Thức dậy lúc 3 giờ sáng
Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9
lượt xem 4
download
Có một lần, tôi thử thằng Cân. Điện thoại cho nó lúc 3 giờ sáng, kêu đến ngay đi, tao đang buồn gần chết ở quán rượu mực. Điện thoại xong tôi tắt máy, vào giường ngủ tiếp. Mấy hôm sau vẫn không thấy nó gọi **** bới gì. Tôi thì bận lằng nhằng việc này việc nọ cũng không gọi cho nó. Chương gọi tới hớt hải phân trần: Tao đi công tác mới về, không biết thằng Cân phải nằm bệnh viện. Tôi hơi nhột: Viện nào? Bao giờ? Ba hôm rồi, bị đụng xe...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Thức dậy lúc 3 giờ sáng
- Thức dậy lúc 3 giờ sáng
- Có một lần, tôi thử thằng Cân. Điện thoại cho nó lúc 3 giờ sáng, kêu đến ngay đi, tao đang buồn gần chết ở quán rượu mực. Điện thoại xong tôi tắt máy, vào giường ngủ tiếp. Mấy hôm sau vẫn không thấy nó gọi **** bới gì. Tôi thì bận lằng nhằng việc này việc nọ cũng không gọi cho nó. Chương gọi tới hớt hải phân trần: Tao đi công tác mới về, không biết thằng Cân phải nằm bệnh viện. Tôi hơi nhột: Viện nào? Bao giờ? Ba hôm rồi, bị đụng xe. Thằng điên này không hiểu sao đêm hôm vẫn còn mò mẫm lòng vòng ngoài phố bị bọn tổ lái huých vào. Chương thở dài mệt mỏi. Tôi hoang mang vào viện. Cân nằm gác chân bó bột lên thành giường: - Tao loanh quanh mấy vòng phố không tìm ra mày? - Đ.mẹ - Tôi tức lộn ruột, lòng đầy ân hận - Tao đùa mày đấy. - Ê, tao tưởng mày đang lên cơn trầm cảm cần tao tới cứu. Tôi ngồi phịch xuống ghế, lòng đầy chán nản. Cân nhịp nhịp cái chân không gãy: ở bệnh viện cũng hay lắm. Các em rất xinh và vô trùng. Tôi bật cười. Phong cách Hemingway đây: gãy chân nằm bệnh viện và yêu cô y tá. Tôi thấy tội lỗi của mình
- vơi đi được một chút. Căn phòng thằng bạn tôi nằm chẳng có vẻ gì là phòng bệnh viện trừ sự hiện diện của cái chân bó bột. Tranh tĩnh vật treo trên tường, nhạc Chopin, hoa trên bàn. Chắc chắn là cô y tá phải đẹp rồi. Cân khoái chí: tự nhiên được hưởng thụ. Bảo hiểm trả hết mà. Mày thấy chưa, cứ chê tao đi làm thuê! Tôi và thằng Chương và thằng Đinh nữa luôn gọi thằng Cân là "tên làm thuê chuyên nghiệp". Nó có thể giải thích rất rành rọt cho ba thằng chúng tôi biểu đồ Elliot xu hướng lên xuống và sự điều chỉnh của thị trường chứng khoán. Cân rất hiếm khi sai lúc dự đoán cổ phiếu nào sẽ lên giá, cổ phiếu nào sẽ giảm giá. Nhưng Cân không hề chơi cổ phiếu. Cân làm đúng nghiệp vụ của nó: phân tích tài chính. Cái đầu tính nhanh hơn máy tính và tư duy logic cộng với sự nhạy cảm trời cho khiến Cân trở thành đối tượng săn lùng của các công ty chứng khoán và ngân hàng. Nó từ chối phắt khi thằng Đinh rủ nó thành lập công ty. Tám trên hai bốn tiếng nhìn thấy sự phập phồng của thị trường đã khiến tao mệt lắm rồi. Cân dứt khoát. Tao không muốn phập phồng tiếp trong mười sáu tiếng còn lại. Phương châm sống của nó là: đẩy nỗi lo lắng sang cho người khác. Cân không mua xe ô tô không phải vì không đủ tiền (tôi nghi là Cân thậm chí đủ tiền mua cả Maybach). Nó nhạo báng lúc tôi phải đau đầu tìm chỗ đậu xe mới khi ban giám hiệu nhà trẻ cạnh nhà tôi quyết định không cho tôi thuê chỗ đậu xe trong sân với lý do lãng xẹt: có đơn thư
- tố cáo về việc sử dụng tiền cho thuê sân! Thấy chưa - Cân cả cười - mua cái lo vào người có sướng không? Như tao đây, cần đi thì thuê xe, có thằng đến tận nơi đưa đón, lên xe thích thì nhắm mắt, thích thì mở mắt. Mày tự lái xe có dám nhắm mắt không? Chẳng phải lo dầu mỡ, bảo hiểm, bảo dưỡng gì. Ê, nhưng mày yên tâm đi. Nhiều đứa cũng ngu giống mày. Bỏ một đống tiền ra mua ô tô nhưng lại đem cầm cố chính cái ô tô đó để vay tiền cho kinh doanh. Luẩn quẩn. Trong khi đó, con cá mập tài chính như công ty tao thì thuê hết: thuê ô tô, thuê dịch vụ bảo vệ, thuê dịch vụ vệ sinh, đến tuyển dụng cũng thuê công ty kiểm toán tuyển cho. Càng nghĩ càng thấy ưu việt, cứ trả một cục tiền là xong. Khỏi phải lo chế độ, chế tài gì cả. Hết hợp đồng, hết trách nhiệm. Không hài lòng lập tức thuê dịch vụ khác. Các bên cứ tranh nhau phục vụ tốt nhất. Tôi tức luận điệu của Cân nhưng khó vặn lại lý luận của nó. Lái xe công ty tôi làm việc như một chuẩn mực về giờ giấc. Đúng 8 giờ sáng đến (theo nội quy lao động công ty), nhận được phiếu lệnh đưa trưởng phòng marketing đi thăm khách hàng từ chín giờ sáng tới mười một giờ thì đúng mười một giờ quay lại công ty dù có hay không có trưởng phòng marketing trên xe. Giám đốc công ty yêu cầu tới đón lúc bảy giờ sáng thì nói không đi được giờ đó vì phải đưa con tới trường. Trong xe cạnh mấy tờ báo an ninh là quyển Bộ luật Lao động dày cộp và nhàu nhĩ.
- Hợp đồng lao động đã trót ký rồi, giám đốc cũng chẳng bỗng dưng mà sa thải được, cũng chẳng chuyển được công việc khác vì hợp đồng đã ghi rõ nhiệm vụ là lái xe, cũng chẳng cho ngồi chơi xơi nước được vì theo luật công ty phải bố trí công ăn việc làm cho người lao động. Mỗi lần nhận được phiếu lương lại tra hỏi nhân sự trừ thế này là bao nhiêu phần trăm cho bảo hiểm y tế đấy nhỉ, bao nhiêu phần trăm cho bảo hiểm xã hội ấy nhỉ. Nhân sự mà yếu bóng vía hoặc nhớ không chính xác thì lại bị giảng cho một bài về luật lao động. Trong trường hợp này thì quả là Cân có lý. Cũng với phương châm đẩy nỗi lo cho người khác, Cân yêu nhiều nhưng chẳng cưới cô nào. Nó thay người yêu đồng thời với việc chuyển công ty. Nói đúng hơn là mỗi lần làm ở công ty nào, Cân lại yêu một đồng nghiệp. Rất tiện và rất an toàn. Nó giảng giải cho chúng tôi (giống như giảng giải về sự phập phồng của thị trường chứng khoán): tiện đi ăn trưa, tiện đi công tác, tiện đi tiệc tùng - party cùng nhau, tiện đi chung xe ô tô, đi chung máy bay, tiện ở chung khách sạn, nhân thân lại rõ ràng. Môi trường làm việc lại cạnh tranh về quyền lợi như thế cô nào chả muốn phấn đấu, yêu thì yêu hết mình chứ nói chuyện lập gia đình thì giãy đành đạch. OK, tớ cân hết. Có cô tớ cũng không muốn bỏ đâu nhưng chuyển sang công ty mới thì lại yêu cô mới tiện hơn. Ngược lại, tôi không thể yêu đồng nghiệp. Có lần tôi làm ở nhà máy có tới ba
- nghìn công nhân nữ. Các cô công nhân xuất thân nông dân ăn sáng bằng xôi, ăn trưa bằng xôi, ăn tối bằng xôi mà vẫn béo tròn béo trục, cô nào tay cũng kềnh kệnh mấy chỉ vàng ta. Ngủ gật trong dây chuyền bị gọi lên phòng quản lý viết kiểm điểm, cô nào cũng khóc như mưa như gió, được thả về phân xưởng lại cười tít mắt bình luận anh quản lý đẹp trai. Có lần tôi làm việc ở công ty có ba trăm nhân viên bán hàng. Các cô dù tóc ngắn hay tóc dài đều cặp búi sau gáy, mặc đồng phục, miệng cười thường trực. Ngày nào cũng thấy ba trăm cô gái cười thường trực mép nhếch sang hai bên cùng một khẩu độ, tối về tôi cứ lẩn thẩn nghĩ, không biết hết giờ làm việc các cô ấy có ngậm miệng lại được không. Sếp trực tiếp của tôi hiện nay có bao nhiêu màu thuốc nhuộm tóc trên đời đều đã dùng cả. Tôi sợ nhất là đầu tuần đi làm. Trên đường từ nhà tới công ty, cứ cầu trời khấn phật cho mắt con hôm nay được nghỉ ngơi, nhưng vừa tới công ty đã thấy cái đầu tóc ngắn củn nhuộm tím lịm ngồi vênh vang trong phòng. Good morning sếp mà muốn nhắm nghiền mắt lại. Tuần sau có thể là màu vàng rơm, sau nữa có thể là đồng, sau nữa có thể là không màu (sếp giải thích là tẩy tóc để nhuộm màu mới). Trang phục của sếp quanh năm là váy ngắn trên đầu gối mười lăm phân khiến tôi trở nên vô cảm, dù có nhìn ba trăm đôi chân trần hay ba nghìn đôi chân trần đi
- chăng nữa cũng chỉ nghĩ đó là phương tiện đi lại mà thôi. Ba thằng bạn tôi cứ tiếc rẻ cho những cơ hội của tôi. Thằng Đinh cười khành khạch bảo: Chắc mày sắp lập am tu tại gia? Tu là tu thế nào. Cơm không ăn gạo còn đó, các cô gái lúc nào cũng vây quanh tôi, tôi chỉ cần dấn tới lúc nào cần. Cơ hội đầu tư luôn luôn có, cái chính là thời điểm chớp lấy cơ hội quyết định sự thành công. Thằng Cân kết luận chắc nịch và nói thêm, giọng kẻ cả: Tao nghĩ mày chẳng bao giờ biết tóm lấy cái cơ hội ấy cả. Tôi mặc kệ mấy thằng bạn khích bác. Chúng nó cũng vẫn độc thân lông nhông đấy thôi và hội của chúng tôi đang rất vui vẻ. Cứ có dịp là tụ tập, bất kể 3 giờ sáng hay 12 giờ trưa. Ba thằng kia lúc dắt theo cô này lúc dắt theo cô khác, cô thì múa môi tanh tách, cô chỉ mủm mỉm khuấy nước, cô thì cho cả nắm hạt dưa vào mồm lúc sau phun ra toàn vỏ như biểu diễn ảo thuật. Có một lần tôi cũng dắt theo một cô, đi dự tiệc cưới. Cô này có vẻ tinh tế. Sau mấy ngày quen nhau, buổi tối đang nấu cháo điện thoại với nàng thì con Rich sủa ầm lên. Nàng im lặng một lúc rồi hỏi nhà anh rộng lắm nhỉ, chó nhà anh to lắm nhỉ. Hỏi vì sao biết thì nàng cười khúc khích: Em nghe giọng chó sủa âm âm rền rền như thế thì biết ngay. Sau mấy ngày được giới thiệu làm quen, nàng đã nhỏn nhẻn
- gõ cửa nhà tôi mang theo con mèo con: Em nhặt được ở đầu phố nhà anh. Sặc mùi Murakami. Tôi thả ngay con mèo khi nàng về. Tôi không bỏ việc, không nấu mì, không là quần áo và không nuôi mèo, nói chung tôi không ảnh hưởng Murakami. Nhưng tôi vẫn tới đón nàng đi dự đám cưới đứa bạn cùng lớp. Ba thằng Chương, Đinh và Cân nín thở nhìn tôi dắt nàng vào. Những đứa bạn cùng lớp gào lên, thay vì nâng cốc chúc mừng cô dâu chú rể lại tấp nập sang bàn tôi chúc tụng. Nàng điềm nhiên ăn uống, nhai kỹ, nuốt nhẹ trong khi tôi quá căng thẳng với sự nhộn nhạo của lũ bạn. Tôi cứ như bị thôi miên vào quai hàm nhai đều đặn của nàng. Sau tiệc cưới tôi đổi sim điện thoại, đi công tác sáu tỉnh miền duyên hải, khi trở về may quá không thấy con mèo con nào lảng vảng trước cửa nhà. Trong các cuộc tụ tập, lại chỉ có ba thằng kia dắt theo lúc cô này, lúc cô khác. Các cô gái của Cân nhìn biết ngay là dân văn phòng, nói năng không thuần Việt, gặp tình huống khó diễn tả lập tức phải tìm sự hỗ trợ của tiếng nước ngoài. Các cô gái của Chương lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác con cá lác, thỉnh thoảng lại giật mình cái đùng hỏi lại "Em á?!". Thằng Chương cứ yêu cô nào đến lúc nói năng hoạt bát rồi, tự hiểu được nội dung của bộ phim Việt Nam hai đứa đi xem chung mà nó không cần phải phiên dịch thì nó lại bỏ, lại dụng công kiếm một em ngơ ngơ ngác
- ngác khác. Bồ của thằng Đinh cô sau to hơn cô trước. Nó đặc biệt thích các cô gái to cao béo mập và dạn dĩ. Mà thường thì các cô gái to cao béo mập đều rất dạn dĩ. Tôi không hiểu thằng Đinh dùng bùa mê thuốc lú gì mà một thằng chỉ cao hơn cái đinh thuyền như nó lại khiến được các cô gái cao to vượt chuẩn cúc cung phục vụ. Chính vì vậy, chúng tôi rất hay tụ tập ở nhà thằng Đinh. Sàn nhà lúc nào cũng sạch bóng. Hoa cắm tung tóe khắp nơi. Bốn đứa chỉ việc ngồi khoanh chân chơi bài. Một em nào đó (làm sao tôi nhớ hết tên các cô bồ của nó được) đang hớn hở băm chặt xào nấu dưới bếp, lúc sau rón rén hỏi các anh đã ăn chưa, gặp cái nhăn mặt của Đinh lại rón rén xuống bếp, chờ lệnh. Hiếm cô nào nấu nướng ở nhà Đinh được tới lần thứ ba. Hỏi nguyên nhân thì nó cười bí hiểm: Lại gầy đi rồi! Cái hội bốn đứa chúng tôi, lúc thì ồn ào cô này cô khác, lúc lại trơ ra chỉ có bốn thằng. Ê, nhưng không thể gọi tụi mình là hội độc thân được - lại vẫn thằng Cân hay lý luận. Độc thân là sống một mình. Tao rất hiếm khi sống một mình. Quanh tao lúc nào chẳng có đồng nghiệp - Cân nháy mắt cười hóm hỉnh. Chúng mình chẳng thiếu gì cả và lại thừa tự do.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn