intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Biên Hoang Truyền Thuyết - Tập 4

Chia sẻ: Nguyễn Vinh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:667

95
lượt xem
10
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Mộ Dung Chiến ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa, hai mắt trừng trừng nhìn sự điều động của địch quân ở phía trước, một cái chớp mắt cũng không có, thần thái ung dung, nhàn nhã như cá về biển lớn. Ở cạnh hắn có Diêu Mãnh và bảy, tám cao thủ bản tộc. Kỵ binh phân ra lập thành thế trận ở hai bên tả hữu. Ngoài ra, còn có một đội quân ngàn người ở hậu phương. Diêu Mãnh nói: "Địch nhân chỉ có hai ngàn, chắc là chỉ hư trương thanh thế để đề phòng bọn ta...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Biên Hoang Truyền Thuyết - Tập 4

  1. vietmessenger.com Huỳnh Dị Biên Hoang Truyền Thuyết - Tập 4 MỤC LỤC 1. Binh Phân Đa Lộ 51. Phản Mục Quyết Liệt 2. Sơ Chiến Đắc Lợi 52. Tối Hậu Nhất Dạ 3. Cuồng Phong Lôi Bạo 53. Đô Thành Mật Hội 4. Xuất Kỳ Chế Thắng 54. Bí Mật Hiệp Nghị 5. Chung Thanh Khắc Địch 55. U Linh Sứ Giả 6. Kỳ Huyệt Diệu Dụng 56. Ma Phiền Quý Khách 7. Kim Bài Miễn Tử 57. Giai Hạ Chi Tù 8. Huyền Chi Hựu Huyền 58. Nhật Ích Cô Lập 9. Địa Thế Bất Bại 59. Quân Tâm Hoán Tán 10. Quan Quang Đại Nghiệp 60. Yểu Điệu Thục Nữ 11. Thoát Thai Hoán Cốt 61. Mật Mưu Binh Quyền 12. Chân Long Bất Tử 62. Thiên Hạ Đệ Nhất 13. Bắc Phương Vọng Tộc 63. Tối Giai Thứ Khách 14. Trạch Mộc Nhi Tê 64. Cửu Mệnh Chân Khí 15. Bảo Mệnh Kim Bài 65. Bất Tử Chi Nhân 16. Cối Kê Thất Hãm 66. Cảm Tình Phong Ba 17. Trọng Quy Bắc Phủ 67. Khu Dương Chi Pháp 18. Thiên Sư Độc Thủ 68. Hảo Hí Tại Hậu 19. Phong Lưu Tẫn Tán 69. Tuyệt Cục Cầu Sinh 20. Minh Chủ Trạch Sĩ 70. Uổng Tác Tiểu Nhân 21. Đắc Đạo Đa Trợ 71. Hộ Hoa Sử Mệnh 22. Hảo Tự Vi Chi 72. Kết Hợp Tâm Linh 23. Cao Môn Tử Đệ 73. Tham Hợp Chi Chiến 24. Quan Quang Thủ Pháo 74. Tiên Môn Kiếm Quyết 25. Dự Tác Cảnh Cáo 75. Thiên Lý Báo Tin 26. Miễn Trí Hậu Hoạn 76. Cản Tẫn Sát Tuyệt 27. Ly Gián Đại Kế 77. Cư Tâm Nan Trắc 28. Tốc Quyết Chi Pháp 78. Khuông Tể Chi Tài
  2. 29. Đài Bích Chi Chiến 79. Tiên Môn Nan Độ 30. Cầm Vương Chi Đế 80. Ý Giả Tình Chân 31. Thái Thú Thượng Nhâm 81. Hối Bất Đương Sơ 32. Nguyện Giả Thượng Câu 82. Thiết Hán Nhu Tình 33. Oan Gia Hẹp Lộ 83. Tối Hậu Thông Điệp 34. Quyết Chiến Long Vương 84. Động Cực Tiên Đan 35. Cố Mộng Như Yên 85. Phá Toái Hư Không 36. Cô Đảo Chiến Thuật 86. Bạch Nhạn Bắc Phi 37. Đại Thắng Khả Kỳ 87. Xưng Đế Thì Ky 38. Truy Kích Thiên Lý 88. Mưu Định Hậu Động 39. Kinh Châu Chi Tranh 89. Khoái Lạc Ly Biệt 40. Nhu Thiên Công Chúa 90. Mệnh Trung Chú Định 41. Tình Lữ Chi Minh 91. Tần Hoài Chiến Vân 42. Hậu Hội Vô Kỳ 92. Hoài Nguyệt Chi Hội 43. Sinh Tử Nhất Tuyến 93. Công Tài Công Vọng 44. Tử Lý Cầu Sinh 94. Nhân Tận Kỳ Tài 45. Tình Thế Hữu Dị 95. Thứ Sát Hành Động 46. Các Thức Nhân Vật 96. Phương Tâm Nan Trắc 47. Biến Loạn Tức Lâm 97. Bán Bả Tiên Thi 48. Trí Sĩ Vãn Ca 98. Hoang Khư Chi Hung 49. Kiến Khang Chiến Tuyến 99. Bí Trung Chi Bí 50. Lão Thần Thụ Nhục 100. Lựu Các Ngọ Yến Hồi 1 Binh Phân Đa Lộ Mộ Dung Chiến ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa, hai mắt trừng trừng nhìn sự điều động của địch quân ở phía trước, một cái chớp mắt cũng không có, thần thái ung dung, nhàn nhã như cá về biển lớn. Ở cạnh hắn có Diêu Mãnh và bảy, tám cao thủ bản tộc. Kỵ binh phân ra lập thành thế trận ở hai bên tả hữu. Ngoài ra, còn có một đội quân ngàn người ở hậu phương. Diêu Mãnh nói: "Địch nhân chỉ có hai ngàn, chắc là chỉ hư trương thanh thế để đề phòng bọn ta tiến thẳng đến bên ngoài Nam môn thôi." Mộ Dung Chiến không nói, lưu thần quan sát biến hoá của trận địch, đột nhiên cười đáp: "Đó là quân của Mộ Dung Lân đang rời Tập đến chặn bọn ta. Chúng nghĩ sẽ ngăn cản thế tiến của bọn ta rất dễ dàng bởi vì sơ suất cho rằng bọn ta đang mệt mỏi vì phải trải qua một quãng đường dài đi tới đây, người ngựa đều kiệt sức. Chúng không biết tối qua bọn ta đã nghỉ ngơi cả đêm, giờ mới chỉ đi có hơn mười dặm thôi." Diêu Mãnh bội phục thốt: "Chiến gia đúng là đã tính toán hết rồi. Ban đầu thì toàn lực đi một đêm một ngày, làm bọn ta mệt suýt nữa thì chỉ còn nửa mạng. Hoá ra là đã sớm dự kiến được tình hình này." Hắn lại ngạc nhiên hỏi: "Nhưng bằng vào binh lực ít ỏi đó của đối phương, làm sao dám đối chọi cùng bọn ta?" Mộ Dung Chiến lạnh lùng đáp: "Hừ! Địch nhân lúc này tuy tiến thoái chậm rãi ổn định, nhưng
  3. cũng có thể tuỳ thời chuyển từ chậm sang nhanh, lập tức có thể xung phong bố trận. Chiến lược đó rõ ràng muốn lôi kéo sự chú ý của bọn ta, bắt bọn ta phải tập trung lực lượng cố thủ ở đằng trước. Con bà nó! Ta không trúng kế đâu. Muốn cùng ta chơi trò biến hoá trận pháp thì Mộ Dung Chiến ta cũng vui vẻ phụng bồi. Chúng cứ nghĩ rằng trận pháp là cái bọn ta yếu kém nhất thì ta sẽ cho chúng biết chúng đã lầm to." Diêu Mãnh cũng là người xuất thân từ quân đội, liền xem kỹ trận thế bên địch. Hắn thấy cái bọn chúng đang dùng chính là Tiên Phong trận - tập trung chủ lực vào trung quân, tả hữu là phụ, toàn bộ đều là kỵ binh lợi cho tấn công. Khi tiến lên thì trung quân đi chậm, tả hữu quân áp hậu. Khi trung quân dừng lại thì đến lượt tả hữu quân tiến lên, làm người ta thấy trận thế rất hoàn chỉnh, tạo ra cảm giác trấn áp rất lớn. Bỗng từ đằng xa bên trái có năm tia sáng loé lên. Rõ ràng là có người đang dùng kính phản chiếu ánh mặt trời thông báo tin tức cho bọn họ. Mộ Dung Chiến vui mừng nói: "Quả nhiên không ngoài tính toán của ta. Năm ngàn địch nhân khác đang âm thầm tiến tới bên sườn, chuẩn bị dùng thủ pháp đánh lén, giáp kích bọn ta. Nhưng sao giấu được thám tử Hoang nhân của bọn ta chứ." Diêu Mãnh tán thưởng: "Chiến gia chẳng khác nào người sẽ ăn chắc trận chiến này rồi, luôn nhàn nhã quan sát diễn biễn của chiến sự. Chỉ cần nhìn thần thái nắm vững tất cả mọi sự trong lòng bàn tay của Chiến gia là tiểu nhân đã có mười phần tín tâm rồi." Mộ Dung Chiến bật cười: "Ngươi đến đây làm phó tướng cho ta, chứ không phải làm kẻ vỗ mông ngựa để làm ta vui vẻ đấy nhé." Tiếp đó hắn giật dây cương cho chiến mã cất vó hí dài, vươn thẳng người lên, đồng thời thét lớn: "Các vị huynh đệ!" Các chiến sỹ thủ hạ ai ai cũng ngẩng đầu quay về phía hắn trên đồi cao. Mộ Dung Chiến giục ngựa chầm chậm đi vòng trên đỉnh Trấn Hoang cương để cho người nào cũng có thể nhìn rõ hắn, giơ cao tay phải nắm chặt thành quyền hét lớn: "Ngày lành phản công Biên Hoang tập của bọn ta cuối cùng đã tới. Đại trượng phu da ngựa bọc thây, bọn ta thà chiến đấu oanh liệt đến chết chứ không thể sống hèn được đúng không?" Các chiến sỹ ầm ầm hưởng ứng, sỹ khí tăng cao đến đỉnh điểm. Người nào cũng thề quyết tử chiến. Mộ Dung Chiến thét lớn: "Nhưng Mộ Dung Chiến ta tuyệt không đưa các ngươi đi chết. Người chết chính là bọn địch đang coi thường chúng ta kia. Bày bố Thuẫn trận cho ta!" Mệnh lệnh vừa phát ra, lập tức hai bên tả hữu mỗi bên khoảng năm trăm người nhảy xuống ngựa, lấy chiếc đằng thuẫn gọn nhẹ ra, bố trí thành Thuẫn trận ở phía trước. Các chiến sỹ ở phía sau trước tiên dắt ngựa đi rồi lấy cung tên ra, chia thành hai đội dàn hàng ngang sau Thuẫn trận. Hành động của bọn họ nhanh chóng, trật tự. Một thế trận có khí thế vô cùng lớn bỗng nhiên hình thành, đè bẹp hoàn toàn khí thế ngông nghênh đang tiến tới của địch nhân. Tiếng tù và nổi lên, địch quân dừng lại không tiến thêm nữa, mà lập trận cách họ hơn hai ngàn bước, duy trì tư thế tùy lúc có thể xung phong tiến công. Mộ Dung Chiến quay lại bên cạnh Diêu Mãnh. Diêu Mãnh không ngớt gục gặc đầu, biểu hiện sự kính phục và ngưỡng mộ hắn.
