Ở bên em mãi
Tình yêu đôi khi giống như hàng mi trên đôi mắt. Bạn luôn nhìn thấy những
thứ xa xăm, nhưng ít khi nào bạn nhận ra được sự hiện diện của những thứ
gần bạn nhất.
Gió thu bắt đầu thổi, lướt qua đám cỏ dại ven đường. Mùa thu ở phương Nam
không rõ rệt như ở Bắc, không có những con đường lá rụng vàng, không có mùi
hoa sữa ngào ngạt lan tỏa, không có cái se lạnh làm lòng người cứ buồn man mác.
Chiều thu ở phương Nam đầy nắng và gió, trong trẻo và mãnh liệt. Nhi lượn một
vòng thành phố, tận hưởng cái không khí ấm áp dễ chịu của mùa thu, mùa nó thích
nhất trong năm. Đôi mắt nhỏ với nụ cười tỏa nắng, nó hồn nhiên để gió lùa qua tóc
với vẻ thích thú. Nó dừng lại trước một tiệm cà phê với cái tên khá lạ: "Xương
rồng". Đó là một cái quán xinh xắn, có dòng suối nhỏ men theo lối đi với những
cây xương rồng to lớn, đủ chủng loại lẫn kích cỡ mà nó nghĩ chắc chủ quán cũng
phải tốn nhiều công tìm kiếm lắm. Bên trong quán là một không gian nhỏ nhưng
được thiết kế khéo léo để không cảm thấy ngột ngạt, những chậu xương rồng be bé
xếp đặt ngẫu nhiên, những chiếc đèn trang trí theo phong cách cổ điển. Một sự kết
hợp hoàn hảo. Nhi thích cái không khí thân quen bình yên của quán, cả những chậu
xương rồng - loài cây nó thích nhất.
- Nhi, từ hôm nay em chính thức được thăng chức lên làm nhạc công cho quán, tất
nhiên em sẽ được tăng lương. - Anh quản lí không giấu được sự vui mừng khi vừa
nhìn thấy nó, nhìn cứ như mấy nhà khảo cổ vừa tìm được xương hóa thạch khủng
long ấy.
Nhi nhìn anh quản lí và cố gắng cho ra nụ cười tươi hết mức có thể, nhưng rồi
quay lưng đi, mặt mày nó lại ỉu xìu bước tới chiếc piano. Nó đã làm thêm ở đây
được hai tháng, công việc nó xin vào làm là phục vụ nhưng mỗi đêm, khi tất bật
chạy qua chạy lại, nó vẫn hay liếc nhìn chiếc dương cầm màu trắng ở góc quán.
Quán có người đánh đàn từ trước khi Nhi tới làm việc, vài hôm trước người đó
bỗng xin nghỉ, anh quản lí loay hoay mãi vẫn không tìm ra người thay mà quán thì
hút khách được một phần là do tiếng dương cầm dịu dàng, êm ái phát ra mỗi đêm.
Thấy vậy nên Nhi ngỏ ý đánh thay đến khi tìm được người mới. Tối đó, nó đã đánh
vài bản của Richard Clayderman. Đã lâu rồi Nhi không đánh đàn. Lúc anh quản lí
đồng ý để nó thử, nó cứ lo lắng, không ngờ mọi người đều thích, chăm chú dõi
theo từng âm thanh vang ra khi những ngón tay nhỏ nhẹ nhàng lướt trên phím đàn.
Anh quản lí thì cười rồi gật gật đầu suốt, lại còn cho nó về sớm một cách bí ẩn. Nó
biết ngay là thế nào hôm nay anh ấy cũng có "chiêu" gì đó. Thì ra anh ấy không
tìm người mới nữa mà là “ưu ái” để nó lên thay. Thật lòng mà nói thì đánh đàn là
công việc nhẹ nhàng, đúng sở trường, lương lại còn cao hơn việc phục vụ nhiều.
Nhưng Nhi không muốn lắm, đã lâu rồi không đụng đến đàn và cũng đã lâu rồi nó
quên đi cái cách bày tỏ cảm xúc hữu hiệu ấy. Nhi đã từng mê mẩn với phím đàn
cùng những bản nhạc du dương xao xuyến lòng người, nhưng rồi một ngày nó
quyết định không đánh nữa. Đó là ngày nó nhận ra mình đã mất đi những thứ quan
trọng nhất.
***
Linh
Miêu tả ngắn gọn nhá: một anh chàng dáng người cao ráo cùng đôi mắt một mí đặc
trưng. Môt thành viên lớp chuyên Toán học siêu giỏi cùng bảng thành tích đáng nể.
Một thằng bạn thân thích đọc truyện Nguyễn Nhật Ánh và hay triết lí đủ mọi thứ
nhưng lại luôn bị khống chế văn. Hai đứa thân nhau từ những buổi trưa ngồi hí
hoáy giải bài tập, những buổi chiều chui vào nhà sách đọc ngấu nghiến đến tối mịt
mới về. Linh luôn là người bên cạnh Nhi mỗi khi nó cần, luôn lắng nghe mỗi khi
Nhi thất tình vì một mối tình “đơn phương vĩ đại” nào đó, luôn ngồi cạnh im lặng
mỗi khi Nhi đánh đàn, Nhi từng ngỏ ý muốn thằng bạn tập chơi piano nhưng Linh
một mực từ chối. Đối với Nhi, Linh giống như những tia nắng cuối đông sang
xuân, không mãnh liệt cũng không yếu ớt, bền bỉ, dai dẳng và đủ để làm tan những
nỗi phiền muộn trong lòng.
Hai đứa chia sẻ cho nhau nghe tất tần tật về mọi thứ, cho đến một ngày Nhi bảo
rằng mình đang thích một người. Quá hiểu tính con bạn và Linh cũng đủ tinh tế để
hiểu được cái ngôn ngữ ấp úng và lí nhí trong miệng của Nhi bây giờ là đang nói
về anh Dương, học trên 2 đứa 1 lớp. Từ hôm đó, cứ gặp Linh là Nhi cứ tíu ta tíu
tít, nào là hôm nay anh Dương đã sửa giúp chiếc xe đạp khi tình cờ gặp trên đường,
nào là đã xin được số điện thoại để cám ơn... Linh không mấy hứng thú nhưng vẫn
cố gắng ngồi nghe rồi ậm ừ cho qua chuyện.
- Linh...
- Gì?
- Tao có chuyện muốn hỏi.
- Chuyện gì? Sao thế?
- Nếu… nếu tao có bạn trai thì sao?
- Thì mừng chứ sao, có người rước mày đi tao đỡ phải mỗi ngày ngồi nghe mày lải
nhải đủ thứ.
- Thật không?
- Thật! Mà sao thế? Có bạn trai mà giấu tao à?
- Không phải, hôm qua… anh Dương bảo thích tao… Mà sao tao không cảm thấy
vui cho lắm.
- Sao thế? Tao tưởng mày phải mở party ăn mừng chứ.
- Tao không biết, chắc tại bất ngờ quá. Mà mày không phản đối thật chứ?
- Ừm...
Một tuần sau, Nhi và anh Dương chính thức là một đôi. Những buổi trưa la cà ăn
kem thay cho việc chăm chỉ làm bài tập, những buổi tối lượn lờ thành phố thay cho
hàng giờ đồng hồ ngồi trong nhà sách. Nhi xa dần còn Linh thì vẫn giữ những thói
quen cũ, một mình.
Hơn một tháng sau, Nhi nghe tin thằng bạn thân sẽ đi Úc du học, điều bất ngờ là
Nhi nghe được thông tin ấy từ một người khác chứ không phải Linh. Phải nói sao
nhỉ, Nhi gần như là người biết cuối cùng khi ngày lên máy bay của Linh đã gần kề.
Nhi cầm điện thoại bấm số thằng bạn theo quán tính:
- A lô, tao Nhi đây, sao mày đi mà không nói với tao một tiếng? Bạn thân mình sắp
đi du học mà tao chỉ được biết trước 5 ngày. Mày có còn coi tao là bạn thân nữa
không đấy?...
Nói tới đây bỗng tiếng nó nhòe đi, trong lòng nó giờ có bao nhiêu ấm ức, nước mắt
cứ không ngừng trào ra.
- Nhi à! Bình tĩnh nào, mày đừng khóc nữa, im lặng một lát nghe tao nói nè, chỉ
nghe thôi, được chứ?... Tao quý mày lắm, mày là con bạn đáng yêu nhất của tao.
Tao không nói là vì sợ mày buồn , khi đó mày sẽ làm đủ thứ chuyện linh tinh ngốc
nghếch cho xem, đúng không? Tao đi rồi sẽ về mà, yên tâm nha, tao không bỏ mày
đâu.
Rồi thằng bạn cúp máy, mặt nó vẫn cứ đơ ra, ít ra mấy câu lúc nãy cũng làm nó
thấy an ủi phần nào. Nhi ngồi vào bàn hí hoáy viết gì đó, ở trên cùng ghi "Kế
hoạch quà và tiệc chia tay", viết xong nó leo lên giường ngủ với bao kế hoạch
trong đầu.
SMS 1:00 am: "Nhi - con bạn ngốc nghếch của tao! Chắc tao sẽ không bao giờ
quên một con nhóc nhí nhố thích chọc tao điên lên rồi mè nheo làm nũng và xin
lỗi. Tao cũng sẽ không quên đôi mắt biết cười cùng cái miệng hoạt động không
ngừng của mày đâu. Mày biết không, lúc mày bảo mày thích một người khác, tao
đã chết lặng mất mấy giây, khi mày với người ta là một cặp, tao đã chết lặng cả
khoảng thời gian sau đó. Lúc đầu tao cứ sợ không biết tao đi rồi mày sẽ ra sao. Ai
đủ sức ngồi nghe mày nói hàng giờ liền, ai đủ dũng cảm mắng mày ngốc rồi đau
đầu suy nghĩ làm sao để mày hết giận, ai sẽ bên mày buồn và ai sẽ đưa khăn giấy
khi mày mít ướt? Nhưng giờ thì tao yên tâm rồi, đã có người thay tao chăm sóc
mày. Tao yên tâm để đi mà không báo trước. Vì tao rất sợ cảnh chia tay và cũng sợ
rằng mỗi khi nghe tiếng mày bên đầu kia điện thoại nhòe đi là tao lại không chịu
được mà leo máy bay về, nên chắc tao sẽ không liên lạc với mày một thời gian đấy.
Tao bay chuyến sớm mai. Tao cố tình đưa tin ngày tao đi còn đến 5 ngày nữa. Cho
tao xin lỗi! Tạm biệt! Con nít đáng yêu của tao."
Lúc Nhi đọc được tin nhắn đó vào sáng hôm sau, thằng bạn đã trên đường bay đến
một nơi xa xôi cùng với ước mơ to lớn và… bỏ lại nó. Thời gian sau đó, Linh gần
như biến mất, không online, không mail, không điện thoại, facebook thì đóng bụi.
Nhi buồn bã và hụt hẫng, thằng bạn thân bỏ nó thật rồi...
Dương
Một anh chàng chuyên Lý khối 12 và tất nhiên là trên Linh và Nhi một lớp. Không
phải hot boy nhưng với vẻ ngoài ưa nhìn thì Dương cũng đã có khối đứa con gái
theo đuổi và không hiểu sao Dương lại chọn Nhi, một cô bé nhỏ nhắn không hề nổi
bật. Thứ gắn kết hai người chặt nhất có lẽ là chiếc piano, cả hai đều có niềm yêu to
lớn với tiếng đàn dương cầm. Những buổi tìm bài mới rồi cùng nhau tập, những
lần diễn văn nghệ khiến bọn bạn mắt tròn mắt dẹt, những chiều cuối tuần Dương
kéo Nhi đến những tiệm cà phê nhỏ nhưng có đánh piano làm cô nàng mê tít, tất cả
đã làm thành một thứ keo vô hình giữ chặt hai con người. Nhìn cả hai cùng hòa
theo tiếng nhạc cứ như đang ở một thế giới khác chỉ có riêng họ, mọi người đã
từng đinh ninh rằng không có thứ gì có thể phá vỡ được lực liên kết mạnh mẽ ấy.
Nhưng rồi Dương nhận được học bổng du học Pháp. Anh đã nói lời chia tay với
Nhi trước ngày ra sân bay, Dương sợ khoảng cách xa vời cùng thời gian kéo dài
không thể giữ nổi tình cảm. Nhi đã khóc suốt đêm hôm đó, sáng hôm sau nó không
đi tiễn, chỉ nhắn một tin chúc may mắn thật sớm. Ngày hôm đó là sau hơn 4 tuần
kể từ hôm thằng bạn thân đi và tất nhiên Linh không hề biết về việc Dương sẽ đi
du học. Thế đấy, trong vòng một tháng, Nhi mất đi đến 2 người quan trọng nhất, và
cả hai nó đều không thể nói lời tạm biệt.
Từ ngày cả hai đi, Nhi không còn hứng thú với piano nữa, vì không ai đánh cùng
và cũng không ai nghe, nhưng bản thân nó cũng biết tình yêu âm nhạc trong lòng
nó là không bao giờ tắt. Đêm nay là ngày nó tự cho phép mình quay lại, được thả
hồn vào từng tiếng nhạc, được đánh lại những bản nhạc yêu thích khi xưa. Có lẽ nó
cần phải đối diện sau gần 2 năm trốn tránh rồi. Dưới kia có bao nhiêu người chăm
chú nghe tiếng đàn của nó cơ mà.
Về nhà với cơ thể mệt nhoài, nó say sưa đánh suốt mấy tiếng mà không để ý đến
cái lưng mỏi nhừ. Nằm phịch xuống giường, nhìn đồng hồ, đã hơn 9h20, nó bật
dậy thay đồ rồi mở máy tính đăng nhập yahoo:
Siu nhân: hôm nay đi làm về trễ à?
pika: ừm, hôm nay mình được thăng chức
Siu nhân: à ha! vì chuyện đánh thay tối hôm trước à?
pika: ừ, mình nhận lời làm việc rồi, dù sao lương cũng cao hơn mà!
Siu nhân: thấy thế nào?
pika: về gì? Công vệc à? Nhẹ nhàng, thoải mái, chỉ là lâu quá không đánh nên tay
cứng hết cả, hehe
Siu nhân: không , ý mình là… bạn ổn chứ?
pika: hì, ổn mà!
Siu nhân: giỏi , pika no 1!
Gần 11h, Nhi tắt máy, nằm xuống giường thiếp đi, trên môi vẫn nở một nụ cười.
Đã hơn 1 năm rồi, cứ đến 9h tối nó lại online nói chuyện cùng một người bạn ảo có
nickname "Siu nhân". Nhi quen Siu nhân qua một mạng xã hội rồi hai đứa thân
nhau lúc nào không hay. Cả hai có rất nhiều sở thích chung, đều thích lang thang
đường phố một mình, thích đọc sách, thích nhạc của Secret Garden, chỉ có điều nó
yêu piano còn Siu nhân lại mê mẩn đàn guitar, hai trường phái mà nhìn qua chẳng
có chút liên quan gì đến nhau. Suốt 1 năm qua, không hẹn nhưng đến tối là cả 2
đều cố gắng online đôi khi chỉ để kể nhau nghe về ngày của mình. Hàng ngày vùi
đầu vào sách vở, trường lớp, làm thêm, đã lâu rồi niềm vui nho nhỏ hiếm hoi của
Nhi là khi được ngồi vào máy tính tâm sự với một người bạn mà mình chưa hề gặp
mặt. Quán nước nhỏ xinh đầy đắp loài cây Nhi yêu thích cũng là do Siu nhân giới
thiệu. Nhi luôn thầm cám ơn sự có mặt kịp thời của Siu nhân, nó đã giúp nguôi
ngoai đi được phần nào nỗi trống trải trong lòng. Và đôi khi… Nhi cảm thấy một
nét thân quen rõ rệt không tài nào giải thích được. Siu nhân đã từng hứa sẽ đàn
guitar bài "Nocturne" cho Nhi nghe vào ngày sinh nhật, vì đó là bài mà nó thích
nhất. Ngày ấy chỉ còn chưa đầy 2 tuần nữa.
Trời càng vào thu, Nhi càng có cảm giác không khí như trong trẻo hẳn ra, bầu trời
như cao và xanh hơn. Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật thứ 19, lòng nó không
hiểu sao bỗng nhiên thấy nặng nề. Vài ngày trước nó nghe tin thằng bạn về. Nó
cũng chẳng buồn đi đón. 2 năm qua có thèm liên lạc gì với nó đâu, cả một cuộc
điện thoại cũng không có, đã vô tình vậy thì nó cũng mặc. Dù rằng trong lòng rất
muốn đến thăm nhưng cục tự ái to đùng không cho phép nó làm vậy. Thằng bạn
mấy hôm nay có gọi cho nó vài lần nhưng nó không bắt máy.
Vào đến quán đã thấy mọi người xầm xì to nhỏ gì đó, nhìn thấy nó, chị Nhung đã
chạy đến nhanh nhẩu:
- Em biết tin gì chưa? Cậu em họ của anh Minh vừa đến đấy, cậu ta cao ráo, đẹp
trai lắm nhá, còn biết đàn nữa. Em đến sớm tí là được gặp rồi. Tiếc quá!
Nhi có từng nghe nói đến em họ của anh Minh quản lí, cậu ấy là một du học sinh
và mới là chủ quán đích thực nhưng chưa bao giờ Nhi có dịp gặp mặt. Tối đó vừa
bước ra khỏi quán điện thoại Nhi đã rung lên, một số lạ:
- A lô. Là anh, Dương đây.
Anh Dương. Nó suýt rơi điện thoại, nó không nghe lầm đó chứ, bao năm rồi mà
giọng anh ấy vẫn ấm áp thế, tim nó khẽ lỗi nhịp:
- À… vâng, lâu quá không gặp.
- Em khỏe không? Anh vừa về.
Tim nó như đập nhanh hơn, nó rất muốn hỏi anh có thể gặp nó bây giờ không,
nhưng lòng kiêu hãnh quá lớn không cho phép.
- Dạ, em khỏe. Có việc gì không anh?
- Anh có thể xin em một cái hẹn được không, vào thứ năm?
Thứ năm, sinh nhật nó, nó nghĩ bâng quơ. Dù gì hôm đó nó cũng không biết đi đâu
nên đồng ý:
- Dạ được anh, ở đâu ạ?
- Em biết quán "Xương rồng" gần trường cấp 3 của tụi mình không? Anh sẽ đợi em
ở đó.
- Dạ vâng ạ! Em sẽ đến.
Trong lòng Nhi bỗng trỗi dậy những thắc mắc: "Sao lại trùng hợp thế nhỉ? Hay là
anh ấy biết mình làm ở đây?" Nhi cứ cảm giác có thứ gì đó đang diễn ra mà nó
không tài nào giải thích được.
Tối thứ 4.
Siu nhân: BUZZ! Pika ơi , hôm nay thế nào?
Pika: khách đông nên hơi vất vả tí, à gần đến ngày gì rồi ấy nhỉ?
Siu nhân: sinh nhật pika! đợi bài Nocturne của mình à, hihi?
pika: xí, ai thèm
Siu nhân: nhớ nhá, hôm đó đừng có mà giở trò mè nheo nhé!
... 11h30.
Siu nhân: trễ rồi, bạn ngủ đi , mai sinh nhật mà mắt thâm quầng là không được đâu
Pika: ùm, mình ngủ đây, ngủ ngon!
Siu nhân: ngủ ngon! Mai phải giữ bình tĩnh đấy nhá!
Tắt máy, bỗng Nhi giật mình nghĩ lại câu nói cuối. Siu nhân là người giới thiệu chỗ
làm cho nó, chẳng lẽ anh Dương là…?
***
Tối thứ 5. Nhi mặc một cái đầm trắng muốt, mái tóc hơi xoăn buông thả hờ hững
ngang vai. Trông nó cứ như một nàng công chúa nhỏ. Quán thứ năm vắng khách,
hôm qua nó đã nói với anh quản lí và hôm nay nó đến với tư cách là một vị khách.
Bước vào mấy chị phục vụ đã nháy mắt với nó rồi hướng ánh nhìn tới bàn số 6. Là
anh Dương, anh ấy đã đợi nó từ bao giờ. Nó gọi một tách ca cao nóng rồi bước về
phía ấy.
- Anh đợi em lâu chưa? - Nhi khẽ nói khi đến gần chiếc bàn nơi Dương đang ngồi.
- À chào em, anh cũng vừa tới. - Dương vừa nói vừa đứng dậy kéo ghế cho Nhi,
anh vẫn ân cần và chu đáo như ngày nào.
Nhi ngồi xuống ghế, không quên mở một nụ cười cám ơn. Bàn số 6 nằm khá xa
sân khấu nơi đặt chiếc đàn piano nhưng là một nơi dễ nhìn thấy và cũng là nơi nhìn
được bao quát cả quán. Mỗi khi nó chỉ đến làm việc, chưa bao giờ nó đến như một
vị khách, chưa bao giờ nó có thể ngồi một chỗ ngắm nhìn mọi ngóc ngách trong
không gian bé nhỏ ấm áp này. Bỗng nhiên nó thấy quán trở nên rất lạ, đẹp hơn,
lãng mạn hơn rất nhiều.
Nhi và Dương vẫn nói chuyện với nhau rất hợp, họ kể nhau nghe cuộc sống của 2
năm qua, nhìn họ giống hai người bạn thân lâu ngày gặp lại nhau hơn là hai người
từng yêu nhau:
- Lâu rồi em vẫn không khác đi nhiều nhỉ? Vẫn mạnh mẽ và yêu đời.
Nhi mỉm cười cố tình không nhìn vào mắt Dương:
- Vâng ạ! Phải yêu đời mới sống hạnh phúc được chứ anh!
- Nhi này, anh... Thời gian qua Pháp cuộc sống rất khó khăn, anh phải cố gắng rất
nhiều thứ và mỗi khi anh gần như gục ngã anh lại nghĩ đến em, nhớ về nụ cười của
em, về những bản nhạc chúng mình cùng chơi, nó như liều thuốc tăng lực giúp anh
vượt qua tất cả. Và anh biết em quan trọng với anh như thế nào. Khi ấy anh quá trẻ
con, quá hấp tấp, đã không nghĩ đến cảm nhận của em, anh chỉ lo sợ tình cảm sẽ
làm nặng thêm đôi vai anh nhưng anh đã sai. Giờ anh trở về, đã đủ chín chắn để
biết anh cần gì. Bao lâu qua, anh luôn dõi theo em, luôn cố gắng dò hỏi thông tin
về em, và anh biết em chưa hề có người khác, em chưa hề quên anh. Nhi! Em có
thể cho anh thêm một cơ hội không?
Nhi im lặng, từng câu nói của Dương trôi tuột trong không khí. Nhi đã nghĩ đến
trường hợp này và nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc đồng ý ngay nhưng... Nhi chẳng
có chút cảm xúc nào cả, trong đầu nó giờ chỉ có những thắc mắc, có phải anh là Siu
nhân, người luôn bên nó trong suốt thời gian qua? Bỗng nhiên nó thấy rối bời, nó
muốn biết nhưng lại không chắc có nên hỏi thẳng anh hay không, mâu thuẫn quá!
Không khí ngày càng nặng nề.
- Anh không ép em phải trả lời ngay hôm nay đâu, em có thể suy nghĩ. Mình đừng
nói chuyện này nữa. Đổi chủ đề vậy... À em thấy quán này thế nào? Toàn là loài
cây em thích thôi. Là Linh đã chỉ cho anh đấy. - Dương cố bắt chuyện để phá tan
bầu không khí nặng trĩu.
- Dạ…
Nhi đáp vẻ ấp úng rồi bỗng mắt sáng rực lên, ngước lên nhìn Dương :
- Anh bảo sao cơ? Linh chỉ cho anh á? Sao…
- À, từ ngày đi du học anh cố tình làm quen với cậu ấy, cũng chỉ để hỏi về tin tức
của em thôi.
Nhi bắt đầu không hiểu, có sự trùng hợp kì lạ đến vậy sao? Sao Linh lại biết quán
này, liên lạc thường xuyên với anh Dương nhưng sao cả một dòng tin cũng không
gửi cho mình. Nhi nghĩ ngợi vẩn vơ. Cánh cửa quán vội mở, một chàng trai dáng
người cao cầm theo một cây đàn guitar bước vào, anh ta quay sang phía đối diện
nên không nhìn rõ mặt. Nhi chẳng còn tâm trí nào quan tâm đến một vài vị khách
ra vào quán nữa nhưng khi anh ta bước lên sân khấu, nó mới bắt đầu ngờ ngợ ra
dáng dấp quen thuộc. Nhi vẫn cắm cúi nhìn tách ca cao đã nguội, tay cứ di di trên
bàn. Hình như anh chàng đó nói gì đó nghe không rõ, nội dung có vẻ là anh ta
muốn tặng món quà sinh nhật cho một người đặc biệt.
Tiếng đàn guitar réo rắt vang lên, nhạc điệu quen thuộc quá... "Nocturne". Nhi
không thể ngăn bản thân ngước nhìn người con trai ấy. Anh ta ngồi trên ghế, tay
đàn say sưa theo từng nốt nhạc, mái tóc xoăn và đôi mắt thân thuộc làm Nhi không
thể nào rời mắt.
- Nhi! Em nghe anh nói không? Em sao thế?
Không biết nó đã chết lặng nhìn người con trai ấy bao lâu, tiếng Dương gọi đã kéo
Nhi về thực tại, Nhi mỉm cười, nụ cười tỏa nắng trong veo như một thiên thần:
- Em nghĩ em không cần thời gian suy nghĩ câu trả lời đâu anh. 2 năm trước em
còn quá trẻ con, em đã nhầm lẫn giữa sự ngưỡng mộ thích thú với tình yêu. Em
yêu tiếng đàn chứ không yêu người đánh đàn. 2 năm qua em đã trưởng thành và
mạnh mẽ hơn rất nhiều và em biết đâu mới là thứ mình cần. Cuộc chia tay năm đó
biết đâu là một sự may mắn, nhờ nó mà em đã tìm ra tình yêu thật sự của mình. Em
xin lỗi, em không thể đồng ý với anh được.
Tiếng đàn vẫn vang nhưng không gian thì gần như dừng hẳn lại, giờ đây Nhi luôn
cảm nhận được tiếng đàn trong lòng mình. Không cần biết đó là bài gì, chỉ cần là
người ấy chơi thì đối với Nhi nó luôn là bản nhạc hay nhất.
Nhi yêu tiếng đàn và yêu cả người đánh đàn.
Tình yêu đôi khi giống như hàng mi trên đôi mắt. Bạn luôn nhìn thấy những thứ xa
xăm nhưng ít khi nào bạn nhận ra được sự hiện diện của những thứ gần bạn nhất.
Và một khi đã nhận ra, bạn sẽ biết được nó quan trọng với bạn biết dường nào.
***
Nhật kí của Linh
Tôi tập trung đánh đàn và hình như không dám nhìn xuống chiếc bàn ấy, tôi sợ ánh
mắt trong trẻo như trẻ thơ nhưng đầy mạnh mẽ ấy sẽ khiến tôi không thể hoàn tất
bản nhạc. Tôi từng kiên quyết từ chối việc thử chơi dương cầm, không phải vì tôi
không biết đánh, đơn giản khi tôi chơi cùng Nhi, tôi không thể nghe và cảm nhận
hết những cảm xúc đang chất chứa trong lòng cô ấy. Chỉ khi lặng yên lắng nghe
từng nốt nhạc tôi mới có thể chia sẻ với Nhi một cách trọn vẹn nhất. Và đêm nay
tôi muốn cô ấy có thể nghe và hiểu được, tôi chưa bao giờ rời xa.
… Cô ấy đã nói gì đó rồi mỉm cười, nụ cười bình yên và dịu êm tôi chưa bao giờ
thấy, vài giây sau anh Dương đứng dậy bước ra khỏi quán, cô ấy nhìn tôi và mỉm
cười lần nữa, một nụ cười khác, nụ cười hạnh phúc và xúc động. Tôi đã nhờ chị
phục vụ đưa Nhi một mẩu giấy và rồi tôi chuyển sang bản nhạc khác, không đau
buồn và bi thảm như Nocturne...
Nhật ký của Nhi
Nocturne vang lên như chìa khóa giải đáp tất cả, dáng người ấy, đôi mắt ấy, bao
năm rồi không khác biệt là bao, chỉ là thêm vào chút trưởng thành, vững chãi đầy
bản lĩnh. Cậu ấy nói đúng, cậu ấy chưa bao giờ rời xa mình, có chăng cậu ấy chỉ
thay đổi cái cách bên cạnh mình mỗi ngày. Cậu ấy thành công rồi, chỉ là phải mất
đến 2 năm mình mới có thể hiểu được.
Cậu ấy chuyển sang "The song from garden". Chị Nhung đem đến cho mình một
tách ca cao khác cùng một mẫu giấy với nét chữ quen thuộc, là thơ của Nguyễn
Nhật Ánh:
"Tình anh như lá
Reo vui mỗi ngày
Có chim về hót
Trong lòng sớm mai
Mai này lá rụng
Là mùa thu phai?
Không, tình yêu vẫn
Âm thầm trong cây
Khi mùa xuân đến
Tình anh lại đầy
Lá nằm trong lá
Tay nằm trong tay"...