YOMEDIA
ADSENSE
Cẩm nang lâm nghiệp- Chương 17 QUẢN LÝ SÂU BỆNH HẠI RỪNG TRỒNG Phần 2
195
lượt xem 71
download
lượt xem 71
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Điều tra có chính xác thì dự báo sâu bệnh hại mới có kết quả và làm cơ sở cho việc phũng trừ hiệu quả.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Cẩm nang lâm nghiệp- Chương 17 QUẢN LÝ SÂU BỆNH HẠI RỪNG TRỒNG Phần 2
- CHƯƠNG 3: ĐIỀU TRA, PHÂN LOẠI VÀ DỰ BÁO SÂU BỆNH HẠI RỪNG TRỒNG 1. Điều tra và xác định tỷ lệ sâu bệnh hại Điều tra sâu bệnh hại rừng trồng nhằm mục đích nắm chắc thành phần, mật độ và mức độ hại của từng loài sâu bệnh nhằm xác định những loài sâu bệnh hại nguy hiểm, tương đối nguy hiểm và ít nguy hiểm trên những loài cây trồng chính, từ đó đề xuất những giải pháp phòng trừ phục vụ cho công tác quản lý, bảo vệ rừng. Điều tra còn giúp cho việc phát hiện những loài côn trùng mới, bệnh mới xâm nhập vào khu vực để nhanh chóng nghiên cứu các giải pháp phòng trừ . Việc điều tra phải tiến hành đơn giản, nhanh chóng nhưng đảm bảo tính khách quan, khoa học và chính xác. Điều tra có chính xác thì dự báo sâu bệnh hại mới có kết quả và làm cơ sở cho việc phòng trừ hiệu quả. 1.1. Chọn tuyến và ô tiêu chuẩn Việc chọn tuyến và ô tiêu chuẩn phải đại diện cho lâm phần. Người điều tra phải có bản đồ địa hình khu vực và hiện trạng rừng, nếu có thêm bản đồ theo dõi sâu bệnh hại những năm trước mà trên đó có những thông tin về tình hình diễn biến của sâu bệnh hại, những khu sinh thái mà sâu bệnh ưa thích để tham khảo thì chọn tuyến và đặt ô tiêu chuẩn sẽ chính xác hơn. 1.1.1. Tuyến điều tra Có độ dài tùy thuộc vào yêu cầu của việc điều tra và quy mô diện tích rừng trong khu vực điều tra. Vạch trước trên bản đồ đường đi qua những khu quan trọng. Nếu địa hình là núi đồi thì tuyến điều tra phải qua các điểm đại diện: chân đồi, thung lũng, sườn và đỉnh đồi. Chú ý quan sát những khu vực đã có dịch hoặc đã bị sâu bệnh phá hại trước đây. Tuyến điều tra có thể theo đường chéo góc hay hình chữ chi, hoặc song song. 1.1.2. Ô tiêu chuẩn Ô tiêu chuẩn là một diện tích rừng được chọn ra để thu thập thông tin đại diện cho khu vực điều tra. Ô tiêu chuẩn đại diện cho khu vực điều tra về các nhân tố địa hình, hướng dốc, độ dốc, loài cây, tuổi cây, mật độ cây, độ tàn che, thực bì tầng dưới, tình hình đất đai và tác động của con người. Ô tiêu chuẩn có thể là hình vuông hay hình chữ nhật. Diện tích ô tiêu chuẩn tuỳ theo từng đối tượng và diện tích rừng trồng mà xác định. Trong điều tra sâu bệnh hại, ô tiêu chuẩn thường được thiết kế có diện tích 1.000m2 - 2.500m2. Ranh giới được xác định bằng cọc mốc; cây điều tra trong ô được đánh dấu bằng sơn hay đeo số. Khi điều tra số lượng và diện tích ô tiêu chuẩn căn cứ vào diện tích rừng trồng tập trung, tuỳ theo tình hình sâu bệnh hại và yêu cầu độ chính xác mà xác định và thường được tính theo phần trăm tổng diện tích điều tra, biến động từ 1 - 2% diện tích khu vực cần điều tra. ở mỗi ô, số cây được điều tra đảm bảo trên 10% tổng số cây trong ô. 15
- 1.1.3. Điều tra trong ô tiêu chuẩn Sau khi xác định số lượng ô tiêu chuẩn và vị trí của từng ô, tiến hành triển khai thực hiện các công việc sau: - Lập hồ sơ và kế hoạch điều tra. - Đánh dấu các ô tiêu chuẩn trên bản đồ. - Chuẩn bị các dụng cụ điều tra như: địa bàn, thước dây, cọc mốc, sơn, phấn hay giấy, thước đo chiều cao, đường kính, dao hay kéo cắt cành, dụng cụ đào tìm sâu dưới đất, dụng cụ chứa mẫu sâu hại và các bảng biểu. - Nội dung điều tra trong ô tiêu chuẩn bao gồm: + Mô tả đặc điểm ô tiêu chuẩn, + Điều tra sâu bệnh hại lá, + Điều tra sâu bệnh hại thân, cành ngọn, + Điều tra sâu bệnh hại rễ, + Điều tra mức độ gây hại của các loài sâu, bệnh. Chú ý: phải cập nhật các thông tin về đặc điểm của các ô tiêu chuẩn bao gồm: địa điểm, ngày điều tra, người điều tra; đặc điểm về lâm phần như loài cây, phương thức trồng, tuổi rừng, nguồn giống, mật độ trồng, số cây của ô, đường kính, chiều cao, tàn che, thực bì; đặc điểm về địa hình như độ cao, độ dốc, hướng phơi; đặc điểm đất đai. 1.1.4. Điều tra trên các cây tiêu chuẩn Có thể chọn cây tiêu chuẩn theo phương pháp ngẫu nhiên hệ thống, phương pháp bốc thăm hay phương pháp 5 điểm. Các công việc chủ yếu được thực hiện bao gồm: - Tiến hành đánh dấu cây tiêu chuẩn bằng băng giấy nến hay bằng sơn, - Đo các chỉ tiêu sinh trưởng của cây như D1,3, Hvn... , - Thực hiện các nội dung theo thứ tự điều tra sâu bệnh hại lá; điều tra sâu bệnh hại thân cành ngọn; điều tra mức độ gây hại và điều tra sâu bệnh hại rễ. 1.2. Xác định tỷ lệ cây bị sâu bệnh và mức độ bị hại 1.2.1. Xác định tỷ lệ cây bị sâu bệnh: Tỉ lệ cây bị sâu hại là số cây bị sâu bệnh hại trên tổng số cây điều tra được xác định theo công thức sau: P% = n.100/N Trong đó : n là số cây bị sâu bệnh; N là tổng số cây điều tra 1.2.2. Xác định mức độ bị hại: Việc xác định mức độ bị hại do sâu bệnh gây ra được phân thành các cấp bị hại theo từng phần trên cây rừng được xác định như sau: (1) Đối với sâu bệnh hại lá 16
- Cấp I: Hại không đáng kể 1 - 25% tán lá bị trụi Cấp II: Hại nhẹ 26 - 50% tán lá bị trụi Cấp III: Hại trung bình 51 - 75% tán lá bị trụi Cấp IV: Hại nặng 76 - 100% tán lá bị trụi. (2) Đối với sâu bệnh hại cành ngọn Cấp I: Hại không đáng kể. Số cành ngọn bị hại chiếm 1/5 tổng số cành ngọn Cấp II: Hại nhẹ. Số cành ngọn bị hại chiếm 1/5 - 1/2 - 3/4 tổng số cành ngọn Cấp IV. Hại nặng. Số cành ngọn bị hại chiếm > 3/4 tổng số cành ngọn. (3) Đối với sâu bệnh hại quả Cấp I: Hại không đáng kể. Tỷ lệ quả bị hại < 1/10 tổng số quả Cấp II: Hại nhẹ. Tỷ lệ quả bị hại 1/10 - 1/5 tổng số quả Cấp III: Hại trung bình: Tỷ lệ quả bị hại > 1/5 - 2/5 tổng số quả Cấp IV: Hại nặng. Tỷ lệ quả bị hại >2/5 tổng số quả. (4) Xác định mức độ bị hại bình quân Mức độ sâu hại bình quân trong khu vực điều tra tính theo công thức: R% = ∑ni . vi . 100/N.V Trong đó: ni: là số mẫu (cành, ngọn, cây, diện tích) bị hại ở mỗi cấp hại i vi: là trị số của cấp hại I; N: là tổng số cây điều tra V: là số cấp cao nhất, trong trường hợp này V = 4. 1.2.3. Phân cấp mức độ hại Dựa vào mức độ phá hại trên cây, diện tích bị hại và khả năng lan truyền, mà phân hạng theo mức độ hại nguy hiểm, tương đối nguy hiểm và ít nguy hiểm. Mục đích của việc phân hạng này là làm rõ những đối tượng sâu bệnh cần thiết phải quan tâm theo dõi trong quản lý và bảo vệ rừng cũng như định hướng và lập kế hoạch phòng trừ sâu hại hiện tại và trong tương lai. Về phân cấp sâu bệnh hại chia thành 3 mức độ theo các tiêu chuẩn sau: - Nguy hiểm (nặng): Mức độ hại được ký hiệu +++: Từ cấp III đến cấp IV, ảnh hưởng đến sinh trưởng hoặc làm chết cây, diện tích bị hại lớn (> 60 ha). Đã gây thành dịch. Cần ưu tiên hàng đầu trong nghiên cứu phòng trừ hoặc lên kế hoạch phòng trừ. 17
