YOMEDIA
ADSENSE
Băng Hỏa Ma Trù-Chương 119
54
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Khuôn mặt của Bàn Tử khẽ cười, toàn thân hoàng quang lóe lên, y phục vốn đang bị hư hao tức thì được thay bằng một bộ mới, bộ y phục này hoàn toàn do năng lượng tạo thành. “Tiểu tử, ngươi rất thông minh, bất quá hiện tại ta không thể thả lão bà của ngươi ra.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Băng Hỏa Ma Trù-Chương 119
- Băng Hỏa Ma Trù Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu Chương 119: Thất Long vương tụ hợp Khuôn mặt của Bàn Tử khẽ cười, toàn thân hoàng quang lóe lên, y phục vốn đang bị hư hao tức thì được thay bằng một bộ mới, bộ y phục này hoàn toàn do năng lượng tạo thành. “Tiểu tử, ngươi rất thông minh, bất quá hiện tại ta không thể thả lão bà của ngươi ra. Thất hệ ma pháp của ngươi mặc dù đã đạt tiểu thành nhưng muốn đi lại trên đại lục thì còn chưa đủ đâu. Mau, đưa đao của ngươi giao hết cho ta, bao giờ ngươi không dựa vào bảy thanh đao này mà đạt được tình thế như bây giờ thì cuộc chiến giữa chúng ta mới chân chính kết thúc, cần phải dựa vào chính mình chứ không phải là binh khí, ngươi hiểu ý của ta không?” Niệm Băng ngẩn người nhìn ánh mắt cười cợt của Bàn Tử, trong lòng bất giác trỗi dậy một tình cảm thân thiết, liền lấy bảy thanh thần đao ra: “Tiền bối, ta nguyện ý cùng người tiếp tục, bởi vì như vậy đối với ta có rất nhiều cái tốt, nhưng người cũng có thể cho ta một lần nhìn thấy Phượng Nữ không, coi như là phần thưởng cho nỗ lực của ta.” Mặc dù Niệm Băng biết Bàn Tử không có địch ý nhưng vì quá quan tâm, trong lòng lúc nào cũng nghĩ tới Phượng Nữ nên buột miệng nói ra. Bàn Tử gật gật đầu vừa muốn đáp ứng Niệm Băng thì đột nhiên biến sắc, thớ thịt trên mặt không ngừng rung động: “Sao lại như thế được? Mẹ nó, quả nhiên là tín hiệu cầu cứu. Tiểu tử, xem ra việc của chúng ta tạm thời ngưng lại, hiện tại chí ít ngươi cũng có năng lực bảo vệ mình, trước tiên theo ta một chuyến cái đã. Hãy giữ bảo đao của ngươi thật tốt sau này còn có cái để giữ mạng, cái gì cũng đừng hỏi, mau theo ta!” Băng Hỏa Ma Trù
- Dứt lời, toàn thần được bao phủ bởi hoàng sắc quang mang bay về một hướng. Niệm Băng không biết Bàn Tử đã xảy ra chuyện gì nhưng Phượng Nữ vẫn còn nằm trong tay hắn, Niệm Băng chỉ còn biết dùng tốc độ nhanh nhất bay theo. Bàn Tử phi hành cực nhanh, vốn dĩ tốc độ phi hành của đấu khí không thể so sánh với ma pháp nhưng đến tay của cấp bậc như Bàn Tử thì khác hẳn, đấu khí tiêu hao đối với hắn mà nói chẳng là cái gì cả. Chỉ bay một chút, Bàn Tử trong mắt Niệm Băng lúc này chỉ còn là một điểm màu vàng. Lúc trong lòng Niệm Băng đang nôn nóng thì Bàn Tử chợt dừng lại. Đợi khi Niệm băng đến gần, Bàn Tử vung ra một sợi dây màu vàng quấn trên người Niệm Băng nói gấp: “Thả lỏng thân thể, dụng phong hệ ma pháp làm giảm trong lượng cơ thể ngươi, ta sẽ dẫn ngươi đi, chúng ta phải nhanh chóng thì mới được.” Biết Bàn Tử đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Niệm Băng thấy Bàn Tử lo lắng đến như vậy, nhưng Bàn Tử đã không cho mình hỏi thì Niệm Băng cũng không nói nhiều. Dưới tác dụng của đấu khí, Bàn Tử dẫn theo Niệm Băng bay nhanh về hướng bắc, lúc này tốc độ của Bàn Tử hoàn toàn thể hiện, Niệm Băng mới nhìn ra chân chính thực lực cường đại của thần hàng sư. Mọi thứ xung quanh đều trở nên huyễn hoặc, tốc độ đạt đến cực hạn như một ánh lưu tinh xẹt qua, gió trên cao thổi mạnh khiến cho Niệm Băng không thể hô hấp đành phải phong bế hô hấp chuyển sang nội hô hấp, dựa vào thân thể hấp thu lấy tiên thiên linh khí trong thiên địa và ma pháp nguyên tố bổ sung cho bản thân. Lần phi hành này mất tới hai ngày hai đêm, Bàn Tử chỉ dừng lại có một lần để Niệm Băng ăn chút gì đó, y chỉ ngồi đả tọa để khôi phục lại đấu khí, đợi Niệm Băng ăn xong thì hai người lại tiếp tục phi hành về hướng bắc. Trong lòng Niệm Băng lúc này tràn ngập những nghi vấn, với thực lực cường đại như Bàn Tử thì trên đại lục có gì có thể khiến hắn lo lắng như vậy? Ban đầu, Niệm Băng nghĩ rất nhiều khả năng nhưng sau đó không nghĩ nữa mà vừa tu luyện, vừa nghĩ cách hoàn thiện thất hệ ma pháp.Tiên thiên lĩnh vực xuất hiện mặc dù làm cho thực lực Băng Hỏa Ma Trù
- Niệm Băng tăng lên rất nhiều nhưng cũng lấy đi rất nhiều ma pháp lực của hắn. Hiện tại tu luyện chính là bắt đầu quá trình đề thăng năng lực. Niệm Băng hiểu rõ bản thân mình chỉ còn cách cảnh giới ma đạo sư một đường tơ, tinh thần lực sớm đã đủ. Chỉ cần ma pháp lực đề thăng tới mức có thể thi triển được thập giai ma pháp. Tới lúc đó thì mình chân chánh trở thành một ma đạo sư, toàn hệ ma đạo sư. Khi đó chỉ cần không ngừng nỗ lực thì không bao lâu có thể có tư cách hướng tới Băng Tuyết nữ thần tế tự khiêu chiến. Ba ba, mụ mụ, các người thật sự chưa chết? Nếu như vậy thì mọi người hãy đợi, Niệm Băng nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất cứu mọi người ra. Nghĩ tới Băng Tuyết nữ thần tế tự, Niệm Băng lại nhớ tới khiếu huyệt mà Bàn Tử nói. Trong ba tháng qua Niệm Băng từ Bàn Tử biết được rất nhiều tri thức. Theo Bàn Tử nói thì Băng Tuyết nữ thần tế tự bất quá cũng chỉ mới khai mở được hai khiếu huyệt nên sở hữu một lĩnh vực kỳ diệu, những người được gọi là thần ở cách biệt ngoài đại lục thật ra tất cả đều là người, chỉ là những người này có thực lực cường đại hơn phổ thông nhân loại rất nhiều. Trong số đó, những người khai mở được trên hai khiếu huyệt thì sẽ sỡ hữu một năng lực cường đại tới mức phổ thông nhân loại cũng không dám nghĩ tới. Nếu như mình có thể khai mở được hai khiếu huyệt thì sao? Băng Tuyết nữ thần không đáng sợ nhưng theo lời Bàn Tử nói thì muốn khai mở một khiếu huyệt đều khó khăn dị thường, không phải chỉ có nỗ lực là được mà cơ duyên cũng rất quan trọng. Khiếu huyệt của con người đều có vị trí cố định nhưng muốn mở nó ra thì không chỉ cần một năng lượng cực lớn mà còn phải có các yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa kết hợp thì mới có thể làm được. Bảy khiếu huyệt của con người phân biệt là thiên nhãn huyệt, địa linh huyệt, thính vân huyệt, lệ trung huyệt, tây kinh huyệt, phương giáp huyệt và hoàng cực huyệt. Trong số đó thì thiên nhãn huyệt cùng hoàng cực huyệt chính là khó khai mở nhất. Chúng một đại biểu cho linh trí, một đại biểu cho khí thế và thực lực. Bảy khiếu huyệt không có cái nào mở dễ dàng cả. Vị trí của bảy khiếu huyệt phân biệt : thiên nhãn huyệt nằm ở mi tâm, địa linh huyệt nằm ở túc tâm, thính vân huyệt nằm sau dưới tai khoảng một thốn, lệ hung huyệt nằm dưới ngực nửa Băng Hỏa Ma Trù
- thốn, tây kinh huyệt nằm dưới tiểu phúc ba thốn, phương giáp huyệt nằm trên bối tâm một thốn hai phân, còn hoàng cực huyệt thì có thể nằm ở bất kỳ vị trí nào trên cơ thể. Một khi hoàng cực huyệt khai mở thì bộ vị nơi đó trở thành diểm mạnh nhất. Hoàng cực huyệt không chỉ đơn giản là một huyệt mà nó có thể khai mở thêm nhiều cái khác. Theo như Bàn Tử nói thì thần trên đại lục có tồn tại người khai mở được ba cái hoàng cực huyệt, dạng người này sở hữu ba bộ vị tối cường, cộng thêm ba điểm này tỏa ra khắp toàn thân, vì vậy có thể xưng làm thần cũng không quá đáng. Niệm Băng hiện tại chính là muốn khai mở hoàng cực huyệt nhưng hắn cũng biết rất là khó khăn. Trời mới biết đám lão yêu quái tự xưng thần trên đại lục kia đã sống bao nhiêu năm rồi! Hai ngày hai đêm cực tốc phi hành, cho dù là một cường giả như Bàn Tử cũng phải lộ ra thần sắc mệt mỏi, nhưng tốc độ của hắn không hề suy giảm. Niệm Băng thì ngược lại, trong không trung phi hành không hề ảnh hưởng tới việc tu luyện. Hai ngày thời gian khiến Niệm Băng không chỉ hồi phục lại năng lượng tiêu hao cho thất ảnh khôi lỗi mà đồng thời ma pháp lực còn được đề thăng. Sau khi có thiên nhãn huyệt, tốc độ hấp thu ma pháp lực của Niệm Băng tăng lên gấp mấy lần, tu luyện đương nhiên dễ dàng hơn rất nhiều. Mỗi ngày tu luyện đều mang đến một cảm giác mới. hiện tại, có thể trở thành cường đại hay không đối với Niệm Băng mà nói chỉ còn là vấn đề thời gian. Từ xa xa, một sơn mạch thật lớn xuất hiện trước mắt Niệm Băng. Bọn họ mặc dù phi hành rất nhanh nhưng do diện tích sơn mạch quá lớn vì vậy vẫn thấy rất rõ ràng. Bàn Tử đang cực tốc phi hành đột nhiên tốc độ chậm lại, thân hình quay một vòng trên không rồi hạ xuống. Niệm Băng trong lòng thầm nghĩ, không lẽ tới nơi rồi sao? Đúng lúc này thanh âm của Bàn Tử vang bên tai Niệm Băng : “Chúng ta vẫn chưa tới đâu. Từ lúc này ngươi lúc nào cũng phải cảnh giác. Nếu gặp nguy hiểm thì chưa chắc ta đã cứu được ngươi. Phiến sơn mạch này nằm ngay giữa Lãng Mộc đế quốc và Băng Nguyệt đế quốc, gọi là Hàn Lĩnh, quanh năm đều rất lạnh.” Băng Hỏa Ma Trù
- Nghe lời nói của Bàn Tử, Niệm Băng giật mình kinh hãi, mặc dù tốc độ phi hành rất nhanh nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà lại có thể cùng Bàn Tử đi qua cả phía bắc của Hoa Dung đế quốc và cả Lãng Mộc đế quốc. Mây mù ảm đạm không ngừng trồi trên Hàn Lĩnh, từng trận hàn lưu thổi tới. Băng nguyên tố trong không khí rất nồng đậm, từng trận hàn ý khiến Niệm Băng không khỏi thấy rùng mình, vội lấy Chánh Dương đao từ trong không gian giới ra, dựa vào nhiệt khí phát ra từ Chánh Dương đao để khu trừ hàn khí, há miệng thổi ra một hơi, không ngờ hơi nước từ miệng thổi ra tức thì bị ngưng kết thành băng khiến Niệm Băng kinh dị không thôi. Thật là lạnh a! Chẳng trách ma pháp lực của mình cũng vô pháp chống đỡ hàn khí này. Địa phương này lạnh như vậy, Bàn Tử dẫn mình tới đây tìm ai chứ? Không để Niệm Băng nghĩ nhiều, Bàn Tử đã dẫn Niệm Băng tiếp cận Hàn Lĩnh. Bàn Tử tựa hồ như đối với nơi này rất quen thuộc, thẳng một đường từ phía trên sơn mạch bay xuống, vừa bay vừa như đang tìm kiếm cái gì. Đột nhiên ánh mắt Bàn Tử vụt sáng “Lâu quá rồi sém chút nữa quên mất nơi này. Hy vọng là bọn họ không sao.” Đúng lúc này một đoàn lam sắc quang mang từ phía xa bay tới cực nhanh. Bàn Tử torng lòng thoáng động, cả người dừng lại giữa không trung. Niệm Băng đang bị Bàn Tử dắt đi băng băng thì đột nhiên dừng lại đâm sầm vào người Bàn Tử. Cũng may toàn người Bàn Tử đầy thịt nên Niệm Băng không có chút thương tích. “Làm cái gì mà đột nhiên dừng lại vậy, ngươi muốn ta ngã chết a?!” Niệm Băng lên tiếng oán trách. Lúc này Niệm Băng phát hiện ra lam sắc quang mang đang tới gần. Nhớ lại lời Bàn Tử nói, trong lòng bất giác khẩn trương. Lam quang trong nháy mắt đã tới trước mặt, một thanh âm lạnh lùng vang lên: Băng Hỏa Ma Trù
- “Tên mập chết toi kia sao ngươi lại ở đây, không lẽ chính ngươi phát tín hiệu cầu cứu sao?” Bàn Tử cười ha ha một tiếng nói: “Tát Tát Lý tư, đã nhiều năm không gặp nàng vẫn mang bộ mặt như vậy a, ta cũng là nhận được tín hiệu cầu cứu nên mới dùng tốc độ nhanh nhất tới đây, có lẽ bọn lão đại xảy ra chuyện rồi.” Niệm Băng từ sau lưng Bàn Tử thò đầu ra nhìn lam sắc thân ảnh, lúc này trong lòng Niệm Băng tràn đầy nghi ngờ. Bàn Tử quen biết với cái người gọi là Tát Tát Lý tư này, hơn nữa trong bộ dạng của bọn họ thì hình như là bằng hữu. Cao thủ như Bàn Tử còn có lão đại sao, hơn nữa còn do lão đại của hắn cầu cứu. Trời a! Đây là cái thế giới gì thế này, sao lại bỗng dưng xuất hiện ra nhiều cường giả đến như vậy? Một nữ tử xuất hiện trước mặt Niệm Băng. Một bộ y phục lam sắc bao lấy tấm thân thon thả đến mê người. Nữ tử này cao so với Niệm Băng không kém bao nhiêu. Mái tóc dài ngân bạch sắc phất phơ theo gió, y phục của nàng ta nhìn rất đơn giản nhưng rất lạnh lẽo, hai mắt màu lam sung mãn hàn ý. Nhìn thấy người này, Niệm Băng không khỏi không nghĩ đến Băng Thần tháp, trong đầu thoáng trầm xuống cất tiếng hỏi: “Người của Băng Thần tháp a?” Tát Tát Lý tư đưa mắt nhìn qua Niệm Băng: “Băng Thần tháp là cái quái gì? Tên chết bầm Bàn Tử, sao ngươi lại dẫn một tên nhân loại tới đây? Niệm Băng lớn giọng hỏi: “Cái gì mà một tên nhân loại, không lẽ ngươi không phải là người sao?” Tát Tát Lý Tư khinh thường hừm một tiếng, không nói thêm tiếng nào, cả người chợt quay lại bay về một sơn cốc phía trước. Bàn Tử trừng mắt nhìn Niệm Băng nói: “Ngươi nên nói ít đi một chút, lần sau mà còn chọc giận Tát Tát Băng Hỏa Ma Trù
- Lý tư của ta thì ta sẽ không giúp ngươi đâu.” Niệm Băng kinh ngạc nhìn Bàn Tử: “Tát Tát Lý tư của ngươi? Không lẽ bà ta là vợ ngươi sao?” Bàn Tử xấu hổ nói: “Hiện tại thì chưa, nhưng ta tin với nỗ lực của ta thì không lâu sau nàng ta sẽ là vợ của ta.” “Bàn Tử, ngươi đang nằm mộng a. Ngươi không sợ Tát Tát Lý Tư đóng băng mớ thịt của ngươi sao?” Một đoàn thanh sắc quang mang như lưu tinh bay đến, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Bàn Tử cùng Niệm Băng. Đó là một trung niên nhân, thân hình cao lớn, cả người mặc thanh y phát ra một loại khí tức xuất trần. Nhìn thấy người này, trong lòng Niệm Băng thoáng động, đó là một cảm giác như đã quen biết, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì Niệm Băng thấy trong ký ức của mình không hề có ấn tượng về người này. Bàn Tử giận dữ nói: “Mẹ nó, Tạp La Địch Lý tư, cái tên gia hỏa nhà ngươi không có chút cổ vũ ta sao? Mặc dù hiện tại tiểu Băng không thích ta nhưng không có nghĩa sau này nàng sẽ không thích ta.” Tạp La Địch Lý Tư cười ha ha nói: “Được rồi, cái tên mập lười biếng nhà ngươi mau đi nhanh đi, không lẽ ngươi quên mất tín hiệu cầu cứu rồi sao?” Nghe thấy năm chữ Tạp La Địch Lý Tư, trong lòng niệm Băng thoáng động, tức thì nhận ra danh tự này mình đã từng nghe qua, hơn nữa còn rất có ấn tượng. Khi hắn đang suy nghĩ lại thì Bàn Tử cùng Tạp La Địch Lý Tư nói chuyện với nhau vừa bay về sơn cốc mà hồi nãy Tát Tát Lý tư biến mất. Vừa qua một nơi lạnh lẽo, tới nơi này Niệm Băng tức thì cảm thấy một không khí ấm áp tràn lại, toàn thân cảm thấy rất dễ chịu. Một mảng xanh biếc hiện ra trước mắt. Đây là một sơn cốc có khí hậu rất ấm áp, tại một nơi cực lạnh lại xuất hiện một sơn cốc tốt như thế này khiến cho Niệm Băng vạn vạn lần Băng Hỏa Ma Trù
- cũng không ngờ được. Bàn Tử cùng Tạp La Địch Lý tư từ từ hạ xuống. Dưới đất lúc này có ba người đều đưa mắt nhìn về bọn họ. Trong số đó có một ngân y nam tử thân hình cao lớn, tướng mạo trông có bảy phần giống Tạp La Địch Lý tư. Còn lam y nữ tử thì chính là Tát Tát Lý tư. Người cuối cùng khiến Niệm Băng khi nhìn thấy muốn trợn mắt lên, đó chính là lão gia hỏa lâu ngày không gặp Gia Lạp Mạn Địch tư. Trong nháy mắt, đủ các loại ý nghĩ trỗi lên trong đầu Niệm Băng. hắn quay phắt người lại, nắm lấy người Bàn Tử chất vấn: “Bàn Tử đáng chết, ngươi cũng là một con rồng đúng không, là thổ long vương?” Các mối nghi ngờ về Bàn Tử đều được giải đáp. Vì sao Bàn Tử lại có lực lượng cường đại đến như vậy, vì sao hắn lại vừa có ma pháp, lại vừa có vũ kỹ, vì sao hắn lại có năng lực phòng ngự mạnh mẽ đến thế, vì sao mà khi hắn phá thất ảnh khôi lỗi của mình thì lại tỏa ra quang mang của thất hệ ma pháp, vì sao mà hắn lại biết mình là trù sư? Mọi vấn đề khúc mắc đến thân phận của thổ long vương đều được mở ra. Trong đầu Niệm Băng thầm kêu may mắn, ít ra thì hiện tại Niệm Băng cũng đã xác định rõ Bàn Tử không phải là địch nhân của mình. Băng Hỏa Ma Trù
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn