intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bị làm người

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

70
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Truyện ngắn Bị làm người của tôi có thể “giả tưởng” về chi tiết nhưng không giả tưởng về sự thờ ơ, lạnh lùng, vô cảm, độc ác của con người - tính cho đến đầu thế kỷ 21 này. Trong bức tranh tối sáng về phận người, bên cạnh rất nhiều những lòng tốt “cho gió cuốn đi” cũng còn không ít những gì phũ phàng, bỏng rát do nhân gian gieo rắc mà nhân vật của tôi phải gánh chịu. Tôi cũng từng là nạn nhân của những gì phũ phàng, bỏng rát ấy. Cho nên quả quyết...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bị làm người

  1. Bị làm người TRUYỆN NGẮN CỦA THU TRÂN Lời tác giả: Truyện ngắn Bị làm người của tôi có thể “giả tưởng” về chi tiết nhưng không giả tưởng về sự thờ ơ, lạnh lùng, vô cảm, độc ác của con người - tính cho đến đầu thế kỷ 21 này. Trong bức tranh tối sáng về phận người, bên cạnh rất nhiều những lòng tốt “cho gió cuốn đi” cũng còn không ít những gì phũ phàng, bỏng rát do nhân gian gieo rắc mà nhân vật của tôi phải gánh chịu. Tôi cũng từng là nạn nhân của những gì phũ phàng, bỏng rát ấy. Cho nên quả quyết rằng đó không phải là giả tưởng. Đọc truyện “giống như là giả tưởng” để biết trân trọng, sẻ chia những ấm áp, hài lòng, diệu kỳ mà cuộc sống đã ban tặng chúng ta… Tôi viết Bị làm người trong xúc cảm khi biết các bác sĩ không cứu được cặp song sinh một mình hai đầu ở Sóc Trăng năm 2011. Tưởng tượng nếu hai bé sống được và sau này lớn lên… Gã bước ra khỏi phòng thí nghiệm tan hoang như một bãi chiến trường. Những vệt thảm cháy loang lỗ dính lam nham vào hai lòng bàn chân gã bỏng rát. Nhưng hề gì, gã chỉ cảm thấy rát thôi, chứ không đau. ý thức trong gã mơ hồ, lộn xộn. Gã thấy nhà cửa, cây cối, xe cộ và những con người ám ảnh vây quanh gã. Nhưng không biết gọi thành tên. Môi gã mấp máy liên tục, thứ âm thanh phát ra rồ rồ trong cổ họng nhiều lúc làm gã muốn bóp nát chính mình. Gã là cái gì? Là cái gì mà dường như biết dường như không tất cả mọi thứ? Là cái gì? Là cái gì? Là cái gì? Gã đấm ngực thình thịch rồi gào lên a a a... Tiếng gào của gã làm rối loạn cả một góc đường. Ban đầu, mọi người quay lại nhìn gã trân trối. Sự gớm ghiếc, sợ hãi từ dây thần kinh thị giác đưa về não chỉ bằng một phần ngàn giây. Người nhát gan dẫm đạp lên nhau tìm đường thoát càng xa nơi gã đứng càng tốt. Người tò mò nán lại chập chờn trước gã đưa máy ảnh lên bấm liên tục. Người quá khích ném đá vào gã. Gã lạ lùng trước những thực thể giống như mình. Con bé ba tuổi
  2. mặc chiếc đầm hồng xinh xắn như một thiên thần đứng tần ngần mút tay, giương mắt tròn xoe nhìn gã. Gã nhoẻn miệng cười, lần đầu tiên trong đời gã cười. Cười là gì nhỉ, cười là thấy nhẹ nhõm cả người, thấy có làn gió mát sục vào từng kẽ trong cơ thể nóng như đang sôi lên trong gã. Gã bước tới mấy bước, ngồi xổm trước con bé, đưa tay ra... Không không không, ai đó gào lên thảm thiết, con bé bị bế xốc đi. Bừng tỉnh. Mọi người bắt đầu một cuộc tập kích gã với gậy gộc và những bước chân rượt đuổi rầm rập. Đuổi thì gã chạy, mà cũng không biết tại sao chạy và chạy để làm gì. Chỉ biết rằng gã đang gieo rắc sự kinh hoàng cho mọi người. Không kinh hoàng làm sao được khi gã chào đời với hình hài gớm ghiếc quái dị. Gã chào đời ở tuổi trung niên trong một cơ thể vá víu nhập nhằng. Chiếc đầu trọc của gã bị bổ đôi như người ta bổ một trái dừa rồi vá chằng vá đụp bằng những mũi khâu to đùng. Mắt mũi miệng gã méo xộc méo xệch với mươi vết chém ngang dọc vá lại vội vàng, nhìn như mặt người trong những bức chân dung siêu thực tả nỗi thống khổ cùng cực của con người. Nhưng tất cả cũng chưa đáng sợ bằng cái đầu trọc thứ hai mọc lên lúc lỉu bên vai phải của gã. Người em song sinh trứng chia không hoàn hảo của gã không có thân hình nên phải sống ký sinh vào tim gã, óc gã và mọi thứ của gã. Các nhà khoa học đã làm gì anh em gã? Họ làm gì mà thằng em dở sống dở chết trên người gã? Mà có phải là em không nhỉ? Có lẽ, ai sở hữu được thân mình toàn vẹn thì người đấy là anh. Giây phút bước ra khỏi cái phòng thí nghiệm nóng bức và hôi nồng nặc ấy, gã bỗng thấy khoẻ mạnh, cường tráng và khao khát khám phá thế giới chung quanh. Nhưng bây giờ mọi người đang rượt đuổi gã. Đuổi thì chạy thôi. Đầu thằng em rũ xuống trên vai gã, giựt giựt theo từng cú gã phóng nhanh và mạnh như một con gấu xổng chuồng bất kham. Chiều xuống. Mặt trời khoanh đỏ rực màu máu bên kia bờ núi đá, dòng người thôi không đuổi theo gã nữa. Gã bước vào cửa rừng, đầu thằng em lắc lư, lắc lư, lắc lư... theo từng nhịp đi mệt nhoài của gã. Vừa đi gã vừa nghĩ đến chuỗi âm thanh của đám người đuổi gã phát ra: “Quái vật hai đầu! Quái vật hai đầu!”. Gã nhíu mày, cong môi lặp lại: “Quái vật hai đầu, quái vật hai đầu”. Là cái gì ấy nhỉ, chịu, làm sao gã biết được. ***
  3. Con suối róc rách nước trong veo hiện ra trước mắt gã. Đôi chân gã chẳng đặng đừng bước đến. Hụt chân, rơi tõm trong dòng mát lạnh, một cảm giác bềnh bồng lan toả. Theo bản năng, gã đập tay đập chân cho người nổi lên và trôi theo dòng nước. Bềnh bồng bềnh bồng. Lạ lẫm lạ lẫm. Gần đến cuối dòng, cành cây khô đang chơi vơi trong làn nước ngáng gã lại. Gã nương theo cành cây bò lên bờ, nghe bụng sôi réo ầm ào. Cảm giác đói lần đầu trong kiếp làm người của gã. Nhặt cành cây làm gậy, gã men theo đường mòn đến ngôi nhà hình nấm thấp lè tè nằm dưới gốc cổ thụ loà xoà râu. Có lẽ bớt mệt bởi được đắm mình trong dòng suối mát, đầu thằng em song sinh thôi không lặc lè nữa, nó nghển cổ nhìn quanh, mắt đờ đẫn vô hồn. Bước chân khựng lại, gã nép vào một lùm cây. Người phụ nữ phốp pháp bê thau cám heo nghi ngút khói ra khỏi ngôi nhà hình nấm, ngay sau đó, bà chui vào túp lều be bé bên cạnh. Chờ người phụ nữ bước ra, gã xông vào túp lều. Bốn chú heo trắng múp míp đang hồng hộc tranh ăn trước máng cám. Bụng gã lại cào lên. Gã ngồi thụp xuống, thọc hai tay vào máng, vốc từng vốc cám to lên miệng, trệu trạo nhai và nuốt ngấu nghiến. Lần đầu trong đời được ăn, gã sung sướng thoả lòng. Như lũ heo, sau khi no bụng, gã chuồi mình nằm xuống góc chuồng và lim dim ngủ, cũng là giấc ngủ đầu tiên trong đời. Đầu thằng em song sinh không chịu ngủ, chốc chốc nó lại kêu grừ grừ trong cổ họng. Ban đầu gã nghĩ chắc tại nó đói nên đứng lên đi về phía máng cám, song lại chậc lưỡi, chà, nó có bụng như gã đâu mà phải ăn. Thế là quay về góc chuồng ngủ tiếp. Thế giới loài người mở ra trong gã trước tiên từ chiếc máng sứt to đùng cũ kỹ lâu ngày úp ở góc chuồng. Mỗi khi người phụ nữ vào chuồng tắm heo hoặc cho heo ăn thì gã cuộn tròn mình trong chiếc máng cổ tích ấy. Tiếp theo là những song cửa bằng tre nối chuồng heo với ngôi nhà hình nấm ấm áp. Nấp từ song cửa nhìn qua, đêm đêm dưới ánh đuốc bập bùng, gã thấy cả nhà người phụ nữ quây quần ăn cơm, thấy hai đứa trẻ ôm nhau cười đùa khúc khích, thấy người cha dạy chúng học hành, thấy người ông đọc thơ cho cháu nghe, thấy cả việc cha mẹ bọn trẻ làm với nhau chuyện đàn ông đàn bà. Từ ngạc nhiên, gã chuyển sang hăm hở nhập cuộc một mình. Gã học nói, học cười, học khóc qua song cửa tre từ những thành viên trong gia đình người tiều phu tráng kiện, chơn chất. Sau đó là
  4. học chữ, học đọc thơ, học những điều hay lẽ phải từ người ông dạy cháu. Gã khá thông minh, chỉ đôi lần lặp đi lặp lại một điều gì đó là đã thuộc làu và hiểu hết mọi thứ. Gã sung sướng với chiếc máng sứt và bầy heo trắng múp míp. Gã ghiền món cám thơm thơm, chua chua mùi thức ăn ôi mốc. Duy chỉ có chuyện đàn ông đàn bà là gã làm không được. Đôi lần gã định quay sang hôn môi đầu thằng em song sinh, nhưng không tài nào được. Có thể được nếu hai đầu chịu quay lại nhìn nhau. Đàng này, thằng em không hiểu, không biết và không có ý định gì cả thì làm sao được. Không được phần đầu, nghĩ đến phần đuôi. Đêm đêm dưới ánh trăng bàng bạc trên đồi chè bát ngát sau nhà, gã trút bỏ bộ quần áo nặng mùi mặc từ phòng thí nghiệm, khoả thân tự sướng. Nhưng mãi rồi cũng chán, thằng em lặc lè một bên cổ khiến gã không tài nào thăng hoa. Gã nhắm mắt, tưởng tượng đến bung cả óc mà rốt cuộc chỉ nghe tiếng thở khào khào của chiếc đầu thừa, thế là tuột cảm xúc và không còn đủ sức để làm lại từ đầu. Gã chán. Từ đó mỗi lần nhìn qua song cửa mà thấy chuyện ấy thì gã nhắm mắt lại... Lâu dần, gã thấy mình như một thành viên chính thức trong gia đình nhà hình nấm. Ban ngày, khi cả nhà đi vắng, chỉ còn người ông già lắm ngồi trong nhà với những cơn ho khọt khẹt, gã đi quanh vườn tìm búa chẻ củi; xong lại vỡ đất trồng khoai, tỉa bắp. Xong, định ra sông tắm thì bọn trẻ đi học về, thế là gã vội vội vàng vàng chui vào chiếc máng sứt. Đêm, gã vừa tắm trăng vừa ra sức dựng lại hàng rào tre bị cặp trâu tơ nổi cơn húc đổ ban chiều. Cũng có khi chỉ trong một đêm, gã đã san bằng ngọn đồi nhỏ bên hông nhà để đào ao thả cá theo dự định của vợ chồng người tiều phu. Chuyện về một người giấu mặt được kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần trong bữa cơm tối gia đình nhà hình nấm. Người chồng nghi ngại, đòi báo công an. Người vợ bảo báo làm gì khi người ta toàn làm việc tốt và có lợi cho gia đình mình, ngần ấy việc, về xuôi thuê mười người đưa lên chưa chắc bằng sức làm việc của anh ta. Sao lại anh ta. Thằng con nhỏ thắc mắc. Thằng lớn trả lời, chỉ có đàn ông Hecquyn mới đủ sức làm việc nhanh và nhiều như thế. Người ông ngồi im không nói gì. Sau những cuộc tranh luận hay chuyện trò của cả nhà, ông thường giục mọi người đi ngủ sớm để ngày mai còn làm việc, học hành.
  5. Có một sáng mặt trời lên như thường lệ, bọn trẻ đến trường, vợ chồng người tiều phu dong cặp trâu tơ vào rừng lấy củi, người ông nằm nhà ho khọt khẹt; người giấu mặt hai đầu bước vào gian bếp sau nhà sửa lại chiếc cối xay bằng đá, công việc mà khi tối ông chồng nói với bà vợ là phải làm xong trong vòng hai ngày để có cái xay bột làm bánh cho bọn trẻ. - Anh đấy phải không, đến đây, đến đây uống với tôi ly trà! Người ông lên tiếng. Gã lực điền hai đầu với sức mạnh vô song chợt run bắn người đứng bật dậy... - Không không, xin anh đừng hốt hoảng, từ lâu tôi đã biết sự có mặt của anh trong nhà này... - Ông ông ông... Môi gã mấp máy phát ra tiếng người, được mấy tiếng lại im bặt, không biết nói gì. Tĩnh tại đưa cây gậy dò đường, người ông bước đến ngồi trên băng ghế dài cạnh bếp lò:
  6. - Anh đừng nói gì cả, đến đây, cho tôi nắm bàn tay anh một chút... Gã đến gần, tần ngần đưa tay ra. Bàn tay ông già truyền hơi ấm dạt dào cho gã. Lần đầu tiên gã được chạm vào con người. - Anh là một người đàn ông cao to, mạnh khoẻ và tốt bụng như con voi trên rừng, đang có gì ẩn ức mà phải sống chui nhủi trong chuồng heo nhà tôi cả mấy tháng nay? Vẫn để tay trong tay ông già, gã cúi đầu và khóc. Lần đầu tiên gã được quan tâm như một con người. Trái tim gã đập lung bung từng nhịp, từng nhịp, từng nhịp. Đầu thằng em vẫn cứ lắc lư, lắc lư, lắc lư vô cảm trên vai gã. Gã muốn nói lắm rằng, gã yêu ông già nhưng không biết nói làm sao. Ông già nói thật nhiều, gã cố dỏng tai nghe nhưng không hiểu hết. Xúc động quỳ xuống, gã cầm bàn tay ông già áp vào một bên má, bên có những giọt ấm nóng lã chã rơi... - Con khóc à? Đừng khóc, mỗi người có một số phận... con à. Dù con đang là người đau khổ nhất trên đời, hoặc là trộm cướp hay giết người đi nữa thì ta vẫn biết con đang ăn năn hối cải, muốn được là người tốt trong những tháng ngày này. Cách sống cùng những việc làm âm thầm của con cho gia đình ta mấy tháng qua đã mách bảo ta rằng, con là một người nhân hậu. Chỉ tiếc là ta mù, không thấy được mặt con... Bất ngờ, vợ chồng người tiều phu quay trở lại nhà lấy vật dụng đi rừng bỏ quên. Người vợ bước vào trước, trông thấy gã, bà hét lên một tiếng hãi hùng rồi té lăn ra xỉu. Người chồng lao vào với cây rựa trên tay, ông chém tới tấp vào người gã: - Quái vật, đồ quái vật, cút khỏi nhà tao! Gã gầm lên một tiếng như hổ chuẩn bị vồ mồi rồi phóng đi mất dạng. Ngay trong đêm đó, người tiều phu đốt nhà và sơ tán cả gia đình đi nơi khác. Đêm. Trăng thượng tuần bàng bạc trên cao. Gió thổi hanh hao buồn. Từ trong xó xỉnh nào, gã xuất hiện lừng lững một bóng đen hai đầu. Dẫm bước đi trên đám cháy hoang tàn, gã theo dấu tìm về chuồng heo cũ. Không còn gì ngoài chiếc máng sứt cháy dở dang. Gã thất vọng, chán chường ngồi gục đầu bên gốc cây gãy dưới chân đồi sau nền nhà cũ.
  7. Chiếc đầu thừa dường như cũng biết gã buồn, nó tựa vào đầu gã rên grừ grừ. Hoang hoải trong nỗi cô đơn cùng cực của một con người vừa biết nhận thức, gã phát điên dang tay đấm bình bịch vào chiếc đầu thừa. Nó la lên và khóc, kiểu khóc lu loa của đứa trẻ vừa mở mắt chào đời đòi vú mẹ. Dần dần gã cũng thấy đau. Từ trong sâu thẳm, gã chợt hiểu thằng em cũng chính là mình. Buồn thương trĩu nặng, bất lực gã ngước mắt nhìn trời gào lên như con thú hoang... Đám đông bất thần xuất hiện như người từ trên trời rơi xuống. Tên cao to nhất bọn quẳng sợi dây thừng xiết chặt lấy người gã. A, thế là gã bị bắt. Bị bắt là gì? Bị bắt là người ta trói gã lại như người tiều phu trói heo mang đi trước khi phóng hoả đốt nhà vì ghê tởm, khiếp sợ hình hài quái dị của gã. Sau đây thì người ta đốt cái gì? Gã không biết nhưng nghe bọn người nói lao xao... - Bây giờ xử nó sao? - Nhà nghiên cứu Thời Thôi quyết định sao? - Bắn là xong, tha hồ moi móc tim gan phèo phổi nó, phải không nhà nghiên cứu? Gã quay sang nhìn người được gọi là nhà nghiên cứu Thời Thôi. Trạc tuổi gã nhưng râu tóc hắn rậm rì, mắt hắn lơ mơ ngái ngủ. Thời Thôi nghĩ ngợi một chút rồi chậm rãi bảo: - Không được bắn, nghe tiếng súng, công an vào, rắc rối to, chúng ta sẽ phải đi tù vì tội giết người. - ủa, mình giết thằng quái này bằng gì cũng là giết người mà, đại ca? Thời Thôi bảo: - Nhưng mà các người ngu quá, nó là sản phẩm nghiên cứu khoa học của ta nên ta toàn quyền. Toàn quyền theo kiểu riêng ta, đừng để mấy thằng công an dính vào rách việc. Vả lại, nếu ta giết nó bằng cách bắn vào đầu hay lồng ngực thì không giữ toàn vẹn được mớ lục phủ ngũ tạng mà ta dày công mong đợi. May nhờ thằng tiều phu ra chợ la hoán lên mới biết nó ẩn núp trong cánh rừng này, ta đã mất bao công sức truy tìm từ ngày nó được
  8. cải tử hoàn sinh và chạy phăm phăm ra khỏi phòng thí nghiệm. Nay bắt được “vàng” rồi thì phải tính cách tận thu sao cho hiệu quả chứ! - Xin lỗi cho tụi em hỏi nghe, làm cách nào mà trước kia đại ca có được thằng hai đầu này làm thí nghiệm? - Anh em sinh đôi quái dị nhà này được ta mua từ một nhà xác bệnh viện khi chúng bị mấy thằng bác sĩ tào lao mổ xẻ nhừ tử mà vẫn không có khả năng bóc tách, khi đó chúng chỉ là hai đứa bé chưa tròn tháng tuổi và đang hấp hối... - Nhưng mà ai cho bán xác chết, đại ca? - Ta “móc” được một tay trong chuyên tẫn lịm xác chết giả, tất nhiên xác trong quan tài đưa về cho mẹ chúng chỉ là búp bê. - Rồi sao nữa đại ca? - Cả đời nghiên cứu khoa học, ta thèm khát được sở hữu và săm soi các cơ quan nội tạng con người trong hình hài đặc biệt. Bọn bây đã từng thấy trái tim người có bốn tâm thất và bốn tâm nhĩ hoặc lá phổi người có năm buồng chưa? Toàn “hàng độc” của thằng hai đầu này đấy! - Hàng độc vậy sao đại ca để nó xổng đi? - Trong giây phút thiếu tập trung, ta đã cấy hoá chất và mầm tế bào vào cơ thể nó một lượng quá liều khiến nó sống lại quá mạnh. Chẳng những sống lại mà nó còn già đi trong phút chốc kèm theo sức mạnh phi thường nên ta không làm gì được nó. Thế là ta phải thuê bọn bây quần khắp nơi để tìm ra nó bằng mọi giá... - Và bây giờ ta bắt được nó là một người có trí khôn hẳn hoi, điều lạ của thằng quái này sẽ khiến đại ca không ngờ... Thời Thôi ngạc nhiên cực độ: - Trí khôn à? Từ khi được tái tạo đến giờ, nó có được tiếp xúc với con người đâu mà có trí khôn? - Đại ca nhầm to, không nghe những điều thằng tiều phu lu loa với mọi người về nó sao?
  9. - Nếu vậy thì phải xử nó nhanh, ta mua nó với bộ dạng con người để nghiên cứu chứ đâu phải để cho nó làm người... Nghe đến đây, cảm xúc gã hai đầu trào dâng cực độ. Hai tay gã nắm lại, cằm gã bạnh ra, mắt gã vằn lên tia nhìn ngầu đỏ. Chiếc đầu thừa dựng đứng lên ngoa ngoắt. Gã biết giây phút này, gã đã chính thức là một con người. Gã gào lên ầm ào núi rừng rồi gồng cứng người cho sợi dây thừng đứt ra. Bọn giết người thuê và tên nhân danh nghiên cứu khoa học một cách bệnh hoạn bỏ chạy tán loạn. Gã hai đầu nhắm hướng chạy của Thời Thôi bước tới. Một bước của gã bằng mười bước chạy của Thời Thôi nên chẳng mấy chốc gã tóm được hắn bên bờ suối. Thời Thôi quỳ xuống van xin: - Xin... xin... xin anh xin anh, đừng... đừng... đừng giết tôi... Gã hai đầu không biết dùng lời đáp trả. Tay gã túm cổ áo Thời Thôi nhấc người hắn lên khỏi mặt đất, miệng lầm bầm: - Phải chết, phải chết, phải chết... Rồi quẳng mạnh tên nhân danh nghiên cứu khoa học một cách bệnh hoạn vào vách núi đá bên kia bờ suối. Xác Thời Thôi mắc lửng lơ trên một gờ đá, máu từ cổ hắn phụt ra xối xả hình tia cầu vồng làm đen ngòm mặt suối lấp lánh ánh trăng... Rừng trở lại yên ắng như chưa bao giờ yên ắng. Thỉnh thoảng có tiếng bọn bò sát đuổi nhau lạo xạo thảm lá rừng. Những giọt trăng rơi rơi qua vòm lá phủ tràn hai mái đầu trọc đã bắt đầu nhú lên những mầm tóc sau một thời gian dài gã hai đầu loanh quanh trốn chạy con người, loanh quanh muốn được con người xem là đồng loại. Cảm giác đắng cay, cô đơn cùng cực ứ tràn trái tim tám ngăn của gã. Đất rừng mênh mông với nguồn oxy vô tận bỗng chốc không đủ cho lá phổi năm buồng tha thiết sống của gã. Gã đưa hai tay đấm mạnh ngực gào lên: - A... a a a... Theo thói quen, bước chân đưa gã quay lại nền ngôi nhà hình nấm vẫn còn ngun ngút khói. Gã ngồi như tượng bên gốc cây gãy mà gã hay ngồi. Chợt thấy cách đó không xa,
  10. cạnh lùm cây xanh có chiếc can trắng còn ít xăng và chiếc bật lửa. Người tiều phu bỏ lại dụng cụ đốt nhà sau khi phóng hoả. Gã chầm chậm bước đến, chầm chậm làm như người tiều phu đã làm với ngôi nhà hình nấm, chầm chậm tưới xăng lên người rồi bật lửa. Nóng quá, chiếc đầu thừa gào lên thảm thiết: - A... a a a... Trời nổi gió. Mây đen vần vũ kéo về. Trăng tắt. Mưa đến rất nhanh. Một cơn mưa lớn chưa từng thấy đổ tràn qua thân xác gã. Chiếc đầu thừa cháy thành tro, tan mất vào dòng nước rừng băng cuồn cuộn. Thêm một cành cây vô tình ngáng ngang đường nước chảy giữ gã lại, người gã cháy quắt queo nhưng gương mặt hãy còn tươi lắm, chết mà như ngủ. Một người bình thường ngủ. TRUYỆN NÀY ĐĂNG TRÊN VĂN NGHỆ SỐ XUÂN 5/2013 BỊ ĐỖI TÊN LÀ "LÀM NGƯỜI"
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2