intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bên anh ngày nắng - Kì 2

Chia sẻ: Divangnhatnhoa Divangnhatnhoa | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:14

44
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Vy nhìn tuýp thuốc và cố cắn chặt răng để không bật khóc. Trừng phạt cô nhưng vẫn quan tâm tới cô, đó mới chính là anh... Nếu có người quen nào nhìn thấy Uyên bây giờ thì cô sẽ hóa đá mất. Uyên không tin có ngày mình lại làm thế này. Hoàn toàn không tin nổi. Cô đang đeo kính râm, cầm theo một tờ báo và còn sơn móng tay đủ màu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bên anh ngày nắng - Kì 2

  1. Bên anh ngày nắng - Kì 2: Sự trừng phạt
  2. Vy nhìn tuýp thuốc và cố cắn chặt răng để không bật khóc. Trừng phạt cô nhưng vẫn quan tâm tới cô, đó mới chính là anh... Nếu có người quen nào nhìn thấy Uyên bây giờ thì cô sẽ hóa đá mất. Uyên không tin có ngày mình lại làm thế này. Hoàn toàn không tin nổi. Cô đang đeo kính râm, cầm theo một tờ báo và còn sơn móng tay đủ màu. Tất cả chuyện này là trò hóa trang mà Minh Thư gọi là “một phần của kế hoạch”. Uyên luôn nghĩ những kẻ xâm phạm sự riêng tư của người khác thật bất lịch sự. Thế mà bây giờ, cô lại đang làm như thế đây. Cô đang đi theo dõi, không chỉ một, mà là tới hai người. Bên cạnh cô, Minh Thư - không biết kiếm đâu ra bộ tóc giả màu xanh lá cây siêu sặc sỡ - đang mặc váy kẻ caro và áo sơ mi trắng, đúng kiểu "nữ sinh nổi loạn" trong phim Hàn Quốc. Minh Thư uống một ngụm sinh tố dừa rồi nói vẻ tiếc rẻ: - Lẽ ra chúng ta nên được trang bị một thiết bị nghe trộm hiện đại. Ngồi ở đây xa quá. Uyên cũng có suy nghĩ giống Minh Thư. Nhưng cô cố nhoài người lên nhìn tấm gương đối diện phản chiếu nét mặt của Hải và cả Vy. Hai ngày trước, Hải đã nhắn tin cho Uyên hỏi ý kiến chuyện anh có nên gặp lại Vy không. Lúc đó, Uyên đã soạn sẵn câu trả lời trong đầu mình: "Tất nhiên là không.
  3. Cô ta đã đá anh. Thật là một kẻ chẳng ra gì. Anh nên dứt khoát và cho em một cơ hội mới phải." Nhưng thay vì vậy, Uyên lại gửi đi một tin nhắn rất... đúng mực: "Ừm, tùy anh. Đây cũng là một dịp để anh xem xét lại trái tim mình mà." Uyên uống cốc sinh tố cam của mình rồi nói khẽ: - Không hiểu sao cậu lại khao khát được gặp Vy ngoài đời thế. Chẳng phải chúng ta có hàng tá ảnh của cô ta từ Facebook sao? Minh Thư xua tay một cái rồi nâng cao tờ báo trong tay: - Cậu chẳng hiểu gì cả. Nếu cậu muốn cưa một anh chàng thì cần phải tìm hiểu mẫu người anh ta đã từng thích chứ! Uyên gật đầu, không tranh cãi nữa. Cô không muốn phải nghe Minh Thư đáp trả bằng những lời trích dẫn dài ngoằng trong mấy cuốn sách tư vấn tâm lí tình cảm đại hạ giá. *** Sắc mặt của Hải không hề thay đổi khi nghe những lời níu kéo tình cảm của Vy. Đôi mắt cô đỏ hoe. Hình như cô đã khóc rất nhiều. Trước mặt anh, cô trông không khác ngày xưa là mấy. Vẫn là người con gái anh từng một thời yêu tha thiết, nhưng giờ đây sao anh thấy cô thật xa lạ. Tim của anh vẫn đập chậm, từng nhịp một. Anh
  4. thấy bờ vai cô hơi run lên. Anh đột nhiên muốn đặt nhẹ tay mình lên vai cô như trước đây. Anh bỗng dưng muốn ôm chặt lấy cô. Nhưng không được. Người ta đâu thể yêu một người mà mình cảm thấy xa lạ được. Ngồi đối diện với Hải, Vy chỉ mong đợi anh hãy nói gì đó. Cô biết mình đã sai, nhưng vẫn hi vọng anh sẽ tha thứ cho cô. Ở nơi xứ người, khi nỗi cô đơn bao phủ lấy tâm hồn mình, cô đã nhận lời yêu một người con trai khác. Nhưng rồi, khi bình tâm trở lại, khi những đám mây mù qua đi, cô mới nhận ra cô vẫn còn yêu Hải rất nhiều. Dù người con trai kia có giống anh đến mấy thì vẫn không phải là anh. Và cô biết, mình còn yêu anh. Nhân dịp được nghỉ giữa học kì ở trường đại học, Vy đã về đây với mong muốn nối lại tình cảm với anh. Cô hi vọng anh vẫn còn tình cảm với cô. Cô nghĩ, người như anh, chắc không dễ gì quên được mối tình đầu. Nhưng hình như Vy đã nhầm, bởi ngồi trước mặt cô bây giờ là một người con trai lạnh nhạt và không biểu lộ chút cảm xúc gì trên mặt. Giận dữ cũng không, đau khổ cũng không. Hình như anh không còn suy nghĩ về cô nữa. Hình như trong mắt anh, cô đã là người lạ thật rồi. Hải nhìn xoáy vào gương mặt người con gái ngồi trước mặt mình. Đôi mắt màu hạt dẻ, cái miệng trái tim xinh xắn. Tất cả những gì khiến anh từng yêu ở cô dường như vẫn còn nguyên vẹn. Chắc chỉ có tình yêu cô dành cho anh là đã vơi đi ít nhiều. Hải lắng tai nghe những lời biện hộ của Vy về sự chia tay đột ngột của cô
  5. trước đây, hơi nhếch mép lên. Cuối cùng đi một vòng, nhận ra không có ai sánh được với ai, nhận ra không ai yêu cô nhiều như anh đã từng yêu nên cô mới phải quay lại tìm anh. Quay lại rồi thì hay lắm. Quay lại thì càng tốt. Dù sao thì anh cũng đã tự hứa với lòng mình dù Vy ở đâu anh cũng không tha thứ cho cô. Không phải vì cô đã phản bội anh. Mà vì cô đã làm anh yêu cô quá thật lòng. Hải lấy tay đẩy nhẹ gói khăn giấy về phía Vy, thầm thì chỉ đủ để cô nghe thấy: - Không giống như em. Anh sẽ luôn giữ lời hứa của mình”. Nói rồi Hải đứng lên, bước nhanh ra khỏi quán. Anh không để ý có hai cô gái cứ mải nhìn theo cho tới tận lúc anh phóng xe đi. Uyên len lén nhìn sang bàn bên cạnh, nơi Vy vẫn đang ngồi. Vy hơi cúi đầu xuống, mái tóc dài rủ xuống hai bên vai. Cô ấy đang cố để mọi người không nhận ra đôi mắt đỏ hoe của mình. Uyên thấy hơi thương cảm cho Vy. Trong những câu chuyện Hải từng kể cho Uyên, dù giọng nói của anh luôn pha chút cay đắng và giận dữ thì Uyên vẫn cảm thấy Vy là người con gái dịu hiền và đa cảm. Uyên nghĩ, nếu hai người gặp nhau ở một thời điểm khác, khi Vy không phải là người yêu cũ của Hải còn Uyên không phải là người đang yêu Hải đơn phương, có lẽ họ đã có thể là bạn tốt của nhau. ***
  6. Tối hôm đó, 7 giờ , Hải nhận được một tin nhắn của Vy: - Em sẽ chờ anh tới 10 giờ ở nhà hàng đối diện với nhà anh. Nếu 10 giờ mà anh vẫn không đến, thì cả cuộc đời này, trái tim em sẽ không bao giờ chờ đợi anh nữa. Hải nhận được tin nhắn của Vy thì ngay lập tức ngó xuống nhà hàng bên cạnh. Vy đã ngồi ở đó. Có lẽ cô muốn anh nhìn thấy nên đã chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Hải định kéo rèm cửa lại nhưng bàn tay anh có chút ngập ngừng. Anh không thực sự muốn làm như vậy. Hình như anh cũng không nỡ làm như vậy. Hải không biết phải làm gì. Anh bất giác cho tay vào túi quần lần tìm điện thoại. Anh cần phải hỏi ý kiến của Uyên. Tám giờ tối, Vy đã uống hết cốc nước vừa gọi. Cô nhìn đồng hồ. Vẫn còn hai tiếng nữa. Cô sẽ chờ. Đèn phòng Hải vẫn sáng đèn. Có thể anh sẽ đến. Cũng có thể không. Vy biết mình đang đánh cược một ván rất lớn với tình yêu và số phận. Vy chơi cờ vua rất giỏi, cô luôn rất tự tin với khả năng chơi cờ của mình. Nhưng ván cờ này, cô không thể chắc chắn với phần thắng của mình, bởi con tốt đang nằm trong tay anh. Hai bàn tay của Vy siết nhẹ lấy nhau. Cô thầm thì: - Xin ông trời, hãy để anh ấy tha thứ cho con. Hải đi đi lại lại trong phòng. Tha thứ hay không tha thứ? Vy đã phản bội anh. Trên đời này anh ghét nhất sự phản bội. Nhưng cô cũng là người đầu tiên xóa nhòa nỗi
  7. cô đơn ngự trị một thời gian dài trong anh. Anh có nên cho cô một cơ hội nữa không?... Đột nhiên, mẹ của Hải gõ cửa phòng anh: - Hải này, con xuống nhà đi. - Có chuyện gì vậy mẹ? Giọng của mẹ hơi nhỏ xuống: - Bố của con tới đấy. Vẫn như mọi khi, Hải ngồi nói chuyện với bố bằng thái độ nhát gừng và mập mờ. Như mọi lần, ông chỉ hỏi thăm qua loa rồi hỏi mẹ Hải xem mẹ con anh có thiếu thứ gì không, ông có thể mua tặng. Hải nhìn ông , trong lòng cay đắng. Ông vẫn là bố của anh. Dù cả năm chỉ gặp nhau hai lần nhưng ông vẫn là người anh đã tôn trọng và ngưỡng mộ suốt thời thơ ấu. Nếu ngày xưa ông không phản bội mẹ con anh, nếu ngày xưa ông không tái hôn với người phụ nữ khác, thì có lẽ anh bây giờ đã không căm ghét sự phản bội đến thế. Bố uống cạn cốc trà mẹ pha trên bàn rồi nói: - Lúc nào em cho Hải sang thăm anh. Mẹ con cô ấy cũng rất quý Hải. Hình ảnh mẹ mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật gật đầu lấy lệ đã thổi bùng lên ngọn lửa tức giận đang bị kiềm chế trong Hải. Anh gằn giọng nói: “Con không có quan hệ gì
  8. với mấy người đó cả!” rồi đứng bật dây. Hải chạy lên phòng. Anh nghe tiếng mẹ gọi anh phía sau. Cái hình ảnh mà anh ghét nhất - hình ảnh bố anh đi bên cạnh hai mẹ con người đàn bà khác - lại hiện về trong đầu anh. Hải bỏ lên nhà rồi đóng sập cửa phòng lại. Và những giọt nước mắt như muốn chảy ra. Con trai không nên khóc nhưng nếu đau lòng quá thì cũng phải khóc thôi. Hải rất nhớ gia đình nhỏ của mình trước đây. Anh biết rõ một điều: những kí ức mong manh tươi đẹp ấy sẽ không bao giờ quay trở lại. Dù người ta có cố hàn gắn kiểu gì đi nữa. Hải có thể tha thứ cho mọi lỗi lầm trên đời nhưng sự lừa dối thì không. Anh đi ra cửa sổ. Nhìn chằm chằm vào Vy đang ngồi trong nhà hàng. Rồi anh quyết định gọi cho nhà hàng để đặt một món ăn. *** 9 giờ tối, người bồi bàn đột nhiên đặt một đĩa thức ăn cô không hề gọi trước mặt Vy. Khi vừa nhìn vào đĩa thức ăn là cô đã hiểu. Đó là món nộm phủ đầy lạc bên trên. Vy bị dị ứng với lạc. Cô không bao giờ ăn những món ăn có lạc hay đậu phộng vì sau đó sẽ bị mẩn đỏ mất ba ngày. Điện thoại của Vy đổ chuông, là tin nhắn của Hải: - Nếu em có thể ăn hết đĩa đó thì anh sẽ tha thứ cho em.
  9. Vy nhìn đĩa nộm rồi cầm đũa lên. Cô gặp một miếng đút nhanh vào miệng rồi lại đút tiếp một miếng nữa. Vy thấy nước mắt mình chảy ra. Cô rất đau lòng. Cô khóc không phải vì những hạt lạc làm cô bị ngứa đỏ mà vì cô thấy Hải quá lạnh lùng. Anh thật nhẫn tâm. Vy không thể ăn hết được đĩa nộm có lạc. Cô chỉ ăn được ba thìa rồi bỏ đũa xuống. Vẫn chưa tới 10 giờ, nhưng cô biết mình không cần đợi nữa. Anh đã trừng phạt cô xong rồi. Nhưng anh không quay về với cô nữa. Và bây giờ, nhìn những vết dị ứng trên tay mình, cô cũng biết mình sẽ không bao giờ có thể yêu anh một lần nữa. Nhìn thấy Vy chuẩn bị đứng lên, người bồi bàn lại chạy tới đứa cho cô một vật nhỏ. Là tuýp thuốc bôi vào những chỗ mẩn đỏ thì mấy tiếng sau sẽ khỏi và không bị ngứa nữa. Người bồi bàn nói: -Vừa nãy có một chàng trai nhờ tôi đưa cái này cho cô lúc cô ăn xong. Vy nhìn tuýp thuốc và cố cắn chặt răng để không bật khóc. Trừng phạt cô nhưng vẫn quan tâm tới cô. Làm cô đau đớn nhưng vẫn chữa lành vết thương cho cô. Đó mới chính là anh - người đã bị cô làm tổn thương sâu sắc nhưng vẫn không thể làm tổn thương cô. Vy mở tuýp thuốc ra, bôi lên các vết mẩn đỏ trên cánh tay mình. Cô đã quyết định rồi, ngày mai cô sẽ đặt vé máy bay quay lại Canada. Nếu có chuyến bay trong ngày thì cô sẽ đi luôn. Cô phải rời khỏi đây thôi.
  10. Đúng 10 giờ tối, Vy bước ra khỏi nhà hàng. Cô đi một mình, không có ai bên cạnh nhưng cô vẫn kiêu hãnh mỉm cười khi vẫy gọi taxi. Những vết mẩn đỏ trên tay cô đã mờ dần và cô không còn thấy ngứa nữa. Tất cả đã xong, yêu - hận đều không còn gì phải hối tiếc nữa. “Em đã yêu và được yêu rất nhiều. Nếu có phải chia tay nhau em cũng chẳng hề nuối tiếc những tháng ngày đã qua bởi em biết, anh rất xứng đáng với tình yêu của em.” *** Hải nằm vật xuống sàn nhà khi nhìn chiếc taxi chở Vy phóng đi mất. Anh thấy trong đầu trống rỗng. Anh bước tới bức tường, nhìn chằm chằm tấm ảnh nhỏ của Vy dán trên tường. Rồi anh bóc tấm ảnh ra và cất vào ngăn kéo. Bức tường giờ chỉ toàn ảnh mấy cô diễn viên anh thích mà anh vẫn thấy trống trải. Cũng giống như trái tim của anh vậy. Dù tràn ngập hình bóng các cô gái mà anh vẫn thấy nó trống trải. Uyên gác ống nghe điện thoại sang một bên rồi nằm trằn trọc suy nghĩ. Hải đã kể cho cô nghe những gì anh làm với Vy. Nhưng cô không hề cảm thấy anh tàn nhẫn chút nào. Cô nghĩ, có lẽ cả Vy cũng hiểu rằng Hải đã tha thứ cho Vy rồi. Anh
  11. không còn giận cô nữa. Uyên hơi mỉm cười rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Tối nay cô đã được ngủ yên giấc. “Bởi vì anh dù cố gắng đến mấy cũng chẳng thể tàn nhẫn với những người anh yêu thương, nên em càng thấy yêu anh nhiều hơn.” Không giống như Uyên, phản ứng của Minh Thư với tin này hoàn toàn trái ngược. Minh Thư không hề có chút thương cảm nào với Vy. Cô chỉ tặc lưỡi bình luận: - Vy là người rất may mắn vì có thể yêu anh ấy. Có những người, dù rất thích anh ấy cũng mãi mãi không thể nói ra.
  12. Sáng chủ nhật không phải đi học nên Hải muốn sang rủ Uyên đi mua quà sinh nhật cho một người bạn cùng lớp. Vừa nhìn thấy anh, mẹ Uyên đã bảo: - Uyên đi ra công viên tập thể dục rồi cháu à. Không hiểu sao mà mấy ngày gần đây con bé hăng hái đi tập thể dục lắm. Hải hơi ngạc nhiên khi nghe mẹ Uyên ca ngợi tinh thần thể dục thể thao đột xuất của cô. “Sáng chủ nhật, đi tập thể dục, bình thường cô ấy thích ngủ nướng lắm cơ mà”, Hải nghĩ thầm. Hải vừa vòng xe ra phía công viên tìm Uyên thì mẹ cô quay sang nháy mắt với người hàng xóm: - Thằng bé nhìn đẹp trai quá đúng không ? *** Cuộc gặp gỡ bất ngờ ở công viên không khiến cho Hải vui vẻ như anh mong đợi. Vừa nhìn thấy Uyên đang chạy vòng vòng, Hải định đưa tay lên vẫy cô. Nhưng rồi khi nhìn thấy người bạn đang đi cạnh cô, nụ cười trên môi Hải tắt ngấm. Anh đi bộ nhanh ra phía Uyên, chủ yếu là muốn xem thử phản ứng của người đứng bên cạnh. Minh Thư tái mặt khi nhìn thấy Hải bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Uyên tươi cười định quay sang giới thiệu người bạn bên cạnh thì cảm nhận được một bầu không khí hơi... u ám xung quanh mình. Hải hất hàm hỏi:
  13. - Hai người quen nhau à? Uyên định gật đầu thì thấy ánh mắt Hải không lấy gì làm hứng thú. Cô len lén nhìn sang Minh Thư bên cạnh. Minh Thư hơi hếch cằm lên, những ngón tay để sát cạnh tay Uyên hơi rung lên nhưng khuôn mặt thì tràn đầy sự tự tin. Hải không đợi Uyên hay Minh Thư trả lời. Anh nói: - Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Hải vừa đi khỏi thì Minh Thư cũng vội vàng chào Uyên. Tối hôm đó, đúng như Uyên dự đoán, Hải bủa vây điện thoại của cô bằng hàng loạt tin nhắn dò hỏi về Minh Thư. - Em quen cô ta được bao lâu rồi? Sao lại không nói cho anh biết? - Em mới quen cô ấy thôi. Mà đâu phải em có người bạn nào cũng nói với anh. Thật ra, Minh Thư là ai? Sao anh không thích cô ấy thế? - Em đừng quan tâm. Anh không muốn em chơi với Minh Thư. Cô ta rất phức tạp. - Phức tạp đến mức nào? - Đến mức vừa xuất hiện đã làm chúng ta tranh cãi. Hãy tin anh, Minh Thư có thể trong sáng và thông minh. Nhưng không hề ngây thơ.
  14. Uyên không nhắn lại cho Hải nữa. Cô lên Facebook của Minh Thư, cố gắng tìm hiểu về mối quan hệ của Thư và Hải. Nhưng không có bất kì dấu vết nào. Không một tấm ảnh chụp chung, không một dòng nào nhắc tới nhau. Thậm chí cô còn là “mutual friend” duy nhất của họ. Uyên chống cằm suy nghĩ. Lần đầu tiên, cô thấy hơi lạnh gáy khi nhớ lại chuyện Minh Thư đột ngột làm quen với cô và nhiệt tình giúp đỡ cô “theo đuổi” Hải. *** Trong một căn hộ khang trang ở khu chung cư Linh Đàm, Minh Thư cũng đang cầm điện thoại trong tay, đi đi lại lại suy nghĩ. Cô nhìn số của Uyên, định gọi mấy lần để giải thích nhưng vẫn chưa kiếm ra một lời tường trình hợp lí. Minh Thư cắn nhẹ môi: "Liệu hai người ấy đã phát hiện ra mục đích thực sự của mình chưa?"
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2