Giá Như Tôi Ngừng Câu

Chuyện ở Năm 18 Tuổi -Em

Cứ Đi Đi Và Bình Yên Em Nhé

Ở trên ban công văn phòng, tôi nhìn những ngày thu Hà Nội rồi chợt nhớ đến

những bài viết miêu tả mùa thu, sao mà mát mẻ, trong lành và lãng mạn đến thế.

Hà Nội hôm nay oi bức hơn bình thường, nắng hơn bình thường, khó chịu hơn

bình thường!

Tôi quen anh vào những ngày mùa Thu năm tôi 18 tuổi, lúc đó trái đất còn chưa

nóng lên và con người tôi vẫn còn ngây thơ trong trẻo. Lúc đó anh giống con mèo

lười nhác, có thể ngủ nướng đến tận trưa, nhưng sẵn sàng dậy 6h sáng để đưa tôi đi

học, bất kể trời mưa hay nắng. Anh đi chơi đến 11h nhưng từ lúc yêu tôi, anh sẵn

sàng về lúc 10h để gọi điện và dỗ tôi ngủ.

Tôi chìm trong tình yêu đó 3 năm. Hai đứa tôi tính khi nào tôi ra trường sẽ cưới.

Cuộc Đời này quả thực rất đẹp, nếu như tôi ngừng câu chuyện ở đây :)

"Nó không chỉ có một mình mày đâu" - bạn tôi nhảy vào buzz, gõ 1 đoạn chat thay

đổi cả cuộc đời. Tất nhiên - đó là chuyện sau này. Chuyện trước mắt là tôi đang

đọc những dòng typing có vẻ vội vã, ức chế, phẫn uất.

"Nó đi với một con bé đến sinh nhật anh trai người yêu tao, hai đứa chúng nó tình

cảm lắm"

"Thấy tao nó có vẻ ngại. Tao hỏi con bé đó là ai, nó bảo là bạn, dặn tao đừng kể

cho mày"

"Tao không tin, hỏi người yêu tao mới biết hai đứa nó quen nhau 2 năm rồi, bọn nó

đi với nhau suốt, chắc từ hồi mày đi học xa"

Bạn chat đến đây, tôi choáng váng, chưa kịp tiêu hóa, chỉ có thể hỏi một câu:

"Sao tự nhiên mày kể với tao???"

Yahoo có thông báo gõ rồi lại xóa của bạn, cuối cùng chốt một câu: "Vì tao chơi

với mày chứ không chơi với nó"

Tôi cảm ơn rồi tắt yahoo!

Cảm giác của một người đột nhiên biết mình bị phản bội, cảm giác của một người

đang có tất cả bỗng nhiên nhận ra đó chỉ là lừa dối, tình yêu của tôi bùng lên như

ngọn lửa từ những que diêm, đầy hy vọng, đầy ấm áp, hết que này rồi que khác,

nhưng cũng đã đến lúc hộp diêm trống rỗng, tôi cũng chẳng còn tiền để mua thêm.

Tôi nuốt trọn những cảm giác đó, không kiểm soát được bản thân, gọi điện cho

anh, cuộc điện thoại như phát súng đầu tiên cho những triền miên gay gắt, những

cãi vã, những giận dỗi, những mệt mỏi, những nghi ngờ sau này.

"Anh thấy hụt hẫng khi em đi học, ngày ngày không có ai để anh đưa đón, không

có ai đi sinh nhật cùng anh, không có ai để anh quan tâm..." - Lần 1

"Anh xin lỗi, anh sẽ không đi cùng cô bé đó nữa.." - Lần 2

"Anh chỉ đưa bé đó đi ăn, bọn anh không có gì, em đừng như thế nữa được

không???" - Lần 3

"Thế nhé" - Lần 4

"...." - lần 5

và lần thứ n

n lần cãi nhau chia cho 12 tháng tiếp theo trong quan hệ của tôi và anh, n-5 lần anh

im lăng và dập máy. Cho đến lần cuối cùng – cuộc điện thoại cãi nhau cuối cùng,

anh gắt: "Em im đi, cô ấy là người yêu anh"

Tôi buông thõng điên thoại, cảm giác ê chề, nhục nhã, mệt mỏi. và không tin vào

tai mình.

"Sao anh ta dám trắng trợn như thế"

Tôi gào lên trong tâm trí, tôi không khóc, tôi đã quen với việc anh ta đi cùng cô bé

đó,nhưng tôi chưa bao giờ quen với việc anh nói với tôi rằng người khác mới là

người yêu anh. Tôi vật vã, chán nản, tôi ném điện thoại vào tường để những ngón

tay không chực chờ bấm số của anh nữa.

"Từ bao giờ anh ta trắng trợn và ngang nhiên như thế? Từ bao giờ mọi người lại

quan tâm mà báo cáo cho tôi đến thế?" - những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu

tôi đầy hoảng loạn.

"Anh hết yêu em thật rồi sao"

"Cô ta có gì hơn em"

"Em sẽ tha thứ cho anh, em sẽ coi như chưa có chuyện gì, chỉ cần anh quay lại là

anh như ngày xưa"

Tôi thì thào với chính bản thân mình, lặng lẽ.

Cứ thế, tôi đã có một khoảng thời gian chết đi sống lại, khoảng thời gian ngột ngạt

kiếm từng chút ô xi một để thở, khoảng thời gian thấm đẫm ga giường bằng nước

mắt, khoảng thời gian lặng lẽ trong sự bao bọc của gia đình và người thân để thoát

khỏi cơn ác mộng dài như không bao giờ tỉnh đó.

Giá như có một đôi kính mà khi đeo vào, ta sẽ nhìn thấu được con người mỗi khi

họ lừa dối...

Từ đó đến giờ cũng đã 9 năm, trong cái không khí khó chịu ở Hà Nội, tôi quyết

định mở facebook của anh và cô bé đó, xem họ còn yêu nhau không.

Anh vẫn thế, cười hạnh phúc bên một cô gái khác.

Cô bé ấy vẫn thế, cười hạnh phúc bên một chàng trai khác... Giống như trong cuộc

đời họ không hề có dấu ấn của nhau, và cũng không hề có dấu ấn của tôi.

Tôi hiểu ra rằng với họ, tôi như một con người đi ngang qua cuộc đời, tô điểm cho

một thời tuổi trẻ oanh oanh liệt liệt của họ. Thế mà với tôi, họ giống như cơn bão

cuốn trôi tất cả, chỉ để lại đống gạch vụn đổ nát để rồi mãi về sau này, ai đó vẫn

cặm cụi nhặt nhạnh - hy vọng có thể xây lại lâu đài màu hồng ngày xưa.

Tôi chợt thấy một khuôn mặt quen thuộc trên avatar - là bạn đã từng "chim lợn"

cho tôi cái tin động trời ngày đó! Bạn comment trên tấm ảnh của cô bé đó với

giọng thân thiết: "Gái yêu, chiều chúng mình đi ăn sữa chua nhé!"

Tôi thấy lòng nhẹ hẫng.

Hôm nay trời nóng nực, oi bức.

Tôi ngược chiều.

Tôi va phải một anh chàng đi SH. Hắn rủa một câu, mặt cau có.

Tôi dựng xe, xin lỗi, phủi bụi và đi tiếp.

Năm nay tôi 27 tuổi.

Em Cứ Đi Đi Và Bình Yên Em Nhé

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Em Cứ Đi Đi Và Bình Yên Em Nhé | Truyện Ngắn

| Kênh

Truyện http://kenhtruyen.com/news/em_cu_di_di_va_binh_yen_em_nhe/2014-03-

17-10686#ixzz2xDupeq4C

Một mình lang thang trên phố vào một buổi chiều cuối hạ, tôi gặp lại em. Vẫn ánh

mắt ấy, vẫn nụ cười ấy nhưng sao tôi thấy xa vời đến lạ. Em lướt qua tôi, trong một

khoảng không gian đầy ánh nắng chiều, giữa tiếng hối hả và nhộn nhịp của dòng

chảy cuộc đời, để lại tôi nơi này lặng im thả hồn mình về những gì xưa cũ.

