
Sao Chưa Một Lần Anh Níu Kéo Em

Cô quen anh qua mạng. Thế giới ảo dễ xuất hiện chàng Hoàng Tử trong mơ.
Không, anh đích thực là Hoàng Tử. Cổ tích vẫn hiện hữu đâu đó trong cuộc sống
này. Anh đẹp- cả tâm hồn và thể xác.
Thực ra thì cô m
ới hai mươi tuổi. Tươi vui, yêu đời, tràn đầy sức sống như những nốt nhạc xanh.
Ừ, hai mươi. "Hai mươi em cho đời một ước mơ”. Cô vẫn thường nghêu ngao giai
điệu ấy. Nhưng đó là những ngày đầu của năm mới. Bây giờ, cô thế nào nhỉ?
Một đứa con gái lả lượt trong bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, mái tóc xõa sượi, môi khô
yếu ớt, đôi mi cong rủ xuống như cất giấu nỗi buồn của ngàn thế kỉ. Mấy đêm nay
cô đã khóc, chỉ khóc. Dường như trời cũng hiểu lòng người. Những cơn mưa ủ ê
cộng hưởng nỗi sầu. Cô gượng soi mình trước gương, đôi chân đã không còn đứng
vững nữa, cô lại đổ vật xuống giường. Đã sang ngày thứ ba cô không đưa thứ gì
vào bụng.
" Hai Mươi em cho đời một ước mơ”. Đời ư? Đời là ai? Mà cô chẳng cần ai cả, trừ
Quang. Chao ôi, tình đầu sao đau đến vậy. Phải, cô chỉ cần Quang , là Quang thôi.
Quang đã vĩnh viễn rời xa cô rồi. Quang đang ở một nơi nào đó trong cái Hà Nội
ngột ngạt này, cùng một người con gái khác...

Mới cách đây chưa đầy một tuần , Hà Nội đối với cô hãy còn đẹp lắm. Những ngõ
nhỏ trong lòng phố cổ, lá bắt đầu chuyển mùa, vàng bay lả tả. Tràng Tiền lúc nào
cũng nhộn nhịp, que kem ngọt ngọt nhếch nhác môi xinh. Hồ Gươm, Hồ Tây nữa,
sao sóng cứ xanh mãi thế.
" Bao giờ nước hồ hết xanh, em mới hết yêu anh”.
Ừ, cũng có thể. Nhưng anh thì... đã xa em rồi...
Cô lại khóc. Nước mắt là hình hài nỗi buồn. Một thế kỉ nữa, cô vẫn còn khóc được.
- Buzz, cho hỏi ai add nick mình thế nhỉ?
Cô giật mình. Hai hàng lệ vẫn lăn dài trên má, nhưng đôi tay còn năng lượng, mười
ngón thon dài lướt nhẹ trên bàn phím.
- À, chắc phải gọi anh bằng anh, em sinh năm 90.
- Ừ, chào em, mình gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?
- Chưa anh ạ, em ở ngoài Hà Nội cơ. Thực ra thì, blog anh rất thú vị!
- À, anh hiểu rồi. Cảm ơn em đã đồng cảm. Hi
- Anh viết hay thật đấy. Nhưng mà người ta bảo con trai đa cảm khổ lắm anh ạ.

- Đa cảm? Anh không chắc về điều này, nhưng khổ thì anh đang thấm dần đây.
- Anh đang gặp chuyện buồn? Chuyện tình yêu đúng không ạ?
- Cứ buồn thì ắt phải là chuyện tình yêu hả em?
- Thì anh cứ nói xem đúng không cái đã?
- À thì...Ừ!
...
Hoàng Tử của cô đã xuất hiện như thế.
***
Bất cứ trường hợp nào, sự tương đồng cảnh ngộ luôn dẫn con người dễ dàng đến
gần nhau hơn. Nhưng anh không giống cô. Anh giấu nỗi buồn vào trong trang viết.
Anh cười hể hả với những icon yahoo.
- Cô ấy cách anh nửa vòng Trái Đất cơ em ạ.
- Chị ấy du học hả anh? Anh chị vẫn có thể chờ nhau được mà.
- Không đâu em, anh phải xa cô ấy thôi, anh không còn xứng với cô ấy nữa rồi.
- Sao thế ạ?

- ...
- À thôi, hình như em đi quá xa rồi. Hi, anh thông cảm nhé, tại tính em hay tò mò.
- Ừ, không sao em ạ. Ai cũng thế cả thôi. Quan trọng là chân thành. Ở đời thì, nên
tập từ bỏ những gì không thuộc về mình...
Cứ thế, cô bị cuốn vào câu chuyện buồn của anh. Và chẳng biết từ khi nào, cô đã
quên mất mình đang sầu muộn. Quang ơi, vĩnh biệt anh nhé, còn có những cuộc
tình thật sự đẹp đẽ và đáng nhớ hơn những gì từng có giữa hai ta...
. Một sớm hạ, cô bật tung ô cửa sổ màu trắng , dang tay hít hà bầu không khí mới.
Ngoài kia, đám lá mười giờ, loa kèn, đồng tiền bỗng xanh bừng nhựa sống sau trận
mưa trong đêm. Mỹ Tâm lại hát "hai mươi” trong laptop. Có tiếng điện thoại reo.
- A lô
- Hì hì, dậy sớm thế em? Hà Nội sáng nay chắc mát trời lắm nhỉ?
- Ơ, sao anh biết?
- Có người post hẳn một dòng status toàn Caps lock trên facebook cơ mà.