Trước cửa hàng bán dầu hoả theo “sổ chất đốt” ở Hà Nội, người mua xếp hàng rồng rắn. Thấy vậy, một anh chàng mới đến bèn chen ngang và lấn dần lên hàng đầu. Dĩ nhiên, anh ta phải nghe chửi.
AMBIENT/
Chủ đề:
Nội dung Text: Ám Chỉ Ai?
- Ám Chỉ Ai?
rước cửa hàng bán dầu hoả theo “sổ chất đốt” ở Hà Nội, người mua xếp
hàng rồng rắn. Thấy vậy, một anh chàng mới đến bèn chen ngang và lấn dần
lên hàng đầu. Dĩ nhiên, anh ta phải nghe chửi. Tiếng chửi mỗi lúc một nhiều,
nhưng anh ta vẫn tỉnh bơ, thẳng tiến. Chẳng những thế, anh ta còn nói bô bô:
“Mẹ kiếp, có thằng bị 50 triệu người chửi còn không sợ, huống chi ở đây ta
chỉ bị có trăm người chửi!”
Bỗng có hai người lực lưỡng đứng ở gần đó bước tới, túm lấy ngực áo anh
chàng chen hàng, chìa “thẻ đỏ” [19] ra và quắc mắt hỏi: “Anh vừa nói có
thằng bị 50 triệu người chửi là ám chỉ ai vậy? Muốn sống thì khai thật ra!”
Anh chàng kia nhếch mép cười tinh quái, rồi tỉnh bơ đáp: “Ấy ấy, tôi nói
thằng... Hoàng Văn Hoan [20] chứ có dám ám chỉ ai đâu! Chưa chi các anh
đã tưởng...”
Ám Khí
huyện trên xe bus đông người. Xe chật ních, chạy nghiêng ngả nên mọi
người phải đứng và đưa tay lên nắm chắc lấy tay vịn trên trần xe. Một phụ
nữ bỗng lên tiếng nói với anh chàng đứng sát bên:
- Anh làm ơn ôm chặt lưng tôi có được không?
- Ngỡ ngàng giây lát, anh ta liền khoái chí làm theo. Nhưng khi anh ta buông
lời tán tỉnh thì cô gái lại tỏ ra khó chịu. Ở bến xe tới, khi thấy cô nàng chuẩn
bị xuống xe, anh chàng ta bực mình nói:
- Nếu cô không thích tôi tại sao cô lại bảo tôi ôm lưng cô?
Cô nàng lạnh lùng nói:
- Làm như vậy để anh hạ "cánh gà" xuống. Tôi không chịu nổi mùi ám khí
của anh cứ xộc vào mũi khi anh đưa cánh tay lên cao.
Anh Cả Lắc
ột ông lão chánh tổng nọ có cô con gái quý. Trong lành có anh trai cày rất
khoẻ, nghèo rớt mồng tơi nhưng lại rất mê cô con gái lão chánh. Anh tìm
mọi cách để lấy cô gái ấy làm vợ. Một hôm anh vờ làm kẻ ăn mày, đến ăn
xin nhà lão. Thấy anh to lớn khoẻ mạnh, lão liền dỗ ah vào làm việc cho nhà
mình. Anh cày rất khoẻ, đan lát rất giỏi, làm việc gì cũng tận lực nên lão
chánh rất tin anh.
Một hôm lão hỏi:
- Này, từ hôm anh vào làm đến nay, tôi quên khuấy mất, không biết tên anh
là gì nhỉ?
- Con không có tên, người ta vẫn gọi con là thằng cả lắc, vì cứ sau khi thức
dậy con lắc được người nào thì hôm ấy can làm rất khoẻ.
Từ hôm ấy, anh đâm ra ngủ trưa. Một lần lảo chánh vào đánh thức anh đi
làm, anh liền vùng dậy nắm lấy hai vai lão lắc lấy lắc để làm cho lão đau la
- oai oái. Ngày hôm ấy, anh ta cày gấp hai ngày thường. Sáng hôm sau, lão
chánh lại muốn cho anh này lắc nhiều hơn để cày nhiều hơn, nhưng lão ta thì
đau nên đùn cho vợ lão vào. Vợ lão bị anh này lắc vai cho một hồi đau kêu
oai oái. Ngày hôm ấy anh cày gấp rưỡi hôm trước. Đến hôm thứ ba, vợ
chồng lão chánh không dám vào nữa nên đẫy con gái vào. Anh này vừa thấy
cô gái đã đè nghiến xuống. Cô gái kêu tướng lên:
- Thầy mẹ ơi, thằng cả lắc nó “lắc” con đây này! Cứu con với.
Lão chánh ở ngoài nghe thấy liền nói:
- Tính nó thế đấy, chịu khó để cho nó lắc, chỉ đau một tí thôi nhưng mình
được lợi nhiều con ạ.
Từ đó, cô ả quen mùi, sáng nào cũng đến để anh lắc. Đến khi cô này phình
cái bụng ra thì lão chánh mới điếng người và đành gã con cho anh cả lắc.
Anh Chàng Lẩn Thẩn
gày xưa có một anh tính khí lẩn thẩn: hễ vợ đi đâu, cũng đi theo đấy; vợ ngồi
đâu cũng ngồi ngay bên cạnh, để giữ gìn cái của vợ, kẻo sợ nó đánh rơi mất.
Người vợ bảo làm sao cũng chẳng nghe, cứ quấn quít, không chịu rời nó ra
một bước nào.
Vợ tức mình quá, một hôm, mới nhặt một cái mảnh sành, giắt sẵn vào lưng,
rồi ra đi chợ. Anh chồng lẽo đẽo theo sau.
- Đi đến một cái ao, nó quay lại bảo cu cậu về đi, không về thì nó vất cái ấy
xuống ao cho rồi. Cu cậu không về. Nó mới cầm miếng mảnh sành, ném
đánh “bõm” một cái xuống ao, mà nói giỗi rằng:
- Bảo mãi cũng chẳng nghe thì để làm gì mà không vất đi cho rảnh! Nói rồi,
ngoay ngoảy đi.
Anh nọ tưởng vợ ném cái ấy xuống đấy thật, vội vàng chạy về nhà lấy cái
gầu lại tát nước. Tát cạn ao rồi, xắn quần, lội xuống tìm. Tôm cá nhảy chung
quanh bên mình vô số, cũng chẳng bắt, cứ hì hục mò tìm cái kia; mãi cũng
không thấy.
Có một chị đi đến đấy, thấy thế hỏi rằng:
- Bác tìm gì vậy? Sao cá nhiều thế kia, mà không bắt?
- Tôi tìm cái này. Chẳng thiết gì cá!
- Thế thì bác cho tôi xuống bắt ít cá vậy, chẳng có hoài của.
- Ừ, cá đấy, tha hồ xuống mà bắt. Nhưng mà hễ có tìm thấy cái gì, thì phải
trả tôi.
Chị nọ cũng chẳng biết là cái gì; chỉ cốt thèm bắt mấy con cá, cho nên cứ ừ
liều. Rồi vén váy, lội xuống ao, bắt cá. Ai ngờ chị ta cúi chổng mông, để hở
cái gì ra! Anh kia trông thấy, vội vàng chạy lại, nắm lấy cái ấy, mà kêu lên
rằng:
- A! a! a! đây rồi! Của tôi đây rồi! Gớm! Mầy để tao tìm mãi từ sớm đến
giờ!
Nói rồi, lại trách chị kia rằng:
- Sao chị tệ thế? Chị bắt được, mà chị lại không trả tôi?
Chị nọ kêu giãy nãy:
- - Buông ra! Ô hay chửa kìa!
Anh ta không buông, cữ giữ chặt lấy.
Chị cãi của chị, anh cãi của anh; đương lôi thôi thì người vợ vừa về đến đấy,
thấy thế, vội vàng tốc váy lên, bảo chồng rằng:
- Của nhà ta đây kia mà! Ơ nhầm! Buông bác ấy ra chứ!
Anh nọ trông lên, thấy rõ của mình đâu vẫn ở đấy, mới buông chị kia ra, mà
nhăn nhở nói rằng:
- Ô hay! của bác ấy cũng như của ta nhỉ.