Song Nữ Hiệp Hồng Y
lượt xem 8
download
Hồi 1 - Thần Quỷ Trên Ma Sơn Lúc ấy đang là thượng tuần trăng tháng chín, trăng mờ còn khuyết dù đã lên tới đỉnh đầu mà ánh sáng vẫn còn lờ mờ. Trên vòm trời, những vì sao cũng rất thưa thớt. Trong vườn hoa tại một nơi nọ, tuy có rất nhiều đền đài lầu các mà đèn lửa thắp cũng không sáng lắm. Ánh trăng đã yếu ớt mà ánh sáng đèn lại ít, nên nơi đây trông càng tĩnh mịch âm thầm thêm. Trên một cái ao sen có một cái cầu chín khúc nằm ngang,...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Song Nữ Hiệp Hồng Y
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng Song Nữ Hiệp Hồng Y Tác giả: Từ Khánh Phụng Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp Website: http://motsach.info Date: 07-December-2012 Trang 1/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng Hồi 1 - Thần Quỷ Trên Ma Sơn Lúc ấy đang là thượng tuần trăng tháng chín, trăng mờ còn khuyết dù đã lên tới đỉnh đầu mà ánh sáng vẫn còn lờ mờ. Trên vòm trời, những vì sao cũng rất thưa thớt. Trong vườn hoa tại một nơi nọ, tuy có rất nhiều đền đài lầu các mà đèn lửa thắp cũng không sáng lắm. Ánh trăng đã yếu ớt mà ánh sáng đèn lại ít, nên nơi đây trông càng tĩnh mịch âm thầm thêm. Trên một cái ao sen có một cái cầu chín khúc nằm ngang, một đầu nối liền với một tòa lầu tráng lệ, còn một đầu thì nối với một khoảng núi giả. Trước mặt tòa lầu tráng lệ kia là một bãi cỏ, tuy nó đã vàng úa rồi nhưng vẫn còn mềm mại. Nơi đó là góc vườn về phía Đông Bắc, rất ít người lui tới, ngay cả gia tướng của chủ nhân với người coi vườn cũng ít đi lại canh tuần nơi đây. Bỗng trên mặt bãi có một luồng ánh sáng màu vàng đang nhảy lên, nhảy xuống, xa xa trông tựa như người ta đang tranh nhau làm cầu ở trên đất tuyết vậy. Trái cầu ấy đi tới đó, và quanh trái cầu chừng hai trượng còn thấy sức gió thổi vù vù nữa. Đột nhiên, trong bóng sáng đó, có một tiếng rú rất thánh thót, rồi bóng sáng như trái cầu kia bỗng bắn lên không hơn trượng, trông chẳng khác gì một chiếc cầu vồng. Nhưng rồi ánh sáng chói lọi của vật ấy cũng thấy biến mất ngay. Cùng lúc ấy, từ trên không có một bóng người phi xuống, đứng ở trong bãi cỏ, mặt không đỏ, hơi không thở hổn hển. Người đó là một thiếu niên công tử hãy còn ít tuổi, mặt rất phương phi anh tuấn. Bỗng có một giọng người già vui vẻ khẽ nói: - Thanh Lam. Cậu thông minh thật! Mới có một năm trời mà cậu đã luyện thành công pho “Thông Thiên kiếm pháp” thuần thuộc đến như vậy. Chỉ nội một thế “Trường Hồng Kinh Thiên” (Cầu vồng nối liền với trời) của cậu cũng đã có tới ba bốn thành hỏa hầu rồi. Giọng nói của ông già, ăn mặc nho phục, tuổi chừng năm mươi, rất ôn tồn, và xem phong độ của ông ta cũng rất tao nhã. Hai tay khoanh về phía sau, mặt tủm tỉm cười, mỗi khi ông ta mở to mắt lên nhìn người nào mới thấy đôi ngươi của ông ta sáng quắc, kiến người đó dù can đảm đến đâu cũng không dám nhìn thẳng vào mặt ông ta. Thiếu niên công tử mà ông ta gọi là Thanh Lam vội cắm kiếm vào trong bao, cúi đầu vái chào và hỏi: - Thầy đồ Thư, thầy đến đã lâu chưa? Thầy đồ Thư khẽ gật đầu và hỏi lại: - Còn cậu Kế Tiên đâu, sao không thấy cậu ấy tới? Công tử trẻ tuổi đáp: Trang 2/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng - Anh họ cháu ư? Vừa rồi dì cháu cho con sen ra thư phòng gọi anh ấy lên trên nhà, chắc có việc gì ấy. Thầy đồ Thư ngẫm nghĩ giây lát rồi lẩm bẩm tự nói: - “Cậu ấm con nhà giòng dõi, sống ở trong một gia đình phú quý như thế, học được một vài miếng võ như vậy, kể cũng đủ phòng thân rồi” Ông ta nói xong, thở dài một tiếng, vì người anh họ của Thanh Lam là Tiết Kế Tiết không chịu khó luyện tập như Thanh Lam, nên ông ta mới khẳng khái thốt ra những câu như thế. Tiếp theo đó ông lại thở dài một lần nữa, rồi mới hỏi Thanh Lam rằng: - Thanh Lam cậu theo lão học võ đã được mấy năm rồi nhỉ? Thanh Lam nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: - Đệ tử theo thầy học võ đã được năm năm. Thầy đồ Thư mỉm cười gật đầu, rất âu yếm nhìn Thanh Lam một hồi rồi nói tiếp: - Phải, cậu theo học lao phu đã được năm năm rồi, thời gian năm ấy không phải là ngắn ngủi, nhưng đối với người luyện võ thì hãy còn chưa đủ. Đã có nhiều người tốn công luyện tập suốt cả đời người mà cũng chưa thành công. Nay cậu nhờ có thiên tư rất tốt, trí nhớ hơn người, cho nên mới trong năm năm vỏn vẹn như vậy đã học hết võ công của lão phu rồi. Tuy còn cách mức tinh thuần rất xa, nhưng đó chỉ là vấn đề hỏa hầu thôi. Thôi, chúng ta đừng nói chuyện nữa, bây giờ để cho lão phu truyền thụ cho cậu tám thế sau cùng. Cậu nên nhớ tám thế sau cùng này có thể tách ra làm một pho cũng được, tên nó là “Truy Hồn bát kiếm” và cũng là những thế kiếm lợi hại nhất của “Thông Thiên kiếm pháp”. Sở dĩ tám thế kiếm này lợi hại là nhờ sự thay đổi của nó rất tinh diệu mà không theo thường lệ, khiến người ta không sao biết trước được. Đáng lẽ kiếm thuật là một môn dễ luyện và khó tinh xảo, người luyện kiếm phải luyện tới mức thủ định tâm thần, lấy ý ngự kiếm, nghĩa là chỉ dùng ý nghĩ của mình có thể sai bảo được thanh kiếm. Khi nào cậu luyện tới mức đó thì mỗi thể thức của cậu mới biến ảo vô cùng được. Hồi nãy, lúc cậu múa kiếm, lão phu đã đứng cạnh xem kỹ, nhận thấy cậu ít tuổi như thế này đã luyện tới mức tâm thần thuần nhất, dùng y mà dẫn dắt thế kiếm. Như vậy thực là tiến bộ một cách quá nhanh chóng, người thường rất ít ai theo kịp, nhưng tám thế kiếm này lại phức tạp kỳ ảo hơn những thế kiếm trước mà cậu đã học, cậu phải để ý kỹ mới được. Thầy đồ Thư nói tới đó, liền đỡ thanh trường kiếm của Thanh Lam cũng không cởi áo dài ra nữa, rồi ở trên bãi cỏ biểu diễn từng thức một, vừa biểu diễn vừa dùng lời giảng giải những thế kiếm đó biến hóa thay đổi như thế nào một cách rất tường tận cho Thanh Lam nghe. Lúc ấy, Thanh Lam không dám sao nhãng chút nào, đứng yên đó tụ kình hội thần, nhìn chòng chọc vào thanh kiếm của Thầy đồ Thư và chân cũng di động theo ông già. Một lát sau, ông già đã biểu diễn xong tám thế kiếm pháp. Ông ta liền cười khanh khách nói: Trang 3/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng - Cậu Thanh Lam, cậu đã trông thấy rõ chưa? Thôi được để lão phu biểu diễn lại một lần nữa cho cậu xem. Nói xong, ông ta lại biểu diễn tám thế kiếm đó một lần nữa. Lúc này Thanh Lam mới trông thấy rõ kiếm ở trong tay ông ta chỉ trong nháy mắt đã biến thành bảy tám thanh, và tay của ông ta cũng tựa như bảy, tám cái cùng múa một lúc vậy. Thanh Lam càng phục Thầy đồ Thư hơn nữa, ngày thường trông thấy ông ta thực là nho nhã, đúng là một ông thầy đồ hủ, khi đi đường và ăn nói lúc nào cũng đều ẻo lả yếu ớt như vậy. Thoạt tiên còn trông thấy rõ hình dáng của ông ta, sau tới khi ông ta múa thực nhanh thì chỉ còn trông thấy một cái bóng đen lăn đi lăn lại và có bảy, tám làn kiếm quang quây quần và lăn theo thôi. Đường kiếm như con rồng bạc múa lên múa xuống, múa ngang múa dọc, tuy Thanh Lam đã nhớ hết tám thế kiếm pháp của Truy Hồn bát kiếm rồi, nhưng chàng không ngờ pho kiếm này lại thần diệu đến như vậy, khiến chàng cũng phải tối tăm mặt mũi, mắt trợn tròn mồm há hốc ra nhìn. - Ai thế? Một tiếng quát nổi lên, bảy tám đạo kiếm quang kia bỗng biến hẳn. Nghe thấy tiếng quát ấy, Thanh Lam cũng phải giật mình kinh hãi và hai tai cũng vang động hầu như điếc vậy. Chàng rất lấy làm lạ vì không thấy một hình bóng nào hết, sao bỗng nhiên Thầy đồ Thư lại hỏi như vậy. Mặt trăng vẫn nằm yên ở trên không, những ngôi sao vẫn lóng lánh ở chỗ góc vườn hoa đó, yên lặng đến nỗi một cái lá rụng xuống đất cũng có thể nghe thấy được. Đột nhiên có một tiếng cười rất dòn vọng tới, tiếp theo đó, Thanh Lam đã trông thấy hai cái bóng người cùng xuất hiện trên những tảng đá lớn ở núi đá giả. Dưới ánh trăng lờ mờ, chàng đã trông thấy rõ hai người đó, một cao lớn vạm vỡ, một gầy gò bé nhỏ. Hai người ấy đều vận võ trang màu đen, lưng đeo đơn đao sáng quắc. Không cần nói rõ, chàng cũng biết hai người đó là người dạ hành. Đột nhiên trông thấy hai người đó xuất hiện. Thanh Lam cả kinh bụng bảo dạ rằng: - “Trong phủ canh gác cẩn mật như vậy, quan binh tuần tiễu liên tiếp, không một giờ phút nào là không có người đi lại tuần hành. Sao hai tên giặc này lại táo gan đột nhập nơi đây như thế?” - Thanh Lam, cậu cứ đứng yên, không được tự tiện ra tay đấy nhé. Nói xong, Thầy đồ Thư đưa thanh trường kiếm cho chàng, rồi quay lại quát bảo hai người kia rằng: - Hai tên cuồng đồ này ở đâu tới, sao đêm hôm dám xông vào trong Tiết phủ định làm gì? Ông ta vừa nói dứt, đã dùng thế khinh công “Nhất Hạc Xung Thiên” (một con hạc bay lên trời) tung mình nhảy lên cao ba trượng, người ông ta tựa như một con hạc hạ thân xuống chỗ núi giả. Người nhỏ bé nọ hơi lui bước, rồi lạnh lùng hỏi: Trang 4/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng - Bát Túy kiếm khách, bây giờ lại làm cả Hộ viên của Tiết độ sứ phủ nữa. Giỏi lắm! Chúng ta cáo từ ngay đây. Nói xong y ra hiệu cho người cao lớn rồi định quay người rút lui. Thầy đồ Thư thấy đối phương gọi mình là Bát Túy kiếm khách, mặt hơi biến sắc, và khẽ rùng mình một cái, nhưng ông ta đã ngửng mặt lên trời cười ha hả, người chỉ khẽ lướt tới trước mặt hai người, lớn tiếng hỏi: - Bạn kia thông minh và sáng suốt thực, lại nhận ra được lão phu như vậy. Người cao lớn vội rút đơn đao ra, lớn tiếng quát bảo: - Họ Triển kia, ngươi muốn gì? Thầy đồ Thư không thèm nhìn mặt đối phương mà chỉ mỉm cười đáp: - Hai người thử nói tên tuổi ra cho lão phu nghe đã. Người to lớn giận dữ đáp: - Thái gia đây là Dạ Du Thần Tống Thời, còn người này là sư huynh của ta là Quỷ Ảnh Tử Hà Di. Thế nào ngươi đã nghe thấy rõ chưa? Hiện giờ anh em thái gia còn có việc cần phải đi ngay, không thể nào ở đây được. - Hãy khoan! Thầy đồ Thư tuy nói rất khẽ mà tiếng nói của ông ta đã kêu nghe sang sảng rồi. Quỷ Ảnh Tử với Dạ Du Thần vừa nghe thấy tiếng nói của lão hiệp đã giật mình kinh hãi rồi. - Thế ra các ngươi là bọn Ngao Sơn Quỷ Thần đấy? Hay lắm! Các ngươi đã nhận ra lão phu rồi thì bắt buộc lão phu phải bẻ đầu các ngươi để lại mới được. Thầy đồ Thư nói một cách nhẹ nhõm ung dung, việc bẻ đầu người để lại quan trọng như thế mà ông ta lại coi như một chuyện rất thường thôi. - Hì... hì... Hà Dị cười nhạt mấy tiếng rồi trả lời: - Bọn Ngao Sơn Quỷ Thần chúng ta, từ khi ra đời tới giờ, đây là lần đầu tiên mới nghe thấy ngươi là người đầu tiên dám nói với chúng ta như vậy. Tống Thời cũng nhịn không nổi, cười như điên như khùng xen lời hỏi: - Họ Triển kia, ngươi tưởng anh em thái gia sợ ngươi hay sao? Nói xong, y đã múa thanh quỷ đầu đao, giở thế “Quỷ Phủ Phích Sơn” (búa ma chém núi) nhằm đầu Thầy đồ Thư chém xuống. Thầy đồ Thư bỗng xoay người một cái đã tránh ngay được thế đao của địch, rồi ông ta cười nhạt, nói tiếp: Trang 5/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng - Hai người cùng xông lên đấu một lúc đi. Thế đánh của ông ta trông rất giản dị và ung dung, nhưng sự thực thần pháp của ông ta nhanh không thể tượng tưởng được. Thanh Lam chưa nhận xét được thân pháp huyền ảo của ông ta nhưng Ngao Sơn Quỷ Thần là người giàu kinh nghiệm tất nhiên chúng phải biết ngay và kinh hãi vô cùng. Tống Thời thấy đao của mình chém hụt càng bực tức thêm, liền dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng rồi xoay mũi kiếm lại chém ngang một nhát. Ngờ đâu y chỉ thấy bóng người ở phía đằng trước thấp thoáng một cái, không hiểu Thầy đồ Thư giở thân pháp gì ra và chỉ thấy vai đối phương rung động một cái đã có bảy tám cánh tay giơ lên nhằm người y chộp tới liền. Lúc này, y muốn lui về phía sau nhưng đã muộn rồi thanh quỷ đầu đao đã bị địch thủ cướp mất. Từ khi ra đời đến giờ y chưa hề bị mất sĩ diện và thất thố như thế này bao giờ cả. Y không ngờ tối hôm nay lại gặp kẻ địch lợi hại đến như vậy, mới đấu có hai thế mà đã bị đối phương cướp mất khí giới. Y hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra, vội giả bước lui ngay về phía sau. Thầy đồ Thư không đuổi theo, vẫn đứng yên ở chỗ cũ, mồm chỉ lạnh lùng nói: - Lúc lão phu rút lui ra khỏi giang hồ đã thề độc rồi, bất cứ là ai, hễ biết lai lịch của lão phu thì bắt buộc lão phu bẻ đầu người đó xuống. Bây giờ nếu hai vị biết điều hãy tự cắt lấy đầu của mình ngay đi. Hà Dị đã rút đơn đao ra, chờ Thầy đồ Thư nói xong liền trả lời rằng: - Chúng ta, Ngao Sơn Quỷ Thần từ khi ra đời tới nay chưa hề bao giờ gặp địch thủ cả. Nay ngươi chỉ đấu có hai thế mà đã cướp được khí giới của anh em chúng ta, tất nhiên võ công của ngươi giỏi hơn anh em ta, nhưng... Thầy đồ Thư cả giận xen lời hỏi: - Hai ngươi còn chưa chịu thua ư? Hồi nãy ta đã bảo hai người cùng xông vào đấu một lúc kia mà. Sao hai người lại không chịu ra tay đấu cùng một lúc như thế. Được, bây giờ lão phu cho hai người dịp may nữa. Hai ngươi cứ việc xông lên tấn công một lúc đi, ta nhường cho hai ngươi mười thế. Trong mười thế đó, ta quyết không trả đũa. Hà Dị cười nhạt và đỡ lời: - Nếu trong mười hiệp chúng ta không đả thương được ngươi, thì anh em chúng ta xin vui lòng để lại đầu lâu cho ngươi. - Được lắm! Thầy đồ Thư giơ tay phải lên, cướp luôn thanh đao ấy, rồi dí vào người của Tống Thời, mồm thì nói: - Này đây, hai ngươi cứ việc xông vào đấu với ta đi. Tống Thời vội dùng tay gạt thanh đơn đao ấy sang bên và nháy mắt ra hiệu cho Hà Dị. Trang 6/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng Tiếp theo đó, y liền xông lên múa đao chém Thầy đồ Thư trước, còn Hà Dị cũng múa đao xông lên tấn công sau. Hai thanh đao của hai tên đó, một tấn công dưới, đều nhằm thầy đồ thư chém tới, lợi hại vô cùng. Thanh Lam tay cầm trường kiếm đứng ở trên bãi cỏ, thấy vậy trong lòng cả kinh, muốn nhảy xổ vào giúp sư phụ một tay, nhưng vừa rồi Thầy đồ Thư đã dặn không cho chàng được nhúng tay vào, nên chàng đành phải đứng yên để xem. Bây giờ chàng thấy dâm phụ hai người đấu với một mà Thầy đồ Thư lại tay không, nếu mình còn chần chừ thì hai bàn tay không của Thầy đồ Thư làm sao mà chống đỡ nổi hai thanh đao sắc bén của hai tên giặc. Chàng đang suy nghĩ thì tình thế của trận đấu đã biễn chuyển rất lớn. Chàng nhìn thấy thân hình của Thầy đồ Thư đang quay tít, nhất thời trông như bảy tám cái bóng người xuyên đi xuyên lại trong hai luồng ánh sáng của địch vậy. Có lúc rõ ràng chàng trông thấy đao của dâm phụ đã chém trúng vào một cái bóng người rồi, mà khi lưỡi đao chém xuống lại hụt, đủ thấy một bước đi của ông ta thật tinh xảo và khéo léo khôn tả. Có xem trận đấu này, chàng mới biết kinh nghiệm đối địch của ông ta quả thực lão luyện vô cùng. Đao pháp của Ngao Sơn Quỷ Thần tuy nhanh và mạnh thực, nhưng bị bẩy tám cái bóng người tránh đông né tây làm cho chúng hoa cả mắt, không biết cái bóng nào là hư nữa. Chỉ trong nháy mắt, ba người đã đấu xong mười hiệp, Thanh Lam bỗng nghe có tiếng còi rú lên. Tiếp theo đó, có tiếng kêu “hự” và tiếng đơn đao rớt xuống đất kêu “loẻng xoẻng” rồi một bóng đen đang ở trong ánh đao đã nhanh như điện chớp nhảy lên trên không bay đi mất. Ánh sáng đao thâu luợm ngay. Thầy đồ Thư trợn trừng mắt sáng như điện vừa nhìn theo bóng đen kia vừa lắc đầu thở dài. Quỷ Ảnh Tử Hà Dị tuy võ công không lợi hại mấy, nhưng kinh công của y quả thực hơn người nên y mới được người ta ban cho biệt biệu là Quỷ Ảnh Tử (cái bóng ma). Nếu không có khinh công lợi hại như vậy thì y đã bị chung số phận với Tống Thời rồi. Thầy đồ Thư đứng ngẩn người ra bụng bảo dạ: - “Ta gây hấn với phái Tần Lãnh nên mới phải đổi tên họ lui ra ngoài giang hồ, đến Tiết phủ này ẩn náu, thoáng cái đã được mười bảy năm rồi. Ta yên trí câu chuyện ân oán thị phi đó đã tiêu tan, ngờ đâu ngày nay chúng lại theo dõi tới đây làm phiền. Bây giờ để cho Quỷ Ảnh Tử đào tẩu, ta với Tần Lãnh thù cũ chưa xong, oán mới lại kết, chắc chắn phen này không sao rảnh tay như trước nữa...” Nghĩ tới đó ông ta cúi đầu nhìn Dạ Du Thần Tống Thời bị ông ta dùng nội gia thủ pháp đánh chết. Ông ta lại nghĩ tiếp: - “Tên Tống Thời này khét tiếng hung ác đã lâu năm. Ngờ đâu ngày nay lưới trời lồng lộng, y lại lọt vào tay ra. Ngao Sơn Quỷ Thần cũng là nhân vật có tên tuổi trên giang hồ chứ không phải là những tên trộm cướp tầm thường, sao bỗng dưng chúng lại tới Lộ Châu này làm chi...? À, phải vừa rồi chúng chả nói là đang có việc cần phải làm gì? Chẳng lẽ đêm hôm chúng lẻn vào Tiết độ Trang 7/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng sứ phủ này có mưu mô gì chăng?” Nghĩ tới đó, ông ta tiến cúi đầu xuống khám xét trong người Dạ Du Thần một hồi, thấy không có vật gì khả nghi cả, đang định đứng dậy thì bỗng thấy trước ngực cái xác, trông gãy nát, hình như có một vật gì lóng lóng. Ông ta vội cởi mấy cái nút đó, lấy vật nọ ra xem, mới hay là một thẻ đồng hình chữ nhật, trên có khắc một đầu hổ, bên dưới lại có bốn chữ triện. Xem xong cái thẻ đồng ấy ông ta liền biến sắc mặt và nghĩ thầm: - “Ta đoán không sai chút nào” Ông ta vội cất cái thẻ đồng vào túi, lấy hóa cốt tán ra búng vào người Dạ Du Thần một chút, chỉ trong nháy mắt, cái xác to vạm vỡ của Tống Thời đã hóa thành một đống nước vàng và mất dạng luôn. Thầy đồ Thư quay mình nhảy xuống dưới bãi cỏ, Thanh Lam vội chạy lên nghênh đón và hỏi: - Thưa thầy, hai tên giặc đó là những hạng người như thế nào? Thầy đồ Thư thở dài một tiếng rồi đáp: - Hai người này là Ngao Sơn Quỷ Thần, môn hạ của phái Tần Lãnh. Hà! Thanh Lam câu chuyện xảy ra đêm nay, cậu đừng nói lại cho ai biết nhé. Thanh Lam đáp: - Con đã biết rồi. - Khuya lắm rồi, cậu cũng nên đi ngủ đi. Thanh Lam vâng lời, vái chào Thầy đồ Thư, rồi xách trường kiếm quay về phòng. Khi đi qua phòng của người anh họ, thấy đèn ở bên phòng đã tắt, chàng đoán người anh họ đó ngủ đã lâu lắm nên chàng đi thẳng về phòng, treo trường kiếm lên vách rồi tắt đèn đi ngủ ngay. Ngờ đâu chàng nằm trằn trọc mãi mà vẫn không sao ngủ được. Bỗng nghĩ tới Ngao Sơn Quỷ Thần gọi Thầy đồ Thư là Bát Túy kiếm khách. Chàng cũng phải nhìn nhận thầy đồ không hổ thẹn với biệt hiệu ấy chút nào, vì chính mắt chàng đã trông thấy lúc đấu với hai tên giặc, người của ông ta biến thành bảy tám cái hình bóng và bảy tám cái cánh tay. Chàng nhớ ra môn thân pháp kỳ dị của ông ta chính là “Truy Hồn bát kiếm” mà ông ta đã dạy mình hồi nãy. Nghĩ tới đó chàng liền bụng bảo dạ rằng: - “Không biết ta luyện tập đến bao giờ mới có được tay chân và mình mẩy nhẹ nhàng như Thầy đồ Thư.... à, tại sao Ngao Sơn Quỷ Thần lại gọi ông ta họ Triển, thực chứ không phải là họ Thư. Như vậy, họ Thư của ông ta là giả dối rồi. Còn phái Tần Lãnh bọn Ngao Sơn Quỷ Thần là người của phái ấy, thế còn Thầy đồ Thư là người của phái nào? Lại còn cái xác của Tống Thời, không hiểu Thầy đồ Thư móc túi lấy lọ thuốc gì ra, chỉ búng vào cái xác ấy một chút, trong chốc lát đã hóa thành một đống nước ngay? Cứ xem hành động của Thầy đồ Thư đêm nay đủ thấy ông ta là một kỳ nhân phi thường. Năm năm trước ta cùng người anh họ là Tiết Kế Tiên được ông ta khai lòng và dạy võ cho. Trong lúc nghỉ ngơi, ta vẫn thích lấy kiếm và gậy ra tập múa và đánh nhau giả với biểu ca. Lúc Trang 8/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng ấy Thầy đồ Thư cứ khoanh tay đứng nhìn hai anh em ta rồi mỉm cười, và ông ta giả bộ như người không biết võ. Sau đó, một lần thằng nhỏ hầu hạ ông ta là Tiết Phúc có cho ta biết, một đêm khuya nó dậy đi tiểu, nhìn vào mùng của thầy đồ không thấy ông ta nó tìm khắp phòng cũng không thấy ông ta nốt và lúc ấy cửa ngõ đều đóng kín. Nó hãi sợ vô cùng, không dám ngủ nữa, cứ nằm ngủ ở trên giường và trố mắt nhìn ra bên ngoài. Một lát sau, bỗng nghe thấy cửa sổ có tiếng kêu, nó liền thấy cánh cửa giữa có người ở bên ngoài nhảy vào, dưới ánh sáng trăng lờ mờ nó thấy thầy đồ đang rón rén đi vào trong phòng”. Trang 9/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng Hồi 2 - Vết Giầy Nho Nhỏ “Lúc ấy ta thường nghe những võ sư hộ viện nói đến những chuyện của những tay cao thủ ở trên giang hồ tài ba cao siêu như thế nào, họ bảo những người ấy có thể đi trên mái nhà nhanh hơn là chúng ta chạy dưới đất, và chỉ vỗ đùi một cái đã lên nóc nhà cao hai trượng. Căn cứ lời nói của tên tiểu đồng ta mới đoán chắc Thầy đồ Thư ắt là một người rất có tài ba, cho nên ta dặn thằng nhỏ đừng có tiết lộ tin đó ra vội. Một mặt, ta lặng lặng bàn với biểu ca (anh họ con cô, con cậu) ngày hôm sau hai anh em ta bắt Thầy đồ Thư dạy võ cho. Thoạt tiên ông ta cứ chối bai bải, bảo là mình không biết võ công gì hết. Sau thấy anh em ta nói là tên tiểu đồng rõ ràng đã trông thấy ông ta ở trên mái nhà nhảy xuống, nên ông ta mới phải nhận lời dạy cho nhưng lúc đầu ông ta chỉ dạy hai anh em ta ngồi yên ở trên giường chứ không dạy một miếng võ nào hết. Luyện như thế vài ngày, biểu ca có vẻ nóng ruột, và yêu cầu ông ta phải dạy võ cho, chứ không chịu luyện tập lối ngồi như thế. Ông ta cũng chiều lòng dạy quyền chưởng và kiếm pháp cho. Thế rồi từ đó đến giờ, ngày nào ta cũng luyện tập đều. Ngày hôm nay, ta nghe giọng nói của thầy đồ thì hình như ông ta nói đã dạy hết võ công của ông ta cho ta rồi. Hừ ta phải hỏi lại thầy đồ mới được. Ta theo ông ta học tập năm năm võ công như vậy, mà ta là người của môn phái nào ta vẫn chưa hay... Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Lam ăn điểm tâm xong, liền tới thư phòng để học chữ, nhưng chàng không thấy mặt người anh họ, điều chàng không lấy làm lạ gì người anh họ lớn hơn chàng mấy tuổi, thỉnh thoảng dượng của chàng vẫn gọi người anh họ ra làm giúp công việc bí mật của dượng và quay việc trong phủ, nhiều khi người anh họ cũng phải trông nom tới. Mấy ngày hôm ấy Nguỵ Bắc Tiết độ sứ Điền Thừa Tự có dã tâm muốn xâm chiếm đất đai của dượng chàng, nên chàng đoán chắc dượng bận đi tuần tiễu, cho nên người anh họ mới phải ra trông nom công việc của bổn phủ. Chàng thấy Thầy đồ Thư vẫn như ngày thường, thủng thẳng dạy các em họ trai và gái của chàng đọc sách, chàng liền đổi võ ra làm văn. Thời gian trôi chảy đi rất nhanh, thoáng cái đã hết ngày. Tối hôm đó Thanh Lam lại đem trường kiếm tới chỗ bãi cỏ trước núi giả để luyện tập tám thế cuối cùng của “Thông Thiên kiếm pháp” là “Truy Hồn bát kiếm” Tối hôm ấy Thầy đồ Thư không tới xem chàng luyện tập, vì hôm qua ông đã dạy cho chàng pho kiếm pháp mới ấy rồi, nên hôm nay chàng phải luyện tập lấy, ông ta không ra chỉ bảo nữa. Lúc này chàng chỉ mong tên Hà Dị đã đào tẩu tối hôm trước quay trở lại để cho chàng thử tài ba học hỏi mấy năm nay đã tiến bộ tới mức nào? Nhưng chàng thất vọng vô cùng vì chờ mãi không thấy hình bóng của Hà Dị đâu cả, chàng đành phải tĩnh tâm mà luyện Truy Hồn bát kiếm... Thời gian đi nhanh như nước chảy, hết ngày này qua tháng nọ, không bao lâu đã tới trung tuần tháng bảy, Điền Thừa Tự chiêu binh mãi mã để khuếch trương thế lực, y tự đặt bộ đội chiến đấu của y là Thiên Hùng quân và đội quân của y đã chiếm được bảy châu, thanh thế rất là hùng hổ. Lúc ấy vì triều đình đã suy nhược nên không dám phái quân chinh phạt, trái lại còn phong cho y Trang 10/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng làm Bình Trương Sự sắc phong làm Nhạn Môn Quận Vương, thế là Điền Thừa Tự lại càng làm bộ làm tịch thêm, và y còn có giã tâm muốn cướp cả Lộ Châu, đất đai của Tiết độ sứ dượng của Thanh Lam nữa. Cả hai bên đều dàn binh bố trận ở biên giới, trận đại chiến sắp bùng nổ tới nơi. Trong thành Lộ Châu gây cấn hết sức. Tiết độ sứ phủ ở dưới núi Thành Hoàng canh gác rất nghiêm mật, quân binh ra vào tấp nập, hiển nhiên tình thế khẩn cấp lắm, nhưng trong vườn hoa ở sau Tiết độ sứ phủ lại yên lặng như tờ, Thanh Lam ngày vẫn học chữ, đêm đến vẫn luyện kiếm như thường. Lúc ấy cách đêm hôm Thầy đồ Thư đánh bại Ngao Sơn Quỷ Thần chừng hơn tháng, vì từ đó đến giờ không xảy ra việc gì hết, nên Thanh Lam cũng quên dần câu chuyện kia rồi. Tối hôm ấy chàng luyện một hồi Truy Hồn bát kiếm và thấy thủ pháp của mình đã thuần thuộc, tuy chưa được nhanh chóng lắm, nhưng cũng đạt tới đích là tám kiếm cùng tấn công một lúc rồi. Chàng mừng thầm đang định luyện lại một lượt thì bỗng thấy trên góc mái hiên của lầu Hàm Xuân Các có một cái bóng đen nho nhỏ bay nhanh như chim cắt khi xuống tới cạnh núi giả thì biến mất. Chàng giật mình kinh hãi biết người đó thể nào cũng là người dạ hành của giang hồ. Tuy người ấy chỉ thoáng cái đã mất dạng, nhưng chàng nhận ra được thân pháp của y rất nhanh, khinh công rất cao siêu, lần đầu tiên gặp địch chàng hồi hộp hết sức, nhưng không dám trì hoãn vội rút kiếm ra tung mình nhảy lên trên cao hai trượng và nhẹ nhàng hạ chân xuống đầu núi giả, nhưng chàng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy một hình bóng người nào hết. Dưới ánh sáng trăng chàng đoán chắc người đó đã nhảy qua bờ tường đi khỏi rồi, chàng vừa nghĩ vừa đi tới chỗ người dạ hành nhảy xuống để xem xét. Quả nhiên chàng đã thấy trên một đám rêu có đôi vết chân cung hài nho nhỏ dài chừng ba tấc, chàng kinh ngạc và bụng bảo dạ rằng: - “Ủa sao người vừa rồi lại là một thiếu nữ!” Chàng lại đưa mắt nhìn về phía người bỏ đi và nghĩ tiếp: - “Lần trước thiếu nữ này đã cùng Ngao Sơn Quỷ Thần tới đây rồi, bây giờ lại xuất hiện lần nữa, như vậy chuyện này không phải là chuyện ngẫu nhiên đâu” Chàng lại nghĩ đến Hàm Xuân Các nơi mà cái bóng đen vừa nhảy ra chính là chỗ đọc sách của dượng mình, xưa nay trên đó có những tủ chứa đầy sách thôi, chứ không có người nào ở đó hết. Cho nên chàng lại tưởng bọn giặc đã lấy nơi đó làm chỗ ẩn thân, chàng không kịp suy nghĩ vội xuống núi giả và phi thân lên trên đầu ấy xem sao. Chàng vừa lên thang vừa cầm kiếm giơ lên trước ngực để phòng bị, khi lên tới nơi, thấy cửa ngõ vẫn đóng kín như thường, chàng đang định đóng cửa vào bỗng ngửng đầu lên thấy dưới tấm bảng Hàm Xuân Các có một vật gì lóng lánh như sao bạc và một tờ giấy, chàng liền nhảy lên gỡ vật đó với tờ giấy xuống. Dưới ánh trăng chàng thấy vật ấy là một con chim én bằng bạc nho nhỏ chế tạo rất khéo trông chẳng khác gì chim thực vậy, từ đầu đến đuôi dài không đầy hai tấc, mõm nó bén nhọn khôn tả vì cầm lên cũng thấy trĩu tay chàng đoán chắc chim này làm bằng một thứ thép già và đây cũng là một món ám khí độc đáo rất sắc bén. Chàng thấy tờ giấy ấy có viết mấy chữ như sau. “Giấy này gửi cho Triển Nguyên Nhân hay ngươi phải biết thù mẹ không đội trời chung, ba ngày sau bổn cô nương sẽ tới lấy lại món nợ máu này”. Trang 11/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng Bên dưới không có ký tên gì hết, chỉ xem nét bút chàng cũng biết đó là chữ của một thiếu nữ, chàng liền nghĩ thầm: - “Ừ, có lẽ giấy này là của thiếu nữ hồi nãy để lại đây, còn Triển Nguyên Nhân là ai thế? À, phải rồi, đêm nọ Ngao Sơn Quỷ Thần chả gọi Thầy đồ Thư họ Triển là gì. Có lẽ thiếu nữ ấy tưởng ta với Thầy đồ Thư cùng ở trên phòng này cho nên mới để lại giấy hẹn ba ngày sau sẽ đến trả thù. Xem lời nói trong thơ này thì hình như y thị có thù với Thầy đồ Thư, chả lẽ Thầy đồ Thư đã giết chết mẹ nàng ta chăng? Vậy ta phải mau đi báo tin cho Thầy đồ Thư biết được” Nghĩ tới đó, chàng vội quay người xuống lầu ngay, chàng tra kiếm vào trong bao rồi vội vàng đi qua cái cầu chín khúc trở về tịnh xá. Lúc ấy trước tịnh xá cư nhân tiểu trúc đang có một cái bóng đen thấp thoáng dưới bóng trăng. Người đó vừa trông thấy Thanh Lam đã vội ngừng và kêu gọi: - Biểu công tử... Thanh Lam cũng ngừng chân lại hỏi: - Tiết Phúc, thầy đồ đã ngủ chưa? Chàng chưa nói dứt, Thầy đồ Thư ở trong phòng hỏi vọng ra: - Thanh Lam, khuya thế này cậu còn tới đây làm chi? Chẳng lẽ có việc xảy ra ư? Mau vào đây. Thanh Lam vâng lời đi thẳng vào trong phòng, Thầy đồ Thư thủng thẳng hỏi: - Có phải cậu ở Hàm Xuân Các tới đây không? Cậu thấy gì đó? Thanh Lam nghe thấy Thầy đồ Thư hỏi như vậy giật mình đánh thót một cái bụng bảo dạ rằng: - “Việc của ta vừa rồi sao thầy đồ cũng biết rõ như thế?” Chàng vừa nghĩ vừa kinh ngạc vô cùng. Thầy đồ Thư tủm tỉm cười hỏi tiếp: - Cậu lấy làm ngạc nhiên phải không? Sự thực lão phu thấy cậu cầm trường kiếm trong tay không cần phải nói rõ cũng biết cậu ở đó tới chứ có gì đâu mà cậu phải ngạc nhiên như thế. Nếu cậu không phát hiện sự lạ lùng gì thì việc gì thì việc gì cậu phải vội đến kiếm lão phu như thế. Thanh Lam nghe Thầy đồ Thư giải thích như vậy, trong lòng kính phục ông ta vô cùng và chàng mới biết sở dĩ ông ta hiểu rõ hành động của mình là do xét đoán tinh vi mà thôi. Thế rồi chàng để thanh kiếm lên trên mặt bàn và kể lại câu chuyện vừa rồi cho ông ta hay. Một mặt chàng đưa con chim én bạc với tờ giấy cho ông ta xem. Thầy đồ Thư đọc tờ giấy đó xong mặt biến sắc lầm bẩm nói: - “Chả lẽ là con nhỏ này ư? Hà! Mười tám năm rồi không ngờ chúng đã dạy được con nhỏ có võ công cao siêu thế, lại thân hành đến đây trả thù cho mẹ. Y thị bảo trả thù, thế là nghĩa lý gì, ta có thù hận gì với nó đâu?” Thanh Lam không hiểu tại sao thầy đồ trông thấy chon chim én ấy mặt lại biến sắc và người Trang 12/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng buồn rầu đến như thế. Chàng cứ đứng ngẩn người ra ở trước mặt ông ta mà không dám lên tiếng hỏi: Thầy đồ Thư đi lại mấy lượt rồi ôn tồn nói chàng rằng: - Thanh Lam cậu hãy ngồi xuống đây. Nói xong, ông cũng bắc một cái ghế đến gần rồi nghiêm nghị hỏi: - Chắc cậu chưa biết rõ lai lịch và thân phận của lão rồi phải phải không? Sự thực vấn đề này chàng đã muốn biết từ lâu, nhất là đêm nọ nghe thấy Ngao Sơn Quỷ Thần gọi là Bát Túy kiếm khách và họ Triển, cho nên bây giờ chàng thấy ông ta hỏi như thế liền gật đầu ngay. Thầy đồ Thư lim dim cặp mắt giây lát rồi hỏi chàng tiếp: - Tuổi cậu hãy còn trẻ, sanh trưởng ở nơi phú quý này, tất nhiên cậu không biết tí gì hết. Cậu có biết phái Không Động và phái Tần Lãnh không? Thanh Lam vội đáp: - Đệ tử còn nhớ năm nọ lúc thầy truyền thụ nội công cho và có nói môn nội công đó là nội gia tâm pháp của phái Không Động, nên mới đoán chắc thầy là người của phái Không Động. - Phải, phái Không Động và phái Tần Lãnh mấy năm nay đều là Thái Sơn Bắc của võ lâm, nghĩa là trong thời gian đó hai môn phái này đều đứng đầu của các phái võ khác. Sở dĩ lão phu phải giải thích rõ ràng như thế là hai đại môn phái này có liên can mật thiết, cũng vì sự liên can mật thiết mà khiến lão phu phải thay tên đổi họ lui ra ngoài giang hồ để ẩn tích. - Nếu vậy có phải thày đã gây hấn với phãi Tần Lãnh mà lui ra ngoài giang hồ không? - Cậu thông minh thực. Thầy đồ Thư khen Thanh Lam một câu rồi lại thở nhẹ một tiếng nói tiếp: - Sự thực lão phu không phải họ Thư đâu. - Thầy không phải họ Thư thì có phải họ Triển không? - Bữa nọ đệ tử nghe thấy Ngao Sơn Quỷ Thần gọi thầy là họ Triển. Bây giờ thấy thầy nói như vậy con mới nhớ lại câu chuyện ấy. Thầy đồ Thư nghe chàng nói tới đó kinh ngạc mỉm cười gật đầu nói tiếp: - Tên họ thực của lão phu là Triển Nguyên Nhân vì Bát Truy Hồn thân pháp của pho Thông Thiên kiếm pháp rất lợi hại, khi giở ra tựa như thấy người của lão phu có tám cái cánh tay vậy, cho nên người trên giang hồ mới đặt cho lão phu một cái biệt hiệu là... - Họ gọi thầy là Bát Túy kiếm khách phải không? - Phải, nhưng bây giờ lão phu già rồi không còn hăng hái như xưa nữa. Trang 13/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng Nói tới đó ông thở dài một tiếng mà không nói tiếp nữa. Thanh Lam nóng lòng sốt ruột vội hỏi tiếp: - Sau rồi thế nào nữa hả thầy? Thầy đồ Thư vừa cười vừa đáp: - Lúc ấy lão phu hãy còn trẻ, một thân một mình với thanh bảo kiếm ra hành đạo giang hồ khiến những cường đạo tự khấu của lục lâm và những tay hung ác của hắc đạo bị chết dưới kiếm của lão phu rất nhiều. Vì vậy cái tên Bát Túy kiếm khách mới lừng danh trên giang hồ. Thanh Lam nghe tới đó cười tít mắt hào khí bồng bột xen lời nói: - Vâng, đại trượng phu không thể cầm khí giới ra bảo vệ đất đai cho quốc gia để danh thơm muôn thuở, thì ít ra cũng phải trượng kiếm hành đạo giang hồ để diệt trừ kẻ hung đạo và cứu giúp những người yết ớt. Thầy đồ Thư nghe thấy chàng nói như thế thở dài một tiếng và nói tiếp: - Cũng vì thế mà mới xảy ra câu chuyện không may, lão phu có người bạn chí thân tên Tiểu Lý Quảng Liễu Trấn Động, ông ta lấy Xuyên Liêm Yến Ngũ Nương môn hạ đệ của Thiên Si Thượng Nhân làm vợ. Liễu Trấn Động là người em kết nghĩa của lão phu thì đúng hơn, chú ấy là đệ tử của Nhất Tăng đại sư phương trượng đời thứ ba của chùa Thiếu Lâm lại còn là tổng tiêu đầu của ba tiêu cục trứ danh ở tỉnh Hà Bắc, tính hiếu võ lại thêm công việc của tiêu cục bận rộn, nên lấy được người vợ đẹp như hoa nở như thế mà chú ấy lại để nàng cứ phải phòng không một mình hoài. Xuyên Liêm Yến vốn dĩ là một thiễu nữ dâm đãng trước khi chưa làm vợ của Liễu hiền đệ đã thông dâm với một tên đại đạo trong lục lâm, khi xuất giá rồi nàng chịu không nổi cảnh phòng không lạnh lẽo, liền kiếm người tình nhân cũ mà nối lại duyên xưa. Không bao lâu nàng hạ sinh được một đứa con gái, việc đời dù kín đến đâu người ngoài cũng hay biết, không bao lâu có người mách đến tại Liễu hiền đệ. - Xuyên Liêm Yến tuy tự thị có phái Tần Lãnh đỡ đầu thực nhưng Liễu Trấn Động cũng là người có thế lực ở miền Đông Bắc, nay huống hồ lại là đệ tử phái Thiếu Lâm, mụ ta sợ chuyện vỡ lở không là chuyện chơi, nên mụ ta hạ thủ trước liền bỏ thuốc độc trong thức ăn để giết hại chồng. Tuy Liễu hiền đệ nghi ngờ vợ mình đã mất trinh tiết, nhưng y có ngờ đâu vợ mình lại độc ác đến như thế, tội nghiệp cho y tương lai đang rực rõ, sự làm ăn đáng phát đạt, chỉ vì không biết chọn vợ lấy, phải lấy một con dâm phụ ác độc. Nên y đã uống phải thuốc mê, rồi cả nhà hai mươi mấy viện đều bị con dâm phụ ấy giết hết. Cũng may hôm đó lão phu vừa tới nơi nhưng khốn nỗi lại tới chậm mất một bước. Lúc ấy con dâm phụ đang phóng lửa đốt nhà, lão phu thấy vậy tức giận vô cùng, liền rút kiếm ra đâm nó luôn. Con dâm phụ ấy là môn hạ của Tần Lãnh, lại được chân truyền của Thiên Si Thượng Nhân, nên lão phu kịch chiến với nó bốn mươi hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại. Sau cùng lão phu giở Truy Hồn bát kiếm ra mới hất được kiếm của nó bắn đi, cứ theo công lực của con dâm phụ lúc đó mà nói thì nó muốn đào tẩu để thoát thân không phải là chuyện khó. Ngờ đâu trường kiếm của nó vừa rời khỏi tay thì lão phu bỗng thấy nó đứng đờ người ra lảo đảo như sắp ngã. Nhưng Truy Hồn bát kiếm của lão phu rất nhanh nhẹn nó mới chần chừ một chút thì kiếm của lão phu đã đâm vào cánh tay phải của nó. Nó liền ngã lăn ra đất chết nốt. Trang 14/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng Thanh Lam nghe tới đó tỏ vẻ thắc mắc vội xen lời hỏi: - Thưa thầy, thầy đâm vào tay dâm phụ dù có trúng yếu huyệt cũng chỉ bị tê liệt thôi, tại sao y thị lại chết nhanh như thế? - Cậu thông minh thực, không uổng công lão phu đã tốn công năm năm dạy cậu rồi. Nói tới đó, ông ta ngừng giây lát rồi lại nói tiếp: - Chỉ lạ lùng ở điểm đó, lúc ấy rõ ràng lão phu chỉ đâm trúng huyệt ở cánh tay y thị một nhát, y thị ngã lăn ra chết tốt ngay, lão phu cũng thắc mắc vô cùng đang định chạy lại xem sao, thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng gió động vội quay người lại đã thấy một người bước ra. Người đó chính là nữ ni áo huyền tuổi trạc trung niên, vừa xuất hiện nữ nhi ấy đã lạnh lùng hỏi lão phu rằng: - Họ Triển kia, ngươi có biết Xuyên Liêm Yến tại Tần Lãnh không? Sao ngươi dám thị pho Thông Thiên kiếm pháp tầm thường như thế mà hạ thủ y thị như vậy. Tuy việc này lỗi ở sư muội ta thực và y thị cũng đáng chết lắm, bần ni không phải là người bên quấy bên chày, nên bần ni cũng không muốn làm khó dễ ngươi làm chi. Còn con nhỏ bần ni đã quyết tâm đem đi rồi, mười tám năm sau nó sẽ trở lại tìm ngươi đòi món nợ máu này. Mụ ta không để cho lão phu lên tiếng nói nửa lời đã ẵm con nhỏ phi thân lên mái nhà đi luôn. Nghe tới đây Thanh Lam lại nhịn không nổi vội xen lời hỏi tiếp: - Thưa thầy, nữ ni đó là ai thầy có quen biết không? - Mụ ấy là Tam Nhơn Tỉ Khấn Thẩm sư thái là một người rất nổi tiếng của phái Tần Lãnh sao lão phu không nhận ra được. - Thưa thầy, con dâm phụ vạn ác đó lại ác độc như vậy, bất cứ trời hay người ai cũng có quyền xử tử nó. Thẩm sư thái là một người có tuổi của danh môn chính phái, như vậy sao lại bênh vực một dâm phụ đáng chết như thế kia. - Thiên Si Thượng Nhân của phái Tần Lãnh võ công tuyệt thế, người trong võ lâm phải tôn trọng ông là Thái Sơn Bắc Đẩu và ông ta chỉ phải một nỗi rất hay bênh vực kẻ dưới thôi. Vì thế mà môn hạ của ông ta mới kiêu ngạo làm bộ làm tịch, hơi tý là phải trả thù cho được, tuy lúc bấy giờ Thẩm sư thái chưa nổi khùng ngay, là vì thấy dâm phụ tội tày đình như thế còn mặt mũi nào mà che chở cho y thị được. - Vì việc ấy mà thầy phải thay tên đổi họ ẩn núp một nơi không ra ngoài giang hồ nữa phải không? Nhưng thầy vừa nói phái Không Động với phái Tần Lãnh có liên can rất mật thiết. Sao lúc ấy thầy không lên Tần Lãnh thưa rõ việc này cho Thiên Si Thượng Nhân hay có hơn không? Thầy đồ Thư nghe thấy chàng nói như vậy khẽ thở dài một tiếng rồi đáp: - Thiên Si Thượng Nhân bị các môn hạ bao quanh muốn lên gặp ông ta để tường trính sự thể có phải là chuyện dễ đâu. Nên bất đắc dĩ lão phu mới phải thay tên đổi họ mà rút lui ra khỏi giang hồ là thế, và đây cũng là thừa lệnh đại sư huynh của bổn môn mà thôi, chỉ mong tránh khỏi sự Trang 15/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng kết thù kết oán của hai môn phái. Thanh Lam lại hỏi tiếp: - Theo như lời của thầy vừa nói thì vết hài ở trên núi giả kia với con chim én bạc là dấu vết của con gái Xuyên Liêm Yến để lại phải không? Không hiểu năm nay con bé ấy bao nhiêu tuổi rồi? - Tất nhiên hai vật đó là của con nhỏ ấy để lại chứ không còn ai vào đây nữa, vì con chim én này là ám khí độc đáo của Xuyên Liêm Yến ngày xưa vẫn thường sử dụng. Hà. Từ đó tới giờ đã được mười bảy năm rồi, như vậy con bé năm nay đã mười tám tuổi. - Mười tám tuổi! Thanh Lam kinh ngạc nhắc nhở lại một câu như trên, và bụng bảo dạ rằng: - “Con bé mười tám tuổi còn nhỏ hơn mình một tuổi, như vậy tài ba của nàng ta có giỏi đến đâu cũng chưa chắc hơn được ta, sao mà nàng lại dám đến đây hẹn ngày khiêu chiến với thầy đồ như thế? “Hừ” ba ngày sau nếu con nhãi này dám tới đây ta sẽ đem tài học hỏi trong năm năm ra cho nó một bài học” Nghĩ tới đó, chàng liền trợn ngược đôi lông mày lên trông vẻ rất hăng hái. Thầy đồ Thư là người giàu kinh nghiệm giang hồ, thấy thái độ của Thanh Lam như vậy liền hiểu tâm sự của chàng ngay. Ông ta vội trầm nét mặt lại nghiêm nghị nói tiếp: - Thanh Lam việc này là họ đến đây đối phó với lão phu, việc gì đã có lão phu đối xử, người trên giang hồ ân oán rất phân minh, cậu chưa phải là người của giang hồ. Lão phu cấm cậu nhiễu sự và xen tay vào. Huống hồ người của Tần Lãnh hẹp lượng lắm, thường thường chỉ vì một việc nhỏ mà chúng theo đến tận cùng, làm cho người ta khốn khổ, nên cậu đừng có dự vào việc của lão phu làm chi. Thôi, khuya lắm rồi câu cũng nên trở về phòng nghỉ đi. Thanh Lam đã quyết định rồi, nhưng bề ngoài vẫn làm nhu không có việc gì hết liền vâng vâng dạ dạ đứng dậy định đi thì Thầy đồ Thư bỗng gọi lại và trịnh trọng dặn tiếp: - À, này còn có... tối hôm nay những chuyện mà lão phu nói với cậu, cậu đừng nói cho ai biết nhé. Thanh Lam cung kính vâng lời chào Thầy đồ Thư một cái rồi cáo từ đi về phòng luôn. Nhưng trong lòng chàng đã quyết tâm đấu với con nhỏ bé hơn mình một tuổi mà lại ăn nói ngông cuồng kia rồi. Chỉ còn ba ngày thôi nên lúc nào trong lòng chàng cũng gay cấn vô cùng, chàng còn nghĩ thầm rằng: - “Người ta đã được Tam Nhơn Tỉ Khấu Thẩm sư thái truyền thọ võ công cho, người ta tới không phải là kẻ vừa, mà kẻ kém cỏi thì không bao giờ dám tới khiêu chiến như vậy. Nàng ta đã biết oai danh của Bát Túy kiếm khách rồi mà còn dám đến tầm thù, tất nhiên nàng phải dựa vào cái gì nên dám táo gan đến thế. Ta đấu với nàng nếu thắng thì còn bằng gì nữa, nhưng nếu thua thì có phải là mất hết sĩ diện của Thầy đồ Thư không. Tuy Thông Thiên kiếm pháp ta đã luyện rất thuần thuộc rồi, nhưng tám thế kiếm sau cùng là Truy Hồn bát kiếm vẫn còn bỡ ngỡ...” Trang 16/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng Nghĩ tới đó chàng cứ muốn chạy vào ngay trong vườn luyện tập, nhưng ban ngày ban mặt người đi lại rất đông đảo, chàng phải chờ ăn cơm tối xong lại đến bãi cỏ ở trước Hàm Xuân Các để luyện tập. Tối ngày hôm thứ hai trống mới điểm canh một, hôm đó đã là mười hai, mười ba mặt trăng cũng sắp tròn rồi. Thanh Lam một mình khổ luyện Truy Hồn bát kiếm thật thuần thuộc mới thôi. Tuy người đã mỏi mệt mồ hôi ướt đã mà chàng vẫn không chịu ngừng tay, vì chỉ còn một ngày mai nữa thôi, tới ngày mốt là phải đem pho kiếm pháp này ra thử thách với kẻ thù rồi. Chàng nóng lòng thành công nên múa tám thế kiếm đó kín đáo đến nỗi mưa gió không sao lọt được. Dưới ánh sáng trăng chỉ thấy một cái hình bóng lúc tiến lúc lui, lúc đi quanh kiếm quang lúc biến thành bảy tám luồng như rồng bay phượng múa vậy. Tuyệt học của phái Không Động quả thực phi thường. Thanh Lam càng luyện càng thấy thuần thuộc, trong lòng chàng khoái chí, chàng đang luyện tới mức tâm với thần hội hợp, ý với kiếm hợp nhất thì đột nhiên thấy một tiếng kêu độp và có một tiềm lực rất mạnh lấn át tới đẩy thanh kiếm của mình sang bên, cả cánh tay phải bị rung động tê tái suýt tý nữa thì kiếm bị rớt xuống đất. Trang 17/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng Hồi 3 - Càn Khôn Nhất Kiếm Thanh Lam giật mình kinh hãi vội thâu thế kiếm lại, đưa mắt nhìn mới hay một cái bóng đen đã bị kiếm thế của mình gạt ra ngoài ba bước. Hừ! Quả nhiên tên giặc này lại dám táo gan ném ám khi ngầm như thế. Nhưng chàng thấy ám khí của người đó nặng nề như vậy, nên cũng không dám coi thường, chàng chỉ hơi suy nghĩ một chút liền theo chỗ ám khi đang rớt xuống mà phi thân nhảy tới. Càng không hổ thẹn đã được Bát Túy kiếm khách rèn luyện cho năm năm, chàng vừa tới nơi đã vội giơ tay trái ra chộp một cái bắt ngay được mũi ám khí nọ chàng rất lấy làm ngạc nhiên không hiểu ám khí đó là môn ám khí gì mà khi bắt vào tay lại nhẹ nhõm đến thế? Chàng vội cúi đầu nhìn liền kinh hãi đến nỗi mắt trợn tròn mồm há hốc. Thì ra ám khi nằm ở trong tay chàng lại là một cái lá vàng úa chứ không phải là ám khi gì hết. Thấy vậy chàng càng giật mình kinh hãi thêm, vì chàng vẫn thường nghe người ta nói nội công của một người luyện tới mức thực cao siêu thì chỉ thuận tay hái một cánh hoa cũng có thế đã thương được người ở ngoài xa trăm bước, xem như vậy công lực của người ngày cũng không phải tầm thường. Chàng liền nghĩ thầm: - “Chẳng lẽ người này là con nhỏ mười tám tuổi chưa hết hơi sữa kia chăng?” Chàng nghĩ như vậy, nhưng rất trấn tĩnh ngấm ngầm đề phòng cách chỗ bóng tối ở bốn xung quanh, nhưng chỉ thấy những luồng gió mát thổi tới và thấy người hơi rợn rợn thôi chứ không hề thấy một bóng người nào hết. Chàng ngạc nhiên vô cùng, rõ ràng có người núp ở trong bóng tối dùng lá ném mình, mà sao chỉ trông thấy mắt đã không thấy hình bóng của đối phương đâu hết? Thảo nào Thầy đồ Thư thường nói: Đạo võ công không bao giờ có ai luyện tới mức vô địch cả, trời cao lại có trời cao hơn, người giỏi lại có người giỏi hơn thực không sai chút nao. Nghĩ tới đó chàng lại nghĩ tiếp: - “Với chút tài ba hèn mọn của ta thực còn kém người ta xa...” Trong khi chàng suy nghĩ thì phía Đông Bắc bỗng có một tiếng kêu “soạt” rất khẽ và một cái bóng đen ở sau núi giả phi ra nhảy qua bờ tường nhanh như điện chớp. Thanh Lam đã trông thấy hình bóng của người nọ rồi khi nào chàng lại chịu để cho đối phương đào tẩu như thế, nên cũng tung mình. Chàng ngửng đầu lên nhìn, thấy cái bóng đen kia đã nhảy qua bờ tường, mà chỗ đó cách xa chàng hơn mười trượng, và tiến thẳng về phía núi Thành Hoàng. Còn đường ấy chàng rất quen thuộc, vì mấy năm nay luyện tập khinh công chạy đi chạy lại từ núi giả tới núi Thành Hoàng có tới mấy nghìn lượt rồi. Bây giờ chàng thấy cái bóng đen tiến thẳng về phía núi đó, vội nhảy lên trên bờ tường rồi người nhanh như một mũi tên, phi thẳng về phía ấy đuổi theo luôn. Thoạt tiên cái bóng đen nọ tưởng không có người theo dõi. Vì thế sau khi nhảy qua thành rào tường rồi, người đó liền đi thủng thẳng chứ không phóng chạy như trước nữa. Chờ tới khi y phát giác Thanh Lam đuổi theo, mới nhảy nhót có mấy cái đã đi ngoài xa mấy trượng. Trang 18/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng Rồi y cả kinh kêu “Ủa” một tiếng, lại cắm đầu chạy tiếp. Lúc này Thanh Lam đã nhận xét thấy khinh công của người đó chả hơn gì mình, chàng liền hăng hái giở khinh công tuyệt mức ra đuổi theo tiếp. Thế là một trước một sau, hai người chỉ cách nhau có năm sáu trượng thôi. Người đi trước, hình như bị Thanh Lam đuổi đến hoảng sợ cuống quýt, mà sao bỏ đường núi không chạy lại cứ chạy vào nơi có cỏ lau mọc cao và đầy những đá lởm chởm, và thỉnh thoảng còn quay đầu lại ngó nhìn nữa. Núi Thành Hoàng tuy không cao dốc và lởm chởm cho lắm, nhưng không hiểu tại sao y không chạy theo đường chính mà cứ chạy ngang chạy dọc như thế. Khi y chạy tới chỗ bụi gai rậm và đầy những đá mọc lởm chởm, thì hình như tốc lực của y đã chậm hơn trước nhiều. Thanh Lam sinh trưởng trong một gia đình phú quý, tuy được Thầy đồ Thư dạy cho năm năm võ công, nội công và khinh công đã luyện tới mức được ba bốn thành hỏa hầu rồi, nhưng bây giờ chạy trên những đường lối đầy gai góc và đã lởm chởm như thế, chàng cũng không quen tý nào. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên và trong lúc đêm khuya, nên chàng đã cố hết sức để đuổi theo, nhưng chỉ đuổi được một lúc đã thở hổn hển, mồ hôi ra như tắm vậy. Chàng đành phải ngừng chân lại, lau chút mồ hôi, rồi đưa mắt nhìn về phía trước thì người nọ cũng ngừng chân ở chỗ cách chàng năm sáu trượng và đang quay đầu lại nhìn chàng. Chàng thấy đối phương ngửng chân nhìn mình như vậy, càng tức giận thêm bụng bảo dạ rằng: - “Chả lẽ ta lại đuổi không kịp ngươi hay sao?” Nghĩ như vậy, chàng lại phi thân đuổi theo ngay. Ngờ đâu, người nọ, hình như đoán biết ý định của chàng. Chàng vừa cất bước chạy theo, thì người ấy cũng rảo bước chạy luôn. Thanh Lam nghiến răng mím môi giở hết tốc lực khinh công của mình ra đuổi theo tiếp, người cứ chạy ở trong những bụi cỏ và những hòn đá lởm chởm trên núi Thành Hoàng. Nhưng dù Thanh Lam đã chạy nhanh như bay rồi mà vẫn không sao bắt nổi người nọ, lúc nào cũng chỉ cách nhau chừng năm sáu trượng. Hình như, sau lưng người đó cũng có mắt vậy, thấy chàng chạy nhanh một chút, y cũng chạy nhanh thêm một chút, chàng chạy chậm y cũng chạy chậm theo, và khi chàng ngừng chân nghỉ ngơi thì y cũng ngừng chân theo. Không những thế, Thanh Lam lại còn phát hiện một vấn đề mới. Trong lúc đuổi theo đối phương như vậy, chàng đã nhận thấy lối nhảy nhót của mình đã tiến bộ hơn trước nhiều, mỗi cái nhảy bây giờ của mình ít nhất cũng nhảy xa hai, ba trượng. Nhưng còn người ở trước mặt thì cf thấy y như đi bộ thường vậy thôi, hai chân của y cứ bước từng bước một và cũng không thấy y giở kc gì ra và cũng không thấy y nhảy nhót gì hết. Sự phát hiện này khiến chàng kinh ngạc đến mặt biến sắc, vì chàng đã thấy mình đã giở kc tuyệt mức ra mà sao lại không đuổi kịp một người đi bước thường như thế kia. Xem như vậy công lực của người này không những cao siêu hơn mình, mà có lẽ còn trên cả Thầy đồ Thư nữa. Nghĩ như vậy, chàng không dám đuổi tiếp mà ngừng chân lại. - Hà hà... tiểu tử, ngươi đuổi mệt rồi phải không? Lại đây theo lão phu lên trên đỉnh núi đi. Người nọ vừa tiến thẳng lên trên đỉnh núi, chỉ thoáng cái đã mất dạng ngay. Trang 19/714 http://motsach.info
- Song Nữ Hiệp Hồng Y Từ Khánh Phụng Thanh Lam đã trông thấy rõ người đó là một ông già râu tóc bạc phơ và chàng nghĩ thầm: - “Y gọi ta theo lên trên đỉnh núi làm chi? Không hiểu ông già này có dụng ý gì thế?” Nhưng chàng lại thấy võ công của đối phương có ác ý gì với mình thì mười mình cũng chết sạch rồi. Tuy chàng nghĩ như thế nhưng chàng không hiểu đối phương bắt mình chạy quanh một hồi như vậy có dụng ý gì? Vì vậy, bây giờ chàng lại bắt đầu nghĩ tiếp: - “Bất cứ đối phương muốn đối phó với ta ra sao cũng bất chấp, đằng nào ta cũng phải lên trên đó một phen mới được” Chàng đã quyết định như vậy liền cắm kiếm vào bao, chạy thẳng lên trên đỉnh núi. Một lát sau chàng đã lên tới trên đó rồi, chỉ thấy gió thổi vào những cây thông kêu “vù vù” ánh trăng sáng như ban ngày thôi, chứ làm gì có bóng người nào? Lúc này chàng đã chạy đến toát mồ hôi ra, đứng trước gió đã cảm thấy rùng mình rồi, thì bỗng nghe thấy một giọng khàn khàn hỏi: - Tiểu tử! Sao mãi bây giờ ngươi mới lên tới? Thanh Lam cả kinh, vội quay đầu nhìn về phía có tiếng nói đó, mới trông thấy một ông già râu tóc bạc phơ, đang nằm trên một tảng đá lớn, ở chỗ cách mình không xa, đột nhiên ngồi dậy mà lên tiếng hỏi như trên. Lạ thật, vừa rồi lúc mới lên, rõ ràng chàng trông thấy trên tảng đá không có một bóng người nào hết, tại sao bây giờ lại có ông già ngồi ở trên đó? Tuy chàng thắc mắc nhưng thấy đối phương không có ác ý gì liền chắp tay chào và hỏi lại: - Học sinh Giang Thanh Lam vừa rồi được lão trượng định chỉ giáo gì thế? Ông già râu bạc tít mắt lại, ngắm nhìn chàng một hồi, rồi kêu lên “hử” một tiếng mới hỏi chàng rằng: - Cậu có phải là môn hạ của Triển Nguyên Nhân không? Thanh Lam hơi chần chừ giây lát rồi đáp: - Thưa lão tiền bối, Thầy đồ Thư là thụ nghiệp của vãn sinh đấy ạ. Ông già râu bạc có vẻ nóng lòng sốt ruột, vội hỏi tiếp: - Lão hãy hỏi thêm một câu nữa, cậu có phải là môn hạ của phái Không Động hay sao? - Điều này học sinh không được rõ lắm, chỉ thấy Thầy đồ Thư nói võ công của ông ta thuộc phái Không Động đấy thôi. Ông già ngắm nhìn chàng một hồi, tỏ vẻ khinh ngạc, hỏi tiếp: - Thế ra cậu vẫn chưa chính thức nhập môn đấy. Hừ! Nhân phẩm của cậu cũng khá lắm. Hôm nay, cậu được gặp già ở nơi đây, kể ra duyên phúc của cậu cũng khá lớn lắm đấy. Thanh Lam bỗng hiểu ông già dụ mình lên trên này làm chi? Trang 20/714 http://motsach.info
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn