intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

a ngục tầng thứ 19 - Phần 19

Chia sẻ: Tran Xuan Tam | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:7

107
lượt xem
13
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Phần 19 TẦNG 11 ĐỊA NGỤC Xuân Vũ vẫn còn sống. Cô thức giấc vào lúc 7 giờ sáng, nhìn thấy ánh dương chiếu vào cửa sổ, cô thầm nghĩ: “Địa ngục không thể sáng như thế này!”.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: a ngục tầng thứ 19 - Phần 19

  1. Phần 19 TẦNG 11 ĐỊA NGỤC Xuân Vũ vẫn còn sống. Cô thức giấc vào lúc 7 giờ sáng, nhìn thấy ánh dương chiếu vào cửa sổ, cô thầm nghĩ: “Địa ngục không thể sáng như thế này!”. Sau khi ngồi lên nhìn gian phòng thật rõ ràng rồi, cô mới tin rằng mình chưa bị GAME OVER, mình vẫn còn sống ở cõi nhân gian khó mà chia lìa này. Hay là mình đã chết một lần rồi? Cô mơ hồ xuống giường, bây giờ mới thấy pin máy di động của mình còn để ngoài, bèn lắp pin vào. Cô vẫn do dự, chưa mở máy. Nhưng rồi cô vẫn mở máy ra. Quả nhiên, chỉ sau nửa phút, màn hình báo rằng có tin nhắn chưa đọc. Chắc không phải là GAME OVER chứ? Dù sao tin cũng đã đến, đọc hay không đọc, kết quả vẫn chỉ là một. Thế là cô mở luôn, không cần xem người gửi là ai nữa. Cô ngồi phịch xuống, người nhão ra. Đó chỉ là một tin “rác” rất vô duyên, mà khiến cô chẳng khác nào đối mặt với trận tử chiến. Cô không xoá, cứ lưu lại máy, nó cũng chẳng làm hại gì cô. Chẳng rõ đêm qua ngủ từ lúc nào, chắc đã ngủ 3-4 tiếng đồng hồ, cô thấy đầu vẫn cứ ong ong. Chỉ có một mình ở phòng này, thế thì lại lên giường ngủ thêm vậy. Vài giờ sau, điệu nhạc “Phá gió đông” đã đánh thức Xuân Vũ. Có lẽ ngủ vẫn chưa đã, cô mơ màng mở mắt nhìn màn hình, thấy đối phương gọi đến là một số máy lạ. Rất uể oải, cô nghe cú phôn này, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Xin hỏi, cô Xuân Vũ phải không?” “Vâng. Vị nào đấy?” Giọng Xuân Vũ hơi khô khan. “Đây là công ty Minh Lượng – công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ thông tin di động, cô đã được công ty chúng tôi tuyển dụng, mời cô chiều nay đến công ty nhận việc. Phải sau vài giây Xuân Vũ mới trả lời nổi, cô dường như nhảy bật dậy trên giường: “Cô không nói nhầm đấy chứ? Tôi đã trúng tuyển à?” “Vâng. Cô đã dự phỏng vấn thành công. Mời cô tranh thủ đến làm thủ tục ngay.” Xuân Vũ còn chưa kịp cảm ơn thì đối phương đã tắt máy.
  2. Cô dụi dụi mắt, và đã tỉnh hẳn. Cô nhớ rằng hôm nọ đến phỏng vấn, thì sếp “kiều bào” ấy không hề mặn mà gì với cô, cô nghĩ rằng chắc chắn mình đã bị loại rồi, không ngờ lại vẫn thành công. Cứ như là một giấc mơ! Thật không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ đây là kết quả của điều ước đêm qua – ở tầng 11 địa ngục cô đã chọn “ước xin việc thành công”. Bây giờ cô đã thành công thật, liệu có phải ở cõi xa xăm có một sức mạnh nào đó đang giúp đỡ mình chăng? Dù nghĩ ngàn lần cũng không sao hiểu nổi. Tuy nhiên, việc cần kíp lúc này là phải nhanh chóng đến công ty đó trình diện đã. Cô lập tức xuống giường, son phấn trang điểm tỉ mỉ. Tuy chỉ là các mỹ phẩm rẻ tiền nhưng với Xuân Vũ thì vẫn rất có hiệu quả. Chính cô cũng phải công nhận rằng, người đẹp là nền tảng quan trọng chứ không đẹp vì áo quần son phấn. Xuân Vũ soi gương tạm thấy ưng ý. Cô cúi đầu tự nhủ hãy quên đi những nỗi sợ hãi đêm qua, không thể đi làm với tâm trạng thấp thỏm được. Cô vội vã ra khỏi cổng trường, tàu điện ngầm ngày thứ hai thường rất chật chội, hai mươi phút sau cô cũng đến được công ty. Bước vào cửa, gặp ngay một thiếu nữ tóc uốn xoăn xoăn, có tên tiếng Anh là CoCo, cô này là người đã gọi điện cho Xuân Vũ. Xuân Vũ hơi hồi hộp tự giới thiệu về mình. Thì ra họ đang đợi cô. CoCo nhanh chóng dẫn Xuân Vũ đến văn phòng tổng giám đốc. Vẫn là anh “kiều bào” hôm nọ, tay chống cằm, ngồi sau bàn giấy nhìn Xuân Vũ cứ như nhìn một đồ vật gì đó, khiến cô hơi thấy mất tự nhiên. Nghiêm Minh Lượng có nước da mặt xám xịt, như người vừa ốm nặng mới bình phục. Anh chỉ tay vào một lô tài liệu trên bàn, nói: “Xin lỗi, hôm cô đến phỏng vấn, tâm trạng của tôi đang bất ổn, chưa xem kỹ các tư liệu về cô. Về sau đã xem lại, thì ra cô đang học ở trường cũ của tôi, các điều kiện khác của cô đều rất tốt, cho nên tôi bằng lòng tuyển cô.” “Cảm ơn anh!” Xuân Vũ cảm thấy thật may mắn không ngờ chủ công ty đã từng tốt nghiệp ở trường mình. “Tôi biết cô đang muốn thực tập ở đây một thời gian. Trước kia cũng có một số sinh viên đến đây thực tập, thời gian ngắn ngủi nhưng họ đều thể hiện rất tốt. Tôi mong cô cũng sẽ như họ. Tốt rồi, mai cô chính thức đến đây làm việc. Cô là thực tập sinh, nên không cần làm ngoài giờ, buổi chiều, nếu không có việc gì thì có thể về sớm. CoCo sẽ hướng dẫn cô làm quen với môi trường công tác.”
  3. Tiếp đó, Xuân Vũ ký một bản hợp đồng làm thực tập sinh. Tuy lương thấp nhưng thời gian làm việc cũng không nhiều, mục đích chính của cô là để làm luận văn tốt nghiệp. Nghiêm Minh Lượng nói tiếng Trung Quốc theo kiểu ngữ điệu Anh, nhưng Xuân Vũ vẫn cảm thấy cách nói của anh ta có nét “quê quê”. Anh hỏi vài câu về tình hình của cô, mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm, nhìn xoáy vào Xuân Vũ. Có lẽ các ông chủ đều có cái nhìn này! Xuân Vũ đã từng nghe các bạn nhắc nhở rằng, nếu bị ông chủ nhìn chòng chọc thì mình nên thận trọng. Bởi thế nên cô có phần căng thẳng. Ra khỏi văn phòng của sếp, CoCo dẫn Xuân Vũ đi quanh công ty một lượt. Thực ra cũng chỉ có hai căn phòng với 5-6 người, ai cũng trạc tuổi Xuân Vũ, đều đang lúi húi trước máy tính chẳng rõ đang làm việc gì. CoCo bố trí cho Xuân Vũ bàn làm việc và một bộ máy tính, nói rằng mai cô đến làm, công việc hàng ngày là thu thập trên mạng các tin nhắn hài hước và các lời chúc tụng, sau đó chỉnh lý, biên tập rồi đưa vào thiết bị dịch vụ của công ty, cuối cùng sẽ gửi đến máy của khách hàng có nhu cầu về những tin này. Hai người còn trò chuyện thêm một lúc nữa. Xuân Vũ nhớ đến cảnh ở trường mình bị thờ ơ, còn ở đây mình mới được coi là người bình thường, cô bỗng hoạt bát hẳn lên. CoCo là cô gái rất nhiệt tình. Xuân Vũ cảm thấy mình và cô ta đã như là bạn bè. Cô hỏi CoCo: “Công ty này là của một mình giám đốc à?” “Đương nhiên rồi, nếu không đã chẳng đặt tên là Công ty Minh Lượng.” “Anh ấy là kiều bào về nước phải không?” “Đúng! Nghe nói anh ấy từng ở Châu Âu 7 năm.” Trước khi ra về, Xuân Vũ còn nhìn qua cửa kính sát nền, thấy khung cảnh ngoài kia rất tuyệt, thành phố vươn cao cứ như một thế giới tương lai. Cô bỗng nhìn vào tấm kính gần nhất, thấy khuôn mặt mình trong đó hình như đã biến thành một người khác. Lại một buổi chiều giá lạnh. Xuân Vũ về đến trường, việc đầu tiên là cô báo cáo với thầy giáo về tình hình đi thực tập, tức là tiến hành điều tra xã hội học phục vụ cho bài luận văn. Sau đó cô trở về phòng, sắp xếp vài thứ cần thiết để chuẩn bị cho ngày mai đi làm. Khoảng ba giờ, tín hiệu tin nhắn vang lên. Cao Huyền nhắn tin cho cô: “Xuân Vũ, anh có việc muốn gặp em. Em hãy đến thư viện trường.” Sao lại là thư viện trường? Cô nhớ đến khung cảnh lần đầu gặp Cao Huyền ở bên giá sách dãy cuối cùng trong thư viện, không khí om om cái mùi sách cũ, và đôi bàn tay nuột nà như tượng cổ Hy Lạp… Cô bỗng đưa tay áp lên ngực.
  4. Cô trả lời: “Sẽ đến ngay.” Rồi quay vào soi gương, vẫn với trang phục buổi sáng, trông rất ưa nhìn. Cô rảo bước ra khỏi phòng, rồi nhanh chóng có mặt ở thư viện. Khu nhà cổ lỗ sĩ này trông thật tiều tụy, cây cối xung quanh trụi lá trong mùa gió bắc giá lạnh, khung cảnh thật thích hợp để quay những bộ phim kinh dị. Cô nhìn thấy Cao Huyền đứng sừng sững ngay sau cửa ra vào hơi âm u, nhưng khuôn mặt khuất trong bóng tối, khi anh ngoảnh ra, Xuân Vũ nhìn rõ đôi mắt như có hai đồng tử ấy, cô mỉm cười. Hình như Cao Huyền đã phải đợi lâu, anh khẽ nói: “Nhìn nét mặt em, anh biết có lẽ em đang có tin vui gì đó?” “Em đã được tuyển dụng, mai bắt đầu đến thực tập ở một công ty dịch vụ thông tin.” Rồi cô cho anh biết tên công ty ấy. Thoạt tiên anh ngớ ra, rồi lại mỉm cười: “Chắc là để chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp phải không?” “Anh thông minh đấy!” Xuân Vũ đã không nghĩ anh là một thầy giáo, cô nói năng cũng không căng thẳng nữa. “Gọi là… đi thực tế xã hội, chủ yếu là để điều tra về văn hoá tin nhắn hiện nay. Hiện nay đang là thời đại ngón tay cái mà!” Chắc là vì cô nói hơi to, Cao Huyền giơ tay ra hiệu cho cô, rồi khẽ nói: “Anh mời em đến thư viện là vì anh đã tra ra được một số tư liệu quan trọng về thời kỳ Mazolini ở Trung Quốc…” “Mazolini?” Cái tên này lập tức khiến Xuân Vũ thấy nặng trĩu, cô đưa tay bịt miệng hồi lâu không nói một câu. Cao Huyền dẫn cô lên tầng ba của thư viện, trên này thường không dành cho các sinh viên. Ván sàn dưới chân kêu kèn kẹt theo nhịp bước. Xuân Vũ thầm nghĩ, nơi này ban đêm chắc sẽ là thiên đường của lũ chuột.
  5. Đi quanh hành lang âm u một hồi, họ bước vào một gian nhà kho, có một đám báo cũ đang đặt trên bàn. Cao Huyền bảo Xuân Vũ ngồi bên bàn, anh khẽ nói: “Đây là kho báo của nhà trường, có rất nhiều loại báo tiếng Anh, tiếng Trung Quốc.” “Thì có liên quan gì đến Mazolini?” “Lần trước anh đã nói là sẽ tra cứu các tư liệu về lịch sử mỹ thuật. Hôm nay anh đã xem rồi, đúng là Mazolini đã đến Trung Quốc từ năm 1900 đến năm 1903. Một tờ báo tiếng Anh ở Thượng Hải hồi đó đã viết một bài khá tường tận về ông ta. Chắc có thể tìm thấy ở kho báo này.” “Là tờ báo gì?” “Tự Lâm Tây Báo”. Anh còn đọc tên tiếng Anh của tờ báo. “North China Daily News là tờ báo tiếng Anh có lịch sử lâu nhất của Trung Quốc cận đại, ở đây đã lưu trữ rất nhiều.” “Là những tờ đang nằm trên bàn à?” “Đúng! Anh đã tìm ra mấy tờ này viết về Mazolini.” Anh lần lượt giở các tờ báo cũ mốc, có nhiều mảnh tã ra rơi xuống. Nồng nặc một thứ mùi quái ác khiến Xuân Vũ phải đưa tay bịt mũi, nín thở. Quả nhiên, tờ “Tự Lâm Tây Báo” có một hàng chữ MARZORINI in đậm ở góc phải bên dưới. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một tờ báo cũ cách đây trăm năm, có cảm giác nó như một xác chết từ thế kỷ trước đã bò dậy nằm trên cái bàn này. Tờ báo đặc kín tiếng Anh rất khó đọc, Xuân Vũ bịt mũi, ngồi lùi ra, hỏi: “Trên này viết những gì ạ?” Cao Huyền đã đọc từ trước rồi, anh bèn dịch lại nội dung: “Ngày 5 tháng 4 năm 1900, ông Mazolini hoạ sỹ trứ danh người Ý đã đi trên con tàu bưu chính Saint Maria đến Thượng Hải. Giới sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật ở cả hai bên tô giới (những vùng đất mà Trung Quốc bị ép phải cho một số cường quốc phương Tây “thuê” để cư trú và kinh doanh) đều rất quan tâm đến chuyến đi này của Mazolini. Phóng viên bản báo đã phỏng vấn ông ngay tại bến cảng, ông cho biết: Ông không chỉ là đến thăm hoặc du lịch Thượng Hải ngắn ngày, mà sẽ định cư lâu dài ở đây. Ngay tối hôm đó, một nhân vật nổi tiếng hâm mộ sưu tầm nghệ thuật là ông Khải Lợi – Chủ tịch hãng tàu viễn dương Di Hoà, đã mở tiệc chiêu đãi ông Mazolini tại khách sạn Boston trên đường Nam Kinh…” Xuân Vũ bỗng ngắt lời anh: “Thôi, anh khỏi cần dịch đủ nguyên văn cho mệt. Anh đã đọc hết những tờ này rồi à?” “Cũng gần như vậy.” Cao Huyền lộ vẻ mệt mỏi. Anh ngẩng nhìn trần nhà thấp lè tè, nói: “Anh nói về các nội dung chính vậy!”
  6. Xuân Vũ vội gật đầu: “Lần trước anh nói là, vì các tác phẩm của Mazolini quá ư kinh dị, bị giới phê bình Châu Âu chỉ trích. Thế thì chuyến đi xa lắc xa lơ đến Thượng Hải của ông ta có phải là nhằm né tránh những chuyện bàn tán đó không?” “Thoạt đầu mọi người đều đoán thế. Nhưng, cho đến năm 1900 thì tô giới Thượng Hải vẫn chưa có nhà nghệ sỹ nào đến thăm cả, cho nên dư luận vẫn rất hoan nghênh Mazolini. Tuy nhiên, có một số người về sau khá thân với ông ta, cho biết: Ông ta sang Thượng Hải không vì né tránh dư luận Châu Âu chỉ trích, mà chủ yếu là muốn thám hiểm Trung Quốc.” “Thám hiểm?” Nghe hai chữ này, Xuân Vũ lập tức nhớ đến cái thôn vắng ngày nào. “Đúng thế. Mazolini cũng đã nói, ông sang Trung Quốc để tìm một kho báu trong lịch sử nghệ thuật: từng có một nhà truyền giáo Châu Âu đến Trung Quốc hồi thế kỷ 18 – tức là thời Càn Long. Nghe nói nhà truyền giáo ấy đã phát hiện ra một di tích rất xa xưa ở một vùng núi sâu thuộc miền đông nam Trung Quốc. Sau khi về Châu Âu, ông đã viết một cuốn du ký, sau này đã bị thất truyền. Mazolini đã đọc được vài chương của cuốn du ký viết tay ấy tại một nhà bảo tàng tư nhân, nên ông quyết định sẽ đi tìm cái di tích nọ. Đó là tâm nguyện lớn nhất của đời ông.” Nhìn đống báo cũ cứ như vừa khui lên từ dưới mồ, Xuân Vũ khẽ thở dài: “Người Châu Âu phát hiện ra di tích cổ xưa của Trung Quốc? Nghe cứ giống như chuyện động Tàng Kinh ở Đôn Hoàng (khu di tích các hang đá nhân tạo, bích hoạ, tượng… thuộc tỉnh Cam Túc Trung Quốc, rất nổi tiếng. Tàng Kinh: nơi chứa các bộ kinh Phật). Ông Mazolini có tìm thấy không?” “Đến Thượng Hải rồi, ông bắt đầu chuyên tâm học tiếng Hán, và còn xin làm đồ đệ mấy vị danh hoạ Trung Quốc để học cách vẽ quốc hoạ truyền thống Trung Quốc, ông trở thành người rất am hiểu xứ sở này. Ông đã thăm dò, liên hệ rộng rãi và đã tìm ra vị trí tương đối của khu di tích đó, bèn một mình đi đến nơi. Nghe nói là ở vùng giáp ranh hai tỉnh Triết Giang và An Huy. Tuy nhiên, Mazolini rời Thượng Hải rồi thì mất hút suốt một năm không thấy tin tức gì.” “Ông ta gặp sự cố à?” “Khi mà người ta dường như đã lãng quên ông, thì ông bỗng xuất hiện ở Thượng Hải cùng một mỹ nhân Trung Quốc nữa, khiến mọi người đều rất kinh ngạc. Họ hỏi ông đã đi đâu, thì ông chỉ im lặng.” “Lại còn đi với một mỹ nhân Trung Quốc nữa?” Các cô gái thường rất hứng thú với những chuyện như thế. Cao Huyền thì trìu mến tủm tỉm cười: “Hồi đó người Châu Âu thường thích sang Trung Quốc để tìm chuyện hoa nguyệt, tuy nhiên rất có thể Mazolini cũng có tình yêu thật sự ở Trung Quốc.”
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2