intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1 Chương 37

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

78
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 37: Phù lục. Nguồn: Sưu Tầm Lâm Hiên vốn định quay về dịch quán dùng bữa nhưng trên đường trở về lại bị hấp dẫn bởi một quầy hàng. Hắn dừng lại, thực ra không chỉ có hắn ở đây mà còn có rất nhiều người khác. Đến tột cùng là bảo bối gì mà có thể hấp dẫn nhiều người tu chân đến vậy, không khỏi tò mò, Lâm Hiên liền bước tới. ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1 Chương 37

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 37: Phù lục. Nguồn: Sưu Tầm Lâm Hiên vốn định quay về dịch quán dùng bữa nhưng trên đường trở về lại bị hấp dẫn bởi một quầy hàng. Hắn dừng lại, thực ra không chỉ có hắn ở đây mà còn có rất nhiều người khác. Đến tột cùng là bảo bối gì mà có thể hấp dẫn nhiều người tu chân đến vậy, không khỏi tò mò, Lâm Hiên liền bước tới. Chủ quán chính là một thanh niên ước chừng hai ba hai tư tuổi. Có nhiều người túm tụm lại vòng quanh như vậy nên có chút khẩn trương, trên mặt đỏ bừng, trên sạp bán các loại phù lục. Phù lục chính là thứ mà người tu chân đem pháp thuật phong ấn lại bên trong một lá bùa, khi đối địch cũng không cần tiêu hao linh lực, có thể thuấn phát sử dụng. Công dụng đương nhiên là rất tốt. Đối với người tu chân cấp cao mà nói, phù lục cũng không tính là gì nhưng với người tu chân cấp thấp thì rất quý giá, nhất là trong lúc đối địch bên nào phù lục nhiều hơn thì cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn. Cũng tương ứng như thế nên phù lục được chế tạo vô cùng hỗn tạp, phù lục chế tạo khó khăn nhưng lại tiêu hao rất nhiều linh lực mà xác xuất thành công lại không cao. Phù lục phong ấn pháp thuật càng cao thì chế tạo lại càng khó, cho nên tại tu chân giới nó có thể được coi là vật trân quý. Lâm Hiên đi dạo hai canh giờ cũng không có thấy một phù lục nào, không ngờ rằng lại có một quán chuyên bán phù lục, nhìn sơ qua đã thấy hơn trăm tấm. Khó trách nơi này lại tập chung đông người tu chân đến vậy. Lâm Hiên bước tới phía trước, nhưng khi nhìn thấy những phù lục này lại không khỏi thất vọng. Phù lục có phong ấn pháp thuật bậc cao vốn không thể có ở nơi đây, tạm thời không nói đến nó mà cho dù là phù lục
  2. bậc trung cũng không có. Phù lục bán ra đều phong ấn pháp thuật cấp thấp, hơn nữa cùng là thứ kém cỏi nhất trong số các phù lục cấp thấp. Mấy cái loại pháp thuật nhập môn tu băng đạn quyết, hỏa diễm thuận, lưu sa thuật, cổn thạch lạc, kinh *** thuật… chủng loại thì nhiều nhưng những pháp thuật phong ấn trong đó thì ngay cả tu sĩ linh động kì tầng thứ nhất cũng có thể dễ dàng thi triển, vậy thì mua có ích lợi gì? Cho nên tuy nhiều người đứng xem nhưng lại không có một tu sĩ nào có ý định mua. Một lát lâu sau rốt cục có một âm thanh giễu cợt vang lên: “Chủ quán, phù lục của ngươi bán thế nào?” Thanh niên kia mặt lại càng đỏ, cúi đầu một lúc mới đáp: “Một viên hạ phẩm tẩy tủy đan đổi lấy hai tấm” “Hừ, loại pháp thuật cấp thấp này phất tay một cái là thi triển được, có gì đáng giá, ngươi định đem cái thứ này để đổi lấy đan dược?” Mọi người cũng thi nhau trào phúng, châm chọc, thanh niên kia mặt đỏ lại thêm đỏ. Hắn mở quán ở đây đã được hai ngày nhưng không ai mua cho hắn dù là một tấm phù. Cũng không phải là phù lục cấp thấp này vô dụng, kỳ thực đối với người tu chân pháp lực không cao thì đây cũng là một lựa chọn không tồi để phòng thân, sở dĩ khó bán là bởi có nguyên nhân bên trong. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ khẳng định sẽ không mua, bởi loại pháp thuật cấp thấp này bọn họ không để vào trong mắt tất nhiên sẽ không đi tổn hao tinh thạch hoặc đan dược để trao đổi; mà đối với người tu chân Linh Động kỳ, mặc dù họ cũng có thể thi triển pháp thuật này nhưng dù sao vẫn bị tiêu hao linh lực mà tốc độ phục hồi chậm, nếu có phù lục thì tất nhiên sẽ tốt hơn. Nhưng, vấn đề ở chỗ, bọn họ nghèo có tâm nhưng không có lực, nên chỉ có thể “không ăn được nho lại bảo nho xanh” Nói cách khác, phù lục cấp thấp này tu sĩ Trúc Cơ kỳ không thèm để ý tới, tu sĩ Linh Động kỳ lại không mua nổi hoặc là trả giá thấp quá; bởi vậy mới lâm vào hoàn cảnh hiện nay. Người thanh niên này kỳ thực là đệ tử Đạo Phù Sơn, từ tên của môn
  3. phái có thể nhận ra tu sĩ của môn phái này giỏi chế phù. Mấy phù lục này đều do chính hắn làm ra, chỉ bất quá do tu vi có hạn nên chỉ phong ấn được một ít pháp thuật cấp thấp. Người này hắn cũng muốn nhanh nhanh bán để kiếm một chút, nhưng vấn đề ở chỗ chế phù không phải là việc dễ dàng, không muốn nói đến tiêu hao khi chế bùa, cần phải có máu của yêu thú cùng các tài liệu chân quý khác, hơn nữa xác xuất thành công lại không cao. Hắn đã tiêu tốn toàn bộ gia sản vào gần trăm tấm bùa này, quy đổi hai tấm phù lục lấy một viên đan dược mà xét trên toàn diện như vậy thì cũng không quá cao. Nhưng vấn đề là loại phù lục cấp thấp này lại không bán được. Thanh niên này tới đây còn sớm hơn Lâm Hiên ba ngày, người tu chân vô số nhưng hắn vấn chưa bán được tấm nào. Tâm nguội ý lạnh, hơn nữa đã tới giờ cơm trưa hắn bắt đầu thu hàng. Nhìn từ lúc nãy, Lâm Hiên cũng không hề lộ diện chỉ là trong lòng có ý định, hắn muốn mua mấy cái phù lục này. Tuy rằng mấy cái phù lục cấp thấp này chỉ xứng làm đồ bỏ so với công lực của hắn nhưng nếu số lượng nhiều lại là chuyện khác, voi cũng có thể quất ngã kiến cơ mà. Tỷ như nói, nếu đồng thời sử dụng gần trăm tấm phù lục thì cho dù là cao thủ Trúc Cơ kỳ cũng sẽ bị luống cuống tay chân, cho dù gây thương tổn được cho địch nhân thì cũng đủ tranh thủ được thời gian để chạy trốn. Đương nhiên ở tu chân giới, ngoại trừ Lâm Hiên cũng không có người nào có thể xa xỉ như vậy. Có bản lĩnh tinh chế đan dược, Lâm Hiên có thể thiếu gì chứ đan dược thì hắn không thiếu, một mảnh đổi lấy hai tấm – chuyện quá đơn giản. Chẳng qua Lâm Hiên cũng không mua ngay lập tức, bởi nếu một lần xuất ra năm mươi viên tẩy tủy đan rất dễ gây ra sự chú ý của người khác, Lâm Hiên sẽ không ngu ngốc tới mức này.
  4. Muốn mua cũng phải kín đáo một chút. Trong lòng đã có chủ định như vậy, Lâm Hiên mới bắt đầu bỏ đi như các tu sĩ khác nhưng lại không đi xa mà lại đi dạo ở ven đó. Toàn bộ chú ý của hắn đều đã đặt lên đống phù lục này. Không lâu sau, thanh niên kia đã tâm nguội ý lạnh thu xếp hành trang chuẩn bị rời đi, Lâm Hiên liền đi theo sau. Sau khi rời khỏi tập thị, người tu chân cũng bắt đầu thưa dần, Lâm Hiên quan sát chung quanh thấy không ai chú ý liền lặng lẽ ẩn thân sau một cây đại thụ, lấy từ trong trữ vật thủ trạc giấu trong ngực ra một vật. Vật này giống hình mặt người trông rất sống động, không hề giông bảo vật trong tu chân giới mà là một loại mặt nạ dịch dung mà nhân sĩ võ lâm trong thế tục giới thường dùng. Tên như ý nghĩa, khi đeo nó vào có thể thay đổi khuôn mặt. Mặc dù trong tu chân giới có công pháp cao cấp có thể thay đổi dung mạo nhưng lấy tu vi hiện giờ của Lâm Hiên căn bản không thể học, cho nên hắn bứt buộc phải dùng thứ này. Mặt nạ này được Lâm Hiên mua tại thế tục giới, lần này lần đầu tiên xuất môn tham gia tập hội của người tu chân nên cần phải chuẩn bị kĩ càng. Sự thật chứng minh, sự chẩn bị của Lâm Hiên là không thừa, mặt nạ này tới bây giờ đã phát huy tác dụng.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2