13 Lý do vì sao<br />
<br />
<br />
<br />
Tác giả: Jay Asher<br />
<br />
<br />
<br />
Dịch giả: Diệu Hằng<br />
<br />
<br />
<br />
Kích thước: 15x20cm<br />
<br />
<br />
<br />
Số trang: 366<br />
<br />
<br />
<br />
Giá bìa: 77.000đ<br />
<br />
<br />
<br />
Nhà xuất bản: NXB Lao Động<br />
<br />
<br />
<br />
Ngày xuất bản: 09/2011<br />
<br />
<br />
<br />
Type: Mèo Samy<br />
<br />
<br />
<br />
Ebook: Mèo Samy<br />
<br />
<br />
<br />
Nguồn Ebook: STENT Forum<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Giới Thiệu<br />
<br />
<br />
<br />
Từ trường trở về nhà, Clay Jesen phát hiện một bưu kiện kỳ lạ đề tên<br />
mình nằm trước hiên nhà. Bên trong cậu phát hiện những cuộn băng cassette<br />
ghi âm giọng nói của Hannah Baker - bạn học cùng lớp và là cô gái Clay<br />
thầm mến. Hannah đã tự sát hai tuần trước đó.<br />
<br />
<br />
<br />
Hannah giải thích rằng có mười ba lý do khiến cô ấy quyết định chấm<br />
dứt cuộc sống của mình. Clay là một trong những lý do đó. Nếu cậu ấy nghe<br />
<br />
những cuốn băng, cậu ấy sẽ hiểu vì sao.<br />
<br />
<br />
<br />
Clay đã trải qua cả một đêm đi khắp thị trấn theo chỉ dẫn của Hannah.<br />
Cậu trở thành người đầu tiên chứng kiến nỗi đau của Hannah và khám phá<br />
được một sự thật về bản thân mình - một sự thật mà cậu không bao giờ muốn<br />
đối diện…<br />
<br />
<br />
Mục Lục<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Mở Đầu<br />
Băng 1: Mặt A<br />
Băng 1: Mặt B<br />
Băng 2: Mặt A<br />
Băng 2: Mặt B<br />
Băng 3: Mặt A<br />
Băng 3: Mặt B<br />
Băng 4: Mặt A<br />
Băng 4: Mặt B<br />
Băng 5: Mặt A<br />
Băng 5: Mặt B<br />
Băng 6: Mặt A<br />
Băng 6: Mặt B<br />
Băng 7: Mặt A<br />
Băng 7: Mặt B<br />
Ngày Hôm Sau Sau Khi Gửi Đi Những Cuộn Băng<br />
<br />
Mở Đầu<br />
<br />
<br />
<br />
Thưa quý khách?", cô nhân viên bưu điện nhắc lại. "Quý khách muốn<br />
chuyển bưu phẩm này trong thời gian bao lâu ạ?"<br />
<br />
<br />
<br />
Tôi day mạnh hai ngón tay lên lông mày trái. Nhịp tim trở nên nhanh<br />
hơn.<br />
<br />
<br />
<br />
Tôi nói: "Điều đó không quan trọng".<br />
<br />
<br />
<br />
Cô nhân viên cầm gói hàng. Chiếc hộp đựng giày đó đã được đặt ở hiên<br />
nhà tôi cách đây chưa đầy hai mươi tư tiếng; giờ nó đã được gói lại trong<br />
một chiếc túi giấy màu nâu có dây buộc kín y như khi tôi nhận được nó.<br />
Nhưng giờ địa chỉ ghi trên đó là một cái tên mới. Cái tên tiếp theo trong<br />
danh sách của Hannah Baker.<br />
<br />
<br />
<br />
"Một tá của Baker", tôi lầm bầm. Rồi tôi cảm thấy rùng mình khi nghĩ<br />
đến nó.<br />
<br />
<br />
<br />
"Xin lỗi?"<br />
<br />
<br />
<br />
Tôi lắc đầu hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy cô?"<br />
<br />
<br />
<br />
Cô nhân viên bưu điện đặt chiếc hộp lên một chiếc đệm cao su rồi bấm<br />
một loạt số trên bàn phím.<br />
<br />
<br />
<br />
Tôi đặt cốc cà phê lấy từ trạm xăng lên quầy thu ngân và liếc nhìn qua<br />
màn hình máy tính. Tôi lôi từ ví ra ít tiền giấy và móc thêm mấy đồng xu<br />
trong túi rồi đặt số tiền của mình lên quầy thanh toán.<br />
<br />
<br />
<br />
"Tôi nghĩ là cốc cà phê này vẫn chưa phát huy tác dụng đâu", cô ta nói.<br />
<br />
<br />
<br />
"Quý khách đang để thừa một đô la đấy."<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Tôi vơ lại số tiền thừa, rồi dụi mạnh hai mắt để đẩy lui cơn buồn ngủ.<br />
Cốc cà phê nhạt dần khiến tôi thấy khó nuốt hơn khi nhấp từng hớp một.<br />
Nhưng tôi cần phải tỉnh táo bằng bất cứ giá nào.<br />
<br />
<br />
<br />
Hoặc có thể không tỉnh được nhưng có lẽ đó là cách tốt nhất để trải qua<br />
cái ngày nửa ngủ nửa tỉnh thế này. Có lẽ đó là cách duy nhất để trải qua ngày<br />
hôm nay.<br />
<br />
<br />
<br />
"Bưu phẩm của quý khách sẽ tới địa chỉ này vào ngày mai", cô nhân<br />
viên nói. "Hoặc có thể là ngày kia." Rồi cô thả chiếc hộp vào cái xe đẩy phía<br />
sau lưng mình.<br />
<br />
<br />
<br />
Đáng lẽ tôi nên đợi cho tới khi tan học. Đáng lẽ tôi nên cho Jenny một<br />
ngày bình yên cuối cùng.<br />
<br />
<br />
<br />
Dù cô ta không đáng nhận được điều đó.<br />
<br />
<br />
<br />
Ngày mai hoặc ngày kia, khi cô ta trở về nhà, cô ta sẽ thấy một bưu kiện<br />
ở trước cửa. Nếu bố mẹ cô ta hay ai khác nhận nó trước, có lẽ cô ta sẽ thấy<br />
nó ở trên giường mình. Và cô ta sẽ hồi hộp, háo hức giống như tôi trước đó.<br />
Một gói hàng không có địa chỉ người gửi? Lẽ nào họ quên hay đó là do chủ<br />
ý? Biết đâu đó là từ một người hâm mộ bí mật thì sao?<br />
<br />
<br />
<br />
"Quý khách có muốn lấy biên lai không ạ?" Cô nhân viên hỏi. Tôi lắc<br />
đầu.<br />
<br />
<br />
<br />
Chiếc máy in nhỏ lách cách in ra một tấm biên lai. Tôi nhìn cô ấy xé nó<br />
dọc theo miếng nhựa có răng cưa. Rồi thả vào sọt rác.<br />
<br />
<br />
<br />
Chỉ có duy nhất một cái bưu điện trong thị trấn này. Tôi tự hỏi liệu có<br />
phải chính cô nhân viên này cũng từng giúp những người khác trong danh<br />
sách những người đã nhận được bưu kiện này trước tôi không. Liệu họ có<br />
giữ lại những tấm biên lai ấy như là một kỷ vật buồn không? Nhét chúng<br />
trong ngăn kéo để đồ lót? Hay ghim chúng lên chiếc bảng nhớ?<br />
<br />
<br />
<br />
Tôi suýt nữa đã định xin lại tấm biên lai. Tôi suýt đã nói: "Xin lỗi, tôi<br />
<br />