intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bão nổi rồi hả, Vũ?

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:17

67
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Vũ đến, như một cơn gió trái mùa của những ngày vàng hanh hanh nắng rát ở cái vùng quê khó tìm được những đượm mây buồn. Tôi dong mắt nhìn ra phía Vũ vừa đến, tặt lưỡi, tự hỏi: Bây giờ tháng mấy rồi? Đôi mắt Vũ hay cười, cái cười sũng ướt thứ nước trong veo, mặn chát - mùi mặn của cái nắng, cái gió nơi xứ sở mà tôi và Vũ chỉ là hai mảnh vỡ bé nhỏ, cô đơn đi tìm một mảnh vỡ khác, cố ghép lại thành một mảnh lớn hơn dẫu chúng...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bão nổi rồi hả, Vũ?

  1. Bão nổi rồi hả, Vũ? TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG THANH THUỲ Vũ đến, như một cơn gió trái mùa của những ngày vàng hanh hanh nắng rát ở cái vùng quê khó tìm được những đượm mây buồn. Tôi dong mắt nhìn ra phía Vũ vừa đến, tặt lưỡi, tự hỏi: Bây giờ tháng mấy rồi? Đôi mắt Vũ hay cười, cái cười sũng ướt thứ nước trong veo, mặn chát - mùi mặn của cái nắng, cái gió nơi xứ sở mà tôi và Vũ chỉ là hai mảnh vỡ bé nhỏ, cô đơn đi tìm một mảnh vỡ khác, cố ghép lại thành một mảnh lớn hơn dẫu chúng không bao giờ trùng khít. Cái miệng Vũ hay cười, cái cười nặng trĩu của những tháng ngày Vũ đi qua và không bao giờ muốn quay đầu nhìn lại - hay, ít nhất là với tôi nghĩ, Vũ đã không dám quay đầu nhìn lại. Phía sau ấy, sau lưng Vũ, những bão giông ầm ào dọa nổi lên bất kỳ lúc nào, cấy sâu vào tâm hồn Vũ trong sáng vệt những vệt đắng cay, ngậm ngùi. Vũ đưa hai bàn tay thuôn dài, trắng nuỗn nà của Vũ ra trước mặt, cười, hỏi: - Thấy gì không? Tôi ngơ ngác nhìn hai bàn tay Vũ - hai thứ đẹp đẽ mà tôi đã từng hàng ngàn lần thấy mình được nắm lấy, nắm chặt trong giấc mơ của tôi - rồi ngước lên nhìn Vũ, ngốc nghếch gật đầu. - Thấy gì? - Vũ hỏi. - Thấy… tay!
  2. Vũ bật cười, cười khanh khách - nụ cười giả tạo nhưng đẹp đến mê hoặc lòng người, hay, ít nhất là nó đã có thể mê hoặc tôi! - Khùng! - Vũ nói. - Sao khùng? - Tôi vẫn còn ngơ ngác lại bồi thêm sự ngơ ngác khác nữa. - Không phải là bàn tay! - Chớ là gì? - Ngón tay… Nói rồi, bất thình lình, Vũ thu hai bàn tay mình lại nhanh thật nhanh. Nhanh đến độ, tôi tự hỏi, có phải Vũ biết, nếu Vũ cứ chìa chúng ra như thế, chỉ cần vài giây nữa, tôi sẽ không kiềm lòng mình được mà chộp lấy chúng, mà nắm chặt chúng, mà áp chúng vào lồng ngực tôi - ngực trái - nơi mà trái tim tôi đập những nhịp đập tạo âm thanh rõ ràng có tên Vũ…? Vũ đi, cũng như thoảng một cơn gió trái mùa vội đến vội đi, không từ giã. Tôi nhìn theo bóng Vũ khuất nơi phía nắng rát vàng. Tự hỏi lòng mình, tháng này, có mưa không? ***
  3. Vũ không hay kể về mẹ. Khi kể, Vũ thường nói những câu không đầu đũa, không gọn gàng - dẫu tôi biết, khả năng đối thoại của Vũ cực kỳ tốt. Nhưng, cũng chính nhờ cái sự thiếu gọn gàng ấy, Vũ dấy vào lòng tôi những xúc cảm rất lạ, rất đặc biệt về người đàn bà đã sinh ra Vũ mà thậm chí tôi không hề biết đến cả cái tên. Mà, cũng có thể không! Không phải từ những câu Vũ nói không rõ ràng khiến tôi có xúc cảm ấy về bà. Có lẽ, cái nhìn của Vũ - buồn, mênh mang, xa xăm dong về một hướng không bao giờ định sẵn - đã khiến tôi phải chông chênh mà vẫn cố để hiểu, bà ấy là ai! - Chán không? - Vũ hỏi. - Chán gì? - Chán những câu chuyện Vũ nói? - Vũ trả lời tôi, nhưng vẫn giữ câu hỏi của Vũ. - Không! - Tôi khẽ lắc đầu. Vũ nhìn tôi, mỉm cười bằng mắt, vẫn cái cười sũng ướt và buồn mênh mang. Cuối cái cười ấy, tôi nghe có tiếng thở dài rất khẽ. Tôi tự hỏi mình, sao Vũ phải thở dài? Vũ thở dài vì gì? Vì tôi trả lời rằng tôi không cảm thấy chán trước những gì Vũ kể tôi nghe sao?! Hay, Vũ thở dài bởi những thứ Vũ còn chưa kịp kể?! Tôi không biết, và, không thể nào tôi có thể biết. Vũ là thế mà, Vũ luôn giữ cho Vũ những thứ không ai có thể chạm đến bao giờ! Mắt tôi đuổi vội theo dáng Vũ bật dậy nhẹ nhàng, hỏi khẽ:
  4. - Trời sắp mưa, hả Vũ? Vũ quay lại, nhìn tôi - nhìn xuống - và cũng khẽ khàng trả lời: - Mưa mùa này hiếm lắm!... Nói rồi, Vũ đi, như hàng trăm lần trước Vũ đã đi, âm thầm, nhẹ nhàng, cam chịu… Trời chuyển mưa rất ngọt. Vẫn hanh hanh nắng vàng mà mưa đã vội vã liếm xuống khoảng không bức bối. Tôi ù chạy ra ngoài mà không kịp đứng thẳng người dậy. Ngoài đó, dáng Vũ xiêu xiêu đổ giữa nắng - mưa bất thường… *** - Cảm giác của Vũ lúc đó là gì? - Tôi ngần ngừ hỏi. - Hơi tê tê. Nghe xựt xựt rõ ràng lắm. Tại… Vũ thấy luôn mà! - Vũ nói, nhẹ bâng. - Không! Không phải là cái đó… - Chứ là cái gì? - Vũ quay sang tôi, thật tình không hiểu. - Ý là… Vũ cảm thấy gì khi lấy nó hẳn ra khỏi Vũ?
  5. - Thì Vũ vừa nói rồi đó thôi! Chích thuốc tê mà, nên không thấy đau đâu! - Không phải! Là… trong lòng Vũ, trong suy nghĩ của Vũ kìa! - Tôi khó khăn, không biết hỏi sao cho đúng. - À! - Vũ vỡ ra - Thật ra thì, cũng bình thường… Có vẻ là nhẹ nhõm. - Nhẹ nhõm? - Đúng! - Vũ khẳng định lại. - Lấy ra khỏi cơ thể mình một thứ gì đó đã gắn bó với mình quá lâu, chỉ là cảm giác nhẹ nhõm thôi sao, Vũ? - Tôi khổ sở thật sự với chính suy nghĩ của mình. Vũ không cười. Vũ cũng không quay sang nhìn tôi để xem thử tôi đang thế nào trước câu tôi vừa hỏi. Vũ cúi khẽ mặt xuống, mái tóc buột cao gọn gàng lơ phơ mớ tóc mai dầy rậm của Vũ khe khẽ run run. Vũ đưa ngón cái bàn tay Vũ miết nhè nhẹ ở phía ngoài cùng ngón tay út của bàn tay còn lại. Rồi, Vũ đổi tay, làm động tác y hệt của ngón cái bên này với ngót út bên kia. Cái khoảng lặng khủng khiếp kéo dài mênh mông đến đáng sợ. Tôi muốn hỏi Vũ thêm câu gì đó để ngắt hẳn sự im lặng này đi, nhưng, tôi không thể! Tôi không muốn mình nói ra gì đó ấu trĩ khiến Vũ phải buồn, hoặc nếu có không buồn thì chắc Vũ cũng phải suy
  6. nghĩ. Thôi thì, cứ chịu đựng sự lặng im này để Vũ được thanh bình hơn trong chuỗi những ngày tháng chưa và chắc không bao giờ thanh bình của đời Vũ. Bất thình lình, Vũ quay sang tôi, hỏi: - Thứ gì thừa mứa với mình, có thể gọi là gắn bó không? Tôi chưng hửng nghe Vũ hỏi, không biết phải trả lời thế nào. Mà hình như, khi nghe một câu hỏi không có câu trả lời, thường, con người ta phải tự hỏi lại mình, rằng, với bản thân mình, có phải cũng vậy? Tôi tự hỏi tôi, nếu, có thứ gì đó thừa thãi - thừa thãi theo cái cách khó chịu - dính kết với tôi, với cơ thể tôi, với cuộc đời tôi, thì tôi sẽ gọi nó là gì? Và, khi thoát ra khỏi nó, khi vứt bỏ nó, cảm giác của tôi sẽ là gì? Tôi cố hỏi, để, cố hiểu cho Vũ trong những ngày vừa rồi. Nhưng, Vũ không trả lời tôi, nên, tôi không thể tự trả lời cho mình… - Đôi khi, Vũ cũng ước… - Vũ nói khẽ - rằng, chúng nó có chút giá trị nào đó! Hoặc, ít nhất là chúng đẹp đẽ để coi chúng như những vật trang trí. Nhưng, chẳng gì cả! Chỉ là một sự thừa thãi! Tôi chớp vội cặp mắt đang tiu nghỉu cụp xuống của mình, nghe mùi nước mắt Vũ mặn đắng chảy vào lòng tôi. Khi ngẩng lên, Vũ đã không còn ở đó nữa! Vũ đi, lặng thinh như cái trở mình quá khẽ của mùa vội. Ngoài đó, nơi Vũ đã thật sự biến mất, chỉ còn hanh hanh nắng rát của quê tôi… ***
  7. Tháng mấy rồi ấy nhỉ? Mẹ Vũ đón tôi, hốt hoảng thật sự! Tôi nhìn bà bằng cái nhìn hoang mang của những câu Vũ kể chưa từng bao giờ rành rọt về mẹ Vũ. Tôi cảm giác rằng bà nhìn ra phía sau lưng tôi, dẫu rất khẽ và rất vội, có vẻ như bà đang tìm gì đó, hoặc là đang mong gì đó. Tôi bặm môi, cố để không nói với bà rằng, không có Vũ ở đó đâu, vì, nếu có, có lẽ không có tôi ở đây. Hình như bà nghe được những thứ mà tôi vừa cố giữ lại cho mình, cười buồn, nói nhẹ: - Vô nhà đi, con! Tôi lẽo tẽo đi theo bà vào trong, hệt một đứa trẻ con lũn đũn đi theo mẹ chuẩn bị vào hứng trận phạt cho hành động ngu ngốc nào đó, thiếu kiểm soát nào đó của mình đã gây ra trước đó. Ngoài này, sau lưng tôi, sau lưng mẹ Vũ, nắng hôm nay rát đắng mùi bẫng hẫng của nỗi mất mát mà tôi không thể nào nhìn lại để thừa nhận rằng, nó đã đến. Mẹ Vũ ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ sờn, hỏi tôi bằng cái giọng tôi đã đoán được kể từ ngày đầu tiên Vũ kể tôi nghe về bà - trầm, khàn và đầy uy lực: - Nó… nói sao? - Vũ nói… - tôi nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình thản - Vũ lấy chồng.
  8. Bà nhìn tôi, xoáy cái nhìn sâu thật sâu vào mắt tôi, vào cái nơi đang chực trào ra những giọt nước mắt không biết chảy vì gì. Mà, hình như, chính vì cái nhìn của mẹ Vũ khiến tôi không thể khóc. Đôi khi, con người ta đứng trước những người quá mạnh mẽ, thường không bao giờ muốn (hoặc dám) tỏ ra mình yếu đuối. Đó là một lý thuyết buồn cười, buồn cười đến kệch cỡm, vì, lẽ ra, khi đứng trước một người mà mình thừa biết rằng đủ mạnh mẽ để hơn mình mình tựa vào, mình sẽ tựa chứ, nhỉ? Mẹ Vũ nhìn tôi lâu thật lâu, lâu đến độ, tôi nghĩ rằng, bà đã biết chính xác những gì tôi đang nghĩ, đang cố giấu, bà chậm rãi lên tiếng bằng cái giọng đã trôi vào tôi trong từng câu Vũ kể ít ỏi về bà: - Nó chỉ nói vậy thôi, hả con? Hay… còn gì nữa? Tôi ngước mắt nhìn bà. Tôi không thật sự hiểu hết câu hỏi của bà. Tôi không biết bà mong tôi sẽ nói thêm gì. Bà muốn tôi nói ra rằng tôi đã như thế nào - ý tôi là lòng tôi đã chết bao phần - khi Vũ nói về người Vũ sẽ chọn làm chồng đấy ư? Hay, bà mong tôi sẽ nói với bà theo kiểu mừng rỡ rằng, gã đấy, giàu lắm, tử tế lắm, hiền lắm và cưng chiều Vũ lắm lắm? Tôi tự hỏi. Tôi không thể tự trả lời. Và, tôi bị rơi vào ngay cái cảm giác của lúc Vũ gặp tôi và bảo sẽ lấy chồng - ngay lúc này, với mẹ Vũ - cảm giác kinh hoàng, hụt hẫng và cay đắng. - Vũ bảo, đó là thứ Vũ muốn làm, và, hãy cố gắng tôn trọng những thứ Vũ muốn! - Tôi để rơi lại câu nói ấy sau khi quyết định đứng dậy ra về.
  9. Tôi về, để lại người đàn bà vốn suốt đời cô độc nay vẫn một mình ngồi nhìn ra sân nắng - nơi Vũ đã không kịp về và nói với bà rằng, Vũ muốn trưởng thành. *** Vũ lại đến, như tất thảy những lần trước Vũ đã đến cạnh tôi. Tôi nghe lòng mình cay cái cay của khóe mắt. Tôi không khóc, không phải vì tôi muốn chứng minh rằng, đàn ông ít ai khóc vì tình. Tôi chỉ muốn Vũ không phải tự hỏi lại rằng, vì sao tôi lại khóc. Vũ ngồi xuống trước mặt tôi, thảy cái hộp gỗ bé tí xíu lên bàn, giọng trỏng lốc nhưng vẫn ngọt ngào bằng cái ngọt hanh hao, tiều tụy: - Đi với Vũ! - Đi đâu? - Tôi hỏi. Vũ nhìn tôi, rồi cụp mắt xuống - tôi đã mong đó là một sự nghĩ lại nhưng chưa dám khẳng định của Vũ. Nhưng không, đó chỉ là sự thay đổi hướng nhìn của Vũ từ tôi xuống chiếc hộp gỗ Vũ để trên bàn. - Đi… chôn nó! Tôi ngơ ngác nhìn Vũ rồi ngơ ngác nhìn xuống chiếc hộp, giọng không giấu tò mò.
  10. - Cái gì trong đó? Chắc sẽ là một con dế, một con giun hay một mảnh giấy vì vô tình bị bứt đứt ra khỏi tập thể của nó và Vũ nghĩ đó là một cái chết cần có đám tang đường hoàng. Ừ, Vũ luôn vậy, luôn cố tỏ ra cứng cỏi, nhưng thật ra là yếu đuối đến đáng thương trong cái lãng mạn chẳng khi nào Vũ chịu thừa nhận. Vũ vẫn không nhìn lên, giọng vẫn vàng vọt: - Cái phần mà Vũ đã luôn nghĩ, nó thừa thãi với mình! Tôi giật bắn người. Tôi cứng đờ. À, thì ra là chúng!... Tôi dẫn Vũ ra - mà nói vậy không đúng, phải là tôi lẽo đẽo theo Vũ - đến bờ cát dài và buồn màu pha giữa đất và nắng. Tôi đứng đó, giữa cái hanh hanh đổ xuống mình tạo một vệt dài bóng mát không đủ lớn để che cho người con gái đang lặng im đào lỗ bỏ chiếc hộp gỗ xuống. Vũ có vẻ ngập ngừng một chút trước khi lấp đất lại. Tôi vô duyên hỏi ngay cái lúc mà ngay khi hỏi xong, tôi biết không và không bao giờ mình nên hỏi câu hỏi ấy: - Giữ nó bên mình vậy, không thấy sợ hả, Vũ? Vũ quạt lia lịa hai tay, vun mớ đất đã lấp đầy chiếc lỗ nhỏ được chính Vũ tạo ra ban nãy thành một mụn vun lên rất bé. Hành động của Vũ, rõ ràng chứng minh rằng Vũ đang rất bực mình. Tôi nói rồi, tôi biết mình lỡ lời từ ngay sau khi nói ra câu nói ấy, chứ không phải đợi đến khi Vũ tỏ ra bực bội tôi mới biết mình sai. Tôi chỉ biết đứng im nhìn, không dám nói thêm gì nữa, thậm chí, tôi không dám thở vì sợ Vũ sẽ thêm phần không vui từ bất kỳ âm thanh nào được tạo ra bởi tôi.
  11. - Có thừa thãi, thì nó cũng là của Vũ, có gì mà phải sợ? -… - Hay, ý là, sợ nó sẽ hôi hám? - Giọng Vũ, lần đầu tiên cay nghiệt. - Không phải, ý là… Vũ để tôi lại với câu giải thích không bao giờ kịp nói hết - mà thật ra, nếu Vũ ở lại nghe, chắc tôi cũng chả thể nói gì - với mụn đất nhô lên khe khẽ, nơi Vũ chôn hai ngón tay thừa mà Vũ đã tự mình chứng kiến người khác cắt nó đi trước đây chỉ dăm ngày. *** - Thật ra… - Vũ ngập ngừng. Tôi mừng húm nhổm thẳng dậy, nhoài người ra phía tiếng Vũ vọng vào. Tôi đã tưởng sau câu tôi lỡ lời, Vũ sẽ không bao giờ tìm tôi nữa. Hay, ít nhất là cho đến khi Vũ đến mời tôi dự cưới, tôi sẽ không có cơ hội để ngồi với Vũ, nghe Vũ kể những câu chuyện không thể ghép lại cùng nhau về cuộc đời của hai người đàn bà suốt đời ngóng ra cửa đợi bóng người đàn ông không bao giờ quay về.
  12. - Với Vũ - Vũ tiếp, khi bàn chân trước đã bước thẳng vào phòng tôi - hai ngón tay ấy, không hẳn là thừa thãi. Tôi líu tíu bước chân trần ra chỗ Vũ, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vũ theo thói quen hàng trăm lần trước đây tôi và Vũ đã đối diện nhau. Vũ nhìn tôi, cười bằng mắt và tiếp: - Vũ chỉ không thích cái kiểu, nó không còn, hoặc là không có giá trị sử dụng mà mình cứ cố giả vờ như nó quan trọng lắm với mình! - Thì mình cứ gọi tên nó theo cái cách mà nó nên được gọi! - Tôi học theo cách triết lý của Vũ. - Đâu phải cái gì cũng có thể gọi tên được! - Vũ lại cười nụ cười buồn đến nao lòng của Vũ. - Đúng! - Tôi gật - Nhưng… nếu có thể, thì mình cứ gọi! - Vậy… - Vũ lần đầu tiên ngập ngừng trước tôi - Vũ nên gọi người đàn ông đã tạo ra Vũ, bỏ mẹ con Vũ đi và không bao giờ trở lại, ngay cả khi mẹ Vũ và Vũ mở rộng trái tim, đợi ông ta hàng ngày là gì? - Là cha! - Tôi khẳng khái. - Cha à? - Vũ cố nén nước mắt.
  13. - Sự thật thì… - Sự thật là, những khi mẹ bệnh, những khi mẹ đau đớn, mẹ chỉ một mình! - Vũ nói, thoảng như hơi thở gấp phả khói vào ngày lạnh hiếm hoi. - Nhưng Vũ à… - Cuộc đời, nghe từ nhưng, thấy nó ngắn lại… Vũ thảy lại cho tôi tấm thiếp hồng màu mận chín rất sang với hai chữ song hỷ cách điệu mạ vàng. Tôi nghe mọi thứ ngắt quãng. Tôi nghe không gian chùng xuống hẳn một nhịp. Tôi nghe tiếng loảng xoảng vỡ của thủy tinh trong lồng ngực mình. Tôi nghe rất rõ, ngoài kia, mây vần vũ đen kéo về. Xám xịt! Cuộc đời tôi, tình yêu tôi xám xịt màu mây của khoảng chuyển trời. Vũ đứng dậy. Tôi chồm hẳn người mình qua, nắm vội bàn tay Vũ. - Đừng đi, Vũ! Vũ nhìn xuống tôi, giọt nước mắt rơi khẽ khọt đậu ngay chỗ tay tôi chạm vào vết sẹo của ngón tay thừa đã lấy đi trên ngón tay út bé tí xíu của Vũ. Giọt nước mắt gây tê và tạo âm thanh xừng xựt như người ta thái thịt lẫn gân ra khỏi tập thể của chúng… Và Vũ đi, nhẹ bâng như cơn gió giao mùa. Mùa vội!
  14. *** Mẹ Vũ nhổm dậy nhìn tôi đứng trơ trọi giữa căn phòng trắng toát lạnh mùi etilen. Đôi mắt bà quầng thâm, sâu hun hút. Gương mặt tái nhợt nhạt cùng cặp môi nứt nẻ mệt mỏi. Bà lại như lần trước, nhìn khẽ về phía sau lưng tôi - như thể, Vũ đang lấp ló trốn bà ở sau đó. Tôi không nhịn được, cay độc nói: - Không có Vũ đâu… mẹ! - Tiếng mẹ như tiếng nấc tôi không thể kiềm. Mẹ Vũ trơ mắt nhìn tôi, hoàn toàn không phải vì tiếng mẹ tôi gọi bà mà là vì sự gì đó thiêng về chiều cùng cực đau đớn và thèm khát được nhận thứ mình đang ngóng mong. Bà cụp mắt xuống, rũ rượi, kiệt sức. Tôi đi chầm chậm lại chỗ bà, cố gắng tỏ ra cho bà biết, mọi thứ vẫn đang tiếp tục diễn ra theo cái cách của nó, và con người đành phải tiếp tục cuộc sống của mình. - Mẹ đỡ nhiều chưa? - Mẹ… mẹ đỡ! - Có vẻ, đến lúc này bà mới nhận ra rằng tôi gọi bà bằng mẹ, và bà không dễ dàng tiếp nhận nó như tôi cũng đã không đễ dàng đưa ra, rủ xin. - Mẹ ráng ăn chút gì, nghe mẹ!
  15. Mẹ Vũ nhìn theo cái cách len lén - có lẽ bà sợ chính bà bắt gặp mình vẫn chưa muốn khẳng định một sự thật - ra phía cửa ra vào, tiếng thở dài nghe như mùa bão về nặng nề, tàn khốc được lắng lại theo cái cách không thể gào thét nữa bởi đã quá đau! - Nó khờ quá, con! - Mẹ nói, nhẹ bâng hệt Vũ - Sau cưới, nó về, đem hết vòng vàng về, biểu mẹ mổ… Tôi nghe cục nghẹn trong cổ họng mình lớn nhanh thật nhanh. Nó lớn đến độ làm tôi nghẹn khi thở, nghẹn cứng. Tôi cảm giác như mình bị bóp ngạt ở ngay chỗ khí quản. Phải rồi. Vũ cưới, cưới người giàu, Vũ có vàng vòng mà đem về cho mẹ… Mà… trời ơi! Sao tôi lại có thể có suy nghĩ này? Thứ ích kỷ, nhỏ nhen đến ti tiện… Tại sao tôi không hỏi điều ngược lại, rằng, nếu Vũ chọn con đường khác, giờ Vũ sẽ thế nào khi đối diện chuyện mẹ Vũ sẽ ra đi chỉ vì không có tiền làm phẫu thuật? *** Tôi một mình đến dải đất vẫn hoang hoải nhuốm màu nâu của đất và màu hanh vàng của nắng. Quê tôi, quê Vũ vẫn cứ vậy, mưa nghe sao xa xỉ. Nắng nghe sao cứ rát vàng. Bên cạnh vun đất nhỏ ngày xưa Vũ chôn hai ngón tay thừa của mình trước tôi, vun đất lớn Vũ nằm sát cạnh. Ngày xưa, chỉ là Vũ chôn hai ngón tay thừa, sao tôi thấy đắng quá, cay quá? Giờ, nhìn nơi Vũ ngả mình nằm thanh thản, sao tôi không thấy buồn, không thấy mất mát? Sao tôi cứ nghe Vũ ở gần mình hơn? Tấm thiếp hồng vẫn màu mận chín rất sang cùng hàng chữ dát vàng kênh kiệu ơ hờ nằm trước mộ Vũ. Trên đó, tên chồng cũ của Vũ đặt sóng đôi cùng tên một người rất lạ, với tôi, với Vũ, với mẹ Vũ… Tôi thương anh! Thương cho người đàn ông hiền queo, thương
  16. Vũ như thương bản thân mình! Tôi thấy xót xa cho người đàn ông tưởng mình hạnh phúc khi người đàn bà theo nghĩa đen là của mình đành toan tính để về nằm cạnh mình. Tôi thấy ngột ngạt cho người đàn ông nhận ra tình yêu kia chỉ được tính bằng vàng vòng đủ - thiếu cho một ca mổ, vớt vát tháng ngày sống tạm của một con người chỉ sống để đau. Vũ đi, đi khỏi đời tôi, khỏi đời mẹ, khỏi đời chồng của Vũ, chỉ bằng vài dòng ngắn ngủi gửi cho anh, thứ mà tôi và mẹ không bao giờ đọc được bằng mắt, chỉ đọc được bằng tai qua giọng nấc của anh, rằng, Vũ xin lỗi!... Có tiếng loàn xoạt phía sau lưng tôi, tiếng kim loại lăn tròn trên cát. Tôi không dám quay lại. Tôi không dám để mẹ thấy tôi không khóc được bằng mắt. Tôi sợ, vì tôi biết, mẹ hiểu, như Vũ đã từng hiểu. Tôi cứ vậy, đứng lặng thinh và mong đợi một câu gì đó mẹ nói. - Anh Vũ… - giọng một người đàn ông hoàn toàn xa lạ cất lên từ sau lưng tôi - là tên một loài chim. Loài chim hiếu thảo nhất trong tất cả mọi loài chim! Tôi quay nhanh lại, rất nhanh. Và… Thảng thốt! Mẹ ngồi đó, trên chiếc xe lăn, thanh thản mỉm cười bằng cái khóe miệng trễ ra những nỗi cay đắng xưa cũ. Đầu mẹ nghẹo sang một bên, hứng trọn những giọt đục ngầu từ người đàn ông có cái nhìn của Vũ đứng phía sau chiếc xe lăn của bà. Tôi mỉm cười, theo cái cười của mẹ. Tôi nhìn ông bằng cái nhìn của hai người đàn ông dám đối diện nhau. Và, tôi nhìn lên bầu trời không gợn chút mây trắng, cố tìm một cánh chim Anh Vũ tự do… Vũ ơi, bão nổi rồi, hả Vũ?
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2