YOMEDIA
ADSENSE
Bình yên bên anh (Kỳ cuối)
76
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Nếu một ngày nào đó cô trở về Việt Nam, khi ấy anh vẫn chưa yêu người mới, cô nhất định sẽ tìm về với tình yêu của anh... 1. Nam đã có những cuộc hẹn với Anh Thư, tại quán café cũ, vẫn giữ thói quen dựa lưng vào nhau để cùng đọc sách cho nhau nghe
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Bình yên bên anh (Kỳ cuối)
- Bình yên bên anh (Kỳ cuối)
- Nếu một ngày nào đó cô trở về Việt Nam, khi ấy anh vẫn chưa yêu người mới, cô nhất định sẽ tìm về với tình yêu của anh... 1. Nam đã có những cuộc hẹn với Anh Thư, tại quán café cũ, vẫn giữ thói quen dựa lưng vào nhau để cùng đọc sách cho nhau nghe. Xong Nam không còn thấy tim mình bình yên như trước, nó dềnh dàng trôi về một nơi xa xôi nào đó. Những kí ức về Anh Thư và mối tình đầu cũng trở nên đứt đoạn. Trong đôi mắt buồn của Anh Thư, cô ấy điềm nhiên không chút gợn, không gặng hỏi quá nhiều về cuộc sống của Nam, như thể chấp nhận tất cả, chỉ cần có tình yêu của Nam ở bên cạnh. - Em không tò mò về cuộc sống của anh kể từ sau khi em đi à? - Em chỉ tò mò xem anh còn yêu em không thôi. Anh Thư mỉm cười, lồng tay vào bàn tay đang để trên mặt bàn của Nam. Thói quen trầm ngâm của Nam xuất hiện từ khi nào lạ lẫm lắm, cô không định hình được những suy nghĩ trong anh. Nếu là ngày xưa, cô có thể dễ dàng đoán biết, việc anh lo lắng có khi chỉ đơn thuần là đoạn đường về nhà của hai đứa, có khi là bản vẽ
- công trình, có khi lại là sự vô tâm hời hợt của Thư. Nhưng sau ba năm gặp lại, những suy nghĩ của anh có phần khác lạ, Anh Thư cũng chưa một lần đủ can đảm bước vào đó, chỉ sợ rằng mình không còn tồn tại trong những điều lo lắng thường trực. Sau nhiều ngày dõi theo Nam, biết chắc rằng anh vẫn chưa yêu ai từ sau khi chia tay, Anh Thư đã thắp lên một hy vọng đủ mãnh liệt để ngỏ lời yêu trở lại. May mắn rằng Nam đã nhận lời. Anh trầm ngâm một lúc, nắm lấy tay Thư và đặt một nụ hôn khẽ lên đó. Nam mỉm cười, nụ cười nhẹ tênh cũng đủ làm Thư thấy ấm lòng. Cô đã không mong gì hơn thế. Những năm tháng xa nhà, nhớ đến quắt quay một dáng hình thân thuộc, xong vì mọi quyết định đều do cô nên Thư thấy áy náy với sự chờ đợi của anh. Kể cả khi anh hứa rằng sẽ chờ đợi, hứa rằng sẽ không biết đến người con gái nào khác ngoài cô thì cô vẫn thấy chưa đủ tự tin để tiếp tục yêu xa. Cô đặt cược với chính mình và tình yêu của mình.
- Nếu một ngày nào đó cô trở về Việt Nam, khi ấy anh vẫn chưa yêu người mới, cô nhất định sẽ tìm về với tình yêu của anh. Chính sự đặt cược ấy đã cho Anh Thư sức mạnh, kể cả khi nhìn anh từ đằng xa cửa tiệm bánh, kể cả khi hồ nghi rằng anh đang hạnh phúc thì cô vẫn nóng lòng muốn thử. Cuối cùng giọt đắng không quá gắt như cô tưởng tượng, phía cuối cùng là dư âm ngọt ngào đến chất ngất. Anh Thư đã nghĩ mình vững lòng yêu Nam từ sau những ngày trở lại. Yêu và bỏ qua tất thảy những hồ nghi, bỏ qua tất thảy mọi toan lo, suy nghĩ.
- 2. Khác với Anh Thư, sự trở lại lần này khiến Nam thấy bồn chồn. Ít ra trong thâm tâm anh cũng xác định được một điều, rằng mình còn tình cảm với Thư, xong cũng chắc chắn một điều rằng tình cảm ấy không thể vẹn nguyên như thuở đầu tiên, không phải là một khối tình nồng như ba năm trước nữa. Kể từ lần đầu tiên gặp lại, Nam đã có thể nhận ra rằng mình thấy xa cách với cô người yêu cũ. Có thể vẫn còn quan tâm, vẫn còn nghĩ về, nhưng không còn thường trực, cũng không phải là cảm giác muốn bắt đầu lại một mối quan hệ mới từ một mối quan hệ đổ vỡ trước đây. Nam đã và đang sống những ngày bình yên rất khác bên cạnh Du, cô em gái nhỏ, cô bạn nhỏ, cô học trò nhỏ. Nụ cười hồn nhiên trên môi Du cho Nam nhận thấy rằng mình cũng ước ao được nhỏ bé lại, cũng ước ao được hồn nhiên vô tư như thế. Nhưng ngay khi Nam có những suy nghĩ muốn được đồng điệu cùng Du thì Anh Thư xuất hiện, bẵng đi rất nhiều ngày sau lần gặp mặt đầu tiên, cô ấy nói muốn bắt đầu lại với Nam, từ một niềm tin khác. - Em… có thể lại ở bên anh được không?
- -… - Như ngày xưa, trước khi em đi… Đôi mắt Thư ướt buồn, đôi mắt chất chứa nhiều niềm hy vọng. Trong phút giây tĩnh tại Nam đã gật đầu đồng ý. Những tưởng không phải bon chen quá nhiều suy nghĩ, những tưởng bên cạnh người quen thì trái tim cũng được ngủ yên. Nhưng những lần hẹn gặp sau không cho Nam cảm giác ấy. Ngày một nhức nhối khó chịu, ngày một tỏ ra khách sáo. Không có quá nhiều sự khác biệt trong cách quan tâm của Nam, nhưng Anh Thư đủ tinh tế để nhận ra, việc Nam xuất hiện bên cạnh mình cũng giống như là một trách nhiệm, một việc anh nhận lời để thực hiện chứ không phải vì tự nguyện muốn làm điều đó.
- Những lần bận việc Nam đều ghé qua nhà thăm Thư, nhưng môi hôn của anh hờ hững, vòng tay ôm của anh hờ hững. Thư có thể cảm nhận nỗi buồn xa xăm trong đôi mắt anh. - Có phải là Du không? Cô bé làm cùng anh ở tiệm bánh? - Em đang nói gì thế?
- - Người làm anh lơ đãng… có phải là Du không anh? Anh Thư luồn tay vào tóc Nam, vuốt ve cả những nghĩ suy anh đang miên man trong đầu. Khi nhắc đến Du thì Nam đã toan bật cười, đã toan nói lên thành tiếng rằng: - Sao có thể chứ, cô bé ấy là học trò của anh mà. Nhưng kỳ thực Nam lại không thể, có gì đó nghẹn lại trong cuống họng và hình ảnh Du ngập lên. Từ nụ cười tít mắt, từ những câu chuyện cười không đầu không cuối, từ những hờn giận ngô nghê của một đứa con gái mới lớn, cả những quan tâm vụng về. Nam nhớ như in cảm giác bên cạnh Du, cảm giác mà rất lâu kể từ sau khi chia tay Thư chưa một lần anh có được. Đó là cảm giác muốn được che chở, bao bọc, muốn được quan tâm chăm sóc ngày một nhiều. Đó hẳn cũng là lý do mà anh luôn tìm đến quán ít nhất một lần trong ngày và chắc chắn sẽ xuất hiện trước khi quán đóng cửa… để giúp Du một tay, để giúp quán dọn đồ, cũng là để nghe giọng nói và tiếng cười quen thuộc của cô bé ấy.
- 3. Kể từ sau ngày bỏ chạy ra khỏi tiệm bánh, Du không còn đến quán làm nữa, việc xin nghỉ cũng chỉ là một thủ tục ngắn gọn được nhắn qua vài tin nhắn. “Anh Nam, anh cho em nghỉ việc nhé. Dạo gần đây em đăng ký học thêm nên không có thời gian làm ở đó nữa.” “Ừ em, học ngoan.” Ngắn gọn như thế, lại đầy đủ như thế, Du hoàn toàn có cớ để tìm quên đi Nam, một người bước vào cuộc sống của mình chưa lâu xong lại đủ sức làm nên sóng gió. Chuyện đó Duy Anh cũng biết và thay vì khuyên nhủ Du, cậu chỉ dặn Du nên tập trung vào việc học vì năm nay đã là năm cuối cấp. Duy Anh còn nói, nếu cậu ấy còn ở Việt Nam, chắc chắn sẽ không cho Nam có cơ hội làm tổn thương Du như thế. Lúc bấy giờ Du bật cười. - Là cậu làm tổn thương tớ trước mà, bằng việc đòi chia tay tớ ấy.
- - Tớ chỉ không muốn cậu chờ thôi, ngốc ạ. - Ừ. Tớ cũng không muốn chờ đợi. Chúng ta đều ngốc cả mà. Những dòng chữ nhảy nhót trên màn hình, Du và Duy Anh nói chuyện qua mục chat trên facebook, được ngày rảnh rỗi Du không phải ra tiệm bánh, đối với Duy Anh cũng là ngày nghỉ nên cả hai có nhiều thời gian để trò chuyện. Một trong những điểm nhấn là việc Duy Anh sẽ về Hà Nội một thời gian do ở nhà có việc đột xuất. - Cậu sẽ vẫn bên cạnh tớ chứ? - Tất nhiên rồi, tớ sẽ đưa cậu đi chơi, đi ăn, đi đập phá. Hà Nội nhỏ, ngõ nhỏ, tim người cũng chật chội, nhưng chỗ dành cho cậu chưa bao giờ là thiếu cả.
- Du mỉm cười với cậu bạn. Đúng là Hà Nội luôn chào đón Duy Anh, bản thân Du cũng luôn chào đón cậu ấy, dù hiện tại giữa hai đứa là bạn bè đi chăng nữa. 4. Tháng chín, sinh nhật Nam vào một ngày gần cuối tháng chín. Cũng được một tháng kể từ ngày Du xin nghỉ việc. Tiệm bánh vẫn mở cửa vào mỗi sáng lúc bảy giờ, đóng cửa vào mười giờ mỗi tối. Nhưng việc thiếu đi cô nhân viên nhí nhảnh vô tư cũng là điều thắc mắc của nhiều khách hàng. Mỗi lần có người hỏi Nam lại cười buồn. - Cô bạn ấy bận học nên tạm nghỉ làm ở tiệm bánh một thời gian ạ. Quả thật Nam cũng mong rằng mọi việc được như mình nói. Giá như chỉ là “tạm”. Du còn nợ anh một cái bánh sinh nhật to oạch như ngày hai đứa móc tay hứa chắc chắn như thế. Du còn nợ Nam những câu chuyện cười chưa kể, những câu đố dở dang chưa có lời giải đáp. Đặc biệt nợ Nam những ngày đêm dài gấp đôi bình thường, cả những lúc quán vắng khách, lại là một mảnh vụn ùa về từ quá khứ, ngày đầu tiên Nam bắt gặp Du ở quán café lạ, ngồi nghiêng với khuôn mặt nhìn nghiêng, một tấm ảnh chụp lúc Du buồn bã thở dài.
- Tấm ảnh đó vẫn chưa có dịp đưa lại cho Du. Nam đã phóng ra và treo trong phòng riêng từ sau khi nhận Du làm học trò ở quán. Ai ngờ rằng một ngày nào đó lại thấy thiếu thiếu người trong ảnh. Người trong ảnh có thể ngắm nhìn mãi, nhưng không thể trò chuyện, không thể hỏi han. Việc lâu ngày không gặp Du làm Nam thấy bức bối khó chịu. Dù có số điện thoại ở đó, xong không biết nên mở lời thế nào cho phải. - Em sẽ lại đi thôi. Người vẫn tưởng sẽ chờ đợi em đã không thể chờ đợi em nữa rồi. Anh Thư mỉm cười và ra đi trong một ngày nhiều gió. Cô ấy lại đi đến một chân trời mới khác, lần này không phải vì mục đích học tập hay làm việc, mà lần này là có cớ để tìm quên đi. Khi biết Nam không còn vẹn nguyên tình cảm với mình nữa cũng là khi biết anh ấy có một người khác để nhớ về thì Anh Thư cũng không cố chấp. Hạnh phúc là trao đi và được nhận lại. Nếu đã thử vươn tay ra đón lấy, đã cố gắng để trao đi nhưng lại khiến người khác bận tâm với sự cho đi của mình thì tốt nhất là nên dừng lại.
- Đôi khi trong cuộc sống, trên những con đường, biết cách dừng lại đúng lúc cũng là một sự lựa chọn khôn ngoan. Anh Thư không trách Nam vì đã có tình cảm với một người con gái khác. Cô chỉ tiếc rằng trong quá khứ mình lựa chọn quá nhiều, đắn đo quá nhiều để rồi không thể đặt người quan trọng vào vị trí quan trọng, khiến người ấy trở nên vô định với chính tình yêu của mình. Mặc dù Anh Thư đã cố gắng sửa sai nhưng chưa bao giờ là đủ. Tình cảm vốn dĩ khó nắm bắt vô cùng, có thể hôm nay vẫn còn yêu nhau say đắm nhưng sang một buổi bình minh khác lại thấy không còn thiết tha bên nhau nữa. Anh Thư ra đi vì không muốn trở thành gánh nặng suy nghĩ cho Nam. Mặc dù Nam cố gắng không làm tổn thương cô bằng việc nói ra lời chia tay, nhưng vì anh cứ như thế mới khiến cô cảm thấy khổ tâm. Chẳng gì khó khăn bằng việc chấp nhận sự thật rằng người ta yêu đã không còn yêu ta nữa. Nhưng cũng sẽ không có gì khó khăn hơn việc nhìn người ta yêu phải buồn bã và trầm tư suốt một ngày dài vì một ai đó khác không phải là ta.
- - Anh gắng lên nhé, vì Du còn rất trẻ, nên hãy để cô bé cảm nhận được tình cảm chân thành từ phía anh. Nam ôm Thư vào lòng, tựa đầu trên mái tóc đen tuyền óng ả. - Cảm ơn em, vì tất cả. Anh Thư ra đi mang theo tâm trạng của một người thua cuộc, một người thua cuộc từ chính cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc của mình. Nhưng điều đó không làm cô thấy hối hận, vì với cô, một khi đã sống và yêu thương thì hãy sống hết mình và yêu thương cho trọn vẹn. Dù kết quả không được như mong muốn thì cũng sẽ không hối hận về sau khi nghĩ lại, sẽ không phải nói câu “giá như…” cho quá khứ một thời đã qua… 5. Duy Anh trở về Việt Nam, cậu ngỏ ý muốn được ăn thử những món bánh mà Du học được trong quá trình làm ở tiệm bánh. Tất nhiên là Du rất vui vì điều đó. Cô bé còn cùng Duy Anh đi chơi một số nơi, những nơi mà trước đây hai đứa từng đi qua nhiều lần. Một lần, khi Du chăm chú làm món bánh lạ theo công thức tự chế thì Duy Anh có nhắc.
- - Tháng này sinh nhật tớ, dù chưa đến nhưng tớ cũng muốn thử tay nghề làm bánh gato của cậu. Cuối tuần này tớ rảnh, tổ chức party sinh nhật tớ nhé! Duy Anh quay sang nhìn Du cười cười. Du gật đầu chấp thuận. Việc nhắc đến bánh sinh nhật cũng vô tình nhắc đến lời hứa của Du với Nam. Đã lâu không trở lại tiệm bánh, cũng không liên lạc gì, Du vẫn đinh ninh rằng Nam và Anh Thư đang hạnh phúc. Hẳn là hai người sẽ hạnh phúc, phải bù đắp cho những ngày tháng phải xa nhau chứ. Sáng hôm sau, Du đi mua nguyên liệu về làm bánh, vô tình đi qua thì thấy tiệm bánh đóng cửa. Du lấy làm ngạc nhiên, việc tiệm bánh bỗng dưng đóng cửa hẳn là chuyện lạ. Trước nay Nam vẫn cố chấp làm việc, dù thế nào cũng duy trì tiệm bánh. Anh vẫn nói, khách hàng đến với quán là thường xuyên, có những người là khách rất quen, mỗi ngày đều phải sang mua bánh, nếu quán nghỉ một vài ngày lại thành mất khách. Vì lẽ đó mà dù công việc có bận đến đâu anh cũng luôn dành thời gian chăm sóc cho tiệm bánh, một phần vì khách một phần vì không muốn bỏ lỡ đam mê của mình.
- Nhưng bỗng nhiên Nam đóng cửa tiệm, lo lắng có chuyện gì đó xảy ra, Du nắm chặt điện thoại trong tay, nửa muốn gọi để hỏi han ngay lập tức, nửa lại thấy sợ sệt vì một điều mơ hồ nào đó bướng bỉnh dạo ngang qua. Chiều tàn, vẫn ngồi thẫn thờ trước cửa tiệm bánh, tất nhiên là ở phía đối diện vì Du sợ đột nhiên Nam xuất hiện, nếu Nam bắt gặp thì cô bé không biết giấu nỗi ngại ngùng đi đâu, Du đặt điểm nhìn vào sâu hút trong quán, một vài chấm nhỏ có thể kể mặt đặt tên ngay lập tức. Có vẻ như chẳng có gì thay đổi cả, trật tự mọi thứ đều ở nguyên đó từ khi Du nghỉ làm. Chỉ có duy nhất một thứ thay đổi, đó là anh chủ quán và Du. Là chuỗi ngày trước và sau khi Du biết anh quay lại với chị ấy. Du thừa nhận yếu ớt với chính mình rằng thật ra Du rất sợ, rất sợ khi phải đem mình so sánh với một ai đó khác. Nhất là khi đó lại là tình đầu. Du và Nam đều có một quá khứ buồn về chuyện tình đầu tiên vì tất cả đều không trọn vẹn. Khi chị ấy quay về, Du đã linh cảm mơ hồ rằng điều gì đó sắp xảy ra, rằng Nam có thể sẽ trở về bên chị ấy. Nhưng khoảng cách giữa cô bé và anh chủ quán lại ngày càng gần, tự nhiên đến mức chẳng cần đề phòng gì cả, nếu có phát sinh tình cảm thì cứ mặc định đó là tình cảm anh em bạn bè vì thân thiết quý mến nhau mới thế thôi. Hóa ra, muốn vậy nhưng không thể là vậy…
- Du nhớ về nụ cười ngây ngô trong buổi đầu tiên gặp mặt. Nhớ về anh phó nháy nhanh nhạy và linh hoạt đã bất ngờ đến chộp mất một “khắc” ngẩn ngơ của riêng Du. Du vẫn ấn tượng với ngày đầu tiên ấy, với những ân cần dịu dàng của anh lúc chỉ có hai người. Du bắt đầu biết trốn chạy, trốn chạy tình cảm bằng cách khăng khăng phủ định nó đi. Xong con tim bé nhỏ vốn lại vô cùng bướng bỉnh, càng phủ nhận, càng khắc khoải nhớ mong.
- Trời tối dần, sương giăng nhiều hơn, Du đứng dậy đi trong khi tiệm bánh vẫn tối đèn. Như chợt nghĩ ra điều gì đó, Du chạy ào về nhà, lát sau lại ra quán, cô bé quên mất rằng mình vẫn còn giữ một chìa khóa dự phòng mà hồi trước còn đi làm Nam đã giao cho Du giữ… Du bắt tay vào làm một cái bánh gato thật đặc biệt, như lời hứa với Nam. Cô bé chăm chú làm đến mức chẳng biết trời tối muộn từ bao giờ. Khi ngước mặt lên nhìn thành quả thì vừa lúc đồng hồ báo mười một giờ đêm. Du nhanh chóng thu dọn đồ thừa, dụng cụ làm bánh, cất chiếc bánh vừa hoàn thành vào một góc tủ kính bày bánh như thường lệ. Hẳn là anh ấy sẽ nhận ra, hẳn là Nam sẽ biết Du đã đến để thực hiện lời hứa, mặc dù trên bánh chỉ ghi vẻn vẹn mấy chữ: “Chúc mừng sinh nhật ^_^” nhưng Du tin rằng Nam sẽ nhận ra đó là món quà mà cô bé muốn gửi tặng. Tròn mười hai giờ, Du bước chân ra khỏi quán, trong lòng rộn lên những niềm khó tả. Những cơn gió buổi đêm miên man miên man, lướt khẽ qua vuốt ve mái tóc mềm, vuốt ve cả những nghĩ suy non nớt. Thứ tình cảm Du đang mang hẳn là một mối tình đơn phương thầm lặng, dẫu vậy, Du vẫn muốn nâng niu và trân trọng.
- Người ấy vẫn còn ở đó, tồn tại ở đó, hít thở chung bầu không khí, chỉ cần đừng biến mất một cách đột ngột… 6. Nam đến quán lúc quá nửa đêm, tầm mười hai giờ ba mươi. Lúc bấy giờ vạn vật đều ngủ say, con phố nhỏ cũng không ồn ào huyên náo như ban sáng. Vì bận việc công trình nên Nam không mở quán mất mấy ngày. Nhưng vì nhớ một điều gì đó thân thuộc đã trở thành thói quen, sau khi hoàn tất công việc, anh lại đến tiệm bánh để… ngó qua. Vẫn biết không có Du ở đó, vẫn biết khi đối diện với khung cảnh cũ, cảm xúc xưa cũ lại ùa về, nhưng Nam không nén lòng mình được.
- Vốn dĩ đã đặt tình yêu vào tiệm bánh, từ sau khi Du xuất hiện, thổi một luồng gió mới lại càng khiến anh thấy yêu quý và gắn bó hơn với tiệm bánh nhỏ do tự tay mình gây dựng. Nam mở cửa, bước vào và thở dài. Bắt đầu từ lọ hoa ly đã héo, tiếp đến là mũ và tạp dề nằm im một góc, đến tủ kính bày bánh kem,… Nam bất giác thấy lạ lẫm, bất giác nhận ra một điều gì đó quá đỗi ấm áp đang chạy dọc trong tim. Luồng cảm xúc lạ khiến anh không thôi nghĩ về cô bé ấy, một cô bé lí lắc hay cười, đã từng tổn thương xong cũng vô cùng mạnh mẽ để vượt qua. Để rồi cô bé ấy kéo cả Nam chạy theo cùng, hòa vào những niềm vui nhỏ nhặt em mang hằng ngày.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn