YOMEDIA
ADSENSE
Băng Hỏa Ma Trù-Chương 59
63
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Bảo tàng đồ nhìn qua mặc dù niên đại đã lâu, nhưng hình vẽ thì núi non trên đó phi thường rõ ràng, đem mấy trăm ngọn núi lớn nhỏ tường tận vẽ ra, Hồng Xoa mà Tạp Lạc nói nằm ngay dưới chân một ngọn núi ở khu vực chính giữa. Tạp Lạc chỉ vào tấm bảo tàng đồ nói: "Hiện tại chúng ta đang ở khu vực này.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Băng Hỏa Ma Trù-Chương 59
- Băng Hỏa Ma Trù Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu Chương 59: Thần bí đích địch nhân Bảo tàng đồ nhìn qua mặc dù niên đại đã lâu, nhưng hình vẽ thì núi non trên đó phi thường rõ ràng, đem mấy trăm ngọn núi lớn nhỏ tường tận vẽ ra, Hồng Xoa mà Tạp Lạc nói nằm ngay dưới chân một ngọn núi ở khu vực chính giữa. Tạp Lạc chỉ vào tấm bảo tàng đồ nói: "Hiện tại chúng ta đang ở khu vực này. Mặc dù hôm nay không gặp phải vấn đề trở ngại nào, nhưng chắc các ngươi cũng cảm giác được, hành động lần này có lẽ sẽ không được thuận lợi." Gia Đặc Lâm gật đầu nói: "Thật là yên tĩnh đến mức đáng sợ. Cho dù bây giờ đang là mùa đông, nhưng trong hay ngoài các phiến núi đá lớn đều không thấy một sinh vật nào. Từ lúc chúng ta vào núi tới nay đều không gặp được gì hết, ngọn núi này tựa hồ như có thứ gì đó khống chế vậy. " Tạp Lạc gật đầu nói: "Vấn đề mà ta đang lo lắng nhất là hôm nay ma đạo sĩ Lý Đắc bị ma pháp gặp được được phản phệ." Hoa Nhị nói: "Đúng vậy! mặc dù không phải là núi lữa, nhưng lúc đó ta cần phải nói như thế." Niệm Băng trong lòng kinh ngạc, cái nhìn về Hoa Nhị nhất thời đã khác đi, vị Phó Đoàn Trưởng tướng mạo kinh người kia thật không giống vẻ mặt bề ngoài, nguyên lai hắn cũng biết là không Băng Hỏa Ma Trù
- phải núi lửa, nhưng lúc ấy hắn nói vậy nhất định là vì ổn định nhân tâm mọi người. Tạp Lạc chuyển ánh mắt qua Niệm Băng hỏi: "Niệm Băng, ngươi nghĩ sao về vấn đề này?" Niệm Băng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Ta nghĩ là nên rút lui khỏi đây và từ bỏ nhiệm vụ này." Gia Đặc Lâm hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi sợ à?" Niệm Băng cười lạnh nói: "Sợ ? Nếu sợ có thể cứu vãn được tính mạng của mình thì sợ cũng có sao đâu? Ta tuyệt sẽ không cho phép mình hành động lỗ mãng mà lâm vào tình cảnh không thể cứu vãn. Nếu ta có thể lựa chọn. Ta nghĩ rằng hành động lần này nên bỏ qua. Bởi vì căn bản ko biết nguy hiểm ở phía trong kia chúng ta có thể chống lại được không." Gia Đặc Lâm động nộ nói: "Tiểu tử, Ngươi có biết hành động của chúng ta lần này được trả bao nhiêu không? Ta nói cho các ngươi hay, công hội lần này xuất ra trên vạn kim tệ, hơn nữa khi đã chi ra như vậy, đã tương đương ba tháng tiền thu vào của công hội, chúng ta như thế nào có thể cam tâm bỏ qua như thế?" Niệm Băng ánh mắt ko chút do dự đối mặt với Gia Đặc Lâm nói: "Ta chỉ biết một đạo lý, còn có núi xanh thì không sợ không có củi đốt. Dĩ nhiên. Ta biết trong lòng các ngươi bây giờ đang nghĩ đến đều gì, nếu không gặp khó khăn, các ngươi sẽ không biết sợ là gì. Nhưng mà ta đã đáp ứng Tạp Lạc sẽ tham dự hành động lần này, thì sẽ đi với các ngươi, bất quá ta nói trước cho các ngươi hay, một khi gặp phải cường địch không thể nào chống đỡ, ta sẽ không chút do dự lập tức rút lui, đến lúc đó các ngươi chớ có trách ta." "Ngươi... ..." Gia Đặc Lâm tức giận đứng bật dậy, toàn thân khí thế đại thịnh, phóng ra đấu khí cấp bậc vũ đấu gia, quang mang trong mắt chợt lóe . Tựa hồ đang cân nhắc có nên đem Niệm Băng ra giải quyết trước tiên hay không. Hoa Nhị cười hắc hắc hướng Niệm Băng đang nhìn thất thần ở bên này nói: "Tiểu huynh đệ, nhìn bộ dáng của ngươi chắc hẳn là Băng Hỏa Ma Trù
- đã phát hiện được cái gì phải không. Ngươi căn cứ vào đâu mà khẳng định chúng ta không cách nào hoàn thành nhiệm vụ lần này?" Niệm Băng hừ một tiếng, nói: "Ta không phát hiện có kẻ thù. Nhưng mà, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy, từ sau khi tiến vào Thiên Đãng Sơn, Chúng ta cách trung tâm ngọn núi càng gần, chung quanh nhiệt độ lại càng nóng lên hay sao? Mặc dù không có rõ ràng, nhưng khí hậu giá lạnh mùa đông, lúc này tựa hồ đã ôn hòa một chút." Một câu nói ra làm mọi người bùng tỉnh từ trong mộng, Gia Đặc Lâm sắc mặc nghiêm trọng ngồi xuống cùng Tạp Lạc nhìn nhau, bọn họ quả thật không chú ý đến vấn đề này, lúc này Niệm Băng nói ra, bọn họ mới phát hiện đúng như vậy. Tạp Lạc hít sâu một hơi, nói: "Niệm Băng, ngươi nói rất có đạo lý, nhưng mà trước khi chấp hành nhiệm vụ lần này, chúng ta đã nhận tiền của người ta, nếu trở về, dựa theo quy củ chúng ta phải hoàn trả lại gấp ba lần số tiền đã nhận, mặc dù công hội không phải không bồi thường nổi, nhưng tổn thất sẽ rất lớn, nhất là danh dự của công hội, cho nên chúng ta phải thử một chút. Ngươi yên tâm, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, chúng ta nhất định sẽ ưu tiên bảo vệ ngươi và bằng hữu trước, nếu ngươi không đồng ý, chúng ta có thể để ngươi và bằng hữu rời đi, tuyệt không ngăn trở, như thế nào?" Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: "Nếu hội trưởng đã quyết định như vậy, ta cũng không có gì để nói. Hết thảy phải cẩn thận. Về phần ta và bằng hữu ngài cũng không cần quá lo lắng, trừ phi toàn quân bị diệt, nếu không bọn họ sẽ không có việc gì hết." "A………." Tiếng hét chói tai từ bên ngoài truyền đến, bên trong trướng bồng bốn người đồng thời biến sắc, quang mang lóe lên, Tạp Lạc và hai vị phó đoàn trưởng liền xông ra ngoài, Niệm Băng trong tay cũng đã xuất hiện hai ma pháp quyển trục. "Đã xảy ra chuyện gì?" Tạp Lạc âm thanh trầm thấp, doanh trại phát sáng lên bởi những cây đuốc. Tất cả đong binh đều khẩn trương đứng lên, tự mình rút trường kiếm ra, cẩn trọng quang sát bốn phía tối đen. Băng Hỏa Ma Trù
- Long Linh và Phượng Nữ cũng đã ra khỏi trướng bồng, Long Linh hướng ánh mắt tìm kiếm trong đám người, vừa nhìn thấy Niệm Băng liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại khôi phục thần thái cô đơn. Niệm Băng ánh mắt lưu chuyển, lẩm nhẩm đọc vài câu chú ngữ, tay cầm vũ khí hướng lên không trung phát ra một cái bạo viêm, hỏa quang bắn ra bốn phía, chung quanh nhất thời sáng lên, một đạo quang mang đột nhiên xuất hiện, trong rừng một đạo bóng đen như tia chớp xẹt qua, hướng phương xa chạy đi. Hoa Nhị nổi giận hét một tiếng, thân thể to lớn húc gãy một gốc cây nhỏ, hai chiếc rìu trong tay xoay tít như bánh xe, thân nhẹ như chim yến nhằm hướng bóng đen đuổi theo. Gia Đặc Lâm cùng Hoa nhị đã phối hợp nhiều năm, hiển nhiên biểu hiện vô cùng ăn ý, hướng theo phương hướng bóng đen xuất hiện đánh tới, bởi vì tiếng kêu thảm thiết lúc ban đầu đúng là do bên này phát ra. Niệm Băng cũng không quản, sau khi phát ra Bạo Viêm thuật, liền lập tức đi đến bên cạnh Phượng Nữ ở bên cạnh, thấp giọng nói vài câu gì đó bên tai Phượng Nữ, Phượng Nữ liền nhíu mày, nhưng ngay sau đó chậm rãi gật đầu. Việc này tất cả đều không thoát khỏi mắt của Long Linh, trong ánh mắt cô đơn liền hiện ra vẻ buồn bả. Sau một hồi truy đuổi, Hoa Nhị cùng Gia Đặc Lâm đều đã quay trở lại, lưỡi búa to lớn của Hoa Nhị mang theo một vết máu, Gia Đặc Lâm cũng ôm theo một người, đó là một gã dong binh, trên người đã không còn hơi thở, đều quái dị là cổ đã bị bẽ gãy, hiển nhiên là đã chết. Bầu không khí của đong binh đoàn đều trở nên khác thường, Gia Đặc Lâm âm thanh lạnh nhạt có chút mệt mỏi nói: “Không có vết tích phản kháng. Thủ đoạn xuống tay vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp bẽ gãy cổ. Ai có thể nói cho ta biết, hắn vì sao lại một mình đi vào rừng không ?” Một gã lính đánh thuê thấp giọng trả lời: "Hắn đi vệ sinh, vừa mới tiến vào rừng thì chúng ta lập tức nghe đc tiếng kêu thảm thiết." Tạp Lạc vẽ mặt rất tỉnh táo, ánh mắt chuyển hướng Hoa Nhị nói: "Ngươi đã phát hiện được gì ở bên kia?" Băng Hỏa Ma Trù
- Hoa Nhị nói: "Đúng là loài người, điểm này thì có thể từ hình thể mà phán đoán được. Hắn không có động thủ cùng ta, tốc độ cực kỳ kinh người, ta toàn lực truy kích vận dụng kỹ năng lược ảnh mới miễn cưỡng vượt qua hắn. Có lẽ hắn không nghĩ tới tốc độ của ta đột ngột tăng, liền bị ta chém một búa trên lưng. Nhưng mà trên người hắn hình như mặt khải giáp loại nào đó. Sau lưng hắn phi thường cứng rắn, hình như là áo giáp, nhưng mà so với áo giáp có phần cứng rắn hơn, một búa của ta tuy là sử dụng toàn lực, nhưng công lực cũng chỉ phát huy được sáu thành, nên chỉ có thể gây thương tích nhẹ cho hắn, sau khi hết tác dụng của lược ảnh, tốc độ của ta bị chậm lại nên cũng không có đuổi theo nữa. Nhưng mà ta phát hiện hắn có một đôi mắt màu đỏ nhìn qua có chút quỹ dị. Nhờ có Niệm Băng phát ra hỏa cầu. Nếu không, trong bóng đêm chúng ta căn bản không có khả năng phát hiện thân ảnh của hắn.” NIệm Băng nói: "Người kia hẳn là bị hỏa cầu của ta làm hoảng sợ nên mới lựa chọn lập tức đào tẩu. Từ bây giờ trở đi, bất luận là làm gì, ít nhất đều phải có ba người ở cùng một chỗ, như vậy ít nhất có thể phòng ngự được khi đối phương tấn công, và còn có cơ hội gọi người cứu viện." "Cẩn thận." Phượng Nữ đột nhiên lên tiếng, Niệm Băng lập tức không do dự ném ra một quyển trục. Băng tường thuật cấp bốn lập tức xuất hiện xung quanh người, một cỗ sức mạnh truyền đến, thân thể Niệm Băng hạ ý thức phóng lên phía trước, khí tức của Băng Tuyết Nữ Thần cùng Hỏa Diễm chi thần đồng thời tập trung vào tay, cũng không có quay đầu lại, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào địa điểm của đối phương, hỏa cầu cùng băng cầu đồng thời phát ra hướng đối phương đánh tới. Một tiếng nổ lớn phát ra, Băng Hỏa Đồng Nguyên một khi phát ra có thể dễ dàng làm nổ nát thân thể của một cao cấp chiến sĩ, ngay lúc này cũng phát ra uy lực không nhỏ, một tiếng thét kinh hãi từ giữa không trung tuyền đến, Hoa Nhị cùng Gia Đặc Lâm đồng thời vọt tới, hai lưỡi búa to cùng một thanh hàn đao cực nhanh hướng đến thân ảnh lúc nãy đánh lén Niệm Băng trên không trung. Ánh lữa đỏ rực trong nháy mắt bùng lên, luồn không khí nóng bức tản ra trong không trung, trong tiếng nổ lớn, Hoa Nhị cùng Băng Hỏa Ma Trù
- Gia Đặc Lâm bay lên liền bị ngăn lại, bóng đen đứng phía dưới lại nhảy lên cao, tiếng nói khàn khàn vang vọng trên không: “Lần này chỉ là cảnh cáo các ngươi, lập tức ly khai nơi này, nếu không sẽ mất mạng biến thành phân bón trong Thiên Đãng Sơn này. “ Thanh âm theo thân ảnh vừa dứt, làm Gia Đặc Lâm cùng Hoa Nhị đều rơi xuống đất, còn muốn tiếp tục đuổi theo dấu vết của bóng đen. Tạp Lạc tay cầm trường kiếm đứng bên cạnh Niệm Băng, ân cần hỏi: "Ngươi ổn chứ ?" Niệm Băng trong lòng còn sợ hãi nhìn lại sau lưng mình một đống băng phấn kia, hắn chính xác không tin tưởng được, nếu không phải Phượng Nữ đột nhiên cảnh báo, bản thân không phát ra ma pháp quyển trục thì có lẽ mạng mình đã không còn. Băng Tường thuật cấp bốn phòng ngự cực mạnh nhưng lại chỉ có thể ngăn cản đối phương một chút, nghe theo lời Tạp Lạc lui lại, cứu chính mình không phải là ma pháp mà chính là hắn mới đúng. Lắc đầu nói: "Ta không có việc gì, đa tạ đội trưởng cứu giúp.“ Tạp Lạc cười khổ nói: "Xem ra ngươi nói rất có lý, vừa rồi ta cùng với người kia giao thủ một lần, thực lực của hắn rõ ràng tuyệt không dưới ta, trước mắt xem ra, chúng ta ít nhất đã có hai kẻ địch cấp bậc vũ đấu gia." Niệm Băng thở dài một tiếng, nói: "Nhưng ta hiểu được, cái này cũng không thể làm dao động quyết tâm của ngài, không phải sao?" Tạp Lạc kiên định gật đầu, nói: “Biết khó mà vẫn tiến lên, đó luôn luôn là nguyên tắc làm người của ta.“ Tiếng cười đột nhiên vang lên, Niệm Băng quay đầu lại, chỉ thấy người đang cười là Tử Thanh Mộng, “Hai người các ngươi nên chuyển đổi tuổi lại mới đúng. Một người tuổi còn trẻ mà cẩn thận như lão nhân, một người tuổi đã lớn nhưng lại chấp nhất với người trẻ tuổi." Tạp Lạc than nhẹ một tiếng, nói: “Thủ vệ tiếp tục canh gác, những người khác nên trở về liều ngủ, nhân tiện lời nói lúc nãy của Niệm Băng cũng là mệnh lệnh của ta, hành động gì cũng ít Băng Hỏa Ma Trù
- nhất ba người ở cùng một chỗ.” Tất cả một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, Niệm Băng trở về trướng bồng của mình, hồi tưởng lại lúc nãy người kia đánh một kích uy lực to lớn, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, đến tột cùng thì kẻ địch là người nào đây ? Nếu đúng như Phượng Nữ nói thì người kia là một dạng chủng tộc, vậy thì từ đầu đến cuối chủng tộc gì mới có thể cư ngụ ở bên trong ngọn núi, bọn họ có thân hình của con người và nói được ngôn ngữ của loài người thì đáng ra phải là người mới đúng a ! Vậy các tộc khác từ nơi ấy đến thì sao? Hít một hơi thật sâu, kẻ địch nấp trong chỗ tối đánh lén, làm Niệm Băng sinh ra một nguy cơ mãnh liệt, làm trung cấp ma pháp sư ở đong binh đoàn, hiển nhiên là dễ dàng bị đối phương tấn công nhất, chính mình phải cảnh giác tăng mạnh phòng ngự mới được. Nếu không có thể chết tại ngọn núi này, một cái chết rất không đáng. Làm cả đong binh đoàn thần hồn nát thần tính, nhưng mà sau nữa đêm cũng không xuất hiện biến hóa gì xuất hiện, ánh mặt trời chiếu khắp nơi trên mặt đất, cấp cho Thiên Đẵng Sơn quang mang cũng là lúc một ngày mới lại bắt đầu. Thành viên đong binh đoàn đã chết kia được Niệm Băng sử dụng hỏa hệ ma pháp biến thành tro bụi, một đồng bạn giữ lại một ít tro cốt của hắn để đem về Băng Nguyệt Đế Quốc an táng. Nhìn đỉnh núi nhấp nhô liền nhau, Tạp Lạc giơ tay lên, kiên định hô to hai chữ. “Đi nào.” Đả kích vào tối hôm qua tựa hồ đã hoàn toàn biến mất, hắn lại tràn ngập tự tin như trước. Nhưng mà Niệm Băng vẫn quan sát được, Tạp Lạc trước sau vẫn nắm chặt chuôi kiếm ở bên hông. Ngày thứ hai so với ngày đầu tiên không khí càng thêm khẩn trương, thành viên dong binh đoàn mỗi giờ mỗi khắc đều chú ý người kế bên, tựa hồ chỉ sợ bên người đột nhiên có người đi theo xuất hiện vặn gảy cổ mình. Cũng khó trách bọn họ khẩn trương như vậy, đồng bạn chết thảm làm cả đong binh đoàn đều bị ám ảnh, may mắn là Tạp Lạc cùng hai gã Phó đoàn trưỡng đều cực kỳ trấn định, thủ hạ của bọn họ đều trải qua huấn luyện lâu dài, Băng Hỏa Ma Trù
- cũng đã gặp qua nhiều trường hợp lớn, nên ngoại trừ càng thêm cẩn thận ra cũng không xuất hiện cử chỉ gì khác thường. Quái dị chính là, kẻ thù còn cảnh báo vào ngày hôm qua, sau khi đong binh đoàn tiến vào phía sau núi ngày thứ hai cũng không thấy xuất hiện, thậm chí NIệm Băng ngay cả cảm giác bị người khác giám thị cũng biến mất, một ngày nhah chóng trôi qua trong yên tĩnh. Mặc dù như thế, nhưng sau khi hạ trại, Tạp Lạc đều dò xét trướng bồng của mỗi người, đồng thời đặc biệt dặn dò thành viên đong binh đoàn phụ trách tuần tra chú ý sự tình, phòng ngự cả đêm, bàn giao trên, dưới nữa đêm do hai gã Phó đoàn trưởng chỉ dẫn. Vỗ vỗ bụng, vẫn là đồ ăn mình tự làm là ngon nhất. Niệm Băng thỏa mãn nằm xuống trong lều, chăn nệm lấy từ không gian giới chỉ vào lúc này mang ra hưởng thụ là tốt nhất. Hai ngày qua, tất cả mọi thức ăn đều do hắn phụ trách, mỗi lúc đến giờ ăn cơm, cũng là lúc thành viên đong binh đoàn có thể thả lỏng tinh thần. Nguyên nhân chính là thanh viên đong binh đoàn đối với Niệm Băng hảo cảm liên tục gia tăng, thời gian đi đường họ đều cố ý đi sát vào hắn, để phòng ngừa xuất hiện có người đánh lén. Qua thời gian hai ngày, Lý Đắc ma pháp lực cũng đã khôi phục được bảy, tám phần, không còn suy yếu nữa, bất quá hắn cũng không dám dùng ma pháp để thăm dò bên trong Thiên Đẵng Sơn nữa. Băng Hỏa Ma Trù
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn