intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Thủy Hử - Hồi 60

Chia sẻ: Nguyen Uyen | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:34

94
lượt xem
26
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Khi đó Ngô Dụng nói với Tống Giang rằng : - Tôi xin dùng ba tấc lưỡi vào tới Bắc Kinh thuyết cho Lư Tuấn Nghĩa đi đến Lương Sơn , thực dễ như thò bàn tay vào trong túi lấy đồ vật vậy . Song phải có một số người mặt mũi kỳ quái đi với tôi vậy . Ngô Dụng vừa nói dứt lời thì Hắc toàn Phong Lý Quỳ kêu to lên rằng : - Quân Sư Ca ca cho tôi đi với ... Tống Giang quát mắng rằng : - Anh đi không được , có phải...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Thủy Hử - Hồi 60

  1. Thủy Hử Scan: Motsach, Đánh máy: TrungLeTran Hồi 60 Lừa Ngọc Kỳ Lân Ngô Dụng lập mẹo Quấy Kim Sa Độ Trương Thuận trổ tài Khi đó Ngô Dụng nói với Tống Giang rằng : - Tôi xin dùng ba tấc lưỡi vào tới Bắc Kinh thuyết cho Lư Tuấn Nghĩa đi đến Lương Sơn , thực dễ như thò bàn tay vào trong túi lấy đồ vật vậy . Song phải có một số người mặt mũi kỳ quái đi với tôi vậy . Ngô Dụng vừa nói dứt lời thì Hắc toàn Phong Lý Quỳ kêu to lên rằng : - Quân Sư Ca ca cho tôi đi với ... Tống Giang quát mắng rằng :
  2. - Anh đi không được , có phải chuyện đốt nhà giết người phá phủ cướp kho , thì mới dùng đến anh còn chuyện này phải cẩn thận vững vàng mà tính khí anh như thế , thì đi làm sao được ? - Lần nào cũng thế ông bảo tôi xấu ...chê tôi không cho đi .. - Không phải là chê nhưng ở phủ Đại Danh bọn do thám rất nhiều , nếu lỡ ra họ biết thì uổng mạng không ? - Không cần ; nếu tôi không đi thì chắc cũng có người nào trúng ý quân sư được . Ngô Dụng bảo Lý Quỳ rằng : - Nếu ngươi y được ba điều thì ta cho đi , bằng không thì cứ ngồi yên ở nhà đó ... - Đến ba mươi điều tôi cũng y được cả cứ gì ba điều . Ngô Dụng nói : - Điều thứ nhất là tánh ngươi nóng như lửa từ nay phải bỏ rượu đi rồi trở về mới được uống ; điều thứ hai khi đi đường phải ăn mặc giả làm đạo đồng theo ta , hể ta bảo câu gì không được ngang trái ; còn điều thứ ba khó
  3. lắm đây bắt đầu từ ngày mai ngươi giả làm thằng câm ...Có y được ba điều đó thì ta cho đi Lý Quỳ lắc đầu đáp rằng : - Không uống rượu cũng được tôi xin vâng cả , duy bắt tôi không được nói thì khổ cho tôi quá . - Ngươi há miệng ra lại sinh sự lôi thôi không được . Lý Quỳ vỗ tay mà rằng : - Được rồi , được rồi tôi ngậm ngay đồng tiền vào miệng là được rồi .. Các Đầu lĩnh nghe nói đều cười ầm lên , đoạn rồi trong sơn trại đặt ngay tiệc tiễn hành trong chiều hôm đó . Đến sáng hôm sau Ngô Dụng sửa soạn hành lý cho Lý Quỳ ăn mặc giả làm đạo đồng quảy gánh xuống núi , Tống Giang cùng các Đầu lĩnh đưa chân Ngô Dụng ra bến Kim Sa dặn dò cẩn thận về việc trông coi Lý Quỳ rồi mới cùng nhau về trại . Ngô Dụng cùng Lý Quỳ đi trong mấy hôm , Ngô Dụng bị Lý Quỳ cằn nhằn rất là khổ sở . Cách mấy hôm đi tới thành Bắc Kinh hai người tìm vào hàng trọ , chiều hôm đó Lý Quỳ xuống làm cơm chẳng hiểu làm sao đánh
  4. tên tiểu nhị ở hàng cơm đổ cả máu mồm máu mũi ra . Tên tiểu nhị liền mách với Ngô Dụng rằng : - Tên đạo đồng của ngài dữ tợn quá chừng , tôi đốt lửa khi chậm một chút mà hắn đánh tôi hộc cả máu mồm ra đây . Ngô Dụng dổ dành tên tiểu nhị đưa đền cho mười quan tiền để im chuyện đi , rồi trách mắng Lý Quỳ suốt đêm hôm ấy . Sáng hôm sau cơm nước xong rồi Ngô Dụng gọi Lý Quỳ vào phòng mà dặn rằng : - Ngươi lạ quá , cố sống cố chết đòi đi , rồi đi đường cằn nhằn suốt ngày thực là khổ cho người ta . Ngày nay vào thành không phải chuyện chơi ngươi đừng làm uổng chết mạng người ta mới được . Lý Quỳ nói : - Làm gì tôi không biết mà phải dặn . - Bây giờ ta có một ám hiệu này ngươi phải nhớ mới được , hể khi nào ta lắc đầu thì ngươi không được cựa động gì đấy . Lý Quỳ gật đầu vâng lời rồi hai người cùng thay hình đổi dạng đi vào thành , Ngô Dụng đội cái khăn sa gần tới mí mắt mình mặc áo đạo phục lụa trắng viền đen , thắt lưng màu rực rỡ đi đôi giày vải mũi vuông tay cầm cái
  5. chuông đồng con con . Lý Quỳ kết tóc làm hai trái đào trên đầu , mặc áo rộng ngắn bằng vải thường thắt lưng tua ngắn , đi đôi giày tồi tàn quảy một mẩu gỗ treo giấy cáo bạch lên trên viết mấy chữ Xem số đoán mệnh mỗi quẻ lạng bạc . Hai thầy trò ăn vận xong rồi cùng nhau vào cửa thành Bắc Kinh , bấy giờ đương hồi trộm cướp rất nhiều , các châu huyện cũng đều phòng bị nghiêm ngặt cả . Giả dĩ ở đây là một nơi phồn hoa đệ nhất ở Hà Bắc , lại có quan Lương Trung Thư thống lỉnh đại binh ở đó nên sự canh phòng lại càng cẩn thận hơn các nơi . Ngô Dụng và Lý Quỳ đi vào cửa thành thấy có bốn năm mươi tên lính đứng hầu một ông quan coi thành ở đó , Ngô Dụng bèn chạy đến chắp tay vái chào quân sĩ liền hỏi : - Nhà thầy ở đâu tới đây ? - Tôi họ Vương tên Dụng tên đạo đồng này họ Lý , hai thầy trò đi đoán số kiếm ăn , nay định đến quý quận đây xem ai có lòng muốn xem số mệnh tôi xin đoán giúp . Nói đoạn giở quyển văn số ra để dẫn cho chúng xem bọn lính bảo Ngô Dụng rằng :
  6. - Thằng đạo đồng nhà thầy trông hai con mắt nó như thằng ăn cướp thế kia .. Lý Quỳ nghe nói đã toan sừng sộ lên Ngô Dụng vội lắc đầu cho Lý Quỳ im đi rồi nói với bọn lính rằng : - Các ngài không biết chúng tôi thực khổ quá , thằng bé này vừa câm vừa điếc chỉ được cái sức khoẻ hơn người , vả chăng là con cháu trong nhà nên bất đắc dĩ phải mang nó đi , mà thực nó không biết một chút gì cả xin các ngài tha lổi cho . Nói đoạn vái chào mà đi Lý Quỳ tập tểnh theo sau bước thấp bước cao cùng đi vào lối chợ Ngô Dụng lắc chuông loong coong miệng đọc rằng : Nhan Hồi chết sớm vì đâu ? Để ông Bành Tổ sống lâu ngót nghìn Cam La sớm đã uy quyền Tử Nha đầu bạc mới lên tướng tài . Phạm Đan nghèo khó nhất đời Thạch Sùng giàu có bởi trời xui nên .
  7. - Đó là thời vận mà mệnh trời đó , ai muốn biết vận mạng một đời , sang hèn sống chết thì xin cho một lạng bạc . Nói đoạn lắc chuông loong coong , loong coong mà đi , tụi trẻ con ở thành Bắc Kinh có năm mươi đứa chạy theo vừa cười vừa nói ầm ỹ cả lên . Ngô Dụng đi qua cửa nhà Lư Viên Ngoại lúc ấy đương cùng Chủ Quản ngồi giải ở trong nhà , nghe ngoài phố có tiếng huyên náo ầm ầm liền gọi người nhà lên hỏi rằng : - Trên phố xá có việc gì mà ầm ầm lên thế ? - Bẩm ngài có chuyện buồn cười quá , ngoài phố có một thầy số ở đâu mới đến đòi mỗi quẻ lấy một lạng bạc thì ai có tiền mà xem ? Ông ta lại có một thằng đạo đồng đi sau trông rất ghê tởm hết đi rồi lại lại , chúng tôi không sao mà nhịn cười được . Lư Tuấn Nghĩa nói : - Họ nói đắt như vậy chắc là họ biết rộng , bay ra đón vào đây ta xem . Tên người nhà quay ra gọi bảo Ngô Dụng rằng : - Tiên sinh ơi ! Viên ngoại cho gọi tiên sinh vào . Ngô Dụng nói :
  8. - Viên ngoại nào mời tôi ? - Ông Lư Viên ngoại mời thầy đấy . Ngô Dụng liền cùng với tên đạo đồng theo người nhà vào , khi vào đến nhà Ngô Dụng chỏ chổ ở đó cho Lý Quỳ ngồi đợi rồi vào chào Lư Tuấn Nghĩa . Lư Tuấn Nghĩa đứng chào Ngô Dụng rồi hỏi rằng : - Tiên sinh quý tính cao danh là gì ? - Tôi họ Vương tên Dụng biệt hiệu là Thiên Khẩu nguyên quán ở đất Sơn Đông biết số Hoàng Cực Tiên Thiên , rõ được sự sống chết hèn sang trong một đời người , mỗi quẻ cứ đủ một lạng bạc thì tôi mới đoán . Lư Tuấn Nghĩa nghe nói bèn mời Ngô Dụng vào ngồi cái gác nhỏ ở nhà trong , rồi sai người pha nước uống . Đoạn rồi gọi người nhà lấy lên một lạng bạc đặt quẻ và nhờ Ngô Dụng đoán số giúp cho . Ngô Dụng hỏi : - Năm nay ngài bao nhiêu tuổi , sinh ngày nào tháng nào ? - Thưa thầy tôi chỉ hỏi việc dữ , không cần phải hỏi việc phú quý vinh hoa . Tôi năm nay ba mươi hai tuổi , sinh giờ Đinh Mão ngày Bính Dần , tháng Ất Sửu năm Giáp Tý , xin ngài xem sự hành tảng sau này thế nào ?
  9. Ngô Dụng nghe đoạn lấy ra một con toán bằng sắt tính toán một lúc , rồi đập con toán kêu lên rằng : - Quái lạ ! Lư Tuấn Nghĩa kinh ngạc hỏi rằng : - Có việc gì , lành dữ thế nào xin thầy cứ nói ... - Tôi nói cho đúng chắc ngài lại chạnh lòng . - Có can chi chúng tôi chỉ nhờ tiên sinh chỉ bảo đường mê , xin tiên sinh cứ nói cho . - Cứ như cung mệnh của Viên ngoại thì chỉ trong trăm ngày nữa , tất có cái nạn đao huyết , gia tư cũng khó lòng giữ được mà phải chết vì đao kiếm chứ không chơi ! Lư Tuấn Nghĩa cười mà rằng : - Tiên sinh nói sai rồi , tôi ở đất Bắc Kinh sinh trưởng ở nhà hào phú , trong họ không có con trai nào phạm phép , trong nhà không có con gái nào hai chồng . Vả chăng tôi đây xưa tính nết cẩn thận việc gì vô lý thì không làm , của nào phi nghĩa thì không lấy , lẽ nào ngày nay lại bị nạn đao huyết thế được ?
  10. Ngô Dụng nghe vậy liền biến hẳn sắc mặt cấm trả tiền Lư Tuấn Nghĩa rồi đứng phắt dậy , thở dài mà rằng : - Thiên hạ nguyên chỉ thích những người a dua xiểm nịnh cả ... Thôi , rõ ràng là chỉ đường chỉ lối cho hẳn hoi lại cho nói thẳng là lời bất lương Thôi xin chào ngài tôi xin đi ... Lư Tuấn Nghĩa vội ôn tồn mà rằng : - Sao tiên sinh vội giận thế , tôi nói đùa đó thôi có can chi ... Xin tiên sinh hãy thử lại để chỉ giáo cho tôi . - Thưa ngài xưa nay những lời nói thực vẫn khó tin . - Thôi tiên sinh chớ vội giận cứ nói cho tôi biết thế nào tôi cũng vâng lời dậy . - Ngài phải biết trong cung số của ngài nhất thiết điều gì cũng tốt , duy năm nay phạm sao Tuế Quân cho nên mới gặp hoạn nạn như chỉ trong trăm ngày nữa , thì tất là đầu xác lìa nhau không thể nào tránh được . - Tiên sinh có cách gì khả dĩ thoát được chăng ? Ngô Dụng lại cầm con toán tính một lúc nữa , rồi nghĩ ngợi hồi lâu mà lẩm bẩm rằng :
  11. - Phen này duy có đi về mạn Tốn Phương ở về phía Đông Nam chừng hơn ngàn dặm , thì may ra mới có thể thoát nạn được , nhưng cũng còn có điều đáng sợ đây không việc gì đến tính mạng mà thôi - Nếu tôi được thoát nạn này sẽ xin hậu tạ tiên sinh . Ngô Dụng nói : - Tôi có bốn câu thơ đoán về cung số của ngài xin đọc để ngài nghe , ngài nên viết trên vách rồi sau này nghiệm ra mới biết tôi nói không sai . Lư Tuấn Nghĩa gọi người nhà lấy nghiên bút rồi bảo Ngô Dụng đọc bốn câu thơ mà tự viết trên vách vôi . Ngô Dụng đọc bốn câu thơ mà rằng : Lư hoa phơ phất chiếc thuyền bơi . Tuấn kiệt dong chơi buổi tối trời Nghĩa đến khi cùng là số mệnh , Phân minh lánh nạn dễ như chơi Lư Tuấn Nghĩa viết xong , Ngô Dụng thu nhặt con toán rồi vái chào đi ra , Lư Tuấn Nghĩa nói rằng : - Tiên sinh ở chơi ăn cơm rồi sẽ đi .
  12. Ngô Dụng tạ từ mà rằng : - Cám ơn Viên ngoại chúng tôi xin đi để đoán số không thì trễ mất để lần sau xin đến hầu ngài . Nói đoạn quay gót đi ra Lư Tuấn Nghĩa đưa chân ra tới cửa , rối Ngô Dụng vái chào Lư Tuấn Nghĩa mà cùng Lý Quỳ ra thành trở về hàng cơm . Khi về tới hàng cơm Ngô Dụng tính trả tiền hàng thu dọn hành lý rồi bảo với Lý Quỳ rằng : - Công việc xong rồi ta phải về ngay sơn trại , để sắp sửa đón Lư Viên ngoại chỉ nay mai là ông ta đến . Nói đoạn hai thầy trò quảy hành lý trở về trên trại Lương Sơn . Về phần Lư Tuấn Nghĩa sau khi nghe lời Ngô Dụng đoán số , thì trong bụng lấy làm băn khoăn khó chịu , ngồi đứng không yên chiều chiều thường vơ vẩn một mình ở trước nhà mà trông trời than thở . Một hôm chàng bối rối tâm trí không sao chịu được liền cho gọi người Chủ quản trong nhà đến để bàn việc . Trong bọn Chủ quản có một người họ Lý tên Cố nguyên quê ở Đông Kinh sau vì đi đến Bắc Kinh tìm người quen không gặp , bị rét mướt nằm co ở trước nhà Lư Tuấn Nghĩa , Tuấn Nghĩa thấy vậy liền cứu vào nuôi ở trong nhà , rồi dần dần thấy tính nết cẩn thận chăm chỉ bèn
  13. giao cho trong coi các việc trong ngoài , được dăm năm sau Tuấn Nghĩa lại càng yêu mến cho làm một người Chủ quản đứng đầu mà giao quyền cho coi sóc cả nhà . Trong tay Lý Cố cai quản có tới bốn năm mươi người hành tài cùng quản cấn , cho nên đám người nhà thường nịnh mà tôn gọi là Lý Đô quản . Hôm đó Lý Cố nghe Viên ngoại gọi liền dẫn cả bọn thủ hạ đứng hầu Lư Viên ngoại nom suốt một lượt rồi hỏi rằng : - Sao không thấy một người kia của ta ở đây ? Nói vừa dứt lời thì thấy một người mình cao sáu thước , tuổi trạc đôi mươi lưng nhỏ vai rộng , ria mọc kín mồm mình mặc áo sa trắng , lưng thắt lụa màng nhện đỏ , chân đi đôi giày vàng đầu đội khăn lông rua , sau gáy có một đôi kim hoàn bên tai gài bông hoa tứ quý cùng chạy ra trước thềm để đứng hầu Viên ngoại . Người này nguyên quán ở đất Bắc Kinh từ thuở nhỏ cha mẹ đều mất , Lư Viên ngoại đem về nuôi sau Viên ngoại thấy chàng ta trắng trẻo đẹp đẽ da như miếng tuyết bèn gọi thợ trổ hoa vào khắp cả mình , chả khác nào trên cột ngọc dinh mà treo thêm những vẻ gấm hoa , không ai là không thấy thích mắt . Anh chàng này đàn địch múa hát cũng giỏi , nói năng chữ nghĩa cũng thông , thuộc đủ các thứ tiếng của bọn bán buôn chợ búa , lại tài giỏi về nghề quyền vũ , anh ta thường dùng cây nỏ Tứ Xuyên và
  14. ba mũi tên ngắn để rong chơi ngoài nội , mỗi khi bắn ra tất phải trúng một con vật tính người lại lanh lợi nhanh nhẹn , hễ chuyện gì hơi hé miệng là anh ta biết được cả . Anh ta họ Yến tên Thanh bày vai thứ nhất , người ta quen thường gọi là Lãng Tử Yến Thanh vốn một người tâm phúc của Lư Viên ngoại xưa nay . Bấy giờ Lý Cố đứng bên tả anh ta chạy lên đứng vào phía bên hữu rồi Lư Tuấn Nghĩa bảo với mọi người rằng : - Mới đây ta xem một quẻ số nói rằng trong trăm ngày nữa tất gặp phải nạn đao huyết ? Chỉ trừ ra xa lánh về phía Đông Nam một nghìn dặm thì mới có thể tránh được . Ta tưởng ở phía đó chỉ có miếu thờ Thiên Tề Nhân Thánh Đế , ở núi Đông Nhạc Thái Sơn là nơi rất thiêng liêng chính trực đã từng cứu nạn cho khắp nhân gian . Vậy ta muốn đi qua đó một là đễ lễ cầu thoát tội hai là tránh qua tai nạn nay mai , và ba là buôn bán loanh quanh để dạo xem phong cảnh các nơi để khuây lòng đôi chút . Nay Lý Cố sắp cho ta mười xe thái bình xếp đủ các hoa vật cùa Sơn Đông , và thu xếp hành lý để cùng đi với ta , còn Yến Thanh tiểu ất ở nhà trông nom then khoá kho tàng cho cẩn thận , Lý Cố phải nên xếp đặt mau đi chỉ trong ba ngày nữa là ta khởi trình đó . Lý Cố đáp rằng :
  15. - Sao chủ nhân lại nghĩ vậy ? Người ta thường nói là bói toán quàng xiên chắc đâu tin được ? Xin chủ nhân cứ yên nhà có việc chi ái ngại ? - Đây là trong cung số ta trời định như vậy ngươi chớ nên gàn trở , rồi bấy giờ lỡ ra hối không kịp . Yến Thanh bẩm rằng : - Tôi nghe con đường đi qua Thái An Châu ở bên Sơn Đông tất phải qua Lương Sơn Bạc ở đó mới có một người tên là Tống Giang tụ họp bọn cường đạo để cướp bóc lương dân , Quan tư đã mấy phen tróc nã mà không sao trị được . Vậy chủ nhân có muốn qua đó hãy đợi lúc thái bình vô sự sẽ đi , chủ nhân chớ nên tin anh thầy số đó không khéo nó lại đồng đảng với bọn Lương Sơn , đến đây để lừa dối chủ nhân cũng nên . Tôi tiếc rằng lúc đó không có tôi ở nhà để hỏi tiên sinh ấy mấy câu cho vỡ chuyện ra mới thú . Lư Tuấn Nghĩa gạt đi rằng : - Các ngươi chớ nói càn ai dám đến đánh lừa ta ? Mấy thằng giặc cỏ ở Lương Sơn thì thấm vào đâu ta chỉ coi nó như cỏ rác thôi . Ta đương định đến bắt nó , để đem cái tài học võ nghệ bình sinh mà phô trương với thiên hạ , thế mới đáng là mặt đại trượng phu .
  16. Chàng vừa mới nói dứt lời thì người vợ là nàng Cổ Thị ở đằng sau bình phong chạy ra can rằng : - Xin phu quân nghe lời chúng là phải , người ta thường nói : Sẩy nhà ra thất nghiệp vậy can chi mà nghe anh thầy số bỏ cả cửa nhà cơ đồ mà đem thân đến chốn hang hùm để buôn bán mà chơi ? Chi bằng ở lại nhà đây sửa lấy một thư phòng tĩnh mịch mà nằm khểnh cầu vui , tự khắc tai qua nạn khỏi thế chẳng thú hơn sao ? Lư Tuấn Nghĩa cả quyết mà rằng : - Ngươi là đàn bà con trẻ biết đâu đến đó , chủ ý ta đã định bất tất phải nói lắm làm chi . Yến Thanh lại nói rằng : - Nếu vậy thì tôi nhờ phúc ấm chủ nhân cũng học được đôi món côn quyền , nay tôi xin đi hầu chủ nhân ngộ lỡ ra gặp đám giặc cỏ quấy nhiễu , thì tôi cũng có thể đánh đuổi được dăm ba đứa không ngại điều chi ... Xin chủ nhân cho Lý Đô quản ở nhà thì phải .
  17. - Ta đây các việc mua bán không được tinh thạo , phải để Lý Cố đi để giúp ta còn ngươi ở nhà thì việc tính toán đã có người khác , ngươi cứ trông coi đó thôi .... Lý Cố bẩm rằng : - Chúng tôi mấy bữa nay chân hơi đau đau không chắc có đi xa được . Lư Tuấn Nghĩa gắt lên rằng : - Nuôi binh nghìn ngày , cần dùng một lúc Nay ta muốn đem ngươi cùng đi , ngươi chỉ xoen xoét cái miệng kiếm đường từ chối là sao ? Nếu đứa nào còn ngăn trở nữa ta sẽ cho một quả đấm cho biết mùi ... Lý Cố nghe vậy ngây hẳn người ra đứng nhìn Cổ Thị mà không dám nói chi nữa , Cổ Thị liền thủng thỉnh đi vào rồi bọn người nhà cũng tan đi hết cả . Bấy giờ lui ra xếp dọn các đồ hành lý , cùng đồ hàng hoá soạn mười cỗ xe thái bình xếp hàng hoá lên xe gọi mười tên phu gánh và bốn năm mươi tên phu xe để sắp sửa ra đi . Hôm đó Lư Tuấn Nghĩa cũng sắp dặt chỉnh đốn rồi đến ngày thứ ba làm lễ thần , rồi gọi tất cả người nhà mà dặn dò một lượt rất là cẩn thận .
  18. Chiều hôm ấy Lư Tuấn Nghĩa cho Lý Cố cùng hai người dẫn xe cộ đi trước để đón ở ngoài thành , Cổ Thị thấy xe cộ đem ra chỉ gạt nước mắt khóc thầm mà không sao nói ra được . Sáng hôm sau Lư Tuấn Nghĩa dậy từ đầu trống canh năm , tắm gội xong thay hết quần áo mới ăn cơm uống nước lấy các thứ khí giới , vào bái biệt từ đường rồi quay ra cửa . Khi ra ngoài cửa chàng dặn Cổ Thị rằng : - Tôi đi đây chầy thì ba tháng mà chóng thì chỉ độ bốn năm mươi ngày là về ngay lập tức . Cổ Thị vâng lời mà rằng : - Trượng phu đi đó xin cẩn thận giữ gìn thỉnh thoảng lại viết thơ về cho tôi biết . Yến Thanh cũng sụt sùi rơi lệ mà bái biệt Lư Tuấn Nghĩa cũng dặn rằng : - Tiểu ất ở nhà việc gì ngươi cũng phải coi sóc đến nơi đến chốn , không nên hồ đồ mới được . Yến Thanh vâng lời đáp lại rằng :
  19. - Chủ nhân đi như vậy chúng tôi ở nhà đâu dám trễ nải xin chủ nhân cứ yên tâm . Nói đoạn Lư Tuấn Nghĩa vác côn lên vai mà từ biệt ra thành , khi ra tới thành vừa gặp Lý Cố đón tiếp Lư Tuấn Nghĩa liền bảo với Lý Cố rằng : - Ngươi nên dẫn hai người bạn hàng đi trước thấy chỗ hàng nào sạch sẽ thì bảo làm cơm nước sẵn sàng , để cho bọn phu xe đến đó cùng ăn luôn một thể cho khỏi mất thì giờ . Lý Cố vâng lời vác côn lên vai cùng hai ngươi bạn đi trước rồi Lư Tuấn Nghĩa cùng mấy tên hầu dẫn xe cộ đi sau . Lư Tuấn Nghĩa đi đường thấy nước non sáng sủa đường lối thênh thang trong bụng lấy làm vui thích mà rằng : Nếu ta cứ núp mãi trong nhà thì bao giờ dượ nom thấy những quang cảnh vui thú như vậy ? Đi được bốn năm mươi dặn đường đã thấy Lý Cố đón vào hàng để ăn uống rồi Lý Cố lại xin phép đi trước . Khi Lư Tuấn Nghĩa ăn xong lại dẫn xe cộ đi độ bốn năm mươi dặm đường thì lại gặp Lý Cố đón tiếp vào hàng ăn uống và nghỉ luôn ở đó để đến sáng mai ra đi . Cách mấy hôm sau , một hôm đến trọ ở hàng kia . Buổi sáng hôm sau cơm nước xong vừa toan sắp sửa ra đi thì thấy tên điếm tiểu nhị nói với Lư Tuấn Nghĩa rằng :
  20. - Thưa ngài tôi xin nói để cho ngài biết rằng cách hai mươi dặm là phía trước núi Lương Sơn Bạc , trên núi có Tống Công Minh Đại Vương ở đó , Đại Vương tuy không làm hại đến ai nhưng ngài cũng im lặng mà đi chớ nên làm ầm ỹ lên mới được . Lư Tuấn Nghĩa nghe nói liền cười mà nói rằng : - Thế mà ta không biết . Nói đoạn sai đầy tớ đem hòm quần áo tới lấy ra lá cờ lụa trắng , hỏi tên điếm tiểu nhị lấy bốn cái cán trúc buộc bốn lá cờ vào và trên bốn lá để bốn câu thơ rằng : Bắc Kinh Lư Tuấn Nghĩa là đây Hòm vàng tráp ngọc qua chốn này . Lấy hết vật lạ trên núi nọ Chất vào mười xe thái bình đầy . Lý Cố cùng bọn phu gánh lấy làm kinh sợ không hiểu tình ý ra sao ? Tên điếm tiểu nhị liền hỏi Lư Tuấn Nghĩa rằng : - Chẳng hay ngài có quen thân với Tống Đại Vương trên núi không ?
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2