YOMEDIA
ADSENSE
Bởi một lẽ…anh nghèo
53
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Tham khảo tài liệu 'bởi một lẽ…anh nghèo', giải trí - thư giãn, truyện ngắn phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Bởi một lẽ…anh nghèo
- Bởi một lẽ…anh nghèo!!! “Xin lỗi…cô có làm sao không???” Vừa nói chàng trai vừa đỡ cô dậy.
- “không sao mà anh… lỗi cũng do em đi không chú ý… làm đổ hết đồ của anh rùi” …chàng trai nhẹ lau mồ hôi trên chán… thở phào… ban đầu anh rất sợ là cô sẽ làm to chuyện. Bởi 1 lẽ những tiểu thư sang trọng luôn đi liền với chữ kiêu kì đỏng đảnh. Nhưng những suy nghĩ của anh với hoàn cảnh diễn ra hoàn toàn trái ngược nhau… Chỉ cho cô gái 1 chỗ ngồi… anh nhanh chóng quay lại dọn dẹp số cốc chén đồ uống vừa làm đổ rơi vãi trên nền nhà… với ánh mắt khó chịu của tay quản lý đang nhìn anh từ phía sau…Thu dọn đống đổ vỡ xong… anh nhanh chóng quay lại bắt nhịp với công việc của mình… Đặt cốc nước trắng xuống… anh chưa kịp hỏi cô gái dùng đồ uống gì thì cô gái đã lên tiếng: “Xin lỗi anh vì chuyện vừa rồi, anh ghi luôn số đồ uống vừa bị đổ vào hóa đơn cho em nhé” …Anh không nói gì lẳng lặng ghi chép rùi quay vào quầy đợi lấy đồ uống cho cô gái…bỏ lại cái ánh mắt dõi theo nhìn anh của cô. Có lẽ cô gái đã cảm thấy mến anh ngay từ cái chạm mặt đầu tiên. Suốt khoảng thời gian ngồi, cô chỉ chăm chú nhìn theo chàng trai… có một cái gì đó từ anh làm cô bị cuốn hút, một cảm xúc khó tả, liệu đó có phải là tình yêu. Chỉ đến khi cô bị giật mình bởi cú điện thoại, cô đứng dậy lấy ví thanh toán và ghi ghi cái gì Đó ra mẩu giấy rùi kẹp cùng số tiền và ra hiệu cho chàng trai ra thanh toán rồi bước ra cửa nhưng không quên ngoái lại xem chàng trai có cầm mẩu giấy mà cô viết không.
- Chàng trai bước tới dọn đồ uống và lấy tiền thanh toán trên bàn, khẽ mở mẩu giấy cô viết để với lời nhắn: ”mình làm quen nhé…số đt của em đây nt cho em nhé” Chàng trai không tỏ vẻ gì vui mừng “Chắc có gì hiểu lầm ở đây” Nghĩ vẫn vở thoáng qua rồi anh tiếp tục công việc của mình… 1 ngày rồi 2 ngày trôi qua ..cô gái đợi mãi vẫn không thấy có số đt hay lời nhắn nào của chàng trai mặc dù danh sách số lạ gọi tới và nhắn tin không ít nhưng đều không phải là của người cô mong muốn… “Hay là anh í có người iêu rùi nhỉ…??? Hay là kiêu…người như mình chả nhẽ lại ko iêu nổi một người như anh…” Cô tiếp tục quay lại quán cà phê cũ… vẫn giữ trong mình nung nấu quyết tâm làm quen với chàng trai đã làm trái tim cô rung động. Bước vào quán, trái tim cô lại rung rinh lên, vẫn khuôn mặt đấy dáng người đấy… nhưng anh ít cười, khuôn mặt luôn mang 1 vẻ lạnh lùng… Đồ uống của cô vẫn như mọi lần…uống và chỉ ngồi dõi theo từng hành động của chàng trai… Cô chỉ đỏ mặt e ấp mỗi khi bất chợt bắt gặp ánh mắt chàng trai nhìn về phía cô… Lần này thanh toán cô không đứng dậy và để lại tiền như lần trước …cô ra hiệu cho anh tới thanh toán…và mỉm cười khẽ nói với anh: “Tiền này là dành cho nhà hàng, còn mẩu giấy này là dành cho anh.” Chàng trai vừa cầm lấy tiền và mẩu giấy thì cô gái vội vàng bước nhanh ra cửa để cố che đi sự ngượng ngùng của mình… và tiếp tục chờ đợi những tin nhắn hay những cuộc gọi của chàng trai…
- Vẫn những tin nhắn những cuộc gọi điện… cô đọc từng tin nhắn nghe từng cuộc gọi…nhưng không có số điện thoại nào liên quan tới anh… cô tỏ ra vẻ bực tức… nản chí… suy nghĩ trong cô giờ thiên về anh có người yêu hơn là kiêu lạnh lùng… bởi nhìn cách nói chuyện dáng vẻ của a rất thân thiện dù bề ngoài tương đối lạnh lùng vô cảm… “Lần cuối nhé, quyết định như vậy đi“ tự nhủ với lòng mình cô quyết định sẽ cố làm quen với anh lần thứ 3. Lần này cô sẽ thử nói chuyện trực tiếp xem sao…” Kết thúc ca làm việc của mình chàng trai dắt xe ra cửa toan đạp về nhà thì có tiếng gọi phía sau Anh quay lại thì đó là cô gái mà lần trước va phải anh và để lại những mẩu giấy cho anh…. Anh luống cuống nói: ”Mời cô vào trong dùng đồ…nhà hàng vẫn đang trong giờ mờ cửa” “Không! Hôm nay em không uống nước…em chỉ định hỏi anh cái này thôi…”Chàng trai gãi đầu: “Có chuyện gì vậy cô” “Em trẻ hơn anh mà… đừng gọi em là cô… trông em già lắm à…cứ gọi là em thôi” “Anh rảnh không mình kiếm quán nào nói chuyện nhé” “ừm thế cũng được” chàng trai gật đầu rùi leo lên xe đạp trước…trong khi cô gái đang nổ máy chiếc xe ga đắt tiền đi theo… Chàng trai dừng lại ở một quán nước mía ven đường… rồi hỏi cô gái “Mình uống nước ở đây được không ”
- Cô gái tỏ vẻ lưỡng lự…rồi miễn cưỡng bước vào quán…Bởi lẽ người như cô thì những chỗ như này không hợp có lẽ đây cũng là lần đầu với 1 tiểu thư như cô… “Lúc nãy cô bảo có điều gì muốn nói phải không??” “Đấy lại cô…anh cứ gọi em là em thôi….Em định hỏi là mấy mẩu giấy em để lại anh có đọc không? “À…à….có tôi…à quên anh có đọc được..” “Thế à…..mà sao anh không nhắn tin cho em…em chỉ muốn làm quen thôi mà… không có ý gì đâu… nếu sợ người yêu anh giận thì thôi ko sao đâu “ “…không..không phải vậy…tại anh không quen được những người sang trọng xinh đẹp như em làm quen mà chứ anh không có ý gì đâu” “Làm quen thôi mà… đâu có gì quan trọng đâu anh…vậy anh đọc số đi em lưu được không?” Chàng trai tỏ vẻ luống cuống… anh ấp úng mãi không nói lên được lời “Sao vậy anh… không thể cho em số được à?? “không phải vậy..tại a..n..h… “Sao vậy anh cứ nói đừng ngại..” “..à ..anh không dùng điện thoại…” Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên… bởi thời đại như này thì có điện thoại để sử dụng đâu phải là khó. Chàng trai không nói gì…lẳng lặng đứng dậy… ra thanh toán… tiền nước… rồi quay lại nói với cô gái: “Anh có việc bận lên anh về trước nhé..!”
- Dứt lời chàng trai lên xe đạp đạp đi lao nhanh vào khoảng tối trên đường… Hôm sau… tan ca chàng trai lại bắt cô gái đứng trước cửa quán…và lại là lời mời đi uống nước. Anh cảm thấy rất ngạc nhiên bởi địa điểm mà cô rủ anh tới lại là những quán nước ven đường. Những cuộc nói chuyện ban đầu rất bỡ ngỡ lạc lõng…bởi anh không biết bắt đầu những câu chuyện như nào để kể cho một người như cô nghe… Người bắt đầu mọi chuyện luôn là cô anh chỉ là người ngồi đó và tiếp những câu chuyện của cô… Kết thúc buổi nói chuyện… cô gái chìa ra trước mặt anh 1 chiếc điện thoại và nói: “-Anh nhận nhé…coi như là món quà làm quen” …chàng trai chưa kịp làm gì thì cô gái đi vội ra xe và ngoái lại nói với anh: “Em lưu số em trong đấy rồi nhé..có gì gọi điện nhắn tin cho em nhé” Về đến nhà, cô lấy máy bấm gọi vào số của anh, nhưng không có ai nhấc máy ….2 cuộc rồi 10 cuộc liền không thấy có tín hiệu trả lời… cô bắt đầu nhắn tin và đợi nhưng cũng khá lâu không thấy có tín hiệu… cô nghĩ ngợi những điều lan man vu vơ… cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay… chỉ đến khi bị đánh thức bằng tin nhắn từ chàng trai…tin nhắn anh gửi đến cách tin nhắn cô gửi cũng khá lâu… với nội dung hết sức ngố: “Xin loi em nhe…tai a ko quen dung dt len thao tac cham..gui tin cho em hoi lau” Cô chỉ biết cười thầm và bắt đầu những dòng tin phản hồi cho anh… Những ngày sau đó tiếp tục là những cuộc đi chơi… việc chọn địa điểm được giao cho chàng trai… cô yêu cầu anh đưa cô đi các quán ven đường mà anh hay lui tới… cứ mỗi lần đi chơi như thế… họ thêm hiểu nhau hơn, và có những tình cảm đặc biệt dành cho nhau, mỗi cuộc đi chơi đấy… cô đều
- chuẩn bị một món quà cho anh…anh cảm thấy rất ngại, anh tỏ vẻ không thích, anh không muốn bị hiểu nhầm là kẻ lợi dụng người khác…tuy nghèo nhưng anh có lòng tự trọng của mình, nhưng lần nào cũng vậy, sau mỗi lần đi chơi cô toàn ra trước và để lại món quà trên bàn làm anh ko biết xử lý thế nào… Mai là sinh nhật cô… Đương nhiên người mà trong danh sách mời được nghĩ tới đầu tiên là chàng trai… Cô tổ chức bữa tiệc tại một nhà hàng sang trọng ven hồ, nơi rất đông bạn bè và người thân của cô góp mặt. Sau lời mời của cô anh cảm thấy rất băn khoăn… anh không dám, mà cũng có thể là không đủ tự tin để đi đến những nơi như vậy. Từ chối thì không được, anh không còn cách nào khác, anh không biết chuẩn bị món quà nào hợp với cô và phù hợp với điều kiện của anh… món quà cuối cùng anh quyết định chọn là một chú gấu bông màu hồng xinh xắn, được bọc gọn gàng trong một chiếc hộp giấy” Tối hôm đấy anh xin được nghỉ ở quán nửa ca… anh chỉ đinh đến tặng quà rùi về, những người như anh ở nhưng nơi sang trọng đó không hợp. “Mặc gì bây giờ” Chàng trai vắt óc suy nghĩ, bới tung đống quần áo cũ kĩ của mình, mong sao có một bộ nào hợp với anh và hơp với buổi tiệc. Thật khó bởi bộ nào cũng đã cũ và ngả màu. Cuối cùng anh quyết đinh mặc chiếc áo sơ mi với chiếc quần nâu, leo lên chiếc xe đạp của mình đạp tới bữa tiệc. Anh cứ tưởng mình đến sớm nhưng có lẽ là muộn hơn so với những người khác. Anh do dự ko biết có lên vào không nữa… đang do dự thì điện thoại rung lên. Là cuộc gọi là của cô, cô hỏi xem anh đến chưa sao vẫn chưa thấy
- vào…Cuối cùng anh cũng quyết định sẽ vào…vào ngồi 1 lúc có khi vào tặng quà rồi sẽ về luôn… Nói rồi anh đứng lại ngó nghiêng không gian xung quanh để tìm một chỗ để xe. Và bắt gặp những lời nói tỏ vẻ xem thường của đám bảo vệ gửi xe: “Ở đây không có chỗ để xe đạp đâu…kiếm mấy quán ven đường mà để đi.” Không nói câu nào anh lặng lẽ dắt xe đi…kiếm 1 quán nước nhỏ ven đường để gửi… …chàng cảm thấy rùng mình trước cái cánh cửa của nhà hàng, những nới xa xỉ như này anh chưa từng đặt chân tới… Bước vào, không gian quả nhiên đẹp đến một cách lạ lùng, sang trọng… Anh bắt đầu bắt gặp những ánh mắt nhòm ngó, những tiếng bàn tán của đám bạn của cô gái, chàng trai trông lịch thiệp đầu tóc chải chuốt… với những bộ cánh sang trọng…. Những câu nói lời nó khiến anh cảm thấy rất bức xúc tức tối… Nhưng một người như anh sao có thể nói gì ở những nơi như này được. “Thằng nhà quê kia mà cũng lọt được vào mắt con bạn mình được à, nhìn thô thế cơ mà…chắc thằng này nó lại cho con bé bùa mê thuốc lú gì rồi…thằng này chắc toan đào mỏ đây” Trong đầu anh bắt đầu nghĩ đến phương án quay về rồi sẽ gửi qua cho cô sau. …nhưng cô đã tới và xuất hiện trước mặt anh… bước đến gần anh. Những câu nói châm biếm xem thường bắt đầu giảm bớt… “Sao bây h anh mới đến, anh vào đi bữa tiệc sắp bắt đầu rồi đấy”.
- Đưa món quà tặng cô gái… anh cảm thấy rất ngại ngùng bởi anh nhìn quanh những món quà của cô rất đắt tiền, toàn những món đồ hiệu có khi phải bằng mấy tháng lương của anh làm thêm không đủ để mua… Nhận món quà anh tặng cô gái vui lắm… Cô bắt đầu tuyên bố buổi tiệc cũng đồng nghĩa với những lời xỉa xói kinh thường rộ lên… Một cô gái bạn của cô gái châm chọc: “Có ai ngửi thấy mùi gì ko???” Một thằng con trai đầu tóc dựng ngược nói xen vào.. “Có thế mà cũng phải hỏi… mùi của người nghèo chứ còn mùi gì nữa..” …Lòng tự trọng như bị tổn? thươg..anh cảm thấy khó chịu…. “Tôi nghèo tôi có cách sống của tôi…đừng tưởng giàu mà có thể nói này nói nọ… hãy xem lại mình trước Khi bắt đầu nói người khác đi…” …Không gian khán phòng đang ồn ã bỗng im bặt bới câu nói của anh…Không nói gì thêm anh đi vội ra. Cửa vè rất đường hoàng thoải mái…anh cảm thấy dễ chịu khi nói ra được những lời như thế… Cô gái không kịp nói gì chạy theo anh… nhưng ra tới cửa thì đã ko thấy bóng anh đâu… buổi tiệc trở lên trầm lắng bởi 1 lẽ người chủ của buổi tiệc như người vô hồn ko còn hứng thú vui vẻ như lúc đầu… Những ngày sau đó cô không liên lạc được với anh, điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy. Tìm đến nơi anh làm thì quản lý nói anh đã xin nghỉ từ tối hôm anh xin nghỉ nữa buổi và chỉ quay lại vào hôm sau gửi 1 chiếc hộp cho cô với một mẩu giấy nhỏ. “Những gì không thuộc về anh thì nó sẽ không dành cho anh”
- Cô khẽ mở nắp chiếc hộp giấy và cảm thấy buồn, muốn khóc. Những món quà cô tặng anh trước đây anh chưa từng bóc chúng ra. Những món quà nhìn vẫn mới nguyên như khi cô tặng… trong đó còn kèm theo chiếc điện thoại món quà cô tặng anh trong buổi đầu làm quen… Mở máy…mắt cô dưng dưng…rồi cô khóc. Trong điện thoại chỉ có duy nhất những dòng tin nhắn của cô Và anh gửi cho nhau…danh bạ cũng chỉ có đúng số của cô…những tin nhắn nháp anh chưa kịp xóa… “Tai sao em lai lam quen voi mot nguoi nhu anh nhi…duoc noi chuyen voi em anh vui lam…quang thoi gian vua qua..doi voi anh la nhung ki niem ko bao h quen…co le anh da co tinh cam voi em roi, khong biet co phai la thich ko..chac ko phai dau anh nghi la anh da yeu” Đó là tin nhắn được soạn 1 ngày trước sinh nhật của cô…Nhưng có lẽ tin nhắn cuối cùng đó không bao giờ được gửi đi, bởi một lẽ …anh nghèo… Yêu em Nguồn http://truyenhay.vn/boi-mot-le-anh-ngheo.html#ixzz2bCJfAz2A Bài viết từ : TruyenHay.Vn - Website đọc truyện hay online Người đàn bà bí mật
- Jul. 17 Truyện tình yêu no comments “Một lát nữa, anh sẽ liên lạc lại sau…” tin nhắn phập phồng nơi điện thoại, nàng cố nén một tiếng thở dài. Lần thứ 1001 tin nhắn ấy của Lê Nguyên lặp lại với nàng và cũng chừng ấy lần anh quên mất cái “một lát” ấy… Một lát” của Nguyên có thể là vài ngày, vài tháng, thậm chí cả năm. Điều đó luôn bất định. Nàng để lại cuốn “Rừng Na Uy” trên giá sách. 7 năm trước nàng đã đọc trong suốt một tháng, sau đó thế giới của Turo Watanabe không thể cho nàng thoát ra. Cũng không nhớ đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần nhưng không lần nào cảm thấy đọc mà mệt như thế này. “Lê Nguyên ơi, Lê Nguyên…” nàng gọi lên khe khẽ bất lực nhìn chiếc điện thoại nằm im lìm. Bất nhẫn, nàng bỏ vào ngăn tủ, xách xe đạp ra phố. Nàng thích thế, trút buồn vào những vòng quay, cho đến khi mệt rã rời rồi nỗi buồn cũng sẽ đi ngủ. Những con phố nhỏ, quanh co dẫn ra cửa biển, một nơi rất bình yên. Nắng tắt, những vòng quay đảo liên tục, mồ hôi tứa ra bết những sợi tóc trên trán. Mọi con đường dù gần hay xa đều có một điểm chung duy nhất: về nhà!
- “Mình đã cho nhau một thứ khó vượt qua nhất trên đời: thời gian!”. Nàng ghi vội câu ấy lên một tờ lịch cũ và nhét đâu đó trong một cuốn sách bừa bãi trên bàn. Lê Nguyên của nàng luôn rơi vào hai trường cảm xúc: vừa bi thương, tuyệt vọng vừa khát khao sống và không thôi hy vọng vào tương lai…Tất nhiên, trong thế giới của chúng ta, con người có lúc lại ở vào hai thái cực trong các thời điểm khác nhau, có khi là hạnh phúc bất tận hay có lúc đau khổ tận cùng. Nhưng với Lê Nguyên hai trạng thái ấy diễn ra gần như trong cùng một thời điểm. Nó diễn ra âm ỉ, thầm lặng trong lòng nhưng nó cũng không khiến anh phải đánh đổi bằng một bi kịch diễn ra trong hành vi và tích cách của chính anh. Ở một góc nhìn nào đó Lê Nguyên rất giống Watanabe. “Cô đơn là bản chất con người. Anh đã sống chung với nó và cố thay đổi nó bằng mọi giá! Có những lúc anh không cần ai. Em yêu, anh xin lỗi, kể cả em… Anh chỉ cần mạch máu mình chảy cho đam mê của mình, với những kế hoạch liều mạng và nỗi cô đơn tuyệt đối. Khi ấy anh yêu nó, cô đơn!” “Người cô đơn, anh yêu em khi nào? Khi em đoan trang hay khi em khỏa thân trước anh” “Ôi, em ngốc. Tình dục chỉ là nơi “tạm trú” của những tâm hồn tuyệt vọng. Anh không thuộc loại đó. Em biết rõ mà. Anh yêu em vì sức sống của em. Nó mãnh liệt đến mức không điều gì cưỡng lại được, đến mức anh có thể tự tin làm tổn thương em mà không lo sợ bất kì điều xấu nào xẩy đến. Anh biết điều đó thật tệ… Con người anh khi ấy rất đáng trách… Nhưng em yêu, anh không thể lý giải được vì sao chúng ta không thể kết thúc… Cho dù anh không thể thật sự bên em…”
- “Anh đã đem đến cho em một tình yêu đầy bất ổn nhưng em cũng không thể kết thúc…” Nàng lắc mạnh đầu như thể làm vậy là có thể tạm thời những đoạn thoại như vậy giữa Nguyên và nàng sẽ văng ra. Nàng không phải là người đàn bà có thừa nghị lực để chịu đựng những tổn thương từ Nguyên. Vì yêu nên nàng đã cố gắng bằng 200% sức lực. Có quá nhiều điều nàng không nói được cùng Nguyên. Trong cái khoảng “một lát” ấy Nguyên có một tỉ thứ phải bận tâm mà không có bóng dáng của nàng. Nàng tự cười, nụ cười rơi tõm xuống cốc nước nàng đang uống rồi văng ra tung tóe. Với Nguyên, nàng thua cả một quán trọ. Một người đàn bà bí mật. Vậy sao không kết thúc? “Anh luôn nghĩ về điều đó. Thậm chí đã cố tình khiến em rất đau để chúng ta kết thúc… Anh không thể hiểu tại sao anh lại có thể nhẫn tâm làm được những điều đó. Khi xa em… những cơn hoảng hốt thường đến, nó mang hình hài một đứa trẻ không biết cười, đẹp, buồn và hoang mang vô tận. Một ngàn lần trong cơn mơ, mà anh cũng chỉ có những cơn mơ là riêng tư thôi, anh quỳ xuống dưới chân em mong em tha thứ…” “Em không cho đó là tội lỗi. Nếu xa em là điều anh mong muốn thì em cũng không cách nào níu anh ở lại bên mình. Khi tình yêu kết thúc nghĩa là cảm xúc về nhau đã chết. Bất cứ cái chết nào cũng không có lỗi. Yêu anh, đó là cái quyền của em, nó rồ dại hay ngớ ngẩn thì cũng là tình yêu của em… Em trách anh được ư?” “Sao em không cong cớn, điêu ngoa… Như thế anh sẽ dễ dàng quên em ngay như quên một chuyến gặp gỡ bất kì “ “Haizz, anh cứ tin đó là vở kịch mà em là một diễn viên quá xuất sắc. Như thế sẽ dễ khinh bỉ nhau thôi mà…”
- Lê Nguyên có cảm giác nàng đang chạnh lòng, cũng không có ngôn ngữ nào cho sự ủi an, nhiều hơn cả nỗi buồn thì gọi là cái gì nhỉ?. Nguyên kéo nàng vào ngực, đôi môi nóng bỏng của nàng bắt đầu lướt trên ngực áo anh. Anh thấy môi mình ướt, mằn mặn, nước mắt của nàng. Không một tiếng động nào lọt vào giữa những nụ hôn của họ. Có những nỗi buồn chỉ có thể ngưng đọng thành nước mắt, thứ nước mắt kết tinh sắc như thủy tinh. “Anh còn yêu em không?” Im lặng. “Có những người yêu nhau tha thiết nhưng không đến được với nhau… Em đã tiếc vô cùng cho họ…” Im lặng. “Khi yêu anh, em mới nhận ra rằng trước đó mình chưa từng sống…” Im lặng “Em không tô màu cho tình yêu của mình. Em yêu anh, em được sống và cũng nhận ra mình khổ lắm… Nhưng em không thể sòng phẳng như anh được… Nghĩa là khi cảm giác của anh bớt dao động anh sẽ quên em trong một lát bất tận của mình. Tình yêu ấy lướt đi qua những phác họa rời rạc, em đã cố nhưng không thể hình dung ra khuôn mặt tình yêu ấy…” Một tiếng nấc vỡ ra… “Và, em đã rất tiếc… Cho em!” “Đừng dằn vặt anh…” “Không, em đang dằn vặt em thôi. Sẽ không bao giờ em cho rằng tình yêu chúng mình là lỗi để mà dằn vặt cả. Ngay cả lúc anh thà làm em đau còn hơn phải phạm lỗi với chính bản thân anh thì em cũng chỉ cười… Ngay cả lúc
- em hoàn thành vai người đàn bà trong bí mật của anh thì em cũng xem đó là điều đương nhiên” “Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã để em vất vả quá lâu…” Im lặng. Có tiếng cửa khép. Đêm ấy họ ở trong nhau. *** “Con cười với mẹ đi…” Đứa bé ngước lên nhìn mẹ rồi hơi cúi xuống, vết chàm mờ đỏ quanh khóe miệng. Đôi mắt thoáng ngơ ngác “Tại sao phải cười hả mẹ?”. Nàng ôm lấy con, hôn lên vết chàm, nước mắt ứa ra nơi ấy. Con bé giống hệt con trai của Lê Nguyên ở ánh mắt, sóng mũi và cả đôi môi hơi trễ xuống. “Mẹ ơi, con không thích ở với mẹ Mai, con chỉ muốn ở với mẹ thôi…”. Nàng im lặng. Hai mẹ con đi vòng quanh gốc lộc vừng già đang đổ lá. Con bé hơi rụt rè, đi sát bên mẹ. “Mẹ ơi, mẹ Mai nói bố con là một người rất giỏi…” Nàng bối rối, nắm chặt tay con. Tránh câu trả lời khi hỏi con có muốn ăn kem không? Mắt con bé thoáng vui khi nhìn thấy cây kem ốc quế. “Mẹ ơi, con muốn về với mẹ…”. Con bé bắt đầu khóc, cây kem ốc quế tan chảy, vữa vỏ, tràn xuống ướt tay. Khóe mắt ngập nước… Nàng cúi xuống, gần như quỳ, thì thầm… “Mình sẽ về nhà chứ… Nhà mình mà…”
- Con bé nhoẻn miệng cười. Nàng ngẩn ngơ trôi đi trong nụ cười thiên thần. Nàng nhắn tin: “Anh, con bé đã cười…” trước khi gởi đi nàng chợt giật mình khi dội trong đầu những tin nhắn lặp đi lặp lại bất kể chuyện gì xẩy ra với nàng, bất kể thời gian bao lâu: “Tí nữa anh sẽ liên lạc lại…”. Nàng bấm “hủy” rồi nhét sâu điện thoại vào túi xách, nhẩy chân sáo theo con trên vỉa hè. Hai mẹ con cười vang, tiếng cười xao động mặt Hồ Gươm một chiều mùa thu vội vã.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn