YOMEDIA
ADSENSE
Năm mươi mét cao bên trên chợ
80
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Chiều cao mỗi tầng nhà trung bình khoảng non ba mét, vậy nền tầng thứ mười tám được tính mười bảy lần ba là năm mươi mốt. Hào nhẩm tính và ngay từ ngày đầu tiên đến đây ở đã ghi vào bộ nhớ là mình đang ở cách mặt đất năm mươi mét, tính chẵn! Thấm thoát mà đã hơn hai năm, Hào lên xuống bằng cái thang máy phụ của tòa chung cư hai mươi tầng này vì nó gần căn hộ cậu ở thuê hơn thang máy chính. Xa nhà qua đây du học, cái gì Hào...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Năm mươi mét cao bên trên chợ
- Năm mươi mét cao bên trên chợ TRUYỆN NGẮN CỦA KHÔI VŨ Chiều cao mỗi tầng nhà trung bình khoảng non ba mét, vậy nền tầng thứ mười tám được tính mười bảy lần ba là năm mươi mốt. Hào nhẩm tính và ngay từ ngày đầu tiên đến đây ở đã ghi vào bộ nhớ là mình đang ở cách mặt đất năm mươi mét, tính chẵn! Thấm thoát mà đã hơn hai năm, Hào lên xuống bằng cái thang máy phụ của tòa chung cư hai mươi tầng này vì nó gần căn hộ cậu ở thuê hơn thang máy chính. Xa nhà qua đây du học, cái gì Hào cũng phải tính toán vì tất cả đều gắn chặt với túi tiền và quỹ thời gian. Đến học kỳ cuối cùng này, mỗi tuần Hào chỉ còn học có hai ngày. Những điểm du lịch thì hai năm qua, cậu đã lần lượt tranh thủ thời gian rảnh rỗi mà đi hầu hết. Nếu còn thì chỉ là chưa đi Marina Bay Sands, mua vé đi thang máy lên kiến trúc hình con tàu nằm gác trên ba tòa nhà cao mà ngắm toàn cảnh đảo quốc. Nhưng nơi ấy Hào lại định sẽ chỉ đi khi làm xong luận văn tốt nghiệp, vào lúc chờ kết quả. Vì thế mà suốt thời gian này, ở nhà với Hào trở thành khoảng thời gian dài dằng dặc. Hai thằng bạn ở chung phòng với cậu là hai đứa khác hẳn nhau. Một đứa đi học cả ngày ở trường NUS (1). Nó là sinh viên được học bổng và mới học xong năm đầu tiên. Đứa thứ hai thì học ở một trường đại học tư, cứ rảnh là tranh thủ làm "tour guide chui" để kiếm tiền tiêu, bất chấp lệnh cấm sinh viên ở các trường đại học tư đi làm. Anh chủ hộ, cũng là người Việt, thì cứ tám giờ sáng khóa cửa phòng mình đi làm ở tận khu vực sân bay Changi, tám chín giờ tối mới về, tắm rửa xong là vào phòng đóng kín cửa, chẳng hiểu thức làm việc hay ngủ lúc nào mà cứ để đèn sáng cả đêm. Có khi cả tuần lễ, Hào chỉ gặp mặt anh được một, hai lần. Dĩ nhiên, tháng nào cậu cũng phải gặp anh vào ngày đóng tiền thuê nhà và nhận được nụ cười vui vẻ của anh cùng câu hỏi: "Sao! Học hành đén đâu rồi?".
- Thứ hai đi học cả ngày. Ở nhà ba ngày liên tiếp. Thứ sáu lại đi cả ngày. Ở nhà hai ngày liền. Nhàn cư vi bất thiện. Thừa thãi thời gian, Hào tự nghĩ ra việc để "làm". Đó là đi chợ vào tất cả những ngày nghỉ, thay vì một tuần mới đi một lần như trước kia. Đây là dịp để cậu luyện tay nghề nấu nướng. Ít tháng nữa về nhà mà xuống bếp biểu diễn làm món ăn, chắc má sẽ phải tròn mắt ngạc nhiên. *** Ở căn hộ sát cửa ra vào thang máy có một ông già. Cứ khoảng chín giờ, ông mở cửa ra ngồi bệt dưới nền sát thềm cửa, lấy cái ghế thấp đế trước mặt làm bàn, đặt cái laptop lên, rồi dán mắt vào máy cả buổi. Hào làm quen với ông già. Cậu nghĩ, đây vừa là cách "tiêu pha" thời giờ, vừa có thể tìm hiểu thêm về đất nước, con người của đảo quốc qua chính một người bản xứ. Đó là chưa kể có cơ hội luyện tiếng Anh và chút ít tiếng Hoa học lóm được. Có thể tóm tắt lý lịch của ông già thế này: bảy mươi tuổi, nguyên là kỹ sư xây dựng đã về hưu, bị bệnh thấp khớp mãn tính, hiện ở với anh con trai út hơn ba mươi vẫn sống độc thân, làm việc tại một khách sạn trên phố Orchard. Khác với nhiều người gốc Hoa đứng tuổi ở đây, chủ yếu nói tiếng Hoa còn tiếng Anh thì hạn chế, ông già vốn thuộc giới trí thức nên việc giao tiếp của Hào dễ dàng hơn. Nghe Hào giới thiệu mình là người Việt, quê ở miệt vườn Long Thành, ông à lên một tiếng rồi kể: "Có một lần tôi qua Việt Nam chơi. Nhưng Long Thành thì tôi chưa đến, cũng chưa nghe nói". Hào tranh thủ giới thiệu quê mình là nơi có rất nhiều vườn trái cây. Ông già nói như reo lên: "Thật tuyệt! Chẳng bù ở nước tôi đất nông nghiệp và vườn trái cây đều là những gì phải xếp vào loại hiếm hoi". - Ông làm gì với cái laptop thế hả ông? – Một hôm, Hào tò mò hỏi ông già. - À! Tôi có một games chơi thú vị lắm. Có thể chơi suốt đời mà không hề thấy chán... - Games gi vậy ông? Cho cháu chơi với... - Không! Cho anh bạn trẻ xem thì được, còn chơi thì tôi nghĩ là anh bạn còn chưa tới tuổi.
- Hào tủm tỉm cười: - Bộ là... là một games... games sex hả ông? - Bậy nè! Đây, anh bạn trẻ xem thử đi khắc biết... Hào nhìn vào màn hình laptop nhưng không hiểu gì. Trên ấy chỉ là một tệp tin với những đoạn văn bản ngắn, mỗi đoạn có một cái tít được trình bày chữ khổ lớn, có màu xanh, đỏ... Thỉnh thoảng vào cuối đoạn văn bản có một hình ảnh, trong đó Hào nhìn thấy ảnh ông thủ tướng Lý Hiển Long của Singapore, ảnh tổng thống Obama của Mỹ và cả ảnh của quân nổi dậy Lybia... Cậu hỏi và ông già giải thích games của mình. Hóa ra là ông "chơi" trò đọc tin tức trên các trang mạng rồi "đao" về những tin tức chính trong mấy tệp lưu trữ của mình. Mỗi tháng là một tệp tin. - Với mấy cái tin tức này thì có gì mà vui hả ông? - Vui chứ! Tôi chỉ ngồi đây mà biết hết những gì đang diễn ra trên thế giới và ở nước nhà, từ chính trị đến kinh tế, xã hội, giá cả... Cuối mỗi tháng đọc lại các tin trong tháng đó, lắm khi phát hiện ra điều gì đó thú vị... - Thí dụ như những chuyện gì ạ... - ... như chuyện người ta đưa tin con trai tổng thống Gaddafi của nước Lybia đã bị giết chết, ít hôm sau lại có tin anh này vẫn còn sống và xuất hiện trước đám đông... - Vâng! Đúng là thú vị thật. - Còn ở Việt Nam của anh bạn trẻ thì như chuyện này: hôm trước các báo đưa tin ông bộ trưởng khẳng định không tăng giá xăng, liển hôm sau là xăng tăng giá. - Cái này thì... - Hào không khỏi ngượng ngùng bỏ lửng câu nói. Rồi như để tránh thẹn, cậu chuyển qua kết luận - Có lẽ ông nói đúng, cháu chưa phù hợp với games này. - Chắc chắn thế rồi! Cậu là người của một chỗ khác... ***
- Hầu hết người đi chợ ở đây đều đẩy theo một chiếc xe đẩy hai bánh lớn phía sau, hai bánh nhỏ phía trước. Một khung kim loại được xếp gọn gàng ở phần dưới xe, khi mở ra thành cái giỏ chứa đồ đi chợ gọn gàng, tiện dụng. Quan sát chung quanh, Hào thấy chỉ có một số ít như mình là đi chợ tay không. Mua gì, người bán đều cho vào túi xốp giao cho khách. Mấy cái túi xốp này cũng tiện. Về nhà bỏ rác vào đó rồi cho vào ngăn đổ rác dưới gầm bếp, túi rác rơi tuột xuống ngăn chứa ở tầng cuối cùng để nhân viên vệ sinh đến lấy hàng ngày. Sáng nay là ngày nghỉ học, Hào xuống chợ mua thịt gà, định tập làm món gà chiên nước mắm, món thứ hai mươi trong cuốn sách dạy nấu ăn mà cậu mượn của chị dâu đem qua. Chỉ cần mua thịt gà thôi vì nước mắm mới được một thằng bạn "nhượng lại" một ít. Hào tìm đến gian hàng thịt đông lạnh. Chị bán hàng nhận ra cậu, vui vẻ chào. Chị càng vui hơn khi Hào hỏi mua hai cái đùi gà. - Thế không mua thịt gà tươi sống ở hàng bên kia à? - Không! Hôm nay tôi ăn ngay, không để dành lâu ngày như trước. Hào quen chị bán hàng này cũng nhờ lần đầu đi chợ, cậu đã đứng trước gian hàng của chị mà ngắm nghía mãi. Chị ta hỏi cậu muốn mua gì? Hào trả lời là muốn mua thịt gà nhưng phải là loại tươi sống vì đem về còn để tủ lạnh dành chế biến ăn trong tuần. Chị bán hàng vui vẻ chỉ tay qua gian hàng gần đó: "Hàng bên đó mới bán thịt gà fresh. Còn ở đây tôi chỉ bán thịt đông lạnh thôi". Cảm ơn. Hào thầm nói thêm trong đầu sau khi đã "Thank you" bằng lời nói. Cần cảm ơn thêm vì người ta đã không lừa dối mình để bán được hàng. Cũng cần thêm một thứ trái cây nào nữa chứ, Hào nghĩ! Cậu muốn mua trái cherry(2) nhưng giá những mười đồng nửa ký, không được "tiết kiệm" cho lắm. Nhìn những trái cherry thấy thật hấp dẫn! Mùa này là mùa của loại trái anh đào này. Hào nhớ là ông già ở căn hộ sát thang máy hầu như ngày nào cũng có một đĩa đựng khoảng chục trái anh đào màu nho này đặt cạnh laptop. Hỏi thì ông nói cứ đến mùa cherry là ông ăn đều hàng ngày cho đỡ bị đau nhức khớp. Hào không tin lắm vì người Hoa ở đây có đời sống tâm linh và
- niềm tin rất lạ vào các vị thuốc từ cây trái. Tỉ như chen chúc sát dưới gốc cây lựu cao ngang đầu người và sai trái trồng trong chậu trước hành lang nhà ông già, có ba cái chậu đất nung: một trồng bụi sả, hai còn lại trồng một gốc húng quế và một gốc húng lũi. Hỏi ra Hào mới biết ông trồng không phải để ăn như gia vị của người Việt mà vì những loại cây có mùi tinh dầu thơm này có tác dụng trừ tà, tránh chướng khí, xua đuổi những điều xui xẻo. Dẫu sao thì niềm tin của ông già vốn là một kỹ sư cũng phải có chút ít cơ sở khoa học nào đấy. Cậu tự dặn mình là lúc nào đó sẽ tra cứu internet để kiểm tra dược tính của trái cherry xem sao. Nhưng rồi chẳng hiểu sao cho đến tận lúc này, vẫn chưa bao giờ cậu nhớ đúng lúc ngồi máy vào mạng. Không hợp túi tiền của một sinh viên như mình. Hào tắc lưỡi. Thôi thì mua một miếng dưa hấu vậy. Dưa hấu không hạt ăn cũng ngon chán! Gì cũng phải tính, đúng là không thoải mái chút nào. Chẳng bù cho những năm tháng ở quê nhà, trái cây mùa nào thức ấy, lại ở ngay vườn nhà... Ơi Long Thành mệt vườn ơi... Hẹn gặp lại sau một hai tháng nữa... *** Ông già đúng là một cái kho kiến thức. Một lần, ông chợt cười hà hà nói với Hào: "Anh bạn trẻ đang giúp tôi có một games mới nữa đó. Bất ngờ quá!". - Là games gì hả ông? - Là games "Hỏi - Đáp". Nhờ những câu hỏi tò mò của anh bạn mà tôi có dịp khoe về mọi thứ chuyện của đất nước mình. - Nghĩa là trong games này, cháu được tham gia! - Hà hà... Mà còn là người chơi chính nữa chứ! Hà hà... Ông già nói với sự say mê về đất nước mình. Từ chuyện tượng Merlion có đầu sư tử mà đuôi cá là để người ở đảo quốc nhớ đến gốc tích nước mình vốn là một làng chài nghèo ngày xưa; đến chuyện ba tòa nhà Marina Bay Sands có hơn hai ngàn năm trăm phòng, có bể bơi trên kiến trúc con tàu nằm gác ngang đỉnh của ba tòa nhà... Chuyện phố Orchard ngày xưa là khu vực trồng cây ăn trái bị dịch bệnh phải thiêu hủy... chuyện đảo quốc chỉ
- rộng hơn sáu trăm cây số vuông mà hệ thống kênh chứa nước mưa có tổng chiều dài đến bảy ngàn cây số... Đối lại, Hào cũng nói về quê hương của cậu mà ông già bảo là "một sự phát triển của games". Đó là chuyện người già ở Long Thành kể về những con rắn thần đến bảo vệ khu mộ của Đức Ông Nguyễn Đức Ứng cùng các nghĩa binh bị giặc Pháp giết, tránh khỏi sự truy phá của bọn thực dân; là chuyện một sân bay quốc tế có tầm vóc ở vùng Đồng Nam Á đã bắt đầu khởi công xây dựng ở quê cậu; chuyện những vườn trái cây có trái sầu riêng khi chín thì tự rụng khiến ông già tỏ ý ganh tị thay cho quê hương mình... Những cái gật gù của ông già, những nụ cười mãn nguyện của Hào là những "điểm" mà cả hai tự ghi được từ games mới này. Nó được chơi ở một nơi trên cao, cách mặt đất năm mươi mét. Nó được chơi đã một tháng, chính xác là bốn tuần lễ, vào các buổi sáng Hào không phải đến trường. *** Hào đã làm xong luận văn cuối cùng của chương trình học. Một tuần lễ trôi qua, Hào không có thì giờ để gặp ông già, để chơi games "Hỏi đáp" với ông. Cậu phải ở lì trong thư viện nhà trường. Đi từ bảy giờ sáng và chỉ về sau tám giờ tối. Ăn bụi cả hai bữa. Về nhà, tắm rửa xong là lăn ra ngủ. Y hệt như anh chủ nhà. Sáng nay, Hào cũng rời khỏi nhà lúc bảy giờ rưỡi. Giờ này ông già chưa ra ngồi trước thềm cửa với chiếc laptop và đĩa cherry. Hào cần thế. Cần tránh mặt ông già cho đến khoảng chín giờ, thời điểm mà cậu dự định trở lên tầng 18. Cherry đã vào cuối mùa. Bây giờ ở chợ, họ ghi giá mười lăm đồng nửa ký lô. Mà trái không còn được mọng, tươi, chín như tháng trước. Không sao! Hào vẫn quyết định mua nửa ký. Cậu muốn biếu ông già như một món quà tình cảm, hơn nữa, để giúp ông ăn điều trị bệnh thấp khớp. Tác dụng dược lý này của trái anh đào, Hào đã xác định được sau khi
- vào mạng tra cứu. Bây giờ cậu mới biết là ở Việt Nam có nhiều người nhầm lẫn trái cherry chỉ có một hạt này với trái sơ ri nhỏ hơn, có nhiều hạt. Người đi chợ vẫn đẩy những chiếc xe đẩy hai bánh lớn, hai bánh nhỏ, giỏ đựng phía trước đầy những túi xốp đựng thức ăn. Nơi bán cây kiểng sáng nay đem ra bày nhiều cây lựu hơn. Những cây lựu kiểng mà trong niềm tin của người Sing gốc Hoa ở đây là đem lại nhiều may mắn cho gia chủ trồng nó. Tiếc là chúng chỉ được trồng trong những chậu đất nung chứ không phải trong các chậu gốm có hoa văn đẹp như ở quê Hào. Phải rồi, cây lựu ở hành lang trước nhà ông già, nếu Hào nhớ không lầm thì lúc đi ngang nó sáng nay, cậu thấy nó có vài nhánh bị héo lá. Có lẽ anh con trai út của ông già quên tưới. Lát nữa quay về, nếu đúng như thế, Hào sẽ tưới cho nó vậy. Trên tay Hào đang có hai cái túi xốp. Một đựng hai đùi gà mua của chị bán gà đông lạnh quen thuộc, cái thứ hai có nửa ký cherry. Cậu chưa về ngay mà ghé khu hàng ăn uống, mua một ly cà phê sữa đá ngồi vừa nhấm nháp, vừa ngắm cảnh bên kia đường, người ta đứng xếp thành một hàng dài chờ đến lượt vào căn phòng nhỏ bên đường đăng ký mua xổ số. Hào cần như thế. Vì không bao lâu nữa, khi có kết quả tốt nghiệp, cậu sẽ về nước. *** Lần ấy tôi đã không thể biếu ông già ở căn hộ gần cửa thang máy nửa ký cherry, như một lời cảm ơn chân thành nhất của tôi với ông, về những gì ông đã đem đến cho mình: kiến thức, nghĩ suy về cuộc sống, tình cảm giữa hai thế hệ, giữa hai người khác quốc tịch... Thì ra một ngày nào đó trong tuần lễ tôi ở trường tập trung làm luận văn tốt nghiệp, bệnh đau khớp của ông già bị chuyển qua thể cấp tinh, anh con trai út phải đưa ông vào bệnh viện cấp cứu. Và ở đây sau mấy ngày điều trị vô vọng, ông đã qua đời. Nước mắt của một thanh niên như tôi chợt ứa ra khi tôi nhớ có lần ông nói với tôi rằng ông muốn sống đến tám mươi tuổi và sẽ nhẹ nhàng bay lên trời từ chính căn hộ này, nơi cách mặt đất năm mươi mét. Lúc nói "năm mươi mét" theo kiểu tính toán của tôi, ông lại cười hà hà như rất nhiều lần từng cười với tôi ở games "Hỏi - Đáp".
- Lại có lần ông ví von với tôi rằng tuổi của tôi còn là "tuổi đi chợ", còn tuổi của ông là "tuổi chờ lên trời". Ông đã "lên trời"! Hai games đặc biệt của ông, một trong chiếc laptop và một chỉ có trong những lần trò chuyện với tôi, cũng biến mất theo ông. Trước mắt tôi còn nhiều năm "đi chợ". Tôi sẽ cố gắng sống như ông từng sống. Biết đâu, khi bằng tuổi của ông, tôi cũng sẽ ngồi với chiếc laptop chơi games thời sự. Chỉ mong là tôi không phải ăn cherry vào mùa. Không phải vì loại trái cây này đắt tiền, mà là vì tôi may mắn không mắc chứng thấp khớp mãn tính như ông. Mà biết đâu, lúc ấy ở Long Thành quê tôi, người ta đã trồng được cây cherry rồi! Thời khoa học kỹ thuật tiến bộ này, chuyện di thực một loài cây đâu còn là chuyện quá khó khăn nữa! Ghi chú: (1) NUS (National University of Singapore: trường đại học quốc gia Singapore) là một trường đại học xưa nhất và lớn nhất về số lượng sinh viên tại Singapore. Trường được thành lập từ năm 1980. Đến nay, trường có hơn 20 ngàn sinh viên với gần 2000 giảng viên. Trường được The Times Higher Education Supplement xếp hạng thứ 18 thế giới. (2) Cherry: thuộc loại anh đào (không phải trái sơri ở VN), có vị thuốc. Cherry được trồng nhiều ở Úc, nhập vào Singapore. Khi có mặt tại thị trường VN (nhập từ Úc, Mỹ...), loại trái này có giá đến trên dưới nửa triệu/một kg.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn