intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Sám nguyện trước giờ hành quyết

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

63
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Một tháng đã trôi qua. Ba mươi ngày đã đi qua trong khu biệt giam. Thời gian vô tình. Lòng người hữu tình. Bên tai ông Hoàng Thiên vẫn còn văng vẳng lời tuyên án đanh thép, lạnh lùng của viên chánh án lúc kết thúc phiên xử phúc thẩm. “…Buôn lậu là một tội phạm kinh tế đặc biệt nguy hiểm, gây nguy hại đối với nền kinh tế đất nước… Với những tội phạm trên, với hậu quả nghiêm trọng mà nhóm hành động cấu thành tội phạm gây nên, đối với bị cáo Hoàng Thiên, tòa tuyên...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Sám nguyện trước giờ hành quyết

  1. Sám nguyện trước giờ hành quyết TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN VĂN THƯỞNG Một tháng đã trôi qua. Ba mươi ngày đã đi qua trong khu biệt giam. Thời gian vô tình. Lòng người hữu tình. Bên tai ông Hoàng Thiên vẫn còn văng vẳng lời tuyên án đanh thép, lạnh lùng của viên chánh án lúc kết thúc phiên xử phúc thẩm. “…Buôn lậu là một tội phạm kinh tế đặc biệt nguy hiểm, gây nguy hại đối với nền kinh tế đất nước… Với những tội phạm trên, với hậu quả nghiêm trọng mà nhóm hành động cấu thành tội phạm gây nên, đối với bị cáo Hoàng Thiên, tòa tuyên án: Tử hình!” Hoàng Thiên cúi đầu xuống, mặt đất chao nghiêng. Tới lúc đó, ông cảm thấy mình bất lực. Ngực ông nghẹt thở. Tim chết lặng trong giây lâu. Cơ thể như rã ra, mền nhũn. Ông không tin điều đó là sự thật, cũng như ông chưa từng tin mình thất bại trên thương trường bao giờ. Trong suốt non hai tháng xử án, trước vành móng ngựa trên công đường, cho dù có những lúc tình thế ngặt nghèo nhưng bao giờ ông cũng thắng. Ông thắng những lời chất vấn của tòa. Tòa phủ quyết; ông cũng thắng. Ông thắng lòng sợ hãi . Cái mà người ta cho là ngoan cố thì nó được ông nâng lên thành lòng can đảm sắt đá. Ông đã tỉnh táo, khôn ngoan lạ thường. Cái cảm giác phấn kích này, trong phiên tòa, giống như trạng thái căng thẳng nhưng thích thú khi đối diện với những bài toán hóc búa trong từng phi vụ làm ăn trước đây. Lòng can đảm sắt đá, sự khôn ngoan của ông đã gây khó khăn, thậm chí là một thử thách lớn, đối với đoàn chủ tịch. Tố chất của lòng can đảm, sự ám muội lạnh lùng ấy trong ông giống như một màng kết dính tàng hình bất khả xâm phạm. Nó vượt lên trên cả giới hạn thông thường của lí trí, tình cảm con người. Nó là phi nhân tự bao giờ ông cũng chẳng biết nữa.
  2. Hoàng Thiên lần tìm ra những mối quan hệ. Ông có nhiều mối quan hệ, quan hệ thật - giả, quan hệ sát phạt - bao che, quan hệ lâu dài - thời đoạn, quan hệ đối đãi - tình thân, quan hệ chính đáng - chiếu lệ, quan hệ trên dưới - trong ngoài, quan hệ xa - gần. Những mối quan hệ ấy xuất hiện hoặc liên tục, đồng thời hoặc cách quãng, tính chất hoặc bền vững hoăc lõng lẻo - tùy vào những thời điểm, hoàn cảnh khác nhau - đến và đi cùng với ông trong cuộc đời. Một người đàn ông trung niên tầm thước, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt nửa dửng dưng nửa ham muốn, coi trọng từng cái đinh ốc ngày này qua ngày khác kiên trì săn lùng mua rẻ những món phụ tùng máy nông ngư về nhà cho vợ bán. Gia đình, gồm hai vợ chồng và bốn đưa con, ấy cũng bình thưòng như bao gia đình khác trên con phố này. Nhưng gia đình ấy khác người ở chỗ, ông chồng đặt ra một kỷ luật nghiêm khắc, áp chế mọi phản ứng từ phía vợ con. Tám phần mười doanh thu trong ngày luôn được đưa vào két mật, cái mà người chồng gọi là “Chìa khóa mở cửa tương lai”. Bất kể tình hình buôn bán như thế nào của cửa hàng, khoản chi tiêu hàng ngày của gia đình không bao giờ vượt quá hai phần mười mức doanh thu. Chỉ trong vòng mười năm, ròng rã mười năm trời như thế, cửa hàng đã phát triển thành một công ty con. Người đàn ông trở thành chủ công ty, một doanh nghiệp chỉ biết đi lên chứ không hề biết thụt lùi trong kinh doanh. Để rồi mười năm sau đó nữa, công ty đặt ra vài chục cơ sở chi nhánh lấy tên theo thứ tự từ Hoàng Thiên l đến Hoàng Thiên n. Trong bối cảnh nền nông nghiệp đất nước ngày càng được đầu tư phát triển theo hướng cơ giới hóa, nghề kinh doanh mặt hàng nông ngư cơ của ông Hoàng Thiên ngày càng phát đạt. Doanh thu hàng tháng lên đến tỷ đồng. Khi thực sự đã mạnh, ông Hoàng Thiên mở rộng quan hệ buôn bán đa phương. Thị trường bành trướng khắp khu vực. Trở thành đại gia vào tuổi sáu mươi, chừng như ông đã ở vào chỗ đứng của những người có thể làm bất cứ điều gì mình muốn (tất nhiên, trong phạm vi cho phép của luật pháp). Có dấu hiệu ông đã ngấy tiền. Khối của cải, bất động sản, tiền bạc mà ông sở hữu làm ông ngấy lên. Khi đã ngấy một thứ gì, dù đó là đồng tiền, người ta thường đem nó ra để làm xiếc. Hoàng Thiên đã làm xiếc trên núi tiền khổng lồ của mình.
  3. Trò ma thuật xảo trá là một thú vui của những kẻ bất chính, nhất là khi nó rơi vào những kẻ có đầy đủ quyền năng, mọi nguy hại đối với xã hội không hề lay động đến những toan tính của người làm trò. Cuộc đời đầy biến động của Hoàng Thiên bắt đầu cùng lúc với những chuyến mạo hiểm, cuộc đua khốc liệt trên thương trường. Luôn luôn Hoàng Thiên nghĩ mình vượt qua những cửa ải gay go nhất, những tình huống bất trắc nhất. Ông đã rơi vào cái tình thế, mà như lời của một nhà tư tưởng đã nói: “Danh dự cũng giống như ma túy: càng có người ta càng muốn có thêm” . Ông không thích “danh dự”; ông chỉ thích “danh tiếng”. Trên đỉnh cao của sự giàu có và tiếng tăm, ông không muốn để mình tụt xuống; ông cố bám lấy quyết liệt để trồi lên cao, cao nữa. Ông không muốn quyền uy của một đại gia bị bất kỳ trở lực nào làm tổn thương. Tâm trạng ông thế nào trong quãng đời vàng son nhưng đầy bất trắc ấy? Ông kiêu bạc. Ông cố thủ, nhưng cũng có đôi khi chột dạ, mơ hồ nghĩ đến một kết cục bi thảm. Ông bị bóp nghẹp trong hỗn loạn những dự cảm hắc ám, nặng nề ấy. Chỗ yếu nhất của những đại gia là cảm giác chông chênh. Khi sử dụng trong tay một tài khoản khổng lồ với chằng chịt những phi vụ buôn bán mờ ám, người ta đã không thể là kẻ thảnh thơi, sung sướng. Tâm hồn Hoàng Thiên trở nên lạnh lẽo, xơ cứng. Ông ý thức sự tồn tại của mình qua những chỉ thị lạnh lùng, và cả những mệnh lệnh trừng phạt. Ông là chủ thể của những hành động và tan biến luôn vào trong những hành động ấy. “Ông quanh co, ngụy biện ...” - Tiếng viên chánh án - “Chính ông là người đạo diễn mọi thương vụ lậu thuế … Ông có biết nền kinh tế bị tổn hại đến mức nào trước thủ đoạn trốn thuế của công ty ông không ?” “Tôi không ngụy biện, thưa quý tòa. Tất cả những điều tôi trình bày hoàn toàn đúng sự thật”. Giọng ông cân cân nhắc, quyết đoán và cố thủ. Trong lúc khôn ngoan phủ nhận mọi tội lỗi của mình, Hoàng Thiên mường tượng lại rõ rành những tấm đòn ra vào đầy ma quái của mình.
  4. Sự căng thẳng đã làm ông phát sốt. Mồ hôi vã ra trên trán. Những giọt mồ hôi mặn chát, cay nồng. Ông rùng mình nhớ đến những người công nhân đáng thương của mình trên bãi công trường; họ đổ bao mồ hôi để đúc bệ cho sự giàu có của ông. Những người lao động đến từ xứ ấy cho ông biết cuộc đời, số phận của họ, gia đình họ và cả quê hương của họ nữa. Đồng tiền của ông vung ra có hấp lực ghê gớm, đến mức nhổ bật cả họ lìa khỏi bản quán, quê hương. Hoàng Thiên là người giàu có nhưng không bao giờ phung phí. Ông rất kế hoạch. Ông kế hoạch đến từng khoản thu nhập, đồng lương của công nhân. Đến khi có biến cố, họ ra về nguyên trạng như lúc ra đi. Ông đã qua khe khắt với người lao động, để vun tay vào những canh bạc lớn của cuộc đời. Tất cả đều đang bồng bềnh trôi trên con sông ảo cuồng. Một người đàn bà không nhan sắc, đức tính cam chịu, thời trẻ chắt chiu từng đồng bạc tạo dựng gia sản cho chồng, tuổi trung niên trong đời đã bã người cùng với chế độ hà khắc gia trưởng, đến khi thành “bà” thì ngồi bó gối đợi chồng đem tiền về đếm. Đó là bà Hoang Thiên. Hoàng Thiên đã cưỡng đoạt hoàn toàn tâm hồn người vợ, cùng với sự sống của bà “phu nhân ông giám đốc”. Bà Hoàng Thiên là một người nhu mì, vô hại. Đó là nhận xét của các bạn làm ăn với ông Hoàng Thiên. Bà là người “ngoài rìa” đối với họ. Nhưng, bà là một chứng nhân trung thực nhất của những sự thật đen tối nhất, phức tạp nhất, mà trước tòa chồng bà quẩn quanh chối tội. Thực ra, tội ác của Hoàng Thiên còn lớn hơn những luận chứng tội phạm pháp hình ấy rất nhiều lần. Một trong những tội ác điển hình không được nêu ra trong tội danh là Hoàng Thiên đã ma thuật hóa những cái giả dối thành những giá trị thực trên phương diện làm người. Bà Hoàng Thiên là người vô tội. Nhưng, trước mọi người, bà tuyên bố một khế ước mà cho đến lúc đó bà vẫn trung thành: “Tôi là vợ của ông Hoàng Thiên”. Bà đứng về Hoàng Thiên đề cố níu kéo cái khế ước hiển nhiên nhưng đầy cay đắng ấy. Hoàng Thiên đã cầm tù vợ mình quá lâu trong ngôi nhà tham vọng độc đoán, chuyên quyền, đến mức bà không còn nhận ra ánh sáng chân lý nữa. “Cái gì do chồng tôi làm nên là của chồng tôi, của gia đình tôi. Không ai có quyền xâm phạm.” Đó là suy nghĩ của bà Hoàng Thiên, suy nghĩ của một người đàn bà chung thủy.
  5. Sau biến cố, tất cả tài sản của Hoàng Thiên đều bị tịch biên. “Không còn một thứ gì để lại cho bà cả”, ông Hoàng Thiên chua chát. Mới đó thôi, tối tối bà vẫn ngồi đếm tiền trong căn phòng sang trọng, đầy tiện nghi. Bây giờ thì không còn gì nữa cả, không còn cả mái ấm nhỏ bé trong thời quá vãng nữa. Nhưng biết đâu, lúc không còn ông bên cạnh, bà sẽ tự tại hơn. Bà chưa được sống một giây phút nào dưới ngôi hầm của đức lang quân. Hoàng Thiên ao ước được nằm lại trên chiếc giường chật hẹp ngày ấy. Dưới gối là một vật bảo bối mà ông tự tâm niệm răn mình. Nhưng đã muộn rồi. Muộn từ khi ông bắt đầu những thương vụ bất chính đầu tiên. Ông còn nhớ như in cái tập giấy xỉn mốc ghi lại những lời vàng ngọc của người xưa. Ông đã đi lệch lời người xưa, cũng như ông đã từng làm lệch những giá trị thật. Người xưa dạy như thế này: “Làm mà như không làm, lo lắng mà như không lo lắng; lớn - nhỏ, nhiều - ít đều xem như nhau; khen không mừng, chê không bận, đó là cái mạnh…” (Trang Tử). Nếu được làm lại, ông sẽ không “mạnh” theo cách của mình. Những gì người ta đã làm trên cõi đời đều không mất đi. Tất cả vẫn còn đó, còn trong trí nhớ mọi người, còn trong chính bản thân mình. Một cái chết không phải là dứt mọi chuyện. Ngày mai, người ta sẽ đưa ông ra pháp trường. Lúc này đã là một giờ sáng. Khu biệt giam lặng ngắt. Không còn có không - thời gian của vật chất. Chỉ còn tâm trạng trôi trên dòng sông quá khứ. Căn phòng Hoàng Thiên đang ngồi tối như bưng. Ông sợ ánh đèn. Và bỗng, ông thèm đến điên cuồng ánh sáng của mặt trời, ánh sáng của tự nhiên. Ước nguyện cuối cùng của Hoàng Thiên là được ngước nhìn lên bầu trời xanh. Cả đời mình, ông đã quên mất ân huệ đó của sự sống. Ngày mai, nhất định ông sẽ nhìn trời.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2