intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Selfcut

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

47
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Mắt trống rỗng nhìn vào lòng bàn tay đang chảy ra thứ chất lỏng đỏ sẫm quyến rũ, lòng tay bắt đầu cảm thấy đau đớn, tôi khẽ thở nhẹ, buông lưỡi dao lam xuống bên cạnh. Tôi đã tự hứa sẽ không dày vò bản thân nữa, sẽ để cho những vết thương này liền sẹo,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Selfcut

  1. Selfcut Mắt trống rỗng nhìn vào lòng bàn tay đang chảy ra thứ chất lỏng đỏ sẫm quyến rũ, lòng tay bắt đầu cảm thấy đau đớn, tôi khẽ thở nhẹ, buông lưỡi dao lam xuống bên cạnh. Tôi đã tự hứa sẽ không dày vò bản thân nữa, sẽ để cho những vết thương này liền sẹo, rồi tôisẽ mặc váy cưới thật đẹp, đi vào lễ đường cùng với anh… Nhưng tôi lại tự cắt tay mình nữa rồi. Đau đớn tràn ra từ lòng bàn tay khiến thần trí u u mê mê gần đây của tôi tỉnh táo thêm mấy phần, ừ, ít nhất tôi còn thấy đau đớn ở tay, ít nhất là tôi vẫn còn đang sống. Tôi đang làm gì đây? Tôi cướp đi sự vui vẻ của anh, vậy mà tôi vẫn còn sống. Nhưng tôi vẫn còn sống đấy thôi. Máu vẫn còn chảy ra, tôi còn cảm thấy được sự đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay của mình, ừ, vẫn còn sống. Tôi nhớ ráng chiều mười năm trước nhàn nhạt buồn khi tôi gặp anh. Tôi đã ngẩn người ngắm mặt trời xuống giữa công viên tĩnh lặng, màu trời rám vàng rám đỏ, giống như một mảng bánh pancake ngọt ngào. Bất giác cảm giác cô đơn lại ủ ê tràn ngập trong lòng tôi, mỗi ngày trôi qua giống như một vòng tuần hoàn vĩnh cửu, thế giới không chuyển dời, nhưng tôi lại đang già đi, bỏ quên tuổi thanh xuân của bản thân tại một góc nào đó. Anh đến, trên người lấm lem bụi bẩn. Quần áo anh mặc rách nát, gương mặt của anh bị bụi nhuốm lên một tầng, người như vậy, tôi gặp cũng đã nhiều, đều là những con người đáng thương phải lang thang chỗ này chỗ khác. Anh cũng đáng thương, quần áo rách nát, gương mặt bẩn thỉu, có lẽ vừa đánh nhau với ai đó. Duy chỉ có đôi mắt của anh lại khiến tôi thất thần. Đôi mắt của anh là một hồ nước tĩnh lặng, yên ả và dịu dàng. Ánh mắt đó ấm áp tới mức tôi thậm chí không muốn pancake nữa, hoặc giả có mong thì cũng mong pancake là do chủ nhân đôi mắt đó làm. Thế rồi tôi đem anh về nhà. Trong sự tịch mịch tĩnh lặng thường ngày của tôi xuất hiện một người đàn ông. Tôi tặng cho anh mọi thứ vật chất, mở một cửa hàng nhỏ cho anh trông coi, đổi lại, anh cho tôi sự ấm áp trong đáy mắt anh. Một cách nhẹ nhàng, tôi để sự ấm áp đấy ăn sâu vào tim mình. Anh dùng bốn năm cuộc đời biến cửa hàng nhỏ tôi tặng cho anh thành một siêu thị lớn, lại dùng thêm bốn năm nữa mở ra sáu chi nhanh cho siêu thị. Anh, đột nhiên trở nên giàu có.
  2. 8 năm, quãng thời gian không dài không ngắn, nhưng đối với người quen sống trong tịch mịch như tôi tự nhiên chẳng là điều gì to tát cả. Ngày ngày tôi thích ngắm mặt trời mọc trong công viên, ngồi tĩnh lặng trong quán cafe cô mở ở một góc phố, đến chập tối lại quay về nhà nấu ăn cho anh. Cuộc sống quay xung quanh việc chờ đợi người đàn ông đó. Tôi cũng không cưỡng cầu anh, càng chẳng đòi hỏi điều gì từ anh, thậm chí cũng không hi vọng anh sẽ cưới tôi, một người phụ nữ hơn anh ba tuổi. Đã từ rất lâu sau khi tôi gặp anh tôi không còn thói quen tự hành hạ bản thân nữa. Tôi biết, ít nhất còn có một người trên cuộc đời này cần đến sự chăm sóc của tôi. Đôi tay của tôi, chí ít rằng, vẫn chưa vô dụng. Nhưng đời cũng lắm trớ trêu, tôi nhìn thấy anh và cô gái ấy trong một quán cafe tôi thường lui tới. Anh rất vui vẻ, thậm chí nụ cười của anh còn ấm áp hơn cả ánh mắt của anh. Anh nói rất nhiều, thỉnh thoảng còn vuốt tóc người con gái ấy làm cô ấy ngượng ngùng. Tôi chỉ dám lặng lẽ vùi mặt vào cuốn sách trên tay, uống nốt ly cafe đắng chát. Lần đầu tiên sau khi gặp anh, tám năm sau đó, tôi cảm thấy trống rỗng đến kinh hoàng. Tối hôm đó, anh không ăn cơm tôi nấu. Anh nói rằng anh đã ăn tối với khách hàng, nhưng tôi biết, nụ cười tỏa sáng trên gương mặt anh lúc đó đã tố cáo anh. Đáng tiếc, nụ cười đó không phải dành cho tôi. Ý muốn cầm lưỡi dao lam mỏng mảnh kia cứa vào da thịt thỉnh thoảng lại hiện lên trong suy nghĩ của tôi, cắt một nhát để biết mình còn sống…. Tôi tự ảo tưởng bản thân rằng anh vẫn cần sự chăm sóc của tôi, rằng nếu không có tôi anh sẽ không thể làm nổi việc nhà, rằng anh vẫn cần tôi giống như tám năm trước đây, tôi thầm nhủ với bản thân như vậy. Rồi anh chuyển ra ngoài… Tôi không ngăn cản, bởi anh là một người tự do, và bởi vì tôi càng không muốn anh giống như tôi, cô đơn tới tận xương tủy. Tôi muốn anh hạnh phúc, muốn ánh mắt của người ấy mãi tỏa sáng, muốn trái tim người ấy mãi đập, muốn người ấy không bị lạc lối trong sự bi quan cùng cực mà tôi đang ôm vào mình. Tôi muốn anh sống. . . . . Anh dọn ra ngoài, ở chung với cô gái ấy. Cuộc sống của tôilại tiếp tục những chuỗi ngày buồn tẻ khi không có anh. Buổi sáng ngắm mặt trời mọc, tới tiệm cafe bán hàng, chập tối tới công viên ngắm mặt trời lặn, cuộc đời cứ như vậy trôi đi, đôi lúc tôi lại tự cắt tay mình vài nhát, đau đớn cũng là thứ cảm giác khiến tôi cảm thấy mình còn sống. Nhược Du, cô bạn thân từ nhỏ của tôi, tới thăm tôi. Cô ấy hỏi tôi anh đi đâu, tôi bối rối, đành gượng gạo cười rồi lẳng lặng đổi đề tài. Nhược Du rất hiểu tôi, càng
  3. rõ sự ham muốn nỗi đau của tôi, nếu cô ấy biết được nhất định sẽ bắt tôi đi bệnh viện, tôi không muốn cô ấy phải lo cho mình. Nhược Du tốt, nhưng cô ấy có cuộc sống của cô ấy, cũng đã có chồng, lại đang mang thai, người như tôi không đáng để cô ấy lo lắng nhiều đến vậy. Từ hôm đó tôi cố gắng không cứa tay, bởi tôi không hi vọng Nhược Du đến thăm sẽ biết được tôi lại tự cứa tay mình. . . . . Anh quay về nhà… Nhà của tôi, không còn là nhà của anh nữa, ừ, nhưng tôi vẫn có chút vui vẻ. Ít nhất anh rất hạnh phúc, sự ấm áp đấy thực sự thoải mái, anh cũng cười với tôi nhiều hơn một chút, tự nhiên càng không lạnh lẽo như trước đây. Anh không ở lại ăn tối với tôi. Anh nói, người anh yêu đang chờ anh ở nhà, cô ấy nấu ăn rất ngon, giặt giũ rất sạch sẽ, nhìn chung là một người vợ tương lai thật là tốt. Tôi cũng vui vẻ thay cho anh. Anh ra về, để lại tôi trong căn nhà của tôi. Nhà của anh không có tôi, bởi vì trong ngôi nhà đầy sự hạnh phúc đó đã có một người con gái khác chăm nom, và bởi vì cô gái ấy còn tốt hơn tôi, nên tôi không tiếc cho mình. Chỉ là, thấy có đôi chút vô dụng. Tôi rốt cục thì dọn nhà sạch sẽ vì ai, nấu ăn cho ai, giặt giũ cho ai? Hóa ra tôi lại là người vô dụng đến như vậy, cuộc đời tôi chẳng làm được điều gì ngoài trông chờ vào chăm nom cho anh, nhưng anh lại không cần tôi nữa, tôi nên sống vì cái gì đây? . . . Tôi lại self cut. Máu chảy đầm đìa, đỏ tươi tanh tưởi đến lợm người, nhưng lại đem đến một khoái cảm mãnh liệt. Thì ra mình vẫn còn tồn tại, thì ra, không có mục đích sống nhưng tôi vẫn còn tồn tại. Có đôi khi tôi cảm thấy mình giống như một thứ hồn ma sống trong một chiếc hộp, đi một vòng lại một vòng quanh hộp mà vẫn không thể ấm lên, càng không biết sẽ đi về đâu, đi tới đâu. Có đôi khi tôi cũng thầm tự hỏi rốt cục thì tôi có còn đang sống hay không? Hay là tôi đã chết, cái suy nghĩ hiện thời vốn chỉ là một thứ bóng ma ảo tưởng mà thôi? Những lúc như vậy, tôi lại thử cắt tay mình, máu vẫn chảy ra ồ ạt, dây thần kinh vẫn còn giật giật vì đau. Thì ra là vẫn còn sống. . . . Anh nói với tôi anh sẽ làm đám cưới vào mùa xuân năm nay. Tiết trời khô ráo, có chút se se lạnh, thích hợp để cô dâu mặc váy cưới. Anh rạng rỡ khi nói đến người
  4. con gái ấy, trong lòng tôi có chút se sắt. Thiệp mời anh đưa cho tôi, đỏ như máu. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi muốn cắt nát bàn tay mình. Nhìn máu dần dần trào ra khỏi từng đầu ngón tay, đau đớn trong lồng ngực cũng dần tan ra. Như vậy, máu chảy ra càng nhiều có phải sẽ càng bớt đau đớn? Tôi thử lách con dao lam vào mạch máu dưới cổ tay. Máu chảy ra còn nhiều hơn ở bàn tay, đau cũng dần dần lặng xuống… Trước khi ngất lịm tôi vẫn còn nghe thấy tiếng Nhược Du kêu gào tên mình. Phải không vậy, hay là tôi lại đang tưởng tượng đây? . . . Nhược Du một sống hai chết đòi mạng của tôi. Cô ấy giằng co với anh, nói lý với anh, mắng nhiếc anh, cô ấy muốn tôi còn sống. Cô ấy không bao giờ biết được, đối với tôi, anh còn sống nghĩa là tôi còn sống. Tôi muốn bật dậy bịt lại cái miệng oang oang của cô ấy, thế nhưng chẳng thể nào cử động nổi miệng, đừng nói rằng ngồi dậy lúc này. Nhược Du cứ mắng nhiếc, còn anh thì thất thần. Trong ánh mắt của anh không còn tia ấm áp, chỉ có sự bàng hoàng và ngạc nhiên. Tôi biết mà, để anh biết, anh sẽ tội lỗi, anh sẽ thương cảm tôi, anh nhất định sẽ, thế nên tôi chẳng bao giờ muốn anh nhìn thấy bàn tay của mình đâu. Nhưng cuối cùng thì anh cũng biết được, thế nên anh muốn cưới tôi. Phải không? Trong lòng tôi đắng nghét, anh thực ra đâu cần phải như vậy? Tôi vẫn sẽ chúc phúc cho anh, vẫn sẽ sống, đôi lúc nhận sự ấm áp từ anh, nhưng tôi không cần anh phải chịu đựng tôi. Đừng nói tôi không biết gì, thật ra tôi biết rất rõ ràng. Cha mẹ tôi mặc dù đã chết bởi vì tai nạn, thế nhưng từ lâu tôi đã biết mẹ tôi bị ung thư não. Lúc tôi lên năm cha đã ôm mẹ khóc trong bệnh viện, tôi len lén nhìn thấy ông và mẹ khóc đến thảm thương, cũng nghe cha thông báo cho mẹ bệnh tình của mẹ trong nước mắt. Năm tuổi chưa hiểu gì, nhưng gần đây tôi lại rất rõ, thì ra cha và mẹ là cùng nhau rời đi. Còn tôi, hiện giờ lại giống như mẹ, có điều không có cha bên cạnh khóc rồi thông báo cho tôi, chỉ có một tờ giấy lạnh lùng ghi bệnh án của tôi mà thôi. Nửa năm trước, tôi đã biết mình bị bệnh, cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Tờ bệnh án vẫn còn đặt trong ngăn kéo thứ ba bên tay trái trong quán cafe của tôi. Tôi không dám đặt tờ bệnh án trong nhà, bởi tôi sợ một khi anh phát hiện ra sẽ không còn là chính anh nữa. Nhưng cuối cùng thì Nhược Du vẫn biết, vẫn nói với anh. Đi một vòng luẩn quẩn, cuối cùng thì anh cũng biết. Anh nói với Nhược Du, anh sẽ cưới tôi, sẽ làm cho tôi hạnh phúc những ngày còn lại, nhưng tôi biết, tôi không hạnh phúc nổi, bởi vì anh, người tôi trân quý nhất, đang bị dần mòn phá hủy bởi tôi. Anh sẽ từ bỏ chính mình, từ bỏ hạnh phúc bản thân, vứt đi sự ấm áp tươi sáng để chăm sóc cho một người phụ nữ già cỗi sắp từ giã cõi đời này. Tôi không muốn như vậy, nhưng bản thân đã mệt tới mức không
  5. thể nói nữa rồi. Chỉ có đôi lúc tỉnh táo tôi mới có thể nói được với anh vài câu, lại bị anh kiên trì thuyết phục, nói rằng tôi sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất, mặc váy cưới xinh xắn cùng anh vào lễ đường. Tôi sẽ nói tôi đồng ý làm vợ anh cùng anh cả đời trôi qua. Nhưng tôi biết sự thật nghiệt ngã đằng sau đó. Tôi biết anh đang buồn, đang mệt mỏi, đang chán nản, bởi vì trong mắt anh bây giờ chỉ có thương hại và áy náy, đâu còn sự ấm áp tôi mong mỏi xưa kia. Nhưng tôi vẫn mỉm cười, gật gật với anh vài cái, sự vui vẻ lúc này đây của tôi sẽ là thứ an ủi nỗi buồn của anh tốt nhất, thế nên, tôi phải cố gắng mỉm cười để anh không còn âu lo phiền muộn. Tháng ba, trời trong xanh. Tôi ngồi trong phòng bệnh, nhìn ra bên ngoài cảm thấy có chút buồn tiếc. Lẽ ra bây giờ anh phải đang đứng trong lễ đường, nói rằng anh đồng ý làm chồng của cô gái anh yêu bằng ánh mắt lấp lánh, không phải là một anh mệt mỏi tiều tụy bây giờ đang bón cháo cho người bệnh là tôi đây. Chiều hôm đó tôi xin bác sỹ cho tôi về nhà. Tôi tự biết mình cũng chẳng sống được thêm bao lâu nữa. Thời gian gần đây tôi hôn mê nhiều, mặc dù đứt đoạn nhưng cũng đủ khiến tôi mệt lả đi. Tôi muốn chết trên giường của mình, trong căn phòng nơi tôi chốn dấu mọi thứ cảm xúc. Ở cửa nhà, là anh và cô ấy. Anh rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, ánh mắt đạm đi nhiều lắm. Còn cô ấy đã khóc không thể ngừng. Cô gái ấy nói với anh, tôi sắp chết rồi, thế nên, cô sẽ chờ anh làm trọn trách nhiệm. Sự thật thì ra vẫn là sự thật, vốn không thể bởi vì ảo tưởng con người mà biến đen thành hồng được. Tôi rất đau, ừ, tim có đau, có trống rỗng, nhưng càng cảm thấy bản thân mình đen đúa. Cuối cùng thì tôi vẫn phải nhìn vào sự thật: tôi đang lấy đi sự sống của anh, biến anh thành kẻ vĩnh viễn sống trong bóng tối như tôi. Điều tôi lo sợ lại sắp thành sự thật. Tôi vào nhà, lặng lẽ không nói với anh câu nào. Tôi sợ nhìn thấy nỗi phiền muộn của anh, sợ sự dịu dàng của anh, càng sợ hơn anh sẽ mỉm cười gượng gạo với tôi chỉ để tôi vui vẻ. Đêm hôm đó, tôi lặng lẽ khóa trái nhà tắm, ôm bộ dao lam của mình, có lẽ tôi nên sớm từ giã cõi đời hơn dự kiến, như vậy sẽ tốt hơn cho anh và cả cho bản thân tôi nữa. Một nhát, hai nhát, ba nhát. Máu ra nhiều, thấm đỏ cả bồn tắm. Tôi bắt đầu lịm đi mất rồi. Nhưng lần trước lịm đi nhưng đâu có chết được, thế nên tôi lại tiếp tục nhấn dao vào cổ tay. Máu lần này phun ra rất nhiều, có lẽ là cắt đúng động mạch rồi chăng? Ừ, như vậy tôi cũng yên tâm rồi. Thư viết cho anh tôi đã viết, để ở trên giường, có lẽ anh sẽ tìm thấy nhanh thôi. Quán cafe của tôi cũng để lại cho anh, anh chắc sẽ biết cách làm cho nó ăn nên làm ra. Còn gì nữa nhỉ? Chắc là hết rồi. Tôi mơ màng nhớ lại ngày đầu tiên gặp anh, ráng chiều nhàn nhạt như bánh pancake… Anh đang gọi tôi ở ngoài cửa nhà tắm đấy à? Đáng tiếc, tôi không còn hơi sức để đứng dậy nữa rồi, chỉ cố gắng nhấn nút xả nước trong bồn tắm để anh không thấy được cảnh này thôi. Tôi sợ anh sẽ bị ám ảnh mất thôi. Nước xả hết, anh cũng đang
  6. đứng ngoài cửa đạp cửa, ừ, có lẽ tôi có thể đi được rồi. Tôi thấy mình lại được chìm vào ánh mắt ấm áp của anh, một lần nữa, vĩnh viễn…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2