Ngày em đến bên tôi giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua, nó đến thật nhanh và

ra đi thật bất chợt. Em bước vào đời tôi, để cho tôi biết thế nào là những rung động

đầu tiên của cái tuổi mười tám. Mười tám tuổi, em là một cô bé ngây thơ, hồn

nhiên với những mộng mơ của một thời áo trắng. Mười tám tuổi, tôi là một chàng

trai háo hức vào đời với biết bao ước mơ, hoài bão cháy bỏng và một lý tưởng sống

không ngừng. Em và tôi đã gặp nhau. Hai con người, hai tâm hồn như đã hòa vào

làm một. Để rồi tôi yêu biết bao cái nụ cười ấy, nụ cười đã làm xao xuyến trái tim

tôi.

Tôi nhớ những buổi chiều thu ánh nắng tắt dần trên ngọn cỏ, em gục đầu vào vai

tôi thì thầm về những điều đôi ta mơ ước, rồi ngẩn ngơ nhìn bầu trời buồn man

mác. Tôi nhớ những ngày đông gió kéo về trên từng con phố nhỏ, em lặng im ngồi

đếm từng chiếc lá lìa cành. Những kỷ niệm ấy sao mà ngọt ngào đến lạ. Tôi, một

chàng trai mười tám tuổi cứ chìm đắm trong tình yêu ấy, chìm đắm trong cái

khoảnh khắc có em bên mình. Tôi cứ ngỡ rằng mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian

này. Hạnh phúc vì được sống, được yêu và được bên em.

Nhưng cuộc sống vốn nhiều điều bất ngờ và không như ta mong ước. Vào cái ngày

tôi vừa tròn mười chín tuổi ấy, một vụ tai nạn kinh hoàng đã cướp đi của tôi một

bên chân lành lặn. Tôi trở thành kẻ tàn tật. Từ một chàng trai tràn đầy tự tin và hy

vọng vào cuộc sống, tôi trở thành một kẻ vô dụng trong mắt của chính mình. Tôi

thờ ơ với cuộc đời, thờ ơ với những người xung quanh... Và cũng trong khoảng

thời gian đó, em rời bỏ tôi. Một tình yêu tôi luôn luôn tôn thờ, một tình yêu gần

như là lẽ sống của đời tôi, vậy mà tình yêu ấy lại bỏ rơi tôi ngay lúc tôi cần nó

nhất. Em nói rằng em yêu tôi, nhưng tình yêu của em cần một sự bảo đảm, cần một

niềm tin. Và tôi bây giờ không thể mang lại cho em những niềm tin ấy.

Em ra đi, bỏ lại sau lưng những cảm xúc yêu thương mãnh liệt, những giận hờn vu

vơ cùng những mộng mơ dại khờ của một thời tuổi trẻ. Để lại tôi với những hoài

nghi về một mối tình đầu mong manh dễ vỡ, về một niềm tin đặt nhầm chỗ suốt

những tháng ngày qua. Không có bàn tay em chìa ra nắm lấy, không có nụ cười em

sưởi ấm mỗi ngày, tôi hiểu rằng từ khoảnh khắc ấy trở về sau, tôi sẽ phải tự đi bằng

chính nỗ lực của mình... Khép chặt bờ mi mong cho mình đừng khóc, để tự hứa với

mình rằng: Tôi sẽ quên em.

Giờ đây, tôi là một chàng trai 24 tuổi, lặng im ngắm nhìn em lướt qua trong ánh

hoàng hôn đỏ rực, để rồi chợt nhận thấy tim mình trùng xuống một nhịp. Cũng con

đường ấy, vẫn hàng cây ấy, tôi nhận ra một chút gì đó thân quen của những mùa

thu năm trước. Nhưng giờ đây tôi không chờ em nữa, bởi ở cuối con đường kia tôi

đã tìm được thứ mà tôi cần.

Cám ơn em vì những ngày tháng đã xa, cám ơn em vì giờ đây tôi trở thành một

người mạnh mẽ. Nhặt chiếc lá vàng buông mình theo gió, trong phút chốc nụ cười

em khẽ ùa về. Tôi mỉm cười tự nói với lòng mình: Em cứ đi đi và bình yên em

nhé...