YOMEDIA
ADSENSE
100 lần xin lỗi dành cho em
338
lượt xem 145
download
lượt xem 145
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Sự phiền muộn lớn nhất của loài người là vì họ có một trí nhớ... Đôi khi phải học cách quên thì cuộc sống mới thanh thản hơn . ...... Đó là ngày đầu tiên của năm lớp 12, chúng tôi có 1 bài
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: 100 lần xin lỗi dành cho em
- Sự phiền muộn lớn nhất của loài người là vì họ có một trí nhớ... Đôi khi phải học cách quên thì cuộc sống mới thanh thản hơn . ...... Đó là ngày đầu tiên của năm lớp 12, chúng tôi có 1 bài kiểm tra nên học xong rất sớm và tôi gọi điện cho anh ấy : - Anh đến đón em được chứ ? - Được, đợi anh 5 phút - Nhanh lên đấy nhé ! 3h chiều, trời khá nóng, tôi đứng chờ dưới bóng cây và phẩy tay liên tục, dù ko mát hơn được nhiều nhưng cũng còn hơn là cứ đứng yên 5 phút trôi wa, vẫn ko thấy anh ấy đâu. Tôi bắt đầu hơi khó chịu, mắt liên tục nhìn đồng hồ. 10 phút trôi wa, vẫn ko thấy anh ấy đến ...chẳng lẽ anh ấy bị tai nạn 15 phút ... cuối cùng anh ấy củng tới - Sao anh đến muộn thế ? - Anh xem nốt chương trình TV ấy mà - Cái gì ?_ tôi hét lên, đầu còn nóng hơn cả nắng giữa trưa_ ... Sao anh ko ăn rùi ngũ rùi hãy đến ? - Anh xin lỗi... Đó là lần đầu tiên anh ấy xin lỗi tôi, kể từ khi chúng tôi bắt đầu wen bít nhau ANh ấy học giỏi, dễ thương và rất tự tin hiếm khi anh ấy chịu xin lỗi 1 cô gái nào .Tôi giật lấy cái mũ bảo hiểm mà anh ấy đưa, ngồi lên xe, ko nói gì suốt quãng đường về nhà . Anh ấy luôn như thế ko giải thích , ko an ủi , ko cải cọ . Mà đối với tôi rất nhiều điều ko thể " cho qua " đươc chỉ với 1 lời xin lỗi Và tôi ko bao giờ hỏi thêm gì nữa mỗi khi anh ấy xin lỗi . Vì thế , tôi có cảm giác r ằng " xin lỗi" là 1 từ anh ấy dùng để tôi im miệng lại chứ ko phải anh ấy bít lỗi và sửa ch ữa. Bởi vì anh ấy luôn đến muộn giờ hẹn và ko bao giờ sửa được! Tôi khóc òa lên khi anh ấy xin lỗi lần th ứ 59 - Anh ko bao giờ cần xin lỗi em nữa! Nếu anh ko thể sửa được thì đừng để em cứ cho anh cơ hội này đến cơ hội khác và lần nào cũng hy vọng rằng anh sẽ thay đổi.... Anh ấy nắm tay tôi rất chặt và nói lời xin lỗi lần thứ 60 Ngay cả lúc đó , anh ấy vẫn ko có 1 lời giải thích . Tôi bắt đầu lo lắng rằng anh ấy giấu tôi điều
- gì đó ... - Anh đang gặp chuyện gì phải ko ? - Làm gì có chuyện gì - Thế thì sao anh luôn có vẻ ko bình thường - Làm gì có chuyện đó - Lúc nào anh cũng như thế ! ko bao giờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra . Anh có coi em là bạn gái của anh ko vậy ? - Anh xin lổi - Ko muốn nghe 1 lời xin lỗi nào nữa Tôi hét lên và dập máy . Anh ấy ko gọi lại . Hóa ra anh ấy ko h ề quan tâm đến tôi ! Th ế mà tôi cứ trông chờ ......Và đó là lần thứ 99 anh ấy nói lời xin lỗi Từ ngày hôm đó, tôi ko gọi điện cũng ko ghé wa nhà anh ấy nữa. Đôi khi điện thoại nhà tôi reo nhưng khi nhấc ống nghe lên thì bên kia ko ai nói gì cả. Tôi đoán là anh ấy gọi nh ưng mạc kệ tại sao anh ấy ko chịu nói kia chứ Một tháng trôi wa, tôi ko thể chiu thêm được tình trạng ko bít gì cả này . Tôi đến trường anh ấy ,tôi ngó vào cửa sổ lớp nhưng ko thấy anh ấy đâu - Xin lỗi, hôm nay T ko đi học ah ?-Tôi hỏi 1 cô bạn - Hình như cậu ấy thôi học rồi mà , hơn 1 tháng rồi - Ah.. cảm ơn... Hơn 1 tháng...đã ko đi học hơn 1 tháng ...tại sao lại như thế ?Tôi lao ngay về nhà, goi vào máy di động của anh ấy " thuê bao của quý khách hiện ko liên lạc đc. ". Tôi gọi đến nhà nhưng ko ai trả lời . Sao lại như thế được? Chẳng lẽ gia đình đã chuyển đi nơi khác mà tôi ko h ề biết gì ? Dường như anh ấy đã biến khỏi mặt đất ...Tôi ko tìm thấy anh ấy Và khi tôi bắt đầu cuống lên thì 1 ng` bạn gọi điện , đó là 1 ng` bạn của em h ọ anh ấy, học cùng lớp với tôi - Cậu thế nào ? đã bít tin T vào viện chưa? - Vào viện? chuyện gì vậy ? - Trong bệnh viện mà cậu ấy nằm lần trước ấy ... phòng số... Tôi chạy với tốc độ nhanh nhất có thể tới bệnh viện...Cậu ấy đang nằm trên giường ko nói gì, ko cử động - Chuyện gì vậy? sao ko gọi cho em ? Tôi vừa ngồi xuống cạnh giường vừa khóc òa lên , còn anh ấy vẫn ko trả lời,chỉ nhìn tôi chăm chú như mọi khi . Sao anh ấy ko nói gì hết. Tôi nhìn thấy mắt anh ấy ướt và dường nh ư anh ấy dùng tất cả sức lực có thể để nói - Anh xin lỗi... và anh ấy nhắm mắt lại - Này, đừng như thế ...anh xin lỗi cái gì chứ ?- tôi khóc lạc cả giọng- Đừng có xin lỗi mở mắt ra đi Tôi cứ nắm chặt lấy tay áo anh ấy mà kéo và ko thể ngừng khóc - Tại sao phải xin lỗi? tại sao anh ko giải thích lời nào ?Em ko đời nào tha th ứ cho anh đừng có xin lỗi .Anh mà ko mỡ mắt ra thì em ko bao giờ tha thứ cho anh đâu.... Đó là lời xin lỗi thứ 100 các bác sĩ và y tá chạy vào phòng kéo tôi ra ngoài. Anh ấy đã r ời kh ỏi
- thế giới của tôi . Anh ấy dã thua trong cuộc chiến với bệnh ung th ư máu ....Nh ưng tôi vẫn gặp anh ấy trong những giấc mơ....và anh ấy vẫn luôn sống trong tim tôi Khoảng 1 tháng sau, mẹ anh ấy đến nhà đưa cho tôi 1 chiếc hộp mà anh ấy gửi lai ... trong đó là 100 mảnh giấy, mỗi mảnh giấy là 1 lời giải thích vì sao anh ấy xin lỗi tôi " Lần đầu tiên, anh ko cố ý đến muộn đâu, nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà bỗng nhiên anh thấy chóng mặt quá và ko thể đi tiếp được . Em tha thứ cho anh nhé ?" " Lần thứ 2, anh ........... " " Lần thứ 3, anh ..........." " Lần thứ 100" đó là mảnh giấy anh ấy viết trước khi tôi tới bênh viện " Anh xin lỗi.... anh thật sự ko muốn để em lại 1 mình trên thế gian này nhưng có thể đến 1 lúc nào đó khác . I love you.. Khi anh ấy cần tôi nhất thì tôi ko ở bên cạnh. T, em xin lỗi. Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem. Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi. Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi? Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella. Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì? HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Leo ôi, trông kinh lắm !
- Cô bé Lọ Lem trong phim hoạt hình Wal Disney Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy ! HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội. Thầy: Vì sao thế ? HS: Vì … vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở
- thành hoàng hậu. Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình.Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi. Bây giờ thầy hỏi một câu khác: bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội ? HS: Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella. Thầy: Đúng, các em nói rất đúng ! Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không? HS: Đúng ạ ! Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không ? HS: Không ạ ! Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không ? HS: Không ạ ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu. Thầy: Đúng quá rồi ! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ
- hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử ? HS: Chính là Cinderella ạ. Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào ? HS: Phải biết yêu chính mình ạ ! Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không ? HS: Đúng ạ, đúng ạ ! Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không ? HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ. Thầy: Trời ơi ! Các em thật giỏi quá ! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem – chú thích của người dịch) mà cũng có
- lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem ! Các em có tin như thế không ? Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò. Lọ Lem và Hoàng tử. Phim hoạt hình của Wal Disney Cảm nghĩ sau khi đọc bài “Người Mỹ giảng dạy chuyện Cô bé Lọ Lem như thế đấy” Thời Hàn Băng (nhà báo Trung Quốc) Bài “Người Mỹ giảng dạy chuyện Cô bé Lọ Lem như thế đấy” để lại trong tôi một ấn tượng mạnh hơn bất cứ lời bình
- nào về nền giáo dục của nước Mỹ. Người thầy giáo trong bài báo ấy chẳng khác một thiên thần. Ông đem lại cho lũ trẻ lòng công bằng, tình yêu thương, tinh thần đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, tư duy lý tính, ý nghĩa của cuộc đời … Với cách giáo dục như thế, sao mà lũ trẻ không có tình thương, sao mà chúng còn chịu sự ràng buộc và hạn chế của những điều này khoản nọ nào đấy ? Tôi bỗng nhớ lại hồi học trung học, thầy giáo có tổ chức cho chúng tôi học tập tấm gương Lại Ninh. Chuyện Lại Ninh như sau: Ngày 13 tháng 3 năm 1988, thiếu niên Lại Ninh 14 tuổi bỗng phát hiện thấy có đám cháy trong rừng, anh liền tức tốc chạy tới chỗ cháy và cầm lấy một cành cây hăng hái quên mình dập lửa. Tuy các đội viên đội chữa cháy từng khuyên mọi người chớ chạy đến gần đám lửa, nhưng vì không đành lòng nhìn thấy tài sản của nhà nước bị thiệt hại, Lại Ninh vẫn tiếp tục dập lửa. Sau cùng đám cháy rừng bị dập tắt, hơn 3500 mẫu rừng được cứu thoát, trạm vệ tinh chuyển tiếp truyền hình trong rừng và nhà kho của công ty dầu lửa cũng bình yên vô sự. Sáng hôm 14, người ta tìm thấy xác Lại Ninh trong đống tro rừng. Tay phải anh vẫn còn nắm chặt cành cây, mặt hướng lên đồi, cặp kính cận thị văng đâu mất, tay trái bám lấy mặt đất, chân phải ở tư thế leo lên đồi. Lại Ninh đã vĩnh biệt chúng ta nhưng tinh thần của anh mãi mãi còn sống với chúng ta. Anh là tấm gương để chúng ta học tập noi theo ! Anh mãi mãi là niềm kiêu hãnh của chúng ta ! Lại Ninh là một thiếu niên tốt và có tinh thần quý trọng của công rất cao. Thế nhưng tại sao chúng ta không dạy dỗ trẻ em cách phòng tránh khi có cháy rừng mà lại khuyến khích các em chạy tới đám cháy? Có “tài sản nhà nước” nào quý hơn tính mạng con người chăng? Những người thân của Lại Ninh sẽ phải chịu đựng nỗi đau như thế nào vì chuyện ấy? Còn có
- cách giáo dục nào thiếu đạo đức hơn lối dạy trẻ em như thế không? Nhất là ngày nay, trong khi một lũ quan tham ra sức chiếm đoạt “tài sản nhà nước” thì ta vẫn tiếp tục dạy dỗ các em hy sinh thân mình để bảo vệ một loại tài sản nào đó, thử hỏi đạo trời ở đâu? Tại nước Mỹ, khi xảy ra nguy hiểm, các thầy cô giáo bao giờ cũng khuyên răn học trò rời xa ngay nơi đó và hướng dẫn chúng rất tường tận cách tránh né. Họ hiểu rằng tính mạng giữ được thì lại có thể làm ra tài sản… Cách giáo dục của chúng ta thì có thể đưa bao nhiêu thanh thiếu niên ưu tú đi tới chỗ chết ! Thế nhưng trước đây tôi đâu có biết đạo lý ấy. Tôi từng mong muốn mình cũng được như Lại Ninh liều thân chữa cháy, dẫu có hy sinh trong đám lửa thì cũng không quản ngại. Cho tới năm học lớp 12, tôi được một thầy giáo trẻ (dạy môn sử) có lương tri bảo ban, dần dần hiểu rõ thực chất của nhiều vấn đề, từ đó tôi bắt đầu suy nghĩ sâu sắc. Sau khi trở thành nhà báo, đi nhiều thấy nhiều, tôi dần dần hiểu ra rằng tính mạng con người, tình thương yêu, lòng khoan dung và niềm tin mới là thứ đáng quý nhất. Kiểu giáo dục khuyên bảo lũ trẻ con ấu trĩ xông vào cứu cái gọi là “tài sản nhà nước” ấy thật đáng trách, ngay cả loài cầm thú cũng chẳng làm thế. Tất cả mọi thứ vật chất đều có thể làm lại, riêng sinh mạng thì không thể. Cách giáo dục ấy hủy hoại lũ trẻ từ nhỏ, xóa bỏ thiên tính của chúng, ươm trồng hạt giống tính nô lệ. Ngay từ ở nhà trẻ, có cô giáo đã quyết định thái độ đối xử với từng cháu tùy theo bố mẹ cháu chức vụ cao hay thấp, giàu hay nghèo; ngay từ tuổi ấy chúng đã dần dần học được cách lấy lòng cô giáo. “Nô tính” ấy thâm căn cố đế tới mức sau này có người leo lên địa vị lãnh đạo rồi mà vẫn còn giữ thói cũ, thậm chí còn nặng
- hơn. Thấy khách nước ngoài thì cung kính vâng vâng dạ dạ; thấy quần chúng bình thường thì nạt nộ ra oai… Thật là đáng buồn làm sao! Chế độ giáo dục xóa bỏ lương tri, tính người, hủy hoại tình thương yêu, trau dồi nô tính và tính phục tùng, gạt người nghèo ra khỏi ghế nhà trường chẳng những chỉ đào sâu hố ngăn cách giàu nghèo mà còn hủy hoại tiền đồ của một dân tộc. Nếu không thấy rõ sự khác biệt giữa chúng ta với người Mỹ ngay từ cách giáo dục trẻ em, nếu không cải tổ nền giáo dục mà cứ phát triển theo kiểu giết gà lấy trứng như thế này thì chúng ta sẽ mãi mãi chẳng đuổi kịp người Mỹ và con cháu chúng ta sau này sẽ phải trả giá đau khổ cho cách tăng trưởng kinh tế này./. Thằng nhỏ đêm đêm về ngủ ở thềm nhà tôi. Nó cũng ý tứ, chờ cho trong nhà khóa cửa tắt đèn rồi mới trảI tấm ny-lông cũ sát bên hiên trái, để phòng khi có chuyện bất kỳ nửa đêm ng ười trong nhà vẫn còn lối ra vô . Chừng 6g sáng nó thức dậy, dọn dẹp tươm tất, xếp tấm ny-lông bỏ vô cái bị đeo trên vai, là xong . Ban ngày nó đi lượm ve chai hay làm gì ở đâu không ai bi ết . Mà ai quan tâm đến thằng nhỏ bụi đờI làm gì ? Nó không bị dị tật hay tàn ph ế hay quá nhỏ để gợi lòng thương hại của ngườI khác . Tuổi đời khoảng 13-14, nó có vẻ “sống được” trong th ời buổI mà ngay một người trưởng thành đã thành đã có nghề nghiệp còn hốc hác vì cơm áo hàng ngày . Trong nhà tôi có 3 ngườI làm nghề giáo: ba tôi, chị tôi và tôi . Tùy theo th ời khóa biểu của t ừng ngườI, luôn luôn trong nhà tôi hễ ngườI này đang dạy ở trường thì người khác ở nhà . Chúng tôi cũng “s ống được”, vì nói chung, cái khó ló cái khôn, mỗi người thầy trong nhà này đều có m ột ngh ề tay trái . Ch ị tôi thêu máy, ba tôi dịch sách, còn tôi đi dạy thêm lớp đêm . Chúng tôi sống đơn giản, ít nhu cầu, t ự thấy mình nhàn, tôi không buồn nhìn lên và cũng ít khi nhìn xuống . Lẽ ra tôi cũng chẳng để ý đến thằng bé . Nó hoàn toàn chẳng can hệ gì đến sinh ho ạt trong gia đình hay công tác ở cơ quan tôi . Thậm chí, ngày qua ngày, tháng qua tháng, thằng bé ở đ ậu hiên nhà tôi c ả năm, mà tôi chớ hề biết tên nó, chưa hề nói với nó một câu, và không hề thoáng nghĩ đ ến nó n ếu nó không lảng vảng ngay trước mặt . Mà mấy khi nó gặp tôi! Ban đêm tôi khóa cửa ở trong nhà, ban ngày nó lại đi đâu mất .
- Lần tôi gặp nó buổi xế trưa ở chợ An Đông là hoàn toàn tình cờ . Năm bảy người đàn ông lẫn đàn bà xúm quanh nó. Họ hò hét, chửi bới, khua chân múa tay. Tôi đứng lại xem vì nhận ra th ằng nh ỏ . Nó lầm lì đứng đó, vai đeo cái bị như tôi đã từng thấy . Mấy ngườI kia, ngườI thì hùng hổ nhào vô đòi đánh nó, người thì can ra e đánh chết thằng nhỏ ở tù . NgườI khác lại gay g ắt b ảo: - Đánh cho nó chừa . Để chi cái giòng ăn cắp đó . Thằng nhỏ nhìn thấy tôi, hét lên: - Tôi không ăn cắp . - Hả, không ăn cắp hả mày mà không ăn cắp hả ? Họ sấn tới muốn bợp tai thằng nhỏ . Vài ngườI hét: - Mày chạy đi . Còn đứng đó mà cãi ? Thằng nhỏ không chạy. Gã đàn ông lực lưỡng tát vô mặt nó một cái làm nó xiểng liểng. Tôi cảm th ấy bất bình. Thằng nhỏ bị một cái đá nữa ngã chúi xuống đất . Tôi nhắm m ắt lại như m ột ph ản x ạ khi có ai bật lửa ngay trước mặt . RồI tôi mở mắt ra nhìn thằng nhỏ lồm cồm bò dậy . Mặt nó s ưng lên, môi bị giập chảy máu ri rỉ. Công an đến. Gã đàn ông bám theo anh công an giải thích phân bua. Th ằng nh ỏ đứng thẳng dậy nhìn tôi . Đôi mắt nó rõ ràng là muốn nói điều gì. Nhưng đôi mắt tôi lại tránh đi n ơi khác như xấu hổ ? Tôi đâu phảI là kẻ áp bức nó. Mà chuyện phải trái ra sao tôi có bi ết đâu mà bênh vực nó . Mà nó cũng chẳng phải em, cháu hay người quen gì của tôi. Ơ, cũng có quen, nh ưng mà … Tôi bỗng nhiên phát bực với mình, chậc lưỡi, tự rủa mình giữa đường hóng chuyện tào lao . Quay m ặt đi, để tỏ ra người ngoài cuộc, tôi đeo bộ mặt dửng dưng lầm lũi đạp xe về nhà . Nếp sống trong gia đình tôi bình lặng . Mẹ tôi ăn chay, đôi khi cả nhà ăn chay theo đ ể m ẹ khỏi v ất v ả nấu 2-3 thực đơn. Tôi có hai chị em, người nào cũng lớn, có ăn học, có nghề nghiệp đòi h ỏi t ư cách và đức nhẫn nhịn . Chúng tôi không luôn luôn hòa hợp với nhau nhưng mỗi người biết tự giới hạn mình để duy trì cuộc sống chung thanh bạch . Tôi không tự hào về nếp sống này, cũng không phàn nàn hay có ý định thay đổi .Hình như mấy năm gần đây tôi thành người dễ chịu, sao cũng được . Mẹ tôi hỏi: - Sao mặt con tái đi vậy ? Vô nằm nghỉ đi, chắc con say nắng. Tôi không cãi rằng say nắng thì phảI đỏ mặt nhức đầu, chỉ lặng lẽ vô buồng mình n ằm nghỉ . Thằng nhỏ không biết có sao không ? Trước đây tôi chẳng hề nghĩ đến nó như m ột người có tính cách. Nó láu cá hay đần độn ? Nó hỗn láo hay n ịnh n ọt ? Hóa ra nó kh ẳng khái. Nó hét lên gi ữa chợ :”Tôi không ăn cắp”, chứ không chịu chạy bỏ danh dự để cứu lấy mạng. Nó bị đánh, bị đá, đ ập mặt xuống lề đường đá xanh tóe máu môi mà nó vẫn đứng dậy. Nó đứng thẳng dậy và nhìn thẳng vào tôi . Sao tôi lại quay mặt bỏ đi như kẻ chạy trốn ?
- - Con uống nước sâm cho mát . Mẹ tôi gọi nước nấu từ lá mã đề, rễ tranh, mía lau để giải nhiệt là nước sâm . Mẹ than là trờI nóng quá. Tôi bỗng buột miệng nói: - Thằng nhỏ ở bên hiên nhà mình đó mẹ …. - Ờ, thằng Cần đó hả ? Tội nghiệp, thỉnh thoảng mẹ cho nó tiền mà nó nhất định không lấy . Kệ nó con, cho nó ở đó mình cũng không thua thiệt gì . - Nó … - Nó … thì sao con ? Tôi không biết nói sao . Tôi thật tình cũng không biết nói gì về nó . Tự nhiên nó ám tôi, tôi buột miệng nói ra . Tôi thương nó hay ngờ nó ? Tôi muốn tìm hiểu về nó, hay muốn chia xẻ với m ẹ m ối quan tâm về nó ? Không, chẳng hề gì cả . Tôi đi nắng về mệt quá mà thôi . Mẹ bảo tôi ngủ đi . Tôi uống m ột viên thuốc cảm rồI ngủ . Khoảng 9g tối, tôi đi dạy ở trung tâm về . Thằng nhỏ rõ ràng cố ý đón tôi ngay ở đầu ngõ. Nó nhìn tôi với đôi mắt trong suốt: - Em không ăn cắp . Tôi đứng lại trước mặt nó, im lặng như bị bất ngờ . Nó nói tiếp, giọng trẻ con mà sắc lạnh: - Em bán vé số chứ không ăn cắp . Thằng cha kia mới ăn cắp . Nó ăn cắp nên nó đánh nó ch ửi em là đ ồ ăn cắp . Tôi cảm thấy nặng ngực ngộp thở cố đưa tay đặt lên mái đầu thằng nhỏ để bày t ỏ niềm cảm thông . - Tôi biết … Thằng nhỏ né đầu khỏi bàn tay tôi, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào mặt tôi . Nó nhìn tôi y như lúc nó đứng dậy từ mặt đường, giập môi, sưng mặt, nhìn thẳng vào tôi . Khi đó tôi biết là nó không ăn cắp . Nhưng tôi quay đi như trốn chạy . Bây giờ tôi cũng xấu hổ quay mặt đi, vội vã như chạy trốn cái câu hỏI trong ánh mắt dữ dội của thằng nhỏ: Tại sao ? ==> Who can say for the certain.Maybe you’re still here...
- "Anh ơi , anh mua 100 bông hoa hồng cho em nhé !" " Để làm gì chứ ? Em không thích hoa hồng kia mà." " Nhưng em muốn cắm hoa hồng quá." "Thôi nào , anh sẽ mua hoa tặng em.Nhưng chỉ một bông thôi " " Tại sao lại thế ? Em sẽ share nửa tiền hoa với anh , ok ? " " Tiền nong không phải vấn đề với anh , em biết mà.Nhưng anh chỉ muốn t ặng em m ột bông thôi." " Không được mà.100 bông là 100 bông chứ.Anh tặng em đi.Tặng em 100 bông hoa đâu có nghĩa anh sẽ là người yêu em." Em ngang ngạnh lắm.Muốn gì là làm bằng được.Không thèm đếm xỉa đến việc người khác nghĩ gì hay sẽ gây ra rắc rối gì.Em muốn có 100 bông hoa , anh đành phải mua 100 bông hoa cho em.Em thì lúc nào cũng cười cười “Ơ sao mà anh chiều em thế?”.Không chiều em sao được , khi mà ông trời sinh ra em đã quá bướng bỉnh và ngốc nghếch đến mức thông minh rồi. ===> I feel you all around me.Your memory’s so clear... Em làm phiền anh lắm đấy , cô ngốc.Bây giờ trong phòng anh vẫn cứ thoang thoảng mùi hoa hồng leo.100 bông hoa chứ ít à.Sao lúc đấy anh lại lỡ miệng nói ra anh thích hoa hồng leo nhỉ ? Để m ột trưa hè nóng bức , anh vừa về đến nhà , chưa kịp ngồi mát thì đã nghe thấy giọng em í ới.Em ôm cả m ột bó hoa , thản nhiên nhét vào tay anh “Tặng anh này”.Em huyên thuyên m ột h ồi.Em không thích n ợ n ần anh , anh tặng em 100 bông hoa hồng rồi thì em cũng muốn tặng lại anh.Em đi trên đường vô tình thấy hàng hoa có bán hồng leo , thế là mua luôn cả chỗ hoa đấy của người ta.Và em t ặng anh.Anh nhìn ch ỗ hoa mà chỉ muốn bó tay bó chân em lại cho bớt loăng quăng đi.Anh đã phải ngồi chiến đ ấu cắm cho xong chỗ hoa trong cả sự táy máy và nói nhiều không ngừng của em.Mệt phờ.Nhưng anh thích.Anh thích mùi của hoa hồng leo , anh thích cái vẻ đẹp không bình thường như những bông hoa khác của hồng leo.Và anh thích em,thích cái cách em nhớ những sở thích vụn vặt của anh và th ực hi ện nó m ột cách trẻ con rất cố tình. . Anh chỉ không thích cái cách em nhìn anh cười “Chúng ta không phải là người yêu.Nên em không mu ốn nợ nần gì anh”. ===>Deep in the stillness.I can hear your speak... Em ở cạnh anh được bao lâu rồi nhỉ ? Nếu nói là quen nhau thì phải được đến hai năm rồi đấy
- chứ.Nhưng thời gian thân nhau , thời gian ở cạnh nhau , thời gian anh bắt đầu bị em “hành h ạ” (như cái cách em vẫn ngúng nguẩy hay nói) bằng những cú điện thoại bất chợt vào nh ững lúc khó ng ờ , thời gian anh “bị” em tha đi khắp phố phường Hà Nội , lôi kéo làm đủ trò ngốc nghếch và d ở h ơi cùng em , tính ra mới chỉ 5 tháng.5 tháng , có biết bao là k ỷ niệm – em hay nói thế khi hai đ ứa ng ồi c ạnh nhau trên hành lang nhà em nhìn xuống đường. Ấn tượng nhất của anh về em là nói nhiều.Em nói suốt , nói khắp nơi , nói đủ thứ chuyện , nói không mệt. À đấy , em nói thì em không thấy mệt nhưng người khác nghe thì thấy mệt đến mức chả muốn chết.Nhưng nếu em im lặng , dù chỉ ba phút thôi , cũng đủ làm người khác thấy sợ.Anh s ợ. Anh sợ những hôm em gọi điện thoại cho anh , chỉ nói “Anh à” rồi im lặng , đôi khi m ới có tiếng rấm rứt trong ống nghe , đủ để thông báo với anh rằng “Em đang khóc” Anh sợ cả tiếng im lặng của em hôm anh rời Hà Nội.Em gọi điện thoại , gần như hét lên “Anh đi rồi đấy à? Anh bỏ em rồi đấy à ? Anh đi mà không nói với em m ột câu thế này đ ấy à ?”.R ồi em im lặng.Thậm chí cả một tiếng nấc cũng không có . Anh mệt nhoài “Nghe này ,anh đi rồi anh s ẽ v ề.Em phải bình tĩnh , chỉ cần em bình tĩnh và ngoan ngoãn là được , nghe không ? Anh sẽ về”.Em cúp máy.Tiếng “cạch” cộc lốc . Anh thở dài. ===>You’re still an inspiration.Can it be... Để anh nhớ lại xem nào.Em có xinh không nhỉ ? Em không xinh.Em chỉ cao thôi.Chiều cao và cái cách đi cách đứng cách hành động của em đủ khiến nhiều người phải quay lại nhìn em.Thế là em cũng thu hút ra phết đấy chứ. Để anh nhớ lại xem nào.Em có dễ thương hay đáng yêu không ? Chà , em sẽ hét ầm ĩ n ếu anh dùng hai tính từ này với em mất.Con gái thì ai mà chả thích được khen dễ thương với đáng yêu ch ứ.Nh ưng em thích được khen là cá tính và hâm nhiều hơn.Em cũng tự nhận đúng bản chất của mình đấy chứ.Anh biết , em sống mạnh mẽ lắm , em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người , biết bao nhiêu người mắc chứng trầm cảm được em đưa tay kéo lại với cuộc sống yêu thương , biết bao nhiêu người rơi ngã được em đưa tay đỡ dậy.Em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu ng ười , cho cả anh nữa.Nên anh mới thích gọi em là hâm.Cái sức mạnh em truyền đi , không biết v ới người khác thì nh ư thế nào , chứ với anh , chỉ tòan là những hành động ngốc xít.Ngốc xít đến m ức khiến anh b ật cười đứng lên quên mất là mình vừa thất bại. ===>Are you gently sleeping.Here inside my dream... Hôm nay em đẹp lắm. Đẹp như một thiên thần.Em mặc chiếc váy đầm màu trắng có ruy băng đ ỏ - cái váy em may mất hai tuần theo đúng mẫu váy cưới trắng thật nhiều ruy băng đỏ mà em đã từng khoe với anh là em rất thích.Em đang mặc chiếc váy mà em thích nhất,em đang m ặc chi ếc váy m ơ ước c ủa em : váy cưới trắng ruy băng đỏ.Tóc em xõa dài , xoăn nhẹ nhàng.Tay em cầm m ột bó h ồng đ ỏ.Mi ệng em cười rất xinh.Em đẹp lắm Hôm nay em đẹp lắm.Vẻ đẹp của em lan tỏa khắp không gian.Những người trong căn phòng này ,
- những người đứng cạnh em , cả anh nữa , đều thấy mình thật đẹp.Phụ nữ mặc váy trắng. Đàn ông mặc vest trắng.Họ cài một bông hồng đỏ trên áo.Anh cũng thế.Em đẹp lắm.Ai cũng đ ẹp. Tiếng nhạc.Bài hát em thích nhất.Bài hát đám cưới của em.To Where You Are của Josh Groban. Em buồn cười lắm , trẻ con lắm.Anh đứng cạnh em mà anh cứ cười mãi.Em mới mười bảy tuổi thôi đấy , thế mà em đã rủ rê được anh tưởng tượng về đám cưới rồi.Em bảo em thích làm cô dâu lắm.Nhất định em sẽ là một cô dâu xinh đẹp anh à.Em sẽ may một chiếc váy cưới trắng v ới th ật nhiều ruy băng màu đỏ.Chú rể của em sẽ mặc một bộ vest trắng cài hoa hồng đ ỏ. Đám cưới sẽ t ổ chức trong một khu vườn thật nhiều cây và có hồ nước.Mọi người đến dự sẽ mặc đồ trắng hết , a , cả cài hoa hồng đỏ nữa. Đám cưới của em sẽ tòan màu trắng thôi.Mọi thứ và m ọi người.Em sẽ dùng hoa hồng và ruy băng đỏ để trang trí.Tất cả sẽ thật đơn giản và thật đẹp , anh nhỉ.A , còn n ữa , em sẽ mời ban nhạc , chơi những bản nhạc đám cưới hay nhất , trong đó nhất định phải có bài hát em thích nhất To Where You Are của Josh Groban.Ui , sao mà em thích đám cưới th ế. Em buồn cười lắm , em trẻ con lắm.Anh đứng cạnh em mà anh cứ cười mãi.Em nhìn xem này , m ọi thứ đang đúng như em mong muốn nhé , mọi thứ đúng như em sắp sẵn nhé.Em nhìn đi. Anh đang nhìn em đấy.Anh muốn em nhìn cùng anh.Anh đã ở cạnh ngày hôm nay mà , em mu ốn anh ở cạnh em ngày hôm nay mà.Em đang cười này.Thế sao em không mở mắt ra?Em đang m ặc váy cưới này.Th ế sao em không đứng dậy nhảy cùng anh bản nhạc mà em thích nhất?Em mở mắt ra đi.Và em đừng n ằm đ ấy nữa.Em nghịch ngợm lắm cơ mà,sao hôm nay em không loăng quăng khắp nơi nữa? Anh cười đau xót.Nhìn xung quanh mà xem,nhìn khung cảnh , nhìn những con người xung quanh mà xem.Em sắp xếp mọi thứ thật quá chu toàn.Chiếc váy cưới trắng ruy băng đỏ thật hợp v ới chiếc h ộp to màu trắng mà người ta vẫn gọi là quan tài.Em n ằm trong đấy,thật hợp làm sao... Thế này mới đúng ý em sao? And isn’t faith believing.All power can’t be seen... -Anh này , anh sẽ khóc chứ , nếu em chết ? -Ừ , anh sẽ khóc Lúc em hỏi anh câu đấy , anh gần như không nghĩ gì.Chỉ là m ột thoáng suy nghĩ lướt qua đ ầu anh.M ột thoáng đủ dài để anh cảm thấy rằng nếu không có em , anh sẽ đau như thế nào. Đau và khóc.Anh s ẽ khóc nếu em chết. " Tại sao anh lại khóc , nếu em chết " " Vì anh mất em " " Anh đừng khóc chứ , dù thế nào , em không tốt đến mức đáng để anh khóc đâu.Em chết , nghĩa là em bỏ anh.Em bỏ anh , nghĩa là em không tốt "
- Em không tốt.Vì em bỏ anh.Em bỏ anh.Vì em chết. Ba dòng chữ cuối cùng em viết cho anh. Anh đừng khóc.Em có nhìn thấy không , anh đang đứng cạnh em , đang nhìn xu ống g ương m ặt lạnh băng vẫn ánh lên nụ cười của em.Và anh không khóc.Không một giọt nước mắt.Kể từ lúc anh biết tin em không còn trên cõi đời này nữa. -Pie , Janie đâu ? Sao mấy hôm nay không thấy nó qua chơi -Nó ... chết rồi -Thằng điên ! Mày đùa đấy à ? Hay là chúng mày chia tay ? Có chia tay thì mày cũng đ ừng đ ộc m ồm độc miệng như thế . Chúng mày dù chưa là người yêu thì cũng gắn bó với nhau m ấy tháng rồi , chia sẻ nhiều việc rồi. -Em nói thật.Janie chết rồi. -Đừng đùa.Nó....làm sao mà chết được. -Em nói thật.Janie chết rồi.Tự tử. -Đừng đùa nữa.Mày làm tao phát điên.Hôm vừa rồi nó sang đây v ẫn còn vui v ẻ yêu đ ời l ắm mà Anh chỉ im lặng.Em bảo anh nên nói gì?Alex túm lấy áo anh , hỏi như điên loạn.Anh ta cũng không chấp nhận cái tin em đã không còn. Ai nghe tin em chết cũng bàng hoàng.Ai mà tin được chứ ? Em được bầu là người yêu cuộc s ống nh ất quả đất kia mà. ===> As my heart holds you.Just one beat again... Đám tang em. Đông người lắm.Rất nhiều , rất nhiều.Những người họ hàng,những người bạn cùng lớp , thày cô giáo , hàng xóm , bạn thân của em từ hồi còn nhỏ , những người bạn ch ỉ quen qua YM và blog. Đông lắm.Nhiều người khóc.Mẹ em , bà em , cô em , các chị gái em khóc ng ất trên chi ếc h ộp đựng em. Anh đứng cạnh em.Sao anh cười nhiều vậy ?Anh chỉ muốn đập vào cái hộp này , đánh th ức em dậy.Màu trắng của những bộ vest , những tấm áo , những tấm vải , màu đỏ của hoa và ruy băng , b ản nhạc trầm.Tất cả.Vừa lòng em chưa?Cả anh nữa.Vừa lòng em chưa?Anh đang m ặc b ộ vest màu tr ắng cài hoa hồng đỏ.Vừa lòng em chưa?Rất nhiều người ở cạnh em giờ phút này.Rất nhiều người khóc.Vừa lòng em chưa ? Vừa lòng em chưa ? Rất nhiều người không khóc.Bố em , ông nội em , hai người đàn ông của đời em đang đứng lặng cạnh
- anh.Ba ngày rồi.Từ ngày người ta vớt được thi thể em từ biển , từ khi họ nắm lấy bàn tay nhỏ bé g ầy guộc và lạnh buốt của em lần cuối , từ khi em được đưa vào cái hộp màu trắng này , h ọ v ẫn l ẳng l ặng như vậy.Em à , họ không khóc.Em luôn gọi họ là người đàn ông của đời em , là trụ cột của em và gia đình em.Mọi người nói họ thật là bình tĩnh , khi mà tất cả suy sụp , họ vẫn hòan thành trách nhiệm trụ cột của mình : lo cho em một cái đám đúng như những gì em đã viết trong lá th ư cu ối g ửi h ọ.H ọ không khóc.Trước khi chết , em có hỏi họ câu hỏi đấy không ? Trước khi chết , em có hỏi họ “Nếu con chết , bố và ông có khóc không?” không? Anh không thấy họ khóc.Những ngón tay họ bám rất chặt vào cái hộp đựng em. Rất nhiều người không khóc.Anh biết , em đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho họ " Pie , có điều này , mình nghĩ nên nói với cậu.Janie.... đã có ý định tự tử t ừ trước.Trong th ời gian c ậu không ở Hà Nội , có một lần nó đến và nói với mình “Mày có hiểu thế nào là cảm giác đi ra bi ển , đi ra xa mãi xa mãi cho đến khi chân không chạm đất và người như lơ lửng thành Khói không?”.Lúc đ ấy , mình đã đoán ra nó định làm gì.Janie bị trầm cảm , từ lâu rồi.Cũng có lần nó phải đến bác sĩ.Nh ưng lần này thì không , nó cứ khăng khăng nó ổn.Mình cũng tin nó ổn,nhất là sau khi cậu trở v ề.Nhưng thật kì lạ , cái ý nghĩ về một ngày nó hóa thành Khói cứ ám ảnh mình...." Anh cá là em biết người nói câu đấy là ai.Juny.Cô ấy đến với em từ lúc người ta tìm th ấy em.Lúc ấy cô ấy có khóc , khóc lặng lẽ.Sau đó , đột nhiên cô ấy lấy tay gạt mắt , đứng dậy , và lẳng lặng giúp gia đình em chuẩn bị tang lễ.Anh đã nghĩ đấy cũng chỉ xuất phát từ bản chất ít nói của cô ấy.Nh ưng hóa ra, có lẽ không phải. "Janie nói với mình cái ý nghĩ tự tử đột nhiên làm cho nó thấy khỏe m ạnh h ơn.Nó nói nó ch ết đ ơn gi ản vì cảm thấy đến lúc chết rồi.Không vì bất cứ sự mệt mỏi nào từ cuộc sống hay những m ối quan hệ.Nó nói nó chết vì nó đã cảm thấy bình yên.Nó đã làm những gì nó muốn.Nó b ắt mình s ống thay phần nó.Nhìn nó mà xem , nó hạnh phúc như thể trong một đám cưới vậy..." Và Juny òa khóc.Cuối cùng , sau ba ngày , cô ấy cũng đã khóc. Để tiễn đưa em. - Cậu là Pie , đúng không ? Cậu còn nhớ chị không ? Một lần , Janie và cậu đã đi cafe cùng ch ị.Con bé ấy...nó thương cậu rất nhiều , nó thường xuyên kể với chị về cậu -Tại sao chị không khóc , Lulla -Nó đã nói với chị.Tất cả.Cái cảm giác đi ra biển và biến thành Khói.Nó h ỏi : n ếu nó ch ết , ch ị s ẽ không ngạc nhiên đúng không ? Có lẽ đúng thế thật.Chị rất tiếc , chị nói câu này , có lẽ cũng là điều Janie muốn chị hiểu : người mâu thuẫn như Janie , việc tự tử chẳng phải là điều đột ng ột.Con bé s ống hết mình quá.Vì sống hết mình nên sự sống và cái chết luôn song hành cùng nhau. -Thôi , chị đừng nói nữa -Hôm nay , chị mang lan tiêu đến.Những bông hoa màu vàng.Con bé thích màu vàng , em bi ết không ? Nhưng đến đây , chị để ra ngòai.Màu vàng ấy , có lẽ nên dành tặng nó lúc nó còn s ống. Đáng lẽ ra.....
- Và Lulla khóc.Cuối cùng , những giọt nước mắt không chịu nổi nữa mà òa ra ngòai cái vẻ bình th ản t ừ đầu của chị. Để tiễn đưa em. Nhưng anh vẫn không khóc.Anh cũng là người đã được em chuẩn bị sẵn tinh thần rồi , đúng không ? Thế nên anh mới không khóc. Không khóc vì đã được chuẩn bị tinh thần ? Hay vì không biết phải khóc thế nào cho em tỉnh dậy ? Em vẫn thường nói “Khi người ta đau quá , người ta sẽ không khóc nổi nữa đâu” ===> I cherish all you gave me.Everyday... Tại sao em lại chết ở biển ? Em nói em sợ biển kia mà ? Em sợ cái mênh mông của biển nh ư mu ốn nuốt chửng cả con người ta kia mà? Sao em lại chết ở biển ? Anh không hiểu về em.Không hiểu rất nhiều điều.Không hiểu về cả việc em đột nhiên bỏ đi như thế Hay là em trả thù anh? Trả thù việc anh để em lại Hà Nội ba tuần.Nhưng anh xa em ch ỉ ba tu ần , ch ỉ ba tuần thôi.Còn bây giờ , sau ba tuần nữa , em có trở về không , Janie ? Anh chỉ hiểu một điều : tại sao em hút thuốc ....Giờ thì anh đã hiểu. ‘cause you are my forever love.Watching me from up above... Anh đành công nhận em là một cô gái thông minh , một người phụ nữ chu đáo.Em viết rất nhiều thư , cho rất nhiều người , nói rất nhiều , căn dặn rất nhiều.Gia đình em , những người b ạn của em ch ẳng khó khăn gì để thu sắp mọi thứ sau khi em ra đi.Em xây dựng cả một đám tang cho mình , em gửi đi những gì còn lại của em , em viết lời chào tạm biệt tất cả mọi người.Có ai tốt như em không ? Anh vào blog của em.Blog màu trắng , font chữ màu đỏ.Theme của em là hình em trên bãi c ỏ xanh rì đang nghịch đôi giày màu đỏ dưới nắng.Rất nhiều comment khen theme em đẹp.R ất nhiều comment hỏi em đâu.Rất nhiều người chưa biết em thật sự ra đi.Blast em để đơn giản “I’m gone.”.Nhi ều comment gọi em quay về.Dòng About me đơn giản “em muốn ra biển làm Khói”.Dòng Quotes đ ơn giản “đêm tàn và ngày lên.em vẫn sống bằng niềm tin đã có”.Ai cũng tin em còn s ống.Ai cũng không hiểu ước muốn ra biển làm Khói của em.Ai cũng nghĩ em vẫn còn sống.Ai cũng gọi em.Có ai g ọi được người đã chết quay về ? Gần 200 entry bị em xóa bỏ từ bao giờ.Còn lại một entry duy nhất.Bài “Biển C ạn”.Khi em đi , em nghe “Biển Cạn”.Khi em đi , em muốn người ta “To Where You Are”
- And I believe that angels breath.And that love will live on and never leave... Anh vẫn đang nghe “To Where You Are” .Anh đang ngồi trên t ầng cao nh ất mà chúng ta có th ể cùng nhau trèo lên – nơi lần cuối cùng anh ngồi với em.Nhìn lên trời thấy rất nhiều sao.Nhìn xu ống đ ất cũng thấy rất nhiều sao.Em bảo em yêu Hà Nội , yêu tất cả những gì thuộc về Hà N ội.M ọi th ứ. Anh đã mất cả ngày ngồi ở rất nhiều hàng cafe , ngồi nhìn ra cửa sổ và ngắm Hà N ội theo cái cách mà em vẫn thường làm.Anh đã ngồi cả buổi chiều ở Gloria Jean’s để vẽ tranh đường phố như em v ẫn thường làm.Và bây giờ , anh đang ngồi trên một nơi rất cao và nhìn xuống như em v ẫn ước s ẽ làm cùng anh. Anh thắp nến. Đủ 100 ngọn nến.Lung linh. Đẹp lắm Anh cầm con gấu bông nhỏ em may cho anh.Khi nào anh buồn , hãy ôm nó , như ôm em , anh nhé. Anh mang theo 100 bông hồng leo.Thơm lắm Trên tay anh bây giờ là một đôi nhẫn.Em đã làm mất đôi vòng bạc của bọn mình (mãi bây giờ anh m ới biết em lén giấu nó đi để mang cùng em lên thiên đường).Anh mua đôi nhẫn này , bằng vàng trắng h ẳn hoi nhé.Chắc em sẽ thích lắm.Anh định sẽ đeo vào tay em , chờ em lớn một chút n ữa , rồi s ẽ đi may cả váy cưới trắng ruy băng đỏ.Anh đã định như thế. Bản nhạc “To Where You Are” vẫn đang vang lên trong không gian. Em có ở trên thiên đường không nhỉ ? Chắc là có.Thế ở trên cao thế này , em có nhìn th ấy anh không nhỉ?Thế ở trên cao thế này , anh có đến được chỗ em không ? Những bước chân đưa anh ra xa dần , xa dần.Không phải là biển.Nhưng anh v ẫn mu ốn tiến vào cái không gian mênh mông trước mắt ấy , cái không gian phía trên là những ngôi sao và phía d ưới cũng là những ngôi sao.Anh muốn nhìn thấy nụ cười em.Như nhìn thấy những ngôi sao. Xa thêm một chút nữa.Xa thêm một chút nữa.Anh có thể chạm được vào em ? Giọng Josh Groban.Mùi hoa hồng thơm.Con gấu bông. Và em.Cười.Nụ cười hệt như anh nhìn thấy em lần cuối trong chiếc hộp màu trắng.Mãn nguyện. Anh ơi.Với em , thế là đủ.Anh vẫn hay trách em là người tham vọng và hay ôm đ ồm.Anh trách em
- thích làm khổ mình.Nhưng ở cạnh anh , em nhận ra biết đủ là đủ.Giống như tình cảm của chúng ta vậy.Anh sẽ không giận em chứ nếu em nói : với em , cuộc sống này thế đã là quá đủ. Anh nhìn quanh.Một mình anh.Nhưng sao anh vẫn cảm thấy em ở gần đây , rất gần. Ôm ch ặt l ấy anh khi anh chới với muốn buông mình rơi. Fly me up to where you are.Beyond the distant star.I wish upon tonight.To see you smile.If only for awhile.To know you’re there.A breath away’s not far.To where you’re Anh ngồi trước ngôi mộ của em.Vẫn còn rất nhiều những vòng hoa trắng và những bông h ồng đ ỏ.Anh nhìn thấy cả một giỏ lan tiêu màu vàng rất đẹp.Anh nhìn thấy cả một con ốc biển rất to đ ặt ngay trên mộ. Bố em đến , cùng với ông nội em.Họ đặt trên mộ em một con gấu bông rất to.Bố em quỳ xu ống bên cạnh anh " Khi còn sống , con bé rất thích gấu bông.Một tuần trước khi nó ra đi , nó chạy đến , ôm ch ầm lấy bác và tíu tít “Bố à , lâu lắm rồi bố không tặng con một con gấu bông nào đấy nhé”.S ắp sinh nhật nó , vậy mà.....Ai mang hoa lan tiêu đến thế này ? Màu vàng , con bé thích lắm đây." Và bố em khóc. Anh nhìn lên , nước mắt của ông em cũng rơi ra từ bao giờ.Anh im lặng Anh à , cuộc sống có nhiều lựa chọn , dù thế nào đi chăng n ữa , anh cũng hãy ch ọn niềm vui và yêu thương , anh nhé.Hãy tin rằng chúng ta sẽ ổn.Hãy sống tốt , anh nhé.Phải s ống đ ấy , dù s ống khó khăn , vất vả , sống đau khổ hay mệt nhọc , nhất định phải sống , anh nhé. Để hái hoa bồ công anh cho em.Anh biết mà , một mình anh biết , em thích bồ công anh. Lời của gió hay lời của em.... ===>I know you’re there.A breath away’s not far.To where you’re. Trên mộ em , anh đã khóc. Những bông hoa bồ công anh , cuối cùng , cũng đã tung mình theo gió. Vì sao ? Vì anh yêu em __________=====================______________________________ Ngân vẫn còn trinh sau ba năm lấy chồng. Mỉa mai thay, đó là sự thật, vì Minh - chồng cô, là mối tình duy nhất, chẳng thèm “động” đến cô dù đêm nào cũng nằm bên cạnh. Năm ngày trước khi cưới, anh quỳ xuống chân cô bật khóc: “Anh là gay. Ngân ạ... anh là gay. Anh không thể lấy em.” Ngân tím tái mặt mày, thiệp cưới đã gửi. Đành thế, cô vẫn quyết
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn