intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

ÁM SƯ THẦN THOẠI CHƯƠNG 12

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

87
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 1 : ÁM SƯ XUẤT THẾ CHƯƠNG 12 : NGÀY BỊ MỸ NỮ BAO VÂY Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm Giới Hoa Nạp Đức lộ ra biểu tình thoải mái, mỉm cười nói: “ Thì ra là thế, tại hạ kiến thức kém cỏi, làm cho tiểu thư chê cười.” “ Hì hì, ngươi kiến văn kém cỏi là rất bình thường thôi, sẽ không ai cười ngươi đâu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: ÁM SƯ THẦN THOẠI CHƯƠNG 12

  1. ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 1 : ÁM SƯ XUẤT THẾ CHƯƠNG 12 : NGÀY BỊ MỸ NỮ BAO VÂY Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm Giới Hoa Nạp Đức lộ ra biểu tình thoải mái, mỉm cười nói: “ Thì ra là thế, tại hạ kiến thức kém cỏi, làm cho tiểu thư chê cười.” “ Hì hì, ngươi kiến văn kém cỏi là rất bình thường thôi, sẽ không ai cười ngươi đâu.” Vẻ mặt Tư Không Tĩnh như là đương nhiên làm cho Hoa Nạp Đức vô cùng xấu hổ, ho khan hai tiếng cũng không dám nói gì nữa. Tư Không Tĩnh cũng không để ý đến hắn, quay đầu nhìn Tử Long mỉm cười nói: “ Uy, Tử Long, ngươi có thích vũ kỹ không?” Nhưng một tiếng hoan hô cắt đứt lời của nàng, vì vậy tinh thần ba người hoàn toàn bỏ vào trong sân đấu, không rảnh để ý tới việc khác. Kỳ thực không chỉ là bọn họ, mà tiêu điểm của toàn trường đều tập trung tới giữa sân thi đấu, trong đó bao quát cả hơn trăm tân sinh theo bọn họ tiến vào sân. Cuộc so tài trong sân đã tiến nhập đến giai đoạn gay cấn, đội màu vàng chỉ còn hai gã đội viên, mà đội màu lục tại chiến thuật lại phối hợp tương đối tốt, năm tên đội viên không có một người ngã xuống, đội màu vàng còn dư lại đội viên không thể phân tán hỏa lực, đã tụ tập lại cùng nhau, trốn vào rừng rậm chỗ sâu trong, mà năm người lục đội áp dụng chiến thuật bao vây, chậm rãi khép kín vòng vây lại. Chiến cuộc đã có thể dự liệu, trên biểu tình của mọi người mà xem, hiển nhiên đã khẳng định sự thắng lợi của lục đội, nhưng song song đối với hoàng đội lại có chút tiếc hận, Tử Long yên lặng quan sát một chút phản ứng của khán giả trên sân, ánh mắt của hắn cuối cùng rơi vào một nam tử vóc người thon dài của hoàng đội, người này thực lực khác hẳn, nếu như chiến cuộc có thể trở mình, then chốt nhất định nằm ngay trên người kẻ này. Nhưng Tử Long chú ý chính là, Tư Không Tĩnh nhìn người nọ, trong ánh mắt còn có thần sắc mừng rỡ.
  2. Lại một trận hoan hô nhiệt liệt, một tuyển thủ của hoàng đội bởi vì bước tiến không nhanh, bị lục đội đuổi theo, dưới sự vây công của ba gã đội viên lục đội, cấp tốc ngã xuống, song song bị bắn đi ra. Tử Long âm thầm tán thán một tiếng, không phải vì chiến thuật đội hình của lục đội, mà là tán thán sự quả cảm của tên đội viên còn lại của hoàng đội, mắt hắn thấy đồng bạn rớt đội, đối thủ lại cuộn trào mãnh liệt xông tới, hắn cũng không hề có lòng dạ đàn bà quay về cứu đội viên của chính mình, mà là tuyển chọn lập tức thoát đi, cấp tốc tìm kiếm địa điểm ẩn nấp kế tiếp. Tại thời khắc lúc đó, đổi lại bất luận là kẻ nào đều sẽ có chút do dự, suy nghĩ xem có nên quay về cứu hay không, nhưng người này không hề do dự tuyển chọn lập tức mà chạy, nếu như ở trong hiện thực hắn cũng có kiên quyết như vậy, thì sẽ là một người đáng sợ. Trong sân tựa hồ đã định thắng bại, nhưng Tử Long cho rằng, lục đội muốn đạt được thắng lợi, chỉ có thể nhìn vào một nam tử có gương mặt tục tằn của lục đội đến quyết định, từ phương diện vũ kỹ nhìn ra được, người này là một chấp pháp sư, thực lực nhìn qua tương xứng với đội viên còn lại của hoàng đội, hơn nữa trong vài lần liên hợp tiến công, đều là do người này làm tâm điểm. Bốn người khác của lục đội thoạt nhìn thì vũ kỹ giống nhau, đồng thời trên tinh thần cũng đã bắt đầu thư giãn, đối với thế áp đảo lấy năm đối một, bất luận người bình thường nào đều sẽ xuất hiện một tia thư giãn trên tinh thần. Nhưng nếu một chiến sĩ khôn khéo có thể lợi dụng khe hở tinh thần trong nháy mắt này, có thể dồn đối thủ vào chỗ chết. Đội viên hoàng đội thẳng tắp chạy tới hướng sông, nhưng không lên cầu, phác thông một tiếng nhảy vào trong nước, hầu như không hề tung chút bọt nước nào. Mấy ngàn khán giả bên ngoài sân nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng lục đội ở bên trong sân lại không biết hướng đi của đối thủ, chỉ đuổi theo phương hướng đối thủ thoát đi, năm người bảo trì cự ly thỏa đáng, cấp tốc tiêu sái bước lên cầu gỗ, khi người cuối cùng qua cầu thì hoàng y nam tử ẩn núp ở dưới đáy nước bỗng nhiên nhảy lên, nương theo bọt nước khởi lên, lợi kiếm trong tay hắn chợt lóe phong mang, đội viên lục đội còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, thì người đã phác thông một tiếng ngã
  3. vào trong nước sông. Khi mấy người đồng bạn của hắn phát giác được phía sau khác thường, vội vàng song song xoay người lại cứu giúp. Hoàng y nam tử không ham chiến chút nào, thậm chí cũng không nhìn liếc mắt, thân hình chợt lóe, một lần nữa chạy về đường cũ, ẩn vào trong rừng cây. Ngoài sân lại vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, bọn họ đại đa số thuộc phái trung lập, chỉ cần là tràng diện đặc sắc, là có thể thắng được tiếng vỗ tay. Tử Long cũng yên lặng suy nghĩ về một kiếm vừa rồi của tên hoàng y nam tử, kiếm thuật thiên chuy bách luyện, tràn ngập khí thế chưa từng có từ trước tới nay cũng không phải nói luyện tập trong sớm chiều là có thể tu luyện đi ra, ngoại trừ trời cho hơn người, người này nhất định trải qua sự ác đấu sinh tử sa trường quá nhiều. Hoàng y nam tử tiến vào trong rừng rậm thì tiện tay nhặt lên một khối tảng đá hướng chỗ sâu trong của rừng rậm ném vào, hòn đá vẽ ra một đạo vòng cung tuyệt vời, xuyên qua lá cây, tạo nên từng trận gió thổi, bay vọt vào sâu trong, còn bản thân hắn thì hầu như song song ẩn nấp vào một gốc cây đại thụ. Đội viên lục đội quả nhiên chạy theo hướng hòn đá bay đi, nhưng hoàng y nam tử không phát hiện chính là trong nhóm đội viên lục đội đuổi theo đã thiếu đi một người, khi gã đội viên lục đội đi cuối cùng lướt qua vị trí của hoàng y nam tử kia, hoàng y nam tử lại giở trò cũ, lệ mang trường kiếm trong tay chợt lóe, Linh Tố Thạch trên người đội viên lục đội đi cuối cùng nhất thời nghiền nát, bị bắn ra khỏi sân khấu. Vẻ mặt hoàng y nam tử không hề đắc ý, chỉ lạnh lùng nghiêm nghị, dưới chân cũng không hề dừng lại, thân hình như cơn gió vọt đi tới, đội viên lục đội đi trước mặt đội viên vừa bị ngã xuống, chợt phát hiện phía sau khác thường, quay phắt đầu lại, vừa lúc đón nhận mũi kiếm của hoàng y nam tử, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, mắt thấy sẽ bị hoàng y nam tử đánh trúng thì hoàng y nam tử đột nhiên ngừng lại công kích, rất nhanh lắc mình tránh đi, cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy về phương hướng bờ sông. Khán giả bên ngoài sân nhìn thấy rõ, chính là đội viên lục đội mà Tử
  4. Long xem trọng xuất hiện ngay phía sau hoàng y nam tử, nhưng không nghĩ tới tính cảnh giác của hoàng y nam tử cao như vậy, dứt khoát buông tha tiến công, tránh thoát một kích trí mạng. Một gã giáo sư phía sau Tử Long bình luận: “ Không hổ là Khổng Kỳ, dưới tình huống đánh lén của Mộ Ni mà cũng có thể bình yên thoát đi.” Người kia cũng tán thán nói: “ Mặc dù đều là đánh lén, nhưng thật là làm người khen ngợi a!” Tử Long còn đang suy nghĩ, Mộ Ni có khả năng ở dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể bảo trì cẩn thận, hơn nữa không mất đi cơ hội dành cho đối phương một kích, tuy rằng không thành công, nhưng người này cũng là một đối thủ đáng sợ. Trong nháy mắt, Khổng Kỳ bước lên cầu gỗ, người thận trọng sẽ phát hiện, thời gian hắn bước thứ hai thì có vẻ đặc biệt cố sức, hai gã đội viên lục đội thần chí đã có điểm xúc động phẫn nộ không hề chần chờ, không chút suy nghĩ truy đuổi tới, chỉ có Mộ Ni, vẫn cẩn thận đi theo phía sau. Đội viên lục đội chạy phía trước chợt “ Ai nha.” Một tiếng, tấm ván gỗ ở giữa cầu chợt hiện ra một cái lỗ, bước chân lập tức rớt xuống, Khổng Kỳ như đã tính toán trước, song song xoay người nhanh như thiểm điện, một kiếm chém vào cầu gỗ, cả tòa cầu gỗ nhỏ hơn phân nửa lập tức trầm vào trong nước, ngay cả đội viên lục đội bị vướng chân trong tấm ván, Khổng Kỳ hầu như cùng lúc chém đứt cầu gỗ thì phi thân nhảy vào trong nước, trên mặt nước khởi lên mấy bong bóng nước thật to. Đội viên lục đội đi phía sau thoáng do dự, vừa định xuống nước cứu đồng bạn, đã bị Mộ Ni ở phía sau kéo, chỉ thấy kiếm của Mộ Ni phát sinh quang mang, cố sức hướng nước sông chém tới, “ Oanh” một tiếng, nước sông bị oanh khởi lên hơn một trượng cao, Khổng Kỳ ở trong sông phải nhảy ra khỏi mặt nước, chính diện chống lại Mộ Ni. Nhưng bởi cầu gỗ đã chém đứt, Khổng Kỳ đã không còn nơi đặt chân, Mộ Ni nắm thời cơ, hai tay vung mạnh, thanh kiếm nặng nề kích lên trên người Khổng Kỳ. Trên màn hình lớn phát ra quyết định cuối cùng: “ Cuộc thi đấu hữu
  5. nghị kết thúc hoàn hảo, chúc mừng lục đội đã thắng.” Lúc này, khán giả toàn trường cùng vỗ tay như sấm và vang dội tiếng hoan hô, mọi người toàn trường kìm lòng không được cùng đứng lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kính ý với người chiến thắng. Tinh hoa bao phủ chậm rãi rút đi, Mộ Ni rốt cuộc nghe rõ tiếng vỗ tay ầm ầm và tiếng kêu tên hắn thật điên cuồng của mọi người, hắn khiêm tốn hướng các phương hướng cúi người chào. Mà lúc này Tử Long chú ý tới, Khổng Kỳ bị bắn ra khỏi sân đang bưng ngực vẻ mặt phẫn hận nhìn Mộ Ni, nhưng loại thần tình này chỉ dừng trên mặt hắn một chút, sau đó đã bị nụ cười thay thế. “ Đáng sợ!” Đây là đánh giá của Tử Long, nỗi lòng có thể che kín trong tâm, mưu sau đó động, không để cho địch nhân có khả năng tìm hiểu hay cảm giác gì, đủ để nhìn ra tâm tư kín đáo của Khổng Kỳ. Tầm mắt của hắn đảo qua Tư Không Tĩnh, đã thấy nàng khẽ cắn môi, trên mặt xẹt qua thần sắc lo lắng, Tử Long nhìn thấy rõ, chỉ hiểu ý cười cười. Trận so tài này đã kéo màn, mọi người như dòng nước thủy triều, tuôn ra khỏi vũ kỹ tràng, hầu như mỗi người đều đang thảo luận hình ảnh kinh tâm động phách vừa rồi của trận so tài. Tư Không Tĩnh tựa hồ cũng đã không còn lo lắng, khôi phục lại sự ồn ào ban đầu, hưng phấn nhìn Tử Long và Hoa Nạp Đức líu ríu nói liên tục, mà Hoa Nạp Đức cũng đang tươi cười nói chuyện với nàng, Tử Long nhìn hai người lải nhải thảo luận thầm nghĩ, Tư Không Tĩnh là ai đặt tên này cho nàng, nếu như biết được hình dáng hiện tại của nàng có phải là rất thất vọng hay không. Sáng sớm ngày thứ hai, Tử Long và Hoa Nạp Đức đã sớm rời khỏi biệt thự, bởi vì đây là ngày đầu tiên nhập học của học viện, bọn họ cũng không muốn bị muộn ngay trong ngày đầu tiên. Không ngờ vừa ra khỏi cửa thì gặp Ngả Tuyết, Ngả Tuyết chỉ nhìn Tử Long mỉm cười, rồi lại khôi phục gương mặt băng lãnh, phảng phất như nụ cười vừa rồi không liên quan gì đến nàng, nhưng Hoa Nạp Đức cũng không có nhìn thấy, bằng không, hắn nhất định sẽ thất kinh, nếu như có người nói với hắn là có chuyện đó, như vậy hắn thà rằng tin tưởng Tường Vân đại lục sẽ bị
  6. hủy diệt, , cũng sẽ không tin tưởng Ngả Tuyết lại chủ động nhìn người khác mà mỉm cười. Hiện tại Tử Long rất nổi danh trong học viện, đi tới nơi nào cũng nghe được lời đồn đãi liên quan tới hắn, nhưng Tử Long cũng không quan tâm những lời này, hắn chỉ tin những gì tận mắt nhìn thấy. Sau khi Tử Long đi tới phòng học thì không khỏi sửng sốt, nguyên lai cả phòng học đang nháo nhác chỉ vì Tử Long xuất hiện mà thập phần an tĩnh, quả nhiên chỉ toàn là nữ sinh, phòng học rất lớn, phòng học chứa được trăm người nhưng lại chỉ có ba, bốn mươi người đang ngồi, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tử Long, dù rằng Tử Long vẫn giữ được trạng thái thản nhiên, nhưng bị ba bốn mươi nữ sinh dùng ánh mắt hèn mọn nhìn chằm chằm cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Tử Long trấn định một hồi, thần thái tự nhiên tiêu sái đi vào, đi tới mặt sau cùng, tìm một địa phương hẻo lánh ngồi xuống, chúng nữ sinh cũng không biết xấu hổ quay đầu lại nhìn, nhưng một ít từ ngữ “ con cóc” “ tên nhà quê” “ Không may sao phân hắn tới lớp này”...những lời nghị luận về Tử Long liên tục truyền tới trong tai hắn. Lúc này Tử Long đã biết vì sao có người nói một nữ nhân bằng năm trăm con vịt, hắn cảm thấy phiền muộn, hiện tại hắn lại đang ở trong một ổ vịt a, làm sao mà hắn chịu được.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2