  4. Mộ Dung Chiến khí định thần nhàn nhìn lướt qua quân sỹ trong Thuẫn trận bên mình một lượt rồi nói: "Chúng ta phải cảm ơn món quà của Kinh Châu quân đã tặng cho. Nếu không có bọn chúng khẳng khái tặng cho quân trang thiết bị thì chúng ta chắc chắn không thể bố trí trận Thuẫn Bài này được. Ha ha..." Mọi người tả hữu đều ngạc nhiên trước thái độ coi chết như về, đàm tiếu khi dụng binh của hắn. Diêu Mãnh nhìn sang phía địch nhân, tức giận chửi: "Con bà nó! Vẫn còn chưa sợ ư?" Mộ Dung Chiến đáp: "Bọn chúng không phải đang sợ đâu, mà vì thấy đấu chí bọn ta lên cao, sợ bọn ta đột nhiên tấn công nên mới tạm ngừng thế tiến lên. Đợi đến khi cánh quân đánh úp bên cánh trái kéo đến, dùng ưu thế về binh lực làm dao động quân tâm bọn ta, rồi xem phản ứng của quân ta mới quyết định sách lược tấn công hay thoái thủ." Diêu Mãnh nói: "Lúc đầu ta còn nghĩ địch nhân không dám rời Tập nghênh chiến. Giờ mới biết là ngược lại. Khi trận cước bọn ta còn chưa ổn định thì bọn rùa đen đó đã tới rồi." Mộ Dung Chiến cười nhẹ: "Phán đoán của chúng ta về tình hình bên địch cơ bản không hề sai lầm. Nếu địch nhân điều ra hơn nửa quân số đối phó với bọn ta thì chúng sẽ đánh thẳng trực diện. Hiện giờ chúng vẫn giữ thế thủ là chính. Binh pháp có nói chỉ thủ mà không công chính là tử thủ, là một việc ngu ngốc mà người giỏi binh pháp không bao giờ làm. Trong mắt địch nhân, chúng ta là một lũ quân ô hợp không được huấn luyện, lợi thế duy nhất chỉ là sỹ khí cao vời. Nếu giáp trận đánh bại bọn ta, gây ra thương vong lớn thì có thể bẻ gãy đấu chí của bọn ta, khiến khả năng chiến đấu của bọn ta đại giảm. Đó thật ra là một sách lược cao minh. Vấn đề là bọn ta tuyệt không phải là một lũ ô hợp nên chỉ cần bọn ta lộ ra một chút thực lực thì địch nhân chỉ còn cách rút lui về Biên Hoang tập. Đến khi bọn chúng còn đang nghĩ ở trong Tập kiên cố sẽ thủ vững thì đột nhiên mưa to gió lớn kéo tới. Rồi thế công của bọn ta dồn dập hết đợt này đến đợt khác đánh vào với khí thế nghiêng trời lệch đất thì lúc đó địch nhân mới biết mình đã sai lầm tệ hại thế nào." Một người hỏi: "Làm sao Chiến gia lại đoán được địch nhân có viện quân phối hợp?" Mộ Dung Chiến ngạo nghễ cười lớn, rồi điềm nhiên đáp: "Việc đó thật dễ dàng. Bọn ta xuất hiện rất đột ngột. Trong lúc địch nhân vẫn chưa hiểu rõ tình hình bọn ta, lại chưa biết cánh kỳ binh của Thác Bạt Nghi, nên chỉ điều ra một đội hai ngàn kỵ binh lập trận cách Tập hai dặm, nhằm áp chế không cho bọn ta tiến lên nữa. Đến khi địch nhân biết được viện quân của bọn ta vẫn còn đang trên đường đến đây, lại phát giác quân số bọn ta ở đây đã có năm ngàn người, chiếm gần một nửa tổng quân lực mà chúng ta có, đương nhiên khi đó chúng sẽ không chịu để cho bọn ta ỷ vào lợi thế trên cao của Trấn Hoang cương mà bố phòng. Chúng lại muốn thăm dò sức chiến đấu của bọn ta xong rồi mới quyết định công kích. Nếu quả như bọn ta dễ dàng bị đánh bại đương nhiên là lý tưởng nhất, còn nếu không chỉ cần có thể khóa chặt lấy bọn ta thì địch nhân cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi." Hắn lại nói tiếp: "Vừa rồi ta nhìn tư thế tiến lên mười phần tự tin của địch nhân là đủ biết chúng có viện binh, nếu không làm sao chúng dám khoa trương như vậy trước mặt bọn ta?" Tiếng vó ngựa bỗng rộn lên. Từ khu rừng bên trái đổ ra vô số kỵ binh địch, ở ngoài nửa dặm ồ ạt tràn tới như thủy triều. Đồng thời, địch nhân đằng trước cũng từ tĩnh chuyển sang động, chầm chậm tiến về phía bọn họ.
  5. Tiếng trống trận và tiếng tù và vang lừng, tạo thành uy thế xuyên lên đến tận mây xanh. Mộ Dung Chiến cười lãnh khốc nói: "Phượng Hoàng đại trận." Người nữ binh phụ trách cờ hiệu đứng bên lập tức lấy ra cây cờ hiệu Phượng Hoàng đại trận, được đặc biệt thiết kế dành riêng cho Trấn Hoang cương. Mười hai chiếc Song Đầu thuyền kết thành trận pháp trên Dĩnh Thủy cách Biên Hoang tập mười dặm, phong tỏa hoàn toàn đường thuỷ. Phía sau là rất nhiều chiến thuyền, thuyền hàng lớn nhỏ chia ra đậu hai bên bờ, đang vận chuyển vũ khí, lương thực và hàng hóa xuống các bến đò dựng tạm. Toàn bộ ba mươi chiếc máy bắn đá siêu cấp đều được vận chuyển đến bờ Đông. Đạn bắn ra không phải là đá tảng mà chính là Vạn Hỏa Phi Sa Thần Pháo do Cơ Biệt chế tạo, đang được đựng đầy trong năm mươi chiếc rương lớn. Mỗi rương có hai mươi viên, tổng cộng là một nghìn viên. Số lượng nghe tưởng là nhiều nhưng trên chiến trường thì chắc chỉ công kích trong một tiếng đồng hồ là hết. Vì vậy chỉ tuỳ lúc mới được sử dụng, còn không thì dùng đá tảng bình thường thay thế. Ngoài ra còn có hơn trăm thùng đựng Hỏa Thạch Độc Yên tiễn được quấn vải dầu chống nước cẩn thận. Số tiễn này được chia ra vận chuyển sang cả hai bờ Đông Tây, giấu sẵn ở các ngọn núi cao hoang dã hai bên bờ. Các chiến sỹ lập trận phòng thủ trên những điểm cao hai bên thượng du để đề phòng địch nhân tới đột kích. Nhân số trước mắt tuy đạt gần vạn người, nhưng số người thực sự có thể huyết chiến với địch nhân trên chiến trường chỉ vào khoảng bốn ngàn. Hơn nữa tất cả đều là bộ binh, không có chiến mã nên họ không cách nào khác phải xuống thuyền ở chỗ không xa địch nhân quá, vì vậy cần được bộ đội tiên phong kiềm chế địch bảo vệ. Số còn lại chủ yếu là thợ thuyền và các nhân viên hỗ trợ. Chiếm hơn nửa là những phụ nữ khỏe mạnh của Hoang nhân. Trong số bọn họ không ít người là các cô nương yêu kiều từng oanh kêu yến hót tại thanh lâu, nay cũng cực khổ lao động bên cạnh các phụ nữ Hoang nhân khác, trở thành các hảo tỷ muội đồng cam cộng khổ với nhau. Trên bờ Đông là một ngàn chiến sỹ và bốn ngàn bộ đội tiếp viện. Đó là lực lượng chủ lực tấn công Tập do Lưu Dụ đích thân chỉ huy. Ở bờ Tây là hai ngàn chiến sỹ và các nhân viên phục vụ, do Đồ Phụng Tam phụ trách. Các chiến sỹ chủ yếu đến từ Chấn Kinh hội của hắn, quen đánh đối kháng, sức chiến đấu cao hơn nhiều so với hơn ngàn bộ đội do Lưu Dụ chỉ huy được tạo thành từ Khương nhân và chiến sỹ Đại Giang bang. Giang Văn Thanh đương nhiên là chỉ huy của mười hai chiếc Song Đầu thuyền từng tung hoành thủy đạo Nam phương, có Tịch Kính và Phí Nhị Phiết phụ tá. Chiến sỹ đạt hơn ngàn người, đều là hảo thủ quen thủy chiến của Đại Giang bang. Lưu Dụ đứng ở chỗ cao trên bờ Đông, tả hữu có bọn Trác Cuồng Sinh, Tống Bi Phong, Hô Lôi Phương, Hồng Tử Xuân, Cơ Biệt, Phương Hồng Sinh và Trình Thương Cổ. Đằng sau là hơn hai mươi chiến mã duy nhất của cánh quân này, dành cho chủ soái và tuỳ tùng. Thấy việc vận chuyển hàng hóa lên bờ gần hoàn thành, mọi người vốn trong lòng vô cùng khẩn trương, đều cảm thấy nhẹ nhõm, thở ra một hơi khoan khoái. Lúc lên bờ là lúc nguy hiểm nhất đối với quân đội. Nếu như có địch đến đánh úp, khẳng định sẽ bị thất bại nặng nề. May là thời khắc nguy hiểm nhất đã qua.
  6. Đồ Phụng Tam ở bờ bên kia ra hiệu với bọn họ. Lưu Dụ vui mừng truyền lệnh: "Hành động!" Những nữ binh phụ trách cờ hiệu phía sau với tư thế đẹp như múa, dùng các lá cờ màu sắc rực rỡ truyền đạt tin tức, làm cho bốn phía nổi lên từng tràng tiếng khen "đẹp quá". Tám vị nữ kỳ thủ mỉm cười, hưng phấn đến nỗi sắc mặt đỏ bừng cả lên. Bên tả ngạn, tiếng tù và kêu vang, bộ binh chầm chậm theo bờ sông tiến lên, hơn trăm cỗ xe quân dụng từ từ bám theo. Trác Cuồng Sinh vuốt bộ râu dài, cười lớn: "Nhìn xem! Hoang nhân bọn ta đẹp đẽ nhường nào. Những Hoang nhân vĩ đại ngày hôm nay sẽ vì Biên Hoang mà viết nên những trang sử tươi đẹp. Sự tích của Hoang nhân sẽ lưu truyền thiên cổ, vĩnh viễn không phai mờ." Trình Thương Cổ ra vẻ bực bội nói: "Tên gia hỏa này đang cố gắng vì sự làm ăn của Thuyết Thư quán sau khi quang phục Biên Hoang tập đây mà." Trác Cuồng Sinh vui vẻ đáp: "Kể chuyện kiếm tiền ở Biên Hoang là cạnh tranh công bằng. Nếu ngươi cho rằng ngươi là người kể chuyện hay hơn ta thì rất hoan nghênh cạnh tranh." Mọi người đều mỉm cười. Lưu Dụ thấy đội xe binh vận đã tập kết xong bèn nói: "Bây giờ đến lượt bọn ta hành động rồi." Tống Bi Phong truyền lệnh: "Khởi hành!" Tiếng tù và kêu dài vang vọng. Đại đội bắt đầu chầm chậm di động. Cơ Biệt lẩm bẩm: "Bẩm cáo lão thiên gia, ngàn vạn lần cầu xin Ngài cho mưa thật lớn xuống trước khi bọn tôi đến Biên Hoang tập. Chúng tôi đã chờ đợi hai ba ngày nay không được giọt mưa nào rồi, cầu mong lão nhân gia giúp cho." Mọi người rất muốn cười mà không cười nổi. Hồng Tử Xuân thản nhiên nói: "Bây giờ ngươi muốn nói là ta thổi da trâu 1 cũng được, không còn mặt mũi gì cũng được. Nhưng ta dám khẳng định trước khi trời tối, chắc chắn phong vân sẽ biến chuyển, mưa to gió lớn. Ngươi sẽ thấy dự báo của ta thành hiện thực." Bỗng thấy một người chạy thẳng lên đỉnh đồi. Trác Cuồng Sinh bật cười quái dị hỏi: "Có tin tức tốt gì đây?" Người đến là tay chân thân tín của Cao Ngạn tên Tiểu Kiệt. Hắn chạy đến trước mặt mọi người, vừa thở hổn hển vừa bẩm báo: "Báo cáo các vị đại gia, tất cả đều y kế thi hành. Chiến gia đã chiếm cứ Trấn Hoang cương. Địch nhân chia binh hai lộ, điều ra ước khoảng tám ngàn người đến giáp kích Chiến gia. Vẫn chưa biết kết quả thế nào." Cơ Biệt cười nói: "Hỏa Thạch Độc Yên tiễn của ta có thể phát huy đại tác dụng rồi."
  7. Lưu Dụ vui mừng nói: "Tình huống mà chúng ta sợ nhất vẫn không hề xuất hiện. Tức là tình huống địch nhân chỉ lưu lại vài ngàn người cố thủ Biên Hoang tập, còn lại toàn thể đều ra ngoài tấn công. Hiện tại chúng mới chỉ đánh thử, thăm dò thực lực của bọn ta mà thôi. Chiến gia tự mình có thể ứng phó dễ dàng." Tiểu Kiệt nói tiếp: "Kỳ gia và năm trăm người của ông ta đã thành công âm thầm tiến quân tới hậu phương của địch nhân, đến được vị trí mục tiêu." Mọi người lập tức hoan hô ầm ỹ, hưng phấn nhất chính là Cơ Biệt. Trình Thương Cổ khẩn trương hỏi: "Bên phía Nghi gia tình hình thế nào?" Tiểu Kiệt đáp: "Nghi gia và các huynh đệ đã từ nơi ẩn phục xuất ra, tiến thẳng về bờ Đông Biên Hoang tập. Theo như thủ pháp truyền tin cho thấy thì Nghi gia sẽ giả vờ chuẩn bị công kích bờ Đông, thi triển kế để dụ địch giáp kích." Trác Cuồng Sinh tán thưởng: "Hảo hán tử! Có đảm lượng!" Hồng Tử Xuân nhíu mày: "Việc đó tựa hồ có điểm không đúng với kế hoạch đã định của bọn ta. Chỉ một sai sót sẽ lâm vào ách vận tiêu diệt toàn quân." Hô Lôi Phương nói: "Hồng gia có thể yên tâm. Thác Bạt Nghi là anh em của người được xưng là Mã tặc chi vương Thác Bạt Khuê. Thủ hạ của hắn toàn là đại tướng hạng nhất, rất quen thuộc với chiến lược phản công trong tình hình bị địch nhân giáp kích. Ta khẳng định hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không phụ sự uỷ thác của bọn ta." Tống Bi Phong gật đầu nói: "Lâm trận có thể ứng biến mới là tướng soái tối cao minh đó." Trình Thương Cổ lo lắng nói: "Hắn phải nắm được thời điểm rút lui thật chuẩn không chút sai lầm mới được." Lưu Dụ điềm đạm nói: "Việc đó chắc chắn không có vấn đề gì. Quan sát địch tình là chuyên môn của Cao tiểu tử. Hắn chưa bao giờ đứng ở vị trí thứ hai tại Biên Hoang tập. Không biết các vị đã từng nghĩ qua chưa, địch nhân có ưu thế dùng đài cao chỉ huy, nhưng đó cũng là khuyết điểm lớn nhất của bọn chúng. Để chỉ huy phục binh hai bên bờ sông, chủ tướng địch đều phải dùng cờ hiệu chỉ huy. Cao Ngạn vốn rất tinh thông phương pháp truyền tin của các tộc, có thể nắm vững tiến thoái toàn cục của địch nhân trong lòng bàn tay, từ đó hoàn thành nhiệm vụ." Mọi người cũng yên tâm hơn, đồng thanh khen phải. Lưu Dụ nói tiếp: "Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có lúc không cần phải thi hành, quan trọng nhất là tuỳ cơ ứng biến. Chiến lược cũng có thể cải biến theo tình hình cụ thể, chỉ cần đạt mục đích là được. Nếu không làm được thế mới khiến ta phải lo lắng." Tiếp đó gã hạ lệnh: "Trừ Song Đầu thuyền ra, tất cả các thuyền khác toàn bộ quay về Phượng Hoàng hồ." Cờ hiệu lại tung bay. Mọi người lên ngựa, từ từ rời khỏi đỉnh đồi.
  8. Cuộc chiến phản công Biên Hoang tập theo bước chân này của họ, như tên đã rời khỏi dây cung, không thể dừng lại. Yến Phi nhìn qua song cửa theo dõi tình cảnh của Chung lâu quảng trường. Với công phu trấn định của chàng mà cũng bất chợt phát sinh cảm giác tư lự, lo lắng. Không gian rộng lớn của quảng trường dường như biến thành nơi trưng bày chất đống hàng loạt vũ khí hạng nặng và các loại chiến xa được sắp xếp rất trật tự. Làm người ta kinh hãi nhất là mấy chục chiếc xe bắn tên lớn ở Đông đại nhai. Mỗi xe có thể phóng ra bốn mũi tên cực lớn một lần, không chỉ lực xuyên thấu rất mạnh, có thể xuyên thủng thuẫn của đối phương, mà xạ trình còn đạt trên ngàn bộ. Loại xe bắn tên nặng nề này nếu tác chiến ở nơi hoang dã thì tác dụng chỉ có hạn, nhưng nếu dùng để thủ thành và chiến đấu trong phố thì uy lực lớn vô cùng. Chỉ cần tưởng tượng nhân mã bên mình từ Đông môn đánh vào mà gặp phải những xe đó, mỗi chiếc cứ phát ra bốn mũi tên một thì Hoang nhân khẳng định sẽ bị bắn cho tan rã, người đổ ngựa ngã. Hiện giờ các xe bắn tên này đều được đặt trong Dạ Oa Tử chính là để che giấu Hoang nhân. Khi thời cơ đến sẽ đột nhiên tham gia vào cuộc chiến, tạo ra hiệu quả thần diệu của công kỳ vô bị. Ngoài ra còn có gần trăm chiếc máy bắn đá đang nghiêm trận chờ đợi trên quảng trường. Khi chiến sự xảy ra, bất luận địch nhân từ hướng nào đánh tới thì những vũ khí phòng thủ hạng nặng này đều có thể nhanh chóng được di chuyển đến chi viện cho khu vực đó. Hơn nữa, Dạ Oa Tử và bốn con đường lớn ở đây rất thuận tiện cho việc điều động nhanh chóng các vũ khí hạng nặng này. Thêm vào đó, còn có hơn trăm chiếc chiến xa có thể chống được tên. Khu vực quanh Chung lâu chất đầy thùng sắt đến ba bốn trăm chiếc. Nếu chàng đoán không sai thì trong thùng khẳng định là chứa chất gì đó như thạch hôi 2 chẳng hạn. Nếu như từ trên cao trút xuống sẽ tạo thành thương tổn ghê gớm đối với mắt người. Yến Phi không nhìn thấy tung tích các thùng gỗ chứa Tây Qua Bì Pháo đã được nguỵ trang ở đâu. Có thể nó được để ở bên kia của Chung lâu, tầm mắt chàng bị che khuất nên không nhìn thấy. Cổ Chung lâu đã biến thành một toà bảo luỹ, chỉ có một lối ra vào duy nhất. Nếu đóng cánh cửa đó lại Chung lâu sẽ trở thành một thùng sắt khổng lồ kín mít. Ở phía dưới là một toà thạch bảo hình vuông cao chừng bảy, tám trượng. Bên trên thạch bảo là Cổ Chung lâu sừng sững giữa trời. Trên Quan Viễn đài cờ xí treo cao vút, không hề lay động vì không có gió, thành ra trông ủ rũ đáng thương. Yến Phi bất chợt vô cùng bội phục địch nhân. Chỉ trong thời gian ngắn mà chúng đã tập hợp được nhiều loại vũ khí hạng nặng có thể vừa công vừa thủ như vậy. Có thể thấy mỹ danh "Khương nhân giỏi thủ" đúng là không phải hư truyền. Làm thế nào đây? Nếu như bọn Lưu Dụ không biết thực lực ẩn tàng của địch nhân ở đây thì nhiều khả năng bọn chàng sẽ bị lật thuyền trong kênh rạch. Khi họ tấn công đến nơi sẽ bị địch nhân một đòn đánh bại, thua sạch cả trận này. Vào lúc này, một đội gần trăm người một nửa là Khương nhân, một nửa là Tiên Ti binh đang xuyên qua các vũ khí hạng nặng đó, tiến thẳng tới phía Thái Hoa Cư. Yến Phi giật mình kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương phát hiện có người động thủ động cước vào đám Tây Qua Bì Pháo nên mới đến Thái Hoa Cư truy tìm bí thất ẩn thân của người đó sao. Chàng còn đang phân vân nên lập tức bỏ chạy hay quay về địa đạo thì bọn kỵ sỹ đã đến trước cửa
  9. Thái Hoa Cư. Chỉ thấy người giữ cửa dùng Hán ngữ thét lớn: "Liên quân tất thắng." Những chiến sỹ vừa tới nơi liền đáp lại bằng khẩu lệnh: "Hoang nhân thảm bại." Yến Phi quay đầu nhìn lại thấy đại đường rộng lớn vốn bày đầy các loại dụng cụ chiến đấu giờ đã bị lấy đi hết, chỉ còn lại hơn mười chiếc sọt tre lớn đựng tên. Cửa mở ra. Yến Phi nhanh như chớp nấp vào chỗ những chiếc sọt tre đó. Bằng vào thân thủ của chàng, lúc nào cũng có thể đánh giết, chạy vào địa đạo rồi theo cửa ra bên ngoài đào tẩu. Quan trọng nhất là phải xem ý đồ địch nhân là thế nào. -------------------------------- 1 Thổi da trâu: Khoác lác. 2 Thạch hôi: Vôi bột. Hồi 2 Sơ Chiến Đắc Lợi Yến Phi tuyệt không hề hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội quay về địa đạo. Sau khi được thấy thực lực phòng thủ của địch bày trên quảng trường, chàng đã biến đổi hoàn toàn ấn tượng đối với Diêu Hưng, hiểu rõ nhận thức của mình về hắn trước đây là quá thô thiển. Ngày đó chàng thấy địch nhân bố trí chiến luỹ bên ngoài Tập, tuy biết địch nhân mở rộng tuyến phòng thủ ra tận bên ngoài Tập, gây khó khăn thêm rất nhiều cho Hoang nhân khi tấn công, nhưng chàng vẫn không để trong lòng. Đến vừa rồi nhìn thấy những vũ khí hạng nặng để phòng thủ Tập thì chàng mới biết đã đánh giá địch nhân quá thấp. Những vũ khí hạng nặng này đại bộ phận đều được chế tạo trong các công xưởng của Biên Hoang tập. Riêng nỗ tiến xa khẳng định đã được mang từ Trường An tới theo đường thuỷ. Thạch hôi chắc là được thu gom từ các địa phương ở phía bắc. Như vậy có thể thấy công tác chuẩn bị của địch nhân đầy đủ như thế nào. Vì vậy chàng quyết định lập tức ly khai để thông báo tình hình thực sự của địch nhân cho các huynh đệ bên mình. Chàng có lưu lại cũng không có tác dụng gì bởi vì Lưu Dụ tuyệt không có khả năng đánh tới Dạ Oa tử. Đạo Nhật Phong trong tay chàng cũng khó phát huy được tác dụng xoay chuyển cục thế. Quân địch tràn vào phòng. Nhiều người còn nói chuyện cười đùa ầm ỹ. Yến Phi cảm thấy sỹ khí địch nhân không nhỏ. Điều này có thể hiểu được vì chúng ở trong Tập có thể phòng thủ rất tốt, binh lực lại nhiều gấp ba lần Hoang nhân. Hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy các loại vũ khí hạng nặng được bày trên quảng trường kia thì lòng tin của chúng lập tức đại tăng, hữu hiệu hơn nhiều so với bất cứ lời khích lệ nào của chủ soái. Yến Phi đặt tay lên cán Điệp Luyến Hoa, chuẩn bị đánh giết trong lúc địch không đề phòng, chạy ra ngoài cửa, rồi bằng y phục quân Tiên Ti trên người và khẩu lệnh để xem vận khí của chàng có thể che mắt địch nhân trong lúc hỗn tạp mà thoát đi được không.
  10. Tiếng giày nhà binh trên cầu thang truyền vào trong tai. Yến Phi trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Sao địch nhân lại lên lầu chứ? Không phải vào đại đường điều tra sao? Chàng liền vội lưu tâm nghe ngóng. Một tên lính dùng tiếng Tiên Ti nói: "Khí trời nóng nực quá. Được đến chỗ có nước mà dầm mình còn hơn là sống dở chết dở trên mặt đất." Một tên khác nói: "Đừng có cao hứng sớm vậy. Ngươi không thể dầm dưới nước cả ngày được. Khi mặc thuỷ kháo 1 da trâu chống nước này phơi dưới ánh mặt trời chói chang ở bờ sông thì ngươi mới hiểu rõ mùi vị là thế nào." Yến Phi tỉnh ngộ. Bọn lính này đến đây không phải vì chàng. Địch nhân vẫn chưa phát hiện chàng đã động chân động tay vào chỗ Tây Qua Bì Pháo. Vì thuỷ kháo để trên lầu, bọn này đến thay đồ để ra Dĩnh Thuỷ tiến hành các hành động đặc biệt của "thuỷ binh". Yến Phi lập tức động tâm. Nếu như muốn an toàn ly khai thì đây là cơ hội duy nhất đóng giả địch nhân để rời đi. Nghĩ tới đây, chàng vội giữ tinh thần tỉnh táo, rồi thò đầu ra nhìn. Địch nhân đang nối đuôi nhau lên lầu, không ai thèm nhìn về phía chàng một cái. Yến Phi đợi đến khi tên cuối cùng bước vào cửa liền nhanh như chớp phóng ra, đuổi theo sau tên đó rồi bước theo lên lầu. Mộ Dung Chiến hạ lệnh một tiếng. Năm ngàn chiến sỹ Hoang nhân lập tức biểu diễn sự biến hoá của trận thế. Thuẫn Bài trận hai bên cánh nhanh chóng di động, chuyển sang bảo vệ hai phía đông tây của Trấn Hoang Cương. Trấn Hoang Cương hình thế hiểm yếu, ba mặt cao vút lên. Mặt hướng về Biên Hoang tập là cao nhất, vươn khỏi mặt đất hơn mười trượng, sau đó xuôi dần xuống phía nam thành một con dốc, là con đường duy nhất lên Cương. Sau khi biến trận thì trận thế của chiến sỹ Hoang nhân trở thành dựa vào Cương cố thủ, không còn lo mặt sau. Đội ngũ binh lính đang ở hậu phương lúc này xuất ra ba trăm người phi lên rồi xuống ngựa, đi đến chỗ cao ở phía tây của Cương. Hơn trăm tiễn thủ trong số đó giương cung lắp tên. Hai trăm người còn lại người thì chuyển Hoả Thạch Độc Yên tiễn, người điểm hoả thì điểm hoả. Mọi hành động đều bình tĩnh trật tự, mau chóng mà không loạn, lộ rõ thành quả luyện binh của Mộ Dung Chiến. Quân địch đang thi triển chiến thuật dùng toàn bộ kỵ binh xung kích. Đội quân đột kích từ phía tây tới gồm năm ngàn người tản ra thành hình rẻ quạt. Những tên đi đầu đều cầm đằng thuẫn lớn để chắn tên. Đây chính là chiến thuật mà người Hồ thành thạo nhất. Sau loạt xung phong hãm trận đầu tiên, họ sẽ tản ra quấy nhiễu các mặt khác của trận địch, rồi từ bốn phương tám hướng luân phiên công kích, tiêu hao tên nỏ, và giảm bớt sức chiến đấu của đối phương. Chiến thuật đó vốn là vạn vô nhất thất vì Hoang nhân phải lao sư viễn chinh mệt nhọc chưa khôi phục được sức lực, trận cước chưa ổn định, sao có thể trụ được sự tấn công mạnh mẽ bằng phiêu kỵ với ưu thế binh lực hơn hẳn của chúng chứ? Hai ngàn kỵ binh địch ở mặt bắc lại dùng một trận pháp khác, chầm chậm vững chắc tiến lên, đội hình tụ mà không phân tán. Ba hàng đầu đều dùng thuẫn bảo vệ người và ngựa. Bọn ở phía sau thì giương cung lắp tiễn, từng bước bức tới gây áp lực. Mộ Dung Chiến đứng thẳng trên đỉnh Cương, thần khí an định giống như một thiên thần hạ phàm. Bỗng nhiên khoé miệng hắn lộ xuất một tia tiếu ý, thét lớn: "Sử dụng "Thốn Bộ Nan." 2
  11. Hơn năm mươi chiến sỹ sớm đã cầm sẵn "Thốn Bộ Nan" trong tay nghe lệnh liền đồng thanh quát lớn, ném mạnh loạt "Thốn Bộ Nan" đầu tiên về phía địch nhân. Bọn họ người nào lực tay cũng mạnh mẽ, lại ném từ trên cao xuống nên điểm rơi đạt tới năm sáu trăm bộ, tạo thành một lớp phòng ngự ngăn địch. Số "Thốn Bộ Nan" này đã được gia công đặc biệt, cả hai mặt đều gắn đầy đinh nhọn hướng lên trên. Bất kể tiếp đất mặt nào thì mặt kia cũng đều có đinh nhọn hướng lên. Chiêu này nằm ngoài ý liệu của địch nhân, làm bọn chúng muốn tránh cũng không được. Tuyệt diệu nhất là chỉ có bọn địch ở phía trước mới biết đã phát sinh chuyện gì, bọn ở đằng sau vẫn giục ngựa thục mạng tiến lên làm bọn ở phía trước không thể dừng ngựa lại được. Loạt "Thốn Bộ Nan" thứ hai đã được ném ra, rồi đến loạt thứ ba. Đám địch nhân gần nhất chỉ còn cách trận thế bọn họ bảy trăm bước. Bảy trăm kỵ sỹ Hoang nhân đang nghiêm trận chờ đợi ở hậu phương. Chỉ cần địch nhân phát sinh hiện tượng rối loạn là sẽ theo lệnh lao ra đánh giết, vòng đến quấy nhiễu hậu phương địch nhân. Diêu Mãnh lúc này đã đi xuống hội họp với đội quân bảy trăm người này. Mộ Dung Chiến lại quát lớn: "Châm lửa thần tiễn." Các chiến sỹ cứ nghe lệnh mà thi hành. Địch nhân công tới từ phía tây bắt đầu rối loạn. Đám ở phía trước đương nhiên không dám cho ngựa đạp vào Tiêm Đinh trận 3, nhưng lại không lùi lại được, chỉ còn cách chạy rẽ sang hai bên làm khí thế hùng mạnh như lôi điện lúc đầu bị giảm đi rất nhiều. Đám đi sau không biết sự tồn tại của "Thốn Bộ Nan", lại bị cỏ dại che khuất nên vẫn mù quáng xông thẳng về phía bọn họ. Mộ Dung Chiến hạ lệnh: "Phóng thần tiễn." Hơn trăm mũi Hoả Thạch Độc Yên tiễn đồng thời bắn ra, kéo theo những vệt khói bắn vào địch nhân trong tầm bắn, tạo ra một quang cảnh tráng lệ do hàng trăm vệt khói mỹ lệ tạo ra. Hoả Thạch Độc Yên tiễn vừa tiếp đất, lập tức làm bùng lên một đám khói đen, bao trùm lấy địch nhân. Không chịu nổi trước tiên là đám ngựa. Chúng lập tức chạy tán loạn, cất tiếng hý thê thảm, đá lung tung khiến người đổ ngựa ngã. Loạt Hoả Thạch Độc Yên tiễn thứ hai được bắn ra hướng lên cao làm tầm bắn ra xa hơn, rơi thẳng vào trận địch. Vài trăm kỵ sĩ địch vẫn từ trong đám khói mù phóng ra, nhưng bọn ngựa như đã phát điên, không chịu sự khống chế của chủ nhân nữa. Một phần địch nhân khoé miệng đã ứa máu, thần tình thống khổ. Một số bị ngựa hất ngã xuống đất. "Phóng tiễn!" Những chiến sỹ ở dưới Cương nhận lệnh, lập tức bắn tên ra như mưa về phía địch nhân đang không có sức phản kích. Nhất thời máu thịt tung toé, thê thảm tới mức làm người không nỡ nhìn. Quân địch từ mặt bắc đang áp tới thấy vậy vội vàng lùi lại. Kỵ binh địch ở mặt tây thương vong thảm trọng, cũng vội hoảng hốt chạy trốn. Mộ Dung Chiến thầm hô đáng tiếc. Nếu như địch nhân mặt bắc cũng bị tổn thất thì hắn có
  12. thể phản kích toàn diện. Bây giờ thì hắn chỉ còn cách dừng công kích. Nhưng dù thế nào thì hắn đã thành công giữ vững Trấn Hoang Cương mà không chút tổn thất nào. Thành quả như thế này cũng đủ để ăn nói rồi. Mộ Dung Chiến lệnh: "Phóng pháo hoa báo tin vui." Nữ binh phụ trách truyền tin nghe lệnh vội vã chấp hành. Đồ Phụng Tam chầm chậm ruổi ngựa men theo bờ tây Dĩnh Thuỷ, dẫn bộ đội từ từ tiến về Biên Hoang tập. Hắn tịnh không lo lắng về vấn đề an toàn vì hai lộ quân của Mộ Dung Chiến và Thác Bạt Nghi đã đủ để khiến địch nhân phải vất vả ứng phó. Bọn địch tuyệt không ngu xuẩn tới mức kéo đến đây đánh đại quân Hoang nhân đang men theo bờ sông tiến lên, lại nắm trong tay quyền khống chế hạ du Dĩnh Thuỷ. Địch nhân căn bản không thể đột tập 4 bọn hắn vì mạng lưới thám tử do Cao Ngạn chủ trì có thể nắm rõ toàn bộ một khu vực rộng lớn lấy Biên Hoang tập làm trung tâm. Bất kỳ gió khua ngọn cỏ thế nào, thám tử sẽ thông qua thủ pháp truyền tin từ xa để thông báo cho các lộ chiến sỹ. Tuy bầu không khí chiến tranh càng lúc càng tới gần, tâm thần hắn lại rời khỏi Biên Hoang, suy nghĩ về những sự biến thiên nhân sự của triều đại cách đây hơn trăm năm. Bản thân hắn vốn tuyệt không có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, nhưng cuộc nói chuyện với Hầu Lượng Sinh trước khi rời khỏi Giang Lăng đã khai mở hoàn toàn đại kế lập vua mà trước đây hắn chưa từng nghĩ qua. Những suy nghĩ hùng tài đại lược để làm sao đưa Lưu Dụ trở thành chủ nhân của phương Nam. Nhân vật mà Hầu Lượng Sinh bội phục nhất chính là trí sỹ Tuân Úc thời Tam Quốc. Tuân Úc vốn là mưu thần của Viên Thiệu, là nhân vật đại biểu cho giới hào tộc thời Hán mạt. Nhưng do lão tin nhầm Viên Thiệu - một người mà "Ngoại khoan nội kị, dụng nhân nhi nghi chi, sở nhâm duy thân thích tử đệ" 5 vì thế lão có tài mà không được trọng dụng. Sau đó, lão bỏ Viên Thiệu mà theo về với Tào Tháo. Trong trận chiến Quan Độ, Tào Tháo đại phá Viên Thiệu, từ đó xác lập cơ sở để tranh bá thiên hạ. Đó chẳng phải là câu chuyện phiếm Hầu Lượng Sinh tuỳ ý nói ra. Xét hoàn cảnh hiện tại của hắn thì càng thấy rõ tại sao Hầu Lượng Sinh lại cam chịu mạo hiểm có thể mất mạng khi phản bội Hoàn Huyền bởi vì Hầu Lượng Sinh không những có lý tưởng, mà còn có kiến thức. Hầu Lượng Sinh chỉ ra rằng từ thời Hán Vũ Đế, Nho học độc tôn trở đi thì sự phân tranh chính trị quyền lực, sự hưng vong của Nguỵ Tấn thật ra là vấn đề thắng bại giữa giới hào tộc theo Nho giáo và giới hàn môn không theo Nho giáo. Giới hào tộc theo Nho giáo thời Đông Hán hưng thịnh, tuân thủ đạo quân thần và phụ tử. Lấy Nho giáo làm môn học chính, mọi hành động đều phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của Nho giáo, gọi là phép hiếu, hữu, lễ. Phương pháp đạo đức tu thân trị gia đó cũng được áp dụng cho việc trị quốc bình thiên hạ, định rõ danh phận quân thần, xác định người có hiếu với cha mẹ mới có thể trung với vua, dùng cách nhìn đó để tuyển dụng nhân tài, rồi dần dần thành chế độ tuyển dụng. Người có thể trở thành quan hay không đều phải dựa vào các hào tộc danh giá tiến cử cả. Quan trường biến thành chỗ vui đùa giữa các hào tộc. Nho gia hàn môn bị bài xích ra ngoài hoàn toàn. Phương pháp tuyển dụng đó phát triển đến mức cực đoan và trở thành chế độ cửu phẩm trong Tấn Thất. Sự cách trở và đối lập giữa cao môn và hàn môn ngày càng kịch liệt, mâu thuẫn càng nặng nề. Tào Tháo xuất thân là hàn môn không theo Nho giáo. Bản thân lão kiến thức hơn người,
  13. hiểu rõ tầm quan trọng của việc phải phá bỏ sự quan trọng của giới cao môn hào tộc Nho giáo. Vì thế lão chọn người chỉ dựa vào tài năng, cho rằng người có đức chưa chắc đã có tài, đả phá tiêu chuẩn tuyển dụng nhân tài Nho giáo của nhà Hán. Từ đó cuộc đấu tranh giữa hàn môn và cao môn bắt đầu. Sau khi Tào Tháo chết, Tư Mã Ý xuất thân từ hào tộc thừa lúc con cháu họ Tào nhu nhược hồ đồ đã đoạt hoàng quyền từ tay họ Tào và khôi phục hoàn toàn cục diện giai cấp cao môn đại tộc thống trị như thời Đông Hán. Sự đả phá của Tào Tháo đối với cao môn không được tiếp tục vì Tư Mã Ý được giới cao môn hào tộc ủng hộ soán Nguỵ thành công. Hàn môn lâm vào thế bị áp bức hơn nữa dưới chế độ cửu phẩm bất công. Nhưng tình trạng bất công đó không duy trì được lâu. Bản thân cao môn đại tộc vô cùng hủ bại, thêm vào đại hoạ người Hồ xâm lược nên hiện giờ Tấn Thất đã đến giai đoạn thoái trào như mặt trời về tây. Những nhân vật đại biểu cho cao môn đại tộc như Hoàn Huyền, Tư Mã Đạo Tử đều sinh hoạt xa hoa và hành động độc ác. Quân dân phương Nam đều đang chờ đợi một quang cảnh mới. Dưới tình hình đó, Lưu Dụ trở thành người có nhiều khả năng nhất để thay đổi triều đại. Chỉ cần Lưu Dụ có thể khống chế Bắc Phủ Binh là có thể có được sự ủng hộ của toàn thể hàn môn trong thiên hạ và một bộ phận cao môn có lý tưởng cải cách. Vậy thì việc không thể sẽ biến thành có thể. Chỉ còn chờ xem bản thân Lưu Dụ có thể vận dụng được những điều kiện đặc biệt của bản thân không mà thôi. "Uỳnh!" Tiếng pháo hoa nổ ở phía sau từ trên cao bên trái vọng đến. Đồ Phụng Tam đang trầm tư mặc tưởng tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía sau, vừa vặn thấy ánh sáng rực rỡ của pháo hoa báo hiệu. Yến Phi dám dũng cảm xâm nhập vào đám thuỷ binh đó vì chàng đã nhìn rõ bọn chúng là những hảo thủ giỏi thuỷ tính được tuyển chọn từ người Khương và người Tiên Ti. Đại đa số bọn họ không biết rõ nhau. Hiển nhiên đây là đội ngũ được tuyển chọn lâm thời. Ủng hộ cho dự đoán của chàng là chỉ có một số ít người trong số đó biết nhau mới cười nói với nhau. Chàng còn nghe thấy chúng nói với nhau là số thuỷ kháo này chỉ vừa mới được vận chuyển tới Biên Hoang tập hai ba ngày trước đây. Chàng cũng nghĩ tới chuyện khi lẫn vào với chúng, khả năng xấu nhất là số trang bị chỉ đủ dùng cho đám người đó, không thừa bộ nào cho chàng. Bất quá khả năng đó có thực thì chàng sẽ nghĩ cách khác để rời Tập sau. Tuy nhiên, khả năng đó tuyệt không lớn. Nói gì thì nói, chúng cũng phải có số lượng trang bị nhiều hơn để còn thay thế hoặc bổ sung. Vừa suy nghĩ trước sau, Yến Phi vừa đi lên lầu trên, lập tức trong lòng yên tâm rất nhiều. Từng bộ thuỷ kháo được bày chỉnh tề để trên sàn. Bên cạnh là các vũ khí dùng dưới nước như thuỷ thích bén nhọn và dùi đục chuyên dùng để đối phó với thuyền địch. Ngoài ra, còn có ống đồng dài năm xích dùng để thò lên mặt nước để thở. Trang bị đủ dùng cho hai trăm người. Điều làm chàng an tâm nhất là không một ai chú ý đến sự tham gia của vị khách không mời là chàng. Mọi người tự cởi quần áo để mặc thuỷ kháo vào, chụp mũ trùm đầu chỉ để lộ mắt, mũi và mồm. Yến Phi cố ý trà trộn vào đám người Khương để thay đổi y phục. Nhân lúc không ai để ý, chàng giấu Điệp Luyến Hoa vào song cửa. Sau khi thay đổi y phục xong, chàng theo đại đội rời khỏi Thái Hoa Cư, xuyên qua quảng
  14. trường trước Chung Lâu, theo Đông đại nhai đi về phía Dĩnh Thuỷ. Chàng đi sau cùng, định thần lưu ý bố trí phòng ngự của địch nhân ở Đông đại nhai, đồng thời cũng lo lắng nếu trước khi hành động, đội này lại bị xếp hàng tập huấn thì thân phận gian tế của chàng không có cách gì che giấu được. Toàn bộ Biên Hoang tập khẩn trương như một cây cung giương hết cỡ. Từng đội kỵ binh chạy qua chạy lại. Các ụ phòng thủ tầng tầng lớp lớp. Tất cả cửa sổ của các hàng quán ở Đông đại nhai bị phá tung. Trên mái nhà và trong phòng tạm thời không có ai. Tuy nhiên, Yến Phi có thể tưởng tượng khi cuộc chiến bắt đầu thì địch nhân sẽ y theo kế hoạch bố phòng hình thế trong Biên Hoang tập, vũ khí hạng nặng sẽ được đưa vào vị trí thích hợp, thạch hôi mang lên mái nhà cao, linh hoạt ứng biến, và dùng các phương pháp hữu hiệu nhất để đối phó với sự tấn công của các huynh đệ chàng. Sau khi đi qua Đông đại môn, mùi vị quen thuộc từ phía Dĩnh Thuỷ phả vào trong mũi. Yến Phi cẩn thận nhìn quanh một lượt, lập tức hít vào một hơi khí lạnh. Chỉ thấy rất đông địch nhân đang nghiêm trận chờ đợi trên bờ sông, tiễn lâu chi chít, máy bắn đá và xe bắn tên được bố trí ở chỗ mấy toà thạch bảo có vị trí chiến lược. Bốn chiếc phù kiều được dựng lên nối thông hai bờ. Thanh thế như vậy quả thực làm người nhìn thấy phải kinh tâm động phách. "Xếp hàng!" Mọi người lập tức xếp thành mấy hàng trước sau. Yến Phi suýt nữa thì muốn lập tức phóng vào Dĩnh Thuỷ lặn xuống để bỏ chạy. May là chàng phát giác mọi người chỉ tuỳ ý xếp thành hàng, tuyệt không có thứ tự định trước. Có thể là do nhóm này mới thành lập, huấn luyện chưa đủ, hoặc là do bên trái có máy bắn đá, phía trước có tiến lâu, và bên phải lại để rất nhiều nỗ tiến xa nên không gian hạn chế, không thể bày hàng như chỗ rộng rãi bình thường nên chỉ xếp hàng cho có lệ. Khó chấp nhận việc công sức khó nhọc phải đổ sông đổ bể nên Yến Phi chỉ còn cách cứng cỏi đứng vào hàng cuối cùng bên ngoài. Tên "đồng đội" bên cạnh nhìn chàng một cái rồi lại quay đi. Yến Phi ngấm ngầm thở ra một hơi. Tiếng vó ngựa vang lên. Hơn mười kỵ mã từ bờ sông phía nam Dĩnh Thuỷ tiến lại. Vừa nhìn, Yến Phi lập tức thầm kêu không hay. Nguyên người đi đầu chính là lão bằng hữu Tông Chính Lương. Yến Phi trong lòng thầm cầu xin lão thiên gia, hy vọng Tông Chính Lương chỉ là xảo hợp đi ngang qua. Nhưng ước nguyện của chàng không thành, Tông Chính Lương được thân vệ phò tá đi đến trước đội ngũ thì dừng ngựa lại. Yến Phi thầm thở dài. Với loại cao thủ như Tông Chánh Lương thì hắn chỉ cần đảo mắt nhìn qua khẳng định sẽ có thể thấy chàng như vàng trong cát mà nhận ra ngay. Hà huống Tông Chánh Lương còn là người có nhãn lực cao minh nhất trong số địch nhân. Mình có nên làm thịt hắn trước khi bỏ đi không? Yến Phi khẽ di động một chút cho người đứng trước chắn thị tuyến của Tông Chính Lương. Nhưng chỉ sợ chiêu này không có tác dụng gì vì Tông Chính Lương hiện đang ngồi trên lưng ngựa, có thể nhìn rõ tất cả mọi người. Vào thời điểm quan trọng đó, từ chỗ xa xa bờ bên kia tiếng tù và và tiếng vó ngựa vang dậy, rõ ràng là có vài ngàn kỵ mã đang phóng tới. Toàn bộ địch nhân lộ thần sắc cảnh giác, nhìn sang phía có tiếng vó ngựa vọng đến ở bờ bên kia. Yến Phi nhìn Tông Chánh Lương, thấy hắn đang quay đầu nhìn sang bờ bên kia, hừ lạnh nói: "Hoang nhân đã đến nhận chết rồi."
  15. Rồi hắn quay người lại làm Yến Phi giật mình vội vàng khom mình để tránh mục quang lợi hại của hắn. Tông Chánh Lương bị tiếng vó ngựa phân tán tâm thần, không còn tâm tình kiểm tra kỹ càng đối với đội thuỷ binh này nữa, dùng tiếng Hán quát lớn: "Tất cả phải hành động theo cờ hiệu. Nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ hàng rào gỗ chặn ngang sông, tránh không bị địch nhân từ dưới nước phá hỏng. Rõ chưa?" Mọi người đáp lớn: "Rõ!" Tông Chánh Lương lại quát: "Đi đi." Mọi người lại dạ lớn rồi di chuyển theo phía nam, men theo Dĩnh Thuỷ chạy về phía hàng rào gỗ. Yến Phi thầm cảm ơn trời đất, vội vàng cúi thấp đầu xuống đi theo mọi người, trong lòng suy nghĩ bờ bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dưới thời tiết tốt như thế này mà lại cường công tuyến phòng thủ bờ đông của địch nhân thì thật chắc chết không nghi ngờ gì nữa. Nghĩ cũng vô ích, việc khẩn cấp lúc này của chàng là phải gặp được Lưu Dụ để cho gã biết tình huống ở đây. -------------------------------- 1 Thuỷ kháo: Áo lặn. 2 Thốn Bộ Nan: Cái cản chân. 3 Tiêm Đinh trận: Trận do Thốn Bộ Nan tạo thành. 4 Đột tập: Tập kích bất ngờ. 5 Ngoại khoan nội kị, dụng nhân nhi nghi chi, sở nhâm duy thân thích tử đệ: Bề ngoài thì có vẻ rộng rãi nhưng trong lòng luôn đố kỵ, dùng người nhưng luôn nghi ngờ chỉ dùng thân thích, đệ tử. Hồi 3 Cuồng Phong Lôi Bạo Lưu Dụ cùng mấy người Trác Cuồng Sinh, Tống Bi Phong và các nữ tướng phụ trách cờ hiệu truyền tin giục ngựa lên một ngọn đồi cao bên đông ngạn. Biên Hoang Tập hiện ra trước mắt cách họ chừng một dặm ở thượng du bờ tây. Sau khi nhận được tin vui chiến thắng thần tốc của Mộ Dung Chiến, sỹ khí bọn họ đại thịnh, càng bớt nỗi lo lắng địch nhân sẽ chặn đánh đại quân đang men theo bờ sông tiến lên. Chỉ thấy không xa phía phòng tuyến bên đông ngạn Dĩnh Thuỷ của địch bụi bốc mờ mịt. Điều này cho thấy cánh quân của Thác Bạt Nghi đang triển khai hành động, tiến một bước để kiềm chế địch nhân, làm bọn chúng không dám khinh cử vọng động đối với đội quân hoang nhân đang thẳng tiến tới Biên Hoang tập. Lưu Dụ nhìn sang bờ bên kia, thầm nghĩ theo như tính toán thì đội quân tiên phong của Đồ Phụng Tam đã tới vị trí mục tiêu. Chỉ cần nửa giờ là có thể bố trí thành trận thế, ổn định trận cước, không sợ địch nhân đến đánh. Trác Cuồng Sinh nhìn vầng thái dương treo lơ lửng phía trời tây, gật đầu nói: "Nghi gia nắm
  16. thời gian vô cùng chuẩn xác. Địch nhân nếu như không lập tức truy kích họ thì chút nữa trời tối sẽ không còn tung tích mà truy đuổi. Diêu Hưng và Mộ Dung Lân tuyệt sẽ không để họ chiếm cứ thượng du. Nếu không khi họ cho dòng Dĩnh Thuỷ tràn vào Biên Hoang tập, làm sao chống lại được?" Trình Thương Cổ thở dài. Phương Hồng Sinh ngạc nhiên hỏi: "Hiện tại mọi việc đều thuận lợi, có gì mà phải thở than?" Trình Thương Cổ đáp: "Ta đang lo lắng dự báo thời tiết của lão Hồng không chính xác. Nếu vậy tối nay bọn ta chỉ sợ không thể ngủ được, cả đêm lo lắng địch nhân tập kích doanh trại." Cơ Biệt cười khổ: "Thời tiết quả thực đang vô cùng tốt, đến nửa đám mây đen cũng không thấy." Hồng Tử Xuân cười nhạt: "Đến Cơ đại thiếu gia ngươi cũng hoài nghi bản lĩnh xem sắc trời của ta sao? Lão Trình có thể không tính tới vì lão từng thua ta thê thảm một lần trên bàn đổ bác, trong lòng không phục nên giờ mới lấy ta để tiết hận. Cơ đại thiếu gia ngươi mỗi lần đến hỏi ta thời tiết, ta đã từng nói sai bao giờ chưa?" Trình Thương Cổ tức giận nói liên thanh: "Không cần lão tự dát vàng lên mặt đâu. Lần đó là ta cố ý cho lão thắng để khích lệ lão can đảm hơn trong đổ bác. Thủ pháp đó gọi là "phao chuyên dẫn ngọc" (dùng mồi câu cá lớn). Hiểu chưa?" Lúc này mọi người muốn cười mà không nổi. Tống Bi Phong không nhịn được hỏi: "Hồng lão bản có bao giờ đoán sai không?" Cơ Biệt thản nhiên đáp: "Hầu hết là đoán đúng. Mỗi tội có lúc thì mưa lớn biến thành mưa phùn. Thời gian cũng có lúc sai lệch nửa ngày một ngày." Trác Cuồng Sinh khẩn trương nói: "Hy vọng lần này mưa lớn không biến thành mưa phùn, thời gian chỉ sai nửa giờ một giờ chứ không phải nửa ngày một ngày." Hồng Tử Xuân bừng bừng tức giận nói: "Con bà ngươi. Lần này ta sẽ không mất mặt đâu. Con mẹ nó! Ta đảm bảo trong vòng một giờ nữa mưa lớn sẽ đổ xuống như trút. Nóng nực đến mức không thế chịu nổi thế này ngươi đã từng gặp qua chưa? Đó là dấu hiệu mưa lớn sẽ tới, mà là mưa lớn rất hiếm thấy." Lão nói chưa dứt lời thì từ tận bắc phương xa tít loáng thoáng vọng lại tiếng sấm rền. Tuy nhỏ đến mức khó nghe, nhưng lại như tiếng nhạc tiên vang lên trong tai mọi người. Trác Cuồng Sinh vui mừng nói: "Không chỉ là mưa lớn, mà có thể là mưa cực lớn. Lần này được cứu rồi." "Cờ hiệu nói gì thế?" Cao Ngạn ngồi trên lưng ngựa, tầm mắt vượt qua lầu bắn tên bên đông ngạn của địch, dõi đến Quan Viễn Đài cao vút trên Cổ Chung Lâu, nằm chính giữa Biên Hoang tập. Cờ hiệu của địch nhân đang không ngừng ra hiệu lệnh cho đội quân phía bờ bên này.
  17. Ba ngàn nhân mã bọn họ bày thành trận thế, cách chiến tuyến đông ngạn của địch nhân khoảng nửa dặm. Người hiểu trận pháp chỉ nhìn qua là biết đó là Truỳ Hành Trận chuyên dùng để tấn công. Trận thế giống như hình chiếc dùi sắc nhọn. Đội tiên phong sẽ giống như mũi dùi đánh xuyên vào quân địch, sau đó đội quân đông đảo từ phía sau đánh phá mở rộng vết thương ra, khuyếch đại thế công. Đối với bộ đội Hoang nhân mà nói, đó đương nhiên chỉ là hư trương thanh thế. Nhưng cũng đủ để trấn nhiếp địch nhân, làm đối phương không dám bỏ sự yểm trợ của tiễn lâu, thạch luỹ, máy bắn đá, xe bắn tên mà khinh xuất phái kỵ binh ra đánh. Cao Ngạn thấy thế, mồ hôi túa ra, hoảng hốt nói: "Ta chưa từng nhìn thấy thủ pháp vẫy cờ hiệu như thế này bao giờ." Thác Bạt Nghi thần sắc ung dung, gật đầu nói: "Ta đã sớm đoán Diêu Hưng sẽ làm như thế. Hắn biết bọn ta có thể từ Hô Lôi Phương học được cách nhìn cờ hiệu. Hắn lại biết khuyết điểm lớn khi chỉ huy từ đài cao nên mới tạm thời cải biến cách vẫy cờ hiệu." Cao Ngạn ngạc nhiên: "Ngươi đã biết như vậy sao còn dám mạo hiểm. Chúng ta làm thế nào bây giờ?" Thác Bạt Nghi vui vẻ đáp: "Ngươi có vẻ như không biết bọn ta trước đây vẫn thường làm việc gì. Làm mã tặc mà lúc nào cũng phải nhìn cờ hiệu của địch mới biết động tĩnh tiến thoái của địch nhân thì có đến mười mạng cũng không đủ. Nếu không có phương pháp văn minh thì chỉ có thể dùng cách nguyên thuỷ nhất." Tiếp đó quát lớn: "Hô Phong!" Cao Ngạn tròn mắt hỏi: "Hô phong hoán vũ ư?" Khi gã còn đang không hiểu gì thì một chiến sỹ nhỏ bé của Thác Bạt Tiên Ti tộc đã linh hoạt như mèo nhảy xuống ngựa, nằm rạp xuống áp sát tai vào mặt đất. Thác Bạt Nghi cười đáp: "Hô Phong là tên người, chính là một cao thủ giỏi thuật địa thính nhất của tộc ta. Khi hắn giơ tay ra hiệu, nếu ngươi hiểu thì có thể biết nhân số địch nhân bao nhiêu, chúng từ phía nào tới, quân chia thành mấy lộ. Hiểu chưa?" Cao Ngạn nói: "Suýt nữa thì doạ chết ta rồi. Sao ngươi không nói ra sớm? Tiểu mệnh của ta trân quý phi thường. Không có ta, lão Trác khẳng định sẽ không thể thu được lượng lớn hoàng kim." Đinh Tuyên bật cười lớn: "Nếu quả thực tiểu mệnh của ngươi cũng không giữ được tức là đại biểu cho việc bọn ta thua rồi. Đại kế phản công đương nhiên cũng tan thành mây khói. Lão Trác làm sao còn có thể thu nhiều hay ít hoàng kim đây? Căn bản là cả thuyết thư quán cũng không còn nữa." Cao Ngạn nói: "Ta chỉ đề tỉnh ngươi nên sớm chạy đi. Nếu như bị địch nhân chặt đứt đường chạy lên phía bắc, bọn ta chỉ còn nước ô hô ai tai." Thác Bạt Nghi dụng tâm quan sát phòng tuyến địch nhân cách đó nửa dặm nói: "Bọn ta cần giả vờ không còn cách nào khác, làm bộ không thể không hốt hoảng bỏ chạy về phía bắc, địch nhân mới trúng kế đuổi theo. Chúng trước tiên sẽ chặt đứt đường quay về phương nam
  18. của bọn ta, làm bọn ta không cách nào hội họp với quân chủ lực được. Sau đó chúng mới phong toả đường chạy đi phía đông hay phía bắc, chỉ như thế mới có thể cô lập được bọn ta. Không tin thì ngươi có thể nhìn xem hiệu tay của Hô Phong." Cao Ngạn nhìn sang Hô Phong. Cao thủ tinh thông thuật địa thính này đang giơ hai tay lên, làm một loạt động tác gã không thể hiểu nổi. Gã nhíu mày hỏi: "Hắn nói gì vậy?" Đinh Tuyên đáp thay Thác Bạt Nghi: "Hắn nói địch nhân tới gần nhất là một đội kỵ binh đến từ phía nam, khoảng một ngàn năm trăm người, chỉ cách bọn ta nửa dặm. Còn có hai đội quân địch đang dùng hết tốc độ đuổi đến. Một đội tiến thẳng vào sau lưng bọn ta, đội còn lại cản đường lên bắc của bọn ta." Cao Ngạn giật mình kinh hãi: "Không lập tức chuồn đi, còn ở đây đợi chết à?" Thác Bạt Nghi cười: "Nếu như ta không giữ được cái mạng nhỏ của ngươi thì làm sao ăn nói với Tiểu Bạch Nhạn đây. Xem kìa! Địch nhân phía trước cũng đã chuẩn bị xong rồi!" Cao Ngạn nhìn ra phía trước, thấy trong trận địch đã tập kết ba đội kỵ binh, đang chờ lệnh xuất kích. Gã thấy vậy thì lạnh mình khiếp sợ, nhưng xấu hổ không dám giục giã Thác Bạt Nghi mau bỏ chạy. Những chiến sỹ Thác Bạt tộc xung quanh không ai lộ chút thần sắc hoảng sợ. Người nào cũng lạnh lùng bình tĩnh. Loáng cái Hô Phong đã từ mặt đất đứng dậy, phi thân lên ngựa. Thác Bạt Nghi thét lớn: "Chạy!" Truỳ Hành Trận lập tức thay đổi đội hình, biến thành tán loạn không còn hình thế nào hết, cuối cùng nhằm phía bắc chạy thục mạng. Đúng lúc này, kỵ binh địch ở phía nam cũng hiện ra, phóng tới như trận gió. Bên trận địch tiếng tù và nổi lên, ba đội kỵ binh chỉnh tề cũng vượt phòng tuyến, phóng đuổi theo bọn họ. Đồ Phụng Tam đứng ở tây ngạn Dĩnh Thuỷ, nhìn sắc trời phía đông bắc than thở: "Quả nhiên là khí số chưa hết." Rồi hắn quay sang giải thích cho tả hữu: "Nếu trận mưa gió sấm sét lớn này đến sớm hơn nửa giờ thì đám quân mai phục của Âm Kỳ không cách gì sử dụng được hoả khí. Hơn nữa, thị tuyến mơ hồ nên uy lực đương nhiên giảm mạnh. Trận mưa này đến rất đúng thời cơ, sau khi chúng ta bao vây chặt địch nhân, mưa gió sẽ làm tất cả đều tê liệt. Đó cũng là cơ hội cực tốt để bọn ta theo thuỷ đạo sấn vào. Chi cần chặt đứt được bốn chiếc cầu nổi, bọn ta có thể triển khai kế hoạch đánh chiếm đông ngạn. Địch nhân tuy có binh lực hùng mạnh, nhưng chỉ còn cách bó tay ngồi nhìn, không cách gì liên thủ được. Đó gọi là ý trời. Lão Hồng quả có mắt nhìn, là phúc phận của bọn ta. Ồ!" Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn ra Dĩnh Thuỷ. Chỉ thấy một bóng đen từ trong nước phóng vọt ra chạy về phía họ. Tả hữu thân binh kinh hãi bạt xuất binh khí. Đồ Phụng Tam lập tức ngăn lại nói: "Không cần vọng động, là người của bọn ta." Yến Phi trong bộ đồ chống nước bằng da trâu màu xám đen, trên mình nước vẫn chảy ròng ròng, hạ xuống trước mặt mọi người. Chàng quay đầu nhìn đám mây đen cuồn cuộn nơi chân trời phía đông bắc, ung dung nói: "Ta có đại kế phá địch mới." Cao Ngạn trong tình huống đó có cơ hội phát huy bản lãnh không ai bì được. Vì gã đối với địa hình Biên Hoang Tập phía đông ngạn Dĩnh Thuỷ rõ như lòng bàn tay. Có gã cưỡi ngựa phía trước dẫn đường giả vờ bỏ chạy, nơi nào gã cũng có thể lựa chọn lộ tuyến tốt nhất,
  19. đồng thời làm truy binh từ hai bên đuổi đến không thể không rối loạn, bỏ lỡ thời cơ. Khi đội ngũ Hoang nhân bỏ truy binh hoàn toàn lọt lại phía sau, ai cũng hiểu chiến thắng nằm ở trong tầm tay, vì đã vượt qua cửa ải khó khăn nhất để thực hiện thành công nhiệm vụ này. Cao Ngạn dẫn mọi người chạy thục mạng, xuyên rừng vượt núi. Phía trước bỗng hiện lên một ngọn đồi nhỏ, cây rừng rậm rạp, chính là nơi Âm Kỳ và năm trăm phục binh đang ẩn thân. Cao Ngạn vội giảm tốc độ, vòng sang phía đông ngọn đồi. Thác Bạt Nghi và ba ngàn chiến sỹ như thuỷ triều vượt qua khu rừng thưa, bám sát sau lưng Cao Ngạn đang chạy như ngựa quen đường cũ. Ba lộ truy binh đằng sau đã hợp thành một, cách độ nghìn bước, đang mau chóng đuổi tới. Còn một toán truy binh khác tụt lại đằng sau chưa tới nửa dặm. Tiếng vó ngựa vang trời dậy đất, tràn đầy ý vị chém giết vô tình của chiến trường. Trong lúc địch nhân hoàn toàn không phòng bị, trên đỉnh đồi đột ngột xuất hiện vài trăm mũi Hoả Thạch Độc Yên bắn như mưa về phía truy binh đang trong khí thế hung hăng. Ba ngàn chiến sỹ của Thác Bạt Nghi lập tức chia thành hai. Một đội đang chạy qua đồi thì quay lại vòng sang sườn địch, ngồi trên lưng ngựa giương cung lắp tên bắn loạn xạ vào kỵ binh địch đang bị chìm trong khói độc, vô cùng rối loạn, chiến mã hý loạn. Một đội khác quay ngược ngựa lại giữ khoảng cách an toàn với khói độc, dùng kình tiễn phản kích địch nhân. Địch nhân trúng mai phục thê thảm, lập tức tan rã hoàn toàn. Tình thế rối loạn nhanh chóng lan rộng. Hơn nữa, phục binh của Âm Kỳ trong rừng đổ ra dùng cung cứng bắn cho địch nhân người đổ ngựa ngã. Địch nhân loạn không tụ nổi thành quân, bỏ chạy tứ tán. Toán truy binh đến sau thấy thế bất diệu lại không rõ rốt cuộc là có bao nhiêu địch nhân mai phục liền hoảng hốt tháo lui, chỉ hận sức ngựa không thể chạy nhanh hơn nữa. "Ầmmm!" Ánh chớp tê liệt bầu trời. Tiếng sấm rền vang. Trận mưa lớn mà Hoang nhân chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đổ xuống, ầm ầm thị uy. Mưa to gió lớn đến đột ngột phi thường, làm địch nhân phòng thủ trong Tập vô cùng rối loạn. Kể cả Hoang nhân dù đã sớm chuẩn bị cũng vô cùng khổ sở, phải ngừng mọi hoạt động ẩn vào trong các doanh trướng tạm thời, lại còn phải đấu sức với cuồng phong muốn thổi bay cả lều trướng. Đầu tiên là một tiếng sấm khủng khiếp vang rền điếc tai, sự lưu động của không khí như ngừng hẳn lại, từ phía đông bắc Biên Hoang từng đám mây đen cuồn cuộn tràn tới, gió lớn từ bốn phương tám hướng nổi lên ầm ầm. Chịu tai nạn đầu tiên chính là cờ xí trên Cổ Chung Lâu. Cuồng phong làm các lá cờ bay phần phật, một chiếc trong đó chịu không nổi gãy đoạn. Sau đó, cuồng phong và mây đen không ngừng kéo tới làm cả đất trời tối đen, tưởng như đêm tối đã về. Toàn bộ bầu trời bị mây đen che kín, lại có mấy tia sét kinh người phá không đánh xuống, tiếng sấm dậy lên ngay sát mặt đất, làm người ngựa cả hai bên đều kinh tâm táng đảm. Bất kể là võ công cao cường thế nào, dưới thiên uy của đại tự nhiên thì dù là người mạnh mẽ nhất cũng cảm thấy mình nhỏ bé và yếu đuối.
  20. Mưa như trút nước, đi kèm theo là cuồng phong sấm chớp từ phía đông bắc tràn tới càn quét mọi thứ trên mặt đất một cách vô tình, làm toàn bộ Biên Hoang và thành tập trở lên mờ mịt tối tăm. Kẻ duy nhất được lợi trong tình hình mưa to gió lớn này là mười hai Song đầu chiến thuyền của Giang Văn Thanh. Nhân lúc nước cao sóng lớn, họ giương buồm điều chỉnh góc độ tiếp nhận cuồng phong từ đông bắc thổi tới phối hợp với mái chèo thò ra từ mạn thuyền, sức người lại thêm sức gió được lợi dụng xảo diệu giúp hạm đội vượt sóng, nhanh chóng tiến thẳng tới phía hai hàng cọc gỗ ngăn sông. Sắc trời tối đen, ánh chớp nhì nhằng liên tiếp, mưa to như trút nước làm tầm mắt chỉ nhìn được xa vài trượng. Giang Văn Thanh đứng trên đài chỉ huy, mặc kệ gió thổi mưa quất vẫn kiên trì tích cực chỉ huy chiến hạm ngược dòng tiến lên. Việc chiến thuyền không ngừng bị thổi dạt sang phía tây bắc, lợi dụng thêm sức gió gia tốc nên toàn bộ hạm đội mau chóng tiến về Biên Hoang tập, thể hiện toàn bộ kỹ thuật điều khiển thuyền trong điều kiện đi ngược dòng và hướng gió chếch do cha nàng truyền thụ. Nàng lại không sợ sự tấn công của tiễn lâu ở hai bên bờ vì mưa to gió lớn đã làm sức phòng ngự của địch nhân tê liệt. Trong tình thế địch ta nan phân như thế này, địch nhân không có cách nào dùng tên mồi lửa và máy bắn đá công kích hiệu quả được. Nàng cũng không sợ việc xung phá cọc gỗ ngăn sông vì trước đó một chút đã có năm mươi cao thủ tinh nhuệ bao gồm cả bọn Yến Phi, Hô Lôi Phương, Trình Thương Cổ, Phí Nhị Phiết và Trác Cuồng Sinh ngấm ngầm tới khu vực cọc gỗ ngăn sông. Bằng vào thân thủ của bọn họ, có thể trong một thời gian ngắn thu thập thủ vệ địch nhân trong lòng sông, đồng thời thi triển thủ cước lên đám cọc gỗ này. Hàng cọc gỗ đã xuất hiện trước mắt. Trong sóng nước hung dữ, hàng cọc vươn cao hơn mặt nước khoảng nửa trượng. Hai bên bờ sông chìm trong mưa gió mịt mù, chỉ thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng hai toà thạch bảo, và hàng hàng tiễn lâu trong mưa gió giống như những oan hồn chập chờn. "Ầmmm Ầmmm!" Chớp loé đánh bạt cả mưa gió. Tiếng gỗ gãy vụn vang lên. Soái hạm của Giang Văn Thanh như húc vào đám cây khô gỗ mục, phá tan hai hàng cọc gỗ ngăn sông, tiến vào khu vực mặt sông thuộc phạm vi thế lực địch nhân. Chiến sĩ Đại Giang Bang từ những lỗ châu mai hai bên khung thuyền bảo hộ chiến thuyền, dùng cung cứng cương tiễn bắn tới tấp vào địch nhân đang chạy rối loạn như đàn chuột hai bên bờ. Hệ thống chỉ huy của địch nhân không thể vận hành trong điều kiện mưa to gió lớn này, làm cả một phòng tuyến phòng ngự mất năng lực tác chiến đồng bộ, không những khó khăn trong việc hỗ trợ lẫn nhau mà còn không thể cảnh báo cho đồng bọn ở phía trên thượng du, khiến các nơi lâm vào thế yếu phải tự phản kích một cách rời rạc, không tạo thành uy hiếp đáng kể đối với mười hai Song đầu chiến thuyền với tính năng ưu việt. Thật ra, Giang Văn Thanh và các chiến sỹ cũng không cách nào phân biệt được mục tiêu trong mưa to gió lớn thế này. Nhưng chỉ cần nhắm bắn vào phía tiễn lâu, máy bắn đá và xe
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2