ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 7 CHƯƠNG 4
lượt xem 4
download
ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 7 : TẦM Y THIÊN NHAI CHƯƠNG 4 : THIÊN TÀI NGỰ THÚ SƯ Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm Giới Phát hiện này làm cho Tử Long có chút sầu não, ở đây xem như là ảo cảnh nhưng lại là ảo cảnh không bình thường, bản thân hắn cũng không cách dung nhập vào trong ảo cảnh,
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 7 CHƯƠNG 4
- ÁM SƯ THẦN THOẠI Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu QUYỂN 7 : TẦM Y THIÊN NHAI CHƯƠNG 4 : THIÊN TÀI NGỰ THÚ SƯ Người dịch: Cô Long Nguồn: Kiếm Giới Phát hiện này làm cho Tử Long có chút sầu não, ở đây xem như là ảo cảnh nhưng lại là ảo cảnh không bình thường, bản thân hắn cũng không cách dung nhập vào trong ảo cảnh, như vậy cũng không bị hiệu quả mê hoặc, vậy cũng không có năng lực công kích. Hư vô thế giới huyễn hóa ra hoàn cảnh rốt rục lại khởi ra tác dụng gì, có lẽ muốn nói cho hắn nghe điều gì đó? Vừa rồi hai người kia đối thoại việc Xuyên Châm Dẫn Tuyến, cũng khiến cho Tử Long hứng thú. Thực sự có thứ có thể phùng thiên bổ địa hay sao? Không biết có phải do bà lão kia nói khoác hay không. Nhưng trong lời của bà lão làm cho Tử Long nhận ra điều gì đó, hơn nữa rất có thể là then chốt cho hắn rời khỏi đây…Nhìn thanh niên nhân đi xa kia, Tử Long quyết định trước tiên đi theo hắn, xem hắn muốn làm gì. Cảnh tượng lại không ngừng biến hóa theo từng bước chân đi tới của Tử Long, trong mông mông lại sản sinh cảm giác mê muội. Hắn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng còn chưa tìm được lối ra, hắn đã ngất xỉu…Tử Long dừng bước, cúi đầu suy tư, lập tức nhắm mắt lại đi về phía trước hai bước, sau đó mở, cứ như vậy, hắn vẫn liên tục nhìn thấy được thành thị kia. Khóe miệng Tử Long khẽ mỉm cười, nhanh chân bước đi, theo sát sau thanh niên nhân, đi hồi lâu họ đi ra thành thị, đi tới một mảnh bãi cỏ. Thanh niên nhân ngừng lại tại bãi cỏ, lấy ra chiếc thoi màu xám, đảo lộn trong tay vài cái, sau đó lăng không hoa lên, dĩ nhiên trống rỗng tạo ra một đạo vết rách. Làm Tử Long kinh ngạc chính là thanh niên nhân cầm chiếc thoi ném đi, liền tiến nhập vào bên trong vết rách kia, vết rách lập tức khép lại. Nếu như không phải thanh niên nhân tiêu thất ngay trước mắt mình, Tử Long khẳng định sẽ không tin tưởng chuyện vừa phát sinh.
- Nhìn chiếc thoi bị thanh niên nhân ném cách đó không xa, Tử Long rất nhanh tiến lên cúi xuống nhặt lấy, khi cầm nó trong tay thì trong lòng Tử Long càng thêm nghi hoặc, nơi này là một ảo cảnh, vậy người ở đây không nhìn thấy hắn thì còn giải thích được, nhưng vì sao hắn có thể chạm tới đồ vật ở đây? Hơn nữa thanh niên nhân kia vì sao lại biến mất, hắn đi đâu? Chiếc thoi này nhìn thật kỹ, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường. Lẽ nào chiếc thoi này thật sự có khả năng phùng thiên bổ địa? Tử Long học theo động tác của thanh niên nhân, cầm chiếc thoi lăng không hoa lên, nhưng không xuất hiện dị biến gì. Nghi hoặc nhìn chiếc thoi trong tay, Tử Long không tự giác bước về phía trước một bước, cảnh sắc biến hóa, “ ầm ầm” thanh âm truyền đến, Tử Long kinh dị ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào hắn đã đi vào bên trong thác nước. Hai động khẩu màu đen xuất hiện ngay trước mắt Tử Long, trong động khẩu không ngừng truyền đến từng trận gió lạnh. Tử Long suy đoán hai động khẩu này đi thông tới nơi khác, nếu còn không tìm được đường rời khỏi nơi này, chi bằng đi vào thử thời vận, nói không chừng trong hai động khẩu có một nơi có thể đi ra nơi này. Tử Long âm thầm quyết tâm, lại theo cách bước hai bước mở mắt đi đến bên động khẩu bên trái. Động khẩu này thật sâu, Tử Long thậm chí không biết được mình đã đi bao lâu. Cuối cùng, hắn đi tới một đường giao nhau, hai động khẩu khác lại xuất hiện ngay trước mặt hắn. Chỉ là hai động khẩu này vẫn giống nhau như đúc, hắn không biết nên đi đường nào mới đúng, vạn nhất đi nhầm, muốn trở lại cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tử Long nắm chặt nắm tay, bỗng nhiên nghĩ tới chiếc thoi trong tay, trong đầu hắn chợt lóe linh quang, từ trong chiếc thoi rút ra sợi chỉ, xoay người buộc vào một tảng đá, sau đó liền yên tâm hướng động khẩu gần nhất đi đến. Dị tượng lại nổi lên, ngay khi hắn đi ra bước đầu tiên, toàn bộ không gian một trận hoảng động, Tử Long kinh hãi, vội dừng chân lại không dám động đậy. Dần dần, không gian bắt đầu xoay tròn như đinh ốc, chậm rãi xoay, sau đó càng lúc càng nhanh. Sự biến hóa thình lình làm cho Tử Long có
- chút mê man, lúc này hắn chỉ đành bất lực nhìn không gian vặn vẹo chung quanh. Tử Long nhìn chiếc thoi trong tay, lúc này hắn biết chiếc thoi đã khiến cho không gian biến hóa. Nếu như hắn không có đoán sai, hai không gian là bị Xuyên Châm Dẫn Tuyến làm cho hoàn toàn quán thông mà trở nên không hề ổn định. Theo không gian xoay tròn rất nhanh, hai không gian giao hòa cùng một chỗ, hình thành một mảnh hỗn độn, Tử Long đang ở trong hỗn độn, một sự đau đớn mãnh liệt trong nháy mắt truyền đến… Cuối cùng, toàn bộ không gian biến thành một mảnh hôi mông mông, không có bất luận sự vật gì, chỉ còn sự dằn vặt đau đớn, cùng Tử Long đang té xỉu trên mặt đất. Trong hôn mê, khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Lặc Nhĩ xuất hiện trong đầu Tử Long. Vì sao lại nhìn thấy Lặc Nhĩ ở nơi này? Vấn đề này kích thích thần trí của Tử Long. Hắn bật ngồi dậy, lúc này mới phát hiện, chính mình đã quay về Không Gian thành. Lặc Nhĩ thấy Tử Long tỉnh lại, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, vội nói: “ Đệ đệ, ngươi rốt cục đã tỉnh, cảm giác không sao chứ.” Tử Long nhu nhu đôi mắt, nghi hoặc nhìn nàng, chậm rãi hỏi: “ Vì sao ta lại trở về, chuyện sau núi đã giải quyết chưa?” Lặc Nhĩ kiểm tra thân thể Tử Long, thấy hắn không sao mới yên lòng, mỉm cười nói: “ Ân, đã không còn xuất hiện hiện tượng mãnh thú phát cuồng nữa. Chỉ là ngươi hôn mê gần một tháng, ngươi gặp gì trên đỉnh núi vậy?” “ Cái gì?” Tử Long ngây người, đã qua một tháng, sao lại lâu như vậy? Nhưng may là sự tình đã giải quyết, hít sâu một hơi, nhìn vào bên trong thân thể của mình, nguyên linh đã hoàn toàn khôi phục lại, làm cho hắn vui mừng chính là, tinh thần lực đã tăng trưởng hơn rất nhiều, hoàn toàn vượt qua trạng thái thời kỳ toàn thịnh của Đệ Ngũ Ngôn Phúc. Đối mặt ánh mắt dò hỏi của Lặc Nhĩ, Tử Long chậm rãi kể lại những chuyện đã phát sinh sau núi. Khi hắn nói đến lúc bị hổ một sừng tập kích, trên mặt Lặc Nhĩ hiện lên
- một thần tình dị dạng, Tử Long cho rằng nàng vì mình mà lo lắng, trấn an nàng, tiếp tục lại nói chuyện đã xảy ra, nói xong tất cả, Tử Long chợt nghĩ đến trước khi hắn hôn mê đã quên thu hồi Ngự Thú tộc điển, mà hiện tại không thấy bên người, không khỏi nhìn Lặc Nhĩ. Lặc Nhĩ ôn nhu nhìn Tử Long, thu hồi vẻ dị dạng trên mặt, ngọt ngào cười nói: “ Tộc điển ta đã thu hồi, ngươi yên tâm đi, được rồi, kim long kia là sao, còn có viên cầu màu xám, sau lại nhìn thấy nó sau núi?” Lặc Nhĩ vừa nói vừa giơ lên tay trái, lấy Ngự Thú tộc điển đặt trong không gian thủ trạc cầm trên tay. “ Chuyện này ta cũng không rõ ràng. Nhưng viên cầu xám cùng Ngự Thú tộc khẳng định có liên hệ. Bởi vì Thiên Hỏa tộc điển cũng từng phát sinh ra tình trạng giống như thế. Có thể chỉ mở được tộc điển ra mới có đáp án.” Tử Long cúi đầu nhìn đồ hình kim long ngậm châu trên bìa Ngự Thú tộc điển trong tay Lặc Nhĩ, chậm rãi nói. “ Nga? Thiên Hỏa tộc điển? Ngươi lại có thêm một bộ tộc điển? Lẽ nào còn có bộ tộc khác xuất hiện? Trên đời này rốt cục có bao nhiêu bộ tộc, có lẽ trong tộc điển có ghi chép…chỉ là không biết làm sao để mở ra, nếu như có phụ thân ở đây thì tốt rồi, hiện tại không biết ông ấy thế nào nữa.” Lặc Nhĩ cúi đầu, thanh âm càng nói càng nhẹ, càng nói càng mang theo vẻ u sầu… Tử Long không biết làm sao an ủi nàng, chỉ đành vỗ nhẹ vai nàng nói: “ Đừng lo lắng, tộc trưởng không sao đâu, một ngày nào đó ông ấy sẽ trở về thôi, hiện tại chúng ta có thể giúp ông ấy, là phải nghĩ cách sớm mở ra tộc điển, cởi ra lời tiên đoán…đợi khi tất cả đều giải quyết, ta cùng ngươi đi tìm ông ấy.” Lặc Nhĩ gượng cười nói: “ Ân, ta biết, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta biết phụ thân vì tộc nhân mới làm như vậy. Được rồi, lần này ngươi giúp Ngự Thú tộc giải quyết vấn đề khó khăn lớn như vậy, trải qua sự thảo luận của trưởng lão hội, ngươi đã chính thức trở thành tộc trưởng hiện tại của Ngự Thú tộc.” Một vẻ khó khăn hiện lên trên mặt Tử Long, nếu như thật sự trở thành tộc trưởng, sẽ không thể tự do đi lại trên Tường Vân đại lục, tuy rằng trong Không Gian thành còn có Lặc Nhĩ. Thế nhưng nếu trở thành tộc trưởng, hắn sẽ phải chịu nhiều trách nhiệm. Nhưng trọng yếu hơn là
- Đạm Thai Viên còn đang chờ hắn, hắn đã lãng phí một tháng ở nơi này, nếu như hắn còn không nhanh chóng đi tìm kiếm… Tử Long nhìn Lặc Nhĩ, chậm rãi nói: “ Ngươi biết, ta…còn rất nhiều chuyện muốn làm, ta nghĩ làm tộc trưởng không tiện lắm, như vậy sẽ làm lỡ sự phát triển của Ngự Thú tộc…” Lặc Nhĩ chỉ là cố ý thử khó Tử Long, thấy ánh mắt hắn như né tránh, che miệng cười: “ Ta còn không biết ngươi sao? Muốn làm gì thì cứ đi, ở đây còn có ta, ngươi không cần lo lắng. Chỉ cần ngươi nhớ kỹ, Ngự Thú tộc là nhà của ngươi, lúc rảnh rỗi nên trở về thăm, đừng quên, đây cũng là ý phụ thân mong muốn.” “ Thế nhưng…” Tử Long còn muốn nói gì đó, nhưng Lặc Nhĩ cũng ngăn lại, nói tiếp: “ Không sao, cho dù ngươi làm tộc trưởng, nhưng ngươi vẫn còn có tự do của ngươi. Đừng quên, trên Tường Vân đại lục còn có bến mê sáu ngàn năm trước đang đợi ngươi đi cởi ra, ngươi lúc nào cũng có thể rời đi, nhưng cửa của Không Gian thành vĩnh viễn đều mở ra cho ngươi.” Nghe nàng nói, Tử Long biết mình đã không thể thoái thác được nữa, vị trí tộc trưởng hắn phải làm là xác định, nhưng chuyện quản lý phải để sau này, hiện tại hắn cần phải quay về đại lục. Nghĩ tới mục đích đến Không Gian thành, Tử Long nói: “ Ta đã nói chuyện nước mắt phượng hoàng với ngươi, làm sao bây giờ?” Lặc Nhĩ cười, trêu chọc nói: “ Yên tâm đi, đại tộc trưởng, ngài ra lệnh ta làm sao dám không tuân lời. Chờ sau khi nghi thức tiếp nhận chức vụ tộc trưởng kết thúc, ta sẽ bảo tiểu phượng đưa cho ngươi vài giọt nước mắt. Còn nữa, ngươi đã tỉnh, nghi thức cũng đã bắt đầu, ngươi nghỉ một lát, ta đi thông tri mọi người sẵn sàng chuẩn bị, chờ sắp xếp xong, ta trở lại tìm ngươi.” “ Nghi thức tiếp nhận chức vụ tộc trưởng? Ta cần làm gì?” Tử Long không khỏi có chút khẩn trương, sợ sẽ làm hỏng nghi thức trước mặt mọi người. Lặc Nhĩ ngọt ngào cười nói: “ Ngươi không cần làm gì, chỉ cần ra mắt tộc nhân, cho mọi người biết được ngươi là tộc trưởng, còn chuyện sau đó…ta biết ngươi không thể ở lâu trong tộc, chuyện sau đó ta giúp
- ngươi xử lý, đợi khi nào ngươi làm xong chuyện trên Tường Vân đại lục, ta sẽ chỉ ngươi nên làm thế nào.” Tử Long nhìn nàng cảm kích nói: “ Cảm ơn, nếu không phải ta thực sự có chuyện rất trọng yếu…” Lặc Nhĩ cắt đứt lời hắn, ôn nhu nói: “ Được rồi, ta hiểu được, ngươi không cần giải thích. Ta đi chuẩn bị nghi thức, sớm hoàn thành ngươi cũng đi sớm, cũng nhanh trở về. Ngươi chờ đi, tới giờ ta sẽ gọi ngươi.” Nói xong, Lặc Nhĩ xoay người rời khỏi phòng, Tử Long nhìn ngoài cửa sổ, hồi tưởng tòa thành nhỏ kia, lão bà, thanh niên, chiếc thoi, trong lòng tràn ngập nghi hoặc: rốt cục là ảo cảnh, hay là thế giới chân thực? Bên ngoài cửa sổ bầu trời hỗn độn, thỉnh thoảng có quái điểu bay qua, tự do bay lượn, Tử Long hít sâu một hơi, lặng lẽ mờ mịt, vốn cho rằng tìm đủ điều kiện trị liệu cho Đạm Thai Viên, ngoại trừ tìm Dương Hán Sâm, hai điều kiện còn lại sẽ tìm được rất nhanh, thế nhưng không nghĩ tới, mới vừa đến Không Gian thành, lại ngủ mất một tháng, thời gian một năm nói dài không dài, ngắn cũng không ngắn, mong muốn có được nước mắt phượng hoàng xong, tất cả đều thuận lợi. Tiện tay cầm lấy Ngự Thú tộc điển tỉ mỉ quan sát, ngoại trừ bên ngoài bìa sách có thêm đồ án kim long ngậm châu, cũng không còn chỗ nào đặc biệt, cũng giống như Thiên Hỏa tộc điển, xem ra cũng đúng như lời Hỏa Chính Thiên, phải đợi thời cơ. Tay trái khẽ động, đem tộc điển thu vào không gian giới chỉ, thu liễm tâm thần, ngồi xếp bằng vận khởi ám ảnh cuồng sát công pháp... Chỉ chốc lát, tất cả như thường, nguyên linh không ngừng tuần hoàn vận chuyển trong cơ thể Tử Long, tinh thần lực đề thăng làm công pháp ảm ảnh vận hành thông thuận hơn rất nhiều, mỗi khi nguyên linh tuần hoàn một vòng, toàn thân hắn sẽ có một loại vui sướng nói không nên lời, làm thể xác và tinh thần của hắn không tự giác hoàn toàn chìm đắm bên trong luyện công, đột nhiên mi tâm hắn khẽ động, mạnh mẽ mở mắt, hướng phía trước cấp tốc nhảy lên. Chỉ nghe một trận tiếng xé gió bén nhọn truyền đến, một đạo bóng trắng từ chỗ ngồi vừa rồi của Tử Long vọt lên, sau đó tiêu thất trong tầm nhìn của Tử Long, nếu như không phải còn có thanh âm truyền
- đến, Tử Long còn tưởng rằng bản thân mình sinh ra ảo giác. Trong lòng hắn cả kinh, tốc độ nhanh như vậy, dĩ nhiên có thể phản sinh thanh âm cùng không khí, đó rốt cục là thứ gì? Ở bên trong Không Gian thành, còn có người dám lớn mật tập kích như thế, xem ra Ngự Thú tộc cũng không phải hoàn toàn bình thản. Tử Long nắm chặt hai tay, hai mắt liên tục quét nhìn xung quanh, cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía, nhân cơ hội bình phục nguyên linh bị táo động do sự phục kích đột ngột vừa rồi, song song khởi động tinh thần lực bình tế, nghiêm mật phòng ngừ sinh vật vô danh kia tập kích lần nữa. Tới, thân hình Tử Long khẽ động, lại một lần nữa rất nhanh tránh sang một bên. Đạo bạch ảnh lại xuất hiện, tập kích ngay nơi Tử Long vừa đứng, sau đó lại đối diện trên tường làm ra phản xạ, lại vọt trở về, mà lúc này, hai chân của nó còn chưa hoàn toàn rơi xuống đất, có thể nghĩ ra, tốc độ của nó nhanh đến bao nhiêu. Bóng trắng này thật không giản đơn, Tử Long nhướng mày, thân hình lăng không nhẹ chuyển, đạo bạch ảnh kia dĩ nhiên có thể phá tan tinh thần lực bình tế của hắn, cùng hắn lướt qua, ở trên tay trái hắn lưu lại một đạo dấu vết...Mà đạo bạch ảnh kia đã hiện ra hình dáng chân thực trước mắt hắn, đó lại là một con chuột màu trắng nho nhỏ. Tử Long kinh ngạc nhìn con chuột màu trắng trước mắt, hủy bỏ phòng hộ tinh thần lực bình tế, bởi vì hắn biết, tinh thần lực bình tế không có tác dụng gì đối với sinh vật trước mắt. Nhưng làm cho hắn kinh ngạc, loại sinh vật này lại xuất hiện trước mắt hắn, lại còn công kích hắn. Trong thiên hạ dị chí có ghi chép: Ảnh Thử, hành động như bóng ảnh mà không thể nhận ra, tốc độ chỉ nghe mà không thể nhìn thấy, hình thế khéo léo mà trắng nõn, hàm răng sắc bén có thể phá vỡ vạn vật. Thích ăn vạn vật chi nguyên, tính tàn mà hiếu động, sinh ở nơi hoang dã phía nam, sau bị diệt bởi tai ương thiên hỏa. Mà lúc này, con chuột màu trắng trước mặt Tử Long, vô luận từ hình dáng hay hành động đều giống như Ảnh Thử ghi chép trong thiên hạ dị chí. Thế nhưng theo ghi chép, Ảnh Thử từ mấy ngàn năm trước đã bị diệt sạch, vì sao hiện tại lại gặp phải bên trong Không Gian thành. Đôi mắt nhỏ linh động của Ảnh Thử vẫn nhìn Tử Long không nhúc
- nhích, bốn chân vững vàng bám trên mặt đất, lông trắng dựng đứng, tùy thời chuẩn bị hướng Tử Long tấn công. Tử Long biết nhược điểm của nó là sợ lửa, bằng không cũng không bị tai ương thiên hỏa tiêu diệt, vì vậy vận chuyển công pháp, huyễn hóa ra hỏa nguyên linh Nguyên Huyễn Thứ không ngừng xoay tròn bên ngoài cơ thể, ngăn trở những bộ vị yếu hại toàn thân. Ảnh Thử vừa nhìn thấy Nguyên Huyễn Thứ của Tử Long liền sợ hãi lui về phía sau một bước, cảm giác trời sinh mẫn cảm với lửa làm cho nó nhận ra Nguyên Huyễn Thứ quay chung quanh Tử Long ẩn chứa hỏa tinh hoa nguyên tố cực kỳ tinh thuần, điều này làm cho nó không còn dám dị động, chỉ là cảnh giác nhìn chăm chú vào thân ảnh Tử Long ở phía trước, hóa thành một đạo bóng trắng, rất nhanh di động, nhưng cũng không dám tiến về phía trước một bước. Tử Long nhìn thấy có hiệu quả, không khỏi nhếch miệng cười, Nguyên Huyễn Thứ một hóa hai, hai hóa bốn, trong nháy mắt hơn mười cây Nguyên Huyễn Thứ xuất hiện trước người không ngừng huyền phù bay lộn, ý niệm khẽ động, Nguyên Huyễn Thứ mang theo độ nóng vô cùng, bay nhanh hướng Ảnh Thử đâm tới, những nơi đến đều bị cháy đen một mảnh. Ảnh Thử hóa thành một đạo bóng trắng, quay hình cung đi vòng ra phía sau Tử Long, mạnh mẽ đánh về phía trước. Thế nhưng bởi vì Nguyên Huyễn Thứ không ngừng xoay tròn quanh thân Tử Long, chặn lộ tuyến Ảnh Thử đánh tới, làm cho nó phải ngừng lại, bóng trắng chớp động, lại lần nữa trở lại trước người Tử Long, đối diện với hắn. Mà Tử Long phát ra mười Nguyên Huyễn Thứ vừa đuổi tới bên Ảnh Thử thì do tốc độ của nó quá nhanh, mà lại bị tiêu hao linh lực, nên lập tức tán đi. Cứ như vậy, một người một chuột biến thành tình hình giằng co như trước. Tử Long không hề cố sức phát động công kích, bởi vì công kích so với tốc độ của Ảnh Thử cũng không hề có tác dụng...Tuy rằng Ảnh Thử cũng e ngại Nguyên Huyễn Thứ của Tử Long, nhưng vẫn không chịu buông tha, vẫn đứng đó chờ đợi sơ hở. Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, đôi mắt nhỏ của Ảnh Thử vừa chuyển, bóng trắng chợt lóe, tiêu thất vô hình. Thần thức điều tra trong phòng một lần, Tử Long biết Ảnh Thử xác thực đã rời khỏi, thu hồi thần thức, đi tới trước cửa, nhẹ nhàng mở ra.
- Xuất hiện ngoài cửa chính là Lặc Nhĩ vừa đi chuẩn bị nghi thức tiếp nhận chức vụ tộc trưởng cho hắn. Lặc Nhĩ vừa nhìn thấy Tử Long, vẻ tươi cười ngọt ngào trên mặt không gì sánh được, nàng cũng không khách khí, không đợi Tử Long tránh đường đã đẩy hắn ra đi thẳng vào phòng: “ Đệ đệ, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngươi tới, thế nào, nghỉ ngơi tốt chứ? Chúng ta...” Vừa đi vừa nói chuyện, Lặc Nhĩ đột nhiên phát hiện dị trạng trong phòng, nhìn sàn nhà cháy đen hơi sửng sốt, quay đầu hỏi: “ Đây...là sao vậy, lẽ nào do ngươi tu luyện tạo thành?” Tử Long khẽ cười, nói: “ Không có gì, chỉ bất quá vừa có một con Ảnh Thử đột kích, hiện tại chạy mất.” Lặc Nhĩ cau mày, kinh dị nói: “ Ảnh Thử? Sao lại thế? Bên trong Không Gian thành vì sao lại có Ảnh Thử xuất hiện, nhưng còn tập kích ngươi, lẽ nào...Điều đó không có khả năng, a! Đệ đệ, ngươi có thụ thương hay không, cho ta xem.” Đang lẩm bẩm nàng bỗng nghĩ tới Ảnh Thử là đến tập kích Tử Long, không khỏi bỏ qua nghi vấn, vội vàng kéo Tử Long quan sát. “ Ta không sao, chỉ bị vết thương ngoài da mà thôi, cũng không lo ngại. Nghe lời ngươi, lẽ nào Ngự Thú tộc không ai có thể ngự sử Ảnh Thử? Thế nhưng, nếu như không hiểu truyền tống trận pháp, không thể có người đi vào Không Gian thành.” Tử Long cúi đầu nhìn Lam Linh chiến bào đã khôi phục lại hướng Lặc Nhĩ nói. “ Này...Kỳ thật ở trăm năm trước, tộc ta xuất hiện một thiên tài ngự thú sư, tên là Tư Cách Lặc Minh, hắn không những có tinh thần lực khổng lồ, hơn nữa hắn trời sinh có dị năng cùng tâm linh động vật trao đổi, bởi vì như vậy, rất nhiều mãnh thú cường đại không cần bắt giữ hàng phục cũng cam tâm hàng phục hắn, hắn đã từng được phụ thân và các trưởng lão lựa chọn kế thừa tộc trưởng, mà hắn có một con Ảnh Thử, đó là lúc hắn vừa thành niên thì ra ngoài du lịch mang về tới. Thế nhưng sau đó vì một chuyện, hắn bị phụ thân đuổi ra khỏi Không Gian thành, từ đó cũng không thấy trở về. Cho nên ta cũng không xác định có phải hắn làm hay không.” Sắc mặt Lặc Nhĩ khẽ biến, nhỏ giọng nói.
- “ Chuyện gì lại nghiêm trọng như thế, muốn đem một thiên tài nhân vật đuổi ra khỏi Không Gian thành, đó chẳng phải là tổn thất của Ngự Thú tộc hay sao?” Tử Long nhìn nàng nghi hoặc hỏi. “ Kỳ thật, là do...từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, hắn đối với ta sản sinh ra cảm tình ái mộ, thế nhưng ta vẫn chỉ xem hắn như ca ca. Cho nên ta cự tuyệt hắn rất nhiều lần, thẳng đến có một ngày, hắn...hắn dĩ nhiên có ý đồ cưỡng gian ta, nếu không phải phụ thân đúng lúc chạy tới, chỉ sợ sự thuần khiết của ta đã sớm bị hủy trong tay hắn, cho nên phụ thân mới tức giận đuổi hắn ra khỏi Không Gian thành, muốn hắn trọn đời không được trở về, cũng từ khi đó, ta không còn hứng thú gì với nam nhân.” Lặc Nhĩ chậm rãi kể lại chuyện cũ, nhưng lần hồi tưởng lại làm nàng có chút phẫn nộ. Nghe Lặc Nhĩ nói, Tử Long nhíu mày, sự chán ghét Tư Cách Lặc Minh lập tức nảy sinh.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI u QUYỂN 1 chương 2
6 p | 94 | 4
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI CHƯƠNG 17
6 p | 79 | 4
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI CHƯƠNG 16
6 p | 91 | 4
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 3 CHƯƠNG 4
5 p | 121 | 4
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 2 CHƯƠNG 21
4 p | 83 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 2 CHƯƠNG 17
6 p | 82 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 2 CHƯƠNG 15
5 p | 82 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI u QUYỂN 1 chương 3
7 p | 79 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI u QUYỂN 1 chương 4
6 p | 82 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI CHƯƠNG 15
5 p | 96 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI CHƯƠNG 14
7 p | 72 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI CHƯƠNG 13
7 p | 87 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI CHƯƠNG 12
6 p | 86 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI CHƯƠNG11
6 p | 79 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI CHƯƠNG 8
5 p | 86 | 3
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 2 CHƯƠNG 4
5 p | 84 | 2
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 2 CHƯƠNG 6
5 p | 74 | 2
-
ÁM SƯ THẦN THOẠI QUYỂN 2 CHƯƠNG 20
4 p | 88 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn