
Nước mắt của chú hề

Nghe trong tim nứt vỡ ra thứ cảm xúc khó định hình, Khải đứng lên, đi sang
đường và tiến vào quán café đối diện, nơi có một cô gái đang ngoan ngoãn chờ
anh. Anh biết, những chú hề không cô độc, nếu biết cảm thông nhau…
1. Khải quen Hà trong một dịp tình cờ, khi mà anh lang thang facebook và lướt qua
một fanpage có một dòng tâm trạng buồn, kéo chuột xuống click like, để lại
comment một cách vu vơ những suy nghĩ thoáng qua trong đầu, anh chợt mỉm cười
và tắt màn hình máy tính. Việc chia sẻ với một người dưng dễ dàng hơn chia sẻ với
một người thân, bởi người dưng không biết về cuộc sống của bạn, không có bất cứ
ảnh hưởng nào đến cuộc sống của bạn, cũng không buồn vì bạn, lo lắng vì bạn. Nói
tóm lại, Khải hiểu cách mà người bạn ảo kia rao bán nỗi buồn trên mạng ảo, nó
đơn thuần là một dạng cảm xúc được dồn nén, tích góp lâu ngày, nay muốn được
bung ra khỏi cái hộp vô hình chật hẹp, và nơi cô ấy chọn chính là mạng xã hội.
Sáng hôm sau, khi online facebook Khải nhận được một lời mời kết bạn, nhìn
thoáng qua không có bạn bè chung giữa hai người, profile của người bạn mới cũng
quá ít ỏi thông tin. Vốn dĩ Khải không quan tâm, nhưng nhìn nickname có nét quen
và một avatar trưng ra nụ cười buồn với đuôi mắt hơi cụp xuống khiến anh đồng ý.
Chấm tròn màu xanh sáng trong list bạn bè, Khải vô thức click vào nói chuyện
cùng người bạn mới đó. Chính là Hà, người tưởng chừng như không có bất kỳ mối
liên hệ nào với anh ở đời sống thực.

Hà là một cô gái bí ẩn, sống cùng với nỗi buồn nhiều đến mức Khải có thể thấy cô
ấy trưng ra rất nhiều status tâm trạng, luôn chia sẻ những câu nói được trích dẫn vu
vơ đâu đó từ những mẩu truyện ngắn hoặc tản văn, đa phần nói về tình yêu. Khải
nhìn nhận vấn đề một cách nhanh chóng, rằng cô bạn ấy cần một người tâm sự, cần
một người chia sẻ, và cũng giống như anh, đang thấy cuộc sống thực của mình quá
bức bối, đến nỗi chỉ biết bày bán những nỗi buồn trên trang cá nhân, gói gọn lại
trong một vài dòng status.
- Đây chỉ là face ảo của em thôi, em dùng nó khi buồn. Bây giờ thì dùng nó khi nói
chuyện với anh!
Hà từng nói thế, dù chưa gặp một lần nào nhưng Khải có thể hình dung nụ cười để
lộ răng khểnh của cô giống như ảnh đại diện mà cô để. Mỗi lần hai người nói
chuyện cùng nhau anh cũng đã vô thức cười rất nhiều lần. Vì xa lạ nên họ chia sẻ
rất thật thà. Mạng ảo chính là thế, khi bạn nói thật không ai nghĩ rằng bạn nói thật,
khi bạn nói dối cũng chẳng ai nghĩ rằng bạn nói thật. Thông tin mà bạn cho đi chỉ ở
dạng một chiều, nhất là đối với một người xa lạ, vì họ không tìm hiểu về bạn,
không phản hồi, họ cũng đưa ra thông tin về họ. Tất cả là ảo, chỉ có cảm xúc trong
bạn là thật, đôi khi thật đến mức ngây ngô.

- Vậy là khi vượt qua nỗi buồn, em sẽ không còn login vào face này nữa?
Khải gõ những dòng chữ trên màn hình, chấm tròn màu xanh nhức nhối, tim anh
khe khẽ thở dài. Có một nỗi buồn thoáng qua, và Khải biết, nỗi buồn ấy là thật.
- Vâng.
2. Thời gian sau đó Hà kết bạn với Khải bằng một tên face khác, đó là cuộc sống

thật của cô. Khác nhiều so với cuộc sống từ những ngày đầu anh biết. Hà của cuộc
sống thật có quá nhiều bạn bè, cô cũng có một vài sự chú ý từ cộng đồng mạng,
người thân trong gia đình, bạn bè và công việc cũng chiếm phần lớn thời gian của
cô. Hiếm khi thấy Hà post một dòng status tâm trạng nào lên facebook chính này,
chỉ là những lời hỏi han từ những người bạn khác, đôi khi là những câu bông đùa
với bạn bè, đôi khi là những bức ảnh hồn nhiên giữa đời sống thật. Khải hơi bất
ngờ, cũng lại hơi chột dạ. Hóa ra anh vẫn luôn ảo tưởng về hình ảnh một cô gái yếu
đuối cần che chở, bao bọc, cũng lại vì hình ảnh ảo tưởng ấy mà nuôi thương nhớ
một cách thầm lặng. Hai mươi tư tuổi cho một cuộc tình ảo, với một thế giới công
nghệ thật giả lẫn lộn, Hải cười buồn.
“Em biết thế nào chị cũng tìm được facebook kia của em mà, nhưng dù sao giữa
em và chị cũng không có gì để giấu, đó là những phút yếu lòng và cũng là thật lòng
nhất của em!”
Khải lướt qua nhanh cập nhật của bạn bè, thấy được dòng comment trên face của
Hà khi trò chuyện cùng một người bạn khác. Anh thở nhẹ, cuộc sống này vốn
nhiều mặt, con người ta cũng thường trưng cho mình nhiều mặt nạ khác nhau. Giữa
nhịp sống hối hả, sống thật với lòng mình không dễ, sống thật với cảm xúc của
mình cũng là một việc rất khó khăn. Từ sau đó, Khải và Hà vẫn nói chuyện như