vệ sỹ riêng cho chính

chị. Chị nói nó có điểm thu hút nhất chính là đôi mắt vô cảm và chị luôn yêu quý

nó. Nó cũng quý chị, người thay mẹ chăm sóc nó khi nó bị ốm, người lo lắng cho

nó dù đã bắt nó tập luyện đến kiệt sức và nó biết, có một điều khiến nó muốn ở bên

chị, chị không bao giờ hỏi về quá khứ của nó. Nó nghĩ nó có thể lãng quên, có thể

không cần nhớ tới, nó chỉ cần làm tốt những công việc được giao, đảm nhận vai trò

mà chị giao phó, đối với nó thế là đủ.

Rồi chẳng có gì là vui mãi trong cuộc đời này, chị bị bắt trong một phi vụ làm ăn,

băng của nó nhốn nháo, nó miẽn cưỡng trở thành vệ sỹ của một thủ lĩnh mới thế

chỗ tạm thời cho chị rồi thành phó. Nhờ sự lạnh lùng, khả năng quyết đoán và gai

góc như một sát thủ thực sự ấy nó đã thành công trong công cuộc trấn áp những kẻ

muốn làm loạn và duy trì sự tồn tại của cả băng.

Giờ thì bọn chúng chỉ cần tới nó cho những công việc đặc biệt cần sự liều lĩnh và

cả liều mạng nữa, chúng không dám quấy rầy hay làm phiền nó khiến nó tự cười

nhạo cho cái danh phó thủ lĩnh của mình, suy cho cùng cũng chỉ là hữu danh vô

thực mà thôi. Giờ đây, mỗi ngày trôi qua là những ngày nhàm chán nhất của Ngọc,

đôi khi chỉ được thay đổi không khí bằng những vụ làm ăn hay đi trấn áp băng

khác, nó đang bị chính đàn em của nó gạt khỏi băng, nhưng nó chẳng mảy may

quan tâm. Với nó, khi cái băng này không còn chị thì cũng chẳng có lý do gì để nó

phải lưư luyến. Nó giữ lại bọn chúng và không để băng tan vỡ chẳng qua cũng để

công sức của chị đối với băng của chúng nó không tan biến mà thôi, những thứ

khác nó bận tâm làm gì cho mệt.

Rồi một ngày kia, sự lạ kỳ không bao giờ có thể đoán trước của cuộc đời này đã

khiến nó – một con người không bao giờ chú ý tới những điều lạ ấy - chú ý tới một

người kỳ lạ.

To be continued...

Không nghĩ là lại viết fic dài thế, post dần vậy, mọi người thông cảm nhé, chừng

đó hình như chỉ là 1/5 thôi.

Trích Dẫn+

Trích Dẫn

Trả Lời

Báo bài xấu

(cid:0) Các bài viết khác cùng chuyên mục

 Gió tuổi thơ

 Ngày tình yêu

 Anh Là Quá Khứ Hay Giấc Mơ..

 Tháng 5 chia tay

 Tình cảm học đường, hài hước, hành động

(cid:0) 29-02-2012, 17:18 #2

rie_S2_princess

Mới Biết Zing

Tham gia: 13-02-2012

Bài gởi: 85

Sao mà em mãi không viết one short được như ROse và anh bear nhỉ? Bất công

quá! Truyện hay tuyệt, đọc cứ thế nào ấy!

Trích Dẫn+

Trích Dẫn

Trả Lời

Báo bài xấu

(cid:0) 29-02-2012, 19:09 #3

rie_S2_princess

Mới Biết Zing

Tham gia: 13-02-2012

Bài gởi: 85

Em đọc hết cả 5 serie A bit rùj, suy cho cùng thì vẫn thích "Cửa sổ không đóng"

nhất

Trích Dẫn+

Trích Dẫn

Trả Lời

Báo bài xấu

(cid:0) 29-02-2012, 19:19 #4

anhbeardeptrai

Super Moderator

Zing Truyện Đọc

Tham gia: 21-03-2010

Đến từ: Hà Nội

Bài gởi: 1,467

Kinh nghiệm tích lũy dần mà có đó em, anh cũng đâu có cao siêu gì. Cảm ơn em

nhiều, thích được "Cửa sổ không đóng" đã là rất giỏi rồi, nhiều khi anh cũng không

rõ mình đang viết gì và viết rồi liệu người đọc có hiểu hết những gì muốn truyền

đạt hay không. Nhưng viết thì sẽ viết đến cùng.

Post tiếp nào.

Trích Dẫn+

Trích Dẫn

Trả Lời

Báo bài xấu

(cid:0) 29-02-2012, 20:23 #5

anhbeardeptrai

Super Moderator

Zing Truyện Đọc

Tham gia: 21-03-2010

Đến từ: Hà Nội

Bài gởi: 1,467

Một chút nữa

Rồi một ngày kia, sự lạ kỳ không bao giờ có thể đoán trước của cuộc đời này đã

khiến nó – một con người không bao giờ chú ý tới những điều lạ ấy - chú ý tới một

người kỳ lạ.

Người kỳ lạ ấy xuất hiện trước nó một cách kỳ lạ, khiến nó yêu một cách kỳ lạ

và… chết một cách kỳ lạ.

Nó gặp người kỳ lạ ấy bên hồ, khi mặt hồ lăn tăn sóng và cho tới khi đèn đường

bật sáng. Anh ta ngồi im ở đó, đôi mắt buồn nhìn về xa xăm bất định ấy khiến nó

lưu tâm, khiến nó nhớ, khiến nó khó chịu, luôn luôn như thế khi nó nhìn anh,

người con trai luôn ngồi trên chiếc xe lăn câm lặng. Nó không hiểu nổi vì sao nó

lại chú ý anh ta tới vậy, hay là bởi có những giây phút nó nhìn chính nó trong

gương nó cũng thấy ánh mắt thờ ơ, lãnh đạm nhưng thoáng buồn ấy. Thật là khó

chịu, nó không thích có người bắt chiếc nó, dù cho anh ta có lý do riêng đi chăng

nữa.

Cho tới một ngày, Ngọc không chịu nổi ánh nhìn đó nữa, nó tiến tới bên anh, ánh

mắt vẫn lạnh băng như thường ngày. Anh tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nó kéo tầm

nhìn của anh khỏi mặt hồ để mắt anh nhìn thẳng vào mắt nó và anh ta vẫn giữ

nguyên khuôn mặt như thế khi nó cúi xuống chạm môi lên má anh. Rồi nó bỏ đi.

Vài ngày sau, nó gặp anh trên con phố đông đúc, cái xe chầm chậm lăn trên đường

khi đèn cho người đi bộ bắt đầu nhấp nháy. Nó tiến tới thật nhanh đẩy cái xe lăn

băng qua đường khiến cái xe va lên vỉa hè một cách thô bạo tạo ra một cú xóc dội

thẳng lên người ngồi trên nó. Anh vuốt ngực để thở cho ra hơi còn nó thì quay đi.

Khi nó quay lại nhìn anh, nó thấy anh đang mua báo, một tờ polyme trượt khỏi tay.

Nó bước tới nhặt tờ tiền dúi vào tay anh không quên lẩm bẩm:

- Cầm tiền cũng không xong!

Anh ngước lên nhìn nó, con người kỳ lạ và những điều ẩn chứa trong ánh mắt ấy

cũng thật kỳ lạ khiến nó đột nhiên phải dịu giọng:

- Nhà ở đâu để đưa về?

Anh không nói gì, anh im lặng để nó đẩy cái xe lăn lọc cọc trên vỉa hè chỉ thỉnh

thoảng chỉ tay báo hiệu lối rẽ. Nó dừng lại bên cánh cổng sắt xanh, quay lưng đi

thẳng:

- Tự vào đi!

Nó đứng nơi góc khuất, chờ đợi cho tới khi tiếng cánh cổng sắt đóng lại rồi mới

bước đi.

Vài ngày sau đó, bên hồ, có một cái xe lăn ở cạnh một cái ghế đá, nó ngồi trên ghế

đá, mắt lơ đãng nhìn về phía trước, anh ngồi trên xe lăn, hai bàn tay anh nắm chặt

lấy nhau, đôi môi không hề mấp máy.

Gió thổi.

Mặt hồ lăn tăn.

Lá cây rì rào.

Tiếng người nói lao xao.

Nó và anh im lặng.

Cuối ngày.

Nắng tắt.

Màu trời thay đổi.

Đèn đường toả sáng.

Gió vẫn thổi.

Mặt hồ long lanh.

Nó đẩy xe đưa anh về.

Dừng chân trước cánh cổng xanh, nó cúi xuống chạm nhẹ môi lên gương mặt anh,

cười nhạt:

- Chẳng để làm gì cả!

Cái xe lăn ở cạnh cái ghế đá thường xuyên hơn.

Vẫn im lặng.

Nó không cầm tay anh, đầu nó không tựa lên vai anh.

Anh không mỉm cười với nó, anh không nói gì với nó, anh không hôn nó.

Một tuần như thế.

Hai tuần như thế.

Rồi một buổi chiều anh không tới, nó thấy chút hờn giận con gái đầu tiên trong

lòng, nó quyết định nó cần đi tìm anh.

Tại cái ngõ nhỏ dẫn vào nhà anh, người ta đã dựng rạp.

Bản nhạc chán nhất mà nó phải nghe vang lên.

Ò í e…

Người ta chẳng biết vì sao anh chết, giống như cái bóng đèn sáng mãi rồi cũng tự

tắt, anh đã ra đi như thế, anh không nói với nó một lời nào, không nhắn với nó một

câu nào… vì… anh còn bị điếc và bị câm.

Nó đã từng muốn đưa anh tới nơi bố nó nằm, nó muốn nói với anh rằng anh không

được bỏ nó đi như ông, nhưng tất cả mãi chỉ là một giấc mơ không thể thành hiện

thực.

Bởi vì nó đã không nói, bởi vì anh đã im lặng, bởi vì nó không biết, bởi vì anh

không muốn nó hi vọng.

- Ích kỷ, các người chỉ sống cho các người!

Ngọc lang thang trên phố, chán nản tiêu thụ những ngày tháng nhàn nhã không

vướng bận với băng của mình. Một vài tiếng mắng ****** lao xao kiến Ngọc chú

ý. Ở góc hẻm, 4 đứa con gái với đồng phục trường H. đang giáng “bàn tay ngọc”,

hạ “gót chân thon” không thương tiếc lên một đứa con gái khác. Nó nhếch mép, 4

vs 1, tụi này thật không biết “fair play” là gì. Những tiếng mắng và nguyền rủa vẫn

rít lên qua từng khẽ răng của bốn “tỷ tỷ” ấy, khe khẽ, nho nhỏ nhưng chói tai:

- Mày nghĩ mày là ai mà dám giả bộ ngất để anh yêu của tao chú ý hả?

- Mày tưởng giả bộ mà tao không nhận ra đấy sao?

- Đánh cho nó chừa thói quyến rũ con trai đi!

- Đồ con…

Câu nói và cánh tay sắp sửa giáng xuống bị chặn lại bởi một bày tay lạnh lẽo, một

cái tát thẳng tay đập xuống khuôn mặt có ánh mắt giận dữ kia. Một đứa trong đám

còn lại quắc mắt lên với nó và lập tức nhận được cái tát tương tự:

- Cút hết, đừng làm ngứa mắt tao!

Nó nói bằng cái giọng lạnh băng và ánh mắt sát thủ thường lệ khiến cả 4 đứa kia

phải lùi vài bước rồi thoái lui không quên để lại vài câu nói khó nghe. Nạn nhân

cũng từ từ đứng dậy một cách mệt mỏi, vuốt mái tóc xơ xác, rối bời để lộ ra khuôn

mặt trắng hơi xanh xao và vài vết ửng đỏ hình bàn tay, con bé ấy mím môi rồi đưa

đôi mắt long lanh đầy cảm kích nhìn nó:

- Cám ơn…

Tiếng một cái tát lại vang lên, má con bé ửng đỏ như phải bỏng, dấu vết của một

bàn tay đang cháy trên gò má nó:

- Điên hả? Bị đánh thì phải đánh lại chứ?

Ngọc thẳng tay với con bé ấy khiến cả thân hình yếu ớt đó run rấy lẩy bẩy, nó quát

tiếp:

- Định khóc đấy à?

Nói xong câu đó, Ngọc với ánh mắt khó chịu và khinh ghét lập tức quay đi, nó

muốn đi về nhà trọ ngay lập tức, nó ghét những đứa con gái yếu ớt mà đứa con gái

nó vừa gặp là một điển hình. Tiếng nấc sắp thoát ra khỏi cổ họng của con bé kia

lập tức im bặt, rồi cũng chẳng hiểu vì sao con bé bắt đầu lẽo đẽo theo chân nó trên

con hẻm vừa đi vừa lau nước mắt. Ngọc thấy khó chịu vô cùng với tiếng bước chân

của kẻ đi sau mình, nó quay lại nhìn thẳng vào gương mặt sợ sệt kia:

- Mày đi theo tao làm gì?

Con bé run run, hai hàm răng va vào nhau lập cập cố nói hoàn thiện một câu:

- Nhà tớ… trên đường này… sắp… sắp tới…

Nó không thèm đôi co nữa, quay người đi tiếp mặc kệ cho bước chân kia vẫn ở

đằng sau. Nó mở cổng khu nhà trọ, leo lên cái cầu thang bé như cái kẹo để lên tầng

2, tới cửa phòng, nó lục túi tìm chìa khóa còn con bé kia thì đứng cách nó 3 bước

chân, nó quắc mắt:

- Đứng đấy làm gì?

- Phòng… phòng tớ… ở bên cạnh… tớ… mới chuyển tới…

Nó đặt bước chân giận dữ vào phòng mình quan sát con bé rút chìa khóa mở cánh

cửa của phòng bên cạnh rồi lại nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo của kia khi con

bé rụt rè lên tiếng:

- Rất mong được giúp đỡ!

Nó đáp lại câu nói ấy bằng tiếng đóng cửa cái rầm, sau đó, nó lẳng mình lên

giường mà ngủ.

Chiều muộn nó bị đánh thức bởi mùi thịt cháy khét, nó vùng dậy mở cửa và chỉ

mất vài giây để xác định nguồn gốc của cái mùi kinh hồn ấy. Ngọc đạp cánh cửa

phòng bên một cái uỳnh, đưa đôi mắt tóe lửa nhìn chằm chặp vào con bé oan gia

mà nó lỡ vướng phải với cái chảo thịt kêu lèo xèo và khét lẹt trên tay. Con bé co

rúm người trước cái nhìn của nó, đơ đơ nhìn nó tắt phụt cái bếp ga và giật nảy

mình khi nó quát:

- Không biết nấu à?

Con bé cúi đầu nhìn theo cánh tay nó vừa giật lấy cái chảo trong tay mình rồi

tương nguyên một ca nước vào đó một cách không thương xót khiến cái chảo kêu

xèo một tiếng rồi bốc khói nghi ngút:

- Tớ… định… thử…

Ngọc nhìn bộ dạng run run và yếu ớt đó đột nhiên nhớ tới một người, điều đó

khiến nó thấy khó chịu vô cùng, nó ra lệnh:

- Đứng nguyên ở đó, cấm làm gì!

Rồi nó bước ra ngoài và đi phăm phăm xuống dưới.

Lát sau, nó quay lại với 2 hộp cơm trên tay, con bé thì vẫn đứng nguyên một chỗ

như lời nó nói. Nó lạnh lùng ngồi xuống ghế, đặt cơm lên cái bàn cũ rích rồi vẫy

tay ra hiệu cho con bé tới gần:

- Ăn đi!

- Tớ…

- Cấm lên tiếng!

Con bé lại cúi đầu nhìn mấy ngón chân nhưng khi cảm thấy sát khí đang vây quanh

thì đành miễn cưỡng cầm lấy hộp cơm và chầm chậm bắt đầu ăn. Bữa ăn diễn ra

trong không khí im lặng và nặng nề đến khó thở thế nhưng kỳ lạ là Ngọc lại thấy

có chút gì đó khá dễ chịu khi đã lâu không ăn cơm chung với bất kỳ ai.

- Tên gi?

Trước câu hỏi đột ngột của Ngọc con bé giật mình đánh thót một cái rồi nó đưa tay

vuốt ngực như bị nghẹn:

- Cậu… làm tớ sợ quá… tớ thì… bị yếu tim…

- Tao không hỏi cái đấy!

- Tớ tên Trà… còn cậu?

- Ngọc!

- Tên cậu hay đấy chứ!

- Lắm lời!

Ngọc lại cắm cúi ăn cho xong suất cơm của mình mà không để ý thấy một nụ cười

đang nở nhè nhẹ trên đôi môi Trà. Còn Trà, sau những lời hỏi han ấy thì ngừng cả

việc ăn mà nhìn Ngọc với ánh mắt long lanh. Ngọc thấy nhột bèn quay lại trừng

mắt với Trà:

- Nhìn gì?

Lần này thì Trà nhìn thẳng vào Ngọc mà không hề sợ hãi lấy một thoáng:

- May mà ở đây có cậu làm hàng xóm… dãy này toàn nam nên tớ chẳng biết nhờ

ai… Cậu này… tớ bị yếu tim từ bé… nếu có chuyện gì… cậu giúp tớ…

Vừa nói Trà vừa đưa cho Ngọc tờ giấy ghi nắm nót tên vài thứ thuốc cùng một vài

chỉ dẫn gì đó trong trường hợp khẩn cấp. Ngọc nhìn trừng trừng vào tờ giấy đang

chìa ra trước mặt mình và ánh mắt đầy chờ đợi kia hầm hầm đứng dậy:

- Điên!

Trích Dẫn+

Trích Dẫn

Trả Lời

Báo bài xấu

(cid:0) 29-02-2012, 22:48 #6

Born_this_way_07

Đã Yêu Zing

Tham gia: 14-06-2011

Đến từ: Nơi tâm hồn rộng mở

Bài gởi: 2,972

Hay lắm Bear, truyện ngắn của Bear lúc nào cũng thú vị cả. Mỗi câu chuyện đều

mang màu sắc riêng

Mình thu mình vào nơi đây thôi, các bạn đọc giả yêu mến, nếu vẫn yêu mến mình

thì vào đây ủng hộ nhé

https://www.facebook.com/Hoinhungngu...reBorn?fref=ts

Trích Dẫn+

Trích Dẫn

Trả Lời

Báo bài xấu

(cid:0) 01-03-2012, 01:23 #7

ball_4m

Tập Yêu Zing

Tham gia: 25-10-2009

Đến từ: Nơi ấy bình yên...

Bài gởi: 798

Vì sao đến đây lại đột ngột....cắt?????????????? Bear kia!!! Viết nhanh

lên ko ta giận!!!!!!

Trích Dẫn+

Trích Dẫn

Trả Lời

Báo bài xấu

(cid:0) 01-03-2012, 11:03 #8

anhbeardeptrai

Super Moderator

Zing Truyện Đọc

Tham gia: 21-03-2010

Đến từ: Hà Nội

Bài gởi: 1,467

Bây giờ là lúc suy nghĩ xem có nên up hết trong này hôm nay không.

Sáng, theo thói quen thường lệ, Ngọc dậy từ rất sớm để tập lại các thế võ đã được

học trong căn phòng đơn sơ của mình. Trà với bộ đồng phục ghé qua phòng Ngọc

trong lúc luyện tập ấy, mỉm cười thân thiện, cúi đầu chào nó rồi lập tức đi thật

nhanh khi Ngọc nhìn lại bằng ánh mắt rực lửa.

Chiều, Trà thất thểu bước về khu trọ khá muộn với mái tóc hơi xù dù đã được chủ

nhân cố vuốt thẳng một cách vụng về. Ngọc đứng trên tầng, nhìn Trà lủi thủi bước

tới gần mình, đưa cho Trà bọc đồ ăn, lạnh lẽo lên tiếng:

- Nấu lại cho nóng mà ăn!

Trà tròn mắt nhìn lại Ngọc, quýnh quáng giữ lấy cánh tay của người đang toan bỏ

đi khỏi phòng mình:

- Cậu ăn cùng tớ nhé!

Ngọc nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang run lên trên cánh tay mình, xương cổ cứng ngắc

mất một lúc mới miễn cưỡng gật đầu rất nhẹ. Trà nhìn Ngọc đầy cảm kích rồi bắt

đầu chuẩn bị bữa tối.

Một lát sau, bên mâm cơm nghi ngút khói, Ngọc ngồi như tượng nhìn từng động

tác của Trà khi Trà xới cơm cho nó. Nó lập tức đứng đậy, đóng chặt cánh cửa lại

rồi xoay người Trà đối diện thẳng với mình. Trà hốt hoảng nhìn theo bàn tay của

nó lướt trên những cái khuy áo, khi định lùi lại để né tránh thì cái áo đã tuột khỏi

vai để lộ tấm lưng chi chít những vết bầm tím. Ngọc đóng lại những cái khuy áo rất

nhanh, lẩm bẩm một câu rồi bước ra ngoài:

- Quên mất cái này!

Trà ngồi ngẩn ngơ trong phòng nhìn theo cái bóng đen vừa biến mất sau cánh cửa

rồi cứ ngẩn ngơ như thế cho tới khi Ngọc quay lại. Ngọc nhìn Trà đang hoang

mang, run rẩy và đưa đôi mắt dò xét nhìn mình bên bàn ăn thì lập tức lên tiếng:

- Có ăn ngay không thì bảo?

Trà không nhúc nhích, thế là nó phát cáu:

- Bây giờ tao cho mày 2 lựa chọn, một là này ăn cơm rồi tao sẽ xem vết thương cho

mày, hai là tao sẽ dán băng kín mít quanh mày ngay bây giờ rồi tống mày xuống

sông Tô Lịch, mày chọn đi!

Trà hốt hoảng nhìn Ngọc, Ngọc vẫn giữ vẻ nghiêm túc và đe dọa ấy khiến con bé

lại lập cập cầm bát đũa lên mà ăn.

- Không phải là mày muốn tao xúc cho mày ăn nữa đấy chứ?

Trà vỗ ngực cho khỏi run, ở bên cô bạn này chẳng biết Trà sẽ nhập viện lúc nào

nữa.

- Không muốn lên cơn thì ăn đi, đừng làm tao cáu!

Trà nhìn nó với ánh mắt khổ sở và đáp lại là một cái trừng mắt dựng tóc gáy…

Trà len lén xoa bụng mấy cái, con bé đã ăn quá no so với bình thường, đưa ánh mắt

lấm lét nhìn Ngọc khi bỏ bát đũa xuống, Trà thở phào khi thấy cô bạn không lên

tiếng thêm câu nào. Con bé nhìn Ngọc hồi lâu chợt Trà buột miệng:

- Sao cậu gầy thế?

- Tao với này có đứa nào nặng cân hơn đứa nào không hả?

- À… chắc là… không…

- Đi tắm đi!

- Nhưng…

- Gì?

- Tớ no…

- Định làm nũng với tao đấy à, đi bộ 20 vòng quanh hành lang!

- Tớ…

- Không thích thì đi ngay!

Khi Trà mở cửa bước ra khỏi phòng tắm thì Ngọc đã thay đồ xong xuôi, mái tóc

ngắn ướt nhẹp phủ lên cái cổ Ngọc Ngọc và bát đũa cũng đã dọn xong:

- Thời gian tắm giặt của mày quá lâu!

Trước lời bình luận ấy, Trà chỉ biết cúi đầu không đáp, lại lủi thủi bước ra ngoài

phơi đồ. Xong xuôi, Trà lại bị Ngọc lôi vào phòng rất nhanh với lời than thở chán

chường:

- Chậm quá!

Để Trà ngồi yên vị trên gường sau khi đã khép chặt cửa, nó lạnh lùng ra lệnh một

câu khiến con bé đơ luôn một chặp:

- Cởi áo ra!

Trà nhìn bàn tay Ngọc đang bỏ đá vào cái khăn rồi cứ ngơ ngác nhìn Ngọc như thế

khiến nó phát bực:

- Nhanh lên, rồi quay lưng lại đây!

Trà vẫn ngồi im nhìn nó khó hiểu, nó đang định quát lên thì đành kìm giọng hết cỡ

mà nói từng chữ một:

- Mày nghĩ giới tính của tao là gì?

Con bé hơi lùi lại rồi nhăn nhăn trán nghĩ ngợi cái gì đó sau đó mới cúi đầu ngoan

ngoãn làm theo yêu cầu của Ngọc. Ngọc vừa dịch chuyển cái khăn bọc đá lạnh trên

lưng Trà vừa lẩm bẩm bất mãn:

- Cùng là con gái mà ngại cái gì không biết nữa…

Trà không dám tò mò nghĩ tới khuôn mặt của Ngọc bây giờ nữa chỉ mím môi để

không kêu đau vì những vết bầm tím của mình. Đột nhiên, cái khăn lạnh chạm lên

má Trà:

- Cầm lấy, cứ giữ như thế!

Trà giữ cái khăn nguyên vị như lời nó nói rồi đột ngột quay phắt lại nhìn thẳng vào

nó với ánh mắt thật thà:

- Tớ không bị đau vì cậu tát đâu!

Sáng hôm sau, chẳng biết là Ngọc thức dậy từ bao giờ, khi Trà mở mắt đã thấy

Ngọc ngồi phía trước, Trà toan lên tiếng xin lỗi vì mình đã ngủ quên lúc nào không

nhớ rõ thì chợt cứ lặng im mà nhìn Ngọc không chớp. Ngọc ngồi im lìm trên chiếc

ghế tựa, hai tay đặt lên thành ghế với đôi mắt đầy ưu tư, một nét nghiêm nghị và

quyền uy toát ra từ phía Ngọc khiến Trà không rời mắt được:

- Trông cậu cô đơn quá…

Câu nói vừa thoát khỏi Ngọc quản khiến Trà hơi khựng người tự trách mình nói

lung tung. Ngọc không nói gì, đứng dậy đi ra khỏi phòng không quên ném lại cho

Trà một bọc thuốc. Trà nhìn bọc thuốc mà ngơ ngẩn, làm thế nào mà Ngọc mua

đúng thuốc cho Trà được nhất là khi Ngọc chỉ nhìn thấy tên thuốc có một lần?

Tới trường, những kẻ bắt nạt Trà đã đón đường phía trước, sắp tới thời gian đóng

cổng nên Trà không thể né tránh, định bụng đi qua chúng thật nhanh. Một đứa giật

tóc Trà giữ lại rồi đẩy Trà ngã xuống vỉa hè, sau đó chúng bước đi thật nhanh với

tiếng cười hả hê. Trà đứng đậy, phủi qua quần áo và vuốt lại tóc cố đi thật nhanh

về phía cánh cổng trường đang được chú bảo vệ thu hẹp độ rộng. Một bóng người

đột ngột xuất hiện và nhanh như cắt chặn sự thu hẹp ấy bằng một cánh tay, Trà

tròn mắt nhìn Ngọc trong bộ đồng phục trường mình, còn Ngọc thì nói với người

bảo vệ áo xanh một cách lễ phép hết mức có thể:

- Làm phiền chú… lần này thôi ạ!

Chú bảo vệ hơi thần người ra một chút rồi cũng không mắng mỏ gì cả hai mà tránh

người để hai đứa đi qua. Thế là Trà và Ngọc đều lọt qua được cánh cổng để đi vào

trong, Trà vẫn chưa hết ngạc nhiên nên cứ nhìn Ngọc mãi:

- Làm thế nào mà cậu có đồng phục trường tớ?

- Có thì có chứ sao?

- Nhưng…

- Học lớp nào thì chỉ đường đi!

Trà không nói thêm câu nào nữa chậm rãi bước lên lớp, cô giáo chủ nhiệm đã bước

vào được 1 phút nhìn Trà với ánh mắt thoáng chút khó chịu còn bốn đứa hay bắt

nạt Trà thì nhìn nhau cười sung sướng:

- Em tới muộn quá thường xuyên đấy, trường đã tạo điều kiện cho em như vậy thì

em phải cố gắng hơn chứ?

- Em xin lỗi cô ạ!

Cô giáo nhíu mày toan nói gì đó thì lập tức phải ngưng lại trước một giọng nói

khác:

- Biết rõ khó khăn của người khác mà không ra vẻ thông cảm thì mới cần xin lỗi

thưa cô!

Một cơn giận dữ bùng nổ, cô quắc mắt nhìn về phía Ngọc khiến Trà thấy ớn lạnh

cả sống lưng, còn Ngọc thì rất bình thản:

- Xin lỗi cô, hôm nay bạn này tới muộn là do em… bây giờ thì bạn ấy vào lớp

được rồi chứ ạ?

- Chuyện cho học sinh vào lớp hay không là quyền của tôi, em là học sinh lớp nào,

ai chủ nhiệm?

- Em chỉ có ý định tới xin lỗi vì để bạn ấy tới muộn thôi, em không có ý định trả

lời câu hỏi của cô!

Cô giáo tức run cả người nhìn Ngọc chòng chọc nhưng đáp lại chỉ có cái nhìn lạnh

lẽo và bất cần ấy nhìn lại khiến cơn giận dữ lại càng bùng lên.

- Thái độ của em như vậy là đúng mực với giáo viên đấy hả?

Ánh mắt Ngọc chợt chùng xuống trong một nửa giây rồi lại quay về với tia nhìn

lạnh lẽo:

- Chắc chắn là không thưa cô! – Ngọc nhếch mép - Nhưng em cho là cô người cô

nên chấn chỉnh lại là những học trò “ngoan” luôn tới đúng giờ sau khi đẩy ngã

người yếu hơn mình trước khi chấn chỉnh học sinh lớp khác!

Nói xong, Ngọc quay người bước đi ngay sau khi đưa một tia nhìn chết chóc về

phía 4 đứa con gái kia và Trà nghe rõ mồn một một câu lẩm bẩm rất khẽ:

- Đến cả việc được sinh ra em cũng không cho là đúng nữa…

Tan buổi học, bốn “tỷ tỷ” thích gây sự chặn Trà lại với nụ cười mỉa mai nhưng đầy

hăm dọa:

- May mắn của mày đến đây là hết thôi, dù ban nãy chúng tao bị con bé kia “tăm”

đi nữa nhưng đừng nghĩ là chúng tao sợ một đứa như mày và nó nhé!

- Mình xử nó ở chỗ nào khuất đi, đằng nào thì con bé đó chắc chắn không phải học

sinh trường mình… tao cũng đã báo bảo vệ rồi!

- Vậy là vui nhé con ranh, nữ anh hùng của mày không tới để giúp mày đâu!

Trà hốt hoảng cố vùng chạy thoát nhưng không thể thoát nổi khỏi bốn đứa khỏe

hơn mình, cuối cùng con bé bị lôi về phía góc trường nơi chỉ có những cây sấu già

hiền hòa nhìn xuống.

Đẩy Trà ngã dúi vào bức tường rêu mốc, một đứa trong số chúng bắt đầu lấy điện

thoại ra bấm bấm gì đó. Thái độ này của chúng khiến Trà cảm thấy sợ sệt, con bé

hoàn toàn không đoán được chúng lại định làm gì với mình nên càng cố để rời khỏi

nơi đó. Nhưng mọi nỗ lực vô vọng ấy của Trà chợt khựng lại khi bóng một thằng

con trai tiến tới gần và đưa tay khoác vai một đứa trong số bọn kia và làm vài động

tác tình cảm phát ghê:

- Sao vậy cưng… có đứa nào làm bé yêu của anh khó chịu à… em yên tâm đi…

anh sẽ không để em khó chịu lâu đâu…

Trà thấy tóc gáy của mình dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh toát ra như tắm, con bé

co rúm người chỉ muốn chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng mái tóc bị giật

về phía sau đau điếng khiến Trà khụy xuống. Đúng lúc ấy một giọng nói rơi từ trên

cao rớt xuống cả bọn làm chúng giật mình:

- Xem chừng mày vẫn sống tốt đấy nhỉ, Tùng “lon”!

Cả bọn đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm Ngọc và rồi cả sáu cặp

mắt đều dừng lại trên tán cây sấu già xù xì. Vắt vẻo trên một cành cây là Ngọc chứ

không phải ai khác, vẫn là đôi mắt lạnh băng nụ cười ngạo mạn, dáng vẻ khinh đời

thấy rõ. Tùng “lon” bị trúng động mạnh mẽ khi thấy Ngọc, hắn không dám cười

thêm lấy một giây nào nữa, ánh mắt trở nên tối sẫm lại, Ngọc vẫn thản nhiên xoay

xoay con dao mổ trong tay:

- Mày có bé yêu mới đó sao? Chà… tao nhớ lần trước mày giới thiệu con bé ngon

ăn nào đó bên Trưng Vương cơ mà nhỉ? Mà… … mày định dương dương tự đắc

tới bao giờ nếu em yêu của mày biết được cái sự thật phũ phàng về “quả thận” của

mày?

Câu nói đó và con dao ấy khiến Tùng toát mồ hôi hột, hắn lắp bắp câu gì đó rồi

quay sang ra lệnh cho cả lũ cuốn xéo không quên căn dặn bốn đứa kia không được

đụng tới Trà thêm lần nào nữa. Lũ con gái ngơ ngác nhìn hắn nhưng sau khi nghe

một tràng mắng nhiếc bỏng tai thì cũng tự kéo nhau rời khỏi tầm mắt Trà.

Sau mấy phút ồn ào và sau khi tất cả những kẻ đó đi khuất Ngọc mới nhẩy từ trên

cây xuống tiếp đất một cách nhẹ nhàng và nhanh gọn. Trà nhìn con dao mổ rồi

nhìn Ngọc đang bình thản đi trước vài bước liền đuổi theo:

- Cảm ơn cậu!

- …

- Cậu đã làm gì bạn con trai lúc nãy thế?

- Không phải là chuyện cậu cần quan tâm!

Trà tròn mắt trước việc thay đổi ngôi nhân xưng của Ngọc nhưng bỗng thấy hơi

chạnh lòng trước vẻ thờ ơ ấy bèn nói tiếp:

- Tớ… chỉ quan tâm tới cậu thôi… cứ gây thù chuốc oán như vậy…

Ngọc quay ngoắt người lại, bàn tay lạnh túm lấy cái cổ xanh xao của Trà khiến con

bé nghẹn họng không nói thêm câu nào được nữa. Cố nuốt khan một cái, Trà

hướng đôi mắt yếu ớt nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ kia:

- Không biết thì đừng lên tiếng dạy đời!

- Tớ… lo cho cậu… thật mà…

- Tao không khiến!