intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Một phần trăm sự thật

Chia sẻ: G G | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

57
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cứ tầm hai giờ chiều là cô gái lại dắt xe đạp ra khỏi nhà trọ. Dáng người nhỏ thó và mảnh như chiếc lá, tưởng như chỉ cần một cơn gió thoáng qua là cô sẽ bị thổi bay đi mất. Cô là sinh viên, buổi sáng đi học, buổi chiều đi làm thêm ở một xưởng bánh mì đến tận mười giờ tối mới về nhà. Bà chủ nhà trọ nhận xét: “Con nhỏ này lúc nào cũng buồn buồn rầu rầu và lờ đờ như thiếu ngủ”. Có bữa bà còn thấy bột bánh mì vương trắng...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Một phần trăm sự thật

  1. Một phần trăm sự thật Cứ tầm hai giờ chiều là cô gái lại dắt xe đạp ra khỏi nhà trọ. Dáng người nhỏ thó và mảnh như chiếc lá, tưởng như chỉ cần một cơn gió thoáng qua là cô sẽ bị thổi bay đi mất. Cô là sinh viên, buổi sáng đi học, buổi chiều đi làm thêm ở một xưởng bánh mì đến tận mười giờ tối mới về nhà. Bà chủ nhà trọ nhận xét: “Con nhỏ này lúc nào cũng buồn buồn rầu rầu và lờ đờ như thiếu ngủ”. Có bữa bà còn thấy bột bánh mì vương trắng xóa trên tóc cô. Nghe tiếng xe đạp cọc cạch, bà quay sang nói với chồng: “Thiệt chẳng có trưa nào được ngủ yên với con nhỏ này”. Ngoài kia, cô gái và chiếc xe đạp của mình lao đi trong nắng. Nắng chiếu xiên qua gáy làm mồ hôi cô chảy ròng ròng. Kế bên phòng của cô gái là phòng của một chàng trai gầy gầy, tóc để hai mái bồng bềnh, đôi mắt giấu đằng sau cặp kính cận lúc nào cũng đăm chiêu mơ màng như người ở cõi khác tới. Chàng có một cây đàn ghita cũ xì màu nâu nhạt mà chàng rất mực nâng niu. Cây đàn theo chàng đi khắp nơi, lúc thì nó từng tứng tưng ở các tụ điểm ca nhạc, lúc thì thùng thình trong các đám cưới, lúc lại tỉ tê trên vỉa hè cùng với các nhóm hát rong. Tối về, nó ngủ cùng chàng trong căn phòng trọ rộng bốn mét vuông sặc mùi thum thủm của rác rưới bốc lên từ con sông gần nhà trọ. Một bữa, khi cô gái đi làm thêm về, qua ánh sáng mờ mờ của bóng đèn điện 50 oát mắc trên hành lang của khu nhà trọ, cô thấy có một vật lạ treo lơ lửng trước cửa sổ phòng mình. Tò mò, cô lại gần cầm vật lạ lên xem thì nhận ra đó là một… bịch chôm chôm. Cô ngạc nhiên nhìn quanh. Các phòng kế bên đều đã đóng cửa. Vậy ai đã máng cái bịch này lên cửa sổ phòng cô? Có lẽ là các chị công nhân ở dãy phòng bên phải - họ thường qua phòng cô chơi và cũng khá tốt bụng. Cô cầm bịch chôm chôm vào phòng, mỉm cười thật tươi. Sáng hôm sau, khi đi học ngang qua phòng của các chị công nhân, cô thò đầu qua cửa sổ nói vọng vào trong “Cám ơn các chị nhé!”. Chị Tâm và chị Hồng thò đầu ra, ngạc nhiên “Cám ơn về chuyện gì?”. “Về bịch chôm chôm mà hai chị mua cho em đấy!”. “Bịch chôm chôm nào?”- hai chị tròn mắt. Cô đứng đơ như khúc gỗ trước cửa phòng, mặt ngơ ngác. Vụ bịch chôm chôm cứ đeo đuổi cô suốt cả buổi sáng hôm đó. Ngồi trong giảng đường mà lòng cô rối bời. Rốt cuộc thì bịch chôm chôm này từ đâu tới? Liệu nó có phải là dành cho cô hay không? Lỡ đâu ai đó vô tình để quên trên cửa sổ phòng cô thì sao? Cô thật là vô ý quá, tối qua đi làm về khuya đói bụng nên cô đã chén sạch
  2. rồi! Cô nghĩ, lát nữa tan học chắc mình phải mua một bịch khác để phòng khi người ta tới đòi thì còn có cái mà trả. Khoảng vài ba hôm sau, lúc 10g30 tối, trên cửa sổ phòng cô lại treo lủng lẳng một… bịch bún riêu. Mùi thơm của mắm tôm quyện với riêu cua bay thoang thoảng làm bụng cô cồn cào. Giờ này mà ăn bún riêu thì thật bá cháy! Nhưng để chắc ăn, cô phải chạy qua hỏi hai chị công nhân. Và thật kỳ lạ, cô lại nhận được hai cái lắc đầu kèm theo hai cái nhìn thắc mắc từ họ. Cô cầm bịch bún riêu vào nhà, tay chân lóng ngóng. Đến giờ phút này, cô tin chắc rằng có ai đó cố tình mua đồ ăn cho mình. Không ai hậu đậu đến mức để quên đồ trên cửa sổ phòng người khác đến hai lần. Nhưng con người bí ẩn tốt bụng kia là ai? Cô hầu như không chơi thân với bất kỳ ai trong khu nhà trọ này. Việc học hành rồi làm thêm khiến cô bận túi bụi. Có lẽ không ai trong khu nhà trọ này biết tên cô, ngoại trừ hai chị công nhân ở phòng bên phải và chàng nghệ sĩ ở phòng bên trái. Lẽ nào là anh ta? Cô nghe tim mình đập bấn loạn. Chàng nghệ sĩ tên Tường hay Trường gì đó, cô cũng không rõ. Mỗi ngày cô chỉ gặp anh ta đúng duy nhất một lần, lúc cô chuẩn bị đi học và anh ta chuẩn bị đi làm. Nơi gặp nhau là chỗ giữ xe của khu nhà trọ. Cô nói “chào anh” và anh ta đáp “chào em” rất khách sáo. Tất cả chỉ có vậy. Cô thậm chí còn chưa một lần nhìn kỹ gương mặt anh ta. Cô trút bịch bún riêu ra một cái tô rồi ngồi xuống sàn nhà, bần thần nhìn tô bún. Ăn hay không ăn? Lòng cô rối bời. Bình thường giờ này cô sẽ ăn mì tôm, hoặc gặm một ổ bánh mì khô khốc còn thừa lại ở xưởng. Cô loay hoay đứng lên rồi ngồi xuống, bỏ tô bún xuống rồi lại bưng lên. Cuối cùng, cô đánh bạo gõ cộc cộc vào cửa phòng bên cạnh: “Anh gì ơi, anh còn thức không vậy?”. Giọng nói ấm như nốt trầm của tiếng đàn ghita lúng túng đáp lại “À… còn”. “Anh có muốn ăn bún riêu không?”. Hỏi xong câu này, tự nhiên cô thấy mình vô duyên hết biết. Lỡ anh ta đáp “có”, cô biết đào đâu ra một tô nữa để mời anh ta? Nhưng chàng trai chỉ bối rối đáp: “Ơ, thôi, em ăn đi. Bên này tôi cũng đang ăn”. Anh ta cũng đang ăn ư? Cô nghĩ thầm: “Chắc anh mua cho anh rồi nhân tiện mua cho mình luôn đấy”. Tự nhiên cô thấy lòng hân hoan như thể mình vừa khám phá ra một vụ án bí ẩn. Coi như chín mươi chín phần trăm sự thật đã được sáng tỏ. Một phần trăm còn lại chỉ còn chờ cho đến khi chàng trai kia gật đầu xác nhận là xong. Đêm đó, có một cô sinh viên nghèo và một chàng nghệ sĩ (cũng nghèo nốt) ngồi húp riêu cua rột rột trong phòng. Cũng đêm đó, chàng nghệ sĩ hứng chí lấy đàn ra gảy từng tứng tưng đến khuya, hết bài Triệu đóa hồng chuyển sang bài Em có yêu anh không?, tiếng đàn nghe nỉ non tha thiết đến lạ. Cô sinh viên phòng kế bên ngồi áp tai vào tường, vừa nghe vừa cười khúc khích. Cho đến khi bà chủ nhà trọ béo ụ chạy sang, léo nhéo: “Trời, tụi bây có chịu để yên cho bà ngủ không?”. Lúc ấy cuộc vui của cả hai mới tạm chấm dứt.
  3. Kể từ hôm đó, những câu chuyện ở chỗ giữ xe của họ bỗng trở nên dài hơn. Ngoài những câu “chào anh”, “chào em” quen thuộc thì còn có: “Anh Tường quê ở đâu nhỉ?”, “Bé Nhi có người yêu chưa?”. Bà chủ phòng trọ rất ngạc nhiên khi thấy dạo này chàng nghệ sĩ không còn la cà quán xá, mái tóc của cô sinh viên không còn vương bột bánh mì mà lúc nào cũng thơm tho và bóng mượt. Thỉnh thoảng, bà thấy họ chở nhau đi trên đường, miệng cười toe toét. Đêm đêm, họ ra ngoài hành lang tỉ tê tâm sự làm bà không ngủ được. Bực mình quá, bà nói trỏng ra ngoài: “Thằng nghệ sĩ và con sinh viên chưa đóng tiền phòng tháng này cho bà đấy nhé!”. Thế là cả hai im bặt. Một buổi tối nọ, cô sinh viên thất thểu bước vào cổng của khu nhà trọ, mặt đầm đìa nước mắt. Hôm nay, trên đường đi làm thêm về, cô bị một tên lưu manh chặn lại trấn lột hết tiền và cướp mất chiếc xe đạp. Cô chạy đi tìm bà chủ, khóc hu hu: “Bà cho con khất tiền phòng tháng này… Tháng sau lãnh lương con sẽ trả cho bà”. Bà chủ nhà trọ cằn nhằn: “Thấy chưa, tui đã nói cô đừng có đi làm ở chỗ đó nữa mà cô không nghe. Con gái đêm hôm khuya khoắt đi một mình ngoài đường, bị cướp là phải rồi. May mà chỉ bị cướp…”. Bà chủ làm cô muốn khóc to hơn. Cô thất thểu bước vào phòng, gọi điện về cho mẹ. Mẹ ơi, con bị cướp lần này là lần thứ năm. Sài Gòn lại cho con thêm một vố đau… Thế là từ hôm đó, chàng nghệ sĩ lãnh nhiệm vụ chở cô sinh viên đi học. Họ cùng ngồi trên chiếc xe máy cà tàng của chàng, nói huyên thuyên chuyện đời, chuyện người, chuyện những tên lưu manh trong thành phố này, chuyện những bà chủ nhà trọ hắc ám… Chuyện tương lai ngay trước mắt mà lại xa vời. Cô sinh viên định sẽ nhịn bữa ăn sáng để dành tiền mua chiếc xe đạp và đóng tiền trọ. Thân hình gầy gò mỏng dính của cô nay lại càng mỏng dính gầy gò hơn. Hình như chàng nghệ sĩ biết được chuyện đó, bằng chứng là tối nào cũng có một bịch thức ăn treo lơ lửng trên cửa sổ phòng cô, lúc thì bánh canh, lúc bún, lúc phở, lúc sữa, lúc bánh ngọt. Cô nhận những thứ đó với tất cả niềm vui và sự ái ngại. Cô biết chàng nghệ sĩ cũng chẳng khá giả gì, số tiền mua những bịch thức ăn kia là bao mồ hôi công sức của chàng, huống hồ chàng còn cho cô đi nhờ xe cả tháng nay mà không lấy xu nào. Cô quyết định phải nói rõ với chàng và kiên quyết sẽ không nhận thêm một bịch thức ăn nào nữa. Sáng hôm sau, lúc chàng nghệ sĩ đang múc nước từ cái bồn chứa nước lúc nào cũng cạn của khu nhà trọ, cô sinh viên tới gần, bẽn lẽn. - Anh Tường à, từ nay anh đừng mua đồ ăn cho em nữa nha. Em ngại lắm… Chàng nghệ sĩ quay lại, ngạc nhiên:
  4. - Em nói cái gì? Đồ ăn gì? Cô sinh viên bướng bỉnh: - Anh đừng giấu em nữa. Em biết là anh thường hay mua đồ ăn treo lên cửa sổ phòng em mà. Chàng nghệ sĩ ngơ ngác: - Chắc em có nhầm lẫn gì đó. Anh không có mua! Cô sinh viên đứng như trời trồng, lòng rối như một mớ bòng bong. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Vụ án đồ ăn tưởng như đã có lời giải đáp bỗng chốc lại đi vào bế tắc, chỉ vì thiếu mất một phần trăm sự thật. Cô ngồi thừ xuống bậc cửa, vò đầu bứt tóc. Chẳng lẽ những bịch thức ăn này từ trên trời rơi xuống? Không thể chờ đợi thêm được nữa, tối đó cô quyết định bí mật mai phục ngay tại nhà trọ, quyết bắt cho bằng được kẻ đã gây ra mớ rối rắm này. Khoảng chín giờ rưỡi tối, cô xin nghỉ sớm ở xưởng bánh mì rồi chạy về nhà trọ, nấp đằng sau bụi cây. Từ đây cô có thể quan sát thấy những gì đang diễn ra ở trước cửa phòng mình. Cô hồi hộp như thể sắp được gặp ông bụt bà tiên hay nàng Tấm bước ra từ quả thị… Nhưng không, dưới ánh sáng mờ ảo của bóng đèn 50 oát, cô chỉ thấy một thân hình mập mạp tròn lẳn đang khó nhọc di chuyển trên hành lang. Thân hình đó dừng lại ngay trước cửa sổ phòng cô, máng vào đó một bịch thức ăn rồi quay đi. Cô đứng lặng trong bụi cây, nước mắt rơi mặn chát khóe môi. Trên hành lang, bà chủ nhà trọ lặng lẽ bước đi, miệng lẩm bẩm: “Tội nghiệp con nhỏ, đi làm cả ngày mà tối về chỉ toàn ăn mì tôm”. Cô đứng nhìn theo cho đến khi bóng dáng bà chủ khuất dần vào bóng đêm. Gió đã lau khô những giọt nước mắt trên mặt cô. Cô chui ra khỏi bụi cây, từ từ bước đến gần cửa sổ. Bịch cháo gà còn bốc khói đang tỏa ra mùi hương thơm ngát, thơm như tấm lòng của con người. Bất giác cô mỉm cười. Bây giờ thì cô đã hiểu, một trong những cách để tồn tại được trong thành phố lộn xộn này là phải biết tin vào những điều tốt đẹp.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2