- - Tương đối nguy hiểm (trung bình): Được ký hiệu ++: Mức độ hại từ cấp II đến cấp III hoặc ít có khả năng làm chết cây, diện tích bị hại không lớn (30 - 60ha), có khả năng gây thành dịch. Cần chú ý điều tra diễn biến tình hình gây hại của chúng và đưa vào diện ưu tiên nghiên cứu phòng trừ. - Ít nguy hiểm (nhẹ): Thường thấy xuất hiện, mức độ gây hại từ cấp I đến cấp II, ảnh hưởng ít đến sinh trưởng của cây, diện tích bị hại nhỏ và rải rác (< 30ha). Cần theo dõi diễn biến tình hình gây hại của chúng. 2. Phân loại sâu, bệnh và chẩn đoán bệnh 2.1. Phương pháp phân loại sâu, bệnh hại Trong phân loại sâu hại thường sử dụng đến hệ mạch cánh, màu sắc, cách sắp xếp các hình dạng trên cánh và các đặc điểm khác. Trong trường hợp các dấu hiệu trên chưa đủ độ tin cậy phải sử dụng đến kỹ năng xác định bộ máy sinh dục ngoài. Về bệnh cây, xác định bào tử qua kính hiển vi, đặc trưng giải phẫu, gây cấy nhân tạo để xác định nấm bệnh. 2.1.1. Phân loại sâu Trong phân loại sâu, loài là đơn vị phân loại côn trùng. Loài là một tập hợp các cá thể giống nhau có cấu trúc và chức năng giống nhau, trong tự nhiên chỉ có thể lai giữa chúng với nhau và có cùng nguồn gốc. Trên loài là giống, họ, bộ, lớp. Ví dụ: Bọ rầy nâu nhỏ thuộc giống bọ rầy, họ bọ hung, bộ cánh cứng lớp côn trùng. Dưới đây là tóm tắt những đặc điểm chủ yếu của một số bộ chính có liên quan đến lâm nghiệp thuộc lớp phụ có cánh. Kiểu biến thái không hoàn toàn a) Bộ Bọ ngựa (Mantodea): Là bộ côn trùng có thân thể dài, đầu hình tam giác cử động được; râu đầu hình sợi chỉ, miệng gặm nhai, đôi chân trước dạng bắt mồi. Cánh trước và cánh sau khi đứng yên xếp hình mái nhà trên lưng. Bọ ngựa đẻ trứng thành khối bên ngoài được bọc lớp bọt xốp. Sâu non và trưởng thành đều ăn thịt các loài côn trùng khác. Nó là loài có ích trong lâm nghiệp Hình 2.1.1: Bọ ngựa 18
- b) Bộ cánh bằng (Isoptera): Bộ này gồm các loài mối. Trên thế giới đã phát hiện được 2.700 loài mối. Nhìn chung các loài trong bộ này thân thể nhỏ bé, râu đầu hình chuỗi hạt, miệng gặm nhai. Mối giống có 2 đôi cánh hình dạng kích thước giống nhau. Khi không bay cánh được xếp bằng dọc trên lưng. Mối sống có tính chất xã hội, trong tổ mối có các dạng: mối chúa, mối vua, mối giống, mối thợ và mối lính. Mối phá hoại cả cây sống lẫn cây chết ở trong rừng và các dụng cụ, công trình bằng tre, gỗ. a. Mèi chóa b. Mèi vua c. Mèi thî d. Mèi lÝnh e. Mèi gièng cã c¸nh Hình 2.1.2: Các loại mối c) Bộ cánh thẳng (Orthoptera): Kích thước cơ thể các loài trong bộ này từ trung bình đến lớn. Râu đầu hình sợi chỉ. Hình lông cứng, hình kiếm. Chân sau thường là chân nhảy. Khi không bay cánh xếp thành hình mái nhà trên dọc lưng. Nhiều loài có ống đẻ trứng và lông đuôi. Trong bộ này có 4 họ liên quan đến lâm nghiệp - Họ sát sành: Tettigonidae - Họ châu chấu: Acrididae - Họ dế mèn: Gryllidae - Họ dế dũi: Gryllotalpidae Chúng là các loài đa thực phá hoại nhiều loại cây nông, lâm nghiệp. 19
- a. Ch©u chÊu b. S¸t sµnh Hình 2.1.3: Một số loài trong bộ cánh thẳng d) Bộ cánh đều (Homoptera): Kích thước cơ thể các loài khác nhau. Miệng chích hút, vòi có phân đốt. Hai đôi cánh màng kích thước không giống nhau. Một số không có cánh, khi không bay thường xếp theo mái nhà trên thân. Sâu non và sâu trưởng thành sống ở trên cây, chích hút nhựa cây, trừ sâu non họ ve sầu sống trong đất. Tác hại của chúng là làm cho cây sinh trưởng kém, có khi bị chết. Bộ có 3 họ chủ yếu: - Họ ve sầu: Cicadidae - Họ rệp ống: Aphididae - Họ rệp sáp: Coccidae a b c Hình 2.1.4: Ve sầu (a), Rệp ống (b), Rệp sáp (c) 20
- e) Bộ cánh không đều (Hemiptera): Có cơ thể kích thước khác nhau, phần lớn mình dẹp, râu đầu hình sợi chỉ. Miệng chích hút, có vòi phân đốt và cụp xuống dưới thân. Cánh trước là cánh không đều. Khi không bay cánh đặt úp trên lưng. Đa số các loài có tuyến hôi và sống ở trên cạn. Các loài trong bộ này thường chích hút nhựa cây hoặc hút máu côn trùng khác đáng chú ý là các loài thuộc họ: - Họ bọ xít vải: Pentatomidae - Họ bọ xít mai rùa: Scutelleriadae - Họ bọ xít ăn sâu: Reduviidae Hình 2.1.5: a. Bọ xít vải b. Bọ xít mai rùa c. Bọ xít ăn sâu Kiểu biến thái hoàn toàn a) Bộ cánh cứng (Coleoptera): Bộ này có nhiều loài nhất, khoảng 270.000 loài, trong đó có trên 2.000 loài hại rừng nghiêm trọng. Đầu phát triển thường rụt vào đốt ngực trước hay kéo dài thành ống đầu như họ vòi voi. Râu đầu hình lá lợp, hình sợi chỉ, hình răng cưa, hình răng lược. Miệng gặm nhai. Cánh trước là cánh cứng. Khi không bay cánh sau được gập lại nằm dưới cánh trước. Sâu non có 3 đôi chân ngực phát triển hoặc thoái hoá. Nhộng là nhộng trần. Trong lâm nghiệp thường gặp các họ như: - Họ hổ trùng: Cicindelidae - Họ hành trùng: Carabidae - Họ mặt quỷ: Histeriadae - Họ bọ rùa: Coccinellidae - Họ gạc nai: Lucanidae - Họ bổ củi: Elateriadae - Họ bọ lá: Chrysomelidae - Họ sâu đinh: Buprestidae - Họ bổ củi giả: Tenebrionidae - Họ ban miêu: Meloidae 21
- - Họ xén tóc: Cerambycidae - Họ vòi voi: Curculionidae - Các họ mọt: Ipidae, Platypodidae... Hình 2.1.6: Một số loài thuộc bộ cánh cứng 22
- b) Bộ cánh màng (Hymenoptera): Các loài trong bộ này kích thước rất khác nhau. Đầu đều hướng xuống dưới. Râu đầu có nhiều dạng khác nhau. Hình đầu gối, hình răng lược, hình sợi chỉ, hình lông chim… Miệng gặm nhai, hoặc gặm hút. Có 2 đôi cánh màng, 1 vài loài có cánh ngắn hoặc không có. Riêng họ ong mật có đôi chân sau là chân lấy phấn, còn lại là chân đi. Sâu non có đầu phát triển, không có chân hoặc có 3 đôi chân ngực từ 6 - 8 đôi chân bụng. Nhộng trần năm trong kén tơ hoặc buồng nhộng. Trong lâm nghiệp ta thường gặp các loài thuộc các họ: - Họ ong ăn lá: Tenthredinedae, Diprionidae - Các họ ký sinh: Ichneumonidae, Baraconidae, Chalcididae - Họ ong mật: Apidae - Họ kiến: Formicidae a a. Ong ¨n l¸ c. Ong cù phong b. Ong ®ôc th©n d. Ong kÐn Hình 2.1.7: Một số loài thuộc bộ cánh màng c) Bộ hai cánh (Diptera): Bao gồm các loài ruồi, muỗi, hiện đã biết trên 85.000 loài. Miệng kiểu châm, chích, liếm, hút, vòi không phân đốt. Râu đầu hình sợi chỉ, hình cầu lông hoặc ngắn có lông cứng. Có 1 đôi cánh, cánh sau thoái hóa hoặc có dạng chùy, ở một vài loài có ống đẻ trứng giả. 23
- Sâu non không có chân, đầu biến thành móc như ruồi hoặc rất phát triển như muỗi. Nhộng trần hoặc nằm trong kén giả. Trong lâm nghiệp thường gặp các loài thuộc các họ: - Họ râu dài: Cecidomylidae - Họ mòng ăn rệp: Syrphidae - Họ mòng ăn sâu: Asilidae - Họ ruồi ký sinh: Tachinidae, Larvioridae Hình 2.1.8: Mòng ăn rệp (a); Mòng ăn sâu (b); Ruồi ký sinh (c) d) Bộ cánh vảy (Lepidoptera): Đó là các loài bướm hoặc ngài, là bộ có số loài khá lớn trong lớp côn trùng được chia ra 16 tổng họ và gần 90 họ. Kích thước thân thể, màu sắc rất khác nhau. Râu dài hình sợi chỉ, răng lược, lông chim, dùi đục… Miệng hút hoặc thoái hoá. Có hai đôi cánh vảy được phủ bởi nhiều vẩy, ở 1 vài loài cánh thoái hóa hoặc không có. Sâu non có 3 đôi chân ngực và có từ 2 - 5 đôi chân bụng. Thân thể sâu non nhẵn mịn hoặc có nhiều lông hoặc bướu lông. Nhộng màng có 1 số loài nhộng nằm trong kén tơ. Trong lâm nghiệp thường thấy các loài trong các họ: - Họ ngài đục thân: Cossidae - Họ ngài đêm: Noctuidae - Họ ngài cuốn lá: Tortricidae - Họ bướm cải: Pieridae - Họ ngài trời: Sphingidae - Họ bướm phượng: Papilionidae - Họ ngài kén: Lasiocampidae 24
- b a d e g h Hình 2.1.9: Một số loài thuộc bộ cánh vảy 2.1.2. Phân loại bệnh cây Triệu chứng bệnh cây Triệu chứng và đặc trưng bên ngoài của cây bệnh không hoàn toàn là sự thay đổi của bản thân cây chủ mà còn bao gồm cả cơ quan sinh sản hoặc thể dinh dưỡng của vật gây bệnh. Cơ quan sinh sản của vật gây bệnh còn gọi là dấu hiệu bệnh. Có 3 loại triệu chứng tiêu biểu: - Triệu chứng tăng sinh trưởng: phần bị bệnh biểu hiện tăng thêm số lượng và thể tích tế bào, loại này thường có các loại bệnh bướu và chổi sể; - Triệu chứng giảm sinh trưởng: Bệnh biểu hiện giảm nhỏ thể tích và số lượng tế bào phát triển không đầy đủ. Loại này thường có các bệnh nhỏ lá, lùn cây, vàng lá. - Triệu chứng chết thối: Mô và tế bào cây bị bệnh chết. Chúng thường có các bệnh đốm và loét thân cành. 25
- Phân loại bệnh cây Phân loại bệnh cây thường dựa vào các đặc trưng triệu chứng để phân loại và đặt tên bệnh cây. Có thể căn cứ vào triệu chứng mà chia ra các loại hình khác nhau của bệnh cây rừng. a) Loại bệnh phấn trắng (Powdery mildew): a. Sîi phô b. Cuèng bµo tö c. Bµo tö Hình 2.1.2: Bệnh phấn trắng Bệnh này do nấm phấn trắng gây ra bao gồm các bệnh: Phấn trắng keo, phấn trắng giẻ, phấn trắng cao su, phấn trắng thừng mực... Phần lớn bệnh phát sinh trên lá, có lúc trên quả và cành non. Đốm bệnh thường phủ một lớp bột trắng hình tròn rồi lan dần ra cả lá. b) Loại bệnh gỉ sắt (Rust): a c b a. L¸ bÖnh b. Bµo tö h¹ c. Bµo tö ®«ng d. §èng bµo tö ®«ng e e. Bµo tö ®«ng n¶y mÇm thµnh ®¶m d Hình 2.2.2: Bệnh gỉ sắt Bệnh gỉ sắt do nấm gỉ sắt gây ra, có các bệnh: Gỉ sắt tếch, tre, thông, keo, cà phê, sắn dây, lúa… Bệnh thường phát sinh trên lá, mầm non, trên cành, quả. Trên phần bị bệnh có các điểm hoặc phủ một lớp bột màu vàng hoặc dạng sợi hoặc dạng bột, dạng bướu. 26
- c) Loại bệnh bồ hóng (Black mildew) a d c b a. L¸ c©y bÖnh Hình 2.2.3 Bệnh bồ hóng b. Vá tói kÝn hä nÊm Meliolaceae c. Xoang bµo tö vµ bµo tö d. Bµo tö ph©n sinh nÊm Capnodium Bệnh này do nấm bồ hóng gây ra, thường phát sinh trên lá, quả và cành non, có các bệnh như: Bồ hóng lá kim, sở, mỡ, nhội, tre, keo, chè…Phần bị bệnh hình thành một lớp bột màu đen, lớp bột đen này có thể xóa mất được. Chúng chỉ ảnh hưởng đến tác dụng quang hợp của lá, nhưng ít ảnh hưởng đến các mô tế bào. d) Loại bệnh mốc quả hạt (Mould) Trên quả và hạt thường có các lớp dạng mốc màu xanh lục, màu đen, màu hồng, màu xám, màu đỏ… Mốc thường làm cho mô biến chất. Các loại nấm mốc thường có hiện tượng này. e) Loại bệnh đốm (Spots) Bệnh thường gây ra trên lá và quả. Bộ phận bị bệnh thường có các đốm nâu, gần tròn, nhiều cành, có lúc có các vân vòng. Có thể chia ra các bệnh đốm góc, đốm tròn, đốm nâu, đốm đen, đốm vân… Trên đốm bệnh thường có các bột mốc, chấm nhỏ đen hoặc dịch nhầy. Nấm, vi khuẩn, virus… thường gây nên bệnh này. 27
- a a. L¸ c©y bÖnh b. Vá bµo tö b Hình 2.2.4: Bệnh đốm f) Loại bệnh đốm than (Antheracnose) Triệu chứng giống như bệnh đốm nhưng do nấm than gây ra, gồm có các bệnh như: Đốm than sở, đốm than sa mộc. Trên đốm bệnh có lúc xuất hiện dạng dịch nhờn màu hồng. g) Loại bệnh loét (Canker) b a. Th©n loÐt b. Xoang bµo tö vµ bµo tö a Hình 2.2.5: Bệnh loét Bệnh thường xuất hiện ở vỏ cây, do vi khuẩn và nấm xâm nhiễm làm cho vỏ cây nứt ra, lồi lên, có các bệnh: Loét thân cây bạch đàn, bệnh loét thân cây keo. Trên vết loét xuất hiện các chấm nhỏ màu đen. h) Loại bệnh thối (Rots) Bệnh này có thể thấy ở tất cả các bộ phận của cây. Sau khi nấm và vi khuẩn xâm nhiễm làm cho tế bào bị chết, các mô bị phân giải, có thể chia ra thối khô hay thối ướt. Mô thối có thể có mùi khác nhau. Triệu chứng bệnh thối cũng giống như bệnh loét, nhưng phạm vi đốm bệnh rộng hơn, viền nối không rõ. Các bệnh: Thối quả, thối gốc cây, thối cổ rễ. 28
- i) Loại bệnh mục gỗ (Decay) Loại bệnh này phát sinh khi chất xellulog hoặc chất lignin bị phân giải, tính chất cơ lý của gỗ bị giảm xuống. Căn cứ vào màu sắc, hình dạng của gỗ mục người ta chia ra mục nâu, mục trắng, mục phiến, mục tổ ong… chúng thường do nấm mục sinh ra. Đặc điểm trên gỗ mục sau đó sẽ hình thành thể quả rất lớn gọi là nấm lớn. a b a. Bµo tö cña nÊm b. NÊm mäc trªn th©n c©y Hình 2.2.6: Bệnh mục gỗ k) Loại bệnh chảy nhựa (Resin fluse, gum) Ảnh huởng đến cả cây lá kim và cây lá rộng, các cây thường bị như: Lim, xoan, đào, mận, cam, quýt l) Loại bệnh khảm (Mosaic) Các bệnh khảm là do virus, phytoplasma gây ra bệnh toàn thân, ban đầu lá bị bệnh cục bộ, không xuất hiện dấu hiệu bệnh. Màu sắc lá bệnh không đồng đều, chỗ đậm, chỗ nhạt xen khẽ nhau. Có khi trên lá xuất hiện màu tím, màu đỏ. m) Loại bệnh bướu (Gall) Vị trí bị bệnh cả thân, cành, rễ, thể tích tăng lên, có nhiều hình dạng, kích thước từ vài milimét đến 1 mét. Các bệnh do vi khuẩn, nấm và tuyến trùng có thể gây ra bệnh bướu rễ. 29
- a. Vi khuÈn g©y bÖnh b. TriÖu chøng cµnh bÖnh a b Hình 2.2.7: Bệnh bướu n) Loại bệnh mọc chùm (Witches broom) Do nấm, phytoplasma và các nhân tố khác, đỉnh mầm bị ức chế, mầm bất định bị kích thích phát triển thành các cành nhánh nhỏ. Đỉnh mầm cành nhánh nhỏ lại bị kích thích và lại mọc ra nhiều cành phụ khác. Cứ như vậy thành dạng chổi sể hay mọc chùm. Lá của nhánh bệnh thường rất nhỏ. Các loại bệnh phổ biến bao gồm: Chổi sể sau sau, tre, luồng… o) Loại bệnh khô héo (Wilt) Do khô hạn, thối rễ, mô mạch dẫn bị tắc đều có thể làm cho cây mất nước mà bị khô héo, sức căng tế bào giảm, lá bị héo, bệnh phát sinh toàn thân. Loại bệnh: Khô héo giẻ, khô xanh phi lao, khô héo trẩu... p) Loại bệnh biến dạng (Fasciations) Do nấm, virus và các nhân tố môi trường có thể làm cho cây sinh trưởng khác thường như lá cây nhỏ lại, cành dài ra, quả nhăn nheo… Ngoài 15 loại bệnh có triệu chứng đã nêu trên đây, trong thực tế còn gặp các loại bệnh như: - Bệnh thảm lông (Felt) do nhện gây ra - Bệnh cây ký sinh do tầm gửi (Mistletoe), dây tơ hồng (Dodder) - Bệnh đốm do tảo (Algae) gây ra Tuy nhiên triệu chứng bệnh thường thay đổi theo quá trình phát triển của bệnh cây. Triệu chứng loang dần, giữa và cuối thường không như nhau. Những biểu hiện của triệu chứng thường thay đổi theo điều kiện môi trường, nhưng mỗi một loại triệu chứng bệnh trong quá trình biến đổi đều có tính ổn định tương đối, nghĩa là trong một điều kiện nhất định bệnh thường biểu hiện triệu chứng nhất định. Vì vậy cần nắm vững các quy luật biến đổi của triệu chứng mới có thể nhận biết chúng. 30
- 2.2. Chẩn đoán bệnh cây Chẩn đoán bệnh cây rừng là sự phân tích và xác định nguyên nhân gây bệnh làm cơ sở cho việc phòng trừ có hiệu quả. Chẩn đoán có nhiều cách tiến hành như sau: 2.2.1. Chẩn đoán theo triệu chứng bệnh Triệu chứng là 1 căn cứ quan trọng trong việc chẩn đoán bệnh cây. Qua quan sát vị trí bị bệnh, hình dạng, kích thước, màu sắc vết bệnh. Ví dụ như bệnh phấn trắng thường có bột trắng, bệnh bồ hóng lá thường có bột đen, v.v. Tuy nhiên, cùng một vật gây bệnh trên các cây chủ khác nhau hay trên các cơ quan khác nhau của cùng một cây chủ hoặc tùy giai đoạn sinh trưởng của cây chủ mà có triệu chứng khác nhau. Ví dụ: Bệnh thối cổ rễ cây thông có 5 triệu chứng: Thối hạt, thối mầm, khô ngọn lá, đổ non, chết đứng. Có khi vật gây bệnh khác nhau lại cho cùng 1 triệu chứng, ví dụ: Bệnh bướu cây do nấm túi, nấm đảm hay vi khuẩn gây ra. 2.2.2. Chẩn đoán theo vật gây bệnh Phương pháp này là xem vật gây bệnh tồn tại trên mô bệnh làm căn cứ để chẩn đoán bệnh cây. Có thể xác định như sau: - Bệnh do nấm gây ra thường xuất hiện cơ quan sinh sản trên mô bệnh ở giai đoạn sau (có thể quan sát bằng mắt thường, kính lúp hay kính hiển vi); - Những bệnh do vi khuẩn gây ra thường trên mô bệnh có rất nhiều vi khuẩn; - Bệnh do tuyến trùng gây ra thường có tuyến trùng trên nốt sần rễ; - Bệnh do virus, phytoplasma gây ra phải dùng kính hiển vi điện tử mới quan sát được nên chẩn đoán chúng khá phức tạp và khó khăn. 2.2.3. Chẩn đoán bằng thí nghiệm lây bệnh nhân tạo Đây là phương pháp chẩn đoán bệnh cây có tính khoa học nhất để chứng minh tính gây bệnh và tính lây bệnh. Các bước thực hiện bao gồm: - Phân lập vi sinh vật thường xuất hiện trên mô bệnh và đem nuôi chúng trong điều kiện môi trường sinh dưỡng nhân tạo; - Thuần chủng vật gây bệnh để thu được chủng nấm thuần khiết; - Gây cấy chủng nấm thuần khiết lên cây chủ khoẻ mạnh và tạo điều kiện cho chúng phát triển để chúng phát bệnh. Sau đó quan sát những biểu hiện triệu chứng, so sánh với triệu chứng bệnh cũ. Đối với bệnh do virus, phytoplasma chỉ có bằng phương pháp tiếp ghép để chứng minh 2.2.4. Chẩn đoán bằng phương pháp điều trị bệnh − Các bệnh sinh lý do thiếu chất dinh dưỡng thì có thể bón các loại phân hoặc nguyên tố vi lượng, từ kết quả thu được có thể nhận biết được các loại bệnh này. 31
- − Các bệnh do virus, phytoplasma, xạ khuẩn gây ra thường có những triệu chứng giống nhau nhưng: + Bệnh do phytoplasma nhạy cảm với Streptomycin + Bệnh do xạ khuẩn rất nhạy cảm với Penicillin + Bệnh do virus không nhạy cảm với 2 loại kháng sinh trên Dùng 2 loại kháng sinh trên xử lý bằng cách tiêm vào cây hay tưới xuống rễ, quan sát hiệu quả điều trị để phân biệt được 3 loại bệnh trên. 2.3. Phương pháp thu thập và làm mẫu sâu bệnh Trong quá trình điều tra, phân loại cần thu thập mẫu sâu bệnh để phân loại và nghiên cứu. Sau mỗi ngày điều tra cần ghi chép và xử lý mẫu vật gây hại. Phương pháp chính được sử dụng xử lý mẫu là ngâm và làm mẫu khô. Nhìn chung, tất cả các loài sâu đều có thể bảo quản bằng cách ngâm Formaldehyde (Foóc môn) pha loãng 4 - 5%, trừ sâu trưởng thành bộ cánh vẩy (bộ cánh phấn, các loài bướm và ngài). Sâu trưởng thành bộ cánh vẩy được xử lý theo phương pháp căng ép bướm. Mẫu bệnh cây được xử lý giống như tiêu bản thực vật: ép phẳng - phơi khô hoặc xử lý hóa chất - ép - phơi. Dụng cụ chứa mẫu ngâm sử dụng các loại lọ thủy tinh nút mài hay là các loại lọ nhựa. Khi tiến hành điều tra thu thập sâu bệnh ngoài rừng, ngâm riêng các pha phát triển của sâu để tránh làm hư hại mẫu vật. Mẫu sâu bệnh sau khi ngâm Foóc môn đủ ngấm (5 - 7 ngày) có thể xử lý thành mẫu khô. Dùng kẹp đưa mẫu ra khỏi đồ chứa, chọn những cá thể còn nguyên vẹn và có tư thế (chân, cánh) tương đối tự nhiên rồi cố định, sửa lại tư thế chân, cánh, râu, đầu trên các giá thể như miếng xốp dày 4 - 5cm giống phương pháp căng ép bướm. Mẫu vòng đời bao gồm đầy đủ các pha của sâu và bộ phận bị hại. Các pha trứng, sâu non, nhộng có thể ngâm hay làm khô rồi để trong ống nghiệm nhỏ, miệng gắn paraphin. 3. Dự báo sâu bệnh hại 3.1. Dự tính về số lượng sâu hại Để dự tính được số lượng sâu hại, cần xác định được các chỉ số sau: - Mật độ tuyệt đối của sâu hại (số sâu/cây, số nhộng/cây/m2; số trứng/cây) - Tỷ lệ cái, đực hay còn gọi là chỉ số sinh dục (điều tra ở giai đoạn nhộng). - Sức sinh sản của sâu hại là khả năng phát triển số lượng cá thể của loài ở lứa sau, thường biểu hiện bằng số lượng trứng đẻ ra của một con cái. - Tỷ lệ tử vong (tỷ lệ chết) của các giai đoạn. Tỷ lệ chết trung bình của côn trùng (trứng, sâu non, nhộng) được tính theo công thức: M = 1 - (1 - t) × (1 - s) × (1 - n) M: Tỷ lệ chết của 1 vòng đời (%) t: Tỷ lệ chết của trứng (%) 32
- s: Tỷ lệ chết của sâu non (%) n: Tỷ lệ chết của nhộng (%). Xác định M: chọn một vài cây trong lâm phần đã xác định được rõ số lượng trứng mới đẻ. Theo dõi cho đến khi sâu vũ hóa hết. Sức sinh sản là số lượng trứng đẻ ra ở thế hệ sau, để xác định số lượng trứng có thể sử dụng biện pháp: + Giải phẫu nhộng + Đếm các ổ trứng. Để tính được sức sinh sản của côn trùng ở các thế hệ khác nhau sử dụng công thức (Bramer, 1929). (a × f ) c Ac = (m + f ) Trong đó: Ac: Sức sinh sản a: Số lượng trứng trung bình của 1 con cái f: Số lượng con cái m: Số lượng con đực c: Số vòng đời cần tính. Chỉ số sinh dục (tỷ lệ cái đực) của quần thể : f b= (m+f) Vậy sức sinh sản Ac = (a × b)c Đây là sức sinh sản tính theo lý thuyết. Trong thực tiễn trứng, sâu non, nhộng còn bị chết do ký sinh và chết do các nguyên nhân khác. Muốn biết số lượng của lứa kế tiếp, áp dụng công thức sau: F = P × ab (1 - M) F: Số sâu hại ở thế hệ sau P: Mật độ tuyệt đối của nhộng, điều tra ở thế hệ hiện tại a: Lượng trứng đẻ trung bình của 1 con cái b. Chỉ số sinh dục M: Tổng tỷ lệ chết của thế hệ. Ví dụ: Đầu tháng 3, điều tra có trung bình 10 nhộng/cây, lượng trứng đẻ trung bình của 1 con cái là 300 trứng, tỷ lệ cái đực là 1:1, tỷ lệ chết của trứng là 20%, của sâu non 40% và của nhộng 10%. Vậy số lượng sâu của thế hệ sau là: F = 10 x 0,5 x 300(1-0,2)= số trứng 33
- = 5 × 300 x 0,8 = 1200 trứng = 1200(1 - 0,4) =720 số nhộng = 720 (1- 0,1) = 648 con/cây 3.2. Dự tính, dự báo khả năng phát dịch của sâu hại 3.2.1. Dự tính, dự báo bằng khí hậu đồ Biểu khí hậu đồ là phương pháp sử dụng hệ toạ độ để biểu diễn nhiệt độ và độ ẩm trung bình của các tháng trong năm. Ứng với mỗi tháng có một điểm trên toạ độ. Nối các điểm của từng tháng theo thứ tự ta được một đa giác mô tả đặc điểm khí hậu một năm của một vùng nào đó. Phương pháp biểu đồ khí hậu dựa trên giả thiết khí hậu có ảnh hưởng quyết định tới khả năng phát dịch của sâu hại và có thể dự báo được trên cơ sở phân tích biểu đồ khí hậu của năm trước, nếu có thể so sánh số liệu của nhiều năm và với điều kiện khí hậu của nhiều nơi. Về mặt lý thuyết khi khí hậu của năm trước năm đã phát dịch tương tự với năm hiện tại thì khí hậu của năm sau rất có thể tương tự năm đã phát dịch tức sâu hại rất có thể sẽ lại phát dịch tại thời điểm đó. Tuy nhiên, việc lặp lại của việc phát dịch chỉ mang tính tương đối, sẽ không có sự trùng lặp 100% dữ liệu, vì vậy cần xác định tỉ lệ thích hợp nhất. Phương pháp biểu đồ khí hậu chỉ thích hợp với những khu vực mà điều kiện sinh học cho sự phát dịch của sâu hại đã khá rõ ràng như khu vực có diện tích rừng thuần loài tập trung lớn và có độ tuổi phù hợp với nhu cầu thức ăn của sâu. 3.2.2. Dự tính, dự báo bằng các hệ số chất lượng Mật độ tuyệt đối lứa sâu hiện tại Hệ số sinh sản (HSSS) = Mật độ tuyệt đối lứa sâu trước Nếu hệ số sinh sản > 1, tức số lượng sâu hại tăng hơn trước Nếu hệ số sinh sản < 1, số lượng sâu hại đang giảm sút Mật độ tương đối lứa sau Hệ số phân bố = Mật độ tương đối lứa trước (Mật độ tương đối là tỷ lệ % giữa các điểm có sâu và tổng số điểm điều tra). Nếu hệ số phân bố = 1 tức là diện tích bị sâu hại vẫn như trước Nếu hệ số phân bố > 1 tức là diện tích sâu hại tăng lên Nếu hệ số phân bố < 1 tức là diện tích sâu hại thu hẹp Khả năng phát triển sâu hiện tại Hệ số phát dịch = Khả năng phát triển sâu lần dịch trước Khả năng phát triển = Hệ số sinh sản × Hệ số phân bố. 34